- Chuyện này thì đơn giản lắm, Lâm Thắng Bô sẽ không thất ước, tất vào ngày mùng bảy tháng bảy lão sẽ lên Quát Thương sơn Mê cung, chúng ta chỉ việc tới trước ngày đó, đợi ở ngoài cửa Mê Hồn giáp là được.
Tư Đồ Ngọc không nói năng gì, nhưng cặp lông mày lưỡi kiếm của chàng hơi nhíu lại. Tiêu Lộng Ngọc là người thông minh tuyệt vời, nàng đưa mắt liếc nhìn chàng mỉm cười hỏi :
- Ngọc đệ, tại sao Ngọc đệ lại cau mày lại như vậy, chẳng lẽ Ngọc đệ lại cho phương pháp của Tần lão nhân gia không được ổn thỏa chăng?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Phương pháp thì không có gì là không ổn cả, nhưng tiểu đệ chỉ sợ không đủ thời gian mà thôi.
Tần Lộ cười hỏi :
- Tư Đồ lão đệ, lão đệ nói vậy là ý nghĩa gì?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Ngày mùng bảy tháng bảy, cách ngày rằm tháng tám, ngày cử hành Thiên Trì kỳ hội tính ra chỉ có hơn một tháng, vạn nhất nơi gọi là Thiên Trì lại ở miền bể Sơn Đông hoặc là ở miền duyên hải Liêu Đông mà chúng ta lại chần chờ gặp trở ngại gì thì khó lòng mà có thể từ ở Quá Thương tới tham dự kỳ hội kịp ngày được.
Tần Lộ vui vẻ nói :
- Điều lo lắng của Tư Đồ lão đệ rất có lý, vậy chúng ta phải bàn tính với nhau lại cho kỹ...
Tần Lộ nói tới đó, Tiêu Lộng Ngọc đã bật cười khúc khích. Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hỏi :
- Ngọc tỷ tỷ, tỷ cười gì thế? Có phải cười tiểu đệ đấy không? hay tỷ tỷ cười lão nhân gia.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Lộng Ngọc bỗng sáng ngời nàng đăm đăm ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Ngọc tươi cười nói :
- Ngu tỷ cười Ngọc đệ đã hồ đồ trước, mà cũng cười Tần lão nhân gia theo vết hồ đồ của Ngọc đễ nữa.
Tư Đồ Ngọc trợn mắt nói :
- Ngọc tỷ, tiểu đệ có chỗ không phục, xin tỷ tỷ nói rõ cho biết tiểu đệ hồ đồ ở chỗ nào. Còn Tần lão nhân gia hồ đồ ở chỗ nào?
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Ngọc đệ, ngu tỷ muốn hỏi hiền đệ, chúng ta muốn tham dự Thiên Trì kỳ hội, nhưng một trong tám vị đại nguyên lão đã sáng lập ra kỳ hội kia là Phóng Hạc lão nhân Thắng Bô có muốn tham dự Thiên Trì kỳ hội không đã.
Tư Đồ Ngọc đáp ngay :
- Lâm lão tiền bối không thể nào có vấn đề muốn hay không được, bởi vì Lâm lão tiền bối là người đầu não của Thiên Trì kỳ hội thì tất nhiên là phải tham dự chứ.
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Nếu Lâm lão tiền bối vào ngày rằm tháng tám phải tham dự Thiên Trì kỳ hội, thì vào ngày mồng bảy tháng bảy, Lâm lão tiền bối hẹn với Mê cung Ngũ sát để làm chi? Chẳng lẽ Lâm lão tiền bối lại không sợ chậm trễ hay sao?
Mấy câu nói của Tiêu Lộng Ngọc không những khiến cho Tư Đồ Ngọc phải ngẩn người ra mà Tần Lộ nghe xong cũng cứng lưỡi không biết đối đáp ra sao.
Một lúc lâu lắm, Tư Đồ Ngọc mới thở dài nói :
- Tiểu đệ hiểu ra rồi.
Lộng Ngọc tươi cười hỏi :
- Ngọc đệ hiểu gì thế?
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt trợn mắt đáp :
- Căn cứ vào việc Phóng Hạc lão nhân Lâm lão tiền bối không sợ nhờ kỳ hội mà hẹn với Mê cung Ngũ sát vào ngày mùng bảy tháng bảy, thì địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội tất nhiên là không phải ở miền phía Bắc, mà ở về miền duyên hải phương Nam.
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu cười đáp :
- Ngọc đệ đã hết hồ đồ, nhưng hiểu Tần lão đương gia còn hồ đồ không?
