- Chúng ta đi thôi. Mạnh tiên tử đã đi Thái Sơn rồi, chúng ta còn đứng ngẩn người ở trong Nam Hoang tử cốc này làm gì?
Chẳng dè Bốc Nghĩa Nhân vừa lay động thân mình định bỏ đi, thì Tư Đồ Ngọc đã chận lại, xếch ngược đôi mày lưỡi kiếm lạnh lùng nói :
- Khoan đã! Mạnh tiên tử có thể đi, nhưng lão tiền bối thì không thể đi được.
Cự Phủ Tiều Phu chột dạ cau mày hỏi :
- Tư Đồ lão đệ nói vậy là có ý gì? Trong Tam Sơn Ngũ Nhạc, ai ai cũng có quyền tự do đi, thì tại sao ta lại không có quyền ấy?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười đáp :
- Chẳng lẽ lão tiền bối lại đã quên lời nói của tại hạ trước đây, là trong Nam Hoang tử cốc này tại hạ đã có giương bẫy chờ bắt mãnh hổ và gài lưới để bắt cá ngay ở biển Đông hay sao?
Cự Phủ Tiều Phu “À” lên một tiếng, nói :
- Thì ra Tư Đồ lão đệ định cho ta là gian tế sao?
Tư Đồ Ngọc cười nhạt nói :
- Chẳng phải lão tiền bối hiện giờ là gian tế mà lão tiền bối vốn trước đã làm gian tế rồi.
Lời nói như chém đinh chặt sắt của Tư Đồ Ngọc khiến cho Cơ Hướng Vị, Tăng Nại Hàn và Lâm Thắng Bô ba người đều giật nẩy mình, đưa mắt nhìn nhau.
- Tư Đồ lão đệ, tại sao lão đệ lại bỗng dưng trở mặt như thế? Bỏ vì trước kia, bàn về vấn đề gian tế, lão đệ đã chẳng bào chữa cho ta là gì?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười đáp :
- Đó là tại hạ muốn để cho lão tiền bối được yên lòng không hoảng sợ mà rút lui nửa chừng, không chịu chui đầu vào lưới. Thế nên tại hạ mới lên tiếng bào chữa cho lão tiền bối trước tiên.
Cự Phủ Tiều Phu ha hả cười vang, quắc cặp mắt sáng như điện quét nhìn Tăng Nại Hàn, Lâm Thắng Bô và Cơ Hướng Vị cau mày hỏi :
- Ba vị lão hữu, các vị có tin rằng Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân là kẻ gian tế chăng?
Bọn Tăng Nại Hàn ba người cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, nên không hẹn mà cùng trầm ngâm suy nghĩ.
Thấy vậy, Tư Đồ Ngọc cười nhạt một tiếng, đỡ lời :
- Lão tiền bối không phải là Bốc Nghĩa Nhân mà là Bất Nghĩa Nhân.
Cự Phủ Tiều Phu liền tức giận, hét lớn :
- Tư Đồ Ngọc, ngươi không được vô lễ với các bậc trưởng bối mà ngậm máu phun người. Ngươi nói ta là Bất nghĩa thì là có chứng cớ gì không?
Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :
- Dĩ nhiên là có...
Cự Phủ Tiều Phu nóng nảy ngắt lời :
- Đã có chứng cớ, sao chẳng mau đem ra cho ta coi?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Chứng cớ của tại hạ chính là ở cái ngọn búa oai trấn giang hồ của lão tiền bối.
Cự Phủ Tiều Phu bèn rút cây búa xem một hồi lâu rồi gằn giọng nói :
- Nói mau đi! Nói mau! Ngươi do đâu mà căn cứ trên ngọn búa này cho rằng ta là người gian tế, kẻ bất nghĩa?
Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Ngọn búa của lão tiền bối cân nặng được bao nhiêu?
Cự Phủ Tiều Phu chẳng dằn được sự bực tức đáp :
- Ta đã có nói với ngươi là nó nặng 136 cân rồi, ngươi còn hỏi lại câu thừa thãi đó làm gì?
