Đại Thanh Tửu Vương

Chương 5

Câu trả lời của nàng, làm cho mọi người không khỏi kinh ngạc. Phải biết rằng, đây là một loại ượu vô cùng trân quý, chỉ bán cho quan to hoặc quý nhân, nếu không phải thương nhân quyền quý, bình dân dân chúng còn không đến lượt uống đâu ! Thế nhưng nha hoàn này cư nhiên lại không biết tốt xấu, cự truyệt ý tốt của đại thiếu gia.

“Uống.” Con ngươi đen lộ ra một tia tức giận.

“Không.” Nàng lắc đầu.

Bạc môi nhếch lên, nàng là cố ý làm cho hắn không chịu đựng nổi sao sao?

“Ta muốn ngươi uống.” Giọng nói trầm thấp lại vang lên, trong có ẩn chứa nồng đậm cảnh cáo.

Nàng biểu tình khó xử không chút nào che lấp, tuyệt nhiên không cảm thấy đây là một loại ban ân, nàng biểu hiện bộ dáng như là bị đưa đến là một cư khoai lang nóng đến phỏng tay phải cấp đẩy đi, chỉ sợ không kịp, quả thực là không chừa cho hắn chút mặt mũi nào.

Nha đầu kia là có ý định khiêu khích quyền uy của hắn, tốt lắm! Hắn sẵ cho nàng biết, làm như vậy phải nhận được cáu hậy quả gì!

Đột nhiên, hắn một ngụm uống cạn, trong khi nàng còn không kịp phản ứng, hắn mạnh một phen ôm nàng, đặt môi hắn lên môi nàng, trước mặt mọi người đem liệt rượu (rượu nóng như lủa) đẩy vào miệng nàng. (Chẹp chẹp! Lại cưỡng hôn rồi!)

Rượu vừa được đẩy vào, nàng cảm giác nóng rực, cũng theo hầu của nàng một đường đốt tới trong cơ thể.

Sau khi xác định nàng một ngụm to rượu đều đã uống xong, hắn mới buông tha môi của nàng, làm nàng liên tục ho khan, khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng, khiến chúng nam tử toàn thân bật cười.

Hắn muốn cho nàng hiểu được chính mình thân phận cùng địa vị, nàng là nô tỳ của hắn, mà hắn là chủ nhân của nàng, nếu dám vọng tưởng khiêu chiến chủ nhân quyền uy, thì người duy nhất chịu khổ, là chính mình.

Cảm giác cay nóng nồng đậm cơ hồ đang lan ra toàn thân, hướng lên não của nàng, giống như một trên sóng to, quấy rầy thần trí của nàng, cay đến nỗi nàng thiếu chút nữa rơi lệ.

Khương Thế Dung lại đi đến một cái đào hang khác, lại rót rượu vào một cái chén nhỏ, rồi đưa cho nàng.

“Uống.”

Nàng cầm chén rượu, biết rõ chính mình rốt cuộc không thể cự tuyệt, nam nhân này đã một lần cho nàng thấy trước được kết cục, nàng đành phải cứng rắn da đầu nang chén rượu đặt lên miệng, nhắm mắt lại, cảm thụ hương rượu ở hầu lại một lần nữa làm cổ nàng nồng đậm nóng rực.

“Đây là rượu gì?” Hắn hỏi.

“Hoa hồng ngọc lộ.”

Mọi người bắt đầu bội phục vị giác thật tốt của nàng, trình độ hiểu biết và phân biệt các loại rượu của nàng, xác thực không thua kém gì nam nhân, đây cững là lý do vì sao Khương Thế Dung đối với nàng vài phần kính trọng, quật khởi ý định đem nàng giữu ở bên người.

Hắn lại tiếp tục kiên trì, nàng rốt cục uống đến chén thứ ba, hơn nữa còn nói ra được xuất xứ của rượu.

“Xem ra, ta thực không thể xem thường ngươi.” Hắn ý vị thâm trường nhìn thẳng nàng, thưởng thức cùng lúc cũng đối với nàng sinh ra cảnh giác. Đem nàng giữ ở bên người, phải chăng là nuôi ong tay áo?

Tử Vi liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ nói:” Làm chi dùng ánh mắt như vậy để nhìn ta, làm ta cảm thấy khó chịu, đừng nhìn nữa được không!”

Hắn sửng sốt, tiện đà bật ra ánh mắt nguy hiểm.” Ngươi nói cái gì?”

“Ta đây nói cho ngươi biết, ta mới đúng là không có hứng thú với bí phương của nhà ngươi, đây toàn là chủ ý của mẹ kế ta, nữ nhân kia dã tâm thật lớn, từ sau khi được gả cho cha ta, liền từng bước từng bước đem quyền sở hữu của tửu phường chiếm về tay mình, ta đã khuyên cha nhiều lần, nhưng cha không tin, liên tiếp sủng ái nữ nhân kia, kết quả sau khi lừa dối được cha, bà ta càng thêm ngang ngược phách lối.”

