Thì ra Tiêu Lộng Ngọc đã ngầm vận dụng Vô Hình cương khí để che chở lấy thân, lúc nàng vừa phóng mình vào trong đám độc sa, thì đám khói ngũ sắc này liền giao động mạnh rồi tiêu tan mất hút.
Điền Cổ Lệ không ngờ rằng đối phương lại có môn thần công lợi hại đến như vậy. Nàng vừa thấy đám độc sa đã mất công hiệu, thì Tiêu Lộng Ngọc đã ung dung từ trong đám khói ngũ sắc chạy đến trước mặt rồi. Lúc đó nàng ta có muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa.
Tiêu Lộng Ngọc khẽ phất ống tay áo, thi triển một chỉ Phích không điểm huyệt, kèm theo một luồng nội gia cương khí chế ngự huyệt đạo của Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ.
Thân hình của Điền Cổ Lệ ngã lăn trên mặt đất. Tiêu Lộng Ngọc trầm giọng quát :
- Nói! Hãy nói mau! Triệu Tố Tâm và Tư Đồ Ngọc lúc nãy dẫn nhau đi tới Noãn Ngọc thiền phòng ở nơi nào?
Điền Cổ Lệ nhìn Tiêu Lộng Ngọc, cười nhạt nói :
- Ngươi thực sự là ai và lại dám mạo nhận là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc?
Tiêu Lộng Ngọc bị Điền Cổ Lệ hỏi vặn như vậy hơi giật mình, ngạc nhiên nói :
- Tại sao ngươi nói là ta mạo nhận danh nghĩa của kẻ khác?
Điền Cổ Lệ nói :
- Việc này tất nhiên rất giản dị, bởi vì Tiêu Lộng Ngọc với Tư Đồ Ngọc vốn là đôi bạn tri giao tâm đầu ý hợp, nếu như quả thật ngươi là Tiêu Lộng Ngọc thì tại sao ngươi lại chịu để cho tình lang của mình với Triệu Tố Tâm sư muội của ta đi đến Noãn Ngọc thiền phòng mà làm chuyện ân ái cho được?
Tiêu Lộng Ngọc gượng cười nói :
- Đó cũng là một chuyện bất đắc dĩ, bởi vì ta vốn biết rằng những lời nói của ngươi không phải là giả dối. Tư Đồ Ngọc đã bị trúng phải chất độc dâm tà của bọn ngươi, ắt các huyết mạch trong người sẽ bị sức nóng của lửa dục thiêu đốt mà chết một cách thảm khốc.
Điền Cổ Lệ lạnh lùng nói :
- Quả thật đúng như vậy. Trừ cách đó ra thì không còn cách nào khác.
Tiêu Lộng Ngọc nghiến răng, hậm hực nói :
- Ngươi thử nghĩ xem, trong hoàn cảnh như vậy, không biết tính sao ta đành chỉ có một cách là lợi dụng Triệu Tố Tâm để giải cứu cho Tư Đồ Ngọc, cho họ ân ái một phen.
Điền Cổ Lệ nói :
- Ngươi đã cam tâm tình nguyện như vậy thì việc gì còn phải cần ta phải đưa ngươi tới Noãn Ngọc thiền phòng nữa?
Tiêu Lộng Ngọc cau mày đáp :
- Dĩ nhiên là chỉ cần ân ái một lần là giải chất độc!
Điền Cổ Lệ khẽ đảo mắt, nham hiểm nói :
- Được, ta sẽ dẫn ngươi đi. Nhưng huyệt đạo của ta đã bị chế ngự, trừ việc có thể nói được ra, còn tứ chi đều không thể cử động được thì làm sao...
Tiêu Lộng Ngọc trầm giọng nói :
- Thôi được, ta để cho hai chân ngươi đi được, nhưng ngươi đừng nên có ý nghĩ trở mặt đối với ta. Nếu ngươi làm như vậy ắt là tự đi tìm cái chết.
Nói dứt lời, Tiêu Lộng Ngọc liền đưa tay phất ra những chỉ, giải ngay huyệt đạo cho Điền Cổ Lệ.
Quả nhiên, lúc đó Điền Cổ Lệ đã có thể cử động được hai chân. Nàng ta đứng bật dậy, đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Trên vách tường bên trái ngươi và trong bức tranh hai người có hai cái nút nhỏ. Ngươi cứ từ từ kéo xuống.
Tiêu Lộng Ngọc duy chỉ sợ rằng Điền Cổ Lệ sẽ sắp đặt một âm mưu gì chăng, nàng liền kéo Điền Cổ Lệ lại gần bên mình, rồi sau đó mới điều động nút cơ quan.
