Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy rất muộn, có lẽ đã là trưa rồi thì phải, ông chủ chắc chắn sẽ mắng tôi đi. Tôi cố gắng nhấc mình ngồi dậy, cảm thấy thắt lưng cực kì đau nhức khó chịu, nhưng vẫn là cắn răng chịu đựng mà lết người rời khỏi giường.
Bất quá chân tôi chưa kịp chạm đến đất, hộp vuông của tôi cư nhiên bị mở toang, tôi cả kinh bò xuống, tất cả số tiền mà tôi giấu đi toàn bộ không có ở đây.
Lúc này tôi chẳng khác gì một kẻ điên vậy, hết lục chỗ này lại sang chỗ khác, căn phòng vốn dĩ đã bừa bộn hiện tại cực kì giống như một chuồng heo.
Tôi bất lực ngồi bệt xuống đất, thơ thẩn một hồi lâu, rốt cuộc liền nổi điên mà thét lớn, tôi nắm lấy đồ đạc mà vứt tứ tung, điên cuồng mà đưa tay bứt lấy tóc mình.
– Oa… aa…. – Tôi khóc, khóc vì cảm thấy bản thân cực kì tệ hại, khóc vì tức giận ông ta.
Nếu ai đó mà bước chân vào căn phòng tôi lúc này, chỉ nhìn thấy thân ảnh cao gầy trần truồng của một gã điên đang khóc lớn, lúc đó tôi sẽ sẵn sàng nghe những lời chửi mắng của họ.
– Đồ đĩ đực.
Phải, năm tôi 15 tuổi đến hiện tại, có lẽ đã hơn mười lần tôi bị mấy ông bà hàng xóm đến đây chứng kiến tình cảnh này của tôi, trông tôi thật tệ hại có phải không?
Khóc mệt, tôi liền đưa tay vụng về lau gương mặt lấm lem nước mắt của mình, như người mất hồn mà loạng choạng đứng dậy, chậm rãi thay y phục rồi rời khỏi nhà.
Đến nhà hàng, không ngạc nhiên gì khi tôi phải đứng nghe ông chủ mắng nhiếc, nhưng tôi vẫn là im lặng, một chút cũng không hề hé răng giải thích, chờ đến khi ông ta hết lời, tôi mới cầm lấy đơn đặt hàng mà ông đưa cho tôi. Nhưng tôi lại không hề ngó ngàng đến địa chỉ quen thuộc trước mắt kia, đó là công ty X.
Trên đường đi, không biết tôi đã thơ thẩn bao nhiêu lần, mà cả phố ai cũng quát lớn trước sự chậm chạp của tôi. Tôi cũng không để ý, đi đến công ty X quen thuộc.
– Tôi đến giao thức ăn.
– A.. lại là cậu sao? Cậu cũng biết phòng Tổng giám đốc rồi mà, có phải không? – Cô tiếp tân khi nhìn thấy tôi thì nhận ra ngay.
Tôi hừ lạnh một tiếng, không nói gì liền đi thẳng đến thang máy, lên tầng tám, đến phòng của Tổng giám đốc gì đó mà tôi không hề quan tâm.
– Tôi đến giao thức ăn.
Không giống như hôm qua, một hồi lâu mới có người trả lời, ngược lại hôm nay tôi vừa mở miệng xong, bên trong liền phát ra thanh âm trầm thấp vô cùng quen thuộc kia.
– Vào đi.
Tôi mở cửa bước vào, gương mặt như cũ mà thơ thẩn lấy mì Ý và dụng cụ bỏ trên bàn, rồi tiến đến đưa hóa đơn cho vị Tổng giám đốc kia.
Y đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, một lát mới chịu cầm lấy hóa đơn ký vào. Tôi gật đầu cảm ơn một tiếng, định xoay người rời khỏi, nhưng cổ tay liền bị ai đó nắm lấy, tôi theo bản năng quay đầu ra sau.
– Quý khách có vấn đề gì sao?
– Cậu ổn chứ? – Bị câu hỏi cực kì khó hiểu kia khiến tôi có chút thắc mắc, tôi liền gạt bỏ tay y ra, trả lời cho có lệ.
– Ổn.
