Lại phát hiện, cùng những cô nương này nói chuyện, vĩnh viễn nói không lại bọn họ. Xem ra không thể dùng ngôn ngữ thuyết phục, chỉ có thể vận dụng vũ lực để giải quyết. Liễu Khanh Nhan nhớ tới pháp khí duy nhất trên người mình, chính là ngọc bội kia. Nhưng lại không xong, những cô nương này đều là phàm nhân, ngọc kia chỉ có tác dụng đối với yêu ma, vật có tà khí, đối với phàm nhân mà nói là thất sách.
Liễu Khanh Nhan nhớ rõ khi bị Ca Nam gọi đến, đã thấy trong phòng có rất nhiều giá sách, có ngàn vạn cuốn sách. Tầng một của tháp Ca Nam rộng vài dặm, tầng thứ hai cũng có thể không nhỏ. Nếu như thừa cơ hội trốn vào đó, có thể tránh bị những cô nương này quấy rầy.
Mà Liễu Khanh Nhan lại không biết rõ, không chỉ có Hợp Hoan Phái, còn có đệ tử Dục Ma Tông cũng đều nhìn chằm chằm vào mình. Cái này đúng là trước có sói sau có hổ.
Những người kia một mực theo sau Hợp Hoan Phái, giờ phút này đều phân tán ẩn trốn. Chứng kiến Hợp Hoan Phái động thủ, cũng có chút nhịn không được.
"Nên làm cái gì bây giờ? Tuyệt đối không thể để đám nữ tử không biết xấu hổ lấy được lợi. Hừ nam tử này là chúng ta nhìn trúng, dựa vào cái gì chúng ta chắp tay đưa cho người ta, ta không chấp nhận."
"Đúng, đúng, tuyệt đối không để đám nữ tử này thành công. Nếu không Dục Ma Tông còn mặt mũi gì!"
"Như vậy, chúng ta cứ thế này...... thế này...... Còn thế này....."
Đệ tử Dục Ma Tông đều dùng truyền âm trao đổi với nhau.
Liễu Khanh Nhan bây giờ không thể động đậy. Giấc mộng tối hôm qua thành thật sự, những cô nương này chính là những xúc tua.
Bọn họ hất mái tóc dài đen nhánh thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Thời điểm Liễu Khanh Nhan chuẩn bị hành động, tất cả nữ tử cơ hồ cùng hất tóc một cái. Tóc đen đầy trời, loạt xoạt bung ra như tơ nhện. Mà Liễu Khanh Nhan giống như một con mồi bị cuốn thành cái nhộng.
Bị một gọi là mỹ nhân...... Liễu Khanh Nhan cảm thấy khó chịu.
Bị mấy nam tử gọi như vậy đã chán ghét đến cực điểm. Nữ tử vừa nói, Liễu Khanh Nhan lập tức cảm thấy hèn mọn bỉ ổi muốn chết. Nữ tử này còn dùng giọng đùa giỡn.
"Đúng là mỹ nhân. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, chúng ta sẽ cho nếm ngọt ngào, được không?"
Bên người nữ tử như thế dụ hoặc lấy.
"Các ngươi thật đúng là............ Đáng giận! Nếu để cho ta bắt được các ngươi, tuyệt đối sẽ không cho các ngươi sống khá giả!!!"
Liễu Khanh Nhan thở hổn hển nói. Những cô nương này quả nhiên là không bình thường, chính là mãnh thú ào đến như dòng nước lũ.
Lúc này, Liễu Khanh Nhan nhìn về phía cửa, sắc mặt đột nhiên vui vẻ, kích động nói.
"Tử Hiên, ngươi đã tới, đúng là tốt quá. Mau, mau xử lý những nữ tử lai lịch bất chính này!"
Tử Hiên?
Mị Nhi sợ hãi. Người tên Tử Hiên kia, không phải là cái người phá vỡ thuật mị hoặc của nàng sao. Nam tử kia rất là lợi hại. Mị Nhi nghe tên nam tử kia liền cảnh giác, khẩn trương cùng sợ hãi. Những tỷ muội khác cũng lập tức hoảng hốt, nhìn về phía cửa.
Chỗ đó trống rỗng, không có gì cả, càng không có Tử Hiên như Liễu Khanh Nhan nói.
Mị Nhi biết mình bị lừa gạt. Tỷ muội bọn họ nhiều người như vậy đều bị người nam nhân này lừa gạt!