Tần Lộ gượng cười đáp :
- Ngọc cô nương, cô nương thông minh và cơ trí như thế, xin đừng làm khó lão phu nữa.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Ngọc tỷ, đi chúng ta đi ngay tới Quát Thương...
Tiêu Lộng Ngọc xua tay cười bảo :
- Kỳ hẹn ở Quát Thương là vào ngày mùng bảy tháng bảy, chúng ta còn nhiều thời giờ lắm, Ngọc đệ vội vàng như thế làm chi, Ngọc đệ muốn đi thì cứ đi, nhưng cần phải đi cho thong thả và thận trọng một chút, không được lỗ mãng gây nên sự không may, đừng để lại gặp phải một phen gặp người ta coi làm của báu nữa, vì lúc đó ngu tỷ không đến kịp đâu.
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt, tâm thần rung động, chàng đưa mắt đăm đăm nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt thế của Tiêu Lộng Ngọc, hỏi bằng giọng thất thanh :
- Ngọc tỷ, tỷ tỷ... tỷ tỷ tính chia tay với tiểu đệ hay sao?
Tiêu Lộng Ngọc cười bảo :
- Ngu tỷ có việc của ngu tỷ, chẳng lẽ Ngọc đệ lại muốn tỷ tỷ với Ngọc đệ là một người hay sao?
Giả như không có vị Thần Hành Thần Bốc trại Quân Bình Tân Lộ một bên thì Tư Đồ Ngọc nghe Tiêu Lộng Ngọc nói mấy câu “Chẳng lẽ Ngọc đệ lại muốn tỷ tỷ với Ngọc đệ là một người hay sao?” chàng phải mừng rỡ đến nhảy bắn lên, nhoẻn miệng đáp ngay: “Thì đây cũng là một ước nguyện của tiểu đệ, tiểu đệ có mong gì hơn nữa đâu” mới phải. Nhưng hiện nay lại có đệ tam nhân đứng canh, Tư Đồ Ngọc lại bối rối đỏ mặt tía tai không biết đối đáp ra sao cả.
Tiêu Lộng Ngọc tươi cười nói tiếp :
- Ngọc đệ, phải chăng hiền đệ là người bị rắn cắn đến mười năm sau còn sợ dây thừng, không dám một mình.
Người trong võ lâm không thể chịu nổi sự khiêu khích bao giờ, cho nên Tiêu Lộng Ngọc chưa dứt lời, Tư Đồ Ngọc nổ máu anh hùng, giương cặp mày liễu kiếm sang sảng giọng nói :
- Nếu ngọc tỷ đã có việc thì tiểu đệ đâu dám làm phiền, chúng ta hẹn một thời gian nhất định sẽ gặp nhau ở Quát Thương sơn Mê Hồn giáp vậy.
Lộng Ngọc cười nói :
- Hà tất phải ở cửa Mê Hồn giáp, ở trong Quát Thương sơn có một thác nước Ngọc Long Đại Bạo, vào ngày mùng ba tháng bảy, ngu tỷ sẽ tới dưới chân tháp Ngọc Long Đại Bạo để đợi hiền đệ, chẳng hay Ngọc Long kiếm khách của ngu tỷ nghĩ sao?
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt đáp :
- Ngọc tỷ lại phá người ta rồi, cây Ngọc Long nhuyễn kiếm của tiểu đệ đã bị Vu Mộng Tương cướp mất, tỷ tỷ còn gọi tiểu đệ là Ngọc Long kiếm khách nữa làm chi.
Tiêu Lộng Ngọc giương cặp mày liễu lên cười nói :
- Ngọc đệ, việc Ngọc đệ mất thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm, tỷ tỷ cũng phải chịu một phần trách nhiệm, ngu tỷ định lúc gặp nhau ở dưới chân tháp Ngọc Long Đại Bạo, ngu tỷ có thể đem cây kiếm chí bảo của sư môn trao lại cho hiền đệ.
Tư Đồ Ngọc trợn mắt hỏi :
- Vu Mộng Tương sau lúc bị Ngọc tỷ nhờ Tần lão nhân gia giả truyền Phụng Thoa lệnh đã bay hồn táng đởm cao chạy xa bay, thì tỷ tỷ biết đi đâu mà đoạt lại được cây Ngọc Long nhuyễn kiếm của tiểu đệ được?
