Tư Đồ Ngọc vốn đã mặc áo trắng nhưng lại dính đầy những vết máu biến thành màu vừa đỏ vừa trắng.
Thứ máu ở ngoài dính vào với thứ máu của mình chảy ra, hai thứ đều khác nhau.
Hiện giờ những vết máu dính trên người Tư Đồ Ngọc rõ ràng là máu ở bên ngoài bắn vào, đủ biết rằng Tư Đồ Ngọc đã bị rất nhiều người bao vây và không rõ chàng đã giết chết được bao nhiêu người rồi? Nhưng hiện trong người chàng không hề bị thương tổn chút nào.
Vị Ngọc Long kiếm khách đó vừa tới nơi đã vội cúi đầu chào Thần Châu tứ dật ngay rồi hỏi Cơ Hướng Vị rằng :
- Cơ lão nhân gia, Ngọc tỷ tỷ của tại hạ đâu?
Cơ Hướng Vị thoạt tiên hơi giật mình một chút, sau rồi hiểu ý ngay, liền mỉm cười nói :
- Tư Đồ lão đệ có phải muốn hỏi Tiêu cô nương không?
Tư Đồ Ngọc nghe hỏi, khẽ gật đầu, nói :
- Chính phải đó.
Cơ Hướng Vị cười nói :
- Hiện bây giờ Tiêu cô nương chưa tới. Cô ta không cùng đi với lão đệ hay sao?
Tư Đồ Ngọc gượng cười lắc đầu rồi quay đầu nhìn vào chị em Ngọc Kiều Nga mà gọi rằng :
- Ngọc đại cô nương, Ngọc nhị cô nương. Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ tôi hiện giờ ở đâu?
Ngọc Kiều Oa đang định trả lời thì Ngọc Kiều Nga đã trừng đôi lông mày lạnh lùng nói :
- Này Tư Đồ Ngọc, bây giờ ngươi đừng có nghĩ tới chuyện ngủ mê ấy nữa. Cái việc Tiêu Lộng Ngọc giả dạng là Trại Hoa Đà, em ta đã biết rõ ràng rồi, liền tương kế tựu kế trêu ghẹo lại cô ta. Hiện giờ Bạch Y Long Nữ đã bị chôn sống ở trong Thiên Ma phủ rồi.
Tư Đồ Ngọc nghe tới đây, mình mẩy bỗng run lên cầm cập đợi cho Ngọc Kiều Nga nói xong, chàng liền thò tay rút một thanh bảo kiếm ánh sánh lóe ra. Chính là vật oai trấn càn khôn, thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm.
Ánh sáng kiếm lóe ra làm cho Thần Châu tứ dật và Thần Châu tứ hung đều chói cả mắt.
Trong bọn người đó chỉ có Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân với Thiên Ma Băng Nữ hai người lại đặc biệt chú ý tới thanh kiếm đó thôi.
Tư Đồ Ngọc mặt đầy sát khí đôi mắt trợn tròn xoe, chứa đầy lửa giận chỉ vì trong lòng quá ư khích động nên chàng nghiến răng, ấp úng hỏi Ngọc Kiều Nga rằng :
- Này Ngọc Kiều Nga, ngươi... ngươi vừa rồi ngươi nói thật hay là nói đùa?
Ngọc Kiều Nga thấy mình bịa ra câu chuyện đó mà lại làm cho Tư Đồ Ngọc phải cuống quít lên như vậy liền có vẻ tự đắc trả lời rằng :
- Đương nhiên là như vậy. Chờ lát nữa chị em ta đấu với Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô và thắng được y xong, cả nhóm Thần Châu tứ dật đều tập thể tự sát, chị em ta sẽ đưa ngươi tới Thiên Ma phủ để tế lễ trước mộ phần của Ngọc tỷ tỷ ngươi.
Chuyện kể cũng thật là kỳ. Trước đây Tư Đồ Ngọc vừa nghe thấy Ngọc Kiều Nga bảo Tiêu Lộng Ngọc đã bị giết chết, thì chàng vì quá khích động đã rút ngay kiếm ra như một con hùm thiêng chỉ muốn nhảy tới vồ lấy người vậy. Nhưng lúc này chàng đã nghe thấy Ngọc Kiều Nga nói mấy câu sau, chàng lại trở lại bình tĩnh như thường, không còn vẻ gì xúc động nữa. Chàng chỉ trợn ngược đôi lông mày, đôi mắt lóe sáng nhìn vào mặt đối phương thôi.
