Ngọc Kiều Nga nghe Tiêu Lộng Ngọc cần phải ước hẹn địa điểm thời gian liền khẽ đảo mắt nói :
- Tiêu Lộng Ngọc ngươi đợi một lát, để ta và Diêm nhị tỷ thương lượng để trực tiếp đính ước với ngươi hay không, hay là lại còn để bọn ta báo cáo với các vị trưởng bối trong bổn môn định liệu?
Nói dứt lời Ngọc Kiều Nga liền quay sang Diêm Tiểu Thanh khẽ giọng nói :
- Diêm nhị tỷ ý kiến của nhi tỷ như thế nào?
Diêm Tiểu Thanh lạnh lùng cười nhạt một tiếng đỡ lời nói :
- Nga muội cứ tìm cách kéo dài thì giờ với y thị để cho Hùng tam muội mời Mễ phó chưởng môn nhân đến bắt sống con a đầu này thì Oa muội sẽ có cách thoát hiểm được.
Ngọc Kiều Nga hạ giọng cười nham hiểm nói :
- Ý kiến nhị tỷ cũng giống như ý kiến của tiểu muội. Nhưng Hùng tam tỷ đi đã lâu mà sao Mễ phó chưởng môn nhân vẫn chưa thấy đến?
Diêm Tiểu Thanh cau mày lại nói :
- Ngu tỷ cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Chắc là Mễ phó chưởng môn nhân đang tham kiến với Chưởng môn nhân hay là còn đang bận một chuyện quan trọng khác.
Lúc đó Tiêu Lộng Ngọc bỗng như đại hạn đã lâu ngày mà chợt gặp cơn mưa.
Bởi vì bên tai nàng lại khẽ vang lên những tiếng nghĩ ngữ truyền thanh của người bí mật đó nhưng cũng chỉ có tám chữ thôi. Hơn nữa lời nói lại lúc đoạn lúc tục như sau :
- Xa ở... chân trời, gần... là... trước mắt...
Tiêu Lộng Ngọc vừa nghe xong, trong lòng chợt tỉnh ngộ. Trên gương mặt của nàng đã lộ sắc vui mừng.
Người thông minh vẫn là thông minh. Gọi là dại dột chỉ là dại dột nhất thời mà thôi.
Tám chữ “thông minh nhất đời, dại dột nhất thời” lúc đầu chẳng khác gì một cái khóa.
Tám chữ “xa ở chân trời, gần là trước mắt” giờ chẳng khác chiếc chìa khóa. Đã có chìa khóa tất nhiên là sẽ mở được khóa.
Khi mở được khóa tất nhiên là sẽ hiểu được “những điểm bí mật ở bên trong hay nói cách khác hơn là lãnh ngộ được cái ý nghĩ của câu đố”.
Tiêu Lộng Ngọc ngầm trách mình là kẻ hồ đồ, nghĩ bụng: “Nếu không phải là vị quái kiệt võ lâm này đã dùng những lời mật ngữ mà chỉ điểm, thì có phải là ta đã bỏ qua một cơ hội tốt để giải cứu tính mạng của Tư Đồ Ngọc hay không?”
Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa tuy đã xa tận chân trời, nhưng Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga và Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh chẳng phải là đang ở gần trước mắt hay sao. Vậy thì tại sao ta lại bỏ gần mà đi cần xa? Nếu như ta dùng thủ pháp thật mau lẹ đem hết toàn lực ra thi triển để bắt sống ngay hai con yêu nữ Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh, đó chẳng phải là một điều kiện rất tốt để trao đổi lấy thuốc giải độc môn Cửu Cửu Mê Hồn đơn hay sao? Nếu bắt sống bọn Ngọc Kiều Nga hiện giờ là một cơ hội vô cùng tốt đẹp không thể nào mà đợi cho bọn cứu viện của hai người họ tới được.
Tiêu Lộng Ngọc đã nhận ra di điều này, nhưng nàng vẫn chưa ra tay là vì nàng ngấm lo sợ cho vị quái kiệt võ lâm hiện đang ẩn tàng trong bóng tối ra tay ám trợ cho mình. Hơn nữa căn cứ trên câu truyền âm mật “xa tận chân trời, gần ngay... trước mắt” đứt đoạn này. Tiêu Lộng Ngọc đã đoán rằng vị quái kiệt võ lâm đó đang đem hết sức lực bình sinh ra giao đấu với một đối thủ lợi hại nào đó. Trong lúc gấp rút, người đó mới nói yếu ớt như vậy. Xem tình cảnh này, hiển nhiên là những điều cơ mật đã bị bại lộ khiến cho vị quái kiệt võ lâm ẩn thân nơi đầm rộng huyệt hổ này song quyền làm sao có thể chống đỡ nổi bốn tay? Lần này cho dù người đó có bản lãnh cao siêu đến đâu cũng khó lòng mà thoát khỏi được.
Tiêu Lộng Ngọc nghĩ đến đây, bất giác nàng nghiến răng toàn thân khẽ rung động.
Nàng thầm mắng mình đã lầm lẫn một lần lại còn bị thêm lần nữa. Việc gì mà phải bỏ chạy để khiến cho vị quái kiệt võ lâm này phải cầm chân bọn Ngọc Kiều Nga mà ra nông nổi như thế này? Giờ đây chỉ còn cách là phải bắt ngay lấy hai người họ thì mới có thể khiến cho vị võ lâm quái kiệt này trong lúc nguy nan vẫn còn bảo toàn được tánh mạng.