Một lát, cửa phòng đột nhiên mở ra, bước vào là một nữ nhân vừa xinh đẹp, dáng người lại rất cao, cô nhìn thấy tôi lập tức tròn xoe mắt kinh ngạc.
– A? Là cậu sao?
Nói thực tôi không hiểu tại sao dạo này có rất nhiều người đưa ánh mắt kì quặc nhìn tôi, nếu muốn khinh bỉ tôi thì cứ nói thẳng, tại sao lại cứ làm ra vẻ quen biết tôi này nọ, thực phiền phức đi.
Tôi lạnh lùng nhìn vị nữ nhân trước mắt kia, không nói hai lời liền nhấc chân ly khai.
– Cậu gì ơi, cậu cảm thấy khỏe hẳn chưa? Hôm qua cậu về đột ngột quá, cho nên.. tôi chưa kịp nói tình trạng sức khỏe cho cậu. – Nữ nhân kia đột nhiên từ đằng sau chạy tới níu lấy cổ tay tôi, nói cái gì đó mà tôi một chút cũng không thấm vào đâu, tôi quen biết cô ta sao.
– Cô là ai? – Tôi hung hăng gạt bỏ bàn tay cô ta ra, lạnh lùng hỏi.
– A? Cậu quên rồi sao? Hôm qua.. ở trạm xăng cậu đã ngất xỉu. – Cô đưa ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn tôi.
Nhưng tôi kì thực một chút cũng không nhớ gì cả, bởi lẽ từ đó đến giờ tôi thừa ghét phải liên quan đến người ngoài, cho nên hàng ngày cứ tối về tôi cố gắng phải quên nó.
– Xin lỗi, chắc cô nhầm người. – Nói xong tôi lại ngoảnh mặt rời đi, thế nhưng ông trời là muốn hành hạ tôi đây, cư nhiên chưa đi được nửa bước tôi lập tức ngã quỵ xuống đất, ngất đi lúc nào không hay.
– Mẹ gọi em, muốn em đến cửa hàng mặc thử vài bộ váy cưới, anh cứ ở đây xem cậu ấy ra sao, em đi trước.
– Đi đường cẩn thận.
Nghe thấy thanh âm nói chuyện của hai người văng vẳng bên tai, tôi mơ hồ tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng cực kì sạch sẽ, chẳng khác gì khách sạn vậy.
– Đã tỉnh?
Thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên, tôi theo bản năng quay đầu tìm kiếm thanh âm kia, phát hiện trước mắt mình là gương mặt anh tuấn của vị Tổng giám đốc ban nãy.
Mặc dù hiện tại thực muốn ngồi dậy mà rời khỏi đây, thế nhưng tứ chi lại phản bội tôi, tôi một chút cũng không cử động nổi, cảm thấy cơ thể nặng nề vô cùng.
Tôi xoay đầu qua bên kia né tránh ánh mắt sắc của y, im lặng không nói gì.
– Sức khỏe cậu không tốt, giảm huyết áp rất mạnh, đường ruột lại bị rối loạn, thân thể suy nhược, sốt cao, quan trọng là những vết bầm tím trên người cậu.
Y đột nhiên nói cái gì mà từ đầu đến cuối tôi một chút cũng không hiểu, bất quá nghe đến những vết bầm tím trên người tôi, tôi lập tức cả kinh trợn mắt.
– Anh nhìn cơ thể tôi? – Tôi khẩn trương quay sang hỏi y, tâm trạng lúc này tựa hồ rất tức giận.
– Một chút. – Y thản nhiên trả lời, ánh mắt cực kì băng lãnh nhìn tôi.
Không hiểu sao nghe y nói vậy tôi vừa thẹn vừa giận đến đỏ ửng cả mặt, đôi mắt lúc này rung động nổi tầng nước mỏng. Không suy nghĩ gì nhiều, tôi lập tức nhấc người ngồi dậy, loạng choạng bước đi, thế nhưng phía sau lập tức bị y kéo lấy. Tôi như gã điên mà ra sức vùng vẫy, gào thét dữ dội.
– Buông tôi ra!! Tránh xa tôi ra!! Không cần!! Không cần!
Bị phản ứng kích động của tôi y có chút kinh ngạc, rồi đột nhiên sau đó, y ôm chầm lấy tôi, tôi cứ thế mà gào thét, không ngừng giãy dụa, thế nhưng y cứ thế mà gắt gao ôm chặt tôi, vuốt ve lưng tôi trấn an.