Chàng liền thâu thanh bảo kiếm lại, rồi nhìn Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị cười nói :
- Cơ lão tiền bối, đôi bên đã đấu với nhau được mấy trận rồi? Thắng bại ra sao? Vừa rồi Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga nói rằng: Thần Châu tứ dật sắp phải tự sát tập thể, thế là nghĩa gì?
Cơ Hướng Vị mỉm cười, đem chuyện Thần Châu tứ dật và Thần Châu tứ hung đôi bên đính ước với nhau ra sao kể lại từ đầu chí đuôi cho Tư Đồ Ngọc nghe và đem cả chuyện vừa rồi mình bị thất bại một cách nhiêu khê nói nốt cho Tư Đồ Ngọc nghe.
Cự Phủ Tiều Phu, La Phù Mai Tẩu, Phóng Hạc lão nhân ba bị Thần Châu tam dật cũng cho cái chuyện vừa rồi Cơ Hướng Vị phản thắng hóa bại là đáng nghi ngờ. nay nghe thấy đích miệng Cơ Hướng Vị bảo với Tư Đồ Ngọc là không hiểu chuyện đó ra sao, cả ba người đều kinh ngạc mà nhìn nhau.
Tư Đồ Ngọc lẳng lặng nghe xong liền hướng vào Cơ Hướng Vị nhướng mi cười nói :
- Cơ lão tiền bối cứ an tâm, tiểu bối xin bảo đảm là Thần Châu tứ dật quyết không bị tự sát tập thể đâu.
Thực ra bấy giờ trong lòng Cơ Hướng Vị đã có ý yêu cầu Tư Đồ Ngọc ra tay tương trợ, nhưng ông ta chỉ lắc đầu mà cười gượng nói :
- Lão đệ tuy là được danh sư truyền dạy, tuổi trẻ mà tinh hoa đã sớm phát, có ý muốn bạt kiếm để tương trợ cho người, nhưng trong trận đấu bạch phát thách đố với hồng nhan này thì do Thần Châu tứ dật đấu với Thần Châu tứ hung theo đúng như đính ước, chứ người ngoài không thể nào nhúng tay vào được.
Ông ta mới nói tới đây, Tư Đồ Ngọc đã lắc đầu cười nói :
- Lão tiền bối tất đã hiểu lầm ý của tiểu bối rồi, Tư Đồ Ngọc này không dám có cuồng vọng nhúng tay vào đâu. Vị Phóng Hạc Lão tiền bối đây tất thế nào rồi cũng thắng được Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa mà nếu như Thần Châu tứ dật thắng được trận này, thì cục diện có phải hóa ra thành hòa không.
Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô thở dài một tiếng nói :
- Trên sông Trường Giang làn sóng sau đè làn sóng trước, mà trên trần thế lớp người mới thay lớp người cũ, lão phu đây có dám chủ quan cho rằng mình sẽ thắng được dễ dàng trận này, vì Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa vốn là người lợi hại nhất trong Thần Châu tứ hung. Nhìn lại thì mấy lão đầu tử chúng tôi mạo muội giữ được danh tiếng cũng đã khá lâu, cho đến hôm nay có lẽ khí số đã...
Ý ông ta muốn nói khí số đã đến hồi mạt vận, nhưng chưa kịp nói nốt mấy lời đó, thì Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa đã nghênh ngang bước tới giữa đấu trường cất tiếng nói :
- Lâm Thắng Bô, ngươi đừng có kéo dài thời gian ra nữa, bây giờ tháp chúng ta đã làm được sáu tầng, còn một tầng nữa tại sao không làm cho xong nốt đi.
Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô nghe thấy Ngọc Kiều Oa đã gọi đích danh mình ra dự trận, thì tự nhiên là ông ta phải bước ra giữa đấu trường, nhưng khi ông ta vừa bước đi được vài bước, thì Tư Đồ Ngọc đã tiến lên một bước, nắm lấy tay áo ông ta khẽ kéo lại, rồi ghé vào tai ông ta mà nói nhỏ rằng :
- Lâm lão tiền bối, khi người giao đấu với Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa làm sao tiền bối tấn công như cuồng phong bão táp, càng mau càng tốt.
Tuy Lâm Thắng Bô không hiểu Tư Đồ Ngọc có ý gì, nhưng cứ trông thấy thần thái và ngôn ngữ của Tư Đồ Ngọc rất là quan trọng, thì ông ta cũng đã hơi hiểu, nên khẽ gật đầu rồi tươi cười bước ra đấu trường, thần sắc của ông ta vẫn giữ được vẻ khiêm hòa như thường, hướng vào Ngọc Kiều Oa chắp tay mỉm cười nói :
- Ngọc cô nương, chúng ta tỷ thí với nhau bằng cách nào bây giờ?
