Ninh Tâm cô nương này rốc cục mù đường tới mức nào vậy? Vốn là cho
rằng ở trong trò chơi thấy nàng như thế đã là một vẻ tồn tại cực điểm
nhưng trong cuộc sống hiện thực … hắn vỗ trán thở dài cô nương này có
thể bình an lớn được như vậy, còn rất vui vẻ không bị lừa gạt thật đúng
là kỳ tích.
Ra khỏi cửa hàng sữa đậu nành, hắn chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
“Em biết tuyến xe buýt đi đến siêu thị máy tính ở chỗ nào?” Vậy mà
vừa quay đầu lại liền thấy ánh mắt của Ninh Tâm ánh mắt mê man. Hắn lúc
này rùng mình 1 cái, dè dặt hỏi:
“Em không phải không biết chứ?”
Ninh Tâm lắc đầu đáp: “Biết. Em biết mà.”
Kha Dĩ Mặc có chút an tâm ai dè nào biết cô nương này đi rồi nói một câu.
“Nhưng mà chung quanh trường em có nhiều cái xe buýt các tuyến đi
qua, chẳng lẽ mấy tuyến đó không đi qua khu máy tính kia ư?” Sau đó nàng liền 1 đôi mắt chờ mong mà chờ đợi nhìn Kha Dĩ Mặc .
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Ninh Tâm hai mắt trợn tròn xoe tròn
xoe… Kha Dĩ Mặc cảm giác mình hình như không có phần thắng đành bất đắc
dĩ nhìn trời.
Hắn vốn là đang trông cậy vào Ninh Tâm dẫn đường, bây giờ nhìn lại
hắn cảm giác mình tự mình tìm đường còn an toàn hơn. Nhưng mà với phương tiện giao thông công cộng kia với hắn cũng là tương đối xa lạ. (L: nhà bạn này có xe đưa đón, ko thì bạn bè, suy ra ko biết xe bus là đương nhiên.. ta cũng mù xe bus….)
“Thôi để anh gọi taxi.” Vì phòng ngừa trên đường tái xuất hiện tình
huống đột ngột xảy ra, hắn quyết định gọi taxi đi khu siêu thị máy tính. Chứ cứ nếu mất công hỏi người tìm đường cho dù tìm được thì chưa chắc
đã lên được xe, vì để thuận chút tiền hy sinh là tương đối hiệu quả.
“Ừ, anh gọi đi.” Ninh Tâm giơ hai tay bày tỏ tán thành. Gọi đi nào, taxi rất tốt, đỡ phải tìm đường O (∩_∩ )O~!
Sau khi gọi được taxi hộ tống hai người rốt cục thuận lợi đến khu
siêu thị máy tính. Ninh Tâm đi theo sau lưng KHã Dĩ Mặc nhìn trái xem
phải thăm dò một chút, Kha Dĩ Mặc vừa chọn đồ, mắt lại thỉnh thoảng quay đầu ngó ngó cô nhóc kia đang vẻ mặt hiếu kỳ, biểu tình phong phú. Vẻ
mặt kia quả thực rất ngây ngô, con gà ocn cần được bảo vệ.
Mua xong Bo mạch chủ ra khỏi siêu thị máy tính Ninh Tâm nhìn đồng hồ
thì đã là 12 g, nàng băn khoăng 1 hồi rốt cục nổi lên dũng khí đối với
Kha Dĩ Mặc nói:
“À… đã 12 giờ rồi anh nhất định đói bụng rồi. Em mời anh ăn cơm được
hay không? Coi như em cám ơn anh theo giúp em mua đồ.” Nói xong Ninh Tâm vội vàng cúi đầu xuống thực không dám nhìn thẳng người đối diện.
Đối với Ninh Tâm mà nói chủ động mời khác phái ăn cơm đơn giản là
chuyện từ trước nay chưa từng có. Cũng không biết vì cái gì vốn nghĩ
rằng vĩnh viễn mình không nói ra được nhưng khi đối mặt với Kha Dĩ Mặc
nàng mặc dù có chút lung túng, ngại ngùng, nhưng trong lòng lại tuyệt
không hối hận thậm chí còn mang theo nho nhỏ mong đợi.
Nhìn qua Ninh Tâm cúi đầu ngượng ngùng, Khã Dĩ Mặc tim lại đập nhanh 1 nhịp, không kịp để đại não phản ứng đã đáp một cách rất tự nhiên:
“OK, vừa vặn anh đang đói bụng đây.”
“Anh muốn ăn gì đây?”
“Em cứ quyết định, gì cũng được.”
Được rồi nói tới ăn, Ninh Tâm với mỹ thực là chuyên gia rồi.
Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm muốn dẫn Kha Dĩ Mặc phải ăn một bữa
thật no và ngon, nàng suy nghĩ một chút con mắt lập tức phát sáng.
“Đi ăn tiệc đứng được không? Em nhớ lần trước khi em cùng Tạ Vũ đi
tới nơi này, có ghé qua 1 nhà hàng buffett thức ăn ở đó rất được.”
“OK” Kha Dĩ Mặc gật đầu, lại nhớ tới một điều.
“Em nhớ rõ nhà hàng buffett đó ở nơi nào chứ?”
Ninh Tâm vỗ vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, em nhớ được .”
Vì vậy Ninh Tâm dẫn Kha Dĩ Mặt đi quanh khu này 1 vòng, sau khi trở lại điểm đã đi Ninh Tâm rất là u buồn.
