Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 147: Sự cố

Sau đó không biết vì lý do gì, Trình Nam trở nên bận rộn.

Cậu nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, hơn nữa còn tối muộn mới về nhà.

Hướng Nam không rõ sự thay đổi này ở cậu là vì chuyện gì, hỏi cậu hiện tại đang làm gì thì cậu cũng không trả lời.

Sau đó, Trình Nam bắt đầu ngủ lại bên ngoài.

Khoảng thời gian dài nhất là bảy ngày liền không về nhà.

Hướng Nam cảm thấy Trình Nam không thích y quản chuyện của cậu nên dần dần cũng không nói tới nữa.

Sảnh Dực và con trai không ở đây, Trình Nam thì về ngồi được một lát lại đi, một mình Hướng Nam cô đơn ở nhà không có việc gì, thế nên ngoài trừ đi làm thì y trực tiếp ở lại luôn trong bệnh viện.

Chiều hôm đó Hướng Nam nhận được điện thoại của Cao Hách, nói mời y đi ăn.

Hướng Nam lấy lý do không rảnh mà từ chối.

Hướng Nam không ngờ đến tối, y vừa vào bệnh viện chưa được bao lâu, Cao Hách đã xách một túi to màu trắng tới tìm y.

Hướng Nam cùng hắn ngồi trên ghế đá ngoài vườn hoa, nhìn hắn lấy đồ trong túi ra liền hỏi: “Bít tết?”

“Hamburger.”

Cao Hách chớp chớp mắt: “Anh muốn ăn bít tết?”

Hướng Nam khẽ cười, lắc đầu.

Cao Hách lại lấy một hộp cơm to rất đẹp ra. Hướng Nam chớp chớp mắt: “Burger cỡ lớn?”

Mắt Cao Hách híp lại: “Bít tết…”

Hướng Nam bật cười.

Sau đó Hướng Nam mới biết, Cao Hách không đoán được y muốn ăn gì nên chuẩn bị mỗi thứ một chút: cánh gà rán, gà ủ muối rang, xúc xích, mỳ Ý, coca, trà sữa, cà phê, nước hoa quả, cái gì cũng có.

Tối đó, hai người ngồi trên ghế đá, phấn đấu để không lãng phí thức ăn.

Tối đó, Cao Hách bị Hướng Nam đút cho không ít không ngừng lấy hai tay ôm bụng, như một đứa trẻ to xác, bực bội vì sự lãng phí mình tạo ra.

Hướng Nam vui lắm.

Y cùng Cao Hách ngồi trên ghế đá trò chuyện rồi gà gật ngủ mất.

Khi trời hửng sáng, Hướng Nam bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lôi ra xem thấy người gọi tới là Sảnh Dực thì ngạc nhiên.

“Sảnh Dực?”

“Hướng Nam! Hướng Nam!” Sảnh Dực ở đầu bên kia điện thoại nức nở, kêu gào: “Không… không thấy con đâu cả!”

Trong đầu Hướng Nam “ong” lên một tiếng rồi cũng phát hoảng.

Hướng Nam lập tức lao tới khách sạn Sảnh Dực đang ở.

Hỏi ngắn hỏi dài, Sảnh Dực cái gì cũng không biết, lắc đầu nguầy nguậy. Đến cuối, cô đột nhiên nói: “Nhất định là hắn!”

“Ai?”

“Triệu Minh Lương… Triệu Minh Lương…”

Hướng Nam khựng người, nôn nóng: “Không phải hắn ta chết rồi sao?”

“Phải… Không phải.” Sảnh Dực khóc kể: “Người đồng hương kia nói vậy với em, nhưng…. nhưng một thời gian trước em nhìn thấy hắn ở chỗ cửa hàng.”

“Em ban đầu không dám khẳng định, sợ anh hiểu nhầm là năm đó em lừa anh nên không dám nói. Sau đấy em gọi một cú điện thoại quốc tế đường dài để xác nhận lại, người đồng hương kia bảo rằng là thật sự chết rồi. Em vốn thở phào yên tâm, nhưng… nhưng….” Sảnh Dực giữ chặt lấy Hướng Nam: “Mấy hôm trước có người theo dõi em. Sau đó, hắn… hắn gọi điện cho em, nói cuộc sống em khá tốt, muốn đòi em tiền…”

“Hướng Nam… Hướng Nam… Nhất định là hắn! Nhất định là hắn! Nhất định là hắn!”

