- Có chứ, cách hay nhất để giải trừ trở ngại trên đường tình chỉ có hai chữ “Chuyên nhất”. Nếu công tử làm được cái việc “Bao nhiêu nước ngọt trong trời đất ta chỉ uống có một hớp mà thôi” thì sẽ gặp được chân tình mà tiêu trừ được bao nhiêu trở ngại, suốt đời được an vui.
Nói tới đây Tần Lộ đứng thẳng người dậy, cúi mình thực thấp vái chào Tư Đồ Ngọc và cười nói :
- Tần Lộ xin hết lời ở đây, xin Tư Đồ công tử đừng quên câu nói của tại hạ, xin công tử bảo trọng lấy mình vàng trong đêm nay.
Lời vừa dứt, Tần Lộ nhẹ nhàng cất bước đi xuống núi, Tiếng “Ai xem bói không?” cũng xa dần.
Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn theo đối phương, trong óc chàng đảo đi đảo lại mấy câu nói của lão thầy bói.
Mấy câu nói ấy là “Kiêng kỵ quỷ vật, thận trọng đề phòng kẻ gian ác và tình chuyên nhất, gặp được Ngọc thì tốt”.
Mấy câu đầu chỉ làm cho Tư Đồ Ngọc hơi e dè thận trọng nhưng trái lại, mất câu sau lại khiến cho lòng khoan khoái vô cùng.
Bởi vì, trong một quán rượu ở thành Thái Ất, sau khi đã sơ kiến người đẹp thì trái tim của Tư Đồ Ngọc sớm đã khắc sâu hình bóng của giai nhân đẹp tuyệt trần là Ngọc tỷ tỷ của chàng.
Chính tự chàng. chàng cũng không phải là con người ăn xổi ở thì, ưa thói trêu hoa ghẹo nguyệt, tức là về đường tình chàng phải “Chuyên nhất” rồi, cho nên lời của Tần Lộ bảo gặp Ngọc thì tốt với câu “Kim Ngọc lương duyên” chẳng lẽ...
Tư Đồ Ngọc mải nghĩ ngợi đến lúc sực tỉnh ra thì mặt trời đã lặn, đêm tối đang bao phủ xuống đầu, trước mắt chàng chỉ có một màn đêm tối om.
Bởi vì chàng không hiểu chòi tranh ở trong rừng trúc nơi Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu ở, cách đỉnh Thiên Phật sơn nơi chàng đang đứng bao xa cho nên chàng sợ nhỡ việc không đến kịp canh hai như lời hẹn.
Quả nhiên con đường chàng đi không có gần gì, Tư Đồ Ngọc cứ dò theo phương hướng Đường Bách Hiểu dặn mà đi một hồi lâu mới thấy khu rừng trúc.
Phạm vi khu rừng trúc cũng khá rộng, tít trong cùng có ba gian nhà tranh.
Tư Đồ Ngọc vì Đường Bách Hiểu đã dặn mình tới kiếm khoảng canh hai, mà bây giờ đã quá canh một, nên chàng đi tới trước chòi tranh, nhẹ tay gõ cửa.
Chàng mới gõ được hai tiếng, cánh cửa đã mở ra, một chàng thanh niên tướng mạo vô cùng thanh tú, khoảng hai mươi tuổi, từ trong nhà bước ra, cười hỏi :
- Tôn khách có phải là Tư Đồ công tử chăng?
Tư Đồ Ngọc cũng hơi lấy làm lạ, là tại sao Đường Bách Hiểu ở mãi chốn thâm sơn cùng cốc này mà còn dùng một người đầy tớ trẻ trung đẹp trai như vậy? Nhưng chàng không nghĩ lâu, liền gật đầu đáp :
- Tại hạ chính là Tư Đồ Ngọc, tìm đến yết kiến Đường lão tiền bối.
Người tuấn bộc bước sang bên nhường lối cho Tư Đồ Ngọc, cung kính cười nói :
- Xin mời Tư Đồ công tử vào, chủ nhân đang đợi chờ công tử ở phía trong.
Tư Đồ Ngọc đi theo người tuấn bộc, quả nhiên chàng thấy Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu ngồi ở sau một cái bàn rách.
Người mà trên giang hồ đặt tên cho là “Cuốn tự điển sống”, khi thấy Tư Đồ Ngọc bước vào liền vòng tay thi lễ, rồi xoa tay nói :
- Xin mời Tư Đồ lão đệ ngồi. Trước khi lão phu biết lão đệ tới đây vì việc gì, thì lão phu không thể nhận lễ của lão đệ được.
Tư Đồ Ngọc vừa cười vừa nói :
- Lão tiền bối đã nói như vậy, tại hạ xin tạm thời thất lễ.
