Đại Thiếu Gia Nhà Họ Cam Rất Khó Trị

Chương 8-2

Cô vẫn cười làm loạn mái tóc ngắn của anh.

"Chu Chiếu Hi, đừng làm rộn."

"Xem đi, có thế chứ" ’cô mỉm cười mở miệng, "Một người tính nhẫn nại là có hạn, có thể nhịn một lần, hai lần, không có biện pháp nhịn nữa lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm, thậm chí nhiều hơn lần. Anh với em thói quen sinh hoạt không giống nhau, vừa mới bắt đầu có thể sẽ thử bao dung đối phương, nhưng lâu dài, nhất định sẽ không chịu được."

Đặc biệt là anh lại rất bắt bẻ, mọi việc đều muốn y theo quy định bó đuốc của anh. Quá khứ, là xem nét mặt ông chủ trả tiền lương, cô biết nhẫn nại, nhưng bây giờ hai người đang qua lại, ở công ty thì còn chưa tính, bí mật còn muốn cô phải ứng phó với anh như vậy, cô sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.

Cam Nhĩ Thụy yên lặng nghĩ ngợi giây lát, chậm rãi lên tiếng.

"Loại chuyện như vậy là có thể khai thông, nói rõ quy tắc trước, sau đó mọi người dựa theo quy tắc để làm, cũng sẽ không có gì tranh cãi rồi."

"Em không có quy tắc gì, vấn đề ở anh . Em không phải rất thích sửa sang lại việc nhà, cho nên coi như trong nhà có chút loạn cũng không có quan hệ, nhưng nếu như ngươi nhất định phải yêu cầu em, dọn dẹp trong nhà ngay ngắn trật tự, thẳng thắn mà nói, em rất khó làm được."

Anh ngưng mắt nhìn cô không có tiếp lời.

Cô làm một tổng kết, "Cho nên nói thì, chúng ta tạm thời vẫn là không cần ở cùng một chỗ thì tốt hơn, tránh cho rất nhanh sẽ cãi nhau."

Là như thế này sao? Thói quen sinh hoạt cuộc sống khác nhau thì hai người không có cách nào ở chung cả đời? Như vậy vì sao cha anh và mẹ anh mặc dù thói quen hay tích cách đều khác nhau rất lớn, lại có thể yêu mến nhau mấy chục năm hơn bao giờ hết?

Cho nên nhất định có cách giải quyết, anh sẽ tìm được. Cam Nhĩ Thụy nghĩ như vậy.

************

Cốp cốp cốp cốp! Gót giày nhọn, có tiết tấy vang lên trên sàn nhà dưới ánh mặt trời.

Người con gái đẹp mảnh mai cao, khuôn mặt như hoa đào cười nhạt, khẽ gật đầu chào thư ký Hồng.

"Tôi muốn tìm chủ tịch, ngày hôm qua tôi có hẹn trước với anh ấy."

"Dạ, mời cô vào." Thư ký Hồng kính cẩn đứng dậy, đưa tay mời cô trực tiếp đi vào.

Một cặp mắt hoài nghi vẫn đưa mắt nhìn bóng hình thướt tha xinh đẹp sau khi biến mất vào cửa.

Trải qua chuyện ba Chu Chiếu Hi đến công ty gây chuyện, Dương Mỹ Dục tạm thời đã xác thực chuyện cô cùng Cam Nhĩ Thụy qua lại.

Cô thần bí hề hề đi tới ngồi bên cạnh Chu Chiếu Hi, đè thấp âm lượng nói: "Thành thật, Chiếu Hi, cậu nên phát hiện chứ? Cô gái kia có ý đồ không tốt."

"Cái gì cô gái nào?" Chu Chiếu Hi không hiểu được ngẩng đầu nhìn lại cô.

"Cô gái mới vừa rồi đi vào phòng chủ tịch, cậu không thấy sao?"

"Có không?" Mới vừa rồi cô rất chuyên tâm đang nghiên cứu bản kế hoạch trên tay, hoàn toàn không thấy có người đi vào phòng chủ tịch.