Ngọc Kiều Oa sắc mặt rất cao ngạo mặt lạnh lùng như tiền nói :
- Để tùy người chọn lựa.
Lâm Thắng Bô ha hả cười lớn, đưa tay lên vuốt chòm râu bạc ung dung cười nói :
- Lão phu già cả như thế này...
Ngọc Kiều Oa chẳng đợi cho ông ta nói dứt câu, liền cười nhạt xen lời nói :
- Hữu trí thì chẳng cần nói tuổi tác lớn bé, vô tài sống uổng tái trăm năm, huống hồ bây giờ tại đây đâu phải là chỗ để luận tuổi cao thấp hay là luận thân phận từng người, mà một trận đấu này nếu như ta thua thì bất quá cục diện cũng chỉ là hòa mà thôi, nhược bằng người mà thua thì chắc hẳn là bốn cái mạng già sẽ phải kéo nhau đi xuống hoàng tuyền, đến như vừa rồi tôi đã để cho người may mắn tìm ra một con đường sống nghĩa là người được chọn môn công phu sở trường nhất của người để cùng tôi giao đấu.
Lâm Thắng Bô nghe nàng ta nói như vậy, bấy giờ mới chợt nhớ những lời Tư Đồ Ngọc đã bí mật căn dặn mình, ông ta liền gật đầu cười nói :
- Như vậy thì tốt lắm, lão phu xin kính lãnh thịnh tình của Ngọc cô nương, vậy chúng ta đấu chưởng lực nhé?
Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga đứng ngoài nghe nói bèn quay sang nói với Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần rằng :
- Lão già này muốn chóng chết đây, lại nhè ngay môn chưởng là môn sở trường nhất của cô em gái tôi mà đấu, vì Thiên Ma Chưởng pháp của Ngọc muội tôi đã luyện tới mức phi phàm rồi.
Hùng Thuần Thuần gật đầu nói :
- Tiểu muội cũng biết rằng Thiên Ma Chưởng pháp của Ngọc muội thực là tuyệt thế vô song, chỉ cần Ngọc muội đừng có quá khinh địch thì trận này nhất định chúng ta phải thắng!
Ngọc Kiều Nga cười một cách gian ác nói :
- Không thể nào mà không thắng được, tôi muốn phen này được xem Thần Châu tứ dật sau khi bị thua cuộc rồi sẽ tự tìm những cái chết bằng cách như thế nào?
Bỗng Hùng Thuần Thuần chợt nghĩ ra một chuyện gì, liền quay sang Ngọc Kiều Nga mà hỏi :
- Ngọc đại muội, lúc nãy muội chẳng có nói rằng Tư Đồ Ngọc bị vây hãm trong trùng vây, tính mạng treo trên sợi tóc tại sao y lại trốn khỏi mà tới đây được thế?
Ngọc Kiều Nga cau mày lại rồi lắc đầu nói :
- Y chẳng những chỉ bị vây hãm vào Tuyệt Hộ trận pháp mà lại còn bị bảy tay đại cao thủ và ba loại độc vật cùng tấn công y, vậy mà... tại sao y lại ngang nhiên thoát khỏi được, mà trên người không có dấu vết thương tổn gì kể cũng kỳ quái thật.
Hùng Thuần Thuần lại hỏi :
- Lúc Ngọc đại muội tới đây có nói, hôm nay chúng ta sẽ chỉ giết có ba Dật thôi là có ý gì? Cứ như tôi nghĩ thì một là phải cùng chết hết nếu họ thua, còn như nếu họ hòa thì cùng sống cả, vậy làm sao lại có thể có chuyện chỉ có Tam Dật bị chết mà còn lưu lại một người như vậy là thế nào?
Ngọc Kiều Nga thần sắc rất bí mật, chính lúc nàng ta đương muốn đáp lời thì bỗng nhiên nàng ta chú mục nhìn vào đấu trường đôi lông mày cau lại.
Hùng Thuần Thuần cũng đưa mắt nhìn quả thấy Ngọc Kiều Oa và Lâm Thắng Bô hai người bốn chưởng đương vận chuyển mau lẹ một bên như tiên cô múa khúc Nghê Thường, một bên thì như đà điểu bay trên đồng hoang, cả hai bên cùng không bên nào lép vế bên nào khó mà phân chia ai cao ai thấp.
Hùng Thuần Thuần vì không nhìn ra có điều gì khác lạ, nên quay sang thấp giọng hỏi Ngọc Kiều Nga :
- Ngọc đại muội tôi không nhìn thấy gì khác lạ, tại sao đại muội lại cau mày có vẻ lo lắng như vậy?
