Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 71: Chó đen và chó trắng

(Chó đen và chó trắng: Lấy từ câu “Chó đen ăn vụng, chó trắng chịu tội” Ý chỉ người này mắc lỗi nhưng kẻ khác lại phải chịu tội thay)

Hướng Nam đột nhiên chủ động làm Cao Hạo ngây người.

Hướng Nam rất vụng về cắn cắn môi hắn, thấy hắn không thả nước ra, quỳ gối lên dùng tay tách miệng hắn ta.

Hành động này của Hướng Nam làm Cao Hạo bật cười.

Cao Hạo để tay Hướng Nam vòng lên cổ mình. Hắn đưa mặt lại để Hướng Nam hôn mình, sau đó vươn tay ôm lấy eo y, đỡ lấy chân y, người dần dần nghiêng về sau, để Hướng Nam nằm lên trên người hắn.

Trọng tâm đột nhiên đổ về trước, Hướng Nam theo bản năng điều chỉnh vị trí một chút. Lúc hai môi Hướng Nam rời khỏi môi Cao Hạo, cả người đã ngồi khóa trên người hắn.

“Hôn môi không phải như vậy.”

Cao Hạo vừa rồi bị nhay cắn loạn một trận liền giữ lấy cằm Hướng Nam. Yêu thích cánh môi mềm mại của y, đầu lưỡi linh hoạt của hắn cạy mở miệng Hướng Nam, dây dưa một lúc, mút kéo đầu lưỡi Hướng Nam đi ra.

Đầu lưỡi bị cắn nhẹ, Hướng Nam mặt đỏ ửng rất trẻ con mà nhíu mày.

Y muốn đẩy Cao Hạo ra, nhưng Cao Hạo lại không cho y cơ hội.

Cao Hạo giống như hôn đến nghiện.

Hướng Nam càng trốn hắn càng đuổi theo, nước bọt không kịp nuốt xuống men theo khóe môi y mà chảy xuống. Ngực Hướng Nam vì không đủ dưỡng khí mà nhấp nhô dữ dội. Cơ thể bị một nụ hôn đầy ý *** khiêu khích, người càng ngày càng nóng.

Y cảm thấy rất khó chịu, không chịu được muốn giẫy dụa trốn ra.

Cao Hạo nắm được ý đồ của y, ôm chặt y quay người, đè Hướng Nam định chạy trốn xuống giường.

Quần áo của Hướng Nam bị cời ra.

Môi Cao Hạo đặt lên xương quai xanh của y.

Phần nhô lên trước ngực cũng bị nhẹ nhàng xoa nắn. Hướng Nam ánh mắt say lờ đờ nửa nhắm không nhịn được nâng eo lên, ngửa đầu.

Y khẽ rên rỉ, khoái cảm của người say ngấm vào xương tủy, làn da bánh mật bị phơi bày của Hướng Nam dần dần lộ ra màu ***.

Thấy Hướng Nam như vậy, người Cao Hạo cũng nóng lên.

Hắn cắn lấy đầu ngực của Hướng Nam. Thấy Hướng Nam vì sự khai phá của hắn mà run rẩy rên rỉ, khóe miệng Cao Hạo nhếch cao.

Hắn nâng người cởi sạch tất cả những mảnh quần áo trên người Hướng Nam.

Hôn đến vị trí tim Hướng Nam, môi lưỡi linh hoạt giống như cố ý chọc người, thuận theo cơ thể Hướng Nam, dần dần, từng chút từng chút một, men theo đừng nét cơ thể mà đi tới bụng dưới của Hướng Nam. Cao Hạo thấy nơi yếu ớt của y đã chảy ra chất dịch, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy.

Sự động chạm trong nháy mắt này làm Hướng Nam run lên.

Hắn tách hai chân y ra thật rộng, liếm láp nơi yếu ớt của Hướng Nan, ngậm thứ ấy vào trong miệng.

“A…”

Nơi yếu ớt kia được bao trong nhiệt độ nóng cháy người, khoái cảm lập tức chuyển thẳng theo cột sống lên đại não, eo Hướng Nam lập tức cong lên.

Hơi thở Hướng Nam đã hoàn toàn rối loạn.

Y bất lực ngửa đầu, dồn dập thở. Y muốn thoát khỏi thứ khoải cảm khiến người phát điên này, nhưng chân vẫn còn chưa khép lại được đã bị Cao Hạo lấy tay tách ra.

Trước lúc Hướng Nam bắn ra, Cao Hạo lập tức rút miệng lại.

Thưởng thức cơ thể quyến rũ màu mật ong của Hướng Nam dưới sự dạy dỗ của hắn mà vì hắn hiện nét diễm lệ, trong lòng Cao Hạo vui vẻ vô cùng.

Hắn đem chất dịch Hướng Nam bắn ra bôi lên hậu huyệt của y.

Hắn liếm từng giọt mồ hôi trên người Hướng Nam, nhấc chân y lên, bắt đầu đẩy thứ nóng hừng hực của mình vào trong người Hướng Nam.

Thân dưới dần dần bị kéo căng, cảm giác khó chịu vô cùng làm Hướng Nam nhăn mặt.

Hướng Nam theo bản năng chịu đưng, một tay nắm chặt lớp ga giường dưới thân, tay còn lại bị Cao Hạo nắm lấy, mười ngón đan nhau.

Cao Hạo dịu dàng hỏi y: “Có đau không?”

Hướng Nam không nói lời nào, hai mắt bất lực đầy hơi sương.

Cao Hạo nghiêng đầu hôn lấy y.

Thứ dục vọng của hắn chôn trong người Hướng Nam bắt đầu chầm chậm di chuyển.