“Em nhớ rõ ràng là rẽ mấy cái liền đến mà.. làm sao lại không thấy
đây?” Nhìn nhìn bốn phía, Ninh Tâm không cam lòng nói: “Chúng ta tìm
tiếp nhất định có thể thấy nó .”
Ninh Tâm nói như vậy hắn cảm thấy đành liều mình bồi mỹ nhân, đi thì đi trước bữa ăn vận động cũng giúp thân thể khoẻ mạnh !
Đi rồi đi… đi đến vòng thứ 2, 2 người lại trở lại chỗ cũ.
“Tại sao lại có thể như vậy chứ? Chẳng lẽ nhà hàng kia bị phá sản
rồi? Không phải chứ, mình mới đi cách đây có 1 tuần nhà hàng kinh doanh
này tốt lắm mà, không phải nhanh như vậy liền phá sản chứ?” Ninh Tâm
trừng mắt nhìn bảng chỉ dẫn trông rất thất vọng, nàng rõ ràng rất cố
gắng… rất cố gắng nhớ lại sao lại tìm không được chứ?
Kha Dĩ Mặc bất đắc dĩ lặng yên ca thán, nhà hàng buffett kia chắc là
sẽ không đến mức phá sản , cô gái này… hình như là mang mình đi lầm
đường rồi?
Khẽ cắn răng, Ninh Tâm cảm thấy lần đầu tiên tại trước mặt Kha Dĩ Mặc biểu hiện mình không thể bỏ cuộc giữa chừng.
“Lần này em nhất định có thể tìm thấy, chúng ta đi thêm một vòng đi!”
Chờ lần thứ ba trở lại tại chỗ cũ, Ninh Tâm mặt đã chuyển hồng, lúc sau hồng đậm .
Được rồi hắn giờ phút này đang kiểm điểm… hắn rất muốn kiểm điểm
chính mình… hắn muốn tự xét lại, hắn muốn hối cãi. Hắn sai rồi… hắn thật sự sai rồi, hắn thật sự không nên khiêu chiến với trình độ mù đường của cô nàng này.
“Để anh dẫn đường đi…”
~~o ( _ )o ~~ đại thần, sao anh bây giờ mới nói!
Cùng là nhà hàng đó, cùng vị trí đó chỉ là lần này người ngồi đối diện mình đổi thành Khã Dĩ Mặc.
Vốn là nàng là muốn cho đại thần đi chọn đồ, ai biết đại thần đem bao máy tính cất kỹ hướng nàng khẽ mỉm cười nói:
“Ninh Tâm để anh trông đồ, em đi chọn đồ ăn được không?”
Nhìn xem bóng lưng Ninh Tâm ở quầy chọn hắn buông lỏng người, tay chống cằm nhìn theo.
Tựa hồ… mình càng ngày càng mê muội, không muốn buông ra rồi ư?
Trong trò chơi Ninh Tâm cũng tốt, trên thực tế Ninh Tâm cũng được hắn biết rõ vô luận là trong trò chơi nhân vật chỉ là thiết kế, hay là
trong hiện thực 1 thiếu nữ sống sờ sờ hắn cũng đã không thể tự kềm chế
được mình lún sâu vào.
1 khay lớn toàn là đồ ăn ngon trở về Ninh Tâm rốt cục ngồi vào chỗ
của mình, nhưng cô gái này tự dưng phát hiện ra giờ phút không hiểu sao
nàng rất ngại….
Sáng sớm hôm nay mình còn rất tốt cơ mà , sao bây giờ ngồi đối diện
đại thần, nàng phát hiện mình tự dưng lại sinh ra một loại tự giác của
thục nữ, không dám ăn như sói vồ, ngựa xé rồi…
Dày vò….quả là rất dày vò, nhìn mỹ vị trên bàn mà cũng không dám để
cái bụng ăn của mình hãm hại hình tượng! Nhất là mình là 1 kẻ thấy ăn
vui như tết nữa chứ…
Nhưng mà mấy con cá này…..nếu ăn thì hình tượng của mình trước mặt
địa thần sẽ bị giảm điểm….vì bảo vệ hình tượng giờ thật không dám ăn
nữa!
“Ăn không vô sao?” Kha Dĩ Mặc cảm thấy Ninh Tâm có vẻ khác thường lúc sáng sớm thấy khẩu vị vẫn còn tốt lắm mà, như thế nào bây giờ bưng cả 1 khay to ra ăn mà lại ăn có vài miếng thế kia.
Ninh Tâm lắc đầu nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.
Trời ơi mình có thể ngay trước mặt Kha Dĩ Mặc nói : đại thần là tại
anh ở trước mặt nên em không dám bại lộ bản tính tham ăn của em được
không?
Mẹ đã từng nói sẽ có khi con xảy ra những việc chưa bao giờ như vậy…vì đơn giản là tính cách của 1 người con gái hay thay đổi!
Mình giờ là…囧…
Ninh Tâm cảm giác mình bị chính mình hù doạ, mẹ nhất định sai rồi…mình cũng sai rồi.
Từ lúc chào đời tới nay đây là 1 bữa cơm tàn khốc nhất, nhìn trên bàn còn thừa lại một đống mỹ thực Ninh Tâm khóc không ra nước mắt.
Đối mặt với Hồ mình vẫn có thể bình chân như vại thấ không có gì, đặc biệt là có ăn nhiều cũng không có cảm giác ngượng ngùng. Nhưng khi đối
mặt với Kha Dĩ Mặc nàng cảm giác mình rơi vào bi kịch: cơm nuốt không
trôi, ăn cơm thì thất thần, không dám ăn nhiều …thế này là thế nào hả
trời, ai nói cho nàng biết đây?