Lý quản sự vừa ngồi xuống liền đề cập đến Khương ma ma, Giang Long trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Chẳng lẽ là Khương ma ma ở trong phủ đã tố cáo trạng huống của mình với Cảnh lão phu nhân, cho nên Cảnh lão phu nhân mới phái Lý quản sự lại đây trách cứ mình?
vừa nghĩ như vậy nhưng lại cảm thấy có chút không giống.
Bên người Cảnh lão phu nhân có nhiều tâm phúc như vậy, dù thế nào cũng không cần phải phái quản sự quản lý tiền lương và nhà kho tới chỉ trích chính mình.
- Phải nói Khương ma ma mặc dù là người tương đối mạnh mẽ cường thế một chút, nhưng đối với Lão phu nhân và Tiểu thiếu gia thì tuyệt đối trung thành.
Lý quản sự hơi trầm ngâm mới mở miệng nói.
Giang Long im lặng khẽ gật đầu một cái, từ chối cho ý kiến.
Muốn xem Lý quản sự còn muốn nói cái gì.
Thấy Giang Long không nói tiếp, Lý quản sự chỉ có thể mở miệng, nói:
- Lão phu nhân nói, Khương ma ma đích thật đã sai, không nên trọng dụng tên Hồ trang đầu tham lam khốn kiếp, nhưng trong phủ có rất nhiều sự tình, Khương ma ma cũng có nhiều việc phải quản lý, cũng khó tránh khỏi xảy ra một chút lỗi lầm.
- Hơn nữa ở trong phủ Lão phu nhân cũng đã khiển trách Khương ma ma rồi, chuyện này Tiểu thiếu gia cứ bỏ qua là tốt rồi.
- Ân.
Giang Long lên tiếng trả lời.
Lý quản sự thấy Giang Long vẫn không biểu lộ thái độ gì, hơn nữa bày làm ra một bộ dáng cao thâm thần bí, liền kinh ngạc một hồi.
Trong phủ mọi người đều nói sau khi Giang Long bị tập kích thì tất cả mọi thứ đều thay đổi, ông vẫn còn không tin.
Lần trước khi gặp nhau ở nhà kho bên kia, Giang Long không phải giống nhau cung kính gọi ông một tiếng Cửu gia gia sao.
Hiện tại tự mình tới gặp, thương lượng công việc, mới cảm giác được tin đồn là không sai.
Nhưng ông cũng biết Khương ma ma có vị trí như thế nào trong lòng Cảnh lão phu nhân, vì để cho Giang Long cùng Khương ma ma không nảy sinh xung đột gì tạo thành mối quan hệ không thể vãn hồi, liền nói giúp Khương ma ma:
- Năm đó Tiểu thiếu gia còn nhỏ, lúc Khương ma ma rãnh rỗi sẽ ngồi ở một bên chăm sóc cậu đó.
- Thậm chí có lúc còn ôm cả ngày, Tiểu thiếu gia lúc mới sinh thân thể không tốt, không ngủ được, Khương ma ma một bên làm việc một bên chăm sóc, chỉ cần Tiểu thiếu gia hơi có động tĩnh sẽ bế Tiểu thiếu gia không ngừng đi tới đi lui trong phòng ngủ vỗ về động viên.
Giang Long mặc dù đối với Khương ma ma không có hảo cảm, nghe vậy trong lòng cũng ấm áp:
- Ý tứ của Cửu gia gia ta hiểu.
- Tốt quá, Tiểu thiếu gia hiểu được thì tốt rồi.
Lý quản sự vuốt râu cười, sau đó rút từ trong tay áo ra một trang giấy đưa về phía Giang Long.
Giang Long nhìn giống ngân phiếu, giơ tay tiếp nhận trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Ba ngàn lượng ngân phiếu?
- Không sai.
Lý quản sự gật đầu.
- Là Lão phu nhân để cho Cửu gia gia đưa tới?
- Ân, mặc dù là theo lời dặn của Lão phu nhân, nhưng nguyên bản đây chính là của Tiểu thiếu gia.
Giang Long cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.
Lý quản sự liền mở miệng giải thích.
Nghe xong chân tướng, Giang Long vô cùng không ngờ.
Ngân phiếu này đích thật là chính mình kiếm đến, nhưng hắn tuy rằng muốn đòi lại, nhưng mấy ngày nay cũng vẫn chưa suy nghĩ được phương pháp xử lý nào tốt.
