Đại Thiếu Gia Nhà Họ Cam Rất Khó Trị

Chương 10-1

"Bẩm báo phu nhân, Đại Thiếu Gia, Nhị thiếu gia trở lại."

"Ừ." Cam phu nhân bước đi nhẹ nhàng như bước trên hoa sen, mắt như quả hạnh quét nhẹ hai đứa con trai, giọng nói mềm dịu tao nhã khẽ mở miệng nói.

"Nghe nói hai anh em con đánh nhau?"

"Dạ." Cam Nhĩ Thụy không e dè thừa nhận.

"Chuyện gì xảy ra, tại sao đánh nhau?"

"Mẹ hỏi nó, xem nó đã làm gì chuyện tốt!" vẻ mặt Cam Nhĩ Thụy lạnh lùng nói. Trước đây không lâu, anh tìm tới Nhĩ Khiêm, ép hỏi ra ngọn nguồn câu chuyện, anh giận đến mức đánh cho Nhĩ Khiêm một trận, có lẽ bởi vì trong lòng Nhĩ Khiêm cảm thấy hổ thẹn, cho nên chỉ dám tránh, không thế nào dám đánh lại.

Mắt hạnh của Cam phu nhân lập tức chuyển qua trên người con thứ hai, phát hiện khóe miệng nó có chút rách da.

"Cậu hai, cậu làm cái gì khiến Nhĩ Thụy tức giận như vậy?"

Cam Nhĩ Khiêm im lặng không trả lời.

Giọng nói của Cam phu nhân vẫn ngọt ngào dịu dàng, "Nhĩ Khiêm, không nghe thấy mẹ nói sao? Cần mẹ cầm loa ở bên lỗ tai con nói lại một lần nữa sao?"

Biết rõ không phải mẹ chỉ thuận miệng nói một chút, vẻ mặt Cam Nhĩ Khiêm không tình nguyện ngẩng đầu lên nói: "Bởi vì con đáp lại yêu cầu của Thục Viện, phối hợp với cô ấy diễn một vở kịch cho người kia xem." Lúc ấy anh không biết được anh cả đã động tình với cô gái kia, nhưng nếu biết trước, anh thề tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu của Thi Thục Viện.

"Người nào?" Cam phu nhân chợt bừng tỉnh hiểu ra."Sẽ không phải là trợ lý Chu chứ? Cho nên cô gái đó mới chuyển đi trong đêm?"

"Mẹ làm sao mẹ biết chuyện của cô ấy?" Cam Nhĩ Thụy nghi ngờ hỏi.

Bà không nhịn được cười hả hê nói: "A, con cho rằng mẹ con là ai ? Ta xưa nay chính là danh xưng nữ Gia cát nha, chỉ cần ta nghĩ, trên thế giới không có chuyện ta không biết. Ta còn hiểu được, trợ lý Chu này là người yêu của con đúng không? Nghe nói con vì tìm cô ấy, nửa tháng nay cũng không để ý tới chuyện của công ty?."

Hai anh em nhà họ Cam hoài nghi nheo mắt nhìn nhau.

Cam phu nhân lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng uyển chuyển quý phái, "Tốt lắm, Nhĩ khiêm, rốt cuộc con đã cùng Thục Viên đùa giỡn diễn tuồng kịch gì cho Chu tiểu thư xem, làm cô ấy tức giận bỏ chạy vậy?"

"Đó là chủ ý của Thục Viện, con chỉ đáp ứng yêu cầu của cô ấy nói giúp mấy câu mà thôi." Cam Nhĩ Khiêm trước hết phủi sạch trách nhiệm, sau đó mới nói cặn kẽ chuyện tình một lần nữa.

"Cô ấy muốn con đi tìm anh cả uống rượu, sau đó nhân cơ hội bỏ thuốc ngủ vào trong rượu làm cho anh cả uống sẽ ngủ, chờ sau khi anh ấy ngủ, con mang anh ấy lên giường, Thục Viện lại sắp xếp hiện trường giống như bộ dạng mới “làm việc” xong, lại gọi điện thoại cho Chu tiểu thư tới, để cho cô ấy thấy hai người tình cũ vừa được đốt nóng lại, sau đó người núp dưới sàn là con đây, bắt chước theo giọng anh cả, nói mấy câu, để cho cô ấy tin tưởng anh cả thật sự muốn tái hợp với Thục Viện."