Lúc đó Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga, theo như lời của Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh, nàng ta đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc, cười hiểm, rồi cố kéo dài thì giờ, nói :
- Tiêu Lộng Ngọc, lần trước ngươi tuy đã dùng khổ nhục kế, mạo nhận làm muội muội của ta là Ngọc Kiều Oa, trà trộn vào nơi trọng địa của bản phái, chỉ sợ là vào rồi trở ra tay không, chắc vẫn chưa dọ thám được những điều bí mật quan trọng gì chứ?
Ngọc Kiều Nga nói như thế khiến cho Tiêu Lộng Ngọc liền tương kế tựu kế, cười nhạt một tiếng, cau mày nói :
- Ngoài việc ta giải cứu được Tư Đồ Ngọc sư đệ ta, ta còn thâu lượm được một điều quan trọng nữa. Đó là ta đã hiểu rõ cái thân phận của tên Chưởng môn nhân Câu Lậu phái vẫn tác oai tác quái của bọn ngươi rồi.
Diêm Tiểu Thanh nghe xong, cả hai đều giật mình, Ngọc Kiều Nga cau mày hỏi :
- Ngươi nằm mộng rồi! Ngươi biết được Chưởng môn nhân của Câu Lậu phái chúng ta là ai?
Tiêu Lộng Ngọc liền đưa tay về phía sau lưng bọn Ngọc Kiều Nga cười nhạt một tiếng nói :
- Người đứng sau bọn ngươi vừa gầy lại vừa cao như một bóng ma chẳng phải là Chưởng môn nhân Câu Lậu phái các ngươi hay sao?
Đây chính là lời nói dối trá. Nếu là lúc bình thường thì Tiêu Lộng Ngọc ắt không bao giờ dùng đến. Nhưng hiện giờ, bởi vì nàng biết rằng người đã dùng truyền âm mật ngữ chỉ điểm bên tai nàng thì sự tình đã gấp rút lắm rồi. Nếu như không biết tùy cơ ứng biến mà lấy võ công chân chính của mình ra giao đấu với bọn họ, thì nàng tuy có thể thắng được bọn Ngọc Kiều Nga, nhưng bọn họ nếu là người thức thời mà chạy trốn thi đó chính là nàng đã bỏ qua một cơ hội tốt.
Đang khi bọn họ vừa quay đều lại thì Tiêu Lộng Ngọc đã khẽ nhíu mày rồi im lìm không một tiếng động, nàng đánh ra một chưởng phách không.
Chưởng lực của Tiêu Lộng Ngọc vừa thi triển tất nhiên là môn tuyệt học độc môn Tuyệt Tình trảm do chính tay ân sư của là nàng Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm sáng tác ra đã vang danh trong chốn giang hồ.
Tiếp theo đó, Ngọc Kiều Nga bị trúng một chưởng lăn quay ra đất không kịp kêu lên tiếng nào.
Nhưng bởi vì trong lúc Ngọc Kiều Nga đột nhiên bị đánh ngã khiến cho Diêm Tiểu Thanh cảm thấy rúng động tâm thần.
Nàng ta vội vàng nhảy tới phía trước hai bước. Diêm Tiểu Thanh vì nhảy tới hai bước đã khiến cho thủ pháp cách không điểm huyệt của Tiêu Lộng Ngọc không thể hoàn toàn chính xác được.
Diêm Tiểu Thanh thấy Ngọc Kiều Nga đột nhiên xảy ra như thế, nàng ta rất lấy làm ngạc nhiên định lên tiếng hỏi nguyên nhân thì chợt cảm thấy một luồng kình lực vô hình tấn công tới trúng vào vai bên phải của nàng ta khiến cho Diêm Tiểu Thanh cảm thấy gân cốt như muốn gãy.
Diêm Tiểu Thanh biết rằng mình gặp chuyện không ổn cho nên không còn lý tới Ngọc Kiều Nga liền thừa kế lướt tới phía trước xử dụng thế “Vân Độ Hàn Đương” thân nàng ta bay ra xa đến ngoài mươi trượng.
Tiêu Lộng Ngọc đâu có dễ dàng gì để cho Diêm Tiểu Thanh chạy trốn cho nên nàng lớn một tiếng nói :
- Diêm Tiểu Thanh sao chẳng mau mau ngã xuống lại còn muốn trốn chạy?
Nói dứt lời Tiêu Lộng Ngọc thân hình nhanh nhẹn như điện chớp tung mình đuổi theo Diêm Tiểu Thanh.
Diêm Tiểu Thanh trong lúc tung mình cũng biết rằng Tiêu Lộng Ngọc ắt không để cho mình yên, cho nên nàng ta cố gắng chịu vết đau ở đầu vai, rồi thò tay vào trong người rút ra hai con rắn độc kỳ lạ chuẩn bị chờ đợi.
Quả nhiên Diêm Tiểu Thanh nghe thấy Tiêu Lộng Ngọc quát lớn một tiếng rồi đuổi theo, nàng ta vẫn không thèm ngoảnh mặt lại tay trái cầm con rắn độc quăng vút ngược trở lại.
Con rắn độc nhanh như một cơn gió thoảng nhắm ngay trước ngực Tiêu Lộng Ngọc mà bay vút tới.
Hai con rắn độc này đều dài không tới một thước nhỏ như ngón tay út.
Hai on rắn ấy, một con màu đen, một con đỏ như máu, sau khi vuột khỏi tay Diêm Tiểu Thanh liền biến thành hai luồng đỏ đen khiến cho người không thể nhận ra được là hai con rắn trông chỉ giống như mũi ám khí kỳ lạ mà thôi.
