Giang Long lên tiếng, có hộ vệ Cảnh phủ cưỡi ngựa đi tìm, chỉ chốc lát, Trịnh Trì va Dương Cường một trước một sau chạy tới. Điền Đại Tráng ra ngoài nông trang xử lý chuyện mua dê bò, cho nên trở lại muộn một chút cũng được hộ vệ cưỡi ngựa hộ tống trở lại.
Giang Long hỏi đại khái một chút chuyện họ đang xử lý, sau đó trở lại chuyện chính.
- Làm phân bón?
Điền Đại Tráng nghe vậy giật mình sửng sốt.
Trước đây họ trồng trọt đều xử dụng phân bón, trừ dùng phân bò phân dê ở ven đường, mỗi gia đình tá điền đều có nhà xí, đây chính là phân họ dùng nhiều năm nay.
- Không sai.
Giang Long bắt đầu giải thích cách tăng dinh dưỡng cho đất, đó chính là tăng dinh dưỡng đất của nhà nông.
Từ lúc Giang Long mở miệng, nói đến phân dê phân bò, lúc đầu Ngọc Sai và Bảo Bình còn hiếu kỳ nhưng nghe đến phân thì nôn mửa chạy mất.
Hai người này là nha hoàn trong phủ, nhưng cuộc sống trong phủ chỉ cần hầu hạ Giang Long từ nhỏ, cho nên so với bà tử trong nhà địa chủ còn thoải mái hơn nhiều.
- Tại sao Tiểu thiếu gia mở miệng ngậm miệng đều nói đến phân dê phân bò.
Bảo Bình chạy xa xong, tức giận giậm chân.
Ngọc Sai cũng nhíu mày:
- Lấy thân phận thiếu gia để nói chuyện này, thật quá mất thể diện?
- Nhưng chúng ta không quản được thiếu gia.
Bảo Bình chu môi nói.
- Nếu không chúng ta tìm Thiếu phu nhân?
Ngọc Sai đề nghị.
Bảo Bình lập tức lắc đầu nói:
- Mấy ngày nay Thiếu phu nhân đều nghe thiếu gia, rất mệt mỏi, làm sao quản được thiếu gia. Muốn ngăn cản thiếu gia chỉ có biện pháp một người lén chạy về báo cho Lão phu nhân còn may ra.
- Không được.
Ngọc Sai lập tức phủ định.
- Nếu chẳng may Lão phu nhân trách cứ Tiểu thiếu gia thì sao?
Thì ra ngoài miệng Bảo Bình chỉ nói nói, nàng cũng rất thương Giang Long, làm sao có thể để cho Giang Long bị Lão phu nhân mắng?
Cùng với thái độ trái ngược Ngọc Sai và Bảo Bình, đó chính là Điền Đại Tráng, Trịnh Trì và Dương Cường.
Bọn họ không thể tưởng tượng với thân phận thiếu gia Giang Long, làm sao có thể dạy họ làm phân bón?
Trong mắt bọn họ, những từ phân dê phân bò tục tiểu không nên xuất ra từ miệng Giang Long.
Nhưng Giang Long lại rất tự nhiên nói ra.
Không trồng trọt qua, không biết tầm quan trọng của phân bón.
Trồng trọt qua, mới hiểu tầm quan trọng của phân bón, tuyệt đối là tăng rất cao sản lượng lương thực.
Nghe lời Giang Long về cách làm phân bón, ba người Điền Đại Tráng liền muốn động thủ.
Bọn họ là tá điền, là nông dân, họ không nghĩ phân bón là bẩn, nhưng nếu phân bón tốt như lời của Giang Long, thì để cho họ dùng tay quấy phân họ cũng vui vẻ lắm.
Tuy nhiên cũng có vấn đề, đó là nguyên liệu rất ít.
Dù mỗi gia đình đều có nhà xí, nhưng nông trang có bốn vạn mẫu đất, không thể nơi nào cũng dùng phân bón?
Giang Long ngẫm nghĩ một chút, để ba người bón phân trên ruộng tốt.