Tiêu Lộng Ngọc khẽ lắc đầu cười nói :
- Người ta thường nói “Thiên cơ bất khả lậu”. Lại có câu: “Pháp bất truyền lục nhĩ”. Ngọc đệ bây giờ đừng có hỏi gì hết, ngu tỷ đã có chủ định, để xem số của Ngọc đệ có hên không và thủ đoạn của ngu tỷ lợi hại đến mức nào.
Nói tới đây Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt nhìn Tần Lộ nói :
- Tần lão nhân gia chúng ta đi thôi, việc tôi muốn làm nếu không có lão giúp thì không xong.
Tần Lộ như vẻ đã có ước định với Tiêu Lộng Ngọc cho nên nghe nói xong liền gật đầu, quay sang cáo biệt Tư Đồ Ngọc.
Tư Đồ Ngọc tuy bị nói chạm tự ái nặng, nhưng vì đã trót đem lòng thương mến giai nhân, cho nên chàng không nén được bối rối đưa mắt đăm đăm ngó Tiêu Lộng Ngọc.
- Ngọc đệ đừng rầu rĩ như thế, phải biết rằng muốn hợp thì trước hết phải ly còn như nếu không ly không hợp...
Tư Đồ Ngọc xen lời nói :
- Ngọc tỷ, bây giờ tiểu đệ đi đến Quát Thương, nếu như Ngọc tỷ làm xong việc rồi thì chịu khó đến sớm một chút nhé, đừng đợi đến ngày mùng ba tháng bảy có được không.
Tiêu Lộng Ngọc nhận ra trong lời nói của chàng chan chứa mối tình thâm, nhưng nàng không để lộ ý mình cho nên đưa mặt lườm chàng một cái tươi cười đáp :
- Ngọc đệ thực giống như đứa trẻ cứng đầu cứng cổ, được rồi tỷ tỷ chấp thuận lời yêu cầu của Ngọc đệ là sẽ đến sớm hơn, vào ngày rằm tháng sáu trở đi, Ngọc đệ có thể đến dưới thác Ngọc Long Đại Bạo để đợi ngu tỷ, ngu tỷ làm xong việc rồi sẽ đến gặp.
Nói xong nàng lại đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc mấy cái rồi mới gọi Tần Lộ tung mình đi luôn.
Tư Đồ Ngọc đứng ngẩn người ra nhìn theo thân hình yểu điệu của Tiêu Lộng Ngọc khuất dần vào trong khu rừng rậm rạp.
Kịp đến khi Tiêu Lộng Ngọc và Tần Lộ đi khỏi được khá lâu, Tư Đồ Ngọc mới giật mình nghĩ ra một chuyện.
Chàng chỉ kêu thầm được một tiếng “Chết rồi”, liền lập tức phi thân đuổi theo ngay.
Không những chàng đuổi theo, mà miệng chàng còn vội lớn tiếng kêu gọi :
- Ngọc tỷ... Ngọc tỷ... tiểu đệ còn có việc cần kíp quên chưa hỏi tỷ tỷ.
Chàng chạy vào trong khu rừng trúc, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
Chàng chạy ra khỏi rừng trúc cũng không thấy hình bóng giai nhân đâu cả.
Chàng lại chạy vùn vụt lên đỉnh Thiên Phật sơn, đưa mắt dáo dát nhìn khắp tứ phía, thì chỉ thấy một giải Hoàng Hà nhấp nhô sóng lượn, và hồ Đại Minh nước trong vắt như gương, xa xa là thành Tế Nam với rừng cây Thùy Dương bao quanh.
Nếu như Tư Đồ Ngọc muốn lên núi để ngắm cảnh, thì cảnh sắc nên thơ biết bao.
Chỉ tiếc chàng không phải là người đi ngắm cảnh mà là đi tìm người, nhưng bốn bề bát ngát mênh mông, nào đâu thấy bóng hình giai nhân.
Nếu là phường thích rượu, thì lúc buồn bưc này phải uống cho say túy lúy một phen.
Nếu là người thích đánh bạc, thì lúc buồn bực này, phải dốc hết tiền bạc ra đánh hết...
Tư Đồ Ngọc không phải là người thích rượu, cũng không phải là người ưa cờ bạc lại ở tít trên đỉnh chót vót này, chàng làm sao cho nguôi được cơn buồn bực.
Chàng bèn buột miệng lớn tiếng ca:
Hoàng hôn phiến nguyệt
Tựa phiến địa túy am, hoàn thanh tuyệt
Chi Bắc chi Nam, nghi võ, cơ độ bối dăng nan thiết
Hoàn kinh hải thượng niễm tay khứ, chiếu thủy để, san hô nghi hoạt
Tố lộng đắc, tửu tỉnh thiên hàn, không đối nhất đình hương tuyết.