- Tiểu thiếu gia, ngày đó tiểu nhân theo Lý quản sự cùng nhau đến Hoài Vương phủ đòi sổ sách đấy.
Một hộ vệ mặt tràn đầy bội phục đi cùng Lý quản sự nói:
- Ngay từ đầu vài tên hộ vệ trông cửa của Vương phủ rất không kiên nhẫn nói Hoài Vương không ở trong phủ, để cho chúng ta hôm khác lại đến, không cho chúng ta vào cửa đợi, Lý quản sự liền đứng ở ngoài cửa, chỉ cần gặp được người đi ngang qua, liền chủ động đụng lên trước nói muốn tìm Hoài Vương đòi nợ đấy.
- Kết quả không lâu sau đã làm cho mấy tên hộ vệ trông cửa của Vương phủ chịu không nổi, chủ động mời Lý quản sự vào phòng đợi.
Một người hộ vệ không nhịn được nói xen vào:
- Nhưng Lý quản sự cũng không đồng ý với bọn họ, vẫn đứng ở cửa Vương phủ bắt chuyện với người qua đường.
Mọi người xung quanh Vương phủ ai ai cũng có chút thân phận, được thấy Hoài Vương nợ tiền của người khác, nhưng trốn tránh không gặp.
Tự nhiên trên mặt đều hiện lên vẻ chế nhạo.
Lý quản sự cứ như vậy, rõ ràng muốn bôi nhọ thanh danh của Hoài Vương, mấy cái hộ vệ liền muốn rút đao, tiến lên đe dọa.
Nhưng hai người hộ vệ đi theo cũng không phải ngồi không, đồng dạng rút đao ra giằng co.
Hai bên đều rút đao, sự tình liền lớn.
Vì thế người vây xem càng lúc càng nhiều.
- Chúng ta không nghĩ rằng lúc này Lý quản sự bất thình lình xông tới, đem thanh đao của một tên hộ vệ Vương phủ đặt lên cổ mình, nói nếu hôm nay Hoài Vương còn không trả nợ, liền sẽ đứng ở Vương phủ không chịu đi.
Người hộ vệ bên trái rất khâm phục Lý quản sự gan lớn không sợ chết, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Người hộ vệ kia bổ sung:
- Đúng vậy, chúng ta nhìn thấy đều bị dọa chảy mồ hôi lạnh ra, nếu Lý quản sự xảy ra chuyện gì bất ngờ, chúng ta làm sao mà giải thích với Lão phu nhân đây?
- Chẳng qua người trong Vương phủ cũng nhận ra tình hình xấu đi rồi, liền có một quản gia đi ra khách khách khí khí mời chúng ta vào Vương phủ.
- Hoài Vương đã tự mình ra tiếp Lý quản sự, nhưng vẫn không muốn trả tiền.
- Lý quản sự liền nói trên đời này có hai loại tiền không thể không trả, một loại là tiền thưởng đã đồng ý điều kiện thưởng ra, một loại là tiền chơi kỹ nữ.
Mấy người phụ nữ bên cạnh nghe thấy hai chữ kỹ nữ thì khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Còn đang âm thầm hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Lý quản sự một cái, trong lòng mắng to lão sắc quỷ.
- Hoài Vương bị sỉ nhục tràn đầy lửa giận, rút dao găm ra muốn chém Lý quản sự.
- Hai người chúng ta ở xa, đã không kịp cứu viện rồi.
- Nhưng Lý quản sự lại không tránh không né, chỉ lớn tiếng ồn ào, nói nếu hôm nay Hoài Vương làm ông bị thương một chút nào, ông liền không muốn sống nữa, còn bảo hai người chúng ta trở về nói cho Lão phu nhân, khiến Lão phu nhân ở kinh thành phát ra tin tức nói rằng Hoài Vương nợ không trả tiền, còn ra tay giết người!
- Kết quả Hoài Vương bị làm cho tức giận sắc mặt xanh mét, nhưng vẫn là đem tiền trả.
- Lúc ấy thiếu chút nữa, Lý quản sự đã bị chọc một dao.
Hai hộ vệ ngươi một lời ta một câu đem hành trình ngày hôm qua đi đòi nợ ở Hoài Vương phủ đại khái nói một lần.