Lập tức lửa giận cao ba trượng.
Liễu Khanh Nhan thừa dịp mọi người thất thần, dùng sức xoay người, thoát khỏi những sợi tóc quấn quanh trên thân. Chỉ còn một chút xíu nữa là thoát hoàn toàn, tinh thần Liễu Khanh Nhan hơi bị chấn động. Lập tức có thể ra khỏi, chỉ cần trốn vào những giá sách liền bình an vô sự.
Mà lúc này, bốn phía bay ra vô số phi tiêu hình dạng như lá liễu. Phi tiêu loạt xoạt bay tới cắt đứt những sợi tóc còn quấn ở trên mình Liễu Khanh Nhan.
"Rốt cuộc là ai ở sau lưng lén lén lút lút, dám phá hư chuyện tốt của chúng ta!"
"Chúng ta chính là Hợp Hoan Phái, đắc tội với chúng ta không có kết quả tốt đâu. Thức thời thì ngoan ngoãn đứng ra cho ta. Chúng ta sẽ nhẹ tay xử lý......"
Trong tích tắc những sợi tóc bị cắt đứt, Liễu Khanh Nhan nhảy vào mê cung vô số giá sách, đem thân ảnh của mình giấu ở trong đó.
Mà đi theo sau Liễu Khanh Nhan là những đệ tử Dục Ma Tông.
"Tức chết đi, chuyện xảy ra nhanh quá, cuối cùng lại để cho hắn trốn thoát!!!"
"Không nên tức giận, lần này rõ ràng có người đang theo phá đám chúng ta. Muốn phá hư chuyện tốt của chúng ta, nếu như là những nam tử kia thì đã sớm động thủ. Những người này chỉ trốn tránh không dám ra đối mặt, cho nên có lẽ là môn phái khác!!!
Mị Nhi phân tích. Phần đông tỷ muội đang tức giận nghiến răng.
Đáng giận, thật sự là đáng giận, mắt thấy sắp được ăn, vậy mà để con mồi chạy trốn, sao cam tâm được!!!
Tại tầng một.
Mặc Dạ tìm hồi lâu, đang chuẩn bị tiến lên tầng thứ hai. Thời điểm hắn tiến lên tầng thứ hai đã phát hiện, phía sau đi theo một nữ tử mười phần quỷ dị. Nữ tử kia hẳn là đã chết mới đúng, trên người nàng là một oán linh bám vào.
Rất quỷ dị.
Không phải rất mạnh, chỉ là thủ đoạn không thể tưởng tượng, làm cho Mặc Dạ khó lòng phòng bị.
"Ngươi đi ra cho ta!"
Mặc Dạ quát lớn.
"Hắc hắc......"
Từ trong bóng tối Tình Nhi đi ra, nhưng hiện tại gương mặt Tình Nhi như là có một lớp sương mỏng, nhìn không rõ ràng diện mạo. Mà ngay cả Mặc Dạ cũng không thể nhìn rõ.
Miệng Tình Nhi không hề động, âm thanh từ bụng truyền ra.
Không giống người lớn, mà non nớt như trẻ nhỏ, âm thanh còn quá nhỏ khó phân biệt nam nữ.
"Bị ngươi phát hiện rồi."
Âm thanh vẫn từ bụng phát ra.
"Lá gan rất lớn, lần này là cảnh cáo, nếu lại phát hiện ngươi đi theo cũng không phải cắt đứt cổ đơn giản như vậy!"
Nử tử cười khẽ. Tựa hồ chế nhạo Mặc Dạ không biết chuyện.
"Ha ha, ngươi đã biết rõ ta không phải nữ tử kia, sao lại dùng loại thủ đoạn nhàm chán này uy hiếp ta. Loại này đối với ta là vô ích."
Đôi mắt Mặc Dạ phát ra sát ý.
"Ngươi là hồn phách sao? Còn là luân hồi, nếu muốn biết đắc tội ta hậu quả thế nào thì có thể nếm thử một lần!"
Mặc Dạ nhẹ nhàng vung tay lên, nữ tử kia tựa như lá rụng bay đi, đã không còn nhân dạng được, nhưng qua nửa ngày lần nữa bò lên.
"Ngươi lại làm cái gì, ta không đau chút nào, hơn nữa thân thể này......"
Một vòng lửa trên đầu ngón tay Mặc Dạ. Ngọn lửa kia có thể so với Tam Vị Chân Hỏa của Phật đèn. Nữ tử quỷ dị hét lên một tiếng, oán hận trừng mắt nhìn Mặc Dạ, thật lâu mới hung hăng nói.