– Không sao, không sao.
Câu nói cực kì ôn nhu của y khiến động tác của tôi bắt đầu chậm lại, nước mắt rốt cuộc cũng lăn xuống trên gương mặt tôi, nhưng một chút biểu hiện thống khổ cũng không có, vốn dĩ mặt tôi từ nhỏ đến lớn chỉ có thể miêu tả đúng một từ duy nhất: cứng ngắc.
Dường như cảm nhận được tôi không còn kích động như ban nãy nữa, y liền đưa tay vuốt ve đầu tôi, tựa hồ xem tôi chẳng khác gì trẻ lên ba mà an ủi tôi vậy.
Nhưng có lẽ y đã nhầm rồi, thời điểm đó tôi liền khẩn trương buông y ra, miệng lẩm bẩm nói gì đó mà ngay cả bản thân tôi còn không biết, chưa bao giờ tôi lại sợ hãi như lúc này cả, bàn tay tôi run rẩy chạm lên áo mình, từng cúc từng cúc cởi ra.
Y nhìn tôi tràn đầy vẻ kinh ngạc, dường như không hiểu tôi muốn làm gì, y chỉ có thể ngồi yên lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của tôi.
Cởi hết nút áo, tôi liền chậm rãi hạ áo xuống nền đất, bàn tay run rẩy di chuyển đến khóa quần mà kéo xuống. Thời điểm khi tôi cởi áo, cư nhiên những vết thương lớn nhỏ đập vào mắt y, y không kinh ngạc cũng không hốt hoảng, chỉ là không thể dời ánh mắt ra khỏi ngực tôi.
Tôi cúi người đưa tay tuột quần mình xuống, thực ra hành động và biểu cảm của tôi cực kì mâu thuẫn, một bên thì cởi lấy quấn lót mình, nhưng ánh mắt lại mông lung nhìn về phía trước một cách xa xăm.
Lúc này trên người tôi một mảnh vải che thân cũng không có, tôi trần truồng đứng trước mặt y, cười một cách quỷ dị.
– Không phải anh muốn sao? Hắc hắc.. Còn chờ gì nữa, đến, chiếm đoạt cơ thể của tôi đi.
Vừa dứt lời, cư nhiên một cái tát giáng xuống gương mặt tôi, tôi bất lực mà ngã trên nền đất, phải rồi, chính là như vậy, ông ta trước khi làm tình với tôi, đầu tiên phải đánh tôi trước mới đúng, haha, đúng vậy.
Tát tôi xong y liền xoay người bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại, tôi một thân lẻ loi mà nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt rốt cuộc đã cạn kiệt, muốn khóc cũng rặng không nổi, tôi co mình lại ôm lấy đầu gối, đưa mắt nhìn cánh cửa ra vào mà cười khổ.
Tôi nghĩ, thảo nào sau ngày hôm nay, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi việc, tiền trong túi một đồng cũng không có, làm sao tôi đền cho cậu học sinh kia đây, càng nghĩ tôi càng cảm thấy hận bản thân mình, mẹ kiếp.
Một lát, cửa phòng phía trước đột nhiên mở ra, nhưng ánh mắt tôi lại không hướng về phía nó, lúc này tôi chẳng khác gì người tâm thần vậy. Tôi nghe thấy tiếng giày nhẹ nhàng bước tới, rốt cuộc dừng lại bên cạnh tôi.
Trong phút chốc, cơ thể tôi bỗng dưng lơ lửng trên không trung, tôi bấy giờ mới để ý, là y đã quay lại và bế tôi lên, tôi cũng không phản ứng kịch liệt như ban nãy nữa, mà mặt dày bất lực dựa đầu vào ngực y, tìm kiếm sự ấm áp.
Y đặt tôi lên giường, cẩn thận đắp chăn cho tôi, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, thanh âm ôn nhu nói với tôi.
– Xin lỗi đã đánh cậu. Bạn đang �
Tôi không nói gì, lạnh lùng đưa ánh mắt quan sát y một hồi lâu, mặc dù vậy thế nhưng hiện tại tôi có chút cảm động, bởi lẽ chưa có ai nói xin lỗi với tôi, chưa ai đối tôi ôn nhu đến thế. Tôi nhìn vào ánh mắt sắc bén của y, lảnh đạm nói.
