Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 62: Vấn đề

“Cao Hách ”

Không rõ vì sao Cao Hách lại xuất hiện ở đây, Hướng Nam có chút bất ngờ nhìn hắn.

“Cậu… tới tìm Mạc Dương?”

“Cậu ta ở nhà sao?”

Trên mặt Cao Hách một chút cảm xúc cũng không có. Hướng Nam có phần không yên lòng mà nhíu mày, cuối cùng, y lắc đầu.

Khuôn mặt cứng đơ của Cao Hách liền được thả lỏng. Hắn để ý tới băng trắng quấn trên tay Hướng Nam. Cậu định hỏi, thế như hai hàng mi dài khe chớp động mấy cái, liền đổi lời: “Tôi có thế đi vào không?”

“A… Tất nhiên.” Hướng Nam tránh người, Cao Hách đi vào trong phòng, nhìn một vòng xung quanh, rồi ngồi xuống ghế sofa.

Hướng Nam rót cho hắn một cốc nước. Y ngồi xuống chiếc ghế đơn, hỏi hắn: “Cậu tìm Mạc Dương có việc gì?”

Ý của Hướng Nam là sẵn lòng chuyển lời giúp.

Ánh mắt Cao Hách rơi xuống mặt Hướng Nam. Kỳ lạ thay, y cảm thấy trong mắt Cao Hách có tia lạnh lẽo. Cảm giác này khiến khuôn mặt chỉ mang ý cười của Hướng Nam cứng đờ lại.

“Có phải… có chuyện gì quan trong không? Nếu cậu không tiện nói, chờ đến lúc cậu ta trở về, tôi sẽ bảo cậu ta tới tìm cậu, hay là…” Hướng Nam định bảo trong nhà có số di động của Mạc Dương, nếu Cao Hách có việc gấp có thể gọi cho gã.

Một đống lời muốn nói tiếp theo của Hướng Nam bị Cao Hách trực tiếp cắt ngang. Cao Hách tay trai cầm ly nước, cũng không uống, nói: “Tôi đến là để tìm anh.”

Hướng Nam có chút ngẩn người.

Nghĩ cùng phải, hai người vốn không có quan hệ gì, có chuyện gì được chứ.

“À… “ Hướng Nam gật đầu.

Hướng Nam cảm thấy được Cao Hách trước mắt hình như tâm trạng không tốt. Y nhất thời không biết nói gì, chỉ cẩn thận nhìn hắn. Cao Hách im lặng hồi lâu, hỏi: “Vì sao sau đó không đến tìm tôi?”

“Hả?”

Hướng Nam chưa kịp phản ứng, chớp chớp mắt, bắt gặp ánh mắt Cao Hách.

Cao Hách nói: “Hôm đó cho tôi uống thuốc, cũng không nói là không tới nữa… Vì sao sau đó lại không tới?”

Không biết mình cảm giác sai hay thế nào, Hướng Nam thấy Cao Hách ngồi đó tràn đầy oán khí. Hướng Nam di chuyển ánh mắt, nói: “Cái đó… Có rất nhiều lý do…”

Cho rằng Hướng Nam chỉ trả lời có lệ với mình, ánh mắt Cao Hách lại càng thêm lạnh lẽo. Cuối cùng, hắn hỏi: “Hôm nay anh rảnh không?”

Hướng Nam không đoán được hôm nay Cao Hách làm sao, lại đưa mắt nhìn về phía cậu.

Cao Hách giơ lên cánh tay bị bó bột của mình: “Anh đi cùng tôi đến bệnh viện, được không?”

Cao Hách nói vậy, tất nhiên Hướng Nam liền gật đầu.

Hướng Nam vào trong thay quần áo, học thuộc số điện thoại của Mạc Dương, sau đó theo Cao Hách ra ngoài.

Ngay khi hai người vừa vào trong thang máy, đồng thời có hai người đàn ông đi ra khỏi chiếc thang máy bên cạnh. Hướng Nam thấy hai người đó giống như đi về phía căn hộ của Mạc Dương thì không khỏi nhíu mày.

Y muốn xác định xem hai người kia có phải là đến tìm Mạc Dương hay không, thế nhưng cửa thang máy đã đóng lại rồi.

“Sao vậy?”

Cao Hách hỏi y.

Hướng Nam lắc lắc đầu.

Nghĩ lại có thể là ai đó tìm Mạc Dương có việc, Hướng Nam vốn định quay trở lại hỏi một chút, thế nhưng y nhìn Cao Hách, lại từ bỏ ý định này.

Hướng Nam cùng Cao Hách đến bệnh viện.