Tạm dịch:
Buổi chiều tà, một mảnh trăng
Tiếng âm thanh nhỏ vang khắp mặt đất, càng nghe càng rõ ràng
Đó đây như có như không bóng đèn sau lưng thấp thoáng khó phân biệt
Tựa như một thiếu nữ lìa hồn
Từ từ bước ra, thời tiết trước thôi
Càng về đêm cành trúc ngã ngang
Đáng khen cho đám mây che sáng
Soi gương khẽ kẻ mày ngài, nhan sắc không ở diện mạo
Chỉ cần giữ mình trong sạch
Không phải bóng hoa tả nổi vẻ xuân
Không sợ làm tiêu vẻ đẹp
Còn sợ trên biển, lúc đốt tây giác
Soi đáy nước, tưởng san hô còn sống
Làm như vậy, tỉnh rượu rét trời, chỉ thấy một sân đầy tuyết.
Người ta thường bảo, ngôn ngữ là tiếng của lòng, không phải là Tư Đồ Ngọc hát nhăng hát cuội, chàng vất vả đuổi theo Tiêu Lộng Ngọc đến quên mất việc cần kíp phải hỏi nàng, ấy là chỉ vì bài Ngọc Điền Sơ Ảnh.
Ân sư Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ thường ngày bắt chàng học thuộc bài từ Ngọc Điền Sơ Ảnh, bảo rằng bài từ này có quan hệ mật thiết tới việc giải tỏa nỗi oan của người. Cho nên lần trước ở Lao Sơn lúc chia tay với Tiêu Lộng Ngọc, chàng nghe thấy nàng ngâm bài từ kia, thì lập tức muốn hỏi cho ra lẽ tại sao lại có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy chẳng lẽ lại là chuyện huyền diệu hay sao.
Ai ngờ khi gặp ở Thiên Phật sơn, chàng lại bị nỗi tương tư dày vò quên phắt đi cả việc đem hỏi Tiêu Lộng Ngọc sự trùng hợp kỳ dị kia.
Như vừa rồi chàng gặp lại nàng rồi lại chia tay, bóng hình giai nhân đã biền biệt, có phải lại bao nhiêu nghi vấn ở chung quanh bài Ngọc Điền Sơ Ảnh, chàng lại phải đem từ Thiên Phật sơn này tới Quát Thương sơn hay sao.
Tư Đồ Ngọc rầu rĩ khẽ lắc đầu trong cảnh bồn chồn nóng nảy ấy, chàng lại bỗng ngâm lên một bài thơ để giải muộn:
Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong
Tiểu lâu tây bạn quế đường đông
Hung vô thê phụng song phi dực
Tâm hữu linh tây nhất điểm thông...
Tạm dịch:
Sao đêm qua, gió cũng đêm qua
Bờ tây lầu nhỉ căn nhà đường
Đông Hận không chắp cánh bay cùng
May còn linh cảm một lòng tương thông.
Một bài thất luật “vô đề” của Lý Nghĩa Sơn, chàng chưa ngâm hết thì bỗng nhiên chàng nghe thấy có tiếng cười nói :
- Ai ở trên đỉnh núi mà lại phong nhã như thế, đã ca Ngọc Điền từ lại còn ngâm thơ Nghĩa Sơn nữa, nếu như mình được nghe tiếp, thì đại khái người ấy lại ngâm thành Tương Như phú, hoặc là Đông Ly khúc.
Tư Đồ Ngọc nghe nói mới chú mục nhìn, một bóng người áo xanh đã phi thân lên trên đỉnh Thiên Phật sơn.
Người lạ tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, toàn thân mặc đồ xanh, trong tay cầm một cây quạt, tướng mạo tuy không được tuấn tú như Tư Đồ Ngọc, nhưng cũng có vẻ anh hùng.
Tư Đồ Ngọc thấy người nọ không có vẻ tầm thường, liền vòng tay cười nói :
- Huynh đài xưng hô là gì, tiểu đệ Tư Đồ Ngọc ngẫu nhiên ngâm nga chơi ngờ đâu làm bẩn tai huynh đài.