Sảnh Dực đã khóc lóc đến không còn hình người nữa.

Hướng Nam ôm chặt lấy cô, an ủi cô. Sau đó, Cao Hách ở bên cạnh hỏi: “Số điện thoại hắn là bao nhiêu?”

Sảnh Dực vội lục túi, lấy điện thoại ra. Cao Hách nhìn một cái rồi nhấn nút gọi.

Cao Hách thấy có người bắt máy liền bật loa ngoài.

Sảnh Dực vừa nghe tiếng liền nhào tới, gào lên: “Thằng cha thất đức Triệu Minh Lương nhà anh! Anh đưa hai đứa con tôi đi đằng nào rồi?”

Người bên kia điện thoại nghe thấy tiếng gào khóc của Sảnh Dực thì rõ ràng rất bất ngờ.

Hướng Nam không nghe thấy tiếng đáp, nhìn qua Cao Hách. Cao Hách định lên tiếng, nào ngờ bên kia lại nói trước.

“Không sai, người tao bắt đi rồi, thế nào?” Người kia dẫn dắt: “Con ruột tao, tao tới đón về, mày có thể tố cáo tao bắt cóc sao?”

“Tên đốn mạt Triệu Minh Lương nhà anh!”

Sảnh Dực rất kích động. Hướng Nam đỡ lấy cô, an ủi cô rồi hỏi: “Anh bảo phải thế nào anh mới chịu trả bọn nhỏ về cho bọn tôi?”

Đột nhiên nghe thấy giọng đàn ông, đầu bên kia im lặng một lúc.

Cuối cùng, hắn ta nói: “Rất đơn giản. Tao cần con trai là để dưỡng già. Nếu mày chịu đưa tao…”

Tên kia báo ra một con số rất lớn, muốn Hướng Nam đưa tới một nơi rồi bảo: “Nếu mày chịu bỏ tiền, nửa đời sau tao có nơi dựa vào rồi, tao sẽ kêu người đưa hai đứa nhỏ về.”

Sảnh Dực hận mình năm đó hồ đồ, gặp phải tên hại người như này, vùi đầu vào lòng Hướng Nam bật khóc.

Hướng Nam ôm chặt lấy cô, nhìn Cao Hách. Cao Hách nói vào điện thoại: “Tôi muốn nghe tiếng bọn nhỏ.”

“Nghe cái gì cơ?” Tên kia mất kiên nhẫn: “Đã uống thuốc ngủ rồi, làm sao nghe được?”

“Nếu bọn mày không tin, tao sẽ cắt bất kỳ một bộ phận nào đó trên người chúng nó rồi gửi cho bọn mày. Thế nào?”

“Triệu Minh Lương! Anh không phải người!” Sảnh Dực rất xúc động, không kiềm chế được nữa, nhào tới trước điện thoại, gào thét: “Hai đứa nó là cốt nhục ruột thịt của anh, cốt nhục ruột thịt đó. Vì sao có thể tàn độc như vậy… Anh không phải người… Anh không phải người…..”

“Có phải hay không thì liên quan đéo gì đến tao! Có muốn con hay không thì phải xem mày làm gì. Nếu bọn mày dám đối phó lại tao, tao sẽ để bạn tao bán cả hai đứa nó đi!”

Đầu bên kia ngắt máy.

Sảnh Dực khóc lóc vật vã rồi ngất đi.

Hướng Nam nhấn nhân trung rồi thoa dầu mới khiến cô tỉnh lại.

Sảnh Dực tỉnh lại liền gọi con.

Hướng Nam kêu cô bình tĩnh, cô nước mắt lã chã, siết chặt lấy tay y: “Hướng Nam, Hướng Nam, làm sao bây giờ? Khoản tiền đó chúng ta đào đâu ra? Chúng ta làm sao bây giờ…”

Cao Hách lấy di động mình ra, ra hiệu với Hướng Nam rồi đi ra ngoài.