Nói xong, Tư Đồ Ngọc ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với Đường Bách Hiểu.
Lúc bấy giờ, người tuấn bộc mới bưng trà ra. Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn y một cái, mỉm cười nói :
- Đường lão tiền bối thật là người sung sướng, ngay đầy tớ của tiền bối cũng là một trang thiếu niên tuấn tú.
Đường Bách Hiểu ha hả cười, nói :
- Bởi vì lão phu vừa già vừa xấu cho nên mới phải dùng người đầy tớ trẻ tuổi đẹp trai này để điều hòa... điều hòa...
Nói tới đây, Đường Bách Hiểu ngừng lại, đưa tay chỉ chén trà nóng rồi mới cười nói :
- Đêm khuya khách tới, lấy trà thay rượu, xin lão đệ hãy nếm thử giọng. Trà này là do chính lão phu tự trồng lấy rồi săn sóc bồi dưỡng, cắt lá sâu cùng là do một tay lão phu. Còn nước uống để nấu trà thì lấy từ danh tuyền ở Tế Nam. Có thể nói là trà này ngon tuyệt.
Tư Đồ Ngọc nghe nói, nâng chén trà khói đang bốc lên nghi ngút, uống một hớp rồi gật đầu khen :
- Tuyền giai trà mỹ sắc vị đến tuyệt! Có một chén trà thơm như thế này thì uống thích hơn rượu ngon nhiều.
Đường Bách Hiểu cười nói :
- Lão đệ đến đây yết kiến ta, chẳng hay là vì việc gì đó?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Lão tiền bối có biết Thiên Trì kỳ hội không?
Đường Bách Hiểu bật cười nói :
- Tất nhiên là biết. Nếu không biết cái hội mười lăm năm mới cử hành một lần ấy thì Đường Bách Hiểu ta làm sao mà lại được người đời xưng tụng là Cuốn Tự Điển Sống của giang hồ được?
Tư Đồ Ngọc không nói quanh co, liền vào đề hỏi liền :
- Xin hỏi lão tiền bối Thiên Trì có nghĩa là gì?
Đường Bách Hiểu trợn mắt lườm lườm nhìn Tư Đồ Ngọc, rồi buông tiếng cười quái dị nói :
- Lão đệ muốn hạch hỏi ta đấy à? Cái tên Thiên Trì có nhiều lắm, ở ngoài quan ngoại, ở trên Sơn Tây, ở trên đỉnh Tuyết Lĩnh, ở trên đỉnh Côn Luân...
Tư Đồ Ngọc ngắt ngang câu nói của Đường Bách Hiểu, lắc đầu nói :
- Lão tiền bối nói xa đề quá.
Đường Bách Hiểu trợn mắt nói :
- Thế nào là xa đề? Mấy địa phương mà ta vừa kể đều có Thiên Trì.
Tư Đồ Ngọc ôn tồn nói :
- Tại hạ hỏi Thiên Trì là muốn hỏi nơi cử hành Thiên Trì kỳ hội.
Đường Bách Hiểu trợn mắt cười nói :
- Như lão đệ muốn đặc biệt hỏi đến Thiên Trì...
Tư Đồ Ngọc sợ đối phương lại nói giông dài xa xôi, liền nhắc nhở lão một câu :
- Theo như chỗ tại hạ được biết thì cái nơi gọi là Thiên Trì, cử hành Thiên Trì kỳ hội ấy không phải là ở trên đỉnh núi, không phải là ở trên ao hay trên đầm, mà là ở trên biển cả mênh mông.
Đường Bách Hiểu à lên một tiếng, gật đầu, cười đáp :
- Đúng lắm! Nhưng ở trên bể cả mênh mông, không bến không bờ thị địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội ở vào hải vực nào?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Đấy chính là điều mà tại hạ muốn xin lão tiền bối chỉ giáo giúp cho.
Đường Bách Hiểu cười nói :
- Lão đệ tới hỏi ta thì ta biết đi hỏi ai bây giờ?
Tư Đồ Ngọc không ngờ đối phương từ chối một cách khéo léo như thế, bất giác chàng cau mày, gượng cười nói :
- Đường lão tiền bối có danh hiệu là Cuốn Tự Điển Sống, mọi việc trên giang hồ không việc nào mà không hiểu...
Đường Bách Hiểu bỗng dưng lại cất tiếng nói với vẻ bí mật :
- Đối với địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội, tuy lão phu có biết có hiểu, nhưng...
Tư Đồ Ngọc vội hỏi :
- Lão tiền bối có chỗ nào khó nói?
