Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 19

Tôi không hiểu ý đồ của Văn Khải là gì, nhưng chắc chắn là không tốt lành gì rồi đi. Cơ thể tôi càng lúc càng như nước sôi dội vào nội tạng, cơ hồ đầu óc không hề tỉnh táo mà mơ mơ màng màng nghĩ đến tình cảnh ân ái.

Không được, tuyệt đối không để dục vọng chiếm lấy bản thân, tôi đưa tay siết chặt khăn trải giường, hơi thở ngày lúc dồn dập phả vào gối, nơi kia quả thực rất khó chịu và ngứa ngáy, vật kia của cậu ta, tôi… tôi không biết, làm ơn hãy dừng lại.

Thời điểm khi tôi còn đang chống chọi với cơn thống khổ lẫn dục vọng của mình, giọng điệu cợt nhả của Văn Khải vô tình lọt tai tôi.

– A~, Hạ Nghiệt anh ấy hiện tại đang ở bên cạnh tôi, chúng tôi… đang rất vui vẻ a.

Tôi cau mày nhìn Văn Khải, chưa kịp suy nghĩ cậu ta tính toán điều gì, đột nhiên cả cơ thể bị cậu ta xoay lại, tôi loạng choạng ngẩng người dậy muốn thoát khỏi, bất quá Văn Khải cứ thế mà dùng chân khống chế cơ thể tôi.

– Anh không tin sao? Hắc hắc… hảo a, tôi sẽ cho anh nghe tiếng của Hạ Nghiệt… anh ấy kêu rất dâm đãng a, ha ha ha. – Cậu ta đưa điện thoại chỉnh gần tôi, tôi muốn vươn tay cướp lấy nó, nhưng vật thể nóng bỏng kia đột nhiên tiến vào cơ thể tôi một cách hung bạo, tôi nhanh chóng đưa tay che lấy miệng mình, không để thanh âm phát ra ngoài.

– Sao vậy? Ban nãy còn rất hưng phấn mà, rên to cho tôi và Sở Mặc của anh nghe a.

Mỗi một câu nói của Văn Khải rất khiến tôi vừa giận vừa thẹn, mà tôi lại không thể kiểm soát bản thân, thực sự rất… thoải mái, không hiểu sao thân thể tôi lại khao khát cậu ta như vậy, chết tiệt.. chắc chắn là tại lọ thuốc đó.

– Đủ rồi… đưa điện thoại cho Hạ Nghiệt. – Tôi nghe được thanh âm băng lãnh của Sở Mặc phát ra, mặc dù rất bình tĩnh, nhưng tôi thừa biết y hiện tại đang tức giận.

– Không phải tôi đã bảo anh sao, chúng tôi đang ân ái rất hạnh phúc, Hạ Nghiệt không thể nghe điện thoại của anh, anh xem…

Cậu ta cư nhiên vừa dứt lời đã lập tức tiến công sáp nhập, điên cuồng đâm chọc cơ thể tôi, nơi kia thật nóng bỏng thiêu đốt cả tâm trí, tôi bị loại tình huống kích tình này hủy hoại chính mình, lại còn bất lực để Văn Khải buông hai tay đặt lên môi tôi xuống, đan chặt vào bàn tay cậu ta.

– Ngoan, rên lớn cho tôi nghe, tôi sẽ đâm mạnh hơn, làm anh thoải mái, ân? – Thanh âm chất đầy sự xảo huyệt mà mê mị, kì thực chẳng hiểu sao khiến tôi như bị thôi miên vậy.

Tôi nhất thời tỉnh táo trong nháy mắt, không thể nào, cậu ta chính là tên ghê tởm nhất, tôi tuyệt không hề phục dưới tay cậu ta được. Nhưng ý niệm này chỉ có thể tồn tại trong đầu tôi thoáng qua một giây, lập tức bị cơn mẫn cảm từ nơi sâu nhất truyền đến, đỉnh quy đầu trơn mượt mà to lớn đâm thẳng vào điểm G trong tôi, tôi vô vọng chìm trong tình dục mê sảng, há miệng phát ra thanh âm rên rỉ động lòng người.

– A…. a a….

– Ha ha, Sở Mặc… xin lỗi anh a, chúng tôi đang bận lắm, tạm biệt. – Vẻ mặt cậu ta hưng phấn chẳng khác gì được lên thiên đường vậy, làm tôi muốn nôn cũng không kịp, nhưng thanh âm trầm thấp kia một lần nữa từ điện thoại vang lên, lọt vào tai tôi.

– Đừng tưởng lừa được tôi, tôi muốn gặp Hạ Nghiệt.

