Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 17: Đau xót

Nhà ga

Lúc này Lăng Vũ cùng Bách Tiêu đang ngồi đợi lên tàu hỏa trong sảnh nhà ga.

Nhìn nhà ga chen chúc đông nghịt, đâu đâu cũng đều là người, mà đại đa số đều là người trẻ tuổi, hẳn là giống Bách Tiêu đi tới trường học nhập học.

Thật đúng là rất nhiều người!

Lăng Vũ trong lòng cảm thán.

Nghiêng đầu sang nhìn nhìn Bách Tiêu ngồi bên cạnh, Lăng Vũ phát hiện nãy giờ vẫn hắn luôn dán mắt vào màn hình điện thoại di động, tay không bấm ngừng bàn phím nhắn tin.

Khi thì vẻ mặt nghiêm túc, khi thì mày giãn ra. Phỏng chừng là nói chuyện phiếm cùng bạn bè!

Lăng Vũ trong lòng nghĩ như vậy. Thấy nhàm chán, Lăng Vũ đành phải nhìn nhìn khắp nơi xung quanh.

Nghe loa phóng thanh phát ra thông báo hành khách đi chuyến tàu nào di chuyển đến cửa số mấy để soát vé lên tàu. Trong đó có chuyến tàu Lăng Vũ và Bách Tiêu sẽ đi, Lăng Vũ nhanh đứng lên, sau đó lôi kéo Bách Tiêu, nhắc nhở hắn cần phải đi ngay.

Cảm giác được ai đó kéo áo của mình, Bách Tiêu ngẩng đầu lên. Phát hiện là anh họ kêu hắn, nói cho biết hắn nên đi kiểm vé lên tàu. Vì thế Bách Tiêu phục hồi tinh thần, lấy hành lý đặt ở bên cạnh đi theo phía sau Lăng Vũ tới nơi soát vé.

Lên tàu xong, hai người cũng nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình. Lăng Vũ ngồi ở ghế dựa gần cửa sổ, mà Bách Tiêu lại là vị trí gần lối đi nhỏ.

Sắp xếp hành lý và ngồi xuống, Bách Tiêu lại bắt đầu cầm di động nhắn tin.

Bị bỏ rơi, lại nhàm chán, Lăng Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hiện tại, còn chưa tới giờ khởi hành, ngoài cửa sổ vẫn còn những hành khách vội vàng đến soát vé lên tàu.

Nghĩ đến mới vừa cách đây không lâu mình cùng ba mẹ từ biệt, khi đó biểu tình của ba mẹ là lưu luyến không nỡ, trong lòng Lăng Vũ có chút ẩn ẩn đau.

Mới cùng ba mẹ gặp nhau một tuần, liền phải rời xa nhau. Ba mẹ khẳng định còn chưa có tận hưởng vui sướng sum vầy, lại phải chia tay quá nhanh rồi. Đúng là bi thương. Kích thích lớn như vậy, phỏng chừng ba mẹ rất khó tiếp thu đi. Nếu như vậy mình càng phải thể hiện chút thành tích mới có thể làm ba mẹ an tâm!

Kỳ thật Lăng Vũ cũng không muốn đem số tiền kia để lại cho ba mẹ. Bởi vì với Lăng Vũ mà nói, tiền kia cũng không sạch sẽ. Lăng Vũ rất muốn dùng tiền do mình quang minh chính đại kiếm được để cho ba mẹ dùng. Nhưng hiện tại thứ có thể cho ba mẹ cũng chỉ có tiền dơ bẩn đó mà thôi.

Lăng Vũ trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Nhắm mắt lại, muốn ngủ một giấc, đột nhiên Lăng Vũ mở to hai mắt. Bởi vì nghe được một giọng nữ kêu một cái tên rất quen thuộc, cũng lại là cái tên mà Lăng Vũ rất hận.

"Minh Hiên, chỗ của chúng ta nè, nhanh tới đây!"

Người tên là Minh Hiên ở phía sau đáp:

"Ừ, tới ngay!"

Lăng Vũ vội vàng ngồi thẳng thân thể, nhìn về phía giọng nói kia phát ra. Cho rằng mình sẽ nhìn thấy người vô tình tàn nhẫn đã phản bội mình nhiều năm trước, Lăng Vũ lại phát hiện đối phương chỉ là một gương mặt xa lạ có tên Minh Hiên mà thôi, cũng không phải Minh Hiên trong lòng hận đến xương tủy kia.

Đột nhiên trong lòng có chút thất bại, cảm giác trống không như là mất mát cái gì.

Khi trở về, từ ngày đầu tiên Lăng Vũ liền cưỡng bách chính mình không cần suy nghĩ đến thứ người vô tình kia nữa. Nhưng không thể không thừa nhận, người kia ở trong lòng Lăng Vũ đã là dấu ấn khắc rất sâu.

Muốn quên lại không làm được, cho dù người nọ vô tình phản bội, bản thân Lăng Vũ lại vẫn rất khó quên.