Tư Đồ Ngọc vòng hai tay, quay sang Tăng Nại Hàn, Cơ Hướng Vị và Lâm Thắng Bô mà thi lễ, rồi mỉm cười nói :
- Tại hạ có nghe lỏm được một chuyện liên quan đến Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân, muốn thỉnh giáo, không biết ba vị lão nhân gia có ai là người biết rõ không?
Tăng Nại Hàn gật đầu nói :
- Tư Đồ lão đệ đừng ngại, xin cứ hỏi. Bọn lão phu với lão Bốc đã quen biết lâu năm, nên hai bên đều biết chuyện của nhau không phải là ít.
- Có một vị võ lâm tiền bối đã qua đời rồi, tên là Trại Âu Dã Mạnh Khang, chẳng biết ba vị lão nhân gia có quen hay không?
Cơ Hướng Vị mỉm cười nói :
- Tuy không được quen biết người, nhưng lão phu cũng có biết qua người đó.
Tư Đồ Ngọc quay đầu sang nhìn Cự Phủ Tiều Phu cau mày hỏi :
- Lão tiền bối, thế lão tiền bối có biết ông ta không?
Cự Phủ Tiều Phu thản nhiên lắc đầu đáp :
- Ta không biết, mà nếu có biết Trại Âu Dã Mạnh Khang đó thì hỏi để làm gì?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Cửu Vĩ Thiên Hồ trong lúc say để lộ chân tướng, thì cho dù lão tiền bối có thâm hiểm đến đâu cuối cùng cũng phải để lộ chỗ sơ hở chứ?
Cự Phủ Tiều Phu cau mày nói :
- Ngươi lại ăn nói bậy bạ rồi. Ta để lộ sơ hở chỗ nào?
Tư Đồ Ngọc nói :
- Theo như tại hạ được biết lão tiền bối với Trại Âu Dã Mạnh Khang đã có đánh cược, kết quả người thua chính là lão tiền bối.
Cự Phủ Tiều Phu nghe xong liền giật mình, La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn gật đầu, nói :
- Lão phu cũng đã nghĩ ra rồi, quả thật là có chuyện đánh cược ấy.
Cự Phủ Tiều Phu vẻ mặt hiện ra nét lo âu, cố trấn tĩnh gượng cười nói :
- Tại sao ta lại mau quên như thế nhỉ, không nhớ được rằng ta với Trại Âu Dã đã có...
Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị không đợi cho Bốc Nghĩa Nhân nói dứt lời, liền lạnh lùng nói :
- Bốc huynh chẳng phải là mau quên. Chuyện đánh cuộc đó ra đề là xem ngọn búa của huynh nặng bao nhiêu. Sau khi huynh thua cuộc rồi, cũng có nhìn Trại Âu Dã Mạnh Khang mà thừa nhận điều đó.
Tư Đồ Ngọc xếch đôi mày lưỡi kiếm mỉm cười nói :
- Ba vị lão nhân gia, giờ đây nhắc lại ngọn búa đã thành danh trên giang hồ của Bốc Nghĩa Nhân tiền bối chẳng phải là 136 cân mà là 134 cân rưỡi.
Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô giận dữ nói :
- Tư Đồ lão đệ nói rất phải. Xem như vậy người này chính là đã cải trang làm lão hữu Bốc Nghĩa Nhân của ta nên mới không biết rằng ngọn búa...
Hàn Giang Điếu Tuyết Ông đỡ lời nói :
- Ngọn búa này xem ra rất giống bảo vật của Bốc Nghĩa Nhân huynh cho nên người khác không biết được trọng lượng thực của nó.
Tư Đồ Ngọc cau mày nói :
- Nếu lưỡi búa không phải là vật giả thì sự an nguy của Bốc lão tiền bối rất đáng lo ngại lắm rồi, kể như lão tiền bối đã bị ám hại.
La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn quắc cặp mắt sắc như dao quay sang người giả mạo là Cự Phủ Tiều Phu, trầm giọng nói :
- Tôn giá đã bị lộ nguyên hình, sao không báo rõ lai lịch và danh tánh? Rồi trình bày việc sinh tử của Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân huynh ra sao?