Loại rắn này chỉ cần Tiêu Lộng Ngọc đưa tay ra bắt lấy, hoặc là tung mình nhảy sang một bên né tránh ắt sẽ bị nguy hiểm ngay.
Bởi vì rắn là một vật sống, khác hẳn với môn ám khí. Ám khí đánh trượt thì là trật, mà trúng thì là trúng, chứ còn con rắn sống mà hụt phải đầu đối phương cũng có thể tự quay lại cắn ngay người được.
Hơn nữa, Tiêu Lộng Ngọc là một người có võ công thượng thừa, đối với bất cứ một môn ám khí nào có tránh thì nàng cũng chỉ khẽ lắc đầu một cái hoặc là tung mình nhảy tránh nhưng quyết không nhảy ra xa. Vì làm như thế tất nhiên là biểu lộ cái vẻ khiếp sợ.
Do đó, khi con rắn bay tới thì Tiêu Lộng Ngọc chỉ khẽ nghiêng đầu né tránh, cho là không có gì đáng sợ thì thật là khó tránh được một việc sẽ xảy ra ngoài ý tưởng tượng là con rắn sẽ tự động quay lại cắn người được.
Theo lý thì như thế, nhưng cái nhận xét này chỉ là theo sự dự đoán của Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh mà thôi. Bởi vì Tiêu Lộng Ngọc là một người rất cẩn thận, hai là công lực của nàng rất cao siêu. Điều sau cùng là không phải đây là lần đầu tiên nàng gặp Diêm Tiểu Thanh, cho nên nàng đã biết rõ Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh chỉ chuyên môn lấy các loại rắn độc nhỏ để làm những món binh khí và ám khí hại người. Cho nên khi Diêm Tiểu Thanh cầm một vật đỏ và một vật đen chính là hai con rắn, khi quăng ngược lại đã biến thành hai đạo đen và đỏ, thì Tiêu Lộng Ngọc đã búng một chỉ vào khoảng không.
Tiếp theo đó, có hai luồng nội gia cương khí nhẹ nhàng không một tiếng động phát ra.
Rắn tuy là một vật thông linh, nhưng đối với thân lực thượng thừa của ôn nội gia cương khí không một tiếng động như thế thì khó lòng mà tránh né được.
“Bốp, bốp” hai tiếng vang lên. Tiếp theo đó, hai con rắn độc kỳ lạ của Diêm Tiểu Thanh đã biến thành hai con rắn chết lần lượt rớt ngay xuống đất.
Thấy ám khí lợi hại của đối phương đã bị hủy bỏ, Tiêu Lộng Ngọc liền như bóng theo hình, tung mình như điện chớp đuổi theo Diêm Tiểu Thanh.
Diêm Tiểu Thanh trong lòng hoảng hốt, xử dụng một thức “Lâm Giang Giao Điểu” rồi biến thành “Phong Ảnh Vô Phi” nhằm phía bên nhảy tránh ra xa hơn một trượng.
Nàng ta tuy né tránh rất mau, nhưng Tiêu Lộng Ngọc lại còn nhanh nhẹn hơn.
Diêm Tiểu Thanh chưa hạ chân xuống đất đã cho là Tiêu Lộng Ngọc bị đánh hụt trong lòng mình cũng thở được một cái dài nhẹ nhõm.
Tuy nhiên giọng nói lạnh như băng của Tiêu Lộng Ngọc đã vang lên ở phía sau lưng nàng ta rằng :
- Hiện giờ cá lội ở dưới bị lưới bủa, chim làm sao bay khỏi lưới được? Diêm Tiểu Thanh, ngươi đừng có mơ tưởng đến một cơ hội may mắn để trốn thoát nữa.
Diêm Tiểu Thanh biết rằng việc đã tới lúc nguy cấp, cho nên nàng ta định tính đem tính mạng ra để thí với đối phương một phen! Thế nhưng đằng sau lưng nàng ta đã cảm thấy hơi tê buốt.
Thì ra Tiêu Lộng Ngọc đã điểm vào huyệt đạo Diêm Tiểu Thanh rồi.
Tiêu Lộng Ngọc chế ngự được hai con hung nữ này rồi thì trong lòng mới thấy hơi khoan khoái, đỡ bớt lo sợ như trước nữa.
Tiêu Lộng Ngọc đưa tay lôi Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga đến gần bên Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh, rồi sau đó nàng dẫm hai chân lên ngực hai người.
Xem ra như thế, bất luận mà có biến cố nào xảy ra, thì nàng chỉ hơi vận công lực vào chân thì Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh ắt sẽ bị dẫm đến nát gan nát phổi, chết một cách thảm khốc mà thôi.
Tiêu Lộng Ngọc bắt con tin, vừa định nghĩ đến một cách xử lý thích đáng, cho nên nàng liền hướng về phí ngôi mộ đã bị lấp, vận khí truyền thanh nói :
- Tiêu Lộng Ngọc đệ tử của Nhu Tình Tiên Tử xin kính thỉnh những nhân vật đầu não của Câu Lậu phái hãy xuất đầu lộ diện đi.
Tiêu Lộng Ngọc vừa nói dứt lời, thì trong ngôi mộ đã truyền ra một giọng trầm trầm rằng :
- Hãy đợi một lát!
Tiêu Lộng Ngọc nghe thấy giọng của người trả lời không phải là Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông, nàng định lên tiếng hỏi, thì trong ngôi mộ huyệt đã nhảy ra năm bóng người.
Trong năm bóng người này thì bốn người chẳng phải là ai xa lạ. Đó chính là Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch, Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên, Tài Sát Thạch Mại Sùng và Khí Sát Ngân Như Bích trong Quát Thương mê cung. Duy chỉ có một người đứng giữa thân hình cao ốm, đầu đội mũ vải, mình mặc một cái trường bào màu đen, trước ngực có thêu một đồng tiền.