Từ từ, động tác của Cao Hạo càng ngày càng nhanh, hơi thở của Hướng Nam càng ngày càng nặng.

Hướng Nam cảm thấy thật khó chịu.

Y muốn đẩy Cao Hạo ra.

Bàn tay đang nắm chặt ga giường đỡ trước ngực Cao Hạo, tay còn lại của Hướng Nam bị hắn đè chặt dưới giường không cách nào rút ra được.

Đột nhiên, cả người Hướng Nam rung mạnh một cái.

Cao Hạo cảm nhận được sự biến đổi trên cơ thể Hướng Nam.

Hắn nắm lấy nơi yếu ớt lại ngóc đầu lên một lần nữa của y.

Mồ hôi rơi xuống thiêu cháy làn da Hướng Nam, hắn ở bên tai y nhẹ nhàng an ủi, thứ lửa nóng trong người y vừa dừng lại lại một lần nữa di chuyển.

Điểm mẫn cảm bên trong không ngừng bị công kích, phần đầu nơi yếu ớt không ngừng bị da thịt cọ sát, thân dưới bị giáp công từ hai phía, Hướng Nam bị đẩy đến đỉnh dục vọng, chịu không nổi mà lắc đầu, bàn tay đỡ trước ngực Cao Hạo nắm chặt lấy áo hắn.

Sau khi Hướng Nam bắn ra lần thứ hai liền lịm đi.

Lúc Hướng Nam tỉnh lại đã là trưa hôm sau.

Y ngủ đến mê man, hoàn toàn không nhớ chuyện xảy ra lúc trước với Cao Hạo.

Y ngồi dậy, liền phát hiện trong người dính dính.

Nhìn một đống khăn giấy đã dùng qua ở trên giường, Hướng Nam đờ người, mặt lập tức đỏ bừng.

Tối qua là ai?

Hướng Nam nghe thấy tiếng động khe khẽ phía bên ngoài, bộ dạng chật vật quấy chăn quanh người định đi ra nhìn xem người làm việc *** loạn với mình hôm qua là ai.

Thế nhưng trong giây phút sờ đến tay nắm cửa, Hướng Nam đột nhiên lùi lại.

Hướng Nam nghe ra.

Bên ngoài không chỉ có một người.

Làm sao bây giờ?

Đi ra ngoài, Hướng Nam sợ Cao Hạo còn chưa đi.

Cúi đầu xuống nhìn bộ dạng của mình, y sợ Cao Hao thấy y như vậy, sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của hắn đối với y.

Hướng Nam còn đang suy nghĩ thì đột nhiên cửa bị ai đó mở ra.

Ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt hai người đang đứng đó gặp nhau, đều ngớ người.

Rất nhanh, nhìn thấy dấu vết loang lổ trên người Hướng Nam, ánh mắt Thiếu Kiệt liền thay đổi.

Cửa đóng “RẦM” một cái thực lớn.

Hướng Nam bị dọa sợ, bất an mà vội mở cửa đi ra.

Vừa ra khỏi phòng, Hướng Nam liền nghe thấy Thiếu Kiệt lớn tiếng chửi bới ở trong phòng khách. Hướng Nam nghe vậy, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.

Nên đi vào hay đi ra đây, Hướng Nam nhất thời không nghĩ được.

Y nắm chặt lấy chăn. Lúc đang còn do dự, Thiếu Kiệt từ ngoài đi lại hai bước định chỉ về phía cửa, thấy Hướng Nam đứng đó nhíu mày, trực tiếp đi tới kéo Hướng Nam vào trong phòng khác.

Đám sói con uống cả một đêm, còn chưa tỉnh lại hoàn toàn từ cơn say, hoàn toàn không rõ Thiếu Kiệt đang nói gì mà nhìn nhau thấy Hướng Nam nhếch nhác bị Thiếu Kiệt kéo ra, đầu tiên ngây người, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.

“Tối qua ai chạm vào anh vậy?”

Tia bất an di chuyển trong hai mắt Hướng Nam, y ngẩng đầu bắt gặp nét lạnh lùng hiếm có trong mắt Mạc Dương, nhìn về phía đám sói con, lắc đầu.

Tối qua rốt cuộc là ai?

Cao Hạo lúc này đã không còn ở phòng ký túc của Hướng Nam.

Cho dù Cao Hạo có ở đây hay không, trong cảm nhận của Hướng Nam, liên can đến chuyện này, Cao Hạo từ trước đến này luôn thân thiện với y tuyệt đối có thể loại trừ.

Vậy kẻ đó rốt cuộc là ai…..

Hướng Nam nhíu chặt mày, không ngờ hành động nho nhỏ này của y làm đám sói con ngờ vực lẫn nhau.

Đám sói con bắt đầu nghi ngờ, tối qua có người giả say, coi những người khác là kẻ ngốc.

Rốt cục là ai?

Đối diện thêm một lần nữa với lời ép hỏi, Hướng Nam lắc đầu: “Tôi không biết…”

Lời Hướng Nam còn chưa dứt đã có người không tin tưởng mà hừ lạnh.

Hướng Nam biết, bọn họ cho rằng y đang bao che.

Bản thân bị kẻ khác nhân lúc say rượu chiếm mất tiện nghi, tỉnh lại không ai chịu nhận, còn bị mấy thằng nhãi thối tha này lôi ra lạnh lùng chất vấn.

Thái độ của đám sói con giống như một mũi tên, đâm vào nơi yếu ớt nhất trong lòng Hướng Nam.

Hướng Nam đi mở cửa phòng ra.

Y chỉ tay ra ngoài: “Mấy cậu cút cho tôi…”

Hướng Nam trong lòng khó chịu cùng tức giận đập tay lên cửa, gào lên với đám sói con: “CÚT CHO TÔI –”