Giữa lúc Tư Đồ Ngọc đang tìm lối thoát để khỏi lộ hình tích lai lịch thì Trình Di Siêu đã cười nói :
- Dáng dấp như ngọc, thân mình như rồng, vị Tư Đồ huynh của tại hạ đây chẳng lẽ không đáng với danh hiệu Ngọc Long kiếm khách hay sao?
Thạch Mại Sùng nói :
- Vừa rồi Trình đại hiệp có nói Tư Đồ lão đệ đã một mình một ngựa xông pha lên Tam Ác trang, lại giết cả Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt với đường gươm tuyệt diệu phải không?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Đấy là một việc nhỏ có đáng gì đâu.
Thạch Mại Sùng cười nham hiểm nói :
- Ở lục lâm phương Bắc thì Nghi Sơn tam ác đều là những nhân vật có địa vị cao, danh tiếng lừng lẫy, công lực của Tư Đồ lão đệ cao siêu như vậy thì thanh kiếm lão đệ sử dụng tất nhiên phải là vật phi phàm, lão đệ có thể lấy ra cho Thạch Mại Sùng này được chiêm ngưỡng một chút không?
Tư Đồ Ngọc sớm đã đoán ra vị Tài Sát Thạch Mại Sùng này đã do ngoại hiệu Ngọc Long kiếm khách của chàng mà đem lòng ngờ vực chàng là đệ tử của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, và bên mình chàng thế nào cũng có thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm của ân sư, là một vật đã làm chấn động quần ma năm xưa.
Cho nên giờ đây Tư Đồ Ngọc nghe đối phương đánh tiếng liền lập tức lấy ở trong người ra một lưỡi dao sáng loáng, rồi đưa sang cho Thạch Mại Sùng, mỉm cười nói :
- Thạch Tài Thần, ngọn đao này tại hạ vẫn quen dùng, đây có lẽ cũng là vật rất quý, nhưng chỉ tiếc rằng không được rõ lai lịch chất liệu của nó như thế nào, dám mong Thạch Tài Thần chỉ giáo cho tại hạ thì xin đội ơn vô cùng.
- Ngọn dao này là dùng một cái sừng nhọn của con Hàn Tây mà chế luyện thành, chứ không có pha trộn với các loại kim thuộc tạp chất gì cả. Nó không những sắc bén vô cùng, mà lại còn có thể dùng để trừ độc nữa, kể ra nó cũng quý lắm đấy. Vì sao Tư Đồ lão đệ lại may mắn có được như vậy?
Vừa nói, Thạch Mại Sùng vừa mỉm cười thản nhiên đưa trả cây Hàn Tây Sát cho Tư Đồ Ngọc, không có vẻ gì là thèm thuồng muốn chiếm đoạt ngọn đao ấy cả.
Tư Đồ Ngọc mới có được ngọn đao mà Thạch Mại Sùng ca ngợi là quý báu đó, chàng chưa được biết lai lịch và chỗ diệu dụng của nó như thế nào, được Thạch Mại Sùng giải thích cho như vậy, chàng đâm ra cao hứng, mỉm cười nói :
- Tại hạ có việc ở miền Nam hoang, chẳng may giữa đường gặp phải Kim Tiên độc chướng nổi lên dữ dội, may mà cứu được tính mạng của một ông lão đi săn. Ông lão đi săn ấy mới tặng cho tại ha lưỡi dao này để cảm ơn, tại hạ đã nhiều lần từ chối mà cuối cùng cũng đành phải chấp nhận.
Thạch Mại Sùng khen :
- Lão đệ thật là có duyên lắm, vật quý báu trên đời đó dù có cầu mong như thế nào cũng không được, mỗ có thể nói, trừ những món binh khí quý báu nhất xưa nay như Thất Bảo đao, Như Trường kiếm thời cổ và hiện nay, ngoài thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, và ngọn Hàn Nguyệt Côn Ngô đao của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm ra, thì không có ngọn đao nào có thể quý hơn lưỡi đao Hàn Tây này.
Lúc ấy, Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh bỗng quắc mắc căm hờn, trầm giọng hỏi Tư Đồ Ngọc :
- Nếu nói như vậy, thì Tư Đồ bằng hữu tới Lạc Hồn nhai này là để truy sát sư muội Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ của mỗ đây à?
Tư Đồ Ngọc cười đáp :
- Hai tiếng truy sát đó, nói khó nghe lắm, tại hạ với Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ xưa nay không oán không thù, nhưng ngược lại, Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình đại hiệp đây mới không thể nào tha thứ cho nàng được.
Tra Nhị Minh trợn mắt nhìn Trình Di Siêu nói :
- Trình đại hiệp, vì việc gì mà đại hiệp không thể tha thứ cho tiểu muội Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ của mỗ được?
Trình Di Siêu mủi lòng nước mắt đọng, cao giọng đáp :
- Bào huynh của tại hạ đã bị Điền Cổ Lệ hãm hại một cách đau thương.
Tư Đồ Ngọc ánh mắt sáng ngời, xen lời nói :
- Tra phó tổng trại chủ, các hạ với Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ chẳng qua chỉ có tình sư huynh muội, thế mà vừa rồi các hạ lại lên tiếng chất vấn chúng tôi về việc truy sát sư muội của các hạ, chẳng lẽ Trình đại hiệp báo thù cho đại huynh của mình lại không được đem hết sức ra để làm tròn bổn phận hay sao?