"Cái tên tiểu tử này quả nhiên rất cần ăn đòn!" Nghe xong, Cam phu nhân nắm tay dùng sức gõ đầu của anh một cái, sau đó phân phó, "Ông Vương, lấy gia pháp tới cho tôi, tôi muốn trừng trị thích đáng tên tiểu tử hồ đồ đáng giận này."

"Vâng" quản gia lập tức nhận mệnh lệnh mang tất cả roi da tới.

"Mẹ, mẹ làm thật?" Thấy cái roi kia, hai anh em cũng giật mình nhảy một cái. Nhà bọn họ lúc nào thì nhiều cái gia pháp kinh khủng này vậy?

Cam phu nhân che giấu vẻ mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn ngang Cam Nhĩ khiêm.

"Tiểu tử thúi, còn không mau quỳ xuống thụ giáo cho ta."

"Con cũng không phải là ngu ngốc!" Trong nháy mắt nhìn cái roi kia, khóe miệng Cam Nhĩ Khiêm giật giật, "Anh cả, chuyện Chu tiểu thư kia em rất xin lỗi, nếu như anh tìm được cô ấy..., em đồng ý có trách nhiệm giải thích với cô ấy, bây giờ em muốn tránh người trước." Nói xong, cực kỳ gấp gáp chạy thoát thân.

Nếu thật làm cho mẹ quất xuống một roi, anh không tróc da bong thịt mới là lạ! Mặc dù trong lòng biết mẹ hù dọa anh là phần lớn, nhưng bà làm việc luôn hành động tùy ý, không xuất bài ra vì cái gì phải lấy bài, khó đảm bảo bà sẽ không nhất thời cảm thấy vui vẻ, trước hết quất cho anh mấy roi một chút xem hiệu quả như thế nào.

"Hừ, thật là tiểu quỷ nhát gan. Cất đi." Sau khi thu roi lại giao phó quản gia, Cam phu nhân lại khôi phục sắc mặt hiền lành nhìn con trai lớn nhất."Nhĩ Thụy, con muốn biết Chu tiểu thư kia bây giờ đang ở đâu không?"

"Xin mẹ nói cho con biết." Cam Nhĩ Thụy chắc chắn mẹ nhất định biết được hành tung của Chu Chiếu Hi.

"Có thể nói cho con biết, chỉ là sau này con sinh con, tên phải do mẹ đặt, có thể không?" Bà phấn khởi yêu cầu.

"Không thành vấn đề." Anh một lời đồng ý.

"Nói miệng không bằng chứng, hay là trước tiên lập bản cam kết bảo đảm một chút, ông Vương, lấy ra!"

"Vâng" quản gia lấy ra một bản tài liệu.

Cam Nhĩ Thụy bắt đầu có chút dự cảm xấu, nhưng nóng lòng muốn biết được vị trí của Chu Chiếu Hi, còn là nhắm mắt nhìn cũng không nhìn nội dung, ký tên họ.

Cười hề hề thu lại tài liệu, Cam phu nhân nói địa chỉ cho anh.

Trước khi đi, nghĩ đến một chuyện, Cam Nhĩ Thụy vội vàng mở miệng, "Mẹ, con có một chuyện muốn hỏi mẹ."

"Được, con hỏi đi."

"Mẹ và cha kết hôn ba mươi mấy năm, tại sao vẫn có thể duy trì cuộc sống hôn nhân ân ái?"

Cam phu nhân liếc anh một cái, giống như anh hỏi vấn đề ngu ngốc, "Cái này còn cần hỏi sao? Đương nhiên là bởi vì mẹ con dịu dàng hiền thục, là một người phụ nữ tốt hiếm có."

Cam Nhĩ Thụy nhịn xuống nghĩ muốn bắt bẻ làm mẹ kích động, "Trừ điểm này ra, mẹ và cha làm sao trải qua những thói quen cùng tính tình khác nhau?" Trời mới biết mẹ có bao nhiêu khó khăn, ngay cả cha cũng bó tay với bà, bị bà ăn đến sít sao.