Trong một tuần về nhà, Lăng Vũ cũng rất muốn đi tìm kiếm tin tức của người nọ, muốn biết hắn lúc trước vì cái gì làm như vậy. Nhưng đồng thời Lăng Vũ lại không có can đảm đi đối mặt, sợ đối mặt là kết quả mà mình không cách nào tiếp thu.

Một khi đã như vậy, thì cứ như vậy đi!

Có lẽ đối với ai cũng đều tốt.

Rốt cuộc cũng đã qua nhiều năm, người nọ hẳn là đã có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình. Lúc này tìm đến sẽ chỉ làm hai bên xấu hổ. Mà gặp mặt, thì có thể hỏi cái gì? Cho dù có cơ hội đi chất vấn thì còn có ý nghĩa gì nữa? Nếu như vậy, còn không bằng không gặp mặt, không đi tìm hiểu người nọ lúc đó có nổi khổ gì!

Càng muốn đè nén, ngực Lăng Vũ càng đau đớn dữ dội. Đau đến làm cho có chút hít thở không thông.

Lắc lắc đầu, Lăng Vũ không muốn đi khơi lại vết thương đã thành sẹo trên ngực.

Sau đó nhắm mắt lại, Lăng Vũ muốn mình tĩnh tâm.

Bách Tiêu ngồi bên cạnh đã cất di động, không còn nhắn tin. Hắn nhìn thấy Lăng Vũ nhắm mắt ngủ, đột nhiên cảm thấy cả người đều thả lỏng. Mà khi nhìn thấy Lăng Vũ có biểu tình đau xót, Bách Tiêu cảm giác ngực giống bị cái gì va chạm, rất đau.

Không biết vì lý do gì mà anh họ lộ ra biểu tình bi thương như vậy. Vì người mà anh họ yêu sao? Nếu thật là như vậy, người kia chỉ có thể nói là người không có mắt nhìn, không biết quý trọng tình cảm của một người tốt như anh họ!

Đột nhiên trong lòng Bách Tiêu có chút bực bội. Hắn bực bội vì trong lòng anh họ vướng bận người khác. Thật hy vọng từ nay về sau trong lòng anh họ chỉ nghĩ về mình.

Phát hiện bản thân mình lại nảy sinh ý nghĩ như vậy, nhưng Bách Tiêu không còn rối rắm, vì hắn đã biết rõ tình cảm của mình đối với anh họ là cái dạng gì.

Bởi vì hắn phát hiện mình thật sự yêu cái người xinh đẹp lớn hơn mình rất nhiều tuổi này, yêu cái người coi trọng đồ ăn vặt như mạng sống, yêu cái người có khuôn mặt trẻ trung luôn lộ ra vẻ u buồn, yêu cái người làm cho hắn đau lòng.

Rất muốn đem người thoạt nhìn thực yếu ớt này ôm vào trong ngực, nhưng lại bất đắc dĩ không thể có bất luận động tác gì.

Giơ tay xoa xoa mày đang nhíu chặt của anh họ, Bách Tiêu không muốn nhìn thấy anh họ lộ ra loại biểu tình làm tâm người ta đau nữa.

Cảm giác cái trán có đụng chạm nhẹ nhàng, Lăng Vũ mở mắt đang nhắm chặt, lại nhìn thấy Tiêu Tiêu vẻ mặt đầy lo lắng làm Lăng Vũ trong lòng tự trách một chút. Tự trách chính mình sao lại lơ đãng làm người bên cạnh phải lo lắng.

Hướng Bách Tiêu lộ ra nụ cười trấn an, sau đó Lăng Vũ nói:

"Anh không có việc gì. Tiêu Tiêu, ngại ngùng quá, hại em phải lo lắng!"

Nhìn thấy anh họ lộ ra tươi cười miễn cưỡng, Bách Tiêu có chút đau lòng. Nhưng hắn vẫn tươi cười nhìn Lăng Vũ nói.

"Anh họ, vui lên nào, đừng lộ ra biểu tình như vậy. Như vậy sẽ làm trong lòng Tiêu Tiêu không dễ chịu!"

Kinh ngạc nghe Bách Tiêu nói, ngực Lăng Vũ đột nhiên dâng lên một cảm giác ngọt ngào, rồi lại chậm rãi nổi lên cảm giác bất an.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe lửa đã thực sự di chuyển, cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng đổi mới, tâm tình Lăng Vũ cũng từ từ phức tạp.

Vừa rồi lời nói của Tiêu Tiêu làm thứ yên lặng đã lâu tận đáy lòng đột nhiên nhảy lên. Nhưng sự phản bội nhiều năm trước khắc quá sâu, làm Lăng Vũ lập tức xuất hiện sự bài xích thân cận.

Bị tổn thương quá sâu, sâu đến mức không thể tin tưởng tình cảm của người khác. Tuy rằng Tiêu Tiêu cũng không có loại tình cảm kia, nhưng Lăng Vũ vẫn muốn tránh né khả năng phát sinh bất luận cái gì.

Ngoài cửa sổ cảnh sắc còn đang liên tục biến hóa, không biết tương lai sẽ có biến hóa như thế nào đây?