Hắn nhìn nàng.” Mẹ kế của người?”

“Đứng vậy, những người đáng tin cậy trong nhà ta, đều lần lượu bị bà ta đuổi đi, rồi tự tiến của người của chính mình, tửu phường toàn bộ đều nghe lời nàng, lấy người cũng đều là người của nàng, ta và đẹ muộ cứa như vậy bị mọi người cô lập, vì sợ không có nhà để về, ta tận lực thuận theo ý nàng, chỉ hy vọng nàng có thể niệm tình cha ta, không cần phải gây khó dễ cho tỉ muội ba người chúng ta.”

Đây là nguyên nhân vì sao, nàng nàng trà trộn vào Khương phủ làm nha hoàn.

Nàng đem toàn bộ lời muốn nói trong lòng từ lâu nói ra, hơn nữa lần này không cần hắn bức bách, chính nàng liền tự động nâng cốc rượu uống hết.

Lau miệng, nàng căm giận quở trách nói:” Nữ nhân kia tưởng tính kế lừa được ngươi, lại không biết nói ngươi mới dễ lừa như vậy đâu, ta mới đến ngày đầu tiên, đã bị ngươi nhì thấu tất cả, không hổ là Tửu Vương, bất cứ cái gì cũng đều không thể gạt được ngươi.”

Nàng lại tự động rót một chén rượu, cũng không hỏi qua hắn xem thế có được hay không, dù sao rượu cũng nhiều như vậy, uống mấy bát cũng chẳng làm sao đi.

“Muốn theo ngươi ăn cắp bí phương, căn bản còn khó hơn lên trời, đúng không? Hừ, ngươi dừng nghĩ rằng ta không hiểu được, ngươi căn bản là không sợ ta trộm, bởi vì biết ta trộm không được, cho nên mới hào phóng như vậynàng ta đến tửu phường, còn muốn ta uống rượu, không phải sao?”

Nàng thao thao bất tuyệt nói, toàn bộ mọi người nghe được há hốc mồm, bao gồm cả Khương Thế Dung.

Nha đầu kia là ăn nhân phải gan báo sao? Dám dùng loại khẩu khi như vậy nói chuyện với hắn?!

“Ta nha, căn bản là uổng phí công phu, tới chỗ này làm nha hoàn, cái gì cũng không được đến, tiện nghi lại đã bị ngươi chiếm hết.”

Nói xong, nàng lắc đầu, còn thở dài.” Nói thực ra, ta mừng rỡ thoải mái, nếu bị ngươi nhìn thấu tất cả, ta cũng không phải lén lút, làm nha hoàn cho ngươi còn rất , ăn ngon, mặc tốt, chỗ ở cũng không phải lo, chính là buổi tối cùng ngươi làm cái việc kia, thực là vất vả.”

Không khí chung quanh căng thẳng tới cực điểm, tất cả đều trừng lồi mắt, không thể tin được tiểu nữ nhân này, thế nhưng lại ở trước mặt mọi người, phê bình lão đại của bọn họ, lại còn nói cùng hắn làm cái việc kia thực sự vất vả?

Khương Thế Dung thái dương lộ ra gân xanh , sắc mặt âm trầm thập phần khiếp người, nếu là người thông minh, nên chạy nhanh quỳ xuống đất cầu xin hắn tha thứ, nữ nhân này tám phần là không muốn sống nữa, ngay tại khi mọi người vì nàng mà đổ biết bao mồ hôi lạnh , không thể tưởng được nàng còn bồi thêm một câu –

“Nghiêm khắc mà nói, ngươi lại không tổn thất, ta lại nhân tài nha, ngươi tức giận cái gì a?”

Xong rồi xong rồi! Lần này là tai nạn chết người rồi!

Ngoài ý muốn, Khương Thế Dung cũng không có tức giận ngay lập tức, mà là phát hiện ra có điều không hợp lí. Nha đầu kia như thế nào lại trở nên nói nhiều như vậy? Ngày thường nàng thâm trầm không nói, nhưng là cung kính có thừa, khiêm tốn có thêm, mặc kệ hắn như thế nào nhục nhã, nàng đều có thể khuôn mặt tươi cười nghênh đón, hơn nữa, tuyệt không nói nhiều.

Có vấn đề!

Hắn đưa tay nhẹ nhàng nâng cầm của nàng lên, cẩn thận xem cho kỹ.

“Làm chi?” Cặp mắt đẹp kia trừng lên nhìn hắn, trong đáy mắt lại nhuộm một tầng lờ mờ.

Hắn vươn tay , bắt lấy cổ tay của nàng, đặt tại mạch thượng, bắt mạch mạch tượng của nàng, sau đó biết được đáp án ngoài ý muốn.