Dương Mỹ Dục nhắc nhở cô, "Cậu thật sự không thấy hả? Chính là cô gái ngày hôm qua đã tới đây đó."

Ai, người này thế nào một chút tính cảnh giác cũng không có, kể từ sau khi quảng cáo tòa nhà Anh Hoa được tung ra, chủ tịch thoáng chốc trở nên chạm tay có thể bỏng, nhiều hơn một đống người ái mộ.

Anh vốn chính là nổi danh người đàn ông độc thân kim cương, bây giờ con gái có ý với anh lại càng nhiều hôn, nếu không phải bảo vệ cùng tổng đài giữ cửa chặt chẽ, sợ rằng những fans kia, nhóm người kia sẽ giẫm bằng cánh cửa Xây dựng Đạo Dương.

Chu Chiếu Hi chợt hiểu, "A, cậu nói là người nói chuyện yểu điệu kia, mềm mỏng giống như người đẹp nước lớn?"

"Không sai, sáng sớm tớ nghe Tổng giám đốc nói, cô ta là mối tình đầu của chủ tịch, cậu phải cân thận một chút."

Duỗi lưng mỏi, cô lơ đễnh hỏi: "Cẩn thận cái gì?"

Thì ra là cô gái xinh đẹp kia là mối tình đầu của Cam Nhĩ Thụy, không trách được phong cách cùng phẩm vị tốt như vậy, nhìn một cái cũng biết là xuất thân gia đình danh giá.

"Đương nhiên là cẩn thận bọn họ tro tàn trở lại, cậu không nghe người ta nói kỷ niệm tình đầu luôn là đẹp nhất sao? Người phụ nữ đó đã trở về tìm chủ tịch, tớ thấy tám phần là muốn cùng anh ấy nối lại tình xưa, cậu phải cẩn thận đề phòng."

"Chuyện như vậy dù đề phòng thế nào đều không có tác dụng, nếu như anh ấy động tình với cô ấy lần nữa, sợ rằng cản cũng không được." Vẻ mặt của cô không sao cả bưng ly cà phê sớm đã nguội lạnh trên bàn lên, hớp một ngụm.

Dương Mỹ Dục thật sự không thích thái độ tiêu cực của cô, nhíu mày nghiêm khắc nói: "Ai da, Chiếu Hi, như cậu vậy sao được? Giống như cậu để mặc vậy, sợ rằng chủ tịch sẽ rất nhanh bị người đó đoạt mất."

"Nhưng Mỹ Dục, cậu không phải cảm thấy một người một khi muốn thay lòng, ai cũng không ngăn cản được sao?" Cô nghĩ không ra, nếu như đối phương không yêu mình nữa, có thể sử dụng cách gì giữ lại trái tim đối phương, đi chỉnh hình sao? Hay là khóc nháo một hai ba đòi thắt cổ? Đều không có tác dụng.

Giống như thức ăn lên men thối rữa, tình cảm biến chất cũng khó có thể bù đắp lại.

"Chuyện này. . . . . ." Dương Mỹ Dục nhất thời bị lời của cô chận lại, không còn lời gì để phản bác."Là không có sai, nhưng là, chẳng lẽ cậu cứ trơ mắt nhìn bọn họ tiếp tục phát triển như vậy, không hề làm gì sao?"

"Tớ phải làm cái gì? Giống như người đàn bà chanh chua đi chất vấn người phụ nữ kia là người nào hả? Anh ấy sẽ không quay lại với người tình cũ sao? Thôi đi, Mỹ Dục, nếu như tình cảm anh ấy đối với cô gái kia sâu đậm hơn với tớ, tớ có tranh thế nào cũng vô dụng, ngược lại sẽ bị ghét, ngược lại nếu như anh đối với cô ấy không có ý kia, mặc kệ cô ấy làm thế nào, tớ tin tưởng Cam Nhĩ Thụy sẽ không động lòng."

"Vậy. . . . . . Tớ nói là nếu như, giả thiết chủ tịch thật sự cùng cô gái kia có cái gì, thì cậu định làm như thế nào?"