Đường Bách Hiểu lắc đấu đáp :
- Lão phu chả có chỗ nào là khó nói cả, chỉ cần Tư Đồ lão đệ cho ta biết lão đệ hỏi nơi ấy làm gì?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Tại hạ dò hỏi địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội tự nhiên là tham dự kỳ hội ấy.
Đường Bách Hiểu ánh mắt sáng ngời, đăm đăm nhìn thẳng vào mặt Tư Đồ Ngọc, rồi trợn mắt hỏi :
- Tư Đồ lão đệ tha lỗi cho lão đường đột hỏi thăm nhé. Lão đệ có biết quy củ tham dự Thiên Trì kỳ hội không? Và lão đệ có đủ tư cách không?
Tư Đồ Ngọc gật đầu cười, đáp :
- Tại hạ có bút tích của Đăng Lâu Tửu Khách Thuần Vu Sán tiền bối tiến cử tham dự Thiên Trì kỳ hội.
Đường Bách Hiểu có vẻ lấy làm ngạc nhiên, trợn mắt nói :
- Trái lại, đó là một việc rất khó, vậy lão phu xin lấy trà thay rượu để mời lão đệ thêm một chén nữa.
Nói rồi, Đường Bách Hiểu tự tay nâng ấm trà rót đầy vào chén cho Tư Đồ Ngọc rồi miệng chúc mừng, xong lão cũng uống một chén,
Tư Đồ Ngọc không chút chối từ, cũng nâng chén trà lên uống cạn rồi mỉm cười nói :
- Lão tiền bối...
Chàng vốn định nói: “Nay lão tiền bối đã định cho tại hạ được biết chưa?” nhưng chàng vừa mở miệng thì Đường Bách Hiểu đã ngắt ngang lời chàng mà hỏi rằng :
- Tư Đồ lão đệ, lão đệ có thể cho ta biết sư phụ của lão đệ là ai không?
Tư Đồ Ngọc giật mình, thấy hơi khó nói. Đường Bách Hiểu đăm đăm nhìn vào mặt chàng, rồi lại cất tiếng cười nói :
- Tư Đồ lão đệ, lão đệ đã không chịu cho biết lệnh sư là ai thì cũng không sao cả. Nay lão phu muốn giới thiệu với lão đệ một người quen biết ở trong võ lâm để hai người gặp nhau.
Tư Đồ Ngọc thấy ở trong phòng không có người nào khác cho nên nghe thấy đối phương nói, chàng không nén được sự tò mò, liền đưa mắt nhìn khắp căn nhà.
Chẳng dè Đường Bách Hiểu lại đưa tay trỏ ngay người tuấn bộc, mỉm cười nói :
- Lão đệ có nhận ra được y là ai không?
Tư Đồ Ngọc tuy hiểu lời Đường Bách Hiểu định nói gì, nhưng chàng vẫn không thể nhận ra được là ai cả. Chàng lắc đầu ngạc nhiên đáp :
- Tại hạ chỉ thấy vị tuấn bộc đây không phải là người thường chứ chưa hề quen biết.
Người tuấn bộc đứng ở bên bỗng cười nói :
- Tư Đồ huynh, chúng ta mới chia tay nhau không được bao lâu, thế mà tại sao huynh lại quên ngay tôi được?
Tư Đồ Ngọc nghe giọng nói của đối phương, biết ngay là nàng cải dạng nam trang, chàng không khỏi giật mình kinh hãi. Chàng lập tức nhớ tới lời nói của người tướng số Tần Lộ trên đỉnh Thiên Phật sơn rằng phải kiêng kỵ quỷ vật, đề phòng kẻ gian.
Chàng vừa kinh hãi, vừa chú mục nhìn, thì thấy người tuấn bộc kia đã gỡ mặt nạ da người ra để biến thành một thiếu phụ phong lưu, nhan sắc cũng khá đẹp.
Lời nói của Đường Bách Hiểu quả nhiên không sai. Cái người tuấn bộc kia giờ đây biến thành thiếu phụ diễm lệ, chính là Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ trên Nghi Sơn Tam Ác trang.
Tư Đồ Ngọc biết là không ổn, tuy kinh ngạc nhưng chàng không sợ, vì chàng tự phụ có một thân tuyệt kỹ, dư sức đối phó với Điền Cổ Lệ và Đường Bách Hiểu.
Vì vậy, vừa thấy Điền Cổ Lệ để lộ chân tướng, chàng liền quắc mắt lạnh lùng nhìn Đường Bách Hiểu :
- Đường lão tiền bối, cứ xem cái cách thay đổi tướng mạo một cách dễ dàng của Điền cô nương đây, phải chăng tiền bối định dụ tại hạ vào hang hùm để báo thù rửa hận cho Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt?