Người giả mạo Cự Phủ Tiều Phu thấy mình đang lâm vào tình thế nguy ngập, đành chỉ cố trấn tĩnh tâm thần, cười nhạt nói :
- Các vị muốn hỏi lai lịch chân thật của ta thì trước tiên ta xin hỏi lai lịch thật của một người đã.
Tiêu Lộng Ngọc là người vô cùng thông minh đứng một bên đã mỉm cười nói :
- Chắc ngươi muốn hỏi ta chứ gì?
Người giả mạo Cự Phủ Tiều Phu cười nham hiểm, gật đầu đáp :
- Đúng vậy. Ngươi chắc chắn không phải là Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Thiên Ma Băng Nữ tuy tư chất đẹp đẽ hơn người nhưng lòng dạ lại vô cùng độc ác, nếu để cho y thị sống trên thế gian thì chỉ là một mối nguy hại cho những người trong võ lâm thôi. Do đó, trước ngày đại hội Trung Thu, y thị đã bị ta giết chết rồi.
Người giả mạo Cự Phủ Tiều Phu nghiến răng hỏi :
- Ngươi là ai vậy?
Tiêu Lộng Ngọc liền cởi bỏ lớp hóa trang. Giờ đây, trước mặt mọi người đã thấy hiện ra một trang giai nhân tuyệt thế.
Nàng mỉm cười đáp :
- Tiểu nữ tên là Tiêu Lộng Ngọc, nhờ vị Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc này đặt cho một cái ngoại hiệu là Bạch Y Long Nữ.
Người giả mạo Cự Phủ Tiều Phu cau mày nói :
- Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa đã được Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương chân truyền. Nàng tuy nhỏ tuổi nhưng công lực lại rất cao siêu, ngươi có thể giả mạo được nàng sao?
Tư Đồ Ngọc cau mày nói :
- Với đôi mắt như ngươi sao biết được rằng Ngọc tỷ tỷ của ta là...
- Tôn giá là người biết tự trọng, sao chẳng mau lột bỏ lốt hóa trang, chẳng lẽ lại còn chờ tại hạ ra tay hay sao?
Kẻ giả mạo Cự Phủ Tiều Phu biết rằng âm mưu đã bị bại lộ, đành phải cởi bỏ lớp cải trang, để lộ bộ mặt thật của y.
La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn liền nhận ra y là Bách Việt Cự Khấu Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân đã mất tích trên giang hồ từ lâu. Ông ta liền ngạc nhiên hỏi :
- Hồ Bân, thì ra là ngươi. Nếu không phải ngươi thì cũng chẳng dám gây sóng gió như thế này. Hãy nói mau tên đầu sỏ của ngươi là ai? Ngày trước kẻ hóa trang làm Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ đến Bắc Thiên Sơn định làm nhục Mạnh tiên tử là ai? Hiện giờ lão hữu Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân của ta ra sao?
Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân mỉm cười đáp :
- Tăng Nại Hàn, Hồ Bân này đã lọt vào tay các ngươi, muốn làm gì thì cứ việc làm đi, chứ còn muốn ta mở miệng tiết lộ sự bí mật thì trừ phi là mặt trời mọc ở phương Tây, chẳng khác nào người nằm mộng mà thôi.
Tăng Nại Hàn toát mồ hôi trán, cười nhạt nói :
- Hồ Bân, ngươi đừng có ương ngạnh. Tuy ngươi không sợ chết, nhưng chẳng lẽ ngươi không sợ năm xưa chính mắt ngươi đã trông thấy ta dùng thủ pháp “Ngũ Chỉ Truy Hồn, Phân Cân Thác” để chừng trị bọn quần ma hay sao?
Ngũ Chỉ Truy Hồn Phân Cân Thác tám chữ này đã khiến cho Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân toàn thân rung động, biến hẳn sắc mặt.
Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị quay sang Tư Đồ Ngọc mỉm cười hỏi :
- Tư Đồ lão đệ, lão đệ có biết rằng các loài chim, cá, thú và côn trùng làm như thế nào là thảm khốc nhất không?
Tư Đồ Ngọc hiểu rằng Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị bỗng hỏi câu này ắt phải có thâm ý gì đây, nên chàng lắc đầu, cười nói :
- Vãn bối không biết, xin Cơ lão nhân gia giảng rõ hộ cho.
