Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 16

Văn Khải ngồi thơ thẩn không biết đầu óc trôi dạt ở xứ sở nào, ngay cả gã Vương kêu hắn cả trăm lần vẫn là không nghe thấy, đành liều mạng vung tay đánh vào đầu hắn một cái mà hét lớn.

– Anh Khải!!!

– Ách! Thằng khốn này, muốn chết có phải không?!! – Văn Khải tức tối đưa tay ôm lấy đầu, một phen đánh trả lại gã Vương.

– Từ nãy đến giờ em gọi anh cả trăm lần mà đầu anh cứ để đi đâu?… Mà này, anh thực sự còn thích Tiểu Tinh không a? – Gã Vương ủy khuất bĩu môi, sau liền ghé sát tai Văn Khải nghi hoặc hỏi.

Hắn vừa nghe lập tức thở dài, trầm mặc cúi đầu nhìn chân mình một hồi lâu, sau đó mới ngửa người dựa vào ghế, nói.

– Mấy ngày qua mỗi lần đến trường X thăm Tiểu Tinh, em ấy bảo vẫn còn yêu Gia Trình. Tao cũng hết cách, bất quá… Hạ Nghiệt anh ta… anh ta có hoàn cảnh rất giống em ấy, tao… tao cũng không biết nữa.

– Vậy là anh Khải thấy tên quê mùa đó có hoàn cảnh giống Tiểu Tinh, cho nên từ bỏ cậu ấy, chuyển sang thích tên nhà quê đó hả? – Gã Vương cảm thấy lời nói của Văn Khải thập phần vô lý, như vậy chẳng khác gì đem Hạ Nghiệt cậu làm thế thân cho thiếu niên kia vậy.

– Tao đã bảo không biết rồi mà. Mày nhiều chuyện quá!! – Hắn rối răm đưa tay vò đầu bứt tóc mình, hùng hổ vươn tay lấy ly rượu nốc một hơi cạn sạch.

– Haizz… từ khi nào Khải đại ca nhà chúng ta lại chuyển sang thích nam nhân như vậy a? Hảo bất công. – Gã Vương ủ rũ chống tay lên cằm, tâm tình thất vọng tràn trề nhìn Văn Khải.

– Tao thích ai là quyền của tao! Sao mày không làm chuyện của mày đi! Phiền quá! – Nói xong Văn Khải liền đứng dậy mở cửa bước ra ngoài, mặc cho gã Vương ngồi ngắm nghía các nữ nhân xung quanh nhảy nhót hoành tráng.

Hắn đến bãi đậu xe, ngồi lên chiếc siêu mô tô của mình, trầm mặc suy nghĩ, chính là ban nãy đã bỏ mặc Hạ Nghiệt cơ thể trần như nhộng trên giường bệnh, mà tâm tình lúc đó của hắn lại kinh sợ đến mức không biết ứng xử ra sao, chỉ theo bản năng bỏ chạy lấy thân.

Càng nghĩ càng khiến Văn Khải hối hận không thôi, sau cùng vẫn là suy nghĩ lại, hà cớ gì hắn phải đi lo cho tên cẩu như cậu chứ, hay là hắn thích cậu, hắn thực sự thay cậu là thiếu niên kia sao.

Không… tuyệt đối không thể được, thiếu niên kia chính là tâm hồn trong sáng thuần khiết như mảnh thủy tinh, không giống như Hạ Nghiệt, cậu là tên nhà quê dâm đãng, chỉ biết trưng bản mặt cứng ngắc khinh miệt nhìn người khác, thực sự rất khó coi.

Bất quá không hiểu sao hắn lại có hứng thú với cậu đến thế, hắn muốn trêu chọc cậu, phải khiến cậu một ngày nào đó phải quỳ gối mà cầu xin hắn, hắn muốn nhìn thấy biểu tình thống khổ cùng nhu nhược của cậu. Phải, chính là như vậy.

Văn Khải từ đầu đến cuối chỉ có thể tự dối bản thân mình, luôn đặt chính mình lên hàng đầu, tuyệt không để mình vì ai khác mà thay đổi danh phận.