Câu nói của Tư Đồ Ngọc kể ra cũng lợi hại, cho nên con người ăn nói linh lợi như Tra Nhị Minh cũng phải đớ lưỡi ra và lộ vẻ bẽn lẽn. Mộ Dung Lâm thản nhiên tươi cười, nhìn Tư Đồ Ngọc cất tiếng hỏi :
- Tư Đồ huynh, Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ chưa có tới Lạc Hồn nhai đại trại này, chúng tôi quả thật không biết việc ở Nghi Sơn Tam Ác trang ra sao?
Tư Đồ Ngọc hỏi vặn lại :
- Có thật như vậy không?
Mộ Dung Lâm dựng ngược cặp mày liễu, nghiêm nét mặt lại nói :
- Tư Đồ huynh, Mộ Dung Lâm này thân làm lãnh tụ của giới lục lâm phương Nam, có lẽ nào lại ăn nói bừa bãi không có sự thực như thế? Nếu tôi đã dám cho Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ ở lại đại trại này thì đương nhiên là phải chịu hết trách nhiệm chứ, tôi đâu có sợ gì mà không dám bảo vệ cho nàng ấy?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười hỏi :
- Mộ Dung tổng trại chủ nói vậy, thì nếu như Điền Cổ Lệ có tới đây xin nương thân, Tổng trại chủ cũng không chịu nhận, có phải như vậy không?
Mộ Dung Lâm tươi cười nói :
- Tôi là bậc chí tôn của lục lâm phương Nam này, còn nàng ấy là nhân vật hắc đạo ở phương bắc, thì có lẽ nào nàng ấy lại chịu tới quỳ lụy tôi như thế?
Di Siêu xen lời hỏi :
- Nếu vạn nhất Điền Cổ Lệ tới đây thì sao?
Mộ Dung Lâm cười đáp :
- Chuyện ấy còn phải xem tâm tình của tôi lúc ấy như thế nào mới có thể quyết định được. Có điều tôi đã biết Điền Co Lệ và Trình đại hiệp có mối thù lớn, thì nếu tôi thâu nhận nàng, Trình đại hiệp còn muốn rửa hận cứ thanh toán ngay Mộ Dung Lâm này là được.
Di Siêu thấy Mộ Dung Lâm nói như vậy cũng có phần hữu lý, chàng liền gật đầu cười nói :
- Nếu Mộ Dung tổng trại chủ đã nói như vậy, thì Di Siêu này với Tư Đồ Ngọc xin cáo biệt ở nơi đây.
Lúc bấy giờ Mộ Dung Lâm tuy không có ý đối địch với Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu, nhưng bởi vì trong lòng đã say đắm gương mặt tuấn tú của Tư Đồ Ngọc, cho nên mới muốn lưu hai người lại ở trong trại để có thì giờ gặp gỡ chàng nhiều hơn. Cho nên Mộ Dung Lâm liền đưa mắt liếc nhìn Tư Đồ Ngọc tươi cười nói :
- Thôi hãy gác chuyện Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ sang bên đã, chúng ta đều là những nhân vật võ lâm, chẳng lẽ Trình đại hiệp với Tư Đồ huynh lại khinh rẻ Mộ Dung Lâm này đến như thế ư, mà không cho tôi được hết sức tiếp đãi một phen.
Di Siêu thấy Cửu Lộc Phong Vương gọi mình là Trình đại hiệp và gọi Tư Đồ Ngọc là Tư Đồ huynh, lòng cũng cảm thấy khó chịu, liền trừng mắt nói :
- Mộ Dung tổng trại chủ định hết sức tiếp đãi gì đây?
Mộ Dung Lâm đang định lên tiếng đáp thì bỗng nhiên ở ngoài đình Bát Giác có tiếng người quát lớn :
- Xin mời tên tiểu tặc Tư Đồ Ngọc ngông cuồng quá đáng kia nhận ba miếng thịt và một chén rượu của ta tặng đây.
Mộ Dung Lâm đột nhiên biến sắc, đưa mặt nhìn ra ngoài đình gay gắt quát mắng :
- Lư Báo, mi điên rồi hay sao mà dám ăn nói vô lễ với quý khách của ta như thế?
Mộ Dung Lâm vừa dứt lời thì một đại hán trông có vẻ khôi ngô đã bước vào trong đình, cung kính nói với Mộ Dung Lâm :
- Bẩm Tổng trại chủ, thúc phụ của Lư Báo là Thiết Tý Phi Long Lư Minh đã chết thảm dưới tay Tư Đồ Ngọc, Lư Báo thề sẽ phải trả cho được mối thù này, xin Tổng trại chủ cho phép.
Mộ Dung Lâm không ngờ lại xảy ra chuyện khó xử này, liền đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười hỏi :
- Tư Đồ huynh, có việc ấy không?
Tư Đồ Ngọc gật đầu đáp :
- Việc này xảy ra ở trong Nghi Sơn Tam Ác trang, lúc ấy Thiết Tý Phi Long Lư Minh là khách ở Tam Ác trang bỗng dưng lại muốn tự phụ nhảy ra thử thách, cho nên mới trúng phải một chưởng của tại hạ đến mất mạng.