Ngọc Kiều Nga lo ngại đáp :
- Tôi không hiểu vì sao muội tử lại chỉ dùng đến một chưởng pháp tầm thường, mà lại chưa thi triển đến tuyệt nghệ của bổn môn?
Hùng Thuần Thuần cười nói :
- Việc này có lẽ không phải dễ hiểu đâu, đại muội không nhìn thấy Thiên Ma Băng Nữ lúc này mặt đương lạnh như băng kia sao?
Ngọc Kiều Nga lắc đầu xen lời :
- Sự thắng bại của trận này có quan hệ rất là trọng yếu, muội tử của tôi thực không nên giữ thái độ ngạo mạn khinh địch như vậy.
Hùng Thuần Thuần thở dài một cái đáp :
- Phương ngôn có câu rằng: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, hồi nãy Ngọc tiểu muội khởi đầu đã nói ra tất cả sự lợi hại của trận đấu này, thế mà ngay sau đấy lại nhường cho Phóng Hạc lão nhân tự lựa chọn lấy phương pháp tỷ thí, đấy chẳng phải là Ngọn muội đã để lộ tính cách cuồng ngạo khinh địch thường ngày đó ư?
Ngọc Kiều Nga cau mày lại nói :
- Lâm Thắng Bô đã chọn môn đấu chưởng thì tất có dụng ý gì trong việc lựa chọn này, tôi chỉ sợ muội tử khinh địch, phen này vạn nhất...
Hùng Thuần Thuần thấy nàng ta quá ưu phiền nên tươi cười ngắt lời nói tiếp :
- Ngọc đại muội cứ yên tâm, nếu như lệnh muội tử phen này có khinh địch mà thua thì đôi bên bất quá là hòa thôi chứ gì, chỉ hơi đáng hận một điều là chúng ta lại để cho bốn mạng già đó được sống một phen nữa thôi. Nhưng dẫu sao thì tên tuổi của Thần Châu tứ hung chúng tôi cũng vì cuộc đấu ngày hôm nay mà sẽ chấn động cả võ lâm.
Ngọc Kiều Nga gượng cười nói :
- Cuộc đấu ngày hôm nay quan hệ đến sự thành danh của Thần Châu tứ hung, hơn nữa tên tuổi của sư phụ tôi cũng nhờ ở trận đấu này mà thêm phần trọng yếu...
Lời nói của nàng ta tới đây bỗng nhiên ngừng lại, hai mắt nhìn thẳng vào đấu trường đầy vẻ lo lắng.
Thì ra Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa và Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô đấu đến đã càng đấu càng nhanh, nhanh đến nỗi bóng người và động tác quay tít nhập vào nhau khiến người đứng ngoài không sao phân biệt nổi ai với ai nữa.
Vì hai người Ngọc Kiều Oa và Lâm Thắng Bô đều mặc áo trắng nên hiện nay cả hai đã biến ra hai làn sương trắng quay tít xoắn chặt lấy nhau, nên người đứng ngoài không thể nào phân biệt nổi ai là võ lâm đại hiệp, ai là ma giáo yêu cơ, đâu là bạch phát lão ông, đây là hồng nhan tố nữ nữa.
Tình hình khẩn trương của đấu trường hiện lên trên sắc mặt của mọi người, khiến mọi người đứng ngoài đều ngây người ra như tượng gỗ chăm chú nhìn vào không một tiếng thì thào to nhỏ, đến cả tiếng chim chóc cũng không có, mà bầu không khí yên lặng như tờ.
Sau cùng Cự Phủ Tiều Phu chịu nhịn không nổi, bèn quay sang Tư Đồ Ngọc khẽ hỏi :
- Tư Đồ Ngọc lão đệ thử nhận xem Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô huynh có đủ sức thắng được Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa này không?
Tư Đồ Ngọc xếch đôi lông mày kiếm lên đáp :
- Chỉ cần đừng có xảy ra trường hợp như Hàn Giang Điếu Tuyết Ông vừa rồi bị người ta ám toán sau lưng, thì vãn bối có thể đoán chắc rằng Lâm lão tiền bối thế nào cũng thắng.
Cự Phủ Tiều Phu liền cau mày lại nói :
- Cái việc Hàn Giang Điếu Tuyết Ông đương đến hồi sắp thắng mà bị người ta ám toán quả thực là kỳ quái vô cùng. Tư Đồ lão đệ vốn là người thông minh tuyệt vời có đoán được vì sao có chuyện kỳ quái đó không?