Đường Bách Hiểu lắc đầu đáp :
- Có ý dụ lão đệ tới đây thì đúng, còn cái việc báo thù cho Ngô Hồng Liệt thì không phải. Bởi vì Điền tiểu muội của lão phu vốn không có ý báo thù cho người anh kết nghĩa của mình, thì lão phu hà tất phải nhọc công mệt sức làm gì?
Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ nói :
- Đường lão tiền bối, tiền bối đã...
Đường Bách Hiểu tươi cười nói :
- Người bạn nhỏ của tôi ơi, xem chừng công lực của người bạn nhỏ ghê gớm lắm, thế mà sao con mắt của người bạn nhìn lại có thể sai lệch đến như vậy được? Đến bây giờ mà người bạn nhỏ còn cho Đường Bách Hiểu này là lão già quỷ quái khôn lường thì thật là bậy quá.
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt, đưa mắt nhìn người giả xưng Đường Bách Hiểu. Chàng nhìn đối phương thật kỹ, nhưng cuối cũng vẫn không nhận ra được đối phương là ai cả. Chàng đành ngạc nhiên hỏi :
- Người là ai cải trang? Chẳng lẽ lại là người ở trong Nghi Sơn Tam Ác trang? Là một trong Tam ác? Là Truy Hồn Tẩu Tống...
Chàng chưa dứt lời, người giả xưng Đường Bách Hiểu đã buông tiếng cười nhạt nói :
- Dù cho lão đệ nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được. Ta mới vừa cùng lão đệ ở trong Lao Sơn Song Môn Cố gặp mặt nhau xong. Ta chính là Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương.
Nói xong, người giả xưng Đường Bách Hieu trút bỏ đồ cải trang thì rõ ràng đúng là con người ngồi ở trên Chuyển Luân đài lúc trước, vẫn cứ luôn miệng bảo là thân mình mang ác tật, không thể đi đứng được.
Người ấy là Diêm La điện chủ.
Tư Đồ Ngọc trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên hỏi :
- Diêm La điện chủ, nếu Điện chủ định đối phó với Tư Đồ Ngọc này, sao không thừa lúc tại hạ có một thân một mình ở trong hang hùm, ở trong sào huyệt của Điện chủ mà ra tay động thủ, lại còn bày vẽ ra chuyện lạ lùng này để tới đây gặp tại hạ?
Vu Mộng Tương cười giọng quái dị, nói :
- Chuyện này cũng có nguyên do. Nguyên do thứ nhất là khi lão đệ đi vào Lao Sơn, ta đã được thông báo rằng lão đệ còn có một đồng bạn võ công cực cao. Người ấy đi tìm Cửu Chỉ Tiên Cơ Long Tuyết Hồng nên ta mới bịa ra mấy lời để khiến cho lão đệ và người kia phải mỗi người một ngã. Làm như vậy, ta có thể dễ dàng ra tay hạ thủ, mà còn khiến cho tên của Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương không bị ai chú ý tới. Những người bạn còn sống sót của lão đệ không biết đâu mà tìm đến để gây sự.
Tư Đồ Ngọc nghe nói không khỏi giật mình kinh hãi. Rõ ràng Chỉ Phấn Diêm La quả nhiên là tay mưu mô ghê gớm, âm hiểm tàn độc vô cùng. Đối phương vừa dứt lời, Tư Đồ Ngọc cau mày nói :
- Các ngươi lừa Ngọc tỷ tỷ của ta đi về phương nào rồi? Mối thù ở Nghi Sơn đó ta gây ra, chứ tỷ tỷ có...
Vu Mộng Tương buông tiếng cười quái dị, cướp lời nói :
- Ngay cái thân ngươi còn chưa bảo vệ được, còn quan tâm đến con tiểu sư đầu đó làm chi cho mệt.
Tư Đồ Ngọc thầm kinh sợ cái tài đoán của người thầy tướng quả nhiên không sai. Nay đã có quỷ vật lại có thêm kẻ gian, chẳng lẽ tối nay mình gặp phải đại nạn hay sao? Chàng vừa nghĩ tới đó thì Vu Mộng Tương lại lên tiếng nói tiếp :
- Nguyên do thứ hai là tiểu muội Điền Cổ Lệ của ta sau khi rời khỏi Tam Ác trang, thì tạm thời ở trong ngôi nhà tranh này, cho người đưa thư báo cho ta rõ tất cả mọi sự việc, cho nên ta mới dối gạt mi để cho tiểu muội của ta được thỏa chí bình sinh.
