Liễu Khanh Nhan nghe giọng nói kia toàn thân chấn động. Là Minh Lạc Uyên......
Hắn sao đến đây, làm thế nào đến được nơi vắng vẻ hiểm yếu như thế này. Cũng không có nghĩ quá nhiều, thấy đệ tử của mình đến đây, Liễu Khanh Nhan bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Dù đối diện với đám yêu thú vây đánh cũng không cần quá khẩn trương.
Liễu Khanh Nhan cũng không biết tại sao đối với đệ tử nhỏ tuổi hơn mình này lại sinh ra cảm giác ỷ lại như vậy, một loại tin cậy gì đó.
"...... Khanh Nhan, ngươi vẫn khỏe chứ."
Lạc Uyên đang lo lắng nhìn Khanh Nhan...... Ánh mắt của hắn lạnh như lạnh băng, nhưng lại lộ ra tia lo lắng, giống trẻ con hưng phấn, như loại vui sướng thật lâu mới gặp người nhà.
Liễu Khanh Nhan lúc này mới phát hiện, người đệ tử này nhìn đẹp như vậy, hình dáng thanh thoát, khuôn mặt tuấn mỹ...... Không khỏi, nhìn ngây dại......
"...... Khanh Nhan"
"Ta rất khỏe, chỉ là ngươi...... Thoạt nhìn gầy rất nhiều."
Hai má như đao gọt, cái cằm nhọn, nhìn mà đau lòng.
Minh Lạc Uyên có chút không dám tin tưởng. Khanh Nhan cùng hắn nói chuyện, đây không phải là Khanh Nhan đã tha thứ cho hắn. Từ nay về sau có thể đi theo bên người Khanh Nhan.....
Lạc Uyên suýt nữa cao hứng hô lên, gương mặt lạnh lùng nhìn không ra giờ phút này sắp kích động.
"Khanh Nhan, ta nghĩ ngươi không muốn cùng ta nói chuyện......"
Hắn cho là bọn họ cắt đứt quan hệ......
"Ta trước kia làm chuyện sai lầm, Khanh Nhan đừng trách cứ ta, được chứ."
Một người kiêu ngạo như Minh Lạc Uyên, ngay cả môn chủ cũng không xem ra gì, mà chịu cúi đầu nói xin lỗi, thế gian này duy nhất chỉ với một người. Người hắn yêu say đắm, là sư phụ hắn......
Liễu Khanh Nhan biết được, Minh Lạc Uyên tâm cao khí ngạo, tuyệt không phải người làm việc này. Hắn luôn khinh thường trần thế hết thảy. Hắn có tuệ căn, chỉ cần liếc một cái là được biết, đọc qua là thuộc. Hắn được ông trời quá ưu đãi......
"Khanh Nhan đừng không nói chuyện với ta, như vậy, ta cảm thấy ngươi cùng ta thật xa cách, giống như người xa lạ......"
Liễu Khanh Nhan trong nội tâm không khỏi sợ hãi. Thốt ra
"Không có......"
Minh Lạc Uyên hơi hơi híp mắt, thần sắc sung sướng, thấy Liễu Khanh Nhan khó có được biến hóa, thản nhiên tự hào.
Khanh Nhan vĩnh viễn như vậy, không giận, không mừng, không buồn...... Nhàn nhạt cười, không nhiễm bụi trần.
Môn chủ từng nói. Khanh Nhan, tính tình lãnh đạm, không nóng không lạnh, không vui không giận, có thể coi nhẹ việc phàm trần. Tâm trong sáng, trời sinh hờ hững, lục căn thanh tịnh, có khả năng tu thành tiên......
Bất kể là tính tình lãnh đạm cũng được, Minh Lạc Uyên hắn cũng không để ý. Hắn thích là người này. Môn chủ từng nói một câu, cố ý nói cho hắn từ bỏ, tưởng hắn đần độn không biết sao.
"Khanh Nhan, cả đời nhạt nhẽo, không phiền lụy thất tình lục dục, cho dù người khác khuynh tẫn thiên hạ, cũng không ảnh hưởng..."
" Như vậy là cắt đứt sao, ta mạn phép không tin!"
Hắn nói thẳng không tin, hơn nữa hắn căn bản không có đem lời này của môn chủ để vào mắt. Còn muốn quấy nhiễu chuyện hắn và Khanh Nhan.
"Hừ, ngươi cho ta nói giỡn, ngươi có biết, năm đó người nọ phá vỡ tam giới, vì hắn rung chuyển người, ma, yêu, dốc hết ngàn năm cuối cùng không có kết quả, lại là đổi lấy hắn...... Ta không nói cũng được, khi thời cơ đến, ngươi sẽ biết lời nói của ta đây là đúng hay sai......"
"Người nọ là ai?"
Ai dốc hết cả đời vì Khanh Nhan. Khanh Nhan đã đối đãi như thế nào, hắn không biết, bí mật này thật mịt mờ. Minh Lạc Uyên ảo não không thôi.
"Người đó ngươi biết, chỉ là thời cơ chưa tới, đợi hắn phá vỡ phong ấn ngàn năm, bản thân đủ khả năng định đoạt, khi đó ngươi sẽ cảm thấy ý nghĩ của ngươi ngu muội đến cỡ nào. Quả thật, ngươi cùng Khanh Nhan cho dù ngàn năm luân hồi, cũng chạy không thoát số mệnh trói buộc, ngươi cao ngạo không có gì, hắn lạnh lùng như thế, hai người nếu như ở cùng một chỗ, chính là tam giới lâm nạn, Khanh Nhan không những......"
"Nói năng bậy bạ! Hừ, ta đây cả đời không phải Khanh Nhan chỉ có thể sống một mình, ta cùng hắn chính là phàm nhân, sao có thể liên lụy đến tam giới, ngươi đừng vội mở miệng cuồng ngôn, ác ý tổn thương!"
"Thật không? Đúng là si tình đều như vậy, người nọ cũng là như thế, ngàn năm trước, dùng quan sủng thiên hạ oanh động tam giới, ngươi cũng biết người quan sủng vận mệnh như thế nào......"