“Ngươi uống say?” Hắn cảm thấy thật ngoài ý muốn. Người có thể giả say, nhưng mạch tượng lại không thể gạt người, mạch tượng của nàng biểu hiện, nàng hiện tại đang say thái quá mà mất hết lý trí.

“Ai nói, mới mấy bát mà thôi, làm sao có thể isay?” Ba một tiếng, nàng đập tay kia vào tay hắn đang giữ nàng, buộc hắn phải buông tay .

Chung quanh lại lần nữa truyền đến không khí căng thẳng đến khó thở.

Khương Thế Dung trừng mắt nhìn tay chính mình , có nháy mắt giật mình sửng sốt, cảm thấy bất khả tư nghị, nha đầu kia…… Thế nhưng giống như đánh ruồi bọ , đem tay hắn xoá sạch?

Ở Khương phủ, người nào lấy nhân không đúng hắn kính sợ có thêm, nàng cũng dám như thế đối hắn bất kính?

“Ngươi –” Hắn vươn hai tay, nguyên bản bắt nàng chộp tới hảo hảo sửa trị, cuối cùng lại biến thành hứng lấy nàng thiếu chút nữa té ngã thân mình.

“Rượu này thực là thơm nha, đều giống nhau là rượu, nhưng rượu do Như Ý tửu phường chưng cất đặc biệt hảo uống a.”

Nàng hít một hơi thật sâu, mũi phập phồng, hương thơm thấm nhập vào trong cơ thể, toàn thân đều mềm yếu, hoàn toàn không biết là bản thân thân mình vừa một phen nguy hiểm , hay là hắn vừa nhanh nhẹn đem nàng ổn định, mới không làm cho nàng ngã xuống đất.

Khương Thế Dung một bàn tay ôm nàng, tay kia thì bắt lấy tay kia của nàng cơ hồ như sắp làm đổ bát rượu.

Nàng nâng mặt lên, nhăn mày, kỳ quái nhìn hắn.” Ngươi bắt bát của ta làm chi? Không phải muốn ta uống sao? Hiện tại lại không cho phép ta uống lên?”

“……” Nhìn nàng men say hưng nùng ánh mắt, hắn thực ngoài ý muốn, nàng đối với việc trông coi, thươngẻ thức hương rượu như thế cao, tửu lượng lại hay kém vô cùng.

Khó trách nàng thao thao bất tuyệt, so với ngày thường nói nhiều, còn phi thường thẳng thắn, lời nên nói cũng nói, lời không nên nói cũng đã nói không thiếu một chữ, làm cho hắn dở khóc dở cười, cũng không thể nổi giận nổi, lại ngoài ý muốn phát hiện, chính mình đối với gương mặt đang say của nàng, thế nhưng cảm thấy không có cách.

Hắn nhìn thẳng gương mặt đỏ bừng, ánh mắt lờ mờ không như ngày thường thường thật cẩn thận, thần thái cử chỉ cũng không hèn mọn, nàng say, nhưng ánh mắt trong lúc đó lại rất có thần, giống như thay đổi tành một người khác.

Nàng trương cái miệng nhỏ nhắn, tiếp tục kỉ lý oa không dứt.

“Ngươi biết không? Kỳ thật ta có thể chạy trốn, nhưng ta không đi, ngươi có biết vì sao không?”

Hắn đương nhiên sẽ không trả lời vấn đề của một nữ nhân đang say rượu, bèn ôm lấy nàng, chỉ đạo cho những người khác tiếp tục làm việc xong, liền mệnh lệnh Thạch Tiều.” Kêu xa phu đem xe ngựa đến.”

Không hề báo động trước, hai tay nhỏ bé mạnh mẽ nắm chặt hai bả vai hắn, dùng sức mà lắc.” Ngươi vì sao không trả lời ta?”

Mọi người lại được một trận nín thở, bởi vì hình ảnh trước mặt làm người ta không khỏi giật mình, một đám thành đầu gỗ, ngơ ngác trừng mắt nhìn bọn họ không thôi.

hông hề báo động trước, hai tay nhỏ bé mạnh mẽ nắm chặt hai bả vai hắn, dùng sức mà lắc.” Ngươi vì sao không trả lời ta?”

Mọi người lại được một trận nín thở, bởi vì hình ảnh trước mặt làm người ta không khỏi giật mình, một đám thành đầu gỗ, ngơ ngác trừng mắt nhìn bọn họ không thôi.

Lão đại của bọn họ – lão đại vô cùng quyền uy của bọn họ, cho tới bây giờ không ai dám ở động thủ trên đầu thái tuế lão đại, gương mặt anh tuấn uy vũ nhưng lại bị nha hoàn này không muốn sống này xả thành bánh lớn mặt, liền ngay cả người thường xuyên mặt không chút thay đổi Thạch Tiều, cũng trừng mắt choáng váng.