Những tiếng ầm ầm liền vang lên, vách tường phía bên phải tự động mở ra để lộ hai cánh cửa.
Điền Cổ Lệ cười âm trầm nói :
- Tiêu cô nương xin hãy đi vào cánh cửa này, sẽ đến Noãn Ngọc thiền phòng. Lúc đó cô nương sẽ thấy người lang thân ái Tư Đồ Ngọc của mình với sư muội Triệu Tố Tâm của ta đang vầy duyên loan phụng.
Tiêu Lộng Ngọc hơi nghi ngờ, lúc Triệu Tố Tâm ra đi không phải là do con đường này, do đó nàng liền nghi ngờ Điền Cổ Lệ ắt đang sắp đặt một âm mưu gì đây.
Điền Cổ Lệ thấy Tiêu Lộng Ngọc ngập ngừng do dự mãi, không chịu đi, nàng ta liền nở nụ cười nham hiểm nói :
- Tiêu cô nương không dám đi trước thì ta đi trước để dẫn đường vậy. Cô nương bằng lòng chứ?
Nói dứt lời Điền Cổ Lệ không đợi cho Tiêu Lộng Ngọc trả lời liền bước tới phía trước mấy bước.
Tiêu Lộng Ngọc thấy liền ngăn lại nói :
- Ta không đi trước thì ngươi cũng không được đi trước. Vậy chúng ta sẽ cùng đi một lượt, có lẽ tiện lợi hơn.
Tiêu Lộng Ngọc vừa nói dứt lời, quả nhiên nàng đưa tay nắm lấy vai Điền Cổ Lệ, cả hai sánh bước mà đi vào cánh cửa ngầm.
Tiêu Lộng Ngọc hành động như vậy là vì nàng sợ rằng nếu để cho Điền Cổ Lệ đi trước, vạn nhất y thị bước qua cánh cửa rồi sẽ điều động nút cơ quan, khóa chặt cánh cửa lại, đó chẳng phải là chính nàng đã để cho y thị đánh lừa mà tẩu thoát một cách dễ dàng hay sao?
Điền Cổ Lệ không biết tính sao, nàng chỉ đành sánh vai đi cạnh bên Tiêu Lộng Ngọc bực bội nói :
- Tiêu Lộng Ngọc, ngươi quả thật là một kẻ hay đa nghi.
Tiêu Lộng Ngọc lạnh lùng nói :
- Trong tòa nhà dâm đãng này có rất nhiều cơ quan. Hơn nữa, ngươi lại là một nữ tặc vô sỉ, ta chỉ còn cách làm việc gì cần phải đề phòng thế thôi.
Lúc đó, ở cuối địa đạo, phảng phất một con đường chót. Tiêu Lộng Ngọc gằn giọng nói :
- Điền Cổ Lệ, ngươi định làm trò gì đây? Noãn Ngọc thiền phòng ở đâu?
Điền Cổ Lệ cười nham hiểm nói :
- Trên vách tường có ba chấm đen hình tròn. Trước tiên, ngươi cứ nắm vào cái chấm đen ở chính giữa, rồi vặn từ bên trái lên đúng ba vòng.
Tiêu Lộng Ngọc vì thấy Điền Cổ Lệ hai lần trước đã nói đúng nên lần này nàng không còn nghi ngờ gì cả.
Chẳng dè Tiêu Lộng Ngọc vừa đưa tay nắm vào cái chấm đen ở chính giữa trên vách tường, chưa kịp vặn về bên trái, thì một tia nước màu đen đã từ trong chấm đen đó bắn tóe ra.
Loại nước này có lẽ đều ngầm tẩm một chất thuốc độc rất mạnh, nên Tiêu Lộng Ngọc có lẽ nào chịu để nó bắn vào người?
Ở tình thế đó, muốn tránh được tia nước độc này thì trừ cách tung mình lùi lại phía sau chứ không còn cách nào hơn nữa.
Nàng đưa tay ra định kéo Điền Cổ Lệ cùng nhảy lui lại. Nhưng Tiêu Lộng Ngọc chỉ chụp vào khoảng không.
Trong chớp mắt địa huyệt này đóng chặt lại, hiển nhiên Tiêu Lộng Ngọc đã nắm được Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ trong tay, nhưng rồi lại bị y thị là kẻ xảo trá nên đã bỏ trốn rồi.