Cô ngửa cằm lên suy tư nói: "Đến lúc đó tớ sẽ rời đi thôi đi, nếu không ở lại rất lúng túng." Cô lặng lẽ đưa tay vuốt bụng, môi nâng lên nụ cười thần bí.

"A, chủ tịch cùng cô ấy ra cùng nhau." Dương Mỹ Dục cười nói.

Cô nhìn sang, quả nhiên là trông thấy Cam Nhĩ Thụy cung cô gái kia cùng nhau ra khỏi phòng làm việc của anh, đi qua chỗ của cô thì anh nhỏ giọng nói: "Buổi trưa tôi có việc không trở lại ăn cơm, có bản kế hoạch đặt ở trên bàn tôi, cô đi vào lấy." Đây là mật hiệu của anh, muốn cô buổi trưa vào phòng làm việc, ăn hộp cơm mà anh đã chuẩn bị.

Cô gật đầu, bày tỏ hiểu ý của anh, lưu ý đến cánh tay cô gái kia khoác trên tay anh.

Chu Chiếu Hi nghĩ thầm, có lẽ là căn cứ vào lễ độ, anh mới không có đẩy tay của cô ấy ra, huống chi hai người bọn họ đã từng qua lại. Mặc dù cô đầy hi vọng thấy Cam Nhĩ Thụy hất tay của cô ấy ra, thế nhưng làm sao nói vậy, không khỏi thật sự làm cho người ta khó chịu, người xuất thân giống như Cam Nhĩ Thụy cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Anh cau mày, mãi cho đến lúc tiến vào thang máy, lúc này mới nhân cơ hội rút tay về, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

"Này, Nhĩ Toàn, là anh. Em biết chuyện bác Thi nằm viện không? Bây giờ anh phải đi đến thăm bác ấy, có muốn đi cùng nhau không? Nghe nói Nhĩ Khiêm một lát sau sẽ qua. . . . . . Ừ, được, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện Vạn Hòa, lát nữa ăn trưa luôn."

"Nhĩ Thụy, anh gọi Nhĩ Toàn đi cùng sao?" Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại hỏi, ánh mắt Thi Thục Viện nhu hòa như nước mùa thu nhìn anh.

"Ừ, anh sợ Nhĩ Toàn không biết chuyện này, vừa lúc nó cũng rảnh."

Cô cười ôn nhu, hời hợt nói: "Em còn tưởng rằng, rốt cuộc có cơ hội có thể ăn cơm trưa một mình với anh!"

"Em và Nhĩ Toàn cũng quen thân mà, không phải sao?"

"Đúng nha, bởi vì quan hệ của trưởng bối hai bên, từ nhỏ em đã rất thân quen với ba anh em anh, mãi cho đến khi em xuất ngoại mới tương đối ít liên lạc." Cười yếu ớt, cô có chút buồn bã nói: "Anh còn đang tức giận chuyện kia sao? Cho nên mới phải ngay cả ăn trưa, cũng không muốn một mình đối mặt với em."

"Em hiểu lầm rồi, anh thật sự không có tức giận, chuyện này đã rất nhiều năm rồi anh cũng không ngại nữai." Cam Nhĩ Thụy nói giọng bình thản.

Thi Thục Viện rủ rỉ nói nhỏ, "Khi đó em còn quá trẻ tuổi, cho nên nhất thời xúc động nói ra lời chia tay, sau đó thật sự em vô cùng hối hận, nhưng ngại vì tự ái, lại xấu hổ không quay lại tìm anh từ đầu, thật ra thì em vẫn một mực chờ anh, nếu như ngày đó anh chịu tích cực giữ em lại một chút...em cũng sẽ không đi nha."

"Qua thì đã qua rồi, đừng nói lại. Anh tin tưởng bây giờ người theo đuổi em vẫn còn rất nhiều." Gặp lại cô, anh cũng không phải không có cảm giác, chỉ là không còn loại tình cảm chân tình như năm đó, mà là một loại hoài niệm, dù sao bọn họ yêu nhau cũng ba năm, lưu lại không ít kỷ niệm.