"Ngươi đả thương ta?"
"Ta không chỉ muốn đả thương ngươi, ta còn muốn giết ngươi!"
Đáng sợ quá. Nhưng...... không được, còn chưa có lấy được vật kia, tuyệt đối không thể chết, nhất định phải tìm được!!!
Nữ tử quỷ dị giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, hướng về phía Mặc Dạ hướng chạy qua. Mà trong tích tắc, hai bóng màu trắng cũng đồng thời hướng phía Mặc Dạ bay tới.
"Muốn chết!!!"
Mặc Dạ giận dữ, toàn thân tản ra đáng sợ thô bạo, bốn phía gió lốc xoay tròn nổi lên, chính là âm độc.
Nữ tử quỷ dị lại cười lạnh.
Vung tay, mười hình nhân từ trong tay áo Tình Nhi bay ra, những búp bê nhỏ xíu rơi xuống đất trong nháy mắt lớn lên, biến thành bộ dáng lớn cỡ bàn tay.
Đôi mắt Mặc Dạ lạnh lẽo. Những người này nhìn có chút quen thuộc, là những người hắn tự tay giải quyết trong đại điện.
Những người này đã chết, hiện tại......
Chẳng lẽ họ bị nữ tử quỷ dị biến thành búp bê làm vũ khí....
Mặc Dạ đoán không sai. Những người kia đã bị giết hàng loạt, trong thời gian ngắn, nàng cũng chỉ có thể làm ra vài búp bê. Nếu thời gian dài một ít, sẽ càng có nhiều búp bê.
Những búp bê chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, giống như búp bê trẻ nhỏ cầm chơi trong tay, lại có uy lực. Búp bê này là linh hồn những người mới bị chết, tạm thời không thể xuống mồ bị điều khiển. Hơn nữa những búp bê này sẽ không chết, chém mất cánh tay, chém mất chân vẫn có thể tiếp tục chiến đấu......
Mặc Dạ bị những búp bê này cuốn lấy, bởi vì những búp bê này đều bất tử. Mặc dù là gọi búp bê nhưng hành động rất linh hoạt đa dạng.
Hết cái này đến cái khác bay tới, đều bị Mặc Dạ đánh bay đi ra ngoài!
"Không biết lượng sức!"
"Ha ha, để xem rốt cuộc là ai không biết lượng sức!"
Nữ tử quỷ dị vẫn như cũ là không sợ chết quấn lấy đối phương. Mặc kệ Mặc Dạ có làm như thế nào cũng không buông tha. Cuối cùng thân thể Tình Nhi bị rách nát, hắn mới có thể thoát khỏi.
"Ha ha, ta thắng......"
Thân thể Tình Nhi đã bị tàn phá thê thảm, từ trên mặt đất bò dậy, nhanh chóng rời đi, cuối cùng lưu lại một câu càn rỡ.
Mặc Dạ nhìn một vết cào trên mu bàn tay. Chỗ đó có một tầng da bị bong tróc, những thứ khác không có gì đặc biệt.
Đợi cho Mặc Dạ hoàn toàn rời đi, rốt cuộc người không có bất cứ khí tức gì, lúc này mới thở phì phò. Nữ tử mở lòng bàn tay, trong đó đang có một giọt máu......
"Rốt cục đã lấy được, ha ha."
Ánh mắt nữ tử lóe ra tia oán độc.
Một chỗ khác.
"Tức chết ta, còn tìm chưa thấy. Thật buồn cười, nam tử kia nhìn như vậy mà thật sự là quá giảo hoạt. Được lắm, chúng ta sẽ đốt toàn bộ sách ở đây, xem hắn còn có thể trốn ở nơi đâu!"
Mấy nữ tử Hợp Hoan Phái như sắp phát điên, tìm hơn nửa ngày vẫn không thể tìm được Liễu Khanh Nhan. Nếu lại kéo dài, những nam tử kia sẽ tìm tới thì phiền toái.
"Ta thấy là nam tử kia thật sự không biết tốt xấu. Chúng ta sẽ đốt sạch sách ở chỗ này, nếu như thức thời thì chạy ra, không thức thời, hừ, ở bên trong chết cháy đi!!!"