Mộ Dung Lâm lại quay sang hỏi Lư Báo :
- Lư Báo, trứng làm sao mà chọi nổi với núi Thái Sơn được, mi...
Mộ Dung Lâm chưa nói dứt lời, thì Lư Báo đã gay gắt nói :
- Tổng trại chủ, thuộc hạ vốn biết tài nghệ không bằng người, nhưng vì mối thù của thúc phụ, thì dù có chết thuộc hạ cũng đành phải liều thân không dám từ nan, cho nên mời Tư Đồ tiểu tặc ba miếng thịt và một chén rượu máu này.
Mộ Dung Lâm đang định nói tiếp, thì Tư Đồ Ngọc đã cười ha hả và lên tiếng nói ngay :
- Mộ Dung tổng trại chủ hà tất phải cản trở làm chi, ngày trước Tư Đồ Ngọc này đã sát hại Lư Minh, thì ngày hôm nay phải tiếp nhận rượu thịt của Lư đầu lãnh, nhưng xin Lư đầu lãnh hãy lấy ngay máu thịt của mình để làm món đồ nhắm, không thì tại hạ có ăn cũng không cảm thấy ngon lành chút nào.
Lư Báo vốn biết thúc phụ của y là Thiết Tý Phi Long Lư Minh mà cũng phải chết dưới tay Tư Đồ Ngọc, thì với võ công hiện tại của y định tính việc báo thù thì có khác gì châu chấu đá xe, thế nào cũng bị mất mạng mà thôi. Tuy việc động thủ để báo thù là vô vọng, nhưng y có thể lợi dụng thủ đoạn dâng rượu thịt, nếu Tư Đồ Ngọc muốn bảo tồn thể diện không chịu lép vế thì tất nhiên sẽ gật đầu chấp nhận, lúc ấy y sẽ có hy vọng làm nên chuyện.
Thủ đoạn này Lư Báo cũng phải hy sinh rất nhiều, bởi y phải cắt thịt của mình để làm thức nhắm, lấy máu huyết của mình làm rượu, thì mới có thể dùng được cách ác độc mà dâng rượu cho đối phương.
Ai ngờ Tư Đồ Ngọc tài đã cao, mà lại can đảm vô cùng, không những chàng thản nhiên chấp nhận việc Lư Báo dâng rượu thịt, mà lại còn muốn Lư Báo lấy ngay máu và rượu thịt của chính y để làm món nhắm.
Lư Báo nghe Tư Đồ Ngọc nói trong lòng rất mừng, còn Mộ Dung Lâm thì thừa cơ hội cũng gật đầu, yên lặng để xem Tư Đồ Ngọc đối phó ra sao.
Lúc ấy vừa gặp bọn lâu la bưng một cái mâm từ bên ngoài đi vào, thịt đông pha khói bốc nghi ngút mùi thơm ngào ngạt.
Lư Báo liền lấy ở trong lòng ra một lưỡi dao nhọn hoắc đâm vào một khối thịt, nhìn Tư Đồ Ngọc cười nham hiểm nói :
- Tư Đồ tiểu tặc...
Mộ Dung Lâm sa sầm nét mặt lại quát :
- Lư Báo, hành động của mi đã ngông cuồng lắm rồi đó, nay mi có ăn nói đàng hoàng một chút không?
Oai quyền của Mộ Dung tổng trại chủ quả nhiên là ghê gớm, Lư Báo không dám mở miệng nhục mạ Tư Đồ Ngọc nữa mà chỉ trợn trừng mắt lên xẵng giọng nói :
- Tư Đồ Ngọc! Các hạ nếm thử xem miếng thịt này có ngon không?
Nói dứt lời, Lư Báo phóng vút miếng thịt có cắm con dao sang phía Tư Đồ Ngọc.
Lư Báo là người có sức rất mạnh, nay lại mang cả mối căm thù vào lưỡi dao, cho nên lưỡi dao ấy xé gió lướt đi rất mãnh liệt.
Người ta thường nói, những người vội vàng hấp tấp thường không phải là người giỏi, mà đã là người giỏi thì không vội vàng, Tư Đồ Ngọc có một thân nội gia võ học siêu quần thoát tục, nên dĩ nhiên phải thuộc về những nhân vật siêu quần. Chàng biết rằng người được mời rượu không được phép tránh né, nên vẫn ngồi yên ở trên ghế, vẻ mặt vẫn an nhàn tươi tỉnh như thường.
Chàng chỉ khẽ há miệng ra, là đã cắn chặt ngay được miếng thịt Đông Pha có mũi dao cắm bên trong nhọn hoắc của Lư Báo.
Miếng thịt vừa vào miệng chàng, thì ngọn dao lập tức bay ngược trở lại về phía Lư Báo nhanh như điện chớp.
Đánh “Vèo” một tiếng, lưỡi dao lướt qua mặt Lư Báo, cắm đến “phập” một tiếng vào cột đình cạnh đó.