Tư Đồ Ngọc cười một tiếng rồi lắc đầu đáp :
- Những chuyện quỷ quái trên giang hồ vừa bỉ ổi vừa ác độc, lúc nào cũng có thể xảy ta ngoài ý dự liệu của mọi người, có đề phòng cũng không nổi, ngay như cái việc Bốc lão tiền bối hồi nãy nào ai đã tưởng được rằng Bốc lão tiền bối lại bị một con rắn nhỏ trong cánh tay áo của Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh cắn phải như vậy.
Cự Phủ Tiều Phu sắc mặt hơi ửng hồng, im lặng không nói gì nữa, chính giữa lúc đó thì trong đấu trường vang lên một tiếng “bùng” rồi làn sương trắng đột nhiên phân ra làm hai, nhưng cát bụi vẫn còn bay mù mịt, khi cát bụi đã lắng xuống rồi thì hình người mới hiện rõ ra.
Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô thần sắc tươi tỉnh như thường, tay đang từ từ vuốt chòm râu bạc, miệng tủm tỉm cười, trong khi đó thì Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa tay phải đang ôm lấy ngực, mặt ngọc đã trắng bệch, nàng ta chạy sang bên nhổ ra một búng máu nhỏ.
Ngọc Kiều Nga rất quan tâm với người em vội phi thân tới cạnh hốt hoảng cất tiếng hỏi :
- Ngọc muội, vết thương của em ra sao?...
Ngọc Kiều Oa chưa kịp đáp lời mà vội vàng vận hành chân khí, sau đó lại nhổ ra một búng máu nữa, hơi thở hổn hển lắc đầu nói :
- Thương thế tuy không nhẹ lắm nhưng cũng không nặng, tỷ tỷ mau điều tra xem mới đây ai vừa vận dụng Đàn Chỉ Thần Thông công lực mà cách không tấn công lén vào Bối Tâm huyệt của tiểu muội.
Ngọc Kiều Nga nghe nói thất thanh kêu lên :
- Lại có chuyện như thế thực ư, mới đây tỷ tỷ và mấy vị cô nương nọ đều vì tiểu muội mà nghênh thần lược trận, trước sau không hề nhìn thấy người nào ra tay ám toán em cả...
Ngọc Kiều Oa không đợi cho Ngọc Kiều Nga nói dứt lời, đã cười nhạt một tiếng, vẻ mặt buồn bực xen lời nói :
- Tiểu muội đã có cảm giác như thế lại còn có thể sai được hay sao, chính trong lúc tiểu muội đấu đã lâu mà vẫn chưa thắng được Lâm Thắng Bô, tiểu muội đang muốn thi triển tuyệt nghệ của sư môn là Thiên Ma Chưởng Pháp để thủ thắng, thì bỗng cảm thấy sau lưng nơi Bối Tâm huyệt bị người điểm vào một cái.
Ngọc Kiều Nga thấy Ngọc Kiều Oa nói mười phần xác thực như vậy, thì xác thực như vậy, sắc mặt biến hẳn đi bèn dùng “Nghĩ ngữ truyền thanh” nói vào tai Ngọc Kiều Oa rằng :
- “Cứ theo lời Ngọc muội nói đó thì việc này trong thiên hạ quả thực là khó lòng thấy nổi. Trong nhóm Thần Châu tứ hung cùng với nhóm Thần Châu tứ dật chẳng lẽ lại có gian tế ẩn núp chăng?”
Ngọc Kiều Oa giọng đầy uất hận nói :
- Ai bảo là không phải? Thôi, bây giờ chúng ta hãy nói với đối phương vài câu cho xong, rồi sau phải điều tra cho ra là kẻ nào đã đợi đến lúc khẩn yếu như vậy mà ra tay ám toán tiểu muội như thế.
Ngọc Kiều Nga gật đầu nói :
- Hiện nay Ngọc muội tạng phủ đang bị chấn động, chẳng nên nói nhiều lời cho hao hơi tổn sức, để tỷ tỷ thay mặt cho Oa muội cũng được.
Nói tới đây nàng ta quay về hướng Thần Châu tứ dật lớn tiếng nói :
- Cuộc đính ước Trung Thu đại hội giữa Thần Châu tứ hung và Thần Châu tứ dật ngày hôm nay kể như hòa, nhưng chẳng biết chúng ta có nên đính ước lại một lần gặp gỡ nào khác nữa không?
Chính vào lúc đó Cự Phủ Tiều Phu muốn gật đầu thì Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị đã xua tay ha hả cười lớn nói :
- Hẹn ước chẳng cần phải đề cập đến làm chi, bọn chúng ta mấy tên già lão như thế nào, tựa như ngọn đèn trước gió, sáng uống rượu say rồi ngủ, chưa biết ngày mai có thể dậy nổi không? Có thể có lúc sẽ trở thành những chiếc thây trong lúc nào không biết.