Vài nữ tử nhanh chóng lấy đá lửa. Lạch cạch vài tiếng, sách trên kệ liền cháy lên. Cũng không bao lâu, trong phòng khắp nơi là lửa, còn có khói dày đặc.
Liễu Khanh Nhan trốn ở trong góc phòng sặc khói.
Những cô nương này thật đúng là tàn nhẫn, dám châm lửa đốt cả kho sách đồ sộ!
Mà những đệ tử Dục Ma Tông cũng bị mắc kẹt trong lửa, đem những nữ tử Hợp Hoan Phái mắng thậm tệ.
Bên cạnh Liễu Khanh Nhan có một giá sách đã bị cháy. Lửa rất lớn, mà ở trên kệ có rất nhiều sách. Nhưng do e ngại người Hợp Hoan Phái, Liễu Khanh Nhan lui về phía sau mấy bước.
Lúc này bên trong ngọn lửa phát ra từng đợt hào quang màu vàng, thật sự giống như là xuất hiện bảo bối. Liễu Khanh Nhan đoán rằng trong những cuốn sách này có lẽ có cất giấu bảo bối. Đã sớm nghe nói Hồng Hoang có rất nhiều bảo bối, không nghĩ tới nhanh như vậy liền thấy được, Liễu Khanh Nhan mừng rỡ trong lòng.
Qua một lúc, chờ ngọn lửa kia giảm đi, ánh hào quang màu vàng cũng mờ dần, vì bị tro bụi phủ lên trên mặt.
Liễu Khanh Nhan xem chừng đó hẳn là một quyển sách......
"Khanh Nhan, Khanh Nhan, ngươi đang ở bên trong sao?"
Bên ngoài Tử Hiên hô to.
Liễu Khanh Nhan nhìn khói mù thật sự là quá dày, lửa còn cháy khắp nơi, bên cạnh còn có mấy nử tử Hợp Hoan Phái. Nếu Tử Hiên không đến thì có thể bị những cô nương này bắt đi tra tấn lần nữa.
Liễu Khanh Nhan nghĩ nghĩ còn đang tính toán, có lẽ còn có cách khác cũng không chừng.
Ngay khi Liễu Khanh Nhan hết nhìn đông tới nhìn tây, thì một người khác bên cạnh đã hành động. Không chỉ có Liễu Khanh Nhan phát hiện bảo bối, đệ tử Dục Ma Tông trốn gần đó cũng phát hiện, cũng muốn lấy bảo bối này.
Người nọ nhân cơ hội lấy quyển sách còn sót lại trong đóng tro tàn. Nam tử Dục Ma Tông sợ Liễu Khanh Nhan nghi ngờ, liền thuận tay từ trong lòng móc ra một quyển nhét vào giá sách. Lặng lẽ thối lui.
Lấy quyển sách mà tự cho là bảo bối, Liễu Khanh Nhan cầm ở trong tay suy nghĩ một chút, giống như cũng không có cái gì, giũ tro bụi trên sách đi. Trên mặt có vài chữ to.
Dục Ma Đại Điển
Đây là vật gì? Còn là dục ma?
Lật trang bên cạnh còn có mấy chữ nhỏ.
Tùy tâm sở dục.
Dục ma.
Dục tiên.
Tư thế cơ bản
Tư thế khi tắm.
Tiếp quần hùng.
Người của thiên hạ.
Phàm là tiên, ma, yêu đều bị phía dưới thần.
Chịu phục tùng......
Trang bên cạnh ước chừng có gần một trăm chữ. Liễu Khanh Nhan cũng không kịp xem hết, chỉ đọc vài câu, đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nghĩ thầm đây là một bối, có vẻ rất lợi hại, cân nhắc sau này sẽ nghiên cứu sâu hơn để tăng tu vi.
Sau đó liền nhét vào trong ngực.
Đây đúng là bảo bối, cũng không phải tăng tu vi, nhưng rất có ích trong cuộc sống của Liễu Khanh Nhan cùng những nam nhân của mình sau này.
Chính văn tới đây đã xong xuôi.
Có thể nói kết cục rất tốt đẹp, tất cả mọi người tương ngộ trong tháp Ca Nam. Còn có một người đã lâu không có lộ diện là Minh Lạc Uyên.
Truyện kéo dài quá lâu cũng khiến mọi người mệt mỏi.
Truyện có phiên ngoại, nhưng bởi vì editor thật sự mất phần raw lại không vào được tài khoản trên trang www.lcread.com nên không thể hoàn thành trọn bộ.