Tiêu Lộng Ngọc đang lúc chần chừ, nàng chợt nghe trong con đường địa đạo có tiếng ầm ầm chuyển động.
Tiêu Lộng Ngọc ngẩng mặt nhìn lên, thấy vách tường đột nhiên rút lại, hiện ra một cánh cửa.
Trên cửa có treo một tấm bảng đề bốn chữ “Noãn Ngọc Thiền Phòng”.
Vừa rồi Điền Cổ Lệ bỏ trốn được nay lại hành động như vậy, đó là một âm mưu tàn độc của nàng ta.
Vì Điền Cổ Lệ tuy trốn khỏi, nhưng nàng ta vẫn sợ rằng Tiêu Lộng Ngọc sẽ tìm cách đuổi theo, nên vạn nhất xảy ra điều gì bất trắc thì đó khó có thể nào mà nàng ta được bình yên vô sự.
Do đó, Điền Cổ Lệ điều động cơ quan để lộ ra “Noãn Ngọc thiền phòng” tức sẽ khiến cho Tiêu Lộng Ngọc phải phấn chấn tinh thần mà đều đặt hết tâm trí vào Tư Đồ Ngọc, không còn chú ý tới mình nữa.
Hơn nữa, nếu có việc gì thì cũng chỉ có sư muội Triệu Tố Tâm của nàng ta sẽ gặp phải điều bất trắc, chứ còn chính Điền Cổ Lệ vẫn được an toàn mà thoát hiểm.
Mưu kế tàn độc của Điền Cổ Lệ đã thực sự biểu lộ ra.
Tiêu Lộng Ngọc lúc đó thấy bốn chữ “Noãn Ngọc thiền phòng” quả thật nàng không còn để ý đến Điền Cổ Lệ tẩu thoát nữa.
Tiêu Lộng Ngọc ngấm ngầm đi về phía Noãn Ngọc thiền phòng, trong lòng nàng lúc đó phập phồng, trống ngực đập liên hồi.
Vì Tư Đồ Ngọc vốn trúng phải chất thuốc tàn độc Chủng Cốt hương và Tiêu Hồn trà, bây giờ chàng chỉ còn là một kẻ trong lòng đầy những lửa dục.
Triệu Tố Tâm lại là người chuyên môn chú trọng về sắc dục, một thiếu nữ dâm đãng.
Một nam một nữ như vậy, cùng ở trong gian Noãn Ngộc thiền phòng đang nổi lên một trận mây mưa, và bên ngoài gian phòng cũng vang lên những tiếng cười dâm đãng chối tai.
Tiêu Lộng Ngọc lo sợ khi nghĩ đến đó, nhưng nàng lại không còn cách nào hơn mà phải lần mò đến.
Quả thật là khó tránh được khi nghe tình lang tâm ái của nàng đang cùng với một thiếu nữ.
Tuy Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu, nghiến răng và gượng cười, nhưng chân nàng vẫn không ngừng bước tiến về phía trước.
Đến rồi...
Lạ thật! Gọi là đến rồi, vì Tiêu Lộng Ngọc đã đến trước cửa Noãn Ngọc thiền phòng. Bảo rằng lạ thật là vì Tiêu Lộng Ngọc vẫn chưa nghe thấy những tiếng cười chói tai.
Tiêu Lộng Ngọc kinh ngạc. Nàng liền ghé sát tai vào cánh cửa, nín hơi chú ý nghe.
Nàng đã thi triển đến công lực Thông Thiên Nhĩ, Tiêu Lộng Ngọc sau khi lắng tai nghe ngóng, liền thấy trong gian Noãn Ngọc thiền phòng này có tiếng người đang “Hứ”.
Nhưng đó là một tiếng người “Hứ” chứ không phải là hai người.
Đó là tiếng “Hứ” do sự mệt nhọc chứ không phải tiếng “Hứ” ngầm chứa vẻ dâm đãng.
Tiêu Lộng Ngọc lại ghé sát tai nghe ngóng một hồi lâu. Nàng nhận ra tiếng “hứ” của thanh niên chứ không phải là của thiếu nữ. Nói một cách khác là của Tư Đồ Ngọc chứ không phải Triệu Tố Tâm.
Nhưng Tiêu Lộng Ngọc vừa định đẩy cửa, nàng chợt do dự, rồi lại dùng một thủ pháp nhanh nhẹn mang lấy lớp hóa trang của một thanh niên anh tuấn là Thượng Tân Nhân khi mới tới.
Cánh cửa vừa đẩy ra, Tiêu Lộng Ngọc liền chợt cau mày. Bởi vì bên ngoài không nghe thấy một tiếng động nào, nhưng bên trong phòng lại hiện ra một cảnh tượng vô cùng khó coi.