Ngọc Kiều Nga nghe tới đây liền đỡ lời :
- Chẳng cần phải hậu ước cũng được. Có điều là hai bên đã trở thành thù địch, vậy từ nay trở đi, hễ bất cứ gặp ở đâu là chúng ta thanh toán nhau liền.
Nói rồi, nàng liền cùng Thần Châu tứ hung là Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm, Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh, Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần và Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa bỏ đi lập tức.
Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị thấy Thần Châu tứ hung đã đi khỏi, liền quay sang Thần Châu tam dật, trỏ Tư Đồ Ngọc mà giới thiệu :
- Vị Tư Đồ Ngọc lão đệ này chính là y bát truyền nhân và cùng là đệ tử đắc ý của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ đó.
La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn “À” lên một tiếng, nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Chẳng trách lão đệ anh tuấn siêu phàm. Thì ra lão đệ chính là cao đồ của Hải Nhạc Du Tiên. Ta với lệnh sư đã cách biệt nhau mười bốn mười lăm năm, bệnh tê dại của người ngày trước chắc đã sớm thuyên giảm rồi chứ?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười đáp :
- Khải bẩm Tăng lão tiền bối, gia sư bị bọn tiểu nhân ám toán, bị trúng độc rất nặng, đến nay vẫn còn mang bệnh.
Tăng Nại Hàn cau mày vừa định tìm lời an ủi Tư Đồ Ngọc thì Cự Phủ Tiều Phu đứng bên đã lên tiếng nói :
- Tư Đồ lão đệ, ta có một việc vẫn giấu trong lòng, giờ muốn đem ra hỏi lão đệ.
Tư Đồ Ngọc nghiêng mình nói :
- Bốc lão tiền bối có việc gì xin cứ hỏi, Tư Đồ Ngọc này nếu biết, sẽ xin trả lời ngay.
Cự Phủ Tiều Phu hỏi :
- Lão đệ vừa mới nói: Thiên Ma Băng Nữ sẽ bị bại trận, vậy vì lẽ nào mà lão đệ lại đoán chắc như thế?
- Vãn bối căn cứ vào việc Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ lão tiền bối bị ám toán mới đoán như vậy.
Cự Phủ Tiều Phu vẫn không hiểu ngạc nhiên hỏi :
- Hai việc đó có liên quan với nhau sao?
Tư Đồ Ngọc đôi mắt sáng ngời đáp :
- Tất nhiên là có liên quan. Bởi vì trong Thần Châu tứ dật đã có người ám toán Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ lão tiền bối, chẳng lẽ trong Thần Châu tứ hung lại không có người sẽ ám toán Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa sao?
Bởi vì trừ Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị bị ám toán ra, thì những người còn lại là La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn, Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân và Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô đều bị nghi là đã giúp quân gian tế.
Cơ Hướng Vị tuy đối với việc mình bị ám toán cũng còn nghi ngờ trong bụng, chẳng lẽ lại không nhân lúc này mà phanh phui ra ánh sáng nên liền nhìn Thần Châu tam dật mỉm cười nói :
- Sư huynh Bốc huynh, Lâm huynh, Tăng huynh, Tư Đồ lão đệ có chút việc muốn nhờ chúng ta giúp đỡ!
Lâm Thắng Bô mỉm cười nói :
- Nếu là việc nghĩa thì chúng tôi sẽ không từ chối, nhưng chẳng hiểu là việc gì vậy?
Cơ Hướng Vị cười nói :
- Việc đó có liên quan đến Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm toàn gia bị sát hại, Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ không giải oan được!
Lão hơi ngừng một chút, rồi quay sang Tư Đồ Ngọc nói :
- Tư Đồ lão đệ, lão đệ hãy đem chuyện ở Nam Hoang tử cốc nói lại cho ba vị đây nghe đi.
Tư Đồ Ngọc bèn đem việc Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm tầm thù ở Tử cốc và có ước định với chàng mời Thần Châu tứ dật đến làm chứng cho việc này, kể lại tường tận.
Thế nhưng chàng chỉ kể có nửa câu chuyện, còn chỗ Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa biết sư phụ của Tiêu Lộng Ngọc là Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái chính là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, vị xuất hiện ở Nam Hoang tử cốc là Nhu Tình Tiên Tử kia không biết là người nào đã giả mạo thì chàng vẫn giữ bí mật, không tiết lộ.