Cao Hách tới bệnh viện là để nhờ bác sĩ tháo phần thạch cao trước thời hạn. Bác sĩ cần hắn chụp X-quang trước tiên. Sau khi Cao Hách theo y tá đi mất, Hướng Nam lo lắng hỏi vị bác sĩ: “Bác sĩ, thạch cao bỏ ra trước thời hạn không tốt nhỉ?”

“Không sao.” Bác sĩ cười nói: “Tất cả phải đợi ảnh chụp X-quang rồi mới nói được.”

Sau khi có ảnh chụp, bác sĩ bảo đã hồi phục rất tốt, đồng ý cho Cao Hách bỏ lớp thạch cao trước.

Để hai người Cao Hách ngồi đó chờ một chút, sau khi bác sĩ đi ra, không khí giữa hai người vì sự im lặng mà trở nên có chút ngượng ngùng.

“Đúng rồi, hôm chị cậu đính hôn sao không thấy cậu?”

Hướng Nam cảm thấy hai người cứ ngồi không như vậy cũng không phải cách, y chủ động mở miệng tìm chủ đề nói. Nghe một lời này của Hướng Nam, Cao Hách liền đưa mắt liếc về phía Hướng Nam.

Hướng Nam bị hắn nhìn chằm chằm cả người khó chịu, rất khó xử nhìn lại hắn. Qua một lúc lâu, Cao Hách mới nói: “Anh thích anh trai tôi.”

“Hả?”

Cao Hách đột nhiên nói ra một lời khẳng định như vậy làm Hướng Nam đờ người.

Y đúng là có cảm tình với Cao Hạo, thế nhưng…

“Vì…” Hướng Nam cứng ngắc kéo khóe môi, hỏi hắn: “Vì sao đột nhiên lại nói lời kỳ quái vậy?”

Hai hàng lông mi dài của Cao Hách khẽ run run, mắt không mở ra nữa.

Hướng Nam không biết, cảnh tối đó y ngồi trên đùi Cao Hạo bị Cao Hách vì trốn tránh đón tiếp khách khửa mà đi ra vườn hoa nhìn thấy.

Đại thúc từ trước đến nay luôn từ chối tiếp xúc thân cận với người khác, tối đó không những ngoan ngoãn ngồi lên đùi Cao Hạo, tay còn ôm chặt lấy cổ hắn.

Bộ dạng thân thiết của hai người không ngừng luổn cuổn trong đầu Cao Hách. Trong lòng hắn từ lúc đó bắt đầu có chút tức giận.

Cao Hách không nói thêm gì nữa, không khí giữa hai người lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Nhưng lần này, Hướng Nam đã hoàn toàn không còn ý nghĩ tìm chủ đề nói chuyện nữa rồi.

Hướng Nam tính toán thời gian, không biết Trình Nam đã quay về hay chưa nữa.

Y sợ cậu về không vào được ra, bản thân đến lúc lại chịu cực. Nghĩ nghĩ một chút, quyết định chủ động gọi cho Trình Nam.

Y hỏi Cao Hách: “Cậu có thể cho tôi mượn điện thoại, gọi điện báo cho Trình Nam một chút không?”

Hướng Nam đột nhiên nói vậy, lông mày Cao Hách liền nhíu lại.

Chút thay đổi này của Cao Hách Hướng Nam lại không nhận ra được.

Cao Hách lấy điện thoại ra giúp Hướng Nam ấn số Trình Nam, Hướng Nam đột nhiên nhớ ra điện thoại của Trình Nam vẫn đang để ở chỗ Thiếu Kiệt, nhỏ tiếng hỏi: “Điện thoại cậu ta có gọi được không?”

Cao Hách không trả lời, chỉ đưa điện thoại cho y.

Hướng Nam nhận điền thoại, nghe thấy đầu kia có tiếng chuông. Y đứng lên, đi sang một bên.

Hướng Nam gọi điện vừa đúng lúc Trình Nam vừa ra khỏi thang máy, bị một trong hai tên đàn ông đi ngược lại đụng phải. Cậu bị đau định nổi giận, điện thoại liền reo vang.

Tên đụng phải cậu cũng đang nghe điện thoại, hắn liếc cậu một cái rồi đi vào thang máy. Trình Nam nhìn chằm chằm cánh cửa thang máy đóng lại, bắt máy hỏi: “Chuyện gì?”

“Là tôi.”

Trình Nam nghe thấy giọng Hướng Nam thực sự ngạc nhiên.

“Cao Hách tới tìm tôi, muốn tôi cùng cậu ta tới bệnh viện.”

“Cậu ta làm sao?”

Trình Nam nghe thấy hai chữ “bệnh viện” có chút căng thẳng, Hướng Nam ở bên kia nói: “Không sao, cậu ta muốn tháo lớp thạch cao bó bột xuống.”