– Tôi cũng xin lỗi anh, anh có thể kêu ông chủ đuổi việc tôi, tôi sẽ không trách móc gì anh.
– Tôi là Sở Mặc. Còn cậu? – Y hoàn toàn bỏ qua câu nói kia của tôi, mở miệng giới thiệu bản thân mình.
– Hạ Nghiệt. – Thế nhưng tôi cũng trả lời y, thanh âm có chút nhỏ bé, nhưng vẫn là lọt vào tai y.
– Ban nãy tôi có gọi thức ăn cho cậu, nhìn cậu xanh xao quá, một lát có thể ăn, tôi để ở đây. – Sở Mặc đi đến bàn khách lấy một hộp cơm đưa đến bên cạnh tôi.
– Cảm ơn. – Mặc dù tôi rất thắc mắc vì sao Sở Mặc lại đối tốt với kẻ lạ mà còn điên khùng như tôi vậy, nhưng lời muốn hỏi vẫn không tài nào mở miệng được nổi, tôi chỉ có thể nói cảm ơn y.
Thế nhưng hiện tại tôi cảm thấy rất phiền đến Sở Mặc, liền loạng choạng ngồi dậy, cầm lấy hộp cơm mở ra, lấy thìa nhựa múc một ngụm cơm cho vào miệng, sau đó tựa như một tên chết đói lâu ngày mà hung hăng ăn và ăn.
– Khụ… khụ.. – Rốt cuộc bị nghẹn mà ho khan dữ dội, Sở Mặc đột nhiên đưa tay vỗ vỗ lưng tôi, thanh âm ôn nhu khuyên tôi.
– Ăn từ từ, có ai giành ăn với cậu đâu.
Tôi không nói gì, cũng không màng tới lời khuyên kia, tiếp tục đưa một muỗng cơm to tướng cho vào mồm, cứ thế mà tiếp tục.
Sở Mặc lúc này đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không biết y là đang suy nghĩ cái gì, bất quá tôi là cực kì chán ghét bị người khác đưa ánh mắt săm soi mà nhìn tôi.
Tôi cũng không để ý, tiếp tục cắm cúi ăn, thực sự thì khi mùi của thức ăn xông lên mũi, tôi cảm nhận nó rất thơm, nhưng một chút tôi cũng không thấy nó ngon chỗ nào, có lẽ tôi bị mất cảm giác thật rồi.
Tôi ngừng động tác, chăm chú nhìn hộp cơm bừa bộn trước mắt, một giọt nước đột nhiên rơi xuống, sau đó là hai giọt, ba giọt.
– Xin lỗi. – Tôi vội vã đưa tay lau nước mắt, hướng Sở Mặc xin lỗi y rồi một lần nữa ăn tiếp.
Phút chốc, Sở Mặc một phen đưa hộp cơm trên tay tôi bỏ trên bàn, tôi có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn y, cư nhiên một đống cơm vẫn y nguyên trong miệng.
Y ôm tôi vào lòng, mặc dù vẻ mặt của y rất lạnh lùng, thế nhưng hành động lại hết sức ôn nhu, y nói.
– Không sao, cậu cứ khóc đi.
Nghe đến đây đôi mắt tôi bắt đầu rơm rớm, miệng tôi mếu máo, sống mũi cay cay, rốt cuộc không nhịn được mà rơi lệ, nhưng tôi không nháo, cũng không khóc lớn mà nước mũi sụt sịt, chỉ là khóc một cách lặng lẽ.
– Không sao, cứ khóc đi.
Sở Mặc một lần nữa mở miệng, y đặt cằm của mình vùi vùi trên bả vai gầy của tôi, bàn tay vẫn một mực vuốt ve mái tóc tôi mà an ủi.
Lúc này tôi không quan tâm mình chỉ là một nhân viên, cư nhiên lại được một vị Tổng giám đốc cao quý ôm vào ngực. Tôi chỉ cần một hơi ấm, một bờ vai, liền đưa tay vòng qua thắt lưng Sở Mặc ôm chặt, tiếp tục rơi lệ.