Về phần ruộng thường và ruộng cát, chỉ có thể bón phân một lần, nhưng sản lượng cũng không được nhiều, hiệu quả không rõ lắm.
Loại phân bón này quan trọng là bón phân nhiều năm, từng bước cải tạo đất đai.
Còn có, ruộng thường cùng ruộng cát đều có thể dùng cách này để cải tạo tốt hơn.
Nói đến đây, coi như là Giang Long đã chỉ bảo xong cho họ.
Ruộng tốt để cho tá điền tự xử lý, trồng cái gì cũng không cần hắn quản.
Nhưng mà ruộng thường trồng đậu và đậu tương, hai loại này vừa có thể thu hoạch vừa có thể cải tạo đất đai, nhất là đậu, nó là cây trồng cải tạo đất tốt nhất, nếu trồng cây này nhiều năm, ruộng thường có thể cải tạo thành ruộng tốt.
Giang Long muốn trồng hai loại đậu này có một nguyên nhân chủ yếu, đó chính là dùng làm thức ăn cho gia súc.
Cây đậu và ngô giá trị dinh dưỡng cao, không cần nấu nướng, có thể cho gia súc ăn trực tiếp đều được.
Về ruộng cát, trước mắt Giang Long còn chưa nghĩ trồng gì trong đó.
Đầu tiên là sản lượng thấp, từ từ tìm cách cải tạo đất thì sẽ tốt lên.
Đáng tiếc nơi này không có khoai tây và khoai lang, bằng không thì ruộng cát nếu trồng hai loại cây này cũng cho sản lượng rất tốt.
Nghe Giang Long chỉ bảo, ba người liền muốn chạy đi làm phân bón.
Giang Long lo lắng, cũng đi theo họ.
Nhưng ba người đều mở miệng ngăn lại, lý do rất đơn giản, thân phận Giang Long tôn quý, đừng nói động thủ, ngay cả đứng bên cạnh nhìn một cái cũng không được.
Tuy nhiên Giang Long rất kiên trì.
Cuối cùng mới đồng ý cho Giang Long đi theo.
Giang Long nói phân đất, phụ liệu, cả cây cỏ, vỏ cây… và tỉ lệ, ba người Điền Đại Tráng bắt đầu động thủ chế tác.
Ba người làm trước một ít, sau khi thành thục hơn, Giang Long không cần đứng bên cạnh nữa.
Bởi vì dùng phân, nên mùi vị rất khó ngửi.
Nhưng mà Giang Long cũng không nhíu mày chút nào.
Nhìn biểu hiện của Giang Long, mọi tá điền ở đây họ đều sinh lòng kính trọng và ngưỡng mộ.
Con cháu nhà quyền quý bình thường đều là hoàn khố, làm sao chịu nổi mùi hôi thúi của phân?
Cho dù là con của địa chủ nhỏ cũng không làm được việc này.
Sau khi làm xong đâu đấy, ba người làm theo lời Giang Long, đem phân vừa làm tập trung lại, chờ lên men.
Giang Long cũng không rời đi ngay, ba người lại dạy lại mọi người, sau đó mới để ba người cùng mình về tiểu viện.
Sau khi hỏi việc trên tay họ xử lý như thế nào.
Trịnh Trì và Dương Cường mở miệng trả lời, nói là việc cần nhiều người, cho nên cần bốn năm ngày mới có thể hoàn thành tất cả chuồng cho gia súc.
Nhưng mà sau khi dựng chuồng xong thì chưa thể dùng ngay, cần phải phơi nắng một hai ngày để chuồng tan đi âm hàn ấm áp mới có thể bắt đầu chăn nuôi.
Giang Long nói không chờ được, vừa dựng xong chuồng cần dùng củi đốt hong khô.
Trịnh Trì và Dương Cường lập tức gật đầu đáp ứng.
Sau đó để Điền Đại Tráng báo cáo.
Vì chuồng trại còn chưa dựng xong, cho nên Điền Đại Tráng trả lời là trước hết đặt tiền cho con giống tốt, sau khi lấy đi con giống mới thanh toán hết.
- Tiểu nhân đã đặt ba trăm con dê non, hai trăm dê cái, sáu con dê đực.
