Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 50


Trạm Liên càng thấy khó hiểu, nàng chậm rãi hỏi : "Tại sao?"
 
Mạnh Quang Dã không muốn trả lời nàng.
 
Mạnh gia đã liên lụy tới Miêu cô nương nhiều năm, cô ấy ngàn dặm tìm phu, không để ý tới cáo trạng cũng hết lòng tuân theo hôn ước năm đó, Mạnh gia thực hổ thẹn với cô ấy, đồng thời việc này hiện giờ ai cũng biết, nếu hắn không thay huynh cưới Miêu Vân cô nương, vậy Mạnh gia nhà hắn cố gắng trăm năm cũng chẳng thể vớt vát danh dự.
 
Về tình về lý, hắn đều nhất định phải cưới cô ấy.
 
Từ trước lúc Mạnh gia gặp chuyện, hắn đã có ý này, nhưng hắn chỉ cần nghĩ tới Trạm Liên, sẽ không nguyện lòng đứng ra gánh vác những việc ấy. Tận sâu trong đáy lòng, là sau khi Trạm Liên hòa ly với đại ca, sẽ có ngày hắn có thể lấy nàng. Mặc dù biết đây là con đường đầy chông gai, hắn cũng tràn ngập hi vọng muốn đi qua.
 
Nhưng vì hắn ích kỷ do dự, dẫn đến việc đại ca giờ đây vùi thân tử lao, mẫu thân và tiểu muội cũng phải chịu khổ trong ngục, Mạnh gia suýt chút nhà tan cửa nát, hắn thân là người đứng đầu cả nhà, thực kém cỏi vô cùng. Nếu như không dẹp loạn chuyển chính, mẫu thân sẽ cả đời sầu não uất ức, tiểu muội liệu có thể gả được cho nhà tốt hay không cũng chưa rõ, danh tiếng Mạnh phủ chung quy cũng hủy trong một ngày. Cha và liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền, sợ rằng đều tức giận đến mức nhảy ra khỏi mộ tổ mất.
 
"Miêu Vân không phải định hôn với Mạnh Quang Đào sao? Bây giờ Mạnh Quang Đào bị nhốt trong đại lao chờ chết, hôn ước này không phải cũng hủy bỏ sao?" Trạm Liên thấy hắn không đáp, lại hỏi tiếp.
 
"Ta nhất định phải cưới cô ấy." Mạnh Quang Dã trầm giọng nói.
 
"Tại sao?" Trạm Liên vẫn chưa hết ý truy vấn. Nàng không hiểu vì sao, chỉ biết nhất định phải nghe được đáp án từ miệng hắn.
 
Nhưng Mạnh Quang Dã vẫn im lặng.
 
Trong phòng trầm mặc hồi lâu, tiểu đồng cũng thấy rõ điểm kỳ lạ giữa hai người.
 
Thật lâu sau, Trạm Liên yết ớt hỏi : "Ngươi thực sự muốn cưới nàng ta?"
 
Mạnh Quang Dã chẳng muốn cho mình đường lui, nặng nề đáp : "Ừ" một tiếng.
 
"Vậy thì chúc mừng ngươi." Trạm Liên khẽ mỉm cười "Có điều ta sai người mang thuốc tới, liên quan gì tới việc ngươi thành hôn với Miêu Vân? Ngươi nhanh lên thì tốt, cũng có thể sớm ôm người đẹp rồi."
 
Dứt lời Trạm Liên đứng dậy : "Vậy ta đi đây, ngươi an dưỡng cho khỏe."
 
Mạnh Quang Dã bỗng nhiên nắm lấy tay nàng.
 
Trạm Liên cả kinh, quay đầu lại.
 

Mạnh Quang Dã hoàn hồn, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của nàng, ánh mắt lóe lên một tia đau đớn, đột nhiên buông tay : "Xin lỗi, ta, ta chỉ muốn nói với người lời cảm ơn."
 
"À, à, không cần đâu, dễ như ăn cháo ấy mà."
 
Trạm Liên chắp tay vào nhau, nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, nói thêm câu nữa : "Ta đi đây."
 