Suy nghĩ thấu đáo, hắn bắt đầu nổ ga lái xe chạy thẳng đến bệnh viện X, muốn tiếp tục đùa bỡn thứ đồ chơi thú vị của hắn, Hạ Nghiệt.

Thực không ngờ đến, thời điểm khi hắn bước chân vào phòng bệnh, cậu đã không còn ở đây, ngỡ rằng có phải hay không chính là ra ngoài công viên hóng mát, nhưng lời nói của vị y tá kia tựa như sét đánh ngang tai hắn, chính là cậu đột nhiên bỏ trốn khỏi đây.

Văn Khải vừa nghe tức thì nổi giận không thôi, cậu dám chạy trốn sao, hảo to gan. Không suy nghĩ nhiều, hắn một mạch lái xe ra ngoài, huy động đàn em của mình đi tìm cậu, đợi đến khi bắt được cậu về, hắn tuyệt đối không tha cho cậu.

============

Trong căn phòng tắm, đằng sau tiếng nước chảy róc rách chính là hơi thở dồn dập của hai người đàn ông, cả hai thân thể trần truồng không một mảnh vải quấn quít lấy nhau, tình cảnh quả thực hết sức dâm mỹ tuyệt hảo

– A… hộc… hộc… – Hạ Nghiệt một bên ngẩng đầu há mồm thở hổn hển, một bên đưa tay ôm chặt lấy cổ nam nhân cường tráng trước mắt, thắt lưng không ngừng di động lên xuống, phối hợp cùng y.

– Hạ Nghiệt… ư… thoải mái? – Sở Mặc nghiến chặt răng bắt lấy chiếc eo của Hạ Nghiệt, xương hông mãnh liệt va chạm vào hai cánh mông mềm mịn của cậu.

Hạ Nghiệt nhếch miệng cười lạnh, với tay cầm lấy vòi hoa sen dội lên tóc Sở Mặc, vuốt ve lấy tóc y, vừa di chuyển thân thể vừa tự tay tắm rửa cho cả hai.

– Ông ta chết rồi… tôi đương nhiên thoải mái.

– Vậy… nếu tôi chết? Cậu sẽ thế nào? Buồn chán? – Sở Mặc bắt đầu thúc mạnh dương v*t thô lớn của mình đâm thẳng vào hậu huyệt Hạ Nghiệt, thuận lợi ra ra vào vào bên trong cậu.

Hạ Nghiệt không nói gì, đột nhiên ngừng động tác, cười lạnh đưa mắt nhìn y.

– Ông ta đã chết, thằng khốn đã rời khỏi cuộc đời tôi, tôi sẽ trở thành một con người khác, đĩ đực, vô lại, hoặc là… cướp anh khỏi vợ anh vậy? Thế nào, có đê tiện lắm không?

– Không phải tôi đã bảo tôi sẽ bảo vệ cậu sao, đừng ngoan cố tỏ ra bản thân mạnh mẽ, tôi biết bên trong cậu rất yếu đuối. – Sở Mặc đưa tay chạm lên gương mặt Hạ Nghiệt, ôn nhu nhìn cậu.

– Tôi yếu đuối. Phải, từ nhỏ đến lớn tôi không được yêu thương, không ai quan tâm tôi cả…. tôi chỉ là cái gai trong mắt mọi người mà thôi… Nhưng mà, anh có biết không? – Thanh âm cậu thập phần run rẩy, nhưng vẫn là cố gắng mở lớn mắt tuyệt không để nước mắt rơi xuống.

– Từ khi anh xuất hiện… anh quan tâm tôi… anh đưa tôi đến bệnh viện… anh cho tôi ăn… anh ôm lấy tôi mà an ủi… anh bảo vệ tôi khỏi lão già chết tiệt đó… nhưng mà cuối cùng thì sao, tôi chỉ là tên lừa gạt trong mắt anh mà thôi, lúc đó… tôi rất tuyệt vọng. – Phát hiện nước mắt rơi xuống từ lúc nào không hay, Hạ Nghiệt khẩn trương ngoảnh mặt chùi lấy lệ mình, cười nhạo bản thân.