Tình huống bình thường, bầy dê từ năm mươi đến sáu mươi con chỉ cần một con dê đực là đủ.
Đương nhiên, dê đực để lấy giống có yêu cầu hình thể, chiều cao, sức khỏe phải có tiêu chuẩn, việc này đối với đời sau rất quan trọng, nói rõ ràng, đó là dê đực khỏe mạnh có gien tốt, thì đời sau mới khỏe mạnh ít bệnh hơn.
- Trâu đực có hai con, bò cái hai mươi con, nghé con có tám mươi con.
Nói tới đây, Điền Đại Tráng lắc đầu nói:
- Khu vực phụ cận tiểu nhân đã đi qua một lượt, chỉ sợ là khó mua thêm được trâu.
Người có trâu vốn rất ít, mà nuôi trâu thì phần lớn dùng để cày ruộng, kéo xe, hay là kéo xe hàng, cho nên bình thường nếu không ra giá cao hơn giá thị trường thi1 rất khó mua được trâu.
Giang Long gật gật đầu:
- Ít trâu cũng không sao, tuy nhiên có thể mua trâu trưởng thành trước, rồi dùng để cày ruộng.
- Đa tạ tiểu thiếu gia thông cảm!
Ánh mắt Điền Đại Tráng sáng ngời.
Giang Long lại nói:
- Dùng người cày ruộng quá nông...
Tuy Điền Đại Tráng là nông dân có ít thông minh, y biết cày sâu có tác dụng tốt, nhưng không hiểu được đạo lý trong đó.
Cho nên Giang Long giảng giải, y nghiêm túc vểnh tai lên nghe.
Trịnh Trì và Dương Cường cũng giống vậy.
Giang Long lại nói một hồi, có nha hoàn thông báo, nói là vợ của Điền Đại Tráng cầu kiến.
Điền Đại Tráng nghe vậy giật mình sửng sốt, chẳng lẽ vợ mình đến tìm mình?
Thấy Giang Long gật đầu đáp ứng, nha hoàn đi đường cũ ra ngoài, chỉ chốc lát dẫn theo vợ Điền Đại Tráng vào.
Trừ vợ Điền Đại Tráng ở ngoài, còn có hai đứa trẻ nhỏ tuổi, một nam một nữ.
- Nô tỳ thỉnh an thiếu gia.
Điền thê tính tình lanh lẹ, lá gan đủ lớn, lần trước Giang Long nói gặp Giang Long không cần quỳ thi lễ, cho nên lần này cũng trực tiếp xoay người cúi chào, thấy nam nhân của mình ở đây, ngoài miệng tươi cười càng sâu hơn.
Giang Long để Điền thê đứng lên, cười trêu:
- Như thế nào, lại tìm chồng sao?
Trịnh Trì và Dương Cường, còn có một đám nha hoàn đứng cạnh đều mỉm cười.
Điền Đại Tráng xin lỗi, gãi gãi đầu.
Điền thị cũng khoát tay nói:
- Không phải không phải, chuyện là như vậy, hôm nay nô tỳ giúp con thứ hai Dương thị cầu hôn, Dương quả phụ đồng ý rồi, cho nên qua đây báo tin mừng cho thiếu gia.
Cười ha ha dứt lời, Điền thị cũng lấy trứng từ trong giỏ trúc đưa cho Giang Long:
- Nô tỳ trong nhà cũng không có gì, chỉ có ít trứng, mời thiếu gia nhận lấy.
Giang Long vẫn không nói gì, Điền Đại Tráng sắc mặt đen lại.
Y hiểu thê tử của mình, biết thê tử muốn gì.
Tiến lên một bước, kéo thê tử sang một bên, gầm nhẹ:
- Con chúng ta kết hôn thì kết hôn, nàng làm gì vậy?
- Làm cái gì cái gì?
Điền thị cũng thấp giọng, nhưng nàng trời sinh nói lớn, trung khí mười phần, cho nên mọi người trong tiểu viện đều nghe rõ ràng, nếu không phải nàng ăn to nói lớn, nên không có người nào dám cải nhau với nàng.