“Uy, nói chuyện a.” Tử Vi thở phì phì kháng nghị.

“……” Hai má bị xả thành như vậy, bảo hắn như thế nào nói chuyện.

Hắn nên tức giận, nhưng trên thực tế, hắn cũng không rất tức giận, ngược lại lại dâng lên một thú tâm trạng cảm xúc phức tạp (mà như em rút ra từ hơn trăm bộ ngôn tình thì đây là cảm xúc “rung động” hay còn gọi là “động tâm” rồi đó. Hihi), ngôn từ khó có thể mà miêu tả hết, xem ra, nếu hắn không trả lời, nữ nhân này nhất định chưa từ bỏ ý định.

“Ngươi vì sao không đi?” Hắn lựa chọn thuận theo yêu cầu của nàng mà hỏi, trong lòng lại suy nghĩ kỳ thực đã có đáp án, nàng không đi, đương nhiên là vì bị quản chế của khế ước.

Nàng vừa lòng, buông tay khỏi mặt hắn, cả người mềm mại tựa vào trên người hắn.” Nếu ta đi rồi, đệ đệ và muội muội của ta phải làm sao bây giờ? Bọn họ còn nhỏ, không có ta bảo hộ, kia nữ nhân nhất định sẽ làm bị thương hại bọn họ, nếu ta trộm không được tửu phường bí phương của các ngươi, nói không chừng nàng bà ta sẽ đem Tùng Tùng cùng Đậu Đậu bán cho người khác, cũng giống như là bán ta đi thôi.”

Tùng Tùng? Đậu Đậu? Đại khái chính là đệ đệ cùng muội muội của nàng đi .

Đôi tay ngọc kia lại đột nhiên bắt lấy vạt áo của hắn, kéo gần hơi thở của hai người, nàng dùng ánh mắt vô cùng kiên nghị cùng ngữ khí kiên định nói cho hắn.

“Ta nhất định phải bảo hộ bọn họ, bởi vì ta là tỷ tỷ duy nhất của bọn họ, ta đã đáp ứng với nương (mẹ) ta trước lúc người ra đi, ta nhất định phải bảo hộ bọn họ, ngươi hiểu chưa?”

Hắn đưa tay đỡ lấy nàng, trầm mặc một lát, trả lời.

“Hiểu được.”

Nàng trừng thật to đôi mắt, sau đó lại khôi phục lại trạng thái lờ mờ, làm như vừa nghe được đáp án vừa lòng, hai tay buông hắn ra, thậm chí lộ ra một chút tươi cười.

“Ngươi hiểu được là tốt rồi, ta…… Ta mới sẽ không dễ dàng bị đánh bại, sẽ không dễ dàng gục ngã đâu……” Mắt đẹ lờ mờ nhắm lại, thân thể mềm nhũn mềm mại hướnảitong lòng hắn dựa sát vào nhau. Nàng liền như vậy âu yếm ở trong lòng hắn, vù vù ngủ thiếp đi.

Nhìn nàng ở trong lòng hắn bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt thanh lệ động lòng người kia khi ngủ không hề một chút cảnh giác, làm hắn trầm mặc thật lâu.

Nàng nói mỗi một chữ, mỗi một câu, hắn hoàn toàn ghi tạc trong đầu.

Trong tửu phường chợt im ắng, mọi người vẫn như cũ nín thở (nín từ nãy đến giờ ý ạ??? Bội phục), ánh mắt nhất thời đồng loạt đổ về phía lão đại bọn họ, không biết lão đại đang suy tính điều gì.

Thật lâu thật lâu sau đó, rốt cục cũng có người mở miệng “Lão đại, nàng là tới trộm bí phương ủa chúng ta.”

Dám có chủ ý đánh cắp Như Ý tửu phường nhưỡng rượu bí phương, tương đương muốn chết! Bọn họ đều là những thuộc hạ tận rung nhất với tửu hường, liền sẽ không dễ dàng buông tha những kẻ có ý đồ xấu xa, dù cho đó có là một kẻ kì tài đi nữa.

Trong tửu phường, không khí như ngưng tụ

Khương Thế Dung ánh mắt sâu không lường được, nhìn quét mọi người, trong mắt có một khí phách mạnh hơn bất luận kẻ nào.

“Không có mệnh lệnh của ta, không cho phép đụng đến nàng.”

Mệnh lệnh ngoài ý muốn này của hắn, làm cho đoàn nười một trận kinh ngạc, nhưng mọi người hiểu rất rõ tính cách của hắn, vì vậy nên không có thanh âm nào dám phản đối.