Sở Mặc, anh như thế nào lại tiếp tục đặt niềm tin vào tôi chứ, nước mắt đau khổ chiếm hết đôi mắt tôi, hận bản thân chỉ mãi đắm chìm trong dục vọng, hận bản thân yếu đuối không chống lại Văn Khải, hận bản thân không thể đem lại hạnh phúc cho chính mình, Sở Mặc.

Tôi biết không còn con đường nào khác, một phen giành lấy điện thoại từ tay Văn Khải, lạnh lùng nói.

– Anh còn gọi tôi làm gì?

– Hạ Nghiệt… – Y tựa hồ tuyệt vọng khi nghe thấy thanh âm của tôi vậy, tôi cố kìm nén phát ra tiếng khóc, nhẫn tâm mở miệng.

– Hiện tại tôi đã có Văn Khải, cậu ta có thể cho tôi đủ thứ, tiền tài, quần áo, cuộc sống…. và còn… tình dục…. a…. a.. – Nhân lúc tôi gần như không nhịn được rơi lệ, Văn Khải đột nhiên nâng cao hai chân tôi, đưa tay bắt lấy thắt lưng tôi, tăng nhanh tốc độ mà tiến vào càng sâu.

Thần kinh điều khiển tâm trí rốt cuộc rời khỏi, tôi giống như bị nọc độc đâm vào da thịt, dục hỏa tràn tới xua tan thống khổ, tôi bất lực buông lỏng bàn tay, đánh rơi điện thoại trên giường, chính mình bị vùi vào vực sâu mê loạn, không khỏi mở miệng hét lên một tiếng dâm đãng thật lớn.

– Nữa đi a, nữa đi a…. ư… ư.. – Cậu ta một lúc càng như tên hổ báo ăn thịt mồi ngon, mỗi một lần gầm mạnh một tiếng là lần đó tiến sâu càng sâu, sau đó lại là chậm rãi rút ra, rồi lại bất thình lình đâm thẳng vào nơi sâu nhất.

– A… a a…

Kì thực loại thuốc này như thế nào có thể điều khiển con người mạnh mẽ đến thế, nếu như ai vào vị trí của tôi lúc này, thực sự sẽ nhanh chóng chìm vào khoái cảm lẫn thích thú, còn tôi, vừa thích thú mà đau khổ.

Văn Khải cúi người xuống, ôm tôi ngửa dậy ngồi trên đùi cậu ta, há miệng vươn lưỡi mà liếm lấy môi tôi, vốn dĩ đã đi đến nước này, tôi không thể cự tuyệt mà nhanh nhảu đáp lại cậu ta, đầu lưỡi tinh tế nồng nhiệt tra tấn đối phương.

Nghe thấy thanh âm nhóp nhép lẫn tiếng va chạm môi khiến tôi thẹn đến đỏ ửng cả mặt, hốc mắt ươn ướt mê hồn nhìn cậu ta.

Văn Khải đột nhiên ghé sát tai tôi, hơi thở nóng như lửa phả vào bên trong từng chữ.

– Bên cạnh tôi, chỉ mình tôi thôi Hạ Nghiệt. – Sau đó điên cuồng thúc đẩy côn th*t vào trong, làm kích thích dục vọng trong người tôi càng lớn, bất giác đưa tay bám lấy vai cậu ta, ngửa đầu lên trần nhà rên lớn.

– A… a a… hộc hộc… a a.

Tự giác vươn hai chân vòng qua thắt lưng Văn Khải, tôi di chuyển thắt lưng mình, không ngừng đưa cơ thể lên lên xuống xuống phối hợp cùng cậu ta, đặc biệt là hậu huyệt thành thạo phun ra nuốt vào côn th*t kia.

Không rõ sau bao nhiêu lần ân ái nồng nhiệt, cả tôi và Văn Khải đều cùng nhau phóng thích, tay chân mềm nhũn mà ngã nhào vào lồng ngực cậu ta, kiệt sức mà bất tỉnh.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhận ra bản thân đang an tĩnh nằm trong vòng tay Văn Khải, tôi thất thần rũ mi mắt, tay chân cơ hồ đau nhức không thể động đậy.

Cậu ta lại cư nhiên biết tôi đã tỉnh, đột ngột ghé lên cơ thể tôi mà hôn tứ phía, trán, mũi, miệng, cổ, cánh tay, ngực, cậu ta cũng không hề bỏ sót.

– Thật mịn màng, chẳng khác gì làn da của thiếu nữ vậy, tôi lại tưởng chỉ có mình Tiểu Tinh có thể sở hữu cơ thể tuyệt mỹ thôi chứ, thì ra anh cũng vậy a, xem ra tôi thích đúng người đi.

