Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 70

Vậy hai, tư, sáu là ai?" Vĩnh Trình khẽ híp mắt, cười khẽ thuận miệng hỏi nam nhân.

"Hai, tư, sáu thì Vĩnh Trình đến công trường gặp tôi, có đôi khi cũng đến câu lạc bộ đón tôi tan tầm." Nam nhân vừa trả lời câu hỏi của Vĩnh Trình, vừa đưa miếng táo qua, trì độn nam nhân cũng không phát hiện cảm xúc khác thường trong mắt Vĩnh Trình.

"Anh cùng Lâm Việt bắt đầu từ lúc nào?" Nằm trên sô pha, thanh âm nói chuyện rất nhỏ, trong phòng khách đêm khuya, chỉ có tiếng vang phát ra từ TV.

Đêm khuya chỉ còn tin tức, mà Tâm Nghi đã sớm ngủ, đương nhiên không có tham dự vào cuộc trò chuyện của hai người họ, Lâm Mộ Thiên lo lắng đánh thức Tâm Nghi, bảo Vĩnh Trình giảm tiếng TV lại, Vĩnh Trình cũng làm theo đề nghị của nam nhân. 

Lâm Mộ Thiên nói cho Vĩnh Trình chuyện bản thân cùng Lâm Việt, là từ trước khi nhóm hát giải tán, Vĩnh Trình nhịn xuống cảm giác muốn đánh nam nhân, nghe nam nhân kể xong, biết nam nhân không phải tự nguyện, trong lòng anh thoải mái rất nhiều, đồng thời lại cảm thấy nam nhân đáng thương như vậy, lúc nói chuyện bả vai đều run rẩy, hơn nữa ánh mắt còn hồng hồng như muốn khóc.

Anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Mộ Thiên lộ ra vẻ mắt này, không khỏi.... tâm cũng mềm đi! Anh thuận miệng an ủi vài câu, nam nhân lộ ra vẻ mặt cảm kích, biểu tình như vậy khiến trong lòng Vĩnh Trình dâng lên một cỗ ấm áp kỳ dị.

Anh gọt táo, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười ủy khuất này của của nam nhân, nam nhân này sống thật đúng mệt mỏi...

Vĩnh Trình trong lòng có chút đắc ý, bởi vì anh mỗi ngày đều có thể gặp nam nhân, không giống Thư Diệu cùng Lâm Việt còn phải phân chia thời gian, có được tiểu tâm như vậy, hơn nữa anh còn có thể ở trong nhà nam nhân, hưởng thụ đãi ngộ của "khách quý", nghĩ đến nam nhân vì mình làm đủ chuyện, khóe miệng Vĩnh Trình nhếch lên ý cười.

"Trái táo này rất ngọt, anh cũng nếm thử xem." Vĩnh Trình vuốt vuốt mái tóc hỗn độn, lười biếng ngồi dậy, cùng một cây tăm xiên vào miếng táo, đưa đến bên miệng nam nhân.

Nam nhân thụ sủng nhược kinh nhìn Vĩnh Trình, tựa hồ là bị nụ cười trên mặt thanh niên này đả động, nam nhân hé miệng cắn miếng táo, không biết là do táo rất ngọt hay là tâm tình tốt đẹp, ngay cả trong lòng cũng cảm thấy nhè nhẹ ngọt nị.

***

Hôm nay vào lúc tan tầm, nam nhân không có nhìn đến Thư Diệu cùng Lâm Việt, mà là thấy Vĩnh Trình đứng ở trước công trường, không biết như thế nào, nam nhân nhìn thấy Vĩnh Trình thế nhưng có một loại vui sướng nói không nên lời.

"Cậu sao lại đến đây, nơi này thực bẩn." Nam nhân thay quần áo sạch sẽ, đi ra công trường chạy về phía Vĩnh Trình, gần đây Vĩnh Trình thực khiến nam nhân cao hứng, ngày về nhà chẳng những có cơm ăn, còn có điểm tâm ngọt, hắn cũng không chỉ một lần bảo Vĩnh Trình đừng phí tiền, nhưng Vĩnh Trình tựa hồ rất thích chuẩn bị cho nam nhân.

Tuy rằng nam nhân không xác định được ý tưởng của Vĩnh Trình, nhưng hắn biết Vĩnh Trình là một người không có cảm giác an toàn, hắn tựa hồ không thích bị lừa gạt, ngày đó hắn đem chuyện của mình nói cho Vĩnh Trình, Vĩnh Trình cóp hải đang thương hại hắn hay không? Hay là Vĩnh Trình cảm thấy hắn thành thật, cho nên nguyện ý làm bạn với hắn? Vô luận thế nào, nam nhân đều cảm thấy nỗ lực của mình bắt đầu có tác dụng.

"Tôi đến đón anh đi ăn cơm, không được sao?" Vĩnh Trình mặc kệ nam nhân có nguyện ý hay không, anh chắc chắn, cho dù cho nam nhân mặt mũi, quan trọng là anh biết nam nhân sẽ không từ chối mình.