Kế hoạch lớn làm nên nghiệp rượu như ngày hôm nay, là do lão đại mang đoàn người huynh đệ một đường từ bắc đi vào Giang Nam cùng định cơ tại đây, bọn họ cũng tự nguyện trung thành tuyệt đối với hắn kể từ ngày đó, mặc kệ hắn nói cái gì, họ nhất định nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Mọi người không phải đối cũng là do một nguyên nhân khác, đó là nhận thấy lão đại của mình đối với nữ nhân kia, thái độ tựa hồ như có chút rất đặc biệt.

Khương Thế Dung ôm nàng, đi ra tửu phường, Thạch Tiều lẳng lẳng theo phía sau.

Sau khi lên xe ngựa, xa phu quất roi ngựa, lái xe rời đi.

Ngồi trong xe, Khương Thế Dung ánh mắt sâu xa suy nghĩ,rồi chợt dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắc tinh xảo trong lòng mình, nhịn không được suy nghĩ: Nàng bề ngoài nhìn như đơn thuần gương mặt, nhưng sau lưng rốt cuộc ẩn dấu bao nhiêu bí mật?

Khi nàng tỉnh lại, đã là nửa đêm

Đỗ Tử Vi mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đầu óc vẫn còn chút choáng váng.

“Nước…… nước…… ta muốn uống nước……”

Cổ họng nàng khô ran, thật là khát a

Một cỗ lực lượng ôn nhu đem nàng nâng dậy, để nàng từa nhẹ vào thân mình, đôi môi ấm áp, uống một ngụm nước lạnh, rồi đặt lên môi chậm rãi đưa nước vào miệng nàng (giống lúc bắt tỷ uống rượu thế!). Nước lạnh nhập hầu, làm nàng cảm thấy bớt phần mệt mỏi không khoẻ, thoải mái than nhẹ, nhịn không được tham lam muốn càng nhiều, hưởng ứng của nàng cần, đôi môi ấm áp lại đem càng nhiều nước lạnh chậm rãi đưa vào miệng nàng. (aaaaaaaaa, ôn nhu a!)

Nàng bởi vì cảm thấy dễ chịu nên trở nên hồng nhuận hơn, nguyên lai ý thức mơ hồ cùng dần dần thanh tỉnh, lại chợt phát hiện, cái thứ ôn ôn nóng nóng mà mềm mại nộn kia là thứ gì – đó chính là môi của đại thiếu gia a.

Khương Thế Dung rời đi khỏi môi nàng, nhìn thẳng vào đôi con nươi đang ngốc nghếch trừng lớn, không hề lờ mờ, mà là đã ý thức thanh tỉnh.

“Tỉnh?” Hắn hạ giọng hỏi.

Tử Vi ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy bất khả tư nghị.

“Đại thiếu gia? Ta, ta làm sao vậy?”

“Ngươi uống say.”

Nàng nghĩ tới, lúc ấy chính mình uống rượu, sau đó…… Chuyện gì xảy ra cũng không nhớ rõ.

Hắn dùng miệng giúp nàng uống nước. Chẳng lẽ trong lúc nàng mê man, hắn đều là như vậy giúp nàng sao?

Vốn là hai gò má đang hồng nhuận, lại dâng lên một cỗ táo nóng, cảm thấy kinh ngạc, hắn vẫn như vậy bồi nàng sao?

Nàng đang định rời khỏi vòng ôm của hắn, mới chỉ cử động một chút, cánh tay để bên hông nàng lại đem nàng kéo trở về ôm ấp, cả người nàng cơ hồ cách qua lớp xiêm y mỏng dính vào ngực hắn.

“Đêm đã khuya, ngươi còn muốn đi đâu ?” Tuy biết rõ ngụ ý của hắn, nhưng nàng vẫn là cố ý nói:” Đây là giường của đại thiếu gia, nô tỳ không nên chiếm giường ngủ của ngươi.”

Hắn thoạt nhìn tựa hồ thực mất hứng, lẽ nào khi nàng uống rượu say, đã làm cái gì đó không nên làm, nói cái gì không nên nói chăng?

“Đầu gối của ngươi bị thương từ lúc nào?”

Nàng ngây người, tiện đà nhìn xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện, hai đầu gối của đều đã được bôi thuốc, băng bó cẩn thận.

“Không cẩn thận té ngã.”

“Vì sao không nói?”

“Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Nàng thành thật trả lời, tận lực đem loại sự tình này cấp làm nhạt, bởi vì nàng là thật cảm thấy không cần phải nói.

Hắn mất hứng cái gì? Bị thương là nàng, lại chưa làm cho hắn gặp phiền toái gì , chẳng lẽ nói, hắn không thích vì nữ nhân làm ấm giường cho hắn trên người có vết sẹo sao?

Nàng một bộ thái độ không muốn cùng hắn quan hệ, làm hắn không có tới từ dâng lên một phen lửa nóng, đồng thời tỉnh ngộ, nguyên lai khi đó nàng quỳ rạp trên mặt đất, là vì té ngã, mà nữ nhân này, cư nhiên còn nói với hắn hoa dại rất đẹp.