Cơ Hướng Vị cười nói :
- Tất nhiên là có loài cá, bởi vì chỉ cần một khi đã sa vào lưới, người ta liền cạo sạch vẩy, rồi sau đó sẽ banh ruột moi gan, xong bỏ lên chảo dầu, thì thật là vô cùng đau đớn.
Ông ta nói tới đây liền quắc mắt nhìn Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân gằn giọng nói :
- Lão ngư phủ ta bình nhật rất nhân từ, nhưng lúc này chắc phải ra tay tàn độc. Nếu ngươi không chịu khai thật, ngoài mùi vị “Ngũ Chỉ Truy Hồn, Phân Cân Thác” của Tăng Nại Hàn huynh, ngươi sẽ bị ta lóc da banh ruột rồi bỏ lên chảo dầu làm gỏi cá.
Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân nghe xong, trong lòng vô cùng kinh hoảng mồ hôi toát ra như tắm.
Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô thấy đối phương trong lòng đã hoảng sợ, liền đổi sang thủ đoạn mềm dẻo, ôn tồn cười nói :
- Hồ bằng hữu đừng nên cố chấp như vậy, lời tục thường nói: “Biển khổ tuy vô bờ nhưng quay đầu lại là bến vậy”. Lại có câu: “Gươm đao tuy tàn độc, nhưng không bao giờ giết người đã biết hối lỗi”. Như vậy chỉ cần bằng hữu cứ khai hết sự thật, khiến cho chân tướng được sáng tỏ, thì bọn gian tà sẽ không còn chỗ để độn hình thì ta, Phóng Hạc lão nhân đảm bảo với bằng hữu rằng bằng hữu sẽ như cánh hạc, muốn đi đâu thì đi.
Hồ Bân cúi đầu không nói, sau một hồi lâu suy nghĩ, y thở dài nói :
- Tại hạ đã lọt vào tay quý vị, đành chỉ còn mỗi nước là phải nói sự thật, còn như nếu tin hay không, buông tay hay hạ độc thủ, thì đó là tùy ở quý vị định đoạt, tại hạ không dám kêu nài gì.
Tăng Nại Hàn lạnh lùng hỏi :
- Lão hữu Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân của ta hiện còn sống hay đã chết?
Hồ Bân đáp :
- Người tuy không chết nhưng hiện nay đang lâm nguy.
Tăng Nại Hàn cau mày hỏi :
- Lâm nguy ở nơi nào?
Hồ Bân đáp :
- Câu...
Hồ Bân vừa mới nói được một chữ “Câu” thì bỗng nhiên trên Nam Hoang tử cốc vẳng lại tiếng ầm ầm rung chuyển cả sơn cốc.
Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô ngửng đầu lên nhìn liền thất thanh kêu lớn :
- Không ổn. Núi lở trên cốc, chúng ta mau vào trong Vô Danh động ẩn mình. Lời nói chưa dứt thì Thần Châu tam dật với Tư Đồ Ngọc, Tiêu Lộng Ngọc năm người cùng phóng mình vào trong Vô Danh động.
Tăng Nại Hàn sợ Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân thừa dịp lộn xộn mà trốn mất, cho nên ông ta liền điểm vào huyệt mê của y rồi tiện tay đem y vào trong hang động luôn.
Tiếng như núi lở trên cốc chỉ là một khối đá nặng vạn cân tuy nhiên từ trên cao rơi xuống khí thế cũng đủ khiếp người. Vừa chạm vào mặt đất tảng đá liền vang lên tiếng nổ như trời long đất lở đá vụn tóe ra như mưa rào.
Nếu bọn Tư Đồ Ngọc mà không nhanh chân ẩn núp thì cho dù người có mình đồng da sắt đi chăng nữa cũng phải bẹp dúm mất thôi.
Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô cười nói :
- Trong Vô Danh động này cũng yên tĩnh, chúng ta nên đem tên Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân ra khảo hạch cũng được.
Tăng Nại Hàn búng nhẹ ngón tay, liền phát ra một luồng kình phong nhỏ như một sợi chỉ giải huyệt mê cho Hồ Bân, rồi ông ta trầm giọng hỏi :
- Hồ bằng hữu nói mau, lão hữu Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân huynh của ta bị lâm nguy ở đâu vậy?
