"Có chuyện, tôi muốn nói với anh." Vĩnh Trình ngồi trên sô pha, nhìn nam nhân đang ngồi trên người mình thở dốc, anh nghiêm túc nói với nam nhân, "Anh hay là ly hôn đi, cô ta cũng không phải loại người tốt gì, về sau tôi sẽ chăm sóc anh."
Vĩnh Trình đang nâng gương mặt nam nhân, hôn lấy đôi môi nam nhân, mở ra cánh môi thâm nhập khẽ hôn.
Nam nhân kinh ngạc trợn to hai mắt, cảm nhận được đầu lưỡi đối phương xâm nhập vào khoang miệng, xúc cảm thấp nhuyễn làm cho cả người hắn run lên, hắn nhìn thấy hai má tinh xảo của Vĩnh Trình, trong lòng có gì đó bị quấn lấy.
Về sau tôi sẽ chăm sóc cho anh...
Vĩnh Trình nói muốn chăm sóc cho hắn?
Là nghe lầm sao?
Nhưng vừa rồi mình rõ ràng nghe được, đây có gọi là thổ lộ được không?
Suy nghĩ của nam nhân trở nên rối loạn, cho đến khi hắn cảm giác được, dục vọng còn chôn trong cơ thể hắn của Vĩnh Trình lần thứ hai thức tỉnh, nam nhân thất thần đã bị đối phương đặt bên dưới, dùng sức yêu thương.
Vĩnh Trình nói cho nam nhân, Thư Diệu thay nam nhân trả tiền, nam nhân ngày hôm qua cũng biết được chuyện này từ Thư Diệu, hắn không rõ Vĩnh Trình vì cái gì lại nói cho hắn biết, chẳng lẽ Vĩnh Trình muốn nói thật?
Trong thời gian hai người ở chung, nam nhân từng nghĩ đến Vĩnh Trình đã làm ngưu lang, chính là có một lần hắn hỏi Vĩnh Trình, Vĩnh Trình lại đem hắn quăng lên giường, nói cho nam nhân bà phu nhân lần trước cũng không phải khách nhân gì gì đó của mình, mà là người đàn bà của chú mình, cũng chính là người đàn bà của lão già béo trong câu lạc bộ lúc trước. Nam nhân còn biết thời gian mất tích lúc trước của Vĩnh Trình kỳ thật là ở trong nhà chú, sinh hoạt phí đều là do người chú chu cấp, chú của Vĩnh Trình có được địa vị như ngày hôm nay, đều là nhờ cha của Vĩnh Trình, việc này đều là Vĩnh Trình tự mình nói cho nam nhân, anh muốn nam nhân càng thêm hiểu biết mình, cùng với quá khứ của minh.
Cuộc sống của n tạm thời yên ình, tiền hắn thiếu Vĩnh Trình, Vĩnh Trình ngay cả nhắc cũng khoogn nhắc, nhưng là Vĩnh Trình lại đưa ra chuyện bắt hắn ly hôn, nam nhân là trăm triệu không làm được. Mà mặt khác, Thư Diệu gần nhất đều đến công trường tìm hắn, còn có thể thay nam nhân làm việc, điều này khiến cho đám công nhân đều giật mình, nam nhân nói Thư Diệu không cần như vậy, Thư Diệu vì bày tỏ tình yêu của mình với nam nhân, chẳng nhũng thỏa mãn vật chất cho nam nhân, hơn nữa về mặt tinh thần cũng thập phần phối hợp.
Nhưng, cuộc sống yên bình luôn trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta không biết làm sao.
***
Hôm nay, nam nhân như bình thường đi đến câu lạc bộ làm, không khí hôm nay rất không đúng, các cô vũ nữ trở nên thực căng thẳng, từ khi nam nhân đi làm đến bây giờ cũng chwua từng gặp qua chuyện này, giới thương nhân thì bắt đầu xuất hiện ở câu lạc bộ, trong quán thường có nhiều người trong thương giới, đương nhiên cũng có nhiều đại nhân vật trong kinh doanh đến, nam nhân đi thị sát trên hành lang tráng lệ, thấy được Lâm Việt một thân tao nhã.
Nam nhân dừng bước, giật mình. Đôi chân thon dài của Lâm Việt chậm rãi đi về phía nam nhân, còn nam nhân chỉ cảm thấy sợ hãi, hai ngày nay hắn không nhìn thấy Lâm Việt, từ ngày đó gặp chuyện không may ở công trường, Lâm Việt cũng không cưỡng bách hắn làm chuyện kia.
"Cậu đến tìm tôi sao? Tôi... tôi còn chưa tan tầm...." Nam nhân nhìn từng bước đi về phía Lâm Việt, gương mặt đối phương tuy rằng tuấn mỹ tinh xảo lại khiến cho nam nhân tràn ngập lo lắng.
"Vừa vặn đi ngang qua, cho nên đến gặp anh." Lâm Việt đi đến bên người nam nhân, đến gần, cậu tao nhã nâng cằm nam nhân, nhìn vào đôi mắt nam nhân: "Anh thực chán ghét nhìn thấy tôi sao? Tôi khiến anh e ngại à? Hay là, anh sợ hãi tôi chạm vào anh?" Đôi môi cậu dán lên môi nam nhân chậm rãi ma sát hai lượt, rồi thối lui.