Noãn Ngọc thiền phòng vốn là một gian phòng của bọn dâm dục.
Tiêu Lộng Ngọc lúc ban đầu cho rằng bọn họ đã thực hiên xong giấc mộng Vu Sơn, sau cơn mưa tạnh gió tan rồi.
Nhưng Tiêu Lộng Ngọc lại suy nghĩ liền nhận thấy rằng Triệu Tố Tâm vốn là một dâm phụ nổi danh mà Tư Đồ Ngọc trong người lại trúng phải chất độc thì có lẽ nào lại có thể xảy ra một cảnh tượng như vậy được?
Huống hồ Tư Đồ Ngọc nếu như vừa trải qua một cuộc ái ân, ắt chất độc trong người đã được giải trừ hết rồi. Chàng... còn hầm hừ như thế làm chi?
Nghĩ đến đây, Tiêu Lộng Ngọc vội vàng tung mình nhảy đến bên giường.
Tiêu Lộng Ngọc vừa đến trước giường, nàng mới nhận thấy rằng Mê Hồn Xá Nữ Triệu Tố Tâm hai mắt đã khép kín, ngủ một giấc ngon lành.
Tiêu Lộng Ngọc chợt cảm thấy kỳ lạ, liền nghĩ bụng: “Dẫu cho có là ở trong trường hợp mình, cũng khó lòng ngăn nổi, làm sao lại có thể ngủ một giấc ngon lành như vậy được?”
Tiêu Lộng Ngọc vô cùng kinh ngạc. Nàng liền cau mày nói :
- Triệu Tố Tâm, ngươi còn chưa chịu tỉnh dậy hay sao?
Tiêu Lộng Ngọc vừa nói vừa đưa tay đẩy vào vai Triệu Tố Tâm. Tay nàng vừa chạm vào Triệu Tố Tâm, Tiêu Lộng Ngọc liền chợt hiểu ra rằng: Mê Hồn Xá Nữ Triệu Tố Tâm đã bị người điểm vào tử huyệt mà chết rồi.
Tư Đồ Ngọc đảo mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc trong lớp nam trang, hơi thở của chàng có vẻ yếu ớt lắm, cố gắng lắm mới đáp được rằng :
- Đó là do... tại hạ, tại hạ... đã điểm vào tử huyệt y thị.
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Tư đồ huynh... hiền huynh và y thị... đã...
Tư Đồ Ngọc lắc đầu đáp :
- Đó là bởi y thị bức bách... tại hạ, do đó... tại hạ mới giết y thị. Bởi vì... tại hạ... không thể... đối không phải... với vị Ngọc tỷ tỷ của tại hạ.
Tiêu Lộng Ngọc thấy Tư Đồ Ngọc đến giờ phút nghiêm trọng này mà vẫn chưa quên mình, lòng nàng cảm thấy an ủi vô cùng. Nàng nói :
- Tư Đồ huynh, hiền huynh ngốc quá! Đó là gặp biến phải tòng quyền, thì làm sao mà Ngọc tỷ tỷ của Tư Đồ huynh lại trách huynh được, vì Tư Đồ huynh đã trúng phải chất độc dâm tà của bọn yêu ni. Nếu không... sẽ bị lửa dục thiêu đốt hết huyết mạch rồi sẽ chết thảm khốc.
Tư Đồ Ngọc nghiến răng đáp :
- Tại hạ... tại hạ nguyện chết thảm khốc chứ không... cùng một ai khác, ngoài Ngọc tỷ tỷ của tại hạ.
Tư Đồ Ngọc nói tới đây, toàn thân run lên rất mạnh, trong đôi mắt của chàng đỏ rực lên như than hồng, miệng không ngớt rên hừ hừ.
Tiêu Lộng Ngọc giật mình kinh sợ. Nàng vội vàng chẩn mạch cho Tư Đồ Ngọc.
Những lời nói của Điền Cổ Lệ không sai một chút nào. Tiêu Lộng Ngọc sau khi chẩn mạch xong cho Tư Đồ Ngọc, nàng nhận thấy huyết mạch trong thân thể chàng đều căng thẳng.
Nhưng hiện giờ Mê Hồn Xá Nữ Triệu Tố Tâm, người đã được nàng định thay mình để chữa bệnh cho Tư Đồ Ngọc vừa bị chàng điểm vào tử huyệt mà chết rồi, Trong lúc cấp bách này, chỉ còn cách là tòng quyền.