Điên khùng, tôi sao có thể vì lời nói của cậu ta mà dao động, thói quen ngày xưa lập tức trở lại, tôi như thường lệ mà bộ dạng cứng ngắc nhìn về phía trước một cách xa xăm.

– Hắc… đêm qua còn rất muốn tôi kia mà, sáng nay lại tỏ thái độ lạnh lùng với tôi rồi, có cần tôi dùng thuốc không a? – Văn Khải siết chặt lấy cằm tôi, nhoẽn miệng cười gian mà đe dọa tôi.

Tôi đương nhiên thừa biết thể nào cũng không thể thoát khỏi tay cậu ta, dùng thuốc hay không cũng chẳng khác gì nhau, mặc kệ cậu ta.

Liều mạng vung tay gạt bỏ bàn tay cậu ta xuống, tôi nhấc tấm thân đầy vết đỏ hồng rời khỏi giường, thất tha thất thểu bước vào phòng tắm.

Cư nhiên vừa mới bước vào, Văn Khải bất thình lình nhào tới ôm lấy tôi từ đằng sau, tham lam mút lấy cổ tôi, rồi vươn lưỡi liếm từng tấc da thịt trên vai tôi.

– Chúng ta cùng tắm.

Nhấc bổng tôi lên, Văn Khải bế tôi đặt vào bồn tắm, chưa kịp phản ứng cậu ta đã hung hăng áp tôi vào thành bồn, điên cuồng hôn môi tôi.

Tiếng nước róc rách chảy từ vòi nước xả vào bồn, tôi hiện tại chẳng thèm quan tâm cậu ta làm gì, chỉ đắm mình vào dòng nước ấm áp, thật quen thuộc, gương mặt người nọ thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt tôi.

Tôi mặc kệ mẹ tôi nói gì, người ta nói gì, tôi vẫn muốn ở cùng cậu, chiếm lấy cơ thể cậu, Hạ Nghiệt.

– Cậu có chấp nhận cùng tôi trở thành một cặp đôi khốn nạn xấu xa nhất Đài Loan không?

– Hạ Nghiệt… hãy để tôi là người đầu tiên yêu thương chăm sóc cậu, có được không?

Sở Mặc, Sở Mặc, y đang trước mặt tôi, y đang hôn tôi, tôi cư nhiên bị cơn ảo giác kéo đến, vô pháp nhìn Văn Khải ra gương mặt của y, liền đưa tay ôm lấy cổ cậu ta kịch liệt hôn môi, đầu lưỡi điên loạn đảo lộn một vòng trong khoang miệng cậu ta.

– Hạ Nghiệt… – Khẽ buông môi tôi ra, đối phương nhìn tôi một cách ôn nhu, ánh mắt cũng tràn ngập dục vọng, tôi không nhịn được liền cúi xuống hôn lấy cổ người nọ, thở hồng hộc nói.

– Sở Mặc.

Đột nhiên người kia ngừng động tác, hung hăng đẩy tôi ra, vung cho tôi một cái tát thật mạnh, tôi lập tức bổ nhào vào dòng nước, yếu ớt hô hấp, yết hầu bất giác phun ra ngụm máu đỏ.

– Thật muốn giết chết anh đi cho xong! – Cậu ta quát lớn một tiếng, hung hăng đè tôi xuống, dang rộng hai chân tôi, mạnh mẽ tiến nhập.

– Hắc… bây giờ tôi nói rõ cho anh biết, anh thích Sở Mặc có phải không? Được thôi, vậy anh có nghĩ đến sự nghiệp và tương lai của anh ấy không? – Văn Khải cư nhiên ngừng động tác, nhìn tôi hỏi.

Tôi có chút dao động mà chớp mắt, tương lai và sự nghiệp của y sao?

– Sở Mặc có thể không còn tình cảm với chị Thiên Mỹ, anh ta thích anh, muốn ở bên cạnh anh, nhưng còn anh, người ta sẽ nghĩ sao về chuyện này, Sở Mặc còn có công việc, sẽ ra sao nếu mọi người đồn đãi anh ta bỏ vợ mà theo một tên đê tiện như anh. Có thể anh ấy sẽ từ bỏ công ty, chỉ vì anh thôi Hạ Nghiệt. Anh có từng nghĩ đến không?

Tôi…. tôi không biết, cậu ta thì biết gì chứ, đừng ở đó mà lên giọng dạy đời tôi. Nhưng nếu như cậu ta nói đúng, tôi nên làm gì… từ bỏ ý định chung sống cùng y?