"Nhĩ Thụy, có phải anh đã có người mình thích không?" Thi Thục Viện thử hỏi. Cô nghe từ Nhĩ Khiêm nói, nếu như muốn anh nối lại tình duyên lúc trước, cô gái này chính là trở ngại lớn nhất.

Anh không có phủ nhận nhìn cô, từ từ gật đầu, "Không sai, anh đang có đối tượng qua lại rồi."

"Hôm nào giới thiệu cho em biết nha." Cô một mực chân thành nói: "Em nghĩ, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?"

"Ừ."

************

Thi Thục Viện bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện tại Xây dựng Đạo Dương.

Cô xuống tay từ người bên cạnh Cam Nhĩ Thụy, thường xuyên đưa cho thư ký Hồng một chút quà tặng nhỏ lung lạc cô, lợi dụng cô ấy tới nắm hành tung của Cam Nhĩ Thụy.

Nhận lấy một đôi hoa tai tinh xảo cô đưa, mặt thư ký Hồng hớn hở."Nghe nói trước kia Thi tiểu thư với chủ tịch chúng tôi là người yêu của nhau à?"

"Đúng vậy, chỉ là đó cũng là chuyện đã qua, bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè. Đúng rồi, thư ký Hồng, cô biết gần đây Nhĩ Thụy có hay thường cùng vị tiểu thư nào khá thân thiết không?"

"Ôi, Thi tiểu thư không có nghe nói sao?"

"Nghe nói cái gì?" Thần kinh nhạy càm của cô lập tức bị khơi dậy.

"Chính là chuyện chủ tịch đang qua lại với trợ lý Chu đó."

"Bọn họ đang qua lại? Đây là thật sao?" Đôi mày thanh tú của Thi Thục Viện nhẹ chau lại.

"Tôi thấy chín phần mười, mỗi lần vừa đến thời gian nghỉ buổi trưa, trợ lý Chu cũng sẽ đến phòng chủ tịch, chỉ biết ở lại một tiếng, nghe nói hình như bọn họ ở trong đó ăn cơm chúng, hơn nữa còn là cơm hộp tự tay chủ tịch làm nha."

Cô nhìn chăm chú suy nghĩ giây lát, "Có lẽ bọn họ là đang thảo luận công việc gì thì sao."

Thư ký Hồng cười nói: "Nào có người mỗi ngày đều chọn thời gian nghỉ buổi trưa ăn cơm thảo luận công việc chứ?"

"Bọn họ ăn cơm trưa cùng nhau đã bao lâu rồi?"

"Giống như gần hai ba tháng."

"Như vậy à." Thi Thục Viện mở túi xách Gucci ra, lấy ra một xấp phiếu ưu đãi nhét vào trong tay thư ký Hồng, "Bên này tôi có một ít phiếu ưu đãi của công ty bách hóa, cô cầm dùng đi."

"A, cái này làm sao không biết xấu hổ." Quan sát xấp phiếu ưu đãi này, nói ít cũng hết mấy vạn, thư ký Hồng hạ gọng kính ánh mắt nhất thời tỏa sáng.

Thi Thục Viện cười mỉm, "Loại phiếu ưu đãi này tôi còn nhiều, cô nhận đi, không cần phải khách sáo với tôi."

"Vậy cám ơn." Thư ký Hồng cười tít mắt nhận lấy. Nếu cô ấy nói loại này cô ấy còn nhiều, không nhận là ngu ngốc. Cuộc sống của người có tiền cùng những người bình dân trăm họ quả nhiên là khác nhau, vừa ra tay là có thể lấy ra nhiều phiếu ưu đãi như vậy.

Sau khi Thi Thục Viện cất bước đi, có người đột nhiên gõ đầu cô một cái.

"Nhìn cô cười đến toe toét, nói! Lần này cô lại nhận phiếu ưu đãi từ Thi Thục Viện có chỗ nào tốt?"

Ngoái đầu nhìn lại phát hiện là Giang Dật Bình, thư ký Hồng thong thả ung dung cất phiếu ưu đãi.

"Tổng giám đốc, anh đi bộ thế nào giống như mèo cũng không có tiếng động?"