Có lẽ ở bên ngoài, thân là người thành lập tập đoàn Đạo Hùng cha oai phong, hô mưa gọi gió, nhưng chỉ có người thân cận mới hiểu được, ở trước mặt mẹ anh, ông quả thật rất hiền giống như con cừu nhỏ, chỉ cần mẹ anh mở miệng, cha anh chưa bao giờ nói qua một chữ “ Không”, ông vô cùng cưng chiều bà, mặc cho bà muốn làm gì thì làm. Cho dù có gây ra tai họa, ông cũng không có một câu trách móc chấp nhận dọn dẹp khắc phục hậu quả.

"Mẹ với cha con về mọi phương diện đều mười phần phù hợp, làm sao có cái gì khác biệt!" Nghe xong một lúc lâu, vẫn không rõ vấn đề con trai muốn hỏi, Cam phu nhân uống trà quản gia đưa tới, hỏi: "Có phải giữa con và Chu tiểu thư còn vấn đề gì không?"

Do dự một chút, Cam Nhĩ Thụy thành thật nói cho bà biết."Thói quen sinh hoạt và tính cách giữa con và cô ấy khác nhau rất lớn, cho nên cô ấy không muốn ở chung với con."

Cam phu nhân mỉm cười cười khẽ, "Thật là đứa bé khờ, không có một người nào có tính cách và thói quen giống với người khác tương tự được. Vợ chồng đối xử với nhau, đầu tiên là tôn trọng, không nên cố gắng thay đổi tính cách hay thói quen của đối phương, tiếp nhận những điểm bất đồng của đối phương so với mình, sau đó thử tìm ra hình thức (khuôn mẫu) chung hai người có thể chấp nhận, sau này ăn ý những cái này, rất nhiều chuyện cũng có thể giải quyết."

Suy xét những lời mẹ nói, chốc lát, Cam Nhĩ Thụy gật đầu một cái."Con hiểu, cám ơn mẹ."

Cam phu nhân cười tít mắt phất tay một cái, "Nhanh đi mang con dâu về đây đi!"

Như có điều suy nghĩ nhìn mẹ một cái, Cam Nhĩ Thụy bất đắc dĩ cười một tiếng rời khỏi.

Quả nhiên là gừng càng già càng cay, trúng kế của mẹ một hòn đá hạ hai con chim rồi. Bà không phải chỉ yêu cầu bọn họ có con, mục đích cuối cùng vẫn là muốn bọn họ cưới vợ.

************

"Cũng đã là mùa thu, làm sao còn nóng như vậy chứ?"

"Mẹ nghe nói mùa đông năm nay sẽ là mùa đông ấm áp." Đổi túi đồ ăn mua từ cửa hàng sang tay trái nói, Chu Chiếu Hi lấy giấy ra thấm mồ hôi hột trên trán cho mẹ.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, Chu Ngọc Trân cười cười, "Ngày có thể như vậy cũng đã là tốt rồi, bình thường là hạnh phúc."

"Đúng nha! , mẹ, hãy cẩn thận cầu thang." Cô vịn cánh tay trái của mẹ, đi lên bậc thang.

Bước qua những bậc thang này, sẽ nhìn thấy chỗ bọn họ ở, đó là một căn nhà cấp bốn, trước nhà có cửa sắt màu xanh, đây là căn nhà cũ ở vùng nông thôn phía Đông của dì Trương chăm sóc cho mẹ lúc trước, bởi vì không có người ở, tạm thời cho hai mẹ con cô ở tạm.

Chu Ngọc Trân thở nhẹ ngẩng đầu lên, chợt lắc lắc cánh tay của con gái."Chiếu Hi, con nhìn xem!"

"Nhìn cái gì?"

"Có một chiếc xe đậu ở cửa nhà chúng ta."

Chu Chiếu Hi chớp mắt, đôi chân mày thanh tú khẽ nhăn lại.

"Bác gái, xin chào, con rất xin lỗi vì tới giờ mới đến chào hỏi bác."

Nhìn về phía người đàn ông từ trong xe đi ra, Chu Ngọc Trân sững sờ, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng, "Cam tiên sinh, có chuyện gì không?"

"Con dẫn em trai của con tới nói lời xin lỗi với Chiếu Hi." Cam Nhĩ Thụy đưa tay, bắt được một người con trai cao lớn đẹp trai giống anh.

Chu Ngọc Trân có chút không hiểu."Nói xin lỗi, tại sao?" Nửa tháng trước, sau khi con gái vội vàng chạy ra cửa về, mặt không giấu nổi vẻ đau lòng cùng tức giận. Hỏi rõ ngọn nguồn, bà cũng tức giận, cho nên khi con gái nói muốn rời khỏi chỗ đó, bà lập tức tán thành.