Tiêu Lộng Ngọc như đã thấy qua người này một lần rồi. Nhưng cứ xem người này đứng giữa bọn họ, Tứ sát hầu ở hai bên, thì thân phận chẳng phải tầm thường.
Tiêu Lộng Ngọc chăm chú nhìn rồi hỏi :
- Các hạ là ai? Tại sao không mời Chưởng môn nhân và Phó chưởng môn nhân Câu Lậu phái lộ diện mới phải chứ?
Người áo đen cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nói :
- Chưởng môn nhân hiện đang luyện võ công ở trong phòng kín, ba vị Phó chưởng môn nhân thì một vị đi ra ngoài, một vị chưa trở về, còn một vị thì đang có một trọng yếu, cho nên mọi việc đều do ta phụ trách, chẳng phải cũng giống như vậy hay sao?
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Các hạ đã xuất hiện, tại sao lại không thông báo tên tuổi ra đi?
Người áo đen liền đưa tay chỉ vào đồng tiền thêu ở trước ngực mình rồi cười ra vẻ cuồng ngạo nói :
- Tiêu cô nương, cô nương quả thật là to gan lớn mật, đã dò xét những điều cơ mật ở trong bổn phái, thì chẳng lẽ cô nương lại không có thể căn cứ vào đồng tiền này mà đoán ra được là ta hay sao?
- Các hạ có phải là Danh Sát Tiền Thông Thần mà năm xưa đã chủ trì ở Quát Thương mê cung đó không?
Người mặt áo đen gật đầu nói :
- Tiêu cô nương quả nhiên là người thông minh. Cô nương đã may mắn có dịp trốn thoát, rồi tại sao lại còn trở lại Thanh Tùng cốc khẩu này làm gì?
Tiêu Lộng Ngọc cau mày, cao giọng nói :
- Ý của Tiêu Lộng Ngọc này tới đây lần này là có hai...
Tiền Thông Thần ngắt lời cười nói :
- Ta có thể đoán ra được một trong hai điều đó. Có lẽ Tiêu cô nương đến đây là muốn thương lượng về cái món thuốc giải độc môn Cửu Cửu Mê Hồn đơn cho Tư Đồ Ngọc chứ gì?
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu nói :
- Các hạ nói rất đúng, thật khiến cho tiểu nữ không mất nhiều lời.
Tiền Thông Thần nói :
- Ta chỉ đoán được một việc, còn việc kia thì xin Tiêu cô nương hãy tự nói ra đi.
Tiêu Lộng Ngọc cau mày. Nàng không đáp ngay câu hỏi của Tiền Thông Thần, đưa mắt nhìn chăm chú nhìn y, rồi hỏi :
- Một trong ba vị Phó chưởng môn nhân của quý phái là Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông tại sao không chịu ra tiếp kiến?
Tiền Thông Thần cười nói :
- Ta vừa mới nói qua với cô nương rồi, Mễ phó chưởng môn nhân của bổn phái hiện giờ đang bận một việc cần.
Tiền Thông Thần nói tới đây Tiêu Lộng Ngọc liền chớp mắt, chăm chú nhìn y nói :
- Gọi là việc cần, thì có phải là đang cùng với một người khác giao đấu hay không?
Tiền Thông Thần hơi giật mình, ngần ngừ một hồi lâu rồi đáp :
- Trước mặt người thông minh đúng là không thể nói những lời dối trá được, Mễ phó chưởng môn nhân của bổn phái hiện giờ đang thanh trừ kẻ gian tế từ ngoài trà trộn vào trong bổn phái.
Tiêu Lộng Ngọc xua tay nói :
- Chẳng cần phải thanh trừ làm chi, bởi vì cái dụng ý thứ hai của tiểu nữ đến đây lần này là xin mời vị tiền bối đó cùng với tiểu nữ rời khỏi nơi này.
Khí Sát Ngân Như Bích trong lòng vô cùng tức giận, đứng một bên nghe Tiêu Lộng Ngọc nói như vậy, y liền cau mày cười nhạt mấy tiếng.
- Những lời của ta đều là thực cả Ngân bằng hữu còn cười cái gì?
Ngân Như Bích thản nhiên đáp :
- Ta buồn cười cho ngươi là người không biết trời cao đất dày là gì. Ngươi coi cổ động của Câu Lậu bổn phái là một nơi như thế nào mà ngươi muốn đi thì đi muốn về thì về?
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Chẳng phải là ta nói khoa trương nhiều lời, chứ ta đây đã đến đây cầu khẩn tất nhiên là đã có chỗ dựa rồi.
- Tiêu cô nương đã có chỗ dựa thì cứ việc nói rõ ta là chỗ dựa của cô nương ở chỗ nào?
Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt nhìn Thiên Ma Yêu Nữ và Xà Tâm Quỷ Nữ đang nằm dưới chân nàng rồi đưa tay chỉ, xẵng giọng đáp :
- Chỗ dựa của ta là ở đó.
Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch lắc đầu nói :
- Đó không phải là chỗ dựa mà là chỗ uy hiếp.
Tiêu Lộng Ngọc sắt mặt lạnh như băng, trầm giọng nói :
- Chúng ta chẳng cần phải cãi cọ cho nhiều lời. Bàn về chuyện trên giang hồ thì Tiêu Lộng Ngọc này bao giờ cũng nói thẳng thắn, Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh đang ở dưới chân ta, chỉ cần ta vận một chút hơi sức là bọn họ sẽ bị dập nát hết lục phủ ngũ tạng mà chết một cách thảm khốc ngay.