Tư Đồ Ngọc cau mày lại hỏi :
- Vu điện chủ nói nàng ấy không báo thù cho Ngô Hồng Liệt, thế sao bây giờ lại còn bảo để cho nàng ta được thỏa chí bình sinh như vậy?
Điền Cổ Lệ cười khúc khích nói :
- Tuy không nghĩ tới việc báo thù, nhưng phải nghĩ tới việc đoạt báu vật chứ.
Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hỏi :
- Đoạt báu vật gì?
Vu Mộng Tương cười nham hiểm đáp :
- Chị em ta vừa mới thảo luận với nhau và đã đi tới quyết định là phải đoạt lấy ba vật báu vô giá ở trên người mi.
Tư Đồ Ngọc cười nhạt nói :
- Ta chỉ có một bộ đồ xanh, một cây kiếm để tùy thân, thì làm gì mà có ba vật báu nào như Vu điện chủ nói vừa rồi?
Vu Mộng Tương ánh mắt sáng ngời cười nhạt nói :
- Tại sao lại không, vật báu thứ nhất là cây Ngọc Long nhuyễn kiếm, cây kiếm mà xưa kia Hải Nhạc Du Tiêu Lương Thiên Kỳ đã làm bay hồn bở vía quần ma.
Tư Đồ Ngọc tươi cười :
- Vu điện chủ, người không nằm mơ đấy chứ? Chẳng lẽ người lại muốn lấy máu ở cổ tưới lên Ngọc Long kiếm của tại hạ hay sao?
Vu Mộng Tương đưa đôi mắt đầy vẻ thần bí nhìn Tư Đồ Ngọc, cất tiếng cười rất quái dị, nói tiếp :
- Vật báu vô giá thứ hai ấy là bút tích của Đăng Lâu Tửu Khách Thuần Vu Sán tiến cử mi tham dự Thiên Trì kỳ hội.
Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ hỏi :
- Tờ giấy bút tích ấy là để tiến cử Tư Đồ Ngọc này tham dự Thiên Trì kỳ hội, vậy nhị vị cần dùng nó để làm gì?
Vu Mộng Tương trợn mắt đáp :
- Tại sao lại không có chỗ dùng, sau khi giết mi rồi thì tiểu muội Điền Cổ Lệ của ta sẽ giả dạng mi, mang thân phận cua Tư Đồ Ngọc để đi tham dự Thiên Trì kỳ hội.
Tư Đồ Ngọc giận dữ quắc mắt lên, cười ngất nói :
- Với một chút võ công tầm thường như các người mà lại dám nghĩ đến chuyện...
Chàng chưa nói dứt lời đã giật mình kinh hãi cực độ.
Thì ra Tư Đồ Ngọc tự nhiên thấy bụng nóng hổi, lòng dục bừng bừng trỗi dậy, toàn thân bỗng trở nên suy nhược một cách lạ thường.
Tư Đồ Ngọc quá kinh hãi, định ngầm vận thần công để tống tà độc ra ngoài thì Vu Mộng Tương đã cười khanh khách nói :
- Bây giờ thì mi thấy không ổn rồi phải không? Một chén Túy Tiên Trà đã xuống tới bụng rồi thì dù cho có Bá Vương tái thế, Ô Hoạch hồi sinh cũng trở thành phường phong lưu như Tây Môn Phách mà thôi.
Vu Mộng Tương vừa nói vừa mở cái bình trà trên bàn, rồi cầm đưa sang cho Tư Đồ Ngọc và đắc ý cười nói :
- Ta không muốn cho mi phải chết một cách hậm hực, mi hãy chịu khó nhìn kỹ vào Ương Câu Hồn Hồ, thứ mà ta đã mất bao nhiêu công phu chế luyện.
Tư Đồ Ngọc thật không biết mình trúng phải dâm độc là do tự đâu nên chàng bèn nhìn vào trong hồ rượu.
Thì ra thân và miệng của hồ rượu được phân ra làm hai nửa, ở nửa đựng thứ trà tốt, còn nửa hồ thì đựng dâm dược. Lần đầu tiên Điền Cổ Lệ rót trà cho Tư Đồ Ngọc thì là thứ trà ngon không có thuốc, nên Tư Đồ Ngọc uống xong không thấy gì khác lạ cả, do đó chàng cũng không để ý đề phòng, mà uống luôn chén thứ hai do Vu Mộng Tương rót. Thì ra ở trong chén thứ hai này có Túy Tiên Trà - là một thứ trà vô hương vô sắc vô vị, nhưng lại có chất dâm dược.
Cái loại Túy Tiên Trà này thì vừa có cả độc dược, vừa có cả mỵ dược, không những khiến cho người bị trúng độc xuân tình nổi lên bừng bừng, lòng dục như thiêu như đốt tim phổi, mà lại còn khiến cho không thể đề khí, không thể tụ tập được nội lực.
