Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 67: Sinh nhật (1)

Một đấm này thế nhưng không chạm vào người Hướng Nam.

Cánh cửa sau lưng Hướng Nam bị đập vang lên một tiếng thực to. Trình Nam trừng y, lại rống: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Hướng Nam bị cậu dọa sợ đến vậy, ngoài kinh hãi ra, còn thêm phần khó hiểu nhiều hơn.

Trong giây lát, Hướng Nam hoàn toàn không biết nên nói nên hỏi cái gì.

Cuối cùng, Trình Nam chỉ y: “Anh rõ ràng biết tôi không muốn lại gần anh nữa, anh lại cố tình lượn qua lượn lại trước mặt tôi, cố tình cùng người khác thân mật trước mặt tôi, cố tình nói tôi biết ngày sinh nhật của mình. Thật đáng chết. Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Hướng Nam nghe vậy, cảm thấy thực oan ức a

Tội danh có lẽ có này làm lửa giận trong lòng Hướng Nam phun trào.

“Thứ nhất, tôi không có lượn qua lượn lại trước mặt cậu, mà cứ coi như có đi, đó cũng chỉ là vì công việc! Thứ hai, Thường Triết đối với tôi như vậy không gọi là thân mật khêu gợi, mà là trêu chọc! Thêm nữa, tôi nói sinh nhật của tôi ra là vì Cao Hạo hỏi. Nếu cậu nghe thấy thì mời cậu quên đi hộ cho! Cái thằng nhóc câu…”

Lời phía sau của Hướng Nam đều bị Trình Nam dùng môi nuốt lấy.

Trình Nam công thành chiếm đất một trận. Hướng Nam tránh không được, đánh không xong, dần dần, bị nụ hôn của cậu làm cho mơ hồ.

Trình Nam thấy Hướng Nam không kháng cự nữa, để hai tay Hướng Nam vòng lên cổ mình. Như thế này, Hướng Nam cảm thấy giống như chính mình bám lấy cậu ta đòi hôn, không vui, định rút tay lại thì lập tức bị Trình Nam giữ lấy.

Hướng Nam cuối cùng hoàn toàn dựa vào lòng Trình Nam.

Trình Nam ôm chặt lấy eo y, thả môi y ra, hỏi: “Anh ngày mai có ở phòng ký túc không?”

Lúc trước Trình Nam thấy Mạc Dương từ trong phòng nghỉ đi ra, không rõ Hướng Nam buổi tối có bị Mạc Dương lừa đi mất không.

Hướng Nam gật đầu làm tâm tình của cậu cũng tốt hẳn lên.

“Mai tôi qua tìm anh.”

“Cậu đừng đến…”

Ngày mai Mạc Dương đến, Thiếu Kiệt cũng qua. Xung đột giữa hai người này còn chưa đủ, nhẽ nào lại muốn thêm một người nữa?

Hướng Nam không thể không thừa nhận, để nói ra một câu như vậy với Trình Nam cần thực nhiều dũng khí.

Quả nhiên, mặt Trình Nam lập tức biến sắc. Cậu nhíu mày: “Vì sao?”

Cái này còn cần hỏi sao?

Hướng Nam cụp mắt xuống, nói: “Tôi không muốn trải qua một ngày sinh nhật… còn bị mấy cậu lôi ra trêu đùa.”

Thời gian ngày sinh nhật của y đã bị người khác định sẵn rồi.

Lời Hướng Nam không thể rõ ràng hơn được nữa.

Y biết, sắc mặt Trình Nam lúc này cực kỳ xấu xí.

Hướng Nam căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Dù sao cũng có một câu: Cúi đầu không thấy, muốn chém muốn giết, tùy ý!

“Sẽ không như vậy.” Sự dịu dàng bất ngờ của Trình Nam lập tức làm Hướng Nam sửng sốt mà ngẩng lên.

Trình Nam nhìn vào đôi mắt gập hơi nước kia, tim cậu liền “thình thịch” đập vội.

Trình Nam lại hôn Hướng Nam. Nhưng không giống vừa rồi ở chỗ, cậu bắt đầu lấy tay cởi quần áo trên người Hướng Nam.

Hướng Nam thực không dễ dàng quay đầu tránh khỏi nụ hôn của cậu, mắng: “Cậu làm gì vậy?”

“Anh không phải muốn tôi ngày mai ngoan ngoãn sao? Vậy trước lúc đó, anh không nên thưởng chút gì cho tôi sao?”

Bàn tay xoa nắn ngực y của Trình Nam làm Hướng Nam khẽ run nhẹ.

“Tôi…”

Không phải bảo cậu ngày mai ngoan, mà là bảo cậu ngày mai đừng có tới!

Trong lòng Hướng Nam gào rú, cự tuyệt cậu: “Bây giờ trong tiệm rất bận, cậu đừng có như vậy!”