"Ừ, không thể tiễn người."
Hai người cáo biệt một cách tẻ nhạt, Trạm Liên bước nhanh ra ngoài, đến cạnh cửa thì dừng lại, quay đầu hướng mắt nhìn một cái, trong ngực như mất đi thứ gì đó, trống rỗng, nhưng nàng không biết lý do, chỉ nhấc bước chân rời đi.
 
Mạnh Quang Dã nằm trong phòng khẽ chống người lên, chỉ thấy một vệt đỏ tươi đã biến mất sau cửa.
 
Trạm Huyên vốn tưởng rằng gặp lại muội muội, sẽ thấy một gương mặt thoải mái sáng rực, tươi cười vì nam tử khác, không ngờ bản thân đã đoán sai rồi.
Liên Hoa nhi của hắn dù cười với hắn, nhưng nụ cười kia là gượng treo trên mặt thôi.
 
"Sao vậy, phủ công chúa không hợp ý muội à?" Trạm Huyên cười hỏi.
 
Trạm Liên chẳng nói lời nào vùi vào lồng ngực ca ca.
 
"Làm sao vậy, ai bắt nạt muội, nói để ca ca làm chủ thay muội."
 
Trạm Liên buồn bực lắc đầu một cái.
 
Ngón cái Trạm Huyên xoa lên giữa đầu mày cau lại của nàng, khẽ khẽ an ủi : "Còn dám khi quân."
 
Trạm Liên quay đầu đi, vùi vào ngực hắn.
 
Cảnh tượng này như quay lại lúc thơ ấu, Trạm Liên bị oan ức gì, đều thích ôm rạp lấy người hắn, có điều càng trưởng thành càng kiên cường, oan ức cũng ít đi, thực chưa bao giờ làm vậy.
 
Trạm Huyên không ép nàng, ôm nàng ngồi yên lặng, ngay cả việc phê duyệt tấu chương cũng gác lại rồi.
 
Tần tài nhân tiến vào muốn bẩm chuyện, Trạm Huyên im lặng vung tay bảo nàng ta ra ngoài.
Cho tới tận khi hương trong lư hương tiên hạc mạ vàng đã tàn, Trạm Liên lúc này mới khẽ mở miệng : "Mạnh Quang Dã, hắn muốn thành thân với Miêu Vân."
 

Trạm Huyên nghe vậy nổi giận.
 
Hắn phải dồn hết sức lực, mới buông bỏ được, đã chắp tay dâng tận mặt Mạnh Quang Dã, mà tên họ Mạnh này lại...!
 
"Trẫm đi giết Miêu Vân." Hắn càng muốn giết tên Mạnh Quang Dã không biết tốt xấu kia.
 
Trạm Liên cười khẽ một tiếng : "Ca ca nói gì vậy, hai người họ có thể bên nhau một đời là việc tốt, Miêu Vân cuối cùng cũng làm tròn tâm nguyện gả vào Mạnh gia bấy lâu, Mạnh Quang Dã, cũng có thể chấn chỉnh lại Mạnh phủ." Nàng liền nói một hồi: "Là việc tốt."
 
Trạm Huyên cúi đầu nhìn tâm can bảo bối đang gượng cười: "Là việc tốt, sao lông mày lại cứ nhíu lại."
 
Ánh mắt đẹp thoáng qua một tia mờ mịt: "Muội cũng không biết, luôn cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá lấp lấy vậy."
 
Trạm Huyên thấy tâm can của mình lại vì nam tử khác thất vọng mất mát, trong lòng như bị vạn đao cắt xẻ.
 
"Chẳng lẽ bởi vì muội biết Mạnh Quang Dã không phải yêu thích Mộ Vân, mà bị ép cưới nàng ta, tiếc hận điều đó thay hắn nên mới khó chịu?" Trạm Liên ngẩng đầu, hỏi ý vị ca ca không gì không biết của mình.
 
Nhưng lần này hắn lại lắc đầu.
 
"Không phải sao?" Trạm Liên ngây ngốc hỏi.
 
Trạm Huyên mở miệng, lại nói rằng: "Trẫm không biết."
Trạm Liên sững sờ nhìn hắn một lát, gật đầu, lại cúi đầu xuống, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.
 
"Sao muội lại khóc thế này?" Trạm Liên dùng lực nháy mắt mấy cái, khó khăn lau đi vệt nước mắt này.
 