- Nhà Hồ quản sự không phải như vậy sao, lúc trong nhà có chuyện đều đi đến quý phủ. Để cho Khương ma ma tặng lễ, đi một vòng, quan hệ xã giao sẽ tăng thêm một ít.
- Ngươi, ngươi cái bà nương này...
Điền Đại Tráng tuy đầu óc không nhanh nhẹn, nên mồm miệng hơi vụng.
Y biết vợ không chỉ có ý như vậy, mà còn có ý khác, nhưng không biết nói như thế nào mới tốt.
- Mau về thôi!
Cuối cùng, Điền Đại Tráng trừng mắt, kéo vợ một phen.
Điền thị cũng không thuận theo, đứng tại chỗ không động đậy.
- Tốt lắm, các ngươi đừng cãi nhau.
Giang Long nhìn hai vợ chồng nhà này cãi nhau nên cảm thấy thú vị, nhưng thấy mặt Điền Đại Tráng đen như đáy nồi, sắp tới lúc phát hỏa sát, liền cười nói:
- Các ngươi còn chưa giới thiệu hai vị tiểu bằng hữu này.
Điền thị lập tức thoát khỏi tay chồng, nở nụ cười kéo hai đứa nhỏ nói:
- Nam hài này là con của nô tỳ, năm nay hơn sáu tuổi, gọi là Điền Thiết Oa. Bé gái là người nhà Dương quả phụ, tên Tiểu Hoàng Nha, năm nay hơn sáu tuổi, nhưng nhỏ hơn hai tháng so với con của nô tỳ.
Cười nói tới đây, Điền thị thúc hai đứa nhỏ nói:
- Nhanh chào Tiểu thiếu gia, lúc trước ta dạy các con như thế nào?
Hai đứa bé nhìn nhau, sau đó quỳ xuống trước mặt Giang Long.
- Xin thỉnh an Tiểu thiếu gia.
Giọng nói đồng thanh, nói xong chuẩn bị dập đầu.
Giang Long vội xoay người đỡ lấy, nhưng vừa muốn đỡ hai đứa bé lên, thì hai đứa bé đã quỳ xuống không nhúc nhích.
Hắn có chút kinh ngạc khó hiểu.
Lúc này Hồ Thiết Oa nhìn về phía mẫu thân:
- Ngươi không phải nói thiếu gia cho tiền thưởng sao?
Lời nói xong, nha hoàn trong cả tiểu viện đều bật cười.
Trịnh Trì và Dương Cường cũng quay đầu, nhanh chóng che miệng.
Chỉ có Điền Đại Tráng mặt đen như đít nồi, giờ thì chuyển thành tím đen, y hận không có cái lỗ để chui xuống.
Biết chắc là bà nương này không để người ta yên tâm!
Y thấy vợ mình mang hai đứa bé đến là biết ý của vợ.
Biểu hiện là báo tin mừng, nhưng thực tế là muốn lấy tiền thưởng.
- Về nhà!
Điền Đại Tráng khó khăn lắm mới quát được vợ một tiếng.
Điền thị cũng không sợ, nhỏ giọng hô:
- Trước kia Hồ quản sự thường nói, Khương ma ma rất rộng rãi sao?
Giang Long không kìm nổi bật cười.
Hắn khoát tay nói:
- Ngọc Sai, thưởng!
- Dạ!
Tuy Ngọc Sai bị chọc cười, nhưng cũng cảm thấy vợ Điền Đại Tráng có chút thế lực.
Nhưng đối với con người thì không thích.
Từ trong tay áo lấy ra hai cục bạc nhét vào tay hai đứa nhỏ, ngoài miệng cười nói:
- Tiểu thiếu gia rộng rãi hơn so với Khương ma ma nhiều, nhưng nuốn thưởng tiền cũng phải để chúng đứng dậy đã.
Điền Đại Tráng nghe vậy cảm thấy rất là xấu hổ.
Nhưng Điền thị nghe không ra lời châm chọc, cười nói:
- Hóa ra là như vậy, ta còn tưởng đứng lên thì không được tiền thưởng nha.