Tuy rằng chỉ là vết thương ngoài da. Nhưng theo miệng vết thương có thể thấy, khi té ngã nhất định rất đau, nàng lại hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, chính bởi nàng như vậy, nên hắn mới dâng lên một cỗ tức giận không thể hiểu đượng trong lòng.

Cánh tay bên hông chế trụ nàng, nàng ý thức tự hiểu được, chỉ cần hắn không đồng ý, nàng không thể đi bất cứ chỗ nào. Nếu giãy dụa cũng vô dụng, nàng đành phải im lặng nghe lời hắn, dù sao người này chính là không thích người khác phản kháng hắn, bằng không, nàng lúc ấy cũng không bị buộc uống rượu, cũng không say đến bất tỉnh nhân sự.

Đến bây giờ, nàng đầu óc vẫn còn mơ màng.

Hắn nghiền ngẫm quan sát vẻ mặt cùng lời nói của nàng, đối nàng có chút đăm chiêu. Nhất thời nhớ lại bộ dáng say rượu của nàng lúc nãy, nào nhiệt khắp cả tửu phường, làm môi hắn bất giác gợi lên hình như vô ý cười.

Hắn nãy giờ không nói gì, ánh mắt làm nàng thập phần không được tự nhiên.

“Vì sao vẫn cứ nhìn ta?”

Mày rậm nhắc tới.” Không được sao?”

Nàng cúi đầu, thật cẩn thận trả lời:” Đại thiếu gia muốn như thế nào đều được.”

Sau khi nàng say rượu tỉnh lại, lại phục hồi cái vẻ mặt bên ngoài là nô tỳ chuyên phục tùng chủ nhân, không tranh cãi, không ngỗ nghịch, hèn mọn không có cá tính, liền giống như những nha hoàn bình thường khác.

Những người khác đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng, hắn không cảm giác, nhưng thái độ của nàng ngoan ngoãn phục tùng, lại làm cho hắn thập phần khó chịu, bởi vì hắn nhận ra, nàng chính là chỉ phục tùng ở ngoài mặt.

Nhưng hôm nay phát sinh sự việc, làm hắn đối nàng cảm thấy nghiền ngẫm. Nếu nàng không có uống rượu, hắn liền sẽ không phát hiện bí mật của nàng, mà những lời nàng trong vô thức nói ra sự thật, vẫn như xoay quanh trong đầu hắn.

“Nô tỳ hôm nay uống rượu, có hay không có làm ra chuyện gì thất lễ?” Nàng thử hỏi, trong lòng có chút bất an.

Hắn trầm ngâm một lát, mới nói:” Ngươi vừa say rượu, liền bất tỉnh nhân sự.”

Nghe thế, nàng mới buông tâm nhẹ nhàng thở ra .

“Nô tỳ thất thố.”

Miệng nàng nói xin lỗi, lại cảm thấy lại may mắn không thôi. Kỳ thật nàng chẳng những khứu giác tốt, vị giác cũng tốt, chỉ cần một ngụm, nàng có thể biết là rượu tốt hay không, nhưng đồng thời, tửu lượng của nàng lại kém vô cùng, cho nên nàng thường chỉ ngửi chí không uống.

“Nô tỳ đi chuẩn bị bồn nước ấm, vì thiếu gia tẩy (rửa) chân.” Nàng vừa định xuống giường, tiếp tục bổn phận nô tì của nàng làm việc.

“Không cần.”

“Kia…… Nô tỳ cho ngươi chuẩn bị nước ấm, tắm rửa thay quần áo.”

“Tối nay không cần ngươi hầu hạ, về phòng của ngươi đi.”

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy thật bất khả tư nghị. Hắn sao lại tốt như vậy, lại có thể để nàng nghỉ ngơi sớm một chút sao ? Đối với hắn một hồi biểu hiện chăm sóc tận tình, nàng còn không quen, chỉ sợ là chính mình suy nghĩ nhiều quá.

Phát hiện nàng vẫn còn chưa đi, Khương Thế Dung khóe môi gợi lên gia du tà cười.

“Như thế nào? Luyến tiếc không đi, nguyên lai ngươi nghĩ như vậy hầu hạ ta?”

Nàng hít vào một hơi, nam nhân này thực ác liệt, chính là không buông tha cho nàng một cơ hội gì có thể trào phúng, cảm thấy ảo não, buồn cười là, chính mình nhưng lại đối hắn sinh ra cảm giác không nên có, đó là chờ mong.

Đỗ Tử Vi mi mắt buông xuống, tránh đi tầm mắt của hắn, đem cảm xúc giấu ở trong biểu hiện cung kính, không vì lời nói của hắn mà nao núng, phúc phúc.

“Nô tỳ cáo lui.”

Nói xong, liền rời ra khỏi phòng.