Gọi là tòng quyền, Tiêu Lộng Ngọc đang lâm vào tình cảnh bối rối không lối thoát, đành chỉ có nước là chính mình hy sinh, đem tấm thân trong trắng của nàng để làm thuốc khởi tử hồi sinh giải cứu cho tính mạng của Tư Đồ Ngọc.
- Ngọc đệ, hiền đệ đừng có hồ đồ. Ngu tỷ là Ngọc tỷ tỷ của hiền đệ đây.
Tư Đồ Ngọc vừa thấy Tiêu Lộng Ngọc, bất giác liền hét to lên một tiếng mừng rỡ, rồi giang rộng hai tay ra.
Tiêu Lộng Ngọc một mặt dịu dàng sà vào lòng Tư Đồ Ngọc, một mặt nàng khẽ đưa chân đá văng thi thể của Triệu Tố Tâm từ trên giường lăn xuống đất.
Đôi tình nhân gặp nhau, hơn nữa, lửa gần rơm ắt phải bốc cháy. Tình cảnh lúc bấy giờ quả thật là thân mật vô cùng.
Sau cơn mưa tạnh gió tan, Chẳng bao lâu, chàng đã ngủ một giấc say sưa trong lòng Tiêu Lộng Ngọc.
Tiêu Lộng Ngọc biết rõ rằng vị Ngọc đệ đệ của mình tuy đã như chết đi sống lại, may mắn bảo toàn được tính mạng, nhưng về cả hai mặt tinh thần thể xác lúc đó đều đã bị tiêu hao đi rất nhiều rồi.
Tiêu Lộng Ngọc không nỡ làm kinh động đến Tư Đồ Ngọc, cho nên nàng phải đợi cho Tư Đồ Ngọc sau khi hơi thở được điều hòa, chứng tỏ chàng đã ngủ được một giấc say sưa rồi, nàng mới nhẹ nhàng đẩy vị Ngọc đệ đệ của mình sang một bên, rồi dọn dẹp lại tất cả.
Do đó, sau khi Tiêu Lộng Ngọc dọn dẹp lại sạch sẽ đâu vào đấy rồi, nàng lại leo lên giường nằm, nàng cảm thấy mơ màng rồi chìm vào trong giấc ngủ triền miên.
Tiêu Lộng Ngọc trong lúc đang chìm vào trong giấc điệp say xưa, thì lúc Tư Đồ Ngọc lại vừa chợt tỉnh.
Tư Đồ Ngọc sau một giấc ngủ, chàng cảm thấy xương cốt trong người mình đều thư thái khôn tả, khắp toàn thân, chàng cảm thấy mơ hồ như có mùi thơm phảng phất.
Đó là cảm giác đầu tiên khi Tư Đồ Ngọc chợt tỉnh giấc.
Nguyên nhân khiến Tư Đồ Ngọc kinh sợ, vì chàng nghĩ lại mọi việc vừa qua. Chàng nghĩ bụng: “Tại sao Đào Hoa am lại biến thành Thủy Vân am? Chính mình, tại sao lại trúng phải chất tà độc Chủng Cốt hương và Mê Hồn trà? Thế rồi, tại sao tinh thần mình lại đâm ra mê lạc? Đào Hoa am chủ tại sao lại để lộ ra chân tướng của mình? Đó là Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ? Tại sao lại xuất hiện một người có tên là Thượng Tân Nhân? Tại sao hai nam hai nữ mỗi người lại đi tìm cho mình một đối tượng để làm chuyện mây mưa? Thế rồi, vân vân...”
Bấy giờ, Tư Đồ Ngọc mới định thần được tất cả mọi chuyện đã qua. Kế đó, về sau hình như mình đã mơ mơ màng màng?
Tư Đồ Ngọc cố nặn óc tìm kiếm. Về sau rồi...
Sau đó...
Tư Đồ Ngọc đỏ bừng mặt. Chàng cảm thấy trống ngực đập thình thịch. Chàng... chàng không còn lòng dạ nào để nghĩ đến việc xảy ra sau đó nữa.
Tư Đồ Ngọc vừa hổ thẹn, vừa run sợ. Chàng hy vọng rằng đó chỉ là một giấc mộng chứ không phải là sự thật.
Tư Đồ Ngọc tin tưởng rằng chính mình không thể nào làm một việc khiến cho mình phải đỏ mặt tía tai và tim đập tựa như trống trận vậy.