Giang Dật Bình đánh xuống cái trán đầy đặn sáng bóng của cô, nhắc đi nhắc lại, "Cái cô này, không nên thấy tiền sáng mắt, bán chủ tịch đi." Thư ký Hồng theo anh hai năm, năng lực làm việc rất tốt, nhưng cũng rất tham tiền, cho nên mới bởi vì Nhĩ Thụy giúp cô tăng lương thêm một vạn, lập tức phản bội sẵn sàng góp sức dưới cờ Nhĩ Thụy sau khi làm thư ký cho anh.

Cô không chấp nhận bĩu môi, "Tôi chỉ là một thường dân nhỏ bé, làm sao có thể bán được đại thiếu gia của anh."

Giang Dật Bình cảnh cáo cô, "Cô cũng không nên miệng không có ngăn cản, không nên nói tất cả."

"Tổng giám đốc yên tâm, cơ mật công ty tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu ." Cô mặc dù tham tiền, nhưng còn có đạo đức nghề nghiệp, sờ chuyện phạm pháp tuyệt đối sẽ không làm.

"Điểm này tôi đương nhiên biết, tôi nói là chuyện Nhĩ Thụy đang qua lại với Chiếu Hi."

"A, tại sao không thể nói?" Cô cũng vừa mới nói cho Thi Thục Viện.

"Cô cho rằng Thi Thục Viện gần đây tại sao phải thường xuyên tìm Nhĩ Thụy?"

"Nghe nói bọn họ trước kia là người yêu, hiện tại là biến thành bạn bè."

"Ngu ngốc, cô thật cho là như vậy sao? Thi Thục Viện không có việc gì sẽ tìm đến Nhĩ Thụy, là hy vọng có thể cùng cậu ấy gương vỡ lại lành, cô noi chuyện cậu ấy với Chu Chiếu Hi qua lại, với cá tính của Thi Thục Viện, nhất định sẽ nổi phong ba."

"Không nhìn ra cô ấy là người như vậy nha." Thảm, cô đã nói làm sao đây?

Thấy sắc mặt cô chột dạ, Giang Dật Bình hỏi: "Chẳng lẽ cô đã nói rồi?"

"Ha, cái đó, cô ấy hỏi tôi gần đây chủ tịch có qua lại với ai khá thân thiết không, cho nên tôi liền. . . . . ."

"Cô đã nói!"

Gật đầu, khuôn mặt tròn rủ xuống tự kiểm điểm mình ba giây.

"Thật xin lỗi ..., tôi cho là cô ấy và chủ tịch là thời gian đã trở thành quá khứ, không ngờ còn tình chưa dứt. Tôi thấy dáng vẻ cô ấy mềm yếu, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Cô nha, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là người không thể xem bề ngoài, " anh duỗi ngón gõ cái trán của cô hơi trách cứ, "Tính tình Thi Thục Viện mới nhìn dịu dàng, kì thực là người phụ nữ rất có tâm cơ. Ban đầu cô ấy di tình biệt luyến yêu một người đàn ông ngoại quốc, lo lắng bị người nhà cùng nhà họ Cam trách mắng, vì vậy mượn cớ làm Nhĩ Thụy phát cáu, gây ra tranh cãi, cuối cùng lấy lý do không thế nào chịu được tính khí Nhĩ Thụy, yêu cầu chia tay, đi theo người đàn ông kia ra nước ngoài. Nghe nói ra khỏi nước không tới hai năm, cô ấy liền bị người đàn ông kia quăng."

"A, tại sao như vậy, vậy tôi đã nói rồi nên làm cái gì đây?" Nếu như trợ lý Chu và chủ tịch vì chuyện này mà bất hòa, không phải là lỗi của cô sao? Hu hu hu, không phải là cô cố ý, thật sự là hoa tai bằng ngọc trai kia quá sáng ngời, cô nhất thời bị ánh sáng lóng lánh này làm cho nhanh chóng hoa mắt.

Thấy mặt cô sám hối, Giang Dật Bình cũng không nở trách móc nặng nề nữa, "Thôi, tạm thời yên lặng theo dõi biến hóa thôi."