Danh Sát Tiền Thông Thần đưa mắt chăm chú nhìn Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh hai người, rồi y cau mày, im lặng không nói nửa lời.
Tiêu Lộng Ngọc gấp rút với việc tìm thuốc cứu người, cho nên nàng không thể nào nấn ná cãi cọ nhiều lời với đối phương, khẽ cau mày, nói tiếp: Hiện giờ chúng ta hãy nói chuyện đến cuộc trao đổi. Ta muốn đem hai con Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh này làm vật trao đổi với cách là một người đổi lấy thuốc, và một người đổi người.
Tiền Thông Thần biết rằng Tiêu Lộng Ngọc nói đến người ở đây là muốn ám chỉ đến kẻ đã làm gian tế trà trộn vào trong bổn phái, vừa rồi mới bị Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông phát giác ra được.
Còn Tiêu Lộng Ngọc nói đến thuốc giải tất nhiên là món thuốc giải độc môn “Cửu Cửu Mê Hồn đơn”.
Tiêu Lộng Ngọc thấy y cau mày không nói, liền cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn Tiền Thông Thần cau giọng hỏi :
- Như thế nào? Tiền bằng hữu! Ngươi đã giữ chức Tổng tuần sát của Câu Lậu phái, lại còn phụ trách việc tiếp kiến ta chẳng lẽ ngay cả một chuyện nhỏ nhoi này mà ngươi cũng không quyết định được hay sao?
Tiền Thông Thần muốn cùng với Tiêu Lộng Ngọc nói quanh nói quản để kéo dài thì giờ, chờ đến khi Mễ Nguyên Thông bắt sống được kẻ gian tế rồi sẽ đến đây giải quyết cho nên y khẽ đảo mắt lắc đầu nói :
- Không phải là ta không quyết định được nhưng bởi vì những điều kiện mà Tiêu cô nương đề cập ra vẫn còn có những chỗ thiếu sót.
Tiêu Lộng Ngọc nghe nói cũng chưa hiểu ý của đối phương nàng ngạc nhiên hỏi :
- Thiếu sót ở chỗ nào?
Tiền Thông Thần cười nhạt liền mấy tiếng rồi mới chậm rãi đáp :
- Trong Cậu Lâu phái của chúng ta hiện bị ngươi bắt giữ đến ba người, thì tại sao ngươi chỉ mới đem điều kiện mà trả hai người thì có thể gọi là đầy đủ sao được?
Tiêu Lộng Ngọc “À” lên một tiếng rồi nói :
- Thế ra ngươi muốn nói đến Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa đó sau?
Tài Sát Thạch Mại Sùng hả hả cười lớn, đỡ lời :
- Tất nhiên. Đối với Chưởng môn nhân và ba vị Phó chưởng môn nhân của bổn phái, thì Ngọc nhị cô nương so với Ngọc đại cô nương còn quan trọng hơn nhiều.
- Thật là đáng tiếc, bởi vì Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa vừa rời khỏi Câu Lậu phái đã bị người đưa đi Thái Sơn rồi.
Bọn Tiền Thông Thần năm người nghe nói ai nấy đều giật mình hoảng sợ. Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên đưa đôi mắt lim dim cất tiếng hỏi :
- Đưa đến Thái Sơn để làm gì?
Tiêu Lộng Ngọc cao giọng đáp :
- Có một vị là tiền bối nhận thấy Ngọc Kiều Oa là người có tư chất rất tốt nếu mà giết đi thì rất đáng tiếc cho nên người muốn đưa đến Thái Sơn để nhờ ân sư của ta lấy Phật lực vô biên thử biến cải tâm tánh của y thị.
Tiền Thông Thần cười nhạt một tiếng nói :
- Ngọc nhị cô nương đã không có ở nơi này thì Tiêu cô nương muốn lấy Ngọc đại cô nương và Diêm cô nương theo cái cách trao đổi một người đổi lấy người và một người đổi lấy thuốc, chỉ sợ chúng ta sẽ không thể bàn bạc được thôi.
Tiêu Lộng Ngọc cau mày nói :
- Diêm Tiểu Thanh và Ngọc Kiều Nga chẳng phải là những nhân vật tuổi trẻ mà là tài ba lỗi lạc trong Câu Lậu phái của các ngươi hay sao? Chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm để cho bọn họ bị ta dẫm cho nát gan nát phổi mà chết hay sao?
Tiền Thông Thần lạnh lùng cười nhạt một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt lắc đầu nói :
- Chưa chắc đã là thế! Ta nhận thấy Tiêu cô nương chưa chắc đã có gan to mật lớn dám hành hung người ở Thanh Tùng cốc khẩu này.
Tiêu Lộng Ngọc cau mày, trong đôi mắt đẹp của nàng chiếu ra hai luồng nhỡn quang rợn người, rồi gằn giọng nói :
- Tiền Thông Thần, ngươi xem lầm người rồi. Tiêu Lộng Ngọc này không phải là hạnh nữ nhi nhu nhược tầm thường. Bởi vì ta đã từng đem thân này để trừ ma vệ đạo, hơn nữa thanh kiếm này đã từng tung hoành trên chốn giang hồ, giết người có thể nói là chất thành đống, thì có lẽ nào đối với việc dẫm chết Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh này mà ta lại chẳng có gan hay sao?
Tiền Thông Thần “Hừ” lên một tiếng, chậm rãi nói :
- Muốn dẫm chết Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh tuy việc rất dễ dàng nhưng...