Không tệ, Lý quản sự chính là đi Hoài Vương phủ đòi phần tiền thưởng mà ngày đó Hoài Vương ở Hạnh Lâm đã hứa hẹn.
Giang Long nghe cả quá trình sự việc đã xảy ra, trước tiên liền kinh ngạc mừng rỡ.
Bất quá lập tức, liền lại cảm thấy việc này là đương nhiên.
Cảnh lão phu nhân là người phi thường không đơn giản, bà lựa chọn để Lý nắm đại quyền quản lý tài vụ trong phủ, tự nhiên Lý quản sự phải có chỗ hơn người.
Tuyệt đối sẽ không bảo rằng Lý quản sự chỉ am hiểu ký sổ quản lý tài sản mà thôi.
Đến tận đây, ở trong mắt Giang Long, Lý quản sự chẳng những keo kiệt, thích hư vinh sĩ diện, hơn nữa còn có đầu óc linh hoạt thêm da mặt dày cùng gan lớn!
- Lần này ít nhiều làm phiền Cửu gia gia rồi.
Giang Long ôm quyền:
- Tuy nhiên Hoài Vương nợ tiểu chất một ngàn lượng hoàng kim, cũng là một vạn lượng bạc trắng thôi.
- Cái này thì ta biết.
Lý quản sự ho nhẹ một tiếng:
- Tuy nhiên gần đây tiền bạc ở trong phủ có chút thiếu, cho nên ta liền tự tiện làm chủ, để lại bảy ngàn lượng ở trong phủ.
Giang Long nghe vậy sửng sốt, tiếp theo liền có chút đau lòng.
Chắc hẳn lão già này sợ mình keo kiệt, lúc này mới tự chủ trương giữ lại.
Sớm biết rằng như vậy, còn không bằng không cho ông ấy đi đòi nợ.
Dựa vào bản lãnh của mình, đợi lúc rỗi rãi, còn sợ nghĩ không ra phương pháp đòi nợ sao?
Tuy nhiên sự tình đã đến tận đây, có nghĩ thêm nữa cũng vô dụng.
Hơn nữa hắn cũng biết muốn đem bảy ngàn lượng kia lấy ra từ trong tay vị Lý quản sự keo kiệt này, chỉ sợ khó như lên trời!
Lý quản sự quay đầu lại, đảo đảo đôi mắt nhỏ, sau một lúc lâu thấy Giang Long vẫn chưa nói gì chuyện giữ lại tiền này.
Trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Cảnh lão phu nhân gảy đi một số lượng lớn tiền bạc, cũng không biết muốn làm cái gì, trong phủ tuy rằng không đến mức túng thiếu nhưng tóm lại cũng không dư dả giống như hồi trước được.
Lần này tới đây, Cảnh lão phu nhân vốn định bảo ông đưa 5000 lượng ngân phiếu cho Giang Long.
Là hắn tự mình giữ lại hai ngàn lượng.
Nếu Giang Long bất mãn thật muốn mở miệng, ông sẽ mở miệng mặc cả, dự định lại nhường một bước vậy.
Lại cho Giang Long 500 lượng ngân phiếu.
Hiện tại Giang Long không mở miệng đòi, trong lòng ông tự nhiên vui vẻ.
- Nghe nói mấy ngày nay Tiểu thiếu gia ở nông trang gây ra động tĩnh không nhỏ?
Lý quản sự nói đến lý do khác hôm nay mình tới đây.
Lúc này Giang Long vẫn còn có chút thịt đau, gật đầu tùy ý nói:
- Ta muốn làm một cái đại hình trang trại chăn nuôi ở nông trang.
- Vậy việc này chắc tiêu tốn không ít tiền đâu nhỉ?
- Nhưng cũng có thể kiếm tiền mà.
Giang Long bất mãn trả lời.
Lý quản sự rất muốn nói ngươi trước kia cái gì cũng chưa từng làm, việc này thuần túy là ở lãng phí tiền tài.
Nhưng trước khi đến đây Cảnh lão phu nhân cố ý tìm ông nói nói qua, dặn dò để ông không cần can thiệp quá nhiều vào công việc của Giang Long.
Cho nên mặc dù đau lòng số bạc đó toàn bộ muốn nước dội lá khoai, cũng cố nén không có nói ra.
Lý quản sự đổi lại đề tài:
- Không biết mấy ngày nay là ai đang quản lý sổ sách?