Đó chẳng phải là Tư Đồ Ngọc có ý muốn giấu các vị tiền bối, mà chỉ là vì trong Thần Châu tứ dật rõ ràng là đã có người kết đảng với bọn gian, cho nên chàng phải giữ kín mà không dám tiết lộ hết.
Thần Châu tứ dật kia nghe xong, Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân mỉm cười nói :
- Tư Đồ lão đệ cứ yên trí, chúng tôi sẽ nhất định giúp lão đệ đến Nam Hoang tử cốc nếu có thể thì trước mặt Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, chúng tôi sẽ đánh tan sự hiểu lầm cho Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, khiến hai vị ấy lại trở lại với nhau. Đó thật là một việc tốt vậy.
Cơ Hướng Vị buồn bã nói :
- Ngày nay đúng là kiếp nạn của võ lâm, bọn quần ma nổi loạn khắp nơi, vậy việc trừ ma vệ đạo cũng phải cần có Lương Thiên Kỳ và Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm xuất hiện để lãnh đạo mới được.
- Tư Đồ lão đệ toàn thân lão đệ bê bết máu, chắc là giữa đường đi tới đây lại bị mai phục phải không?
Tư Đồ Ngọc xếch đôi lông mày kiếm hậm hực nói :
- Không biết bọn ma vực giang hồ từ đâu tới? Vãn bối chẳng những bị đến hơn mười tên ma đầu tập kích mãnh liệt.
Cự Phủ Tiều Phu cười nói :
- Lão đệ ở trong vòng vây như vậy mà vẫn thoát hiểm được, lại không hề hấn chút nào, thật là giỏi!
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Điều thứ nhất là vì vãn bối gặp một kỳ duyên, nên công lực cũng có tiến bộ. Điều thứ hai là vật chí bảo Ngọc Long kiếm của sư môn bị mất, nay đã châu về hợp phố và hiện nay ở trong tay. Điều thứ ba là có một vị tiền bối đã núp trong bóng tối ra tay trợ giúp, cho nên trận pháp của bọn Ma vực giang hồ kia tuy độc, người đông vẫn không làm gì nổi vãn bối.
Cự Phủ Tiều Phu “À” lên một tiếng nói :
- Thế ra lại còn có nhân vật ẩn trong bóng tối giúp cho lão đệ sao? Vị đó là ai vậy?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Lai lịch, danh tánh của người đó, quả thật vãn bối không được biết một tí nào. Vãn bối chỉ biết công lực của người đó rất cao siêu khó lường, người đó là một thư sinh áo trắng, phong tư tuyệt thế, tuổi ước độ ngoài ba mươi.
Cơ Hướng Vị đứng một bên cười nói :
- Tư Đồ lão đệ là kỳ lân trên cõi đời, cho nên cái việc bảo thư sinh áo trắng công lực cao siêu khó lường không thể tin được.
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Trong độc vật ám toán vãn bối có một con Tây Tạng Hoàng Tinh mạnh mẽ vô cùng, móng vuốt như câu sắt, lại có chất kỳ độc, toàn thân đao gươm chém không thủng...
Chàng nói tới đây, Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô mỉm cười đỡ lời :
- Năm trước, lão phu có gặp một con Tây Tạng Hoàng Tinh, thật là lợi hại vô cùng, có thể nói không ai chế phục nổi.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Vị thư sinh áo trắng có phong tư tuyệt thế đó chỉ phất nhẹ ống tay áo, con thú dữ kia liền bị đánh văng ra ngoài hai trượng, rớt ngay xuống vực sâu muôn trượng.
Cự Phủ Tiều Phu cau mày nói :
- Lạ thật! Trong võ lâm gần đây, không biết tại sao lại xuất hiện nhiều nhân vật cao minh khác thường như thế?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Bọn quần ma lợi hại thì bên chính đạo cũng phải có người tài ba chứ? Chẳng lẽ Bốc lão tiền bối đối với hiện tượng này chẳng vừa lòng sao?
Cự Phủ Tiều Phu ha hả cười nói :
- Tư Đồ lão đệ nói sao lạ vậy? Việc trừ ma hộ đạo cần phải họp sức nhau lại mới phải, vậy nếu đã có nhân vật cao minh xuất hiện giúp đỡ, chúng ta phải vui mừng lắm chứ lẽ nào lại không vui lòng được?
Lúc đó Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị kéo Tư Đồ Ngọc lại gần, khẽ giọng hỏi :
- Tư Đồ lão đệ, vừa rồi Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga nói rằng Tiêu Lộng Ngọc cô nương bị ám hại trong Thiên Ma phủ, chắc là không đúng đắn.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Cơ lão tiền bối do đâu mà đoán như vậy?
