Đại Thánh Truyện

Chương 26: Lại thử thân thủ


Một luồng nhiệt khí nồng nặc sôi trào trong bụng, hắn lập tức đứng dậy luyện quyền ngay trong tiểu viện. Cho đến khi toàn bộ nhiệt khí biến mất, hắn mới thở dài một hơi rồi ngừng lại.
Bình thường luyện quyền lâu như vậy, hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng hôm nay hắn lại cảm giác vẫn còn rất phấn chấn. Quả nhiên, rượu thuốc được ngâm từ nhân sâm này tốt hơn rất nhiều so với việc ăn thịt.
Hơn nữa, hình như một luồng chân khí trong cơ thể đã phát sinh một chút biến hóa. Mặc dù rất bé nhỏ, nhưng đúng là có tiến bộ.
- Nhân sâm bình thường ngâm thành rượu thuốc đã có công hiệu như vậy rồi, không biết nếu dùng Linh sâm kia sẽ có hiệu quả như thế nào?
Hắn đã từng có tâm tư như vậy, nhưng suy đi nghĩ lại về độ khó của việc này, lại nghĩ đến hậu quả sau khi lấy được Linh sâm, hắn chỉ đành phải từ bỏ.
Lại sau khoảng mấy ngày, đã có mấy người thợ săn bị khiêng xuống núi, chết có bị thương có. Rất hiển nhiên, đám người hái sâm kia cũng không dễ đối phó. Mặc dù Lý Thanh Sơn đã đồng ý gia nhập Lặc Mã trang, nhưng đây chẳng qua là tính toán tạm thời. Hắn không nghĩ sẽ thật sự tham dự đến phân tranh giữa hai thôn.
Chớp mắt đã đến ngày mười lăm tháng tám, đúng vào tiết trung thu. Phía trong núi, Hoàng Bệnh Hổ nhìn quét qua đám người với vẻ mặt mệt mỏi bên cạnh một lượt. Trong mấy ngày này, y mang theo mọi người xuyên qua núi rừng, mỗi thời mỗi khắc đều phải cảnh giác đề phòng, cho dù là chiếm thế thượng phong, gần như là đã làm cho đám người hái sâm đánh cho tan tác.
Nhưng người bên y cũng khó bảo toàn mà không hảo tổn gì, tất nhiên cũng không được tốt lắm. Mà Linh sâm chỉ là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa có ai nhìn thấy tận mắt. Đây chẳng phải làm chuyện không ý nghĩa, hy sinh vô ích sao.
Hoàng Bệnh Hổ thở dài một tiếng, hạ lệnh ọi người trở về trang. Tiểu Hắc vội la lên:
- Liệp đầu, không thể buông được đâu, thân thể của ngài…
Hoàng Bệnh Hổ trầm giọng nói:

- Lấy thôn trang làm trọng!
Đến tiết trung thu, mọi người phải đoàn tụ cùng gia đình, hơn nữa mùa đông sắp đến rồi, thôn trang cũng phải chuẩn bị tốt để trụ qua mùa đông.
Trong một góc của Lặc Mã trang, Hoàng Bệnh Hổ cười hỏi:
- Tàng gia, tên tiểu tử kia thế nào?
- Hắn là Thần xạ thủ trời sinh, sau này, tài bắn cung của hắn chắc chắn sẽ vượt qua ta và ngươi, chẳng qua là…
- Chẳng qua cái gì?
- Tâm tư của hắn không đặt trên Lặc Mã trang này, cho dù hắn gia nhập Lặc Mã trang cũng chỉ nhất thời mà thôi. Chúng ta là chó săn giữ núi, hắn là sói, còn là một con sói cô độc, hắn sẽ đi rất xa…
- Con sói cô độc? Đó là do hắn không có kiến thức, một con thì dễ diệt, bầy sói khó địch, ta đi tìm hắn. Ta cũng không tin là hắn không động tâm với vị trí liệp đầu này.
- Ngươi thật tâm muốn hắn làm liệp đầu?
- Còn phải xem bản lĩnh của hắn thế nào đã.
Hoàng Bệnh Hổ cười một tiếng.
- Thanh Sơn! Trong khoảng thời gian này, ở đây có hài lòng không?
Hoàng Bệnh Hổ vừa bước vào trong viện liền hào sảng chào hỏi.
- Đa tạ Liệp đầu quan tâm, ta cảm thấy vô cùng tốt.
Từ khi mọi người trong trang biết được một mình Lý Thanh Sơn giết chết bảy tám người hái sâm, người nào cũng trở nên thân thiết với hắn. Chẳng qua, điều này cũng có ý nghĩa là hắn đã kết tử thù với Sâm Vương trang, đám người hái sâm kia cũng không phải là thứ lương thiện gì, hắn cũng phải dựa vào Lặc Mã trang mới có thể sinh tồn.
Nhưng hắn sẽ thật chấp nhận sự an bài này sao?
Lý Thanh Sơn nói:
- Liệp đầu, ta muốn cùng huynh thử thân thủ một lần nữa!
Hoàng Bệnh Hổ kinh ngạc, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy tự tin của Lý Thanh Sơn.
Hoàng Bệnh Hổ nói:
- Tốt! Để ta xem thử một chút thành quả tu luyện mấy ngày này của cậu như thế nào!