Thư sinh áo xanh cũng vòng tay đáp lễ mỉm cười nói :
- Tại hạ là Trình Di Siêu, những bài Tư Đồ huynh ngâm hát, cho dù là Ngọc Điền từ, hay là Ngọc Khê thi thì cũng đều là từ chương tuyệt điệu từ thiên cổ truyền lại, mấy tiếng Tư Đồ huynh vừa nói bảo là làm bẩn tai đệ có hơi xúc phạm đến cổ nhân, mà Tư Đồ huynh cũng hơi quá khiêm tốn một chút.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười, chàng thấy ánh mắt Trình Di Siêu sáng quắc, rõ ràng là một tay nội gia cao thủ, chàng bèn đổi câu chuyện mỉm cười hỏi :
- Trình huynh nhàn nhã quá, cho nên vào buổi sớm mai này...
Tư Đồ Ngọc chưa nói dứt, Trình Di Siêu đã khẽ mỉm cười, xen lời nói :
- Tư Đồ huynh, tiểu đệ không dám nói dối, tiểu đệ không phải tới đây để ngoạn cảnh, mà là tìm một người, tiểu đệ tìm một kẻ thù.
- Trình huynh muốn tìm kẻ thù nào thế, chắc là Trình huynh có hẹn với kẻ hung tàn trên võ lâm ở nơi đây chắc...
Trình Di Siêu xua tay nói :
- Tiểu đệ nghe người mật báo, Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ ở trên Nghi Sơn Tam Ác trang đã xuất hiện ở trên đỉnh Thiên Phật sơn này...
Tư Đồ Ngọc “Ồ” một tiếng, nhìn Trình Di Siêu rồi hỏi :
- Trình huynh có thù oán gì với Điền Cổ Lệ? Nàng ta...
Trình Di Siêu đáp nhanh :
- Gia huynh bị yêu phụ hãm hại, tiểu đệ thề sẽ trừ diệt quân bại hoại đó cho võ lâm, Tư Đồ huynh có biết Điền Cổ Lệ ẩn núp ở đâu không, xin...
Tư Đồ Ngọc không đợi y nói hết câu, bèn lắc đầu than :
- Trình huynh, huynh đã đến chậm một bước rồi, nếu như tối hôm qua huynh tới đây, thì có lẽ đã khiến cho dâm phụ vạn ác kia khó lòng mà tẩu thoát được.
Trình Di Siêu nghe nói kinh hãi thất thanh la lớn :
- Tư Đồ huynh nói như vậy có ý nghĩa gì, y thị, Điền cổ Lệ đã chạy trốn mất rồi hay sao?
Tư Đồ Ngọc bèn đem chuyện tối qua kể lại cho Trình di Siêu nghe.
Nghe xong, Trình Di Siêu đã giận dữ ra mặt, vội chắp tay xin từ biệt Tư Đồ Ngọc.
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Sao Trình huynh quá vội vàng như thế?
Trình Di Siêu nghiến răng đáp :
- Mối thù canh cánh bên lòng, sớm tối không lúc nào đệ có thể quên được, tiểu đệ phải đuổi theo giết chết cho được con dâm phụ Điền Cổ Lệ mới thôi...
Tư Đồ Ngọc không đợi y nói hết câu đã lớn tiếng hỏi :
- Trời đất mênh mông, Trình huynh định tìm yêu phụ ấy ở đâu?
Trình Di Siêu đáp :
- Tiểu đệ biết Điền Cổ Lệ có một sư huynh, chắc có lẽ y thị đã chạy về chỗ người ấy xin bảo vệ chứ không sai.
Tư Đồ Ngọc hỏi :
Sư huynh của nàng ta là ai? Ở đâu?
Trình Di Siêu đáp :
- Sư huynh của nàng ta là Phó thủ lãnh lục lâm của bảy tỉnh phía Nam, tên là Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh.
Tư Đồ Ngọc lạo hỏi :
- Tổng trại của lục lâm bảy tỉnh, có phải ở Triết Giang Hội Kê sơn hay không?
Trình Di Siêu gật đầu đáp :
- Đúng là ở Lạc Hồn nhai trên Hội Kê sơn đấy, Tư Đồ huynh hỏi như vậy để làm chi?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Nếu như vậy thì huynh chẳng cần phải chia tay với tiểu đệ, chúng ta có thể kết bạn đồng hành với nhau được.
Trình Di Siêu mừng rỡ nói :
- Chẳng lẽ Tư Đồ huynh cũng có việc ở Hội Kê sơn hay sao?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười đáp :
- Tiểu đệ tuy không có việc ở Hội Kê sơn, nhưng có việc ở Quát Thương sơn...
Trình Di Siêu cướp lời :
- Quát Thương, Hội Kê cách nhau không xa, chúng ta có thể đi cùng đường với nhau được.
