Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 38: 38 Lòng Mang Thiên Hạ


Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Trong Lãm Nhạc Phong, sắc mặt Nguyên Minh Tử cùng Hoài Ngọc chân nhân đều khó coi, nhìn kỹ còn có chút mơ hồ không hiểu.
“Từ khi ngươi truyền tin bảo ta chú ý thêm đệ tử tên Tô Nhược kia, ta liền dặn Hoài Ngọc lưu ý hướng đi của nàng.

Ai biết sáng hôm qua, Hoài Ngọc như bình thường tới phân phó bài tập sáng lại phát hiện nàng biến mất, cả Hoài Nhu Phong cũng không có ai thấy người, vì vậy Hoài Ngọc liền vội vàng tới tìm ta.”
Nguyên Minh Tử nghiêm nghị.
Mấy ngày trước, Tống Yến từng truyền tin cho Nguyên Minh Tử, bảo hắn để ý một đệ tử tên Tô Nhược ở Hoài Nhu Phong, đặc biệt là việc tu luyện của nàng.
Nguyên Minh Tử tất nhiên nhớ ra Tô Nhược, thiên phú hơn người, bộ dạng tuyệt hảo, từng được rất nhiều trưởng lão tranh đoạt, nhưng lại muốn bái nhập Phù Trần Phong, nhận Tống Yến làm sư phụ.

Sau đó lại xảy ra việc ở bí cảnh Thanh Nguyên Tông, Tô Nhược gian lận bị bắt quả tang, thanh danh tụt xuống đáy.

Vì thế mà lúc Tống Yến nhờ để ý Tô Nhược hắn còn khá là ngạc nhiên, chỉ là việc sư đệ nhờ, tất nhiên hắn sẽ tận tâm tận lực.
Nguyên Minh Tử bây giờ, cũng chỉ có một sư đệ là Tống Yến.
Dựa theo những gì Hoài Ngọc chân nhân nói, bình thường nàng có chút lạnh nhạt với Tô Nhược, nhưng chưa bao giờ vì thanh danh của nàng mà khắt khe, thứ cần cho thì vẫn cho, dạy dỗ nàng cũng tận tâm tận lực, lại đặc biệt phân phó các đệ tử chớ thấy người gặp nạn còn dẫm một cái.


Vì thế Tô Nhược ở Hoài Nhu Phong cũng không khó khăn gì, thậm chí so với trước đây càng thanh tĩnh hơn, có lợi cho việc tu luyện của nàng.

Hoài Ngọc chân nhân không nghĩ nổi lý do nàng rời đi.
“Sau khi ta phát hiện Tô Nhược mất tích, hỏi toàn bộ đệ tử Hoài Nhu Phong thì mọi người đều nói chưa từng nhìn thấy nàng.

Vì vậy mới vội vàng đến đây báo cho chưởng môn sư huynh.” 
Hoài Ngọc chân nhân cau mày nói: “Ta cùng với chưởng môn sư huynh đã hỏi đệ tử canh gác sơn môn, có một người nói chạng vạng hôm trước từng thấy Tô Nhược xuống núi, sau đó vẫn chưa trở về, không biết rốt cục nàng đi đâu.

Sau đó thì sư đệ ngươi liền trở lại.”
“Hồn đăng của nàng còn ở đây không?” Trong lòng Tống Yến có chút mơ hồ.
“Đã xem qua, vẫn còn.” Nguyên Minh Tử đáp.
Mỗi đệ tử Nhạc Hoa Tông vào thời điểm nhập môn đều phải nhỏ một giọt máu đầu tim lên ngọn đèn bản mệnh, ngọn hồn đăng này sẽ được đặt trong Cung Nội Đường.

Hồn đăng còn sáng tức là đệ tử bình an vô sự, nếu hồn đăng tắt, chỉ có thể là người đã ngã xuống.

Lúc đó, Nhạc Hoa Tông sẽ phái người dựa theo hồn đăng chỉ dẫn mà tìm được thi thể, mang về tông môn.


Nếu không tìm được thi thể thì lấy đồ dùng thường ngày của đệ tử đó mà lập y quan(*), cầu siêu thoát.
(*) Y quan: mộ chôn di vật.
Hiện nay hồn đăng của Tô Nhược vẫn còn sáng rực, đại biểu nàng vẫn chưa gặp nạn.

Lại thêm có đệ tử canh gác sơn môn nói đã từng gặp nàng, nàng tự ý rời khỏi tông môn, mấy ngày không về, có lẽ là đã gặp thứ gì đó làm nàng động lòng, so với đãi ngộ ở Nhạc Hoa Tông còn tốt hơn.
Trong đầu đột nhiên hiện lên khung cảnh lúc Tùy Viễn Sơn dặn dò y ở Bách Thảo thành.
Tống Yến đột nhiên nghĩ ra một chuyện, hỏi: “Hoài Ngọc sư tỷ, Tô Nhược hiện giờ đang là tu vi gì?”
Hoài Ngọc chân nhân suy nghĩ chốc lát: “Vài ngày trước mới lên Trúc Cơ, nàng tu luyện rất nhanh.”
Quả giống như Tùy Viễn Sơn đã nói.
Trên mặt Tống Yến không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại nghiêm túc lên.
Mặc dù Tùy Viễn Sơn không nói rõ, nhưng hắn nhất định biết cái gì đó, ít nhất là với thân phận của Tô Nhược cũng có suy đoán.
Tô Nhược này, tuyệt không chỉ là một đứa con số mệnh bị người nhà cực phẩm bắt nạt mà bước lên con đường tu chân, chắc chắn còn một điều thần bí gì không thể để người khác biết.
Dù Tô Nhược là một thiên tài, nhưng nàng không thông báo cho sư phụ hay tông môn đã tự ý rời tông, trái với môn quy, lại nhiều ngày không về, Nhạc Hoa Tông không thể dốc hết sức lực để tìm kiếm một người như vậy, cho nên việc nàng mất tích cũng chỉ có thể dấy lên chút bọt nước, không bao lâu liền khôi phục yên tĩnh.
Tống Yến trở lại không quá hai ngày, Thẩm Túc Chi cũng xuất hiện, đồng thời hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ngoại giao với các tông môn phụ thuộc khác, khiến cho Nguyên Minh Tử cực kỳ thoả mãn.
Với tính cách của Thẩm Túc Chi, chắc chắn sau khi trở lại tông môn báo cáo cho Nguyên Minh Tử sẽ tới chỗ Tống Yến báo bình an, huống hồ hắn xuống núi cùng Tống Yến, trên đường lại tách ra.
Thời điểm Thẩm Túc Chi tới sân, Tống Yến đang tĩnh tọa tu luyện.