Đối với câu hỏi này, Hồ Bân vừa mới đáp được chữ “Câu” đến lúc này y vẫn nhắm nghiền hai mắt chẳng nói chẳng rằng.
Tăng Nại Hàn hỏi luôn ba câu mà vẫn không thấy Hồ Bân trả lời, đành phải dằn cơn tức giận hỏi sang vấn đề khác rằng :
- Trước kia, người giả trang Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ đến Bắc Thiên Sơn hành hung là ai?
Vấn đề này đối với Tư Đồ Ngọc và Tiêu Lộng Ngọc đều rất quan trọng, cho nên hai người tuy đã nắm tay chuyện trò vui vẻ, nhưng vẫn phải lắng tai chăm chú nghe xem Hồ Bân trả lời ra sao?
Chẳng dè Tăng Nại Hàn vừa nói xong, Hồ Bân vẫn im lặng, không nói một lời nào.
Tăng Nại Hàn sốt ruột, liền hỏi luôn hai ba lần.
Hồ Bân vẫn không một tiếng đáp lại, thái độ ương ngạnh của Tiếu Diện Sát Tinh đã khiến cho La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn vô cùng tức giận, ông ta cười phá lên, quát :
- Hồ Bân, ngươi vẫn cố chấp, không chịu tỉnh ngộ. Ta sẽ cho ngươi nếm thử thủ pháp “Ngũ Chỉ Truy Hồn, Phân Cân Thác Cốt” xem nó ra làm sao?
Tăng Nại Hàn vừa nói vừa vận công, năm ngón tay đưa lên, nhắm vào vai Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân chụp tới.
Tăng Nại Hàn ngạc nhiên, thâu tay về chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Tiêu cô nương định làm gì vậy?
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Tiểu nữ đâu dám bênh vực cho tên ác tặc này, chỉ có điều là lão nhân gia chẳng cần phải phí sức, bở vì tên Hồ Bân này hai mắt đã nhắm, người không còn cử động được từ nãy đến giờ, thì rõ ràng là y đã chết rồi.
Tăng Nại Hàn nghe Tiêu Lộng Ngọc nói liền vỡ lẽ. Ông ta cau mày, gượng cười nói :
- Dáng điệu của tên này quả nhiên đã có điểm chẳng ổn. Nhưng lão phu vừa mới điểm vào huyệt mê của y ở ngoài đồng, lẽ nào y lại như thế được?
Tăng Nại Hàn vừa dứt lời thì trong tai, miệng, mắt, mũi của Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân đã từ từ rỉ máu đen ra. Đúng là y đã bị trúng độc mà chết.
Tư Đồ Ngọc dậm chân vỗ tay nói :
- Chết rồi! Chết rồi! Tại hạ đã phải dùng hết tâm cơ mới dụ bắt được tên Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân này. Ngờ đâu chưa hỏi được y câu nào lại đã...
La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn cũng đỏ mặt tía tai, tức giận nói :
- Tư Đồ lão đệ tức giận cũng phải. Lão hủ thật mới đáng chết, bởi vì lão phu mới điểm ngón tay mà ngờ đâu đã ra nông nỗi này.
Tư Đồ Ngọc vòng hai tay vái Tăng Nại Hàn rồi nói :
- Tăng lão nhân gia đừng nên hiểu lầm, Tư Đồ Ngọc này dẫu có gan trời cũng không dám có điều thất kính đối với lão nhân gia, chỉ có điều từ trong lúc nóng nảy đã mắng chửi tên hung đồ độc ác này nên mới nói như vậy thôi.
Tăng Nại Hàn gật đầu cười nói :
- Ta cũng biết lão đệ không phải mắng ta, nhưng vì ta quá hổ thẹn nên mới nhận rằng mình đáng chết.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Xem như vậy, khối đá mới từ trên đỉnh cốc rơi xuống không phải là tự nhiên, mà đúng là bọn gian tặc đã nhúng tay vào đó.
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Tất nhiên là do bọn chúng làm ra. Bởi vì theo sự xét đoán của tiểu nữ, Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân quyết không phải là tự sát. Nhân lúc núi lở, y đã bị trúng phải ám khí tẩm độc, trong lúc chúng ta tránh nạn mà sơ xuất chưa phát giác được.
Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị liền quay sang quan sát thi thể của Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân. Thì ra trên đầu vai ở phía sau lưng của y đã hiện lên một cây kim nhỏ màu lam. Ông ta liền cười nhạt, nói :
- Tiểu cô nương thật là người tinh tế, xét đoán thật không sai một mảy may. Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân vốn đã có ý tiết lộ bí mật, nên đã bị giết để diệt khẩu.
Y chết bởi cây kim tẩm độc.
Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô nhìn kỹ mũi kim màu lam, bỗng nhiên thất thanh kêu lớn :
- Cơ huynh, mau mau ngừng chân khí lại, đừng để cho chất độc trên mũi kim theo dòng máu bên tay phải huynh mà chạy vào trong tim.
Cơ Hướng Vị lắc đầu :
- Không sao! Chất độc trên cây kim này chưa thể làm hại tôi được.
Nói xong, ông ta đặt cây kim màu lam xuống đất, rồi lấy thuốc giải độc ra lau ngón tay vừa cầm vào cây kim.
- Lâm lão nhân gia nhận ra được mũi kim màu lam này...
Lâm Thắng Bô gật đầu cười đáp :
- Mũi kim màu lam này có tên là Diêm Vương thích, trong có tẩm chất độc vô cùng lợi hại.
Tư Đồ Ngọc đứng bên cười nói :
- Nói vậy thì trên giang hồ hiện giờ làm gì có người tinh thông môn ám khí này.
Lâm Thắng Bô lắc đầu nói :
- Chẳng phải là không có người tinh thông. Không nói ai xa, ngay chính lão phu cũng biết có hai sư huynh đệ sử dụng thứ Diêm Vương thích này làm ám khí, nhưng một người đã chết, còn một người đã ẩn tích, nên người trong võ lâm không ai biết tới nữa, mà ngay cả Tư Đồ lão đệ là người mới bước chân vào giang hồ nên không rõ đấy thôi.
Tư Đồ Ngọc cau mày hỏi :
- Hai sư huynh đệ một người đã chết, một người đã ẩn tích đó tên là gì?
Lâm Thắng Bô lên tiếng đáp :
- Người đã chết xưa kia là Chưởng môn nhân của Câu Lậu phái tên là Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi, còn người đi ẩn là sư đệ của Du Nhất Phi tên gọi là Độc Tâm Lang Quân Thẩm Thông Tiềm.
Tiêu Lộng Ngọc nghe Lâm Thắng Bô nói, bất giác nàng chớp mắt liên hồi. Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị nhìn Tư Đồ Ngọc, mỉm cười nói :
- Tư Đồ lão đệ xin đa tạ lão đệ đã giúp chúng ta lột được mặt nạ của tên Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân đã giả làm Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân huynh. Nhưng tên này đã mai danh ẩn tích từ lâu, lại trà trộn vào trong Thần Châu tứ dật, chắc phải có một ý định gì?
- Theo vãn bối suy đoán, thì trong võ lâm hiện nay đã có một thực lực mạnh mẽ, không những về võ công mà về cơ trí lại rất thâm hiểm. Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân là một nhân vật trong bọn gian ác đó. Y phụ trách nhóm Thần Châu tứ dật. Điều thứ nhất là để dò xét những bí mật quan trọng của bên chính phái, điều thứ nhì là để tìm cơ hội tốt để ám toán ba vị.
Cơ Hướng Vị gật đầu lia lịa gượng cười nói :
- Tiểu cô nương suy luận rất có lý. Kỳ đại hội Trung Thu trong Quát Thương mê cung chính là cơ hội tốt để tên Tiếu Diện Sát Tinh Hồ Bân ám toán chúng ta. Nếu không phải Tiêu cô nương cũng cải trang làm Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa để dùng cách dĩ độc trị độc thì ba lão bạc đầu chúng tôi còn mặt mũi nào sống ở trên thế gian này nữa? Chúng tôi đã sớm cùng tự vẫn theo như lời ước rồi.