Cao Hách ở ngoài gọi điện thoại, nói chuyện của Hướng Nam, thi thoảng lại liếc mắt vào qua khe cửa.

Sảnh Dực hoang mang hoảng sợ, túm lấy áo Hướng Nam: “Hướng Nam, nếu không chúng ta hỏi mượn Mạc Dương. Chúng ta mượn tiền Mạc Dương được không?”

Hướng Nam lắc đầu, giữ lấy cô, kêu cô bình tĩnh, nói: “Em nhớ này. Em phải nhớ này.”

“Anh sẽ tìm cách, nhưng em không được tới tìm mượn tiền Mạc Dương, biết không?”

“Vì sao?”

“Biết không?”

Sắc mặt Hướng Nam rất nghiêm túc.

Sảnh Dực không rõ lý do, lại hỏi: “Vì sao?”

Hướng Nam cũng hỏi lại lần nữa: “Biết không?”

Sảnh Dực nghi hoặc, gật đầu.

Hướng Nam theo Cao Hách rời đi.

Y từ chối vay tiền Cao Hách, tự mình chạy đi tìm cách. Một đi liền đi hết cả buổi sáng.

Y lấy cái thẻ Thiếu Kiệt để lại mang ra ngân hàng. Vì lượng tiền cần rút khá lớn, bên ngân hàng cần y hẹn trước.

Hướng Nam không rút được tiền.

Y định trực tiếp đưa cái thẻ này cho Triệu Minh Lương.

Sảnh Dực không nghe được tin tức gì từ Hướng Nam, gọi điện thì điện thoại y lại tắt máy (hết pin).

Cô sốt ruột mà không biết làm gì, gọi điện tìm Hướng Bắc. Còn chưa kịp lên tiếng, bọn họ đã không thèm đếm xỉa tới cô.

Tên kia lại gọi tới. Sảnh Dực hoảng tới chân tay luống cuống.

Sảnh Dực sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi xin Hướng Bắc số của Mạc Dương rồi gọi cho gã.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Mạc Dương ngoài kinh ngạc ra thì không hề căng thẳng.

Mạc Dương nói gã hiện tại đang ở một công ty tài vụ, muốn Sảnh Dực tới gặp mặt. Sảnh Dực vừa ngồi vào phòng làm việc, Mạc Dương đã ném một tập văn kiện qua, mặt mũi lạnh tanh: “Ký đi.”

“Gì đây?” Sảnh Dực tưởng là giấy tờ ghi nợ, không ngờ vừa đọc liền sững người.

“Giấy ủy quyền giám hộ?!” Sảnh Dực đẩy tập văn kiện ra: “Cậu muốn đục nước béo cò, giúp Hướng Nam cướp lấy hai đứa nhỏ?!”

“Không phải cướp, mà là yêu cầu.”

Mạc Dương bật cười ha ha: “Cô có thể không ký, không ký thì cứ để bọn nhỏ theo tên vô liêm sỉ kia thôi.”

“Không chừng…” Mạc Dương trầm giọng áp sát lại: “Tên kia hôm nào đó trên đường gặp mấy tên lừa gạt đòi tiền liền hất tay ném hai đứa nó ra đường…”

Mạc Dương nhếch mép, ngồi tựa vào lưng ghế: “Cứu hay không cứu, cái đó phải dựa vào cô.”

Tim Sảnh Dực trùng xuống.

Làm sao giờ?

Nếu chấp thuận, con trai trở về cũng không còn là của cô nữa.

Nếu không chấp thuận, con trai không thể trở về, vậy cuộc đời hai đứa nhỏ không chừng sẽ bị hủy hoại mất.

Sảnh Dực cắn chặt môi, bàn tay run rẩy cầm lấy tờ giấy ủy quyền kia.

Đúng lúc cô nhấc bút lên định ký tên mình xuống, điện thoại trên bàn Mạc Dương đổ chuông.