Nhưng giờ này vẫn còn ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt và một thân hình nằm bên cạnh mình. Điều đó chứng tỏ rõ ràng rằng đây là một sự thật chứ không phải là một giấc mơ.
Tư Đồ Ngọc phát giác ra được đó là sự thật, nên chàng đành chỉ can đảm nhìn vào sự thật bằng cách mở to đôi mắt.
Quả nhiên chẳng còn sai vào đâu được, chàng đang nằm ngủ trên giường trong Noãn Ngọc thiền phòng đầy những mùi hương quyến rũ này.
Hơn nữa, bên cạnh chàng lại là một thân hình mềm mại, với mùi hương thoang thoảng quyến rũ, cũng chính là vừa rồi lúc sau cùng, chàng đã nghĩ ra được người đó là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc.
Chẳng qua hiện giờ Tiêu Lộng Ngọc không phải toàn thân lõa lồ, mà nàng đã có mặc quần áo và đang ngủ một giấc say sưa, quả thật việc này cũng đủ nói lên rằng nàng đối với Tư Đồ Ngọc đã mang nặng mối chân tình, nặng hơn biển cả, ơn đức tựa như non cao.
Tư Đồ Ngọc sau khi thấy Tiêu Lộng Ngọc, lẽ ra chàng phải cảm thấy lòng mình rung động và đem trọn tấm lòng yêu mến đối với Tiêu Lộng Ngọc.
Hơn nữa, chàng cần phải tỏ lòng cảm kích đối với Tiêu Lộng Ngọc mà phải ngầm thương xót đối với người yêu của mình mới phải?
Không ngờ, Tư Đồ Ngọc đã chẳng ngầm thương xót, mà chàng lại mạnh tay vì hoa nát ngọc.
Tư Đồ Ngọc cau mày ngồi bật dậy, rồi chàng đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc lúc đó đang thiêm thiếp ngủ, trên môi đang điểm một nụ cười tươi tắn.
Đột nhiên Tư Đồ Ngọc liền dang tay tát vào má Tiêu Lộng Ngọc một cái.
Tư Đồ Ngọc trong lúc đùng đùng nổi giận và lòng sinh ác cảm tất nhiên cái bạt tai này chàng đã nhận đủ công lực. Do đó, quả thật mạnh như trời giáng.
Hơn nữa, Tiêu Lộng Ngọc lại đang trong lúc say sưa ngủ, nàng không có một chút sức kháng cự nào cho nên chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên, nàng đã bị Tư Đồ Ngọc bạt tai từ trên giường lăn xuống.
Tiêu Lộng Ngọc đang ngủ say bỗng bị Tư Đồ Ngọc bạt tai cho một cái mạnh, liền ngạc nhiên tỉnh dậy.
Tiêu Lộng Ngọc quả thật không ngờ được rằng Tư Đồ Ngọc lại ra tay đánh nàng.
Hơn nữa, chàng lại không nương tình, cho nên cái tát tai thật nặng nề vô cùng.
Tiêu Lộng Ngọc xưa nay vẫn là một người có tính khí cương cường. Nhưng giờ này nàng đành chỉ cố nhịn sự đau đớn.
Chịu nhịn! Chịu nhịn! Và chịu nhịn!
Tiêu Lộng Ngọc đưa tay sờ lên má bên trái đã đỏ hồng. Nàng mở lớn đôi mắt ngạc nhiên nhìn Tư Đồ Ngọc, rồi bỗng trào ra đôi giòng lệ.
Tư Đồ Ngọc vốn sắc mặt lộ vẻ tức giận nhưng khi bốn mắt vừa chạm nhau, chàng liền giật nẩy mình, hình như cơn tức giận cũng đã giảm đi rất nhiều.
Tư Đồ Ngọc đưa tay chỉ vào mặt Tiêu Lộng Ngọc. Tuy chàng gằn giọng nói, nhưng trong giọng nói vẫn còn hơi có chút run run. Chàng cau mày hỏi :
- Ngươi... là ai mà dám mạo nhận thân phận của Ngọc tỷ tỷ ta? Giả trang... giả trang tỷ tỷ của ta?
Tiêu Lộng Ngọc không còn nhẫn nhịn nữa, nàng nén giận nói :
- Tư Đồ Ngọc, ngươi... mù mắt rồi hay sao mà lại giở thói lòng lang dạ thú với ta như thế?
Tư Đồ Ngọc buột miệng than :
- Trời ơi! Đây là một tiếng nói kỳ lạ thật...!
Tiếng “trời ơi” này sau khi Tư Đồ Ngọc cất tiếng than, tự nhiên chàng quỳ mọp xuống trước mặt Tiêu Lộng Ngọc.