Chính vì vậy mà Tư Đồ Ngọc lợi dụng lúc Vu Mộng Tương đang mải nói chuyện, cố ngầm vận thần công lên để tiêu trừ tà độc chỉ hoàn toàn là uổng công lao mà thôi.
Vu Mộng Tương thấy chàng thiếu niên kỳ hiệp thân mang đầy tuyệt kỹ, bây giờ đã như chim ở trong lồng, như cá ở trong lưới, thì rất chậm chạp và khoan thai đắc chí cười nói :
- Tư Đồ Ngọc, vật chí báu thứ ba ở trên người mi đáng lý mi phải biết chứ, còn cần ta nói ra làm chi nữa. Tư Đồ Ngọc dầu rằng bây giờ đã biết mình trúng phải kỳ độc, khó vận chân khí lên được, nhưng chàng cũng có thể nhờ vào sự tự chủ sẵn có để tạm thời dằn ép lửa dục xuống.
Chàng đâm ra kính phục lão thầy bói Tần Lộ vô cùng, bởi vì bao nhiêu lời Tần Lộ nói nay đã đều ứng nghiệm hết.
Cho nên chàng lại nghĩ tới lời của Tần Lộ nói: “Gây nên tai nạn là do tay kẻ gian ác, thì tiêu trừ tai nạn cũng do tay quân gian ác”, và câu “cuối cùng thế nào cũng thoát khỏi được tai nạn”.
Căn cứ vào mấy câu nói ấy, thì chàng vẫn còn cứu tinh, nay chỉ cần chàng kéo dài thời giờ đợi cứu tinh tới, đây cũng là thủ đoạn duy nhất mà chàng có thể làm được dưới tình cảnh này.
Trong bụng đã sẵn có chủ định, Tư Đồ Ngọc bèn cố ý kéo dài thời gian, đưa mắt nhìn Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương rồi lắc đầu quầy quậy nói :
- Tại hạ đã nói, tại hạ chỉ có mỗi một bộ đồ xanh và một cây kiếm để tùy thân thôi, chứ làm gì có vật báu nào nữa đâu?
Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ đứng bên lẳng lơ cười nói :
- Vật chí báu vô giá thứ ba ấy là tấm thân đồng tử nguyên dương chưa bị phá của chàng...
Tư Đồ Ngọc không đợi đối phương nói hết câu đã xẵng giọng mắng :
- Điền Cổ Lệ, sao nàng lại vô sỉ đến như vậy!
Điền Cổ Lệ không giận dữ chút nào, mỉm cười khanh khách nói :
- Tối hôm nay người không thể nào tránh khỏi được cái chết, bởi vì ngày trước ở Nghi Sơn Tam Ác trang, lúc chúng ta mới gặp nhau lần đầu, đứng trước phong thái anh tuấn của chàng, thiếp đã đem lòng yêu mến rồi. Cho nên hôm nay thiếp và Vu tỷ tỷ mới kiếm cho chàng một cái chết rất sung sướng, thiếp sẽ thi triển diệu thuật Tố Nữ Thâu Nguyên để hút hết lấy Nguyên khí của chàng. Đấy cũng là một sự khoái lạc hiếm có ở trên đời này...
Tư Đồ Ngọc nghe nói mặt đỏ bừng, trừng mắt quát :
- Điền Cổ Lệ, Vu Mộng Tương, các ngươi còn có một chút lương tâm biết hổ thẹn không? Chẳng lẽ các ngươi là cầm thú cả hay sao? Tục ngữ có nói: “Trong vạn ác, chữ dâm đứng đầu...”
Vu Mộng Tương cười nhạt như xua tay nói :
- Ngươi đừng có nói chuyện đạo nghĩa với Chỉ Phấn Diêm La và Nữ Táng Môn này nữa, mới nghe cái ngoại hiệu của hai chị em chúng ta đáng lẽ ngươi phải câm ngay miệng lại, dưỡng thần bình tĩnh để đợi chút nữa mà chịu cảnh chết dưới gốc mẫu đơn, học làm con quỷ phong lưu.
Nói tới đây, Vu Mộng Tương quay sang cười bảo Điền Cổ Lệ :
- Điền muội, bây giờ tạm thời chị em ta hãy để mặc y mà bàn tính với nhau chuyện này, trong ba vật chí bảo vô giá ở trên mình y, chị em ta phải phân chia đồng đều và công bằng mới được.