- Nhã nhi.
- Ồ, do Thiếu phu nhân quản ý sổ sách, vậy thì rất phù hợp.
Lý quản sự đầu tiên gật gật đầu, nhưng lập tức lại tiếp tục mở miệng nói:
- Tuy nhiên Thiếu phu nhân thân phận cao quý, chỉ cần tọa trấn ở trong viện là được rồi, không bằng để cho ta ở lại giúp đỡ Thiếu phu nhân một phen.
Giang Long rất muốn nói không cần.
Nhưng hiển nhiên Lý quản sự cũng không có ý tứ muốn hỏi ý kiến của hắn, chính mình tự làm chủ rồi.
- Sổ sách ở bên Thiếu phu nhân sao?
Lý quản sự vừa nói vừa đem ánh mắt chăm chú nhìn ngân phiếu trong tay Giang Long.
Giang Long cảm thấy ngân phiếu trong tay có chút nóng bỏng, tuy nhiên cứ như vậy mà đưa cho Lý quản sự thì lại cảm thấy không cam lòng.
- Ừ.
Giang Long cố ý quay đầu đi, làm như không nhìn thấy ánh mắt của Lý quản sự.
Nhưng hắn hiển nhiên xem thường Lý quản sự mặt của da dầy độ.
Người ta trực tiếp giơ tay giành lấy ngân phiếu, ngoài miệng nói:
- Trên người Tiểu thiếu gia mang nhiều ngân lượng như vậy cũng vô ích, không bằng cũng giao cho ta đến bảo quản đi.
- Ừ, Tiểu thiếu gia muốn làm nuôi dưỡng, vậy nhất định muốn mua trâu mua dê mua heo rồi?
- Người nào chịu trách nhiệm thu mua vậy?
- Từ ngày mai trở đi, ta sẽ đi cùng y.
Giang Long vào lúc Lý quản sự giơ tay đoạt ngân phiếu ngón tay dùng sức nắm chặt, nhưng Lý quản sự không đạt mục không thôi, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ buông ra.
- Điền Đại Tráng, vị này chính là Lý quản sự, về sau ngươi mang theo ông ấy cùng đi thu mua dê bò heo.
Giang Long thanh âm hạ xuống, Điền Đại Tráng liền đi lên vấn an.
Lý quản sự lập tức bắt đầu hỏi giá cả thị trường, hơn nữa hỏi vô cùng cẩn thận.
Sắc trời dần dần đen lại, nhưng Lý quản sự vẫn đang không có ý tứ dừng miệng, Giang Long chỉ có thể ngắt lời.
- Đi, ta dẫn ngươi đi gặp Nhã nhi.
Giang Long cảm thấy phải nói chuyện một lần với Lâm Nhã, bằng không dựa vào tính tình vị Lý quản sự này, làm không tốt hai người sẽ xảy ra mâu thuẫn.
- Tốt.
Lúc này Lý quản sự mới buông tha cho Điền Đại Tráng.
Vì thế đám người Điền Đại Tráng, Điền thê, Dương Hải Ba, cùng với Trịnh Trì cùng nhau đi về nhà.
Mấy ngày nay Lâm Nhã rất là bận rộn, nàng quản lý tiền bạc, nhưng muốn đem việc này làm tốt không bị thủ hạ làm việc lừa bịp, do đó âm thầm giữ lại tiền bạc, nàng muốn tự mình đi kiểm tra hàng hóa, còn muốn hỏi rõ ràng giá cả thị trường.
Mấy ngày nay chạy lên chạy xuống, mệt đến tay chân nhức mỏi.
Nhưng có chuyện đứng đắn để mà làm, không như lúc trước luôn phải tập trung tư tưởng đến việc mọi người đấu đá với nhau, làm cho nàng cảm thấy mấy ngày qua vô cùng phong phú.
Mấy ngày nay Giang Long có khi cũng sẽ bớt thời giờ đến thăm nàng, tuy nhiên cũng không có cùng nàng cùng nhau ăn cơm chiều.
Lâm Nhã ở tiểu viện bên cạnh, trong tiểu viện cũng bố trí rất nhiều nha hoàn.
Lúc này ở bên trong chính sảnh, Lâm Nhã đang ngồi ở trên bàn ăn muốn dùng cơm.
Đột nhiên Đỗ Quyên mang sắc mặt vui mừng chạy vào như một trận gió: