Đại Thúc Phải Gả

Chương 19: Hộ trĩ

Nhất Hạ bị một trận kinh hãi, tay quờ lung tung, nhanh chóng ôm lấy cổ người vừa bế mình lên.

Y tập trung nhìn vào, thấy là Cố Gia, tức giận đến không yên thân.

“Cậu làm gì thế hả? Buông!”

“Được thôi.”

Cố Gia nhẹ buông tay, không phải ném, mà là trực tiếp muốn buông tay, Nhất Hạ thiếu chút nữa cùng xi-măng thân mật tiếp xúc, da mặt liền giật giật, tay liền ôm chạtư lấy cổ Cố Gia.

Cố Gia thấy anh như vậy, khóe miệng xấu xa cười, cậu đem Nhất Hạ ôm vào trong phòng, đem Nhất Hạ quăng lên kệ để TV mà mấy người khuân vác vừa mang vào.

Nhất Hạ tức giận đến không nhẹ a.

Mấy công nhân khuân vác cạnh đó đều đối hai người bọn họ ghé mắt đánh giá, y trừng mắt với Cố Gia, nghiến răng nghiến lợi, phun: “Cậu có tật xấu phải không?”

Sớm như vậy liền tới chuyển nhà.

Còn muốn chỉnh y trước mặt mọi người.

Cố Gia cười nhạo.

“Không muốn mất mặt thì không cần ngại cứ nói đi.”

Cố Gia ném xuống một câu, muốn bỏ đi, Nhất Hạ một phen giữ chặt lấy cậu, nói: “Kêu bọn họ dừng lại!”

Cố Gia liếc y.

“Hiện tại còn rất sớm a!”

Nhất Hạ từ kệ TV nhìn xem chung quanh một chút, ngay sau đó, lấy lại khí thế hướng tới người trước mặt, chỉ tay mở miệng giáo huấn: “Mới giờ này đã kêu người tới đây náo loạn, cậu có tật xấu sao?”

“Tôi thấy người có tật xấu là anh thì có?”

Cố Gia quay người lại.

“Tôi trả tiền yêu cầu người ta trước 8h30 phải hoàn toàn dọn xong để còn vào ở, anh bảo bọn họ dừng lại, đợi lát nữa bọn họ đi rồi, anh dọn dùm tôi hả?”

“Nhưng mà tất cả mọi người đều đang ngủ a!”

“Vậy sao……”

Cố Gia đột nhiên giống như tỉnh ngộ.

“Kia xin hỏi……” Cậu hai mắt chớp chớp, hướng Nhất Hạ.

Càng ngày càng gần.

Đột nhiên: “Liên quan đến tôi hả?”

Nói rất to.

Nhất Hạ mắt nhíu lại, mặt đầy hắc tuyến.

Người trước mắt, tính cách ác liệt như thế ……

Nhất Hạ đã hết chỗ nói rồi.

Cố Gia thấy TV đang được mang vào, muốn Nhất Hạ đứng dậy.

Nhất Hạ đánh chết không chịu, còn ngồi xuống giữa kệ TV, Cố Gia vừa thấy, biết y muốn cùng mình đọ lỳ, lại quay sang nói:“Cút!”

Nhất Hạ còn tưởng rằng Cố Gia lúc này sẽ cùng mình nói chuyện nghiêm túc, không nghĩ tới Cố Gia trực tiếp phun một chữ quyết định tất cả, Nhất Hạ tức giận đến độ không nghĩ được câu nào để đáp lại.

Cùng cậu ta nhiều lời, tay chỉ chỉ vào kệ TV, nói: “Đi cũng được, ảnh chụp ngày hôm qua mang ra đây!”

Nhất Hạ đối với việc ngăn cản đống tạp âm sáng sớm này đã triệt để không còn hi vọng.

Không ngăn được, vậy nhất định đòi cái khác vậy?

Cố Gia nghe Nhất Hạ nói muốn lấy ảnh chụp, bước lại.

Chính là……

Cố Gia không chỉ bước lại, Cố Gia còn càng ép tới gần, một khuôn mặt soái khí ngày một phóng đại trước mặt Nhất Hạ, nhịp tim Nhất Hạ vì Cố Gia tới gần đập càng lúc càng nhanh hơn, Nhất Hạ càng lúc càng lùi ra sau, càng lúc càng gần tường, trên lưng chợt lạnh, cái ót đụng một chút lên trên tường.

Nhất Hạ nổi giận.

Nhất Hạ muốn trao đổi ngang bằng, muốn hỏi cậu muốn như thế nào, chính là, không ngờ, Cố Gia lại đứng ở phía trước y mở miệng.

“Muốn sao?”

Hơi thở nhiệt nhiệt phun ở trên môi Nhất Hạ.

Kia cảm giác, kia ngữ điệu, ái muội mị hoặc.

Tựa như……

Đang hỏi Nhất Hạ có phải hay không muốn…… Cái kia.

Những người ở đây đều ghé mắt.

Bởi vì mọi người nghe thấy câu nói này đều mơ màng nghĩ đến hết cái này đến cái nọ.

Nhất Hạ mặt ngay lập tức đỏ bừng, cuối cùng, lại nhanh chóng chuyển sang xanh mét.

Tiểu tử thúi!

Tiểu tử thúi!!

Tiểu tử thúi!!!

Nhất Hạ sắp nổ cả mạch máu.

“Tôi đây muốn hỏi cậu có chịu đưa ra hay không?”

Nhất Hạ ồn ào gào lên thật to.