La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn lắc đầu nói :
- Cơ huynh, việc đã qua chẳng nên nhắc lại chúng ta phải thảo luận kế hoạch ra sao đây để có thể diệt trừ bọn gian ác.
Cơ Hướng Vị mỉm cười nói :
- Muốn hạ địch trước nhất phải biết rõ kẻ địch. Chúng ta trước hết phải tìm cách dò xét xem tên đầu xỏ của bọn gian ác đó là ai? Thực lực của bọn chúng như thế nào, nhân đó chúng ta phải đi khắp bốn bể để tìm xem Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân huynh lâm nạn ở nơi nào, để còn ra tay cứu giúp?
Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô nói :
- Cơ huynh nói rất phải. Nhưng việc này rất là khó khăn, chúng ta không thể nói suông là được, mà phải tái xuất giang hồ để bắt tay vào việc mới được.
Cơ Hướng Vị đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc và Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Tư Đồ lão đệ và Tiêu cô nương có chuyện gì cần đến chúng tôi...
Cơ Hướng Vị nói chưa dứt lời Tiêu Lộng Ngọc đã vội đỡ lời cười nói :
- Các vị lão nhân gia xin cứ tùy tiện vì từ nay trở về sau, chúng ta còn đem hết sức mình ra để diệt trừ bọn quần ma nên cơ hội gặp gỡ vẫn còn nhiều.
Cơ Hướng Vị, Tăng Nại Hàn, Lâm Thắng Bô ba người nghe xong liền nhìn Tư Đồ Ngọc và Tiêu Lộng Ngọc mà mỉm cười tạm biệt.
Tư Đồ Ngọc sau bao ngày xa cách Tiêu Lộng Ngọc, nay thấy Thần Châu tam dật đã đi rồi, liền quay sang Tiêu Lộng Ngọc ngập ngừng nói :
- Ngọc tỷ tỷ...
Tiêu Lộng Ngọc bật cười nói :
- Nhìn dáng điệu của hiền đệ, chắc lại nghĩ bậy rồi?
- Tỷ tỷ, tiểu đệ chẳng phải nghĩ bậy đâu, mà đang lo lắng đến tỷ tỷ. Tiểu đệ sợ rằng tỷ tỷ một mình vào trong Thiên Ma phủ đã bị Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa...
Tiêu Lộng Ngọc khẽ cau mày liễu, cười nhạt nói :
- Y thị có thể làm gì được tỷ tỷ? Tỷ tỷ cố ý, còn y thị thì vô tình, tất nhiên y thị sẽ phải trúng kế của tỷ tỷ.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Ngọc tỷ đã giết Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa rồi sao?
Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu cười nói :
- Tỷ tỷ chưa giết y thị, nhưng Ngọc đệ thử đoán xem nguyên nhân nào mà khiến tỷ tỷ lại không giết y thị?
Tư Đồ Ngọc nghĩ ngợi giây lát rồi cau mày đáp :
- Tiểu đệ không đoán ra, xin tỷ tỷ nói cho tiểu đệ nghe đi!
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Lý do rất giản dị, là vì người chị của y thị là Ngọc Kiều Nga rất nặng tình với hiền đệ, nên tỷ tỷ sợ ném chuột bị bể đồ...
Tư Đồ Ngọc không đợi cho Tiêu Lộng Ngọc nói dứt lời, liền tiếp :
- Tỷ tỷ tại sao tỷ tỷ hờn giận như thế?
Tiêu Lộng Ngọc cười nói tiếp :
- Tỷ tỷ không giết Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa là vì có hai nguyên nhân: Thứ nhất, y là người rất kiêu ngạo, nếu có sơ hở mà chết bởi tay tỷ tỷ thì dưới Cửu tuyền chưa chắc y thị đã chịu phục tỷ tỷ.
Tư Đồ Ngọc nghe tới đây, bật cười nói :
- Ngọc tỷ, tỷ tỷ thực rất lợi hại, giết người khác lại còn muốn nơi chín suối kẻ đó phải chịu phục mới được.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Lý do thứ hai, y thị là người có căn cốt rất đẹp, nếu được Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương yêu như chính bản thân mình, cho nên tỷ tỷ không giết thị, có phải là sẽ lợi dụng được nhiều việc hay không?