Tương phản, Lâm Việt đối với nam nhân cũng càng ngày càng vừa lòng, hơn nữa, tiếng rên rỉ của nam nhân thật dễ nghe, có đôi khi nam nhân nhắm chặt khớp hàm không muốn phát ra tiếng rên rỉ, cậu sẽ nghĩ ra các phương pháp bài bố thân thể của mm. khiến cho nam nhân bày ra các loại tư thế khuất nhục, lúc đó, nam nhân sẽ khóc không ra nước mắt, ngoan ngoãn nghe lời.
"Ưm ư...." Lâm Việt thình lình thẳng tiến, khiến cho nam nhân run rẩy đôi môi, phát ra một giọng hừ thanh khác làm Lâm Việt rất vừa lòng.
Cậu đặt nam nhân trên bàn trà, tách ra hai chân của nam nhân, để cho hết thảy mọi động thái "ra" "vào" của nam nhân đều bại lộ trước mặt mình, cậu vừa lòng nhìn nam nhân tiếp nhận mình, dục vọng của mình ở trong thân thể mềm dẻo của nam nhân tiến tiến xuất xuất.
Thực thích!
"Cậu.... Cậu buông tha cho tôi đi...." Nam nhân bắt đầu cầu xin, hai mắt lóe lệ quang, thân thể khẽ rung động.
"Tôi vì sao phải buông tha anh?" Đôi môi mềm mại của Lâm Việt dán lên mặt nam nhân, phả ra nhiệt khí lên mặt nam nhân. Nam nhân giống như bị cỗ nhiệt khí tổn thương, hắn quay đầu, trong lòng bất an.
Nam nhân giống như có cảm giác....
Lâm Việt phát hiện phản ứng của nam nhân, nhướng mi, khóe miệng vẽ lên nụ cười, hắn liếm hôn hai má nam nhân, hàm chứa vành tai nam nhân, đắc ý nở nụ cười.
Nam nhân không dám nhìn hắn, bắt buộc tiếp nhận Lâm Việt, cảm giác được Lâm Việt bắt đầu nhanh hơn, nam nhân nắm chặt đầu gối: "Cậu... không cần... không cần như vậy...."
"Thế tôi phải thế nào?" Lâm Việt ngừng động tác, khiến nam nhân thả lỏng rất nhiều, cậu đưa tay cầm lấy bộ phận yếu ớt nhất của nam nhân, "Có muốn như vậy hay không?" Cậu ác ý hỏi.
Nam nhân muốn chết tâm!
Nam nhân bị biến thành không phát ra tiếng nổi. Lâm Việt thong thả đè áp hắn, dùng sức tiến vào nơi sâu nhất, cảm giác được rõ ràng thân thể của nam nhân do sợ hãi mà run rẩy, cậu đỡ lấy thắt lưng nam nhân, nhanh chóng rời khỏi, lại hung hăng tiến vào, thân thể nam nhân nháy mắt trở nên buộc chặt, cậu bị nam nhân theo bản năng co rút thân thể mà "ngậm" chặt, vừa lòng khinh thán, thực con mẹ nó thích!
Tiếng thân thể va chạm, còn có tiếng rên rỉ áp lực, cùng với tiếng thở dốc, hết thảy hỗn hợp cùng một chỗ, quanh quẩn trong căn phòng trống rỗng, hết thảy đều có vẻ hỗn độn, không khí tràn ngập khí tức sắc dục.
Nam nhân rõ ràng nhắm mắt lại, không nhìn đến cậu.
"Đây, cầm lấy." Lâm Việt trước khi đi ném ra một tấm danh thiếp cho nam nhân, "Công việc ở công trường kia, tốt nhất là không cần làm."
Nam nhân mở to mắt, nhận ra danh thiếp Lâm Việt đưa cho mình là của một câu lạc bộ cao cấp, nam nhân rất nghi hoặc, hắn không rõ Lâm Việt vì cái gì đưa danh thiếp này cho hắn.
Lâm Việt là có ý tứ gì?
Muốn hắn đến đó làm sao?
Hay là để hắn bỏ đi công việc ở công trường?
Lâm Việt cúi người, hai tay tựa lên giường, để sát vào gương mặt nghi hoặc cùng mệt mỏi của nam nhân, "Anh hiểu được ý tứ của tôi chứ, tiếp tục công việc bên kia của Thư Diệu, hay là đi câu lạc bộ làm, tiền trà boa ở đây mỗi ngày so với làm việc một tháng ở công trường nhiều hơn rất nhiều."