Lư Báo không thể nào tưởng tượng được Tư Đồ Ngọc không những đã há miệng cắn chặt lấy miếng thịt người ở đầu lưỡi dao nhọn hoắc, mà còn dùng nội gia cương khí thổi con dao bay ngược trở lại, sức dao bay đi lại còn mạnh hơn sức tay của y ném nhiều.
Cho nên khi ngọn dao bay vù qua mặt y, y mới ngẩn người ra, ngơ ngác đưa mắt nhìn lưỡi dao đang rung động trên cột, mồ hôi trán toát ra như tắm.
Mộ Dung Lâm cười khanh khách nói :
- Lư Báo, mi phải biết điều một chút, vị Tư Đồ huynh này đã nương tay với mi lắm rồi đó.
Lư Báo hoàn hồn, lửa thù lại bốc lên ngùn ngụt, y nghiến răng cồm cộp, rồi lại rút ở trong người ra một lưỡi dao thứ hai. Y đã lấy lưỡi dao thứ hai ra, tất nhiên lại định xiên một miếng thịt nữa.
Nhưng lần này y không giơ tay ném mạnh miếng thịt như trước, mà lại sấn bước tới gần, tới sát bàn rượu thọc luôn lưỡi dao vào miệng Tư Đồ Ngọc.
Tư Đồ Ngọc rất nhanh mắt, lúc Lư Báo lấy ra ngọn dao thứ hai xẻo vào miếng thịt người, thì chàng đã nghĩ ra ngay được một diệu kế.
Diệu kế của chàng là nhổ miếng thịt người thứ nhất khỏi cổ họng.
Nhổ miếng thịt trước vào cổ họng để tiếp nhận miếng thứ hai thì đó là việc rất tự nhiên, nhưng việc Tư Đồ Ngọc nhổ miếng thịt thư nhất ra là giả, mà thực sự thì chàng lại nhân cơ hội đó thổi một luồng Tiên Thiên Nhất Khí, tuyệt học của sư môn vang danh bốn biển xưa nay ra, thành một luồng gió nhẹ không gây ra một chút âm thanh nào cả.
Thủ đoạn tuyệt diệu của chàng, không những qua mặt được người có công lực tầm thường là Lư Báo, mà ngay cả những người ngồi quanh bàn rượu có công lực khá cao như Tra Nhị Minh, Mộ Dung Lâm, Thạch Mại Sùng và Trình Di Siêu cũng không ai phát giác ra được.
Lư Báo đứng trước bàn rượu, tay mới đưa tới được chính giữa bàn thì bỗng nhiên thấy cổ tay bị một luồng kình lực vô hình điểm trúng.
Cái điểm ấy thực là ghê gớm, khiến cả cánh tay phải của Lư Báo chợt cứng đờ ra, không thể nào cầm vững được thanh đao nữa, mà buông rơi ngay xuống đất, kêu đánh “choang” một tiếng.
Trên đời nhiều việc thường trùng hợp vơi nhau, ngọn đao sáng loáng của Lư Báo đã rơi trúng ngay chén rượu ở trước mặt Cửu Độc Phong Vương, chén rượu vỡ tan, rượu đổ hết lên lưỡi dao.
“Xèo...”
Những tiếng “xèo xèo” liên tiếp nổi lên, khi chất rượu chạm vào lưỡi dao, mọi người đưa mắt nhìn thì thấy nửa trên lưỡi dao những luồng khói lam ngun ngút bốc lên.
Người có chút kinh nghiệm trên giang hồ, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết ngay trên lưỡi dao có tẩm một thứ thuốc độc rất mạnh.
Lư Báo là người có tâm cơ rất thâm độc, lưỡi dao thứ nhất y dùng chỉ là một lưỡi dao tầm thường, đến lưỡi dao thứ hai y mới dùng lưỡi dao tẩm thuốc độc, y làm như vậy là để cho Tư Đồ Ngọc không kịp phòng bị.
Trên lưỡi dao đã tẩm một thứ thuốc cực độc thì tự nhiên miếng thịt cắm trên mũi dao cũng bị nhiễm độc, đừng nói là Tư Đồ Ngọc không thể bị mũi dao đâm bị thương, mà nếu chàng dùng răng cắn vào miếng thịt thì sẽ bị gián tiếp nhiễm độc, cũng khó lòng tránh khỏi bị trúng độc dược.
Chẳng dè trăm mưu ngàn kế cũng chẳng qua được mắt trời, cái người mà xưa nay vẫn bị tỷ tỷ của chàng là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc chê là vẫn có một chút lỗ mãng, chàng Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc ấy, hiện nay chẳng những không có một chút nào là lỗ mãng mà lại còn rất khôn khéo thâm trầm, không những chàng phá được mưu kế thâm độc của Lư Báo, mà lại còn khiến y phải để lộ bộ mặt xấu xa trước mắt mọi người.
Khói trên lưỡi dao vừa bốc lên, Tư Đồ Ngọc đã trợn ngược cặp mày kiếm nhìn thẳng vào mặt Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm cười vang nói :
- Mộ Dung tổng trại chủ, Lạc Hồn nhai đại trại của Tổng trại chủ là nơi cai quản của lục lâm phương Nam...
“Bộp”...