– Ha ha… xin lỗi.

Sở Mặc trầm mặc nhìn cậu, nhẹ nhàng vươn tay hướng cậu đối diện với y, ghé lên trán cậu hôn nhẹ một cái, nghiêm nghị nói.

– Vậy cậu có biết, ngoài Thiên Mỹ ra, tôi chưa bao giờ ôn nhu với người khác, chính là cậu, là người thứ hai.

– Ha ha… tôi quên mất, anh còn có vợ chưa cưới ở nhà. Thực xin lỗi. – Hạ Nghiệt nghe đến đây lập tức nhớ ra điều gì, liền vội vã rời khỏi cơ thể Sở Mặc, định bước ra khỏi bồn tắm, đương nhiên lại bị một cỗ tay lôi cậu về, áp cậu nằm lên thành bồn, hạ xuống một nụ hôn nồng nhiệt trên môi cậu.

– Tôi mặc kệ mẹ tôi nói gì, người ta nói gì, tôi vẫn muốn ở cùng cậu, chiếm lấy cơ thể cậu, Hạ Nghiệt. – Sở Mặc buông môi Hạ Nghiệt ra, nhẹ nhàng lau đi gương mặt đẫm nước mắt của cậu, nghiêm túc tuyên bố.

– Cậu có chấp nhận cùng tôi trở thành một cặp đôi khốn nạn xấu xa nhất Đài Loan không?

– A? – Hạ Nghiệt cau mày nghi hoặc nhìn y.

– Hạ Nghiệt… hãy để tôi là người đầu tiên yêu thương chăm sóc cậu, có được không? – Y đưa bàn tay mình đan chặt vào ngón tay cậu, tiếp tục hỏi.

Hạ Nghiệt không một chút do dự, liền điên cuồng nắm lấy tóc Sở Mặc hôn môi nồng nhiệt, thở hổn hển nói.

– Nếu như anh thất hứa, tôi sẽ giết anh.

– Hắc… Hảo a. – Sở Mặc bật cười, cúi xuống tiếp tục hôn cậu, tiếp tục cuộc ân ái.

Ôm Hạ Nghiệt bước ra ngoài, đặt cậu nằm trên giường, Sở Mặc một phen nhảy chồm lên người cậu, điên cuồng xâm chiếm cơ thể cậu, một chỗ cũng không bỏ sót.

Đến khi Hạ Nghiệt tự động dang rộng hai chân mình ra, cố ý để lộ mật huyệt hồng nhạt trước mắt y, Sở Mặc kiềm chế không được dục vọng liền đem dương v*t đâm vào hậu huyệt ấm áp, hung hăng trừu sáp ra ra vào vào.

– Tôi muốn thanh âm của cậu… hộc… Hạ Nghiệt. – Sở Mặc say mê nhìn người dưới thân mình đang thở hổn hển tỏ vẻ sung sướng.

– A… ân…. ưm…. Sở… Sở Mặc a… – Đối với Hạ Nghiệt hiện tại chính là mở ra một cuộc sống mới cùng với y, quên hết tất cả mọi thứ về Hạ Gia, không ngần ngại để bản thân phát ra thanh âm rên rỉ cực kì dâm đãng.

Nghe được giọng nói kia không khỏi khiến Sở Mặc rất nhanh liền phát tiết, đem tinh dịch mạnh mẽ bắn bên trong nội vách mềm mịn của Hạ Nghiệt.

Y ngã người nằm xuống bên cạnh, vươn tay ôm trọn lấy cậu vào lồng ngực to lớn của mình.

– Tôi vốn dĩ không phải tên hay tò mò, bất quá… lúc đó sao anh biết mà tìm đến nhà tôi, không phải anh đang cùng mọi người đến nhà hàng sao? – Hạ Nghiệt đặt đầu mình nằm lên bả vai y, có chút thắc mắc hỏi.

Sở Mặc nhớ lại thời điểm ban nãy….

