Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 317: Phiên ngoại Đêm tân hôn (Thượng)

Lâm Mộ Thiên kết hôn. Đêm nay y uống thật sự rất say, miệng lảm nhảm, cuối cùng  Thư Diệu cùng Nhiên Nghị dìu vào nhà, Lâm Việt đi theo phía sau đóng cửa lại.

“Đại thúc thật nặng quá!” Nhiên Nghị kêu khổ, ngay cả mày đều chau lại.

“Vậy ngươi để ta dìu hắn là được rồi, mau đi lấy khăn mặt đến.”- Thư Diệu cẩn thận ôm lấy y, làm cho y tựa cả người vào ngực mình.

Lâm Việt đi ra phía sau trực tiếp đỡ lấy Lâm Mộ Thiên đặt xuống giường lớn.

“Lâm Nghi đang ở nhà, ngươi cẩn thận một chút.” Nói xong, Thư Diệu nhanh nhẹn cởi quần áo Lâm Mộ Thiên. Còn y thì say khướt, nằm trên giường miệng đô đô vài câu.

Lâm Việt khóe miệng gợi lên đầy tao nhã, hắn làm ra vẻ không có việc gì, ngồi một bên cười cười:” Ngươi hầu hạ hắn tỉnh lại đi, ta cũng không để ý đâu.”

“….” Thư  Diệu không nói gì, tiếp tục cởi quần áo Lâm Mộ Thiên.

“Thư  Diệu, gần đây ngươi có phải rất nhàm chán hay không?”

Tất nhiên là Thư Diệu không trả lời Lâm Việt mà tiếp tục công việc dang dở. Lúc này, Nhiên Nghị bất mãn cầm khăn mặt tiến vào. Thư  Diệu bảo Nhiên Nghị nâng nam nhân đang say khướt dậy, còn mình thì dùng khăn mặt ôn nhu lau thân thể trần trụi của Lâm Mộ Thiên.

“Thân thể này đúng thật là rất tuyệt.” – Nhiên Nghị nhìn thân thể rắn chắc của Lâm Mộ Thiên, nhịn không được đưa tay lên nhéo nhéo khiến y yếu ớt “Ân” một tiếng.

Ba người đều ngây ngẩn cả người.

Tay Thư Diệu bất động đặt tại thắt lưng nam nhân. Nhiên Nghị trên mặt cười cười cổ quái, vẻ mặt  giống như  phát hiện ra châu lục mới. Mà ánh mắt Lâm Việt so với lúc trước cũng lạnh đi rất nhiều.

“Hắn kêu như vậy thật sự  rất hay.” Nhiên Nghị ôm lấy bên trái nam nhân, tay không an phận mà sờ sờ nhũ tiêm Lâm Mộ Thiên, khiến y nức nở hai tiếng, không dám nhúc nhích.

“Đừng đùa quá.” Thư  Diệu cảnh cáo hắn.

Nhiên Nghị cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi ngửi cần cổ nam nhân. Một mùi thơm ngát thản nhiên phả vào mũi.”Này nam nhân thật sự là khiết phích, cư nhiên còn dùng nước hoa.” Nhiên Nghị cứ như vậy, ngang nhiên hôn cổ Lâm Mộ Thiên.

Lâm Việt lạnh lùng nhìn hắn. Tay Thư  Diệu run lên, khăn mặt còn đặt tại hông nam nhân. Nhiên Nghị cứ như vậy, không nói một lời, thản nhiên ôm nam nhân vào lòng mình, một bên cắn cắn cổ y, một bên nhanh nhẹn cởi thắt lưng.

“Ngươi định làm gì?” Đôi mắt màu đen của Thư Diệu chợt lóe lên.

“Phải làm liền cùng nhau làm, không làm liền đi ra ngoài.” Nhiên Nghị bất mãn ngẩng đầu, đối với Lâm Việt cùng Thư  Diệu nói. ” Muốn làm hay không là tùy các ngươi, không muốn thì cứ ở bên cạnh nhìn, dù sao ta cũng không ngại, cái chính là nếu như  đại thúc của chúng ta biết các ngươi nhìn chúng ta làm tình, hắn sẽ thật sự  rất ngượng ngùng. Nhiên Nghị nhìn chằm chằm Thư Diệu, bàn tay trước ngực nam nhân vẫn chưa dừng lại. Bên tai truyền đến tiếng “Ngô” yếu ớt của y.

Lâm Việt đối với chuyện này không hề có hứng thú. Hắn chính là không ngại xem người khác làm tình, mà sắc mặt Thư Diệu lại phi thường khó coi. Y ném khăn mặt sang một bên, chuẩn bị rời đi.

Nhiên Nghị nhanh chóng cởi dây lưng cùng quần của nam nhân, khiến cho y bởi vì cảm thấy hạ thân chợt lạnh mà có chút không thoải mái, theo bản năng mà hướng tới nơi ấm áp hơn. Nhiên Nghị kéo nam nhân lại, đem hai chân y tách ra, để cho nơi tư mật hoàn toàn bại lộ trong không khí. Mà phía sau của Lâm Mộ Thiên bởi vì gặp lạnh mà không ngừng co rút, giống như đang mời đối phương tiến vào.