Tư Đồ Ngọc chưa nói dứt câu, chỉ nghe đánh “bộp” một tiếng không biết từ đâu mà có. Thì ra Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm mới nghe qua đã biết Tư Đồ Ngọc có ý trách mình về hành động lỗ mãng, âm mưu tàn độc của Lư Báo, đã phạm vào điều đại kỵ ở trên giang hồ, là hành động một cách ti tiện. Mộ Dung Lâm lại đã có lòng yêu thương Tư Đồ Ngọc, muốn kết giao với chàng trai tuấn tú này, nàng ta biết rằng Tư Đồ Ngọc không nhưng sẽ trách mình mà lại còn lên tiếng nhạo báng nữa là khác.
Nghĩ đoạn, Mộ Dung Lâm liền cất tiếng quát mắng :
- Lư Báo, những hành vi ti tiện của mi đã làm mất mặt cả Lạc Hồn nhai đại trại này.
Vừa nói, Mộ Dung Lâm vừa giơ tay đánh mạnh vào ngực Lư Báo một chưởng, tấm thân cao lớn của y bị đánh trúng bắn tung ra đằng xa mấy thước mới rơi xuống mặt đất.
Bị đánh trúng một chưởng giữa ngực, tâm mạch Lư Báo đứt ngay, cho nên y không còn được nghe hết câu nói của Mộ Dung Lâm nữa.
Nói đúng ra, mấy lời nói của Mộ Dung Lâm không phải để cho Lư Báo nghe, mà chính là nàng ta định nói với Tư Đồ Ngọc, nên sau khi Lư Báo bị đánh chết rồi, y thị lại đứng lên vòng tay cười nói với Tư Đồ Ngọc ngay :
- Tư Đồ huynh, thuộc hạ Lư Báo xấu xa ti tiện, cơ hồ làm mất hết thể diện của cả tổng trại này, Mộ Dung Lâm tuy đã trừng trị y, nhưng vẫn còn cảm thấy xấu hổ, vậy xin lấy chén rượu này để tạ tội với Tư Đồ huynh.
Người ta thường nói, có tay cũng khó đánh vào mặt người đã làm thân với mình. Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm cứ mở miệng ra là xưng Tư Đồ huynh, miệng luôn luôn tươi cười, cho nên chàng trai tuấn tú Tư Đồ Ngọc làm sao mà còn có thể giận nổi nữa.
Người ta đã tươi cười đứng dậy dâng rượu, cho nên chàng chỉ còn cách đứng dậy đỡ lấy chén rồi ngửa cổ ực một hơi cạn chén, rồi cất tiếng nói với Mộ Dung Lâm :
- Đa tạ Mộ Dung tổng trại chủ, Tư Đồ Ngọc này với người bạn Trình Di Siêu xin cáo biệt ở nơi đây, nhưng mong Mộ Dung tổng trại chủ với Thạch Tài Thần chớ nên quên việc có liên quan đến Nữ Táng Mon Điền Cổ Lệ với ngày hẹn gặp gỡ ở Quát Thương mê cung.
Mộ Dung Lâm vốn biết rằng có vị Tài Sát Thạch Mại Sùng ngồi ở bên thì nàng ta không có cách nào để sử dụng thi triển ngón nghề hồ mị Nhiếp Hồn Câu Hồn để mê hoặc chàng trai tuấn tú Tư Đồ Ngọc cho nên cũng không giữ chàng, mà đành phải tươi cười nói :
- Tư Đồ huynh với Trình đại hiệp đã nhất định đi thì Mộ Dung Lâm này xin được đưa tiễn.
Tư Đồ Ngọc còn cất tiếng cám ơn, nhưng Trình Di Siêu thì cất tiếng hả hả cười, chứ không nói gì cả. Mộ Dung Lâm không tiện bỏ rơi Tài Sát Thạch Mại Sùng cho nên cũng quay sang cười với Tài Sát một cái.
Thạch Mại Sùng như hiểu ý, xua tay nói :
- Mộ Dung cô nương cứ việc tiễn khách đừng nghĩ tới tại hạ làm chi, tại hạ tới đây chén tạc chén thù với Tra lão đệ cũng được rồi. Khi nào Mộ Dung cô nương trở về, chúng ta sẽ lại bàn chuyện kế tiếp cũng không sao.
Thạch Mại Sùng đã nói như vậy, Mộ Dung Lâm ra lệnh cho Tra Nhị Minh ngồi nhận rượu, còn mình thì đưa Tư Đồ Ngọc, Trình Di Siêu ra khỏi Lạc Hồn nhai đại trại.
Nhưng khi ra khỏi Tổng trại, Mộ Dung Lâm vẫn chưa dừng bước. Tư Đồ Ngọc thấy vậy liền nói :
- Mộ Dung tổng trại chủ xin ngừng chân...
Mộ Dung Lâm tươi cười cướp lời :
- Để tôi đưa Tư Đồ huynh và Trình đại hiệp xuống dưới chân Lạc Hồn nhai cho tận tình của người địa chủ.
Trình Di Siêu trợn ngược cặp mày lưỡi kiếm, nhìn chòng chọc vào mặt Mộ Dung Lâm mỉm cười nói :
- Mộ Dung tổng trại chủ là bậc chí tôn của lục lâm phương Nam, đã thân hành đưa anh em chúng tôi ra tận cổng trại, anh em chúng tôi đã lấy làm hân hạnh lắm rồi, nay lại còn định đưa anh em chúng tôi xuống tận chân núi, e có vẻ quá ân cần chăng?