- Còn nhưng cái gì nữa! Nếu ngươi không tin thì trước hết ta hãy dẫm chết một đứa cho ngươi coi.
Nói dứt lời, quả nhiên Tiêu Lộng Ngọc liền vận chân lực vào bàn chân, khiến cho hai tên hung nữ Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh liền cùng kêu những tiếng thảm khốc.
Nhưng Tiêu Lộng Ngọc làm như thế là nàng chỉ muốn giương oai tất nhiên là không thể thực sự đạp chết hai người họ được.
Vì nếu nàng làm như thế là nàng đã bỏ mất cái thủ đoạn uy hiếp người.
Tiền Thông Thần là một tay có nhiều kinh nghiệm trên chốn giang hồ cho nên y vừa thấy như thế, tất nhiên là đoán ra được tâm ý của Tiêu Lộng Ngọc.
Y chỉ cười nhạt một tiếng nói :
- Tiêu cô nương, cô nương đã nói có gan thì cứ tiếp tục đi! Cô nương mà đạp cho Ngọc đại cô nương và Diêm cô nương chết một cách thảm khốc, thì cái vị Tư Đồ Ngọc chẳng lẽ lại có thể sống lâu được hay sao?
Những câu nói này thật là rất lợi hại, khiến cho Tiêu Lộng Ngọc thấy mình đã bị đối phương đoán trúng nhược điểm. Hơn nữa y lại còn nói châm chọc như thế khiến cho nàng đôi má liền tái lại. Trong đôi mắt của nàng đã nổi lên sát khí.
Tiêu Lộng Ngọc hét lớn một tiếng, đưa mắt nhìn y, nói :
- Tiền Thông Thần, ngươi chẳng cần phải đắc ý như thế làm gì. Tư Đồ hiền đệ dẫu có chết cũng chết ở mai sau, chứ còn Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh hai con yêu nữ này thì sẽ chết ngay tức khắc. vậy ngươi hãy mau mau trả lời cho ta biết ý của ngươi như thế nào, thực sự có muốn nói đến cuộc trao đổi này hay không?
Tiền Thông Thần thấy gương mặt của Tiêu Lộng Ngọc đã bừng bừng sát khí, y biết rằng nàng đã tức giận thực sự, cho nên y cũng không dám làm cho kích thích thêm. Y liền đỡ lời nói :
- Tiêu cô nương, những điều kiện trao đổi mà cô nương đề ra quá khó khăn, cho nên ta không dám quyết định. Vậy xin Tiêu cô nương nghĩ thế nào?
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu nói :
- Được, ngươi hãy mau mau đi đi! Tốt nhất là gọi Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông đích thân ra gặp ta.
Tiền Thông Thần liền quay người, tung mình nhảy vào trong ngôi mộ.
Tiêu Lộng Ngọc thấy Danh Sát tuy đã đi rồi nhưng vẫn còn Tửu, Sắc, Tài và Khí ở gần đó, hơn nữa bọn chúng còn vây chặt lấy nàng, cho nên không dám có một chút lơ đễnh nào, hai chân vẫn đạp lên người Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh.
Tiêu Lộng Ngọc lúc đó bởi vì đã lâu không nghe thấy vị quái kiệt võ lâm đã trà trộn vào ở trong Câu Lậu phái và dùng truyền âm mật ngữ nói bên tai nàng, co nên nàng vô cùng lo lắng cho sự an nguy của vị võ lâm tiền bối này.
Cứ xét theo lý thì không bị lộ tung tích thì thôi, chứ một khi đã bị bọn ma đầu phát giác ra được, gây nên một trận sống chết, thì cứ với một thân một mình dẫu tài nghệ cao siêu đến đâu mà muốn thoát hiểm một cách an toàn thì là một chuyện rất khó.
Vị lão tiền bối này đối với nàng ân tình rất nặng, không biết lần này mình có thể cứu người thoát hiểm được không?
Tiêu Lộng Ngọc nghĩ đến đây thì từ trong ngôi mộ đã thấy có bóng người loáng động.
Thì ra Danh Sát Tiền Thông Thần đã quay trở lại.
Tiền Thông Thần không đợi cho Tiêu Lộng Ngọc lên tiếng hỏi, đã mỉm cười nói :
- Tiêu cô nương xin hãy đợi một chút. Mễ phó chưởng môn nhân của bổn phái sẽ ra tới đây bây giờ.
Nàng biết rằng việc này thật không ổn bởi vì Bách Biến Ôn Quân đã có thể xuất hiện mà gặp nàng thì vị võ lâm tiền bối đó có lẽ đã bị bắt sống rồi.
Tiêu Lộng Ngọc nghĩ rằng nàng bắt sống được Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh hai con yêu nữ này thì may ra nhờ bọn chúng mà có thể thương lượng được việc lấy thuốc giải Cửu Cửu Mê Hồn đơn, chứ nếu như muốn cứu cả vị võ lâm tiền bối đó thì có lẽ Mễ Nguyên Thông sẽ chằng bằng lòng đâu.
Nếu như sự tình đã đến chỗ bế tắc...
Tiêu Lộng Ngọc nghĩ đến đây thì trong mộ huyệt lại nhảy lên bốn năm người. Người đi đầu chính là một trong ba vị Phó chưởng môn nhân Câu Lậu phái, và chẳng ai khác hơn là Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông.
Đằng sau Bách Biến Ôn Quân là bốn đệ tử Câu Lậu phái đang nắm giữ một người che mặt áo đen.