Điền Cổ Lệ mỉm cười nói :
- Đối với vấn đề này Vu tỷ tỷ có cao kiến gì xin cứ nói, theo như tiểu muội nghĩ, Ngọc Long nhuyễn kiếm và bút tích của Thuần Vu Sán thì chị em ta mỗi người lấy một vật, rồi sau đó chị em ta sẽ bắt y...
Vu Mộng Tương cướp lời nói :
- Điền muội tính như vậy không được, sở dĩ tỷ tỷ coi Tư Đồ Ngọc là một vật chí báu vô giá, ấy là bởi vì y là người còn đồng trinh chưa hề gần gũi đàn bà con gái lần nào. Nếu lấy diệu thuật Tố Nữ Thâu Nguyên để hút hết chân nguyên của y, thì không những sẽ được sung sướng vô cùng mà lại còn được tăng thêm rất nhiều bổn thân công lực. Có điều y chỉ có thể do một người độc chiếm, chứ không thể hai người chia nhau mà hưởng được.
Điền Cổ Lệ nhíu mày lại nói :
- Nếu nói như vậy thì ba món vật kia rất khó chia cho đồng đều và công bình được.
Vu Mộng Tương cười đáp :
- Tỷ tỷ đã có cách rồi, coi Tư Đồ Ngọc như một vật báu và đem gom Ngọc Long nhuyễn kiếm với bút tích chứng minh của Thuần Vu Sán làm một vật báu nữa, hai chị em ta mỗi người sẽ chọn lấy một. Thế cũng gọi là công bình đấy chứ.
Tư Đồ Ngọc giận run lên, chàng nghiến răng vào nhau trèo trẹo và chàng không thể ngờ hai mụ đàn bà dâm đãng một đẹp một xấu lại lăng nhục mình đến như thế.
Điền Cổ Lệ nghe Vu Mộng Tương nói xong suy nghĩ giây lát rồi mới giương cặp mày liễu hỏi :
- Vu tỷ tỷ, tiểu muội đồng ý với cách phân chia của tỷ tỷ, nhưng vấn đề là trong hai chị em ta ai là người chọn trước?
Vu Mộng Tương cười đáp :
- Chuyện này chúng ta cũng chẳng nên khách sáo với nhau làm chi, cách hay nhất là coi ý trời định đoạt xem sao. Điền Cổ Lệ hiểu ý cười nói :
- Vu tỷ tỷ, tỷ tỷ định rút thăm với tiểu muội phải không?
Vu Mộng Tương gật đầu, rồi lất ngay ra hai tờ giấy, một tờ trắng tinh còn tờ kia viết chữ “chọn”, cuộn tròn lại, lắc lắc mất cái, rồi đưa cho Điền Cổ Lệ bốc lấy một.
Tư Đồ Ngọc nóng lòng vô cùng, bởi vì Điền Cổ Lệ hay Vu Mộng Tương cũng chẳng khác gì nhau, chung quy chàng đều bị nhục cả.
Thời cơ đã gấp rút lắm rồi, chàng chỉ còn biết mong ngóng cứu tinh, nhưng hình bóng cứu tinh vẫn bằn bặt.
Điều làm cho Tư Đồ Ngọc càng hoảng hốt hơn, ấy là độc lực và mỵ dược ở đan điền của chàng mỗi lúc một mạnh, dần dần đã khiến chàng không có cách gì khắc chế nổi thanh thế của chúng nữa.
Càng gấp thì chàng lại càng khó lòng tĩnh tâm để suy nghĩ cách thoát thân, khắc chế được lửa dục, chàng đành chỉ còn cách duy nhất là cố xua đuổi hết những tà niệm ra khỏi đầu óc được lúc nào hay lúc ấy.
Lúc bấy giờ hai dâm nữ bốc thăm đã có kết quả.
Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ bốc được một tờ giấy không.
Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương mở rộng tờ giấy có viết chữ “chọn” thực to ở trên, giơ lên đưa cho Điền Cổ Lệ coi, rồi đắc ý mỉm cười nói :
- Vận của Vu tỷ tỷ thực là hên, cây Ngọc Long nhuyễn kiếm tuy là một món binh khí trên đời danh vang thiên hạ, Thiên Trì kỳ hội tuy là dịp may mà một nhân vật trong võ lâm đều khát vọng được tham dự, nhưng...
Điền Cổ Lệ mới nói tới đây, Vu Mộng Tương đã đưa cặp mắt đầy lửa dục nhìn Điền Cổ Lệ, cười hí hí nói :
- Điển muội, Điển muội hà tất phải thở vắn than dài như thế làm chi, tỷ tỷ sẽ mang món binh khí hiếm có trên đời mà hiền muội không ngớt lời khen và cái khát vọng được tham dự Thiên Trì kỳ hội cho hiền muội hưởng hết đấy.