****

Nếu nàng nghĩ đến tửu phường lần đó uống rượu, chính là cái ngoài ý muốn, sẽ không lại phát sinh loại sự tình này nữa, thì nàng thực sai lầm rồi.

Cách một ngày, Khương Thế Dung lại tìm nàng uống rượu.

Nếu nàng nghĩ đến tửu phường lần đó uống rượu, chính là cái ngoài ý muốn, sẽ không lại phát sinh loại sự tình này nữa, thì nàng thực sai lầm rồi.

Cách một ngày, Khương Thế Dung lại tìm nàng uống rượu.

Nàng có thể cự tuyệt sao? Không, nàng một chút cơ hội cũng không có.

Lần này, rượu mà hắn lấy đến, không phải là hoa hồng ngọc lộ, cũng không phải là lực thạch rượu, nàng vừa ngửi, liền đoán ra, chính là hoa điêu rượu.

Hắn đã có mệnh lệnh, nàng không thể không uống mấy chén.

Khương Thế Dung không uổng công chờ mong, quả nhiên không vượt qua ba chén, khuôn mặt luôn có ý đồ che dấu tâm trạng, dần dần chuyển thành đỏ bừng, ánh mắt bởi vì nhiễm hơi men mà phủ mị lờ mờ, vẻ mặt mềm mại thường ngày nay đã không thấy đâu, giờ đây trong mắt hắn chỉ còn lại một bộ mặt có mang nét điêu ngoa cá tính.

Nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, hắn không khỏi hứng trí dâng cao.

“Ta là ai?” Hắn hỏi.

Mắt đẹp quay sang liếc hắn trừng mắt một cái.” Ngươi ngay cả chính mình là ai cũng không biết? Đầu ngươi hỏng rồi sao?”

Tốt lắm, nàng đã say.

Thừa dịp lúc này, hắn hỏi ra điểm nghi vấn muốn biết nhất trong lòng..

“Nam nhân đầu tiên của ngươi là ai?”

“Không biết.”

Đáp án của nàng làm cho hắn mày rậm thâm ninh.” Ngươi không biết?”

“Bởi vì ta căn bản không biết hắn.”

Nàng không nóng không lạnh trả lời, làm cho hắn mặt lộ không hờn giận.

“Nếu không biết, vì sao cùng hắn thân mật?”

Đối với nàng như thế tùy tiện — làm hắn không có tới từ đáy lòng dâng lên một ngọn lửa tức giận vô danh , đang lúc hắn nghĩ đến nha đầu kia là cái kỹ năng bơi dương hoa nữ tử khi (đại khái là ca nghĩ tỉ như kỹ nữ, bực mình thật!), nàng lại nói thêm một câu.

“Ta bị mẹ kế hãm hại.”

Đáp án này, làm hắn chấn động.

“Mẹ kế của ngươi hã hãi ngươi?”

“Đúng vậy.” Nàng đặt chén rượu một cái cách, sau đó nhất ngũ nhất thập nói ra cái đêm bi thảm đầu tiên của nàng.

“Mẹ kế của ta trong lúc vô ý nghe ở đâu biết được, có một loại rượu thuốc tráng dương linh đan, vì muốn đối phương đưa đến phương tổ bí truyền, bà ta muốn ta hy sinh sắc đẹp cùng đối phương thân mật, ta đương nhiên không chịu a.”

Vài lời ngắn ngủi nàng nói ra, khiến cho hắn khiếp sợ thật lâu, nửa ngày phun không ra một câu, hít sâu một hơi, hắn mới thấp giọng hỏi.” Sau đó thì sao?”

“Bà ta bỏ đói ta ba ngày, ta vẫn không chịu, bà ta lấy đệ muội để áp chế ta, ta thà lấy cái chết chống đỡ, cuối cùng bất đắc dĩ, nàng đành phải thôi.”

Nghe đến đây, hắn cư nhiên không khỏi nhẹ nhàng thở ra, không thể tưởng được nàng lại nói tiếp.

“Kết quả là một đêm nọ, nàng hạ dược làm hôn mê ta, ta bất tỉnh nhân sự, đến khi tỉnh lại, phát hiện chính mình toàn thân trần như nhộng, mà lúc đó ở bên cạnh ta, là một nam nhân xa lạ đang ngủ.”

Nàng không chút để ý nói xong, lại uống lên một ly, nhìn như thần thái bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại tràn ngập thống khổ không muốn người khác biết.

Khương Thế Dung thoáng chốc lửa giận thiêu đầy ngực, bắt lấy tay nàng đang cầm chén rượu, không khỏi tăng thêm kích động nói.

“Bà ta sao có thể đối với ngươi độc ác như vậy?”

Nàng nhíu mày, giãy dụa toan thoát khai khỏi hắn đang nắm giữ.