Tư Đồ Ngọc trợn ngược cặp mày kiếm lên mắt tia ra những luồng ánh sáng ngời, đáp :
- Không những cùng đường mà tiểu đệ còn chuẩn bị đi theo Trình huynh lên Hội Kê sơn Lạc Hồn nhai một phen, để được xem tổng trại của Lục Lâm bảy tỉnh là nơi đầm rồng hang hổ như thế nào.
Trình Di Siêu đã sớm nhận ra Tư Đồ Ngọc tuy ít tuổi hơn mình, hào khí can trường, rõ ràng là võ công đã luyện tới mức phi phàm, bèn cao hứng cám ơn rối rít, vòng tay cười nói :
- Đa tạ Tư Đồ huynh...
Tư Đồ Ngọc không đợi Trình Di Siêu nói dứt câu, liền xua tay nói :
- Trình huynh không nên khách sáo như thế, chúng ta tuy mới biết nhau, nhưng đã có vẻ hợp nhãn lắm rồi. Người ta thường nói, hễ thấy loạn thần tặc tử ai cũng phải nên diệt trừ, huống chi Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ lại là một dâm nữ vạn ác.
Trình Di Siêu trợn mắt hỏi :
- Tư Đồ huynh, huynh có bận việc gì ở đây không?
Tư Đồ Ngọc không hiểu ý Trình Di Siêu định nói gì, lắc đầu bảo :
- Tiểu đệ không có chuyện gì cả, chúng ta có thể lên đường ngay bây giờ.
Trình Di Siêu đồng ý, thế là hai người vùn vụt từ đỉnh ngọn Thiên Phật sơn chạy về hướng Giang Nam, hai người đều là những nhân vật văn võ toàn tài, nhân phẩm cao quý, cho nên trên đường đi trò chuyện với nhau càng lúc càng thấy tâm đầu ý hợp, như thể là đôi bạn thân đã lâu năm, đâu còn là những người sơ giao nữa.
Tư Đồ Ngọc còn tưởng nhờ Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ để tìm biết Vu Mộng Tương ở đâu, do đấy kiếm cách lấy lại thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm chí báu của sư môn. Chàng bèn cười hỏi Trình Di Siêu :
- Trình huynh, huynh nói sư huynh Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh của Điền Cổ Lệ là Phó thủ lãnh lục lâm bảy tỉnh phương Nam à?
Trình Di Siêu gật đầu đáp :
- Đúng vậy, người ấy võ công rất ghê gớm mà mưu mô lại thâm độc không thể tưởng tượng được, chúng ta không nên khinh thường.
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Thế còn người Thủ lãnh Lạc Hồn Nhại đại trại ấy là ai?
Trình Di Siêu lắc đầu nói :
- Nghe nói lục lâm bảy tỉnh của miền Nam mới thay đổi, người Thủ lãnh trước là Ngô Hỏa Long chân nhân đã bị chết thảm, còn người vừa lên kế vị lai lịch ra sao tiểu đệ cũng không được rõ lắm.
Tư Đồ Ngọc kêu “Ồ” một tiếng, trợn mắt cười nói :
- Gặp được cơ hội Thủ lãnh vừa mới chết, Lãnh Quyết Lang Quân Tra Nhị Minh thân làm Phó thủ lãnh, sao không kiếm cách đoạt lầy quyền vị Tổng trại nhỉ?
Trình Di Siêu gật đầu nói :
- Tư Đô huynh nghĩ như vậy cũng có lý, tiểu đệ cũng cảm thấy Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh là người tâm cơ hung độc, đã làm Phó thủ lãnh, thì thế nào cũng dòm ngó đến ngôi vị thủ lãnh, thế mà gặp được cơ hội tốt như vậy mà lại không sinh ra lòng cướp quyền hay sao?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Tiểu đệ thấy Tra Nhi Minh chịu làm Nhị phó thủ lãnh mà không nghĩ tới quyền vị Thủ lãnh lục lâm của bảy tỉnh miền Nam, tất nhiên là không ngoài hai nguyên nhân.
Trình Di Siêu hỏi :
- Xin nhân huynh cho biết hai nguyên nhân ấy, tiểu đệ xin lắng nghe cao luận?
Tư Đồ Ngọc chậm rãi nói :
- Giả thuyết thứ nhất, theo ý tiểu đệ thì vị mới nhậm chức Thủ lãnh tâm cơ còn hung độc hơn Tra Nhị Minh nhiều, mà công lực cũng cao siêu hơn Lãnh Huyết Lang Quân nên y mới không dám hành động như vậy.