Mộ Dung Lâm tươi cười dịu dàng đáp :
- Không có gì, thuộc hạ của tôi đã vô lễ với Tư Đồ huynh, Mộ Dung Lâm này rất lấy làm xấu hổ, hơn nữa, những ngươi như Trình đại hiệp là những vị khách quá đặc biệt, tôi phải giữ lễ, hơn nữa...
Nói đến chữ “hơn nữa”, Mộ Dung Lâm hơi ngừng lại một chút, đưa mắt dáo dác nhìn khắp bốn phía, rồi lại thấp giọng nói tiếp :
- Hơn nữa, Mộ Dung Lâm này còn có vài câu tâm huyết kín đáo muốn thưa với Tư Đồ huynh và Trình đại hiệp.
Trình Di Siêu nghe nói có mấy câu tâm huyết kín đáo muốn nói cho biết, thì không đừng được đưa mắt ngạc nhiên nhìn sửng Cửu Độc Phong Vương.
Mộ Dung Lâm nhoẻn miệng cười với Trình Di Siêu một cái, rồi quay sang đưa mắt nháy Tư Đồ Ngọc bảo khách tiếp tục đi.
Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu dĩ nhiên là không tiện can ngăn, đành để cho vị thủ lãnh mặt hoa da phấn của lục lâm phá lệ mà đưa chân hai người.
Xuống tới chân Lạc Hồn nhai rồi, Tư Đồ Ngọc không đừng được nữa, quay sang hỏi Mộ Dung Lâm :
- Mộ Dung tổng trại chủ, Trại chủ có lời kín đáo nào muốn cho biết như thế?
Mộ Dung Lâm hơi nhíu mày, nghiêm nét mặt đáp :
- Không dám giấu gì Tư Đồ huynh, Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ hiện giờ đang có mặt trong Lạc Hồn nhai đại trại của chúng tôi.
Trình Di Siêu giật mình, cau mày hỏi :
- Mộ Dung tổng trại chủ, sao vừa rồi Tổng trại chủ không cho biết sớm hơn?
Mộ Dung Lâm gượng cười nói :
- Trình đại hiệp, đại hiệp cũng biết giùm tình cảnh của tôi, Điền Cổ Lệ là sư muội của Tra Nhị Minh, mà Tra Nhị Minh là Phó tổng trại chủ, đã có công giúp chúng tôi trông nom cơ nghiệp Lạc Hồn nhai đại trại này, vậy thì ở trong tiệc rượu, tôi có mặt mũi nào mà lại nói thẳng với Trình đại hiệp việc khó nói ấy.
Trình Di Siêu thấy đối phương nói cũng có lý, bèn cất tiếng hỏi tiếp :
- Nếu đã như thế, thì Mộ Dung tổng trại chủ hà tất phải nói thực với anh em chúng tôi làm chi?
Mộ Dung Lâm cười nói :
- Đang giữa bàn tiệc, vì tình nghĩa đối với Tra Nhị Minh cho nên tôi không thể nào nói ra được, nay tôi mới nói, là bởi vì không dám và không thích dối gạt Trình đại hiệp và Tư Đồ huynh, thực sự đối với Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ tôi không có một chút tình cảm gì cả, tôi và nàng chỉ mới quen biết sơ với nhau.
Trình Di Siêu gật đầu cười nói :
- Hành động của Mộ Dung tổng trại chủ như vậy cũng quang minh lắm, quả nhiên không hổ là nhân vật lãnh đạo lục lâm phương Nam, nhưng nếu nói như vậy, Mộ Dung tổng trại chủ không cản ngăn tại hạ báo thù Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ đấy chứ?
Mộ Dung Lâm mỉm cười nói :
- Trình đại hiệp có quyền trả thù cho anh, Mộ Dung Lâm này đâu dám ngăn cản, nhưng xin Trình đại hiệp và Tư Đồ huynh cũng nên nể mặt tôi một chút, không nên động thủ ở gần vùng Lạc Hồn nhai này.
Lúc ấy Tư Đồ Ngọc đã hơi có cảm tình với vị Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm, nghe Mộ Dung Lâm trả lời, chàng bèn mỉm cười hỏi :
- Mộ Dung cô nương, chẳng lẽ cô nương lại không có cao kiến tuyệt diệu nào hay sao?
Câu xưng hô của Tư Đồ Ngọc khiến cho Mộ Dung Lâm sung sướng quá đỗi, liền gật đầu tươi cười nói ngay :
- Tư Đồ huynh, huynh và Trình đại hiệp hiện tại có việc gì không, có thể nào ở lại Lạc Hồn nhai đại trại này thêm nửa ngày.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Nửa ngày, tất nhiên là có thể...
Tư Đồ Ngọc chưa dứt lời, thì Mộ Dung Lâm đã xen vào nói :
- Nếu Tư Đồ huynh và Trình đại hiệp có thể náu lại đây được chừng nửa ngày, tối nay tôi sẽ bảo Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ ra khỏi trại đi nơi khác, Tư Đồ huynh và Trình đại hiệp, chỉ cần đợi ở dưới Lạc Hồn nhai rồi đuổi theo nàng ta xa độ mươi dặm là có thể ra tay. Tôi tính như vậy, có phải chúng ta đều được đẹp mặt, ai cũng được hài lòng hết phải không?