Ngay lúc tôi còn đang mơ mơ màng màng suy nghĩ, Văn Khải đột nhiên đẩy nhanh tốc độ tham tiến bên trong tôi.

Nửa thế kỷ sau đó, tôi như xác chết không hồn nằm xụi lơ trong bồn tắm, cơ thể đầy vết tích chậm như rùa ngồi dậy, bước ra ngoài.

Nhìn thấy tờ giấy ghi chú dán trước cửa, là cậu ta gửi lại cho tôi.

– Đúng 10 giờ có mặt tại Bar tôi hay tới, chắc anh cũng biết ở đâu rồi đi.

Tôi hừ lạnh một tiếng, bước tới cầm lấy chiếc lược trên tủ, bước đến chiếc gương mà ngắm nghía. Trông tôi lúc này thực sự rất thảm hại, đầu tóc rối bù, dưới mắt lại sưng đen hiện rõ quầng thâm, khóe miệng lại đọng vết máu khô, nhìn qua tôi chẳng khác gì một gã điên vậy.

Tôi đưa lược chải lấy tóc mình, nhưng đầu óc lại tập trung đi đâu không hay, rốt cuộc liền đem cây lược hung hăng ném vào gương, bước tới tủ quần áo Văn Khải vơ đại một bộ y phục xỏ vào.

Bộ đồ thì rộng thùng thình, cả gương mặt lẫn đầu tóc thì chẳng ra vào đâu, tôi đem bộ dạng thảm hại bước ra đường, đương nhiên ai ai cũng sẽ đoái hoài nhìn tôi.

Tiếng còi xe từ phía sau đột nhiên vang lên inh ỏi, mà tôi vẫn một mực thờ thẫn tiến về phía trước, chỉ cần qua bên kia đường tôi đã tới cái quán bar thối nát kia rồi, cần gì nhường đường nữa chứ.

Chiếc xe vẫn cứ bóp còi, đột nhiên vượt lên đi ngang hàng về phía tôi, tôi nghe thấy tiếng người gọi tên tôi.

– Hạ Nghiệt.

Tôi khựng người lại, quay sang đưa mắt nhìn, cửa kính xe của người kia kéo xuống, tôi kinh ngạc nhìn người nọ, là Sở Mặc.

Không suy nghĩ gì nhiều, tôi bước nhanh qua đường, là tôi đang làm gì vậy, tránh né y sao.

Đột nhiên chiếc xe lao đến dừng lại phía trước tôi, tôi giật mình mà bất lực ngã xuống đất, nhìn Sở Mặc từ trên xe bước xuống tiến đến kéo lấy cánh tay tôi.

– Anh tới đây làm gì? – Tôi lạnh lùng hỏi.

– Tại sao cậu phải chạy? Trốn tránh tôi? – Sở Mặc khống chế bả vai tôi, lảnh đạm hỏi, đồng thời cũng tức giận.

– Không có. – Tôi né tránh ánh nhìn của y, đột nhiên tầm mắt bắt gặp thân ảnh của Văn Khải từ quán bar bước ra, cười tà ác kiểu như đe dọa tôi vậy.

– Không có? Không phải cậu đã đồng ý bên cạnh tôi sao? Hôm qua là cậu giỡn trò với tôi thôi có phải không? – Sở Mặc ôm lấy gương mặt tôi, bắt tôi đối diện với y.

– Hắc… Nực cười, tôi vốn dĩ từ trước đến giờ chỉ lừa gạt tiền của anh mà thôi. Thế nào? Tôi diễn đạt quá mức chăng? – Tôi vờ bản thân như một tên đê điện đối mặt với y, thế nhưng trái tim đã sớm rỉ máu.

– Phải, cậu diễn rất đạt. Bây giờ trước mặt tôi cậu cũng diễn rất đạt vậy. – Sở Mặc cười lạnh nhìn tôi, gằn giọng nói.

Tôi cắn chặt răng, dùng sức bỏ tay Sở Mặc ra, thế nhưng y không hề nghe lời tôi, đầu tôi bỗng dưng ẩn hiện lời nói của Văn Khải, bất đắc dĩ trừng mắt với y.

– Tôi nói trước, tôi không muốn lên giường với những kẻ đã có vợ sắp cưới, tôi không muốn bị mẹ anh và cô ta làm phiền. Anh lo mà làm tốt phận làm chồng đi, xin phép.

Tôi hung hăng đẩy mạnh Sở Mặc ra, xoay người bước đi, đột nhiên một cỗ tay mạnh mẽ kéo tôi về, y ôm chặt lấy tôi vào lòng, điên cuồng hôn môi tôi.

HẾT CHƯƠNG 19