“Ngươi tức giận cái gì a? Lại cùng ngươi không có chút quan hệ gì!”

“Đương nhiên là có quan hệ!” Hắn thốt lên đầy tức giận.

Nàng lại càng không chịu phục.” Là nha, như ngươi nói, thì quan hệ gì đến ngươi?”

“Nàng là nha hoàn của ta, ta là chủ nhân của nàng, ta nói có liên quan, tức là có liên quan.”

Hắn không thể khống chế lửa giận thiêu đốt, khi nghe lời nàng nói xong, trong lòng hắn như bị ngàn dao đâm vậy! Không thể tưởng tượng hãm hại nàng lại chính là mẹ kế của nàng.

Người này thật sự thực mạc danh kỳ diệu nha! Không giãy thoát được khỏi tay hắn, nàng thở phì phì nói:” Hừ, ngươi không phải cũng giống như bọn họ sao.”

(mạc danh kỳ diệu: không giải thích được, không thể hiểu được)

Hắn sửng sốt.” Ta?”

“Đúng rồi, ngươi đối ta lúc đó chẳng phải cường thủ hào đoạt sao?”

Lời này nói ta, như một đao chém xuống giữa ngực hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn á khẩu không trả lời được.

Từ trước đến giờ, hắn đối với mật kẻ lừa gạt phản bội, tuyệt không thủ hạ lưu tình, cũng làm một cách yên tâm thoải mái, lúc trước cưỡng bức nàng là vì trừng phạt nàng, đối với những nữ nhân tâm hồn bất lương, hắn truyệt không một chút nào áy náy, nhưng nay, hắn lại cảm thấy có chút chột dạ chật vật, nhưng lại không muốn thừa nhận.

Bạc môi mân nhanh, không có trả lời.

Cặp mắt kia men say lờ mờ trong ánh mắt, càng thêm ảm đạm.

“Vốn, ta nghĩ khi đó liền chết đi cho xong, nhưng là nếu ta chết, đẹ muội biết làm sao bây giờ? Nữ nhân độc ác kia, không biết sẽ dùng những phương pháp gì đối phó với Tùng Tùng và Đậu Đạu, nhất tưởng đến như vậy, ta tuệt đối không thể chết được!”

Nàng vẻ mặt chuyển sang oán giận, kéo vạt áo haéưn, từng chữ từng chữ nói. “Ta thề, sẽ có một ngày, ta nhất định phải đem Tùng Tùng và Đậu Đậu từ tay nữ nhân kia đi! Ngươi biết không?”

Hắn nhìn nàng thật sâu, gật đầu.” Ta biết.”

Hắn ngoan ngoãn trả lời, làm cho nàng thực vừa lòng, tiện đà nở nụ cười, buông vạt áo hắn ra, lại tiếp tục uống rượu.

“Đến, cụng ly, chúc cho nữ nhân kia chết sớm siêu sinh sớm (lời chúc thật là hay a, câu này năm mới mang đi chúc Tết không khéo bị chủ nhà vác gậy đuổi đánh!) .”

Nàn uống thêm một ly, thần trí đã không còn được thanh tỉnh, nhắm mắt lại, sau đó từ từ gục xuống. Rất nhanh, một cánh tay đưa đến, làm cho nàng ngã vào trong lòng tay rắn chắc mà an toàn.

Khương Thế Dung ôm lấy nàng, động tác không tự giác vô cùng ôn nhu, đem nàng nhẹ nhàng đặt ởủtên giường mềm mại, ngồi ở mép giường, ngắm nhìn dung nhan say ngủ của nàng.

Tâm tình của hắn, nặng trịch, giống có ngàn cân thạch (đá) đặt ở ngực.

Đêm đã khuya, hắn lại không hề buồn ngủ, đầu óc xoay quanh, lộ vẻ nàng rượu sau thổ lộ gằn từng tiếng.

Đại chưởng nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt non mịn kia, khó có thể tưởng tượng, nàng trên vai thế nhưng lại lưng đeo gánh nặng trầm trọng đến vậy. Nếu nàng khóc sướt mướt, có lẽ tâm tình của hắn còn không hội như thế trầm trọng, nhưng nàng bị người thân phản bội cùng người ngoài nhục nhã xong vẫn như cũ kiên cường, không bao giờ nhân thua hay chịu khuất phục.

Nàng ương ngạnh tính tình, lại làm hắn rung động.

Nguyên lai, nàng khúm núm, biểu hiện ti tiện, nội tâm lại không một ti hèn mọn, mặc cho người cười mắng nhục nhã, vẫn như cũ bình chân như vại, đối với một cô nương mới mười bảy tuổi mà nói, phải có nhiều dũng khí, mới có thể làm được như vậy bộ?

Ngoài cửa sổ ánh trăng cao quải, nhìn này dung nhan say ngủ, hắn nhưng lại một đêm không thể ngủ say.