- Ki..a!!!
Lý Thanh Sơn không đợi Hoàng Bệnh Hổ bày ra tư thế, bỗng nhiên nhấc chân lao tới, một quyền không có chút hoa mỹ nào đấm mạnh vào bộ ngực của Hoàng Bệnh Hổ, tiếng xé gió mơ hồ truyền ra.
- Hảo tiểu tử!
Hoàng Bệnh Hổ dùng cánh tảy cản lại, một tiếng bộp vang lên. Y bịch bịch lùi lại vài bước mới có thể dừng lại, lắc lắc cánh tay có chút đau đớn, trên mặt y có chút kinh ngạc:
- Khí lực thật lớn!
Lần giao thủ trước, dù chưa từng lấy cứng đối cứng với Lý Thanh Sơn, nhưng y cảm giác được khí lực của hắn cũng không có mạnh như bây giờ mới đúng.
Lý Thanh Sơn lại nói:
- Nhìn xem chiêu này thế nào!
Hắn đoạt lấy tiên cơ, tấn công liên tục, nắm đấm tập trung vào lồng ngực đối phương, thế công như bạo vũ cuồng phong, quyền thế phát huy nhuần nhuyễn đến cực hạn, khí thế mãnh liệt đến cực điểm.
Vì nhất thời chủ quan, Hoàng Bệnh Hổ mất đi tiên cơ, rơi vào hạ phong. Nhưng như vậy cũng kích phát hào khí trong lòng y: “Ta không tin rằng ngươi có khí lực mạnh hơn ta!”
Y vận chuyển nội lực, từ theo kinh mạch mà truyền đến hai bàn tay, hai cánh tay của y trở nên to thêm một phần, đón lấy nắm đấm của Lý Thanh Sơn.
Với người luyện võ, một thân võ nghệ tập trung vào nội lực, y làm như vậy đúng là muốn dùng thực lực chân chính rồi.
- Bốp bốp bốp bốp!!!
Đôi tay của hai người va chạm vào nhau, đều dùng phương thức lấy cứng đối cứng, mỗi một lần giao thủ lại phát ra tiếng xương thịt va vào nhau vang lên. Giống như dã thú cắn xé lần nhau, mười phần dã man cùng điên cuồng.
Cuối cùng, nhờ vào kinh nghiệm phong phú, Hoàng Bệnh Hổ chớp đúng thời cơ, một quyền của y đã đánh tới bộ ngực Lý Thanh Sơn.
Nhưng mà Lý Thanh Sơn lại không tránh không né, mà dùng quyền đánh thẳng lên mặt Hoàng Bệnh Hổ.
Hoàng Bệnh Hổ thầm nghĩ: “Ta đã tu luyện nội công nhiều năm, lực một quyền này có thể đánh chết một con nghé con, ngươi chỉ tu luyện ngạnh công ngoại gia, tất sẽ bị thương.”
Về nắm đấm của Lý Thanh Sơn, y cũng mảy mảy chẳng thém ngó tới. Nắm đấm của y đánh trúng vào ngực Lý Thanh Sơn thì thân hình hắn sẽ bị khựng lại trong chốc lát.
Rầm một tiếng, quả đấm đã đánh trúng bộ ngực của Lý Thanh Sơn. Quả nhiên, thân hình của Lý Thanh Sơn khựng lại một chút, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, không bị ảnh hưởng gì. Hoàng Bệnh Hổ kinh hãi, trong lúc vội vàng liền phải dùng thế Lại Lư Đả Cổn, quyền phong quét sát vào mặt, mơ hồ có chút đau đớn.
Lý Thanh Sơn cười hắc hắc, đứng một chỗ không truy kích nữa.
Hoàng Bệnh Hổ đứng dậy:
- Vậy mà cậu không bị gì sao?