Tiêu Lộng Ngọc vừa nhìn thấy liền biết rằng vị áo đen che mặt đó chính là vị quái kiệt võ lâm đã nhiều lần dùng truyền âm mật ngữ nói bên tai nàng. Hơn nữa nàng lại còn chịu ơn người đó rất nặng.
Dưới tình thế này Tiêu Lộng Ngọc không thể không vì Tư Đồ Ngọc mà xin thuốc giải cứu. Hơn nữa ngay cả tính mạng của vị võ lâm tiền bối đã từng ra ơn cứu nàng thì nàng không thể bỏ qua được.
Hiện giờ hai vấn đề khó khăn này đều hiện ra trước mắt nàng, khiến cho Tiêu Lộng Ngọc phải cau lông mày liễu trong lòng lấy làm khó xử vô cùng.
Dẫu nàng có thông minh hơn người cũng khó lòng mà nghĩ ra ngay được một diệu kế ngay bây giờ.
Tiêu Lộng Ngọc đành chỉ đặt hết hy vọng vào một điều.
Hy vọng đó là Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông sẽ coi trọng tánh mạng của Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh mà chấp thuận cuộc trao đổi này với điều kiện là y chịu thả người, lại còn chịu ban thuốc.
Mễ Nguyên Thông ra khỏi ngôi mộ nhưng vẫn chưa chịu đi tới gần Tiêu Lộng Ngọc còn cách xa nàng hơn ba trượng y liền đứng dừng lại.
Tiêu Lộng Ngọc vẫn không chịu bỏ hai chân nàng ra khỏi thân hình Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh.
Nàng chăm chú nhìn Tiền Thông Thần, nói :
- Tiền tổng tuần sát, ngươi hãy đi hỏi vị Phó chưởng môn nhân của các ngươi thực sự có muốn bắt tay vào cuộc trao đổi này không?
Tiền Thông Thần theo lời mà đi đến gần Mễ Nguyên Thông nghiêng mình thi lễ, rồi khẽ giọng nói lại với Mễ Nguyên Thông.
Xong xuôi y lại trở về chỗ cũ nói với Tiêu Lộng Ngọc rằng :
- Mễ phó chưởng môn nhân của ta nhận thấy cuộc trao đổi này có thể nói chuyện được nếu điều kiện không quá đáng. Nói khác đi là chúng ta chỉ có thể nhận lời yêu cầu của Tiêu cô nương với điều kiện là trao thuốc thì không thả người, mà đã thả người thì không trao thuốc.
Câu trả lời của Tiền Thông Thần sớm đã nằm trong sự dự liệu của Tiêu Lộng Ngọc. Đó cũng là điều khiến cho nàng đang cảm thấy khó xử vô cùng.
Luận về tình riêng thì Tư Đồ Ngọc đối với nàng đã có mối thâm tình, tất nhiên là việc xin thuốc quan trọng hơn là việc cứu người.
Luận về lẽ công bằng thì vị quái kiệt võ lâm này đối với nàng đã có ơn rất nặng, nàng không thể không báo đền được, cho nên ở trường hợp này thì việc cứu người lại trọng hơn là xin thuốc.
Người tầm thường thì trọng tình riêng, còn những siêu nhân hay là thánh nhân thì trọng về lý.
Tiêu Lộng Ngọc không phải là người tầm thường cũng không phải là thánh nhân hay siêu nhân, cho nên đối với hai là chữ tình và lý này nàng không có cách nào mà kiện toan cùng một lúc được. Thật quả là một điều khó nghĩ vô cùng.
Nhưng tình thế trước mắt không có cách cũng phải tìm cách, cho nên Tiêu Lộng Ngọc đành chỉ cau mày, gằn giọng nói :
- Tiêu Lộng Ngọc này nguyện làm ngọc nát chứ không muốn làm ngói nguyên. Nếu bàn về chuyện trao đổi thì các ngươi phải hoàn toàn bằng lòng với lời yêu cầu của ta có nghĩa là thả người và còn phải trao cả thuốc nữa. Bằng không, trước tiên ta sẽ đạp chết hai con yêu nữ Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh rồi sau đó ta sẽ cùng thí mạng với các ngươi một phen.
Tiêu Lộng Ngọc cho là những lời nói cứng của nàng khiến cho Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông ắt thế nào cũng phải đùng đùng nổi giận.
Không ngờ Mễ Nguyên Thông lại không tỏ vẻ gì giận dữ, y chỉ đưa tay ra vẫy Tiền Thông Thần, hạ giọng nói :
- Tiền tổng tuần sát!
Danh Sát Tiền Thông Thần dạ lên một tiếng rồi vội vàng chạy tới. Thế rồi cả hai khẽ thì thầm với nhau một hồi.
Tiêu Lộng Ngọc thấy cử chỉ của đối phương như thế, bất giác nàng cau mày, trong lòng liền nổi lên một mối nghi ngờ.
Nguyên nhân khiến cho Tiêu Lộng Ngọc nghi ngờ, là vì nàng cảm thấy Bách Biến Ôn Quân không phải là người chưa từng gặp mặt mình lần nào. Y đã ra khỏi sào huyệt đến nơi này, thì vì lẻ nào không đích thân trả lời ngay câu hỏi câu hỏi của mình lại còn phải sai Danh Sát Tiền Thông Thần trả lời những câu hỏi của nàng.
Lúc đầu Tiêu Lộng Ngọc đối với việc này rất lấy làm hoài nghi, nhưng đợi đến khi đôi mắt của nàng vừa liếc qua những đệ tử của Câu Lậu phái đang bắt giữ vị áo đen che mặt, thì nàng bất giác nàng liền chợt tỉnh ngộ.