Bàn tay lớn của Trạm Huyên nắm chặt thành đấm. Mạnh Quang Dã, sao hắn lại dám, sao hắn lại dám tổn thương tấm lòng của Liên Hoa nhi như vậy!
 
Đêm xuống, Trạm Huyên dùng bữa cùng Trạm Liên. Trạm Liên không muốn ăn lắm, nhưng muốn uống rượu của Trạm Huyên.
 
"Tửu lượng muội bây giờ không tốt, uống nhiều sáng mai sẽ đau đầu." Trạm Huyên khuyên nhủ.
 
"Muội chỉ muốn uống hai chén thôi." Trạm Liên nói.

 
Kết quả nàng uống liền ba chén, oặt người phủ phục trên bàn.
 
Trạm Huyên ôm Trạm Liên lên giường, đắp chăn mỏng giúp nàng.
 
Thấy nàng đang say ngủ cũng nhíu chặt lông mày, mày kiếm cũng vì đó mà nhăn thành chữ xuyên.
 
Hắn đã sai rồi chăng? Vốn tưởng chỉ cần Liên Hoa nhi vui vẻ, nàng yêu nam tử nào thì để nàng đi, nhưng hắn lại quên nam tử kia có mắt không tròng tùy tiện tổn thương châu ngọc trong mắt hắn! Nếu sau này Liên Hoa nhi cách hắn phương trời, khi nàng tổn thương mà hắn không thấy, thì có ai sẽ bồi bạn với nàng?
 
Mạnh Quang Dã là một kẻ có triển vọng, bản thân lúc trước tuyển chọn hắn, đã tính trong tương lai sẽ cho hắn một vị trí quan trọng trong triều đình, nhưng không ngờ...Loại nam nhân như vậy sẽ chỉ vì điều phàm tục mà tổn thương trái tim Liên Hoa nhi, trên đời này còn kẻ nào có thể khiến hắn yên tâm giao phó bảo bối của hắn?
Trạm Huyên chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của nàng, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt làn tóc rối của nàng.
 
Trừ hắn ra, cõi đời này còn có ai khiến hắn tin được nữa?
 
Trừ hắn ra.
 
Trong lòng bỗng cứng rắn hẳn, Trạm Huyên hít sâu một hơi.
 
Bản thân mới là người không khiến Liên Hoa nhi thương tâm, bản thân mới là người dám lập lời thề độc khiến Liên Hoa nhi cả đời vui vẻ. Còn kẻ nào có thể toàn tâm toàn ý với nàng như hắn, còn kẻ nào có thể thương xót nàng như hắn?
 
Có lẽ ông trời cho nàng thân thể này. Sống mà quay lại, vốn là để hắn sủng ái nàng cả đời!
 
Ý niệm một khi xuất hiện, tựa như dây leo sinh trưởng quấn lấy khắp tứ chí, trong nháy mắt đã hòa vào máu thịt, không thể rút ra nữa.
 
Hô hấp Trạm Huyên càng dồn dập, trong thoáng qua đấu tranh giữa thiên đường và địa ngục.
 
Nến cháy cạn nhỏ giọt, chúng nô tỳ cũng không dám vào thay.
 
Ánh nến tắt.
 
Thân thể Trạm Huyên cúi xuống, si ngốc nhìn nàng, âm thành khàn đặc vô cùng: "Trẫm thật ngốc, phải không?"
 
Tự mắng mình, trên con ngươi đen phảng phất mù mịt phản chiếu một diện mạo như hoa ngọc, nhiễm cả một niềm mừng vui điên cuồng.
 
Ác thú phá vỡ tầng tầng gông xiềng xông ra, đôi môi mát lạnh bỗng nhiên phủ lên bờ môi mềm mại này, lưỡi lớn tiến công thần tốc.
Ngày mai Trạm Liên tỉnh dậy, đầu không chỉ đau vì say rượu, miệng cũng có chút đau không rõ vì sao. Nàng soi gương, chỉ thấy hơi sưng đỏ một chút.
 
Trạm Liên xoa môi, thấy hơi kì lạ, nhưng không nghĩ quá sâu.