Theo lẽ Điền Cổ Lệ nghe nói phải mừng lắm mới đúng, nhưng Nữ Táng Môn lại giật nẩy mình, chỉ tay về phía Tư Đồ Ngọc thất thanh hỏi :
- Vu tỷ tỷ... tỷ tỷ định chọn chàng ư?
Vu Mộng Tương cười đáp :
- Tỷ tỷ chọn y thì có gì là không phải đâu?
Điền Cổ Lệ mấp máy môi định nói nhưng lại thôi. Vu Mộng Tương cười khanh khách nói :
- Điền muội, hiền muội hãy nghe tỷ tỷ nói. Điều thứ nhất, tỷ tỷ đã có Diêm Vương lệnh rồi, tuy không phải là thần vật thời cổ để lại, nhưng chặt sắt như chém bùn, vật cứng tới đâu cũng có thể chém đứt được. Điều thứ hai, chị đã có bút tích chứng minh của Thuần Vu Sán tiến cử tham dự Thiên Trì kỳ hội, thế nên chẳng cần chiếm thêm hai món vật kia làm gì, do đó...
Vu Mộng Tương mới nói tới đây, Tư Đồ Ngọc đột nhiên xen lời nói :
- Vu Mộng Tương, các ngươi có quyền chọn, chẳng lẽ ta lại không có quyền đó hay sao?
Vu Mộng Tương lấy làm lạ hỏi :
- Mi bây giờ đâu còn là thượng khách, mà đã là tên tù thì làm gì còn được quyền chọn nữa?
Tư Đồ Ngọc cố ý kéo dài thời gian, đáp :
- Căn cứ vào lời các ngươi nói, thì ta là người sắp chết tới nơi rồi, mà ở trên giang hồ đối với người sắp chết ai cũng phải tôn trọng.
Vu Mộng Tương gật đầu cười nói :
- Kể ra cũng có luật lệ ấy đấy, vậy ngươi định chọn cái gì?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Ta muốn đem cái kết quả rút thăm của các ngươi mà đổi lại.
Điền Cổ Lệ vừa ngạc nhiên giương cặp mày liễu lên nói :
- Tiểu huynh đệ, chàng muốn cùng tôi...
Vu Mộng Tương cười nhạt một tiếng, chỉ vào mặt Tư Đồ Ngọc quát thật lớn :
- Ngươi phải mau nói rõ lý do ra, nếu không ta sẽ không bao giờ chấp nhận như vậy.
Tư Đồ Ngọc không chậm trễ chút nào, vội lớn tiếng đáp :
- Vu Mộng Tương, hà tất ngươi phải hỏi một câu như thế làm chi. Lý do rất đơn giản, đã là người ai cũng háo sắc cả, đó là chuyện thường tình, cho nên vừa rồi ngươi nói rất đúng: Chết ở dưới hoa Mẫu Đơn, làm con quỷ phong lưu. Nhưng ngươi hãy soi gương thử xem, bộ mặt của ngươi có xấu hơn quỷ dạ xoa không, làm sao mà ví với hoa Mẫu Đơn được?
Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ thích thú bật cười lớn.
Trái lại, Vu Mộng Tương không tỏ vẻ giận dữ chút nào chỉ kêu ồ lên một tiếng đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc hỏi bằng giọng bí mật :
- Nghe lời nói của ngươi, có phải mi chê ta xấu xí đấy không?
Tư Đồ Ngọc cười nhạt đáp :
- Đừng nói là ở nhân gian giữa chốn thanh thiên bạch nhật này, mà cho dù có ở Địa Ngục, một chỗ tối tăm toàn ma quỷ, thì ngươi cũng không hơn gì lũ ấy.
Vu Mộng Tương cười khanh khách nói :
- Được! Ngươi càng nhục mạ ta càng khó nghe, vậy ta cũng nên biến thành người đẹp một chút, xem mi có còn châm chọc nữa không.
Nói xong, Vu Mộng Tương bỗng xoay mình đi ngay, không biết y thị đang định giở trò gì ra. Tư Đồ Ngọc cười nhạt nói vọng theo :
- Vu Mộng Tương, ngươi đã xấu xí như ma quỷ như thế thì đừng tác quái làm chi nữa cho mất công, trừ phi ngươi có đầu thai vào kiếp khác thì may ra nhan sắc mới khả quan hơn.
Lời chàng vừa dứt, thì Vu Mộng Tương đã quay mình lại tươi cười bảo :
- Tư Đồ Ngọc, ngươi hãy mở to hai con mắt ra, xem lúc này ta đã xứng đáng tự ví với một bông hoa Mẫu Đơn không?