Tư Đồ Ngọc mừng rỡ nói :
- Cách của Mộ Dung cô nương hay lắm, có thể dùng được...
Trình Di Siêu nhíu mày hỏi :
- Mộ Dung tổng trại chủ, chuẩn bị như thế nào để thi hành được ý định đó?
Mộ Dung Lâm cười nói :
- Trình đại hiệp cứ yên tâm, nếu Mộ Dung Lâm này không làm được thì có lý nào lại thổ lộ hết tâm can với Tư Đồ huynh cùng Trình đại hiệp như vậy? Danh tiếng Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh của Trình đại hiệp tuy có nổi khắp giang hồ thực, nhưng Trình đại hiệp cũng chớ nên coi thường Tổng trại chủ này.
Câu nói khéo của Mộ Dung Lâm khiến Trình Di Siêu đỏ mặt không biết đối đáp ra sao.
Tư Đồ Ngọc thấy Trình Di Siêu có vẻ bối rối, liền quay sang mỉm cười nói với Mộ Dung Lâm :
- Đa tạ Mộ Dung cô nương, Tư Đồ Ngọc với Trình Di Siêu huynh đây xin tuân lệnh của cô nương. Trên giang hồ, nếu chúng ta có duyên với nhau thì thế nào cũng có ngày được gặp nhau lại.
Mấy câu “Trên giang hồ, nếu chúng ta có duyên với nhay thì thế nào cũng có ngày được gặp nhau lại” của Tư Đồ Ngọc là lời cáo biệt, cho nên nói xong, Tư Đồ Ngọc với Trình Di Siêu liền vòng tay vái chào Mộ Dung Lâm rồi quay người bước đi luôn.
Chẳng dè hai người mới đi được một bước, thì vị Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm ở phía sau đã cất tiếng cười duyên gọi :
- Xin hai vị hãy ngừng chân lại đã.
Trình Di Siêu hơi khó chịu, quay chân cau mày hỏi :
- Tổng trại chủ còn muốn dặn bảo điều chi thế?
Mộ Dung Lâm tươi cười nói :
- Chúng ta đã thỏa thuận định kế với nhau rồi, thì xin nhị vị cứ ôm cây đợi thỏ ở đây, nhị vị khỏi cần phải đi đâu cả, người rời khỏi đây phải là tôi mới đúng.
Trình Di Siêu không có cách gì bài bác được lời đối phương, nên đành gật đầu cười nói :
- Nếu đã như vậy thì xin mời Tổng trại chủ.
Mộ Dung Lâm không để ý đến Trình Di Siêu, mà con mắt cứ đong đưa liếc tình Tư Đồ Ngọc, cười rất tươi nói :
- Tư Đồ huynh, lần này huynh giáng lâm Lạc Hồn nhai đại trại, Mộ Dung Lâm này vì bộn bề nhiều việc chưa có thể tiếp đãi huynh được, trong lòng rất lấy làm hổ thẹn, cho nên tôi định đưa cho huynh một vật...
- Mộ Dung cô nương hà tất phải khách sáo như vậy, chúng tôi đã được uống rượu của cô nương rồi, nào còn dám nhận tặng vật nữa?
Mộ Dung Lâm vẫn tươi cười nói :
- Không phải là tặng vật hậu hỷ gì lắm, mà chỉ là một kỷ vật sơ sài thôi. Tư Đồ huynh nói gì dám hay không dám cho tôi buồn lòng?
Nói xong, quả nhiên Mộ Dung Lâm giơ tay ra ném một tập giấy mỏng cho Tư Đồ Ngọc. Tư Đồ Ngọc giơ tay ra tiếp lấy cuốn giấy ấy thì Mộ Dung Lâm liền mỉm cười cáo biệt, rồi tung mình giở khinh công ra lướt thẳng về Lạc Hồn nhai.
Tư Đồ Ngọc cau mày nói :
- Tại sao nàng lại đưa cho tôi cuốn vở như thế này, làm sao mà trả lại nàng được? Thực khó xử quá, vừa nói là nàng đã quay đi ngay như vậy.
Trình Di Siêu đáp :
- Cuốn giấy mỏng nhưng tình ý lại dày biết bao... Tư Đồ Ngọc huynh đã nhận rồi thì làm sao mà trả lại được? Huynh không nên phụ tấm lòng tốt của vị Cửu Độc Phong Vương...
Tư Đồ Ngọc gượng cười một tiếng, xen lời nói :
- Trình huynh chớ nên ăn nói bậy bạ, huynh hãy thử coi cuốn giấy này xem nó là vật gì!
Trình Di Siêu mỉm cười nói :
- Vật này rõ ràng lắm, chẳng cần coi cũng đoán ra được.
Tư Đồ Ngọc không tin, trợn mắt nói :
- Có thực Trình huynh đã đoán ra được rồi không, đệ không tin huynh lại có bản lãnh ghê gớm đến như thế!