“Cái gì?” Mạc Dương hoảng hốt: “Cậu nhìn rõ chứ? Anh ấy chỉ có một mình?”

“Tên ngốc Hướng Nam này!” Mạc Dương nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu làm Sảnh Dực ngây người.

“Mấy cậu giúp tôi để ý anh ấy!”

Mạc Dương lập tức dẫn người rời đi.

Trong lòng Sảnh Dực thấy hoảng sợ một cách khó hiểu, lo Hướng Nam gặp chuyện, ném tập văn kiện xuống rồi cũng đuổi theo.

Hướng Nam bên này đi tới địa chỉ như Triệu Minh Lương nói, lên tầng nhưng chẳng thấy hắn ta đâu.

Hướng Nam cảm thấy kỳ quái, đi xuống tầng, thấy một bóng người khá quen mắt nhưng không nhận ra là ai, liền thử gọi một tiếng Triệu Minh Lương.

Phản ứng đầu tiên của người kia là nhướn mày quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Nam thì nhíu mày. Hắn ta nhìn ngó nửa ngày, nhận ra là vị kim chủ này mới bật cười.

Người kia đi về phía Hướng Nam nhưng chưa được hai bước, thấy sau lưng y đột nhiên xuất hiện một đám người mặt mũi dữ tợn thì hoảng sợ.

“Đừng chạy!”

Sau lưng Hướng Nam truyền tới một tiếng quát. Hướng Nam sững người, Triệu Minh Lương run rẩy, ba chân bốn cẳng chạy mất.

Hướng Nam giật mình, hỏi đứa nhỏ đang ở đâu rồi đuổi bám theo.

Đám người làm tên kia giật mình cũng hỏi đứa nhỏ đang ở đâu rồi cũng đuổi theo.

Hướng Nam sau này mới biết đám người này là do Mạc Dương gọi đến thì rất bực mình với hành động làm liều này của Sảnh Dực.

Hướng Nam sợ đám người này gây chuyện ảnh hưởng đến mạng người sẽ khiến Mạc Dương thêm phiền phức, vội vàng chạy nhanh, muốn tóm được tên kia trước.

Người đông thế mạnh, đột nhiên có xe cảnh sát tham gia cùng, khung cảnh càng lúc càng hỗn loạn.

Triệu Minh Lương sợ hãi không có đừng thoát, lao thẳng ra phía đường cái, rồi một tiếng phanh gấp chói tai, hắn ta bị xe đụng bay lên.

Hướng Nam đuổi theo ở phía trước nhìn thấy cảnh máu me be bét này thì đờ người.

Người trên xe đi xuống.

Xe cảnh sát đi tới.

Nghe nói lúc trước có người (Cao Hách) tới báo án, tới điều tra tội phạm bắt cóc, kết quả tới đầu đường thấy ẩu đả (kỳ thực là người của Mạc Dương), tình hình hỗn loạn, còn đam chết người.

Triệu Minh Lương nằm trên nền đường run rẩy, miệng không ngừng phun máy.

Người của Mạc Dương nhanh chóng tản ra, người đi qua chỗ hiện trường đều vây hết lại.

Người trên xe cảnh sát đi xuống, lại duy trì trật tự hiện trường.

Tài xế lái xe kia thấy thảm trạng của Triệu Minh Lương, cuống cuồng kêu lên: “Là anh ta tự mình xông ra! Là anh ta tự mình xông ra…”

Hướng Nam đã hoàn toàn đờ đẫn.

Y đứng ở đó, không biết nên làm thế nào.

Y bị đám người chen chúc đẩy ra, ngước mắt lên thấy Thiếu Kiệt đứng bên kia đường cái dắt theo hai đứa Hòa Hòa và Thuận Thuận đang nhìn y chằm chằm thì sững sờ.

QQ: Mãi tới t2 vừa rồi mình mới hết đợt thi cử rồi chạy pj thuyết trình báo cáo các loại nên hôm CN chưa post được chương mới “Phù quang”, cũng mệt quá nên chẳng có sức post thông báo. Có gì mai hoặc đến CN mình sẽ post bù chương nhé!