Cơ Hướng Vị chăm chú nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười đáp :
- Đó là do ta nhìn trên nét mặt của lão đệ, lại cộng thêm sự quan sát, cho nên mới biết được. Ta nghĩ lão đệ với nàng đã thương yêu nhau thì tránh sao cho khỏi lo lắng quan tâm? Nếu như không biết Tiêu Lộng Ngọc cô nương vẫn bình an vô sự thì lão đệ đâu có vẻ bình tĩnh như thế được?
Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :
- Lão nhân gia thật là cao minh, đoán thật chẳng sai chút nào. Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ của vãn bối chẳng những vẫn bình yên vô sự mà lại còn đã tới đây chứng kiến trận đấu giữa Thần Châu tứ dật và Thần Châu tứ hung.
Cơ Hướng Vị nghe chàng nói xong liền đỏ mặt tía tai.
Bởi vì Tiêu Lộng Ngọc đã đến đây mà lão vẫn chưa hay biết gì cả, thật là... Hàn Giang Điếu Tuyết Ông vừa xấu hổ, vừa gượng cười hỏi :
- Tiêu cô nương cũng tới đây à? Nàng núp ở đâu mà sao lão phu không biết gì cả...
Lão chưa dứt lời, Tư Đồ Ngọc đã vòng tay vái chào. Cơ Hướng Vị ngạc nhiên nói :
- Tư Đồ lão đệ, tại sao lão đệ lại bỗng dưng vái chào ta như thế?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười đáp :
- Vãn bối xin Cơ lão tiền bối thứ lỗi cho, việc liên quan đến Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ hiện thời vãn bối không thể nào nói rõ được. Xin lão tiền bối đến khi tới Nam Hoang tử cốc, vãn bối sẽ xin tường trình.
Cơ Hướng Vị nói :
- Như vậy cũng được. Làm như vậy có vẻ thú vị hơn.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Ngoài thú vị, việc đó xét ra lại còn cần thiết nữa.
Cơ Hướng Vị gật đầu nói :
- Được, tạm thời ta hãy dằn lòng thắc mắc, từ đây đến Nam Hoang tử cốc cũng chẳng gần, chúng ta nên đi thôi.
Nói xong, ông ta cùng Thần Châu tam dật kia và Tư Đồ Ngọc cùng nhằm hướng Nam Hoang tử cốc mà đi tới.
Trên đường, Tư Đồ Ngọc chăm chú nhìn cây búa lớn của Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân, mỉm cười nói :
- Bốc lão tiền bối, oai phong của cây búa lớn ấy có vẻ lợi hại lắm, lão tiền bối có thể cho vãn bối mượn xem một chút được không?
Cự Phủ Tiều Phu nghe nói liền cởi cây búa đeo trên người rồi mỉm cười đưa sang cho chàng.
Tư Đồ Ngọc coi xong hỏi :
- Cây búa này nặng dễ thường có tới một trăm năm mươi cân đấy nhỉ?
Cự Phủ Tiều Phu lắc đầu, cười đáp :
- Lão đệ đoán hơi sai một chút. Cây búa này không nặng tới 150 cân đâu.
Tư Đồ Ngọc trả lại cây búa cho Bốc Nghĩa Nhân rồi hỏi :
- Nếu không được 150 cân thì nó nặng đúng là bao nhiêu?
Cự Phủ Tiều Phu đáp :
- Đúng 136 cân.
Tư Đồ Ngọc gật đầu mỉm cười nói tiếp :
- Bốc lão tiền bối vừa bị Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh phóng xà đả thương, không biết có việc gì không?
Cự Phủ Tiều Phu mỉm cười nói :
- Chỉ mỗi một con độc xà nhỏ bé ấy thì đâu có gì là đáng ngại, nhưng tại sao Tư Đồ lão đệ lại đặc biệt quan tâm đến ta như thế?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Bốn vị lão tiền bối đều là những người danh thơm tiếng trọng trong thiên hạ, lại là bạn cũ của gia sư. Tư Đồ Ngọc này lẽ nào lại không quan tâm lo lắng cho được?
La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn nghe chàng nói xong, rất cảm động. Ông ta cau mày thở dài một tiếng nói :
- Bọn ma vực trên giang hồ đều phải nên đề phòng chúng lắm mới được. Cứ xem Thần Châu tứ hung đều là những thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng bất luận về võ công hay về cơ trí đều vô cùng cao minh và tàn độc. Có lẽ chúng ta phải cố gắng diệt trừ, nếu không sẽ di hại cho võ lâm chẳng phải ít đâu.