Trình Di Siêu gật đầu lia lịa. Tư Đồ Ngọc nói tiếp :
- Giả thuyết thứ hai ta có thể đặt ra là người mới nhận chức Thủ lãnh phải có mối quan hệ đặc biệt với Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, cho nên Tra Nhị Minh mới không nẩy ra độc ý như thế.
Trình Di Siêu cũng đồng ý với sự nhận xét của Tư Đồ Ngọc liền gật đầu mỉm cười nói :
- Sự nhận xét của Tư Đồ huynh rất hợp lý, đợi chúng ta đến Hội Kê sơn Lạc Hồn nhai rồi, xem người mới lên ngôi thủ lãnh của lục lâm tổng trại là nhân vật như thế nào, rồi mới có thể biết rõ ràng được.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Chúng ta tuy biết Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh là sư huynh của Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ, nhưng Điền Cổ Lệ có chạy về Lạc Hồn nhai hay không thì chưa có gì chứng minh được điều đó cả. Lần này chúng đi cũng phải nên có một câu chuyện gì để nói phòng, nhỡ Điền Cổ Lệ không có ở đó thì ta cũng có thể xoay sở được, nếu không chuẩn bị như vậy để rơi vào tay kẻ hung ác ấy, thì sẽ không tránh khỏi được tai ách.
Trình Di Siêu suy nghĩ giây lát mới trợn mắt cười nói :
- Tư Đồ huynh, chúng ta có lẽ nên lấy vị tiền nhậm chức Thủ lãnh của lục lâm bảy tỉnh miền Nam làm đầu đề để nói chuyện, ý của huynh ra sao?
Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Tiểu đệ cũng chưa được rõ Trình huynh định nói câu chuyện đó như thế nào?
Trình Di Siêu ánh mắt sáng ngời cười nói :
- Vị tiền nhậm chức Thủ lãnh lục lâm bảy tỉnh miền Nam Hoang là Hỏa Long chân nhân mà Hỏa Long chân nhân lại ở trong Hỏa Diệm sơn ở miền Nam hoang, oai danh lừng lẫy hơn người sư đệ là Hỏa Liệt Thần Quân.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Tiểu đệ nghe nói hai sư huynh đệ nhà đó về môn võ công tuy đã là tay ghê gớm, mà còn rất thiện dụng các loại hỏa khí.
Nói tới đây, chàng cau mày nhìn Trình Di Siêu hỏi :
- Có phải Trình huynh muốn giả trang Hỏa liệt Thần Quân, ở trong Hỏa Liệt cung để đi tới Lạc Hồn nhai đại trại, điều tra về cái chết thảm của Hỏa Long chân nhân không?
Trình Di Siêu hiên ngang lắc đầu cười nói :
- Đấy cũng là một cách, nhưng Hỏa Liệt Thần Quân chẳng những đã nổi tiếng là ác, và lại là hạng bàng môn tả đạo, khoan kể Tư Đồ huynh là người như kỳ nhân ở chốn nhân gian, mà kém cỏi như tiểu đệ đây cũng không thích giả danh Hỏa Liệt Thấn Quân như vậy.
Tư Đồ Ngọc rất khâm phục hào khí của Trình Di Siêu chàng bèn mỉm cười hỏi :
- Trình huynh đã không muốn giả danh Hỏa Liệt Thần Quân, thì định kiếm đề mục gì ở trên người Hỏa Long chân nhân?
Trình Di Siêu cười đáp :
- Tiểu đệ định kiếm người khác trả thù?
Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ hỏi :
- Kiếm người chết để... trả thù?
Trình Di Siêu hiểu rằng Tư Đồ Ngọc không dễ gì nhận ra được dụng ý của mình như thế nào, liền mỉm cười nói :
- Tiểu đệ cùng với Tư Đồ huynh, chúng ta cùng đi vào Lạc Hồn nhai đại trại lớn tiếng kêu gọi Tổng trại chủ của họ ra để hỏi tội y một phen.
Tư Đồ Ngọc nghe nói tới đây mới vỡ lẽ, chàng cười nói :
- Đợi lúc đối phương xuất hiện rồi, chúng ta mới giả đò là không biết thủ lãnh lục lâm bảy tỉnh miền Nam đã thay đổi người, rồi lại quay hỏi Hỏa Long chân nhân ở đâu và tại sao lại bị chết, có phải như vậy không Trình huynh?
Trình Di Siêu gật đầu cười đáp :
- Tiểu đệ định tính như vậy đó, Tư Đồ huynh thấy có được không?