Chính là, vừa mới gào xong, Nhất Hạ liền hối hận.

Bởi vì nhóm khuân vác nhìn hai người, mỗi người mi đều nhướn lên.

Nhất Hạ đến cổ cũng đỏ.

Y nghiến răng nghiến lợi sửa lại cho đúng: “Tôi nói chính là ảnh chụp!!!”

Lúc này, những người nghe được đều cho rằng Nhất Hạ bị Cố Gia chụp ảnh bất nhã gì đó, ngay cả Cố Gia cũng mượn lời cắt ý, mày một chút nhướn nhướn lên.

Nhất Hạ thật muốn chết a.

Hôm nay xem như chuỗi đối thoại mất mặt này sẽ theo y trở về nhà.

Nhất Hạ cũng không biết mình nên giải thích như thế nào, nên kết thúc như thế nào.

May mắn, sát khí Cố Gia lại lớn.

Hai mắt Cố Gia hướng bọn họ đảo mắt một cái, những người đó mỗi người như thể đột nhiên bị điện giật cùng nhau hồi hồn, xoay người chạy nhanh, nhắm mắt làm ngơ, lại bận việc chạy lên chạy xuống.

“Muốn cũng được a.” Cố Gia khóe miệng nhếch lên, đối Nhất Hạ: “Mời tôi ăn cơm.”

Ách?

Nhất Hạ ngẩng đầu, Cố Gia đứng thẳng lên, nói: “Ăn xong rồi tôi liền…… Cho ngươi.”

Cố Gia vẫn là nói ái muội như vậy.

Kia ngữ điệu, làm Nhất Hạ thúc có ham muốn đạp bẹp người.

Nhưng là……

Phải bình tĩnh.

Nhất Hạ hít sâu một hơi, hỏi: “Thật vậy chăng?”

Đơn giản như vậy?

Nhất Hạ nghĩ nghĩ: “Cậu sẽ không ăn một bữa khiến tôi liền phá sản, đúng không?”

Cố Gia ha hả cười, nói: “Anh tự nghĩ xem.”

Cuộc nói chuyện kết thúc, Nhất Hạ bị Cố Gia “Thỉnh” đi ra.

Anh quay trở lại trong phòng, xem đồng hồ trên tường, chỉ 8 giờ, nghe phòng Kỷ Hạo có động tĩnh thật lớn, vội đi vào.

Kỷ Hạo áo ngủ quần ngủ tất cả đều cởi ném ở trên mặt đất.

Cậu chỉ mặc đúng cái quần lót màu tối, đứng ở rướcngăn tủ t, bực bội đang tìm cái gì đấy.

Nhất Hạ vào phòng đem cửa đóng lại.

Hắn sợ Liền Tử đột nhiên đi qua, thấy Kỷ Hạo như vậy thật không hay.

“Tìm cái gì?”

“Em muốn tắm rửa.”

Nhất Hạ nghe vậy, biết tiểu Kỷ Hạo đầu lại đau.

Đây là nguyên nhân Nhất Hạ vừa rồi đi ra ngoài muốn những người đó dừng lại.

Tiểu Kỷ Hạo tuy nói hiện tại đều đúng giờ đi ngủ, nhưng mà khả năng là đồng hồ sinh học từ lâu nay khó có thể thay đổi, cậu từ nửa đêm đến sáng thậm chí cả buổi sáng ngủ cũng không thể nào sâu giấc.

Chỉ cần cậu sáng sớm bị người ta đánh thức, đầu sẽ rất đau.

Đau đến độ cậu muốn đi tắm nước lạnh bắt chính mình tỉnh táo lại.

Nhất Hạ trước kia chưa có nghe nói qua đau đầu xối nước lạnh sẽ hữu dụng, nhưng là không thể phủ nhận, cái này rất có hiệu quả.

Nhưng là tiểu Kỷ Hạo hiện tại còn trẻ, làm như vậy nhìn như sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà cứ như vậy, già rồi sẽ thành bệnh mãn tính.

Nhất Hạ kéo cậu qua.

Nhất Hạ ép cậu, muốn cậu tiếp tục ngủ, nhưng là cách vách ngứa tay hay sao mà lại truyền đến tiếng dội rồi tiếng người léo nhéo.

Làm Nhất Hạ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu Kỷ Hạo nghe lời nằm xuống.

Cậu mày gắt gao mà nhăn lại, trên mặt một mảng trắng xanh, đầu đầy mồ hôi lạnh, ôm eo Nhất Hạ, đem đầu chôn ở trước ngực Nhất Hạ, cắn chặt môi nằm ngủ.

Nhất Hạ biết cậu đau đầu đến vất vả.

Nhất Hạ nghiêng người nửa nằm, nhẹ nhàng vuốt một bên đầu Kỷ Hạo, trấn an cậu, giúp cậu lẳng lặng ngủ yên.

Cố Gia bên kia quả nhiên trước 8h30 đã dọn xong rồi.

Kế tiếp, bên kia im ắng, một chút thanh âm đều không có.

Nhất Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Kỷ Hạo hô hấp dần dần vững vàng.

Nhất Hạ vuốt vuốt tóc cậu, xem xét rờ trán cậu, thấy lạnh lạnh, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Nhất Hạ buông tay ra cho cậu cọ cọ, trán cậu dần dần ấm lại, cậu siết chặt hai cánh tay, ôm chặt Nhất Hạ, ở trong lòng ngực Nhất Hạ nặng nề đi ngủ.