Trình Di Siêu cười nói :
- Trước khi để cho đệ đoán, thì trước hết xin Tư Đồ huynh hãy cùng tiểu đệ nghiên cứu hai sự việc này đã.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Hai việc gì thế, xin Trình huynh cứ nói ra để chúng ta cùng thảo luận với nhau.
Trình Di Siêu mỉm cười nói :
- Ngày hôm nay chúng ta đã một phen đàng hoàng và một phen ám muội, vị chi là hai phen tất cả, xông vào Lạc Hồn nhai đại trại. Tiểu đệ nhận thấy lối kiến trúc ở trong trại không phải tầm thường, mà hình như có chứa đựng một Kỳ Môn Trận Pháp của Âm Dương Sinh Khắc, Tư Đồ huynh có nhận ra như thế không?
Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :
- Trình huynh nói đúng lắm, cứ nghe câu chuyện của Mộ Dung Lâm với Thạch Mại Sùng cũng đủ biết trên Lạc Hồn nhai đại trại kiến trúc các phòng ốc theo một trận pháp, mà lại là trận pháp xưa kia Thiên Diện Nhân Yêu Hồ Quốc Tân đã mất không biết bao nhiêu tâm lực để sáng tác ra, đó là Thiên Môn Quỷ Tỏa trận đấy.
Trình Di Siêu nói :
- Thiên Môn Quỷ Tỏa trận là một trong bốn đại ác trận danh tiếng lừng lẫy trong võ lâm, tuy Mộ Dung Lâm còn thiếu hai môn pháp vật trọng yếu là Ô Kim Quỷ Luyện và Ô Lương Quỷ Tỏa, cho nên không thể phát huy hết những chỗ diệu dụng của trận pháp được, nhưng oai lực kể cũng đã lợi bại ghê gớm rồi. Tư Đồ huynh cứ thử nghĩ coi, tại sao hai anh em chúng ta hai lần lên núi mà không thấy nguy hiểm gì, rồi lại được an toàn mà lui ra.
Tư Đồ Ngọc nghĩ giây lát mỉm cười nói :
- Tiểu đệ thấy rằng cái danh tiếng Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh của Trình huynh quá cao, nên lũ quần ma quá khiếp sợ, mới không dám vô lễ như vậy.
Trình Di Siêu nhíu mày, gật đầu nói :
- Tiểu đệ cho đó cũng là một lý do, nhưng đây chỉ là lý do thứ nhất để chúng ta có thể an toàn ra khỏi Lạc Hồn nhai đại trại, bởi vì Trình Di Siêu tự biết rằng cái ngoại hiệu Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh của tiểu đệ cao lắm cũng chỉ có thể khiến cho Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh e dè mà thôi.
Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Cứ theo con mắt nhận xét cao minh của Trình huynh, thì sự anh em chúng ta an toàn rời khỏi Lạc Hồn nhai đại trại lần thứ hai này, thì là vì lý do gì?
Trình Di Siêu cười nói :
- Tiểu đệ thấy lần thứ nhất có lý do, mà lý do này chính là chiêu bài Trình đại hiệp của tiểu đệ. Còn lần thứ hai này thì hoàn toàn phải nhờ cậy vào ba tiếng “Tư Đồ huynh” của huynh.
Tư Đồ huynh nghi ngờ hỏi :
- Trình Ngọc nói vậy là có ý gì?
Trình Di Siêu mỉm cười nói :
- Tư Đồ huynh định hỏi thật hay là giả đó! Chẳng lẽ huynh lại không nhận ra được một sự việc là vị thủ lĩnh của lục lâm phương Nam, Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đã say mê cái vẻ tuấn tú và tài nghệ phi phàm của huynh hay sao?
Tư Đồ Ngọc thực sự là không biết rõ điều bí ẩn này, nhưng sau khi nghe Trình Di Siêu nói rồi, chàng nhớ lại liền đỏ ửng mặt lên cắn môi im lặng.
Trình Di Siêu cười nói :
- Rõ điểm thực sự đó, tiểu đệ mới suy rộng ra, tiểu đệ đoán rằng cuốn giấy mà Mộ Dung Lâm vừa ném tặng cho Tư Đồ huynh đó nhất định phải là Tương Tư Thảo.
Tư Đồ Ngọc ngơ ngẩn hỏi :
- Tương Tư Thảo, là cây thuốc à, chữa được những chứng bệnh gì?
Trình Di Siêu phì cười nói :
- Tư Đồ huynh có vẻ như là chưa bước vào tình trường bao giờ cho nên mới không hiểu cái thuật ngữ Tương Tư Thảo là gì như vậy. Tương Tư Thảo là thư tình đấy, tuy nó không phải là cây thuốc, nhưng nó lại chuyên trị về căn bệnh tương tư.
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt tía tai, rồi ném ngay cuộn giấy vào trong đám cỏ rậm, cau mày cười nhạt nói :
- Mộ Dung Lâm thật vô duyên quá, ai mà có hơi sức đâu đi đọc thơ tình như vậy?
Trình Di Siêu chạy tới nhặt cuộn giấy, vừa mở ra đọc vừa mỉm cười nói :
- Tư Đồ huynh bạc bẽo quá, nếu quả là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, huynh cũng cứ coi xem Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đã viết những lời lẽ thiết tha gì trong cuốn giấy chứ.