“Vậy tối nay thì sao?”

Môi Trình Nam dán lên làn da mật ong của Hướng Nam. Hướng Nam lắc đầu lùi lại tránh né, nói: “Cả ngày hôm nay bận như vậy, đến tối sẽ rất mệt!”

Lời từ chối của Hướng Nam làm động tác của Trình Nam dừng lại ở đó.

Hướng Nam cho rằng Trình Nam sẽ nổi bão, không ngờ cậu cúi đầu nhìn y hồi lâu, sau đó chỉ nhẹ nhàng hôn y một cái, đáp: “Vậy lần sau bù là được.”

“Hả?”

Hướng Nam ngây ra một chút, rồi liều mạng gật đầu.

(!… Đại thúc sợ Trình Nam đột nhiên đổi ý muốn chết à…)

Hướng Nam bị giày vò một trận, đến lúc thay đồ xong quay lại quầy bar, đúng lúc bắt gặp Cao Hách.

Trong lòng Hướng Nam lo lắng, lại nữa?!

Hướng Nam định quay người rời đi, không ngờ Cao Hách đã nhìn thấy y.

“Cái đó…” Hướng Nam đứng đờ ra ở đó, đối diện Cao Hách vẫn luôn nhìn chằm chằm y.

Cuối cùng, y nói: “Sinh nhật ngày mai của tôi…”

Hướng Nam định bảo hắn nghìn lần vạn lần cũng đừng có đến, thế nhưng sợ đắc tội với người ta, lời nói ra có chút do dự. Nhưng chút do dự này, Cao Hách lại cho rằng Hướng Nam đang muốn mời hắn nhưng mà ngại ngùng.

Lông mày Cao Hách khẽ nhướn lên, tia sáng trong mắt khẽ động.

Hắn nói: “Dì Hủy nói anh ở trong ký túc xá của trường?”

“Hả?” Hướng Nam gật đầu: “Phải.”

“Vậy mai tôi qua chỗ anh.”

“Hả?!”

“Tôi không phải có…”

Hướng Nam sốt ruột, không ngờ Cao Hách lại hỏi như vậy.

“Không phải có ý này?”

Tiểu Lam tiếp lời phía sau. Hướng Nam quay lại nhìn cậu, gật đầu. Tiểu Lam cũng không biết nên giận hay nên cười, nói: “Anh nói với tôi để làm gì?”

Tự chui đầu vào rọ, Hướng Nam thực đáng thương a

Sớm biết vậy y vừa rồi cái gì cũng không nói…

Cửa tiệm bận rộn đến tận tối, nghĩ đến ngày mai mình liệu có vướng phải một trận hỗn chiến hay không, Hướng Nam một chút tâm trạng cũng không có.

Trước lúc tan ca, bà chủ Hủy gọi y vào phòng, bảo có việc muốn nói với y. Hướng Nam nghĩ ngày mai nếu không trực tiếp không cần nghỉ, tránh một đợt phong ba, nào ngờ….

“Nghỉ một tuần?!”

“Phải.” Bà chủ Hủy dúi điếu thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn. Cô đứng lên đi đến bên cạnh Hướng Nam, dựa vào phía trước bàn, nói: “Hôm nay thực sự không cách nào nên mới gọi anh đến giúp. Tay anh đã như vậy, tôi nỡ nào ngược đãi anh, bắt anh đi làm chứ?”

Tiểu Lam gõ cửa, từ ngoài đi vào.

Cậu đưa túi đồ trong tay cho Hướng Nam, nói: “Cái này cho anh, thuốc cùng băng gạt. Tối nay anh tắm rửa xong thì có thể thay băng.”

Hướng Nam còn chưa kịp cảm ơn, tiểu Lam đã bị người ta gọi ra ngoài giúp việc.

Khóe miệng bà chủ Hủy khẽ cong lên.

Cô vỗ vai Hướng Nam: “Việc dọn dẹp cứ để bọn tôi lo. Anh về sớm nghỉ ngơi, tuần sau lại đến, được không?”

“Được.”

Hướng Nam gật đầu đứng lên, không ngờ bà chủ Hủy đột nhiên ôm lấy cánh tay y, nhỏ giọng nói: “Nhớ kỹ đấy, là tuần sau. Đến lúc đó anh không được cùng ai đó chạy mất đâu đấy.”

Lời nửa đùa nửa thật của bà chủ Hủy làm Hướng Nam rất xấu hổ. Y gật đầu, cũng coi như đưa ra lời đảm bảo.

Hướng Nam đi về phía khu ký túc xá, ở sân bóng rổ ngay cạnh tầng một của ký túc xá bắt gặp Thường Triết.

Thường Triết đang ngồi ở bậc thềm đá, đầu ngẩng lên, nhìn trời.