Tư Đồ Ngọc vỗ tay khen ngợi :
- Đó là diệu kế, so với việc giả mạo Hỏa Liệt Thần Quân, thì còn hay hơn nhiều. Sau một lúc làm náo động hỏi han lung tung như vậy thế nào chúng ta cũng gặp được Lãnh Huyết Thần Quân Tra Nhị Minh.
Trình Di Siêu cười nói :
- Tư Đồ huynh đã đồng ý dùng kế này, thì chúng ta nên bàn với nhau việc chúng ta hỏi tội để trả thù phải hỏi ra làm sao?
Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :
- Phải, việc phải hỏi ra sao chúng ta phải bàn với nhau thật kỹ, để nói cho ăn khớp với nhau mới được, chứ nếu không lúc đó chúng ta ông nói gà bà nói vịt thì thiên hạ chê cười ngay.
Trình Di Siêu vừa nhìn tới trước vừa suy nghĩ, Tư Đồ Ngọc liền mỉm cười nói :
- Trình huynh, cách hay nhất là chúng ta nhân danh nghĩa và thù chung để đặt đề mục làm câu chuyện không nên đặt câu chuyện ấy thành mối thù cá nhân.
Trình Di Siêu bị Tư Đồ Ngọc nhắc khéo, liền cất tiếng hỏi :
- Tư Đồ huynh, huynh có biết ở trên Thiên Hà lãnh có một vị hiệp sĩ ẩn cư là Vô Ưu Tiều Tử không?
Tư Đồ Ngọc gật đầu đáp :
- Biết, người đó võ công không cao lắm, nhưng việc làm rất chính đáng, suốt ngày chỉ vui thú trong rừng sâu, không thích tranh chấp và không làm phiền với ai mà chỉ vui với non nước thôi.
Trình Di Siêu cười nhạt một tiếng nói :
- Tư Đồ huynh nói rất đúng, nhưng vị tiền bối ẩn sĩ ấy không tranh chấp với đời và không làm phiền quấy nhiễu với ai ấy, mấy tháng trước lại bị ngọn lửa kỳ dị thiêu chết ở trong chòi tranh của mình.
Tư Đồ Ngọc sửng sốt nói :
- Vô Ưu Tiều Tử lão nhân gia là một bậc trưởng giả nhân hậu, tại sao lại bị chết thảm như vậy, chẳng lẽ người bị kẻ nào phóng ngọn lửa kỳ dị hãm hại chăng?
Trình Di Siêu than :
- Cháy không còn một chút gì hết, ngay cả mấy cọc tre hàng rào cũng không còn, đó là một nghi án không có đầu mối gì cả để có thể tìm ra, nhưng chúng ta cũng tạm thời lợi dụng một phen.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Không lẽ Trình huynh lại đem cái tội ác ấy đổ lên đầu Hỏa Long chân nhân hết hay sao?
Trình Di Siêu gật đầu hỏi :
- Tư Đồ huynh có đồng ý làm như vậy hay không? Lần này chúng ta ra đi tuy là để kiếm cách gặp Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, dò xét xem Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ có ẩn náu ở Lạc Hồn nhai không, nhưng một công đôi chuyện, tiện việc chúng ta cũng mang chuyện Vô Ưu Tiều Tử lão nhân gia bị chết thảm dưới ngọn lửa dữ điều tra cho ra manh mối, nếu có thể được thì trả thù cho vị tiền bối đáng kính ấy, để làm sáng tỏ chính nghĩa trong võ lâm, cho vị tiền bối đáng kính kia cũng được yên giấc dưới Cửu Tuyền.
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Trình huynh bàn như vậy rất hay, tiểu đệ hoàn toàn đồng ý.
Trình Di Siêu trông cốt cách của anh hùng của Tư Đồ Ngọc cũng hơi đoán ra, chàng là một tay hiệp sĩ trẻ tuổi có thân tuyệt học nhưng công lực của chàng đến đâu, Trình Di Siêu cũng không sao biết rõ được.
Lần này tới Lạc Hồn nhai đại trại, là nơi tụ tập của các cao thủ Hắc đạo, suốt bảy tỉnh chẳng khác gì đi vào nơi đầm rồng hang hổ, hung hiểm dị thường, nếu như không biết mình biết ta, thì làm sao mà thắng được đối phương.
Cho nên sau khi bàn bạc xong, Trình Di Siêu muốn tìm cách thử xem người bạn sơ giao Tư Đồ Ngọc võ học sao siêu tới đâu, thâm hậu mức độ nào.