Uy lực một quyền đó, y rất hiểu rõ, cho dù Lý Thanh Sơn dùng ngoại công ngăn cản trên nắm tay thì cũng không thể ngăn cản chân khí ẩn chứa trong đó, vậy mà giờ hắn lại không có chuyện gì.
Lý Thanh Sơn xoa xoa bộ ngực:
- Rất đau a!
Mới vừa rồi, hình như có một cổ hơi thở xuyên vào trong da, đánh vào cơ thể hắn. Nhưng lập tức liền bị một cổ chân khí trong thân thể hắn đánh cho tan mất, căn bản không thể tạo thành thương tổn gì. Sau đó, hắn lập tức hồi khí, suýt chút nữa đã đánh trúng Hoàng Bệnh Hổ.
Nếu dùng theo thuyết pháp của Hoàng Bệnh Hổ để phân tích, đây chính là chênh lệch giữa nội lực Hậu Thiên và Tiên thiên chân khí.
Hoàng Bệnh Hổ dở khóc dở cười, một quyền mà mình tràn đầy tự tin, nhưng chỉ nhận được một lời đánh giá như vậy. Mỗi một người luyện võ đều có một lòng tranh cường háo thắng, y lập tức quát to:
- Vậy thì ăn thêm mấy quyền của ta nữa xem!
Hai người lại đánh thêm một hồi, lần này, Hoàng Bệnh Hổ cũng không nương tay nữa, y dốc hết công lực toàn thân, thân hình trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, làm cho Lý Thanh Sơn không cách nào chống đỡ được. Từng nắm đấm rơi như mưa lên thân hắn.
Nếu người ngoài nhìn vào sẽ cho là Hoàng Bệnh Hổ đang đè Lý Thanh Sơn mà đánh, chiếm hết thượng phong.
Nhưng trong lòng hai người lại có cảm giác cực kỳ khác nhau, Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy động tác của Hoàng Bệnh Hổ hình như trở nên chậm chạp, đã không còn khó nắm bắt nữa. Quả đấm đánh lên người hắn cũng chỉ tạo nên chút đau đớn mà thôi, hắn cũng không quá để ý tới. Lúc này, hắn tựa như là một phiến đá ngầm trong sóng lớn, vẫn lù lù bất động.
Hoàng Bệnh Hổ càng đánh càng kinh hãi. Tốc độ phản ứng cùng với lực lượng của Lý Thanh Sơn, so với lần giao thủ trước thì mạnh hơn rất nhiều. Thật giống như là thay đổi một người khác vậy, y đã không còn dễ dàng công kích trúng điểm yếu hại trên người Lý Thanh Sơn nữa. Mà nếu đánh lên những chỗ khác thì cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa, tại trong chiến đấu, Lý Thanh Sơn xuất thủ càng ngày càng hoàn thiện, thỉnh thoảng lại đánh ra một hai chiêu quyền pháp cực kỳ tinh diệu, đẩy y vào hiểm cảnh. Nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, y mới có thể hóa giải được. Quyền phong mãnh liệt của Lý Thanh Sơn làm cho y hiểu rằng, chỉ cần bị trúng một quyền, y liền xong rồi. Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng trở nên gần hơn.
Một cảnh tượng kỳ dị lộ ra, một người liên tục bị trúng quyền nhưng khí thế lại càng ngày càng tăng, người kia thì không chút bị thương nào mà khí thế là càng ngày càng yếu.
Trên trán Hoàng Bệnh Hổ bắt đầu rỉ ra mồ hôi, y đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Lý Thanh Sơn thì vẫn bộ mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp.
Trâu vốn là loài động vật có tính chịu đựng rất giỏi, tu hành đến một mức độ cao hơn, chênh lệch giữa thần thông với võ học càng trở nên rõ rệt.
Hoàng Bệnh Hổ đột nhiên nhảy ra xa, hô lớn:
- Dừng tay!