Số là trong lúc quái kiệt võ lâm này dùng truyền âm mật ngữ nói bên tai nàng thì nàng cảm thấy đang cùng với kẻ cường địch giao đấu ác liệt.
Gọi là cường địch tất nhiên là Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông một trong ba vị Phó chưởng môn nhân của Câu Lậu phái.
Căn cứ những sự thực vừa qua, thì vị võ lâm quái kiệt đã trà trộn vào trong sào huyệt của Câu Lậu phái đã từng ra tay giúp đỡ nàng, hiển nhiên là công lực rất cao thâm.
Hiện giờ vị võ lâm quái kiệt này bị bắt sống ở nơi này thì đối thủ của người là Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông có lẽ cũng không lẽ nào mà không hề hấn gì.
Đối phương đã không chịu đến gần để nói chuyện với nàng, mà cần phải sai Danh Sát Tiền Thông Thần đi tới đi lui để chuyển lời, tất nhiên là muốn bảo toàn cái thanh danh Phó chưởng môn nhân của y. Y không thể khiến cho nàng biết được cái sự bị thương tích của y được.
Tiêu Lộng Ngọc vì sanh mối nghi ngờ mà nghĩ đến nguyên nhân cho nên mới chợt tỉnh ngộ.
Mễ Nguyên Thông với Tiền Thông Thần to nhỏ hồi lâu đã xong xuôi.
Hiện giờ Tiền Thông Thần đang từ quay trở lại. Y chấp tay thi lễ với Tiêu Lộng Ngọc, mỉm cười nói :
- Chúng ta chẳng cần phải khách sáo làm chi. Có điều gì cứ nói thẳng ra. Vị Phó chưởng môn nhân của các ngươi thực sự có muốn cùng ta trao đổi như thế nào hay không?
Tiền Thông Thần vui vẻ gật đầu đáp :
- Muốn lắm! Mễ phó chưởng môn nhân của chúng tôi đã hoàn toàn bằng lòng với những điều kiện mà cô nương đã đề ra.
Những lời nói này khiến cho Tiêu Lộng Ngọc cảm thấy thật là ngoài ý dự liệu của nàng.
Nàng chỉ “Ủa” lên một tiếng cau mày, vội vàng hỏi :
- Y đã bằng lòng rồi hay sao? Điều kiện của ta là muốn thả người lại còn phải trao thuốc nữa cơ đấy.
Tiền Thông Thần mỉm cười nói :
- Đúng vậy, Mễ phó chưởng môn nhân của chúng tôi đã xem cái điều kiện thả người thì không trao thuốc mà đã trao thuốc thì không thả người, nay đổi thành việc chấp nhận cả trao thuốc lẫn đổi người. Nhưng việc trên chốn giang hồ cần phải có sự sòng phẳng. Hơn nữa Tiêu cô nương với cái điều kiện cần phải thêm một chút nữa mới phải.
Tiêu Lộng Ngọc không có cách nào chống đối những đề nghị của đối phương nàng đành phải cất tiếng hỏi :
- Ngươi muốn ta phải công bằng như thế nào? Còn thêm cái gì nữa?
Tiền Thông Thần mỉm cười nói :
- Không có thêm nhiều đâu. Chúng tôi chỉ muốn xin thêm người. Mễ phó chưởng môn nhân muốn Tiêu cô nương ngoài việc thả Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga và Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh ra, người còn muốn Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa cũng...
Tiêu Lộng Ngọc đã hiểu ra ý của đối phương cho nên nàng không đợi cho Tiền Thông Thần nói dứt lời, nàng vội vàng xua tay nói :
- Rất tiếc, vì Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa đã bị Đoàn Thiên Hùng đưa đi Thái Sơn rồi, y thị không có ở nơi này.
Tiền Thông Thần như cũng đã biết được ý của Tiêu Lộng Ngọc, nhưng y đã cùng với Mễ Nguyên Thông bàn kỹ lưỡng cho nên chỉ thấy y mỉm cười nói :
- Ngọc Kiều Oa không có ở nơi này cũng không cần thiết lắm. Mễ phó chưởng môn nhân của chúng tôi tin tưởng nơi Tiêu cô nương, chỉ cần Tiêu cô nương lập lời thề là sẽ cho sự an nguy của Ngọc Kiều Oa là được rồi.
Tiêu Lộng Ngọc nghe xong liền nghĩ bụng:
“Ta vốn cho là việc cứu người và việc tìm thuốc khó có thể chư toàn được cả hai, bởi vì hai lẽ tình riêng và công lý không có cách nào mà kiện toàn được cùng một lúc. Nhưng may mắn giờ đây đã được đối phương bằng lòng, thì làm sao mà mình có thể bỏ qua một cơ hội ngàn năn một thuở này một cách dể dàng được”.
Nghĩ tới đây, Tiêu Lộng Ngọc đã có quyết định. Nàng cao giọng đáp :
- Được, ta xin thề là Tiêu Lộng Ngọc này quyết đem hết sức mình để bảo đảm cho tính mạng của Ngọc Kiều Oa, khiến cho y thị vẫn được tự do. Nếu như Tiêu Lộng Ngọc này mà có gian dối thì xin chịu Thiên Lôi đánh bể sọ chết liền.
Tiền Thông Thần thấy Tiêu Lộng Ngọc đã thề thốt như vậy, liền mỉm cười nói :
- Tiêu cô nương đã thề như thế thì sự trao đổi này kể như xong xuôi. Hãy chụp lấy!
Nói dứt lời, từ tay trái Tiền Thông Thần liền bắn ra một chấm màu hồng, nhắm ngay Tiêu Lộng Ngọc mà bay tới.