Hắn không khỏi nhớ tới, hình như từ lúc hắn trở về sau lần xuống núi lịch lãm kia, tính tình Tống Yến trở nên tốt hơn rất nhiều.

Bình thường y cả ngày không nói với hắn một câu, bọn họ là sư đồ đã bảy mươi sáu năm, trong đó phải tới năm mươi năm Tống Yến bế quan tu luyện, gặp mặt là chuyện khó như lên trời.
Mà hiện giờ ——
Thẩm Túc Chi cong cong khóe môi, con ngươi âm trầm rõ ràng nhu hòa đi nhiều: “Sư tôn.”
“Thân thể đã khôi phục?”
“Hồi bẩm sư tôn, không còn gì đáng ngại.” Thẩm Túc Chi rũ mắt, lông mi cong dài che khuất thần sắc trong đáy mắt, “Đệ tử nghe nói, sư tôn đi vào Ma giới.”
Tống Yến “ừ” một tiếng, qua loa nói: “Tiện thể cứu được ba tán tu, giết một gã thành chủ.”
Ngữ khí đơn giản như chuyện ăn cơm uống nước.
“Chẳng qua là mấy tán tu kém cỏi, bình thường vẫn luôn liếm máu lưỡi đao, luôn có ngày sẽ bỏ mạng, vậy mà cũng đáng để sư tôn phải tới Ma giới cứu người sao?” Thẩm Túc Chi nhẹ giọng hỏi.
Tống Yến đột nhiên thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Thẩm Túc Chi: “Có lẽ bình thường sư phụ quản giáo ngươi quá ít, cho nên ngươi mới có ý nghĩ như bây giờ.

Túc Chi, sư phụ hỏi ngươi, ngươi tu tiên vì cái gì?”
“Chỉ là trùng hợp được sư tôn mang về.”
“Người tu tiên, trong lòng nên có đại đạo.” Tống Yến cảm thấy Phù Hoa chân quân cũng luôn nghĩ như vậy, “Lòng mang thiên hạ muôn dân, đây cũng là sư phụ nói.”
“Thân là người của Nhạc Hoa Tông, lòng dạ phải chính trực, cứu giúp cho chúng sinh, lấy Tu chân giới làm gốc, một lòng hướng đạo.

Đây cũng là ước nguyện ban đầu của người sáng lập nên Nhạc Hoa Tông.”
“Vài tán tu kia cũng là người hết sức bình thường, tu vi không cao, lại là bách tính mà chúng ta che chở, sao có thể thấy chết không cứu? Ngươi thân là đệ tử Phù Trần Phong, tại sao có thể nói ra lời này?”
Tống Yến nghiêm túc nói: “Sư phụ phạt ngươi đến thác nước sau núi, ở đó một ngày, gột rửa thân tâm, cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của ngươi.”

“Đạo tâm bất ổn, vĩnh viễn vô pháp thành tiên.”
Thẩm Túc Chi cụp mắt, ngoan ngoãn nói: “Đệ tử cẩn tuân sư tôn dạy bảo.”
Hắn cúi người, trong con ngươi lại chợt lóe một tia tăm tối.
Lòng mang thiên hạ?
Thẩm Túc Chi khẽ cười.
Thiên hạ muôn dân, đều là giun dế thôi.

Tối muộn hôm đó, Tống Yến mặc áo bào đen, đầu đội mũ trùm, dựa vào ánh trăng mờ nhạt đi tới cấm địa sau núi Nhạc Hoa Tông.
Nhạc Hoa Tông tọa lạc trên một vùng đất núi non trùng điệp, mỗi phong là một ngọn núi, mà cấm địa sau núi nằm ở trung ương sơn mạch, cách Phù Trần Phong không tính là xa.
Tống Yến đứng trước một vách đá, đọc thầm pháp quyết.
Trên vách đá đột nhiên sáng lên một trận pháp kim quang.

Một lát sau, trận pháp ảm đạm xuống, Tống Yến làm lơ vách đá cứng rắn, trực tiếp nhấc chân vượt qua.
Thân thể dễ như trở tay tiến vào vách núi cheo leo, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Ánh trăng nặng nề, mây đen áp sát, một trận gió đêm ngột ngạt bỗng lao qua nơi này, chim tước xung quanh hoảng hốt đập cánh, chấn động một vùng.
Phía sau rặng cây, một đôi mắt chăm chú nhìn chỗ Tống Yến biến mất, trong con ngươi chợt lóe lên cảm xúc không biết tên.

Khóe môi vẽ ra một nụ cười châm chọc, hiện lên lúm đồng tiền nhỏ, giấu trong màn đêm yên tĩnh..