Hiện tại lại nhìn thấy người đàn ông làm tổn thương con gái mình, bà tức giận muốn đánh hắn một trận thay con gái trút giận.

"Bởi vì em con làm chuyện khiến cho Chiếu Hi hiểu lầm con." Liếc ngang em trai một cái, Cam Nhĩ Thụy lạnh nhạt nói: "Còn không nhanh giải thích?"

Sờ mũi một cái, vẻ mặt Cam Nhĩ Khiêm không tình nguyện, chậm rãi lên tiếng."Cái đó. . . . . . Chu tiểu thư, lần trước cô thấy một màn kia trong phòng anh cả của tôi, là lừa gạt cô. Lúc đó, anh cả bị tôi chuốc thuốc ngủ ngủ say như chết rồi, còn nữa, mấy câu nói mà cô nghe được kia cũng là giả, đó là tôi bắt chước giọng anh cả của tôi nói."

Nghe vậy, Chu Chiếu Hi nhẹ nhàng khép lại đôi mày thanh tú, chăm chú nhìn đầu Cam Nhĩ Thụy, lại nhìn Cam Nhĩ Khiêm hỏi."Tại sao anh phải làm như thế?"

"Tôi là chịu sự nhờ vả của Thục Viện, cô ấy hy vọng có thể cùng anh cả hợp lại, cho nên mới muốn phá hư chuyện của cô và anh cả." Thật con bà nó, vì cái gì anh phải ở chỗ này ăn nói khép nép giải thích? Mà người phụ nữ Thục Viện kia sau khi sự việc xảy ra lại chạy ra nước ngoài trốn, bỏ lại cái cục diện rối rắm này cho anh, đáng ghét! Lần sau gặp lại cô ta, xem anh chỉnh cô ta như thế nào.

Chu Chiếu Hi hạ mi mắt, nhìn mủi giày của mình, một hồi lâu mới nhẹ giọng mở miệng."Tôi biết rồi, các anh trở về đi."

Đây là ý gì? Cô ấy không tin lời anh nói sao? Nếu cô ấy không chịu cùng anh cả trở về, anh sẽ bị anh cả K cho một trận nữa mất.

Cam Nhĩ Khiêm lại vội vàng nói: "Tôi không có lừa cô, Chu tiểu thư, những gì tôi vừa nói đều là thật, cô không tin lời tôi nói, bây giờ tôi liền giả giọng anh cả, lặp lại những lời nói ngày đó một lần nữa." Anh lập tức biểu diễn một lần.

Ngay cả Chu Ngọc Trân cũng chậc chậc, cảm thấy giọng nói vừa rồi của anh, quả thật giống với Cam Nhĩ Thụy như đúc, khó mà phân biệt.

Nghe xong, Chu Chiếu Hi khẽ hắng giọng sâu kín nói, "Tôi không nói tôi không tin anh."

Cam Nhĩ Thụy đi tới trước mặt cô, "Nếu tin tưởng, vậy em và bác gái có thể theo anh trở về không?" Vẻ mặt giờ phút này của cô làm anh rất lo lắng.

Cô nhìn anh chăm chú, khẽ mỉm cười, "Tôi là tin tưởng anh, nhưng chuyện giữa chúng ta đã trở thành quá khứ, mời các anh trở về đi, ở vùng nông thôn không có gì tốt chiêu đãi."

"Chúng ta đã trở thành quá khứ?" Anh không dám tin liếc nhìn cô. Anh đặc biệt dẫn Nhĩ Khiêm tới đây giải thích với cô, cô lại trả lời anh như vậy?

"Đúng vậy. Chuyện đã qua, xin cam tiên sinh trở về đi!" Là hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, nhưng Thi Thục Viện để cho cô giác ngộ một sự thật, bây giờ khác biệt giữa anh và cô quá lớn, không thể trở thành người cùng một thế giới.

Cô không nên có suy nghĩ sai lầm không thực tế, bây giờ cô chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, sau đó nuôi lớn bảo bảo trong bụng cô.

Không muốn cho anh biết chuyện cô mang thai, bởi vì anh biết nhất định sẽ cướp đi đứa bé này, cô hy vọng có thể tự tay nuôi dưỡng bảo bảo, nhìn nó lớn lên từng ngày từng ngày.