Y đón lấy ánh trăng mờ ảo, ánh đèn đường mờ mịt bên cạnh cũng hoàn toàn chiếu lên khuôn mặt tinh tế của y.

Giây phút này, nét đẹp giống như vị hoàng tử yêu tinh trong mộng hiện ra trước mắt, Hướng Nam nhìn thấy, bất giác ngây người.

Thường Triết cảm nhận được ánh mắt y liền quay đầu lại nhìn Hướng Nam.

Y khẽ cười, hỏi: “Xong việc rồi sao?”

“Tạm ổn rồi.”

Hướng Nam gật đầu, thấy sắp đến cửa ký túc xá rồi, hỏi y: “Cậu không về sao?”

Khóe miệng Thường Triết khẽ cong lên.

“Đại thúc, cảm giác được mẹ thương yêu là như thế nào vậy?”

Lời Thường Triết làm trái tim Hướng Nam khẽ thắt lại.

Hướng Nam từng biết một chút chuyện nhà Thường Triết qua lời Cao Hách.

Hướng Nam không biết liệu Thường Triết có để ý chuyện người khác đem chuyện nhà y ra bàn tán không, thế nhưng Hướng Nam không hè định giả vờ như gì cũng không biết.

Do dự một lúc, Hướng Nam ngồi xuống cạnh Thường Triết, hỏi y: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

“Từ nhỏ mẹ tôi đã không ở bên cạnh, gần đây… bà ấy quay lại.”

Hướng Nam không rõ, Thường Triết bị nhốt lại không giống như mấy con sói con kia bị phạt.

Nhà y nhận được tin của người quen. Mẹ ruột của Thường Triết sớm đã ra nước ngoài, mai danh ẩn tích, khoảng thời gian này liên tục xuất hiện ở những nơi y thường đến.

Chuyện này được nhà họ Thường để tâm vô cùng, thế nên, Thường Triết bị gọi trở về, được bảo vệ ở nhà, không cho đi đâu cả.

Mãi đến hôm qua, Thương Triết bị nhốt trong nhà quá lâu liền phát điên. Cả nhà họ Thường không ai khuyên được y, dưới sự thương lượng thêm cả việc thực sự chưa ai thấy người đàn bà kia xuất hiện, Thường Triết mới được thả ra.

Dẫu sao cũng nghe nói người đàn bà kia muốn nhà họ Thường kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, Hướng Nam thấy Thường Triết kể lại như vậy, thực rất nóng ruột.

“Vậy cậu…”

Hướng Nam vừa mở miệng, Thường Triết đã cắt ngang lời y.

“Đại thúc, chìa khóa phòng ký túc của tôi để quên ở nhà rồi.”

“Hả?”

Hướng Nam không biết, Thường Triết không muốn tiếp tục nói chuyện kia nữa, thế nến liền nói một câu đổi chủ đề.

Hướng Nam ngây ra một lúc lâu, lúc phản ứng lại, nói: “Cậu cứ ngồi ở đây, chính là chờ tôi về rồi tính kế với tôi sao?”

Một câu này của Hướng Nam cũng không phải không có lý do.

Tên nhóc Thường Triết bạn khắp trường. Nếu đơn thuần muốn ở nhờ, nhẽ nào có thể ngồi một mình ở đây chờ y về.

“Sao đại thúc là nói vậy?” Thương Triết bảo bối giả bộ chịu khổ, bị ủy khuất, chào mời: “Đại thúc anh đưa tôi về có rất nhiều lợi ích, muốn làm gì với tôi cũng được nha ”

A….

Miệng Hướng Nam giật giật, đầu đầy hắc tuyền.

Cuối cùng, Hướng Nam phẩy tay với y: “Cái này… muốn gì làm nấy thì thôi đi. Nếu cậu chỉ đơn thuần muốn ở lại, thì lên phòng tôi nếu cậu có ý định động tay động chân lung tung, vậy cậu ở đây qua đêm đi.”

Tuy nói vậy, thế nhưng Hướng Nam đứng dậy đi vài bước vẫn quay đầu lại xem Thường Triết có theo sau không.

Thường Triết thấy y như vậy, vui vẻ theo y đi lên.

Vừa vào ký túc xá, vừa hay đến giờ giới nghiêm 12 giờ.

Hướng Nam vừa mở cửa bước vào liền bị Thường Triết đè lên cửa. Y tức giận, nói: “Không phải không được động tay động chân lung tung sao?”

“Tôi với anh, sao có thể chỉ động tay động chân lung tung.

Thường Triết hôn lên môi Hướng Nam.

Một nụ hôn ngọt ngào, cánh môi xinh đẹp cong lên, giọng nói đầy mê hoặc kề sát bên tai Hướng Nam: “Tình yêu, chúc mừng sinh nhật ”