Tiêu Lộng Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi... ngươi định làm gì đây? Có phải trong cơ thể chất kỳ độc vẫn chưa dứt hẳn, đã gây bệnh lại hay sao?
Tư Đồ Ngọc hiện giờ cũng chẳng khác nào Tiêu Lộng Ngọc. Gương mặt chàng đã bừng đỏ, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
Tiêu Lộng Ngọc đỏ mặt vì cái tát tai của Tư Đồ Ngọc, còn Tư Đồ Ngọc đỏ mặt vì quá hổ thẹn.
Tiêu Lộng Ngọc là người thông minh. Nàng thấy sắc mặt của Tư Đồ Ngọc như vậy liền “À” lên một tiếng, như chợt hiểu ra nói :
- Tư Đồ đại hiệp, người đã biết tiện nữ là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc hay sao?
Chàng ngẩng nhìn lên, nuốt lệ nói :
- Ngọc tỷ tỷ, tỷ tỷ cứ mắng chửi tiểu đệ, cứ hành hạ tiểu đệ và luôn cả tính mạng của tiểu đệ, tỷ tỷ có quyền xử lý. Nhưng tiểu đệ chỉ yêu cầu một điều là tỷ tỷ đừng gọi tiểu đệ là Tư Đồ đại hiệp, tỷ tỷ cứ gọi là... Ngọc đệ đệ.
Giữa hai người đã có tình thân thiết, hơn nữa cả hai vừa trải qua một cuộc ái ân, tất nhiên là về mặt tình cảm và về mặt quan hệ cũng đều nặng hơn một bước.
Tiêu Lộng Ngọc thấy dáng điệu của Tư Đồ Ngọc như vậy, trong lòng không nỡ nhẫn tâm. Nàng khẽ thở dài một tiếng, rồi đưa tay đỡ lấy vị oan gia ân ái này đứng dậy.
Tư Đồ Ngọc thấy Tiêu Lộng Ngọc đã đỡ mình đứng dậy, chàng liền biết ngay rằng nàng đã tỏ lượng khoan hồng, bất giác liền cao hứng, vui vẻ nói :
- Ngọc tỷ tỷ, tiểu đệ tưởng mất Ngọc tỷ tỷ rồi. Tỷ tỷ hãy gọi tiểu đệ một câu: “Ngọc đệ đệ” đi!
Tiêu Lộng Ngọc khẽ lườm chàng một cái rồi nói :
- Chúng ta vừa mới cách nhau có vài ngày mà hiền đệ lại thương nhớ ngu tỷ đến như thế hay sao?
Tư Đồ Ngọc ấp úng nói :
- Quả thật... thật...
Tiêu Lộng Ngọc xua tay nói :
- Chẳng kể hiền đệ là thật hay là giả, ngu tỷ xin hỏi hiền đệ là vừa rồi hiền đệ tại sao lại không tin ngu tỷ là Ngọc tỷ tỷ của hiền đệ?
Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :
- Ngọc tỷ, tỷ tỷ có nhớ ở trong gian thạch động bí mật gần Câu Lậu phái, tỷ tỷ đã nhẫn tâm đánh cho tiểu đệ một cái bạt tai tựa như trời giáng hay không?
Tiêu Lộng Ngọc khẽ đưa rờ lên má trái của mình, lúc đó rất ửng hồng vẫn chưa biến hẳn.
Nàng “À” lên một tiếng, gật đầu nói :
- Thì ra hiền đệ sau khi bị ngu tỷ đánh cho một cái bạt tai vẫn ghi nhớ trong lòng, ngày hôm nay mới tìm cơ hội để trả thù ngu tỷ có phải không?
Tư Đồ Ngọc trong lòng hốt hoảng, trong nhất thời chàng cũng không nghĩ ra câu trả lời nào thích hợp để bày tỏ với Tiêu Lộng Ngọc. Chàng chỉ đành giơ tay lên tự đánh cho mình một cái bạt tai, mạnh cũng chẳng kém gì cái bạt tai mà chàng đã tặng cho Tiêu Lộng Ngọc.
Tiêu Lộng Ngọc thật không ngờ rằng Tư Đồ Ngọc lại hành động như vậy. Nàng có ý định ngăn cũng không còn kịp, liền cau mày nói :
- Hiền đệ có điều chi thắc mắc xin cứ nói ra đi, chứ đừng nên hành động dại dột như vậy!