“À.” Trình Nam thả lỏng người, cậu hỏi Hướng Nam: “Vậy tầm nào anh trở về?”

“Còn chưa rõ. Thực ra về cũng không để làm gì. Cả hai chúng ta đều không có chìa khóa, không vào được trong nhà.”

Cũng phải

Hướng Nam không về được chỗ Mạc Dương càng tốt.

Đây vừa hợp ý Trình Nam.

“Vậy bây giờ làm sao? Tôi hai tay túi lớn túi nhỏ đều là mua cho anh. Anh sẽ không đáng ghét bảo tôi về tự mình ăn chứ?”

Ý đồ của Trình Nam là lừa Hướng Nam về địa bàn của mình.

“Cái đó…”

Tốt xấu gì Trình Nam cũng đặc biệt vì mình chạy đi mua đồ, nhưng Hướng Nam lại không muốn về chỗ của cậu, y sợ đến lúc đấy lại bị nhốt lại. Cảm thấy khó nghĩ, y nhìn về phía Cao Hách.

Cao Hách bắt gặp ánh mắt y, rất nhanh liền quay đi.

Hướng Nam đột nhiên nói muốn gọi cho Trình Nam, Cao Hách trong lòng ngờ vực, nhưng hắn không thể hiện ra ngoài.

Lông mi Cao Hách khẽ động hai cái. Hắn nâng tầm mắt, nhìn Hướng Nam đi về phía mình.

“Cậu…” Hướng Nam hỏi: “Có muốn ăn sủi cảo không?”

“A?”

Cao Hách bị Hướng Nam hỏi vậy liền ngớ người.

Cuối cùng, dưới sự bàn bạc của mọi người, tiểu Trình Nam đặc biệt chạy đi mua một đống sủi cảo quyết định “hạ cánh” tại ký túc xá của Cao Hách bảo bối.

Có điều trong ký túc xá của Cao Hách không có người, thế nên, Trình Nam chỉ có thể xách mấy túi đồ đông lạnh quay về trường trước, chờ

Trình Nam lười mang mấy thứ đồ kia về phòng mình, trực tiếp đến quán của bà chủ Hủy.

Vừa vào cửa, Trình Nam không nói hai lời ném đồ cho tiểu Lam đang đứng ở quầy bar kêu cậu cho vào tủ lạnh. Bà chủ Hủy đúng lúc này có mặt trong tiệm, tò mò đi lại. Cuối cùng, ngồi xuống ở quầy bar bên cạnh Trình Nam, hỏi: “Gì vậy? Bạn nhỏ nhà chúng ta định mở tiệm sủi cảo sao?”

“Nào có Là đại thúc nhất quyết không ăn gì ngoài sủi cảo nên cháu mới mua đấy.”

Lời của Trình Nam làm bà chủ Hủy đang định đặt cây thuốc lá lên môi dừng lại động tác.

“Cháu bắt anh ta về rồi?”

Ánh mắt xinh đẹp của bà chủ Hủy liếc về phía Trình Nam. Câu này của cô rõ ràng đang đánh giá Trình Nam bạo lực. Cậu lắc đầu: “Không có, là đợi anh ấy tự mình tới chờ cháu có được không?”

Chạy rồi còn tự đưa mình đến cưa?

Mục đích của anh ta…

Khói thuốc vấn vít, mắt bà chủ Hủy híp lại.

Cô rít lấy một hơi thuốc, nhả khói ra rồi hỏi Trình Nam: “Về anh ta, cháu nghĩ thế nào?”

“Cháu thích anh ấy.” Trình Nam rất thẳng thắn trả lời.

“Thật lòng?”

“Phải.”

Vì sao không phải chỉ là đùa chơi?

Vì sao lại phải thật lòng?

Bà chủ Hủy cười khổ: “Cha cháu sẽ đánh chết cháu.”

Trình Nam không nói tiếng nào, bà chủ Hủy biết, cậu không muốn đối mặt với vấn đề này.

Bà chủ Hủy không nói gì tiếp. Người trẻ tuổi khí thịnh sẽ rất cố chấp với suy nghĩ của mình. Cô biết, phí sức nói nhiều cũng không để làm gì.

Sau đó Cao Hách gọi điện cho Trình Nam, y theo Cao Hách đến cửa tiệm.

Lúc y nhìn thấy bà chủ Hủy, nhất thời thực xấu hổ.

Bà chủ Hủy lai không cảm thấy có vấn đề gì, lại gần y hỏi: “Khi nào về làm bù trả phép đây?”

Hướng Nam chớp chớp mắt, rất bất ngờ, nói: “Tôi tưởng mình bị đuổi việc rồi chứ?”