~ Trước đó ~

Mọi người lên đến văn phòng của Sở Mặc, căng thẳng ngồi ở bàn khách, đặc biệt là ánh mắt giận dữ của bà Lưu đang chằm chằm nhìn y, rốt cuộc mới lên tiếng.

– Con nói đi, cậu ta là ai, con có thực đúng như lời cậu ta nói không?

Sở Mặc khẽ quay sang Dư Thiên Mỹ đang nghi hoặc đưa mắt nhìn y, ổn định lại hô hấp, bình tĩnh trả lời.

– Mẹ, Thiên Mỹ, con nghĩ ở đây không tiện để nói, lần sau nếu có thời điểm thích hợp, con sẽ nói chuyện rõ ràng với hai người.

– Anh nói vậy là sao? Như vậy chẳng khác gì anh xem cậu ta quan trọng hơn em vậy?!! – Cư nhiên nghe đến đây Dư Thiên Mỹ lập tức nổi giận đứng dậy quát lớn.

– Sở Mặc, con rốt cuộc có xem Thiên Mỹ là vợ con không? Đừng nói với chúng ta con thích nam nhân đấy a? – Bà Lưu hùng hổ tới bên Dư Thiên Mỹ ôm lấy bả vai cô.

– Sở Mặc, cháu mau giải thích cho chúng ta, đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà gây mâu thuẫn? – Khác hẳn với hai người, ngược lại bà Dư lúc này lại nhẹ nhàng khuyên nhủ Sở Mặc.

– Mẹ! Đây là chuyện nhỏ sao?!! – Cô tức giận quay sang mẫu thân quát lớn.

– Đủ rồi! Đây là công ty của con, mọi người đừng chửi mắng nhau nữa, cứ bình tĩnh mà giải quyết đi. – Sở Mặc nghiêm nghị hướng ba người bọn họ giải thích, thở dài, y tiếp tục nói.

– Xem như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, con không muốn chuyện này lan ra ngoài, tốt nhất hai người đừng nói gì hết.

– Sở Mặc, anh…. – Dư Thiên Mỹ vốn thừa biết tính cách nghiêm túc cương trực của Sở Mặc, bất quá tình trạng lúc này chính là hệ trọng quyết định lễ cưới của hai người, không nhẽ anh một chút cũng không ngó ngàng đến sao.

– Con à, bình tĩnh, mẹ thấy Sở Mặc nói đúng đó a, có gì từ từ về nhà hãy nói. – Bà Dư cảm thấy y nói thực phần có lý, liền khẩn trương vỗ vai khuyên cô.

– Mẹ, mẹ biết từ nhỏ đến lớn con làm việc gì cũng suy nghĩ đúng đắn, tuyệt không để mẹ thất vọng, có phải không? – Sở Mặc bước tới ôm lấy mẫu thân, nghiêm nghị trấn an bà.

– Lần này xem như mẹ quá khẩn trương, hảo a hảo a, về nhà hẳn nói, bất quá…. một lát con phải cùng chúng ta tới nhà hàng ăn trưa. – Bà Lưu thở dài, bất đắc dĩ nghe theo ý kiến của Sở Mặc.

– Hảo. Vậy mọi người chờ con xong việc, được chứ?

– Ân. – Bà Lưu gật nhẹ đầu, cùng mọi người bước ra ngoài.

Đến bữa trưa, Sở Mặc cùng mọi người tới nhà hàng, cư nhiên thời điểm khi y chuẩn bị bước vào, lại phát hiện để quên điện thoại trong xe, liền xoay người chạy ra ngoài.

– Hạ Nghiệt. – Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của người kia, Sở Mặc trong đầu chỉ có chất vấn, cậu như thế nào lại ăn vận y phục bệnh viện ra đường chứ.

Cảm thấy có gì không ổn, Sở Mặc liền lái xe chạy theo sau, đứng trước cửa nhà cậu, từ bên ngoài y đương nhiên đã nghe hết toàn bộ sự thật, cậu chính là không phải tên lừa gạt, tất cả chỉ tại Hạ Gia ép buộc cậu đi. Không suy nghĩ gì nhiều, y một phen đá cửa bước vào.

===========