Tư Đồ Ngọc nghe thấy trong hai chữ “đừng nên” của Tiêu Lộng Ngọc có đượm vẻ vô cùng thân mật, chàng liền cảm thấy khoan khoái trong lòng, mỉm cười nói :
- Ngọc tỷ, tỷ tỷ hãy thử nghĩ xem, trong lúc tỷ tỷ ở Câu Lậu sơn vì đã quá tức giận mà bỏ đi. Tiểu đệ buồn bã đã nhất định đi khắp chân trời góc bể để tìm cho ra được tỷ tỷ. Nhưng đã mấy hôm nay chưa gặp được thì làm sao có thể tin tưởng được rằng tỷ tỷ lại có thể xuất hiện ở bên cạnh tiểu đệ. Và tiểu đệ... huống chi.
Ba chữ “và tiểu đệ” người nói cũng cảm thấy hổ thẹn, không nói tiếp được, mà ngay cả người nghe cũng đỏ mặt tía tai.
Tiêu Lộng Ngọc vội vàng chuyển sang vấn đề khác. Nàng đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Huống chi cái gì? Tại sao hiền đệ không nói tiếp đi?
Tư Đồ Ngọc gượng cười đáp :
- Ngọc tỷ tỷ hãy nghĩ xem, lúc gần đây chẳng phải Ngọc tỷ tỷ đã giả trang làm Ngọc Kiều Oa mà Bách Biến Ôn Quân đã cho kẻ khác mạo nhận làm Ngọc tỷ tỷ quả đã thật khiến cho tiểu đệ bị điên cả đầu. Tiểu đệ cứ cho là tỷ tỷ có lẽ đã cùng với bọn Điền Cổ Lệ và Triệu Tố Tâm đều là những hung nữ... trong Câu Lậu phái.
Tư Đồ Ngọc vốn định nói là cùng với những con dâm phụ, nhưng chàng chợt lại cảm thấy chính mình vừa rồi đã cùng với Tiêu Lộng Ngọc trải qua một trận mây mưa, cho nên hai chữ “dâm phụ” này tuyệt không thể dùng được.
Do đó, chàng cố tránh để khỏi sinh ra sự ngộ nhận bằng cách là cải thành năm chữ “hung nữ Câu Lậu phái”.
Tiêu Lộng Ngọc gượng cười, gật đầu nói :
- Hiền đệ nói quả thật không phải là không có lý do. Nhưng ngu tỷ xin hỏi hiền đệ là tại sao hiền đệ lại phát giác được ngu tỷ chẳng phải là kẻ giả trang?
Tư Đồ Ngọc liền lên tiếng đáp :
- Tiểu đệ trong nhất thời ngu si cho nên mới ra tay đánh tỷ tỷ. Nhưng sau đó, khi tiểu đệ vừa nhìn lại tỷ tỷ thì tiểu đệ liền cảm thấy trong ánh mắt của tỷ tỷ rất là quen thuộc, nên tiểu đệ mới quyết đoán tỷ tỷ quả thật là Ngọc tỷ tỷ.
Tiêu Lộng Ngọc hồi tưởng lại việc vừa qua rồi gật đầu nói :
- Đúng vậy. Ngu tỷ đã nhớ ra là lúc đó, sau khi ngu tỷ và tiểu đệ vừa nhìn nhau, thì trên gương mặt của hiền đệ liền có vẻ kinh ngạc và giọng nói cũng hơi run run.
Tư Đồ Ngọc lại nói tiếp :
- Sau đó tiểu đệ lại cảm thấy trong lời nói của tỷ tỷ rất thân mật, như ngày trước tỷ vẫn thường nói với tiểu đệ, cho nên tiểu đệ nhận biết rằng quả thật đúng là Ngọc tỷ tỷ và tiểu đệ... vô cùng hoảng hốt, nên mới vội vàng quỳ xuống để xin tỷ tỷ thứ tội cho.
Tiêu Lộng Ngọc nghe Tư Đồ Ngọc giải thích rất phân minh hợp lý, nàng đành gượng cười nói :
- Thôi được, hiền đệ giải thích như vậy thì ngu tỷ...
Tư Đồ Ngọc mừng rỡ nói :
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ đã mở lòng khoan dung mà tha thứ cho tiểu đệ rồi hay sao?
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười khẽ mắng rằng :
- Nếu như ngu tỷ không mở lòng tha thứ cho hiền đệ, thì ngu tỷ đã để cho hiền đệ phải quỳ trước mặt ngu tỷ cho đến chết, chứ việc gì phải đỡ cho hiền đệ đứng đậy làm chi?