Dù sao lâu như vậy không đến, ở đâu có bà chủ nào lại khoan dung như vậy.

“Đuổi việc?” Bà chủ Hủy rất có ý khởi binh vấn tội liếc về phía Trình Nam, nói với y: “Nghỉ việc không đến, cũng không phải lỗi của anh.”

Hướng Nam không muốn để Cao Hách ở bên cạnh biết lúc trước xảy ra chuyện gì, muốn trốn tránh vấn đề này. Không ngờ Trình Nam đột nhiên kéo bà chủ Hủy ra chen vào giữa hai người, nắm lấy cánh tay bị thương của Hướng Nam quơ quơ trước mặt cô, nói: “Nhìn nè, anh ấy là vì cứu cháu mà thành ra thế này. Chuyện đi làm bù trả phép cứ từ từ đã, đợi tay anh ấy khỏi thì tính.”

Bà chủ Hủy nhíu mày.

Cô kéo Trình Nam ra. Cô không để ý đến sự bất mãn của cậu mà đưa tay về phía tiểu Lam đang đứng sau quầy bar. Tiểu Lam mở ngăn kéo lấy một món đồ đưa cho bà chủ Hủy, cô liền đem đồ đưa cho Hướng Nam.

“Đây là chìa khóa phòng ký túc của cậu. Khi nào trở lại làm cậu tự mình tính xem, được không?”

Hướng Nam nhìn chiếc chìa khóa này, nhất thời không biết nói gì. Cuối cùng, y gật đầu. Cánh môi xinh đẹp trước mặt liền hiện lên một nụ cười hoàn mỹ, ánh mắt lười biếng của bà chủ Hủy liền liếc về phía Cao Hách.

Trong lòng bà chủ Hủy có suy tính, khe khẽ, từ trong đáy lòng, mỉm cười.

Hướng Nam tay bị thương cùng Cao Hách tay phải không thể sử dụng hai tay trống rỗng theo tiếu Trình Nam về phòng ký túc của Cao Hách bảo bối.

Sau đó Cao Hách gọi điện cho dì Thừa giúp việc. Sau khi bà đến liền lập tức vào bếp bận rộn, ba người ngồi ở đó chỉ việc chờ ăn. Buồn chán một lúc, dì Thừa đi ra nói với họ rằng đã có thế ăn rồi.

Dì Thừa hấp tất cả số sủi cảo mua về. Số lượng như vậy làm Hướng Nam lúc vừa vào phòng bếp không khỏi há hốc miệng.

Y than lãng phí, Trình Nam cũng không để ý y kêu ca, kéo y sang một bên, giúp bê đồ ra ngoài.

Dì Thừa sau khi bê hết đồ ăn ra xong liền quay trở vào. Bà cẩn thận rửa tay, mở cửa ngăn tủ phía trên, từ trong đó lấy ra một lọ kem dưỡng bôi lên tay mình.

Hướng Nam nhìn lọ kem bôi tay kia, mặt không khỏi đỏ bừng.

“Cậu sao vậy?” Dì Thưa hai tay xoa bóp thấy Hướng Nam nhìn chằm chằm hai tay mình, khẽ cười, nói: “Cả ngày nhúng tay trong nươc,s không cẩn thận chăm sóc là không được.”

“Cũng phải…” Hướng Nam cũng cười, nụ cười thực cứng nhắc.

Dì Thừa đặt lọ kem vào chỗ cũ, cởi tạp dề đi ra ngoài. Hướng Nam liếc ngăn tủ kia một cái, cầm lấy một chiếc cốc sạch đi đến trước ấm đun nước.

Y định uống chút nước, ai ngờ còn chưa kịp nhấn nút ấm liền bị ai đó áp lại từ phía sau.

Y bị đè dán sát vào chạn bếp, cảm thấy hơi thở sâu nóng bỏng phía sau gáy. Y biết, người ôm y từ phía sau, là Cao Hách.

“Anh thích anh trai tôi, phải không?”

Cao Hách cúi đầu hít nhẽ mùi hương nhàn nhạt trên người Hướng Nam, giọng rất trầm, nhè nhẹ, hỏi y.

“Cậu đừng nói linh tinh.”

Bàn tay còn lại không bị thương của Hướng Nam nắm lấy ngăn tủ phía trên. Y thấp giọng phàn nàn, bị Cao Hách bảo bối ôm càng thêm chặt.

“Nếu không phải, vậy anh có thể yêu tôi không?”

Lời này của Cao Hách làm Hướng Nam thật sự kinh ngạc.

Y chống giữ cơ thể mình định quay người lại. Vừa mới quay đầu, nhìn thấy Trình Nam không biết từ lúc nào đứng ngoài cửa phòng bếp, đại thúc đờ người, hoảng sợ.