 
Hỉ Phương phụng chỉ chuyển lời tới chủ tử, nếu chủ tử thức dậy sớm, thì tới Thái Lai trai tập võ, nếu tham ngủ dậy trễ một chút, thì dùng đồ ăn áng xong mới đi.
 
Ca ca thối tha này, một ngày cũng không tha cho nàng.
 
Trạm Liên chửi thề một câu, chỉ đành mặc lên võ phục, chọn một cái bạch sam, một cái váy dài màu ngọc bích thêu điệp luyến hoa, ở ngoài thêm một tầng lụa mỏng màu lục nhạt, chờ sau khi tập võ xong sẽ thay ra.
 
Lúc chải đầu, Trạm Liên cụp mắt thấy hộp gấm đặt trên bàn trang điểm, đó chính là tượng đất Na Tra náo hải Mạnh Quang Dã tặng nàng.
 
Ngón tay nàng khẽ vuốt, lại nghĩ tới nam tử cao to như gấu đó.
 
Chờ Nhụy Nhi vấn xong tóc dài cho nàng, nàng mới nhẹ giọng nói : "Bỏ cái này vào trong các đi." Nàng ngừng một lát: "Chờ một thời gian hẵng lấy ra."
Nhụy Nhi và Hỉ Phương nhìn nhau một cái, gật đầu đáp lại, nhanh nhẹn cầm hộp gấp kia mà đi.
 
Trạm Liên tới Ngự Thư phòng, hoàng thượng lên triều sớm còn chưa về, Trạm Liên mơ hồ biết mấy ngày qua trong triều có biến động lớn, một Thượng Thư Tả sử tầm thường lại kết tội Tề tướng quốc đương triều, nói rằng lấy quyền mưu tư, giữ lại đủ loại tấu chương của quan lại lừa gạt bề trên. Tam ca vô cùng tức giận, đang hạ lệnh tra rõ.
 
Trạm Liên bị ép đi tập quyền pháp, qua mấy tháng tập luyện, Trạm Liên dĩ nhiên tiến bộ rất nhiều, cũng không đau nhức cả người giống lúc trước nữa, nhưng nàng tắm rửa đi ra, cung tỳ vẫn quen việc tới bóp chân cho nàng.
 
Đang nói chuyện với Tần tài nhân, hoàng đế ngự giá tới.
 
Còn chưa kịp ra ngoài tiếp giá, Minh Đức đế đã bước lớn tiến vào Tây điện, Trạm Liên muốn đứng dậy, lại được hắn cười giơ tay vẫy xuống dưới: "Nằm xuống, nằm xuống."
 
Trạm Huyên cho lui tất cả, tự mình ngồi ở đuôi giường, bàn tay lớn đặt trên chân nàng xoa bóp cho nàng, vẻ mặt tươi cười nói: "Liên Hoa nhi hôm nay luyện tốt không?"
 
Trong lòng Trạm Liên dù vẫn có phiền muộn không tên, thấy Trạm Huyên tâm tình tốt đẹp cũng thấy vui vẻ, không trả lời mà hỏi lại: "Ca ca hôm nay long nhan vui vẻ, không biết có việc gì tốt?"
 
Trạm Huyên nhìn nàng chăm chú rồi cười, bày tay lớn lướt qua chân nàng, thanh âm thấp xuống : "Là có việc tốt."
 
"Việc gì?" Trạm Liên hiếu kì.
 
Trạm Huyên cười không nói, ngón tay thon dài khẽ gãi bắp chân nàng: "Việc tốt này không thể cho người khác biết."
 
"Ca ca thật keo kiệt, còn có việc gì huynh muội chúng ta không nói được?" Trạm Liên càng hiếu kỳ, không khỏi hờn dỗi.
 
"Bảo bối, sau này muội sẽ biết ngay thôi." Nụ cười của hắn không tắt, vỗ nhẹ lên mông nàng một cái: "Đứng dậy thôi, trẫm dùng bữa với muội."
 
Trong lòng Trạm Liên đã bị khơi dậy hứng thú, nàng ở lại với Trạm Huyên, quấn lấy hắn bắt hắn nhất định phải nói. Nhưng Trạm Huyên mơ hồ không đáp, chính là không nói.