Trong thần sắc Ngọc Sai và Bảo Bình ẩn hàm vội vàng, muốn Giang Long nhúng tay chủ trì chính nghĩa.
Nhưng Giang Long chỉ là lạnh lùng ngắm nhìn bốn phía, dùng ánh mắt không mang theo cảm tình chậm rãi quét trên mặt mọi người một vòng xong, thản nhiên mở miệng nói:
- Ta lúc trước và mấy bằng hữu mới kết giao đã có hẹn rồi, muốn gặp ở trong lâm viên gần đây.
Hồ quản sự, ngươi giúp ta bắt trong trang mấy con gà và lột sẵn một con dê béo mang đi qua.
- Vâng!
Thấy Giang Long không có ý tứ truy tra, Hồ quản sự vốn tim gan đang treo cao lập tức liền nhẹ nhàng thở ra, đã nói mà, tiểu thiếu gia nhà mình là con dòng cháu giống, đâu ra tâm tư để ý tới những chuyện nhỏ như hạt vừng này?
Bình thường công tử nhà quyền quý, thật đúng là sẽ không bởi vì nô bộc bình thường, mà đi trách cứ quản sự trong phủ rất có thể diện.
Công lý, chính nghĩa?
Công tử nhà quyền quý không hiểu, bọn họ chỉ biết ăn uống vui đùa!
Ai hầu hạ bọn họ vui vẻ, người đó liền đứng bên phía công lý.
Hồ quản sự khom người, nịnh nọt mà cười cười liên tục lên tiếng hỏi:
- Không biết tiểu thiếu gia hẹn mấy người bằng hữu gặp ở rừng hạnh? Chỉ đưa mấy con gà cùng một con dê sang có đủ ăn hay không?
những người vừa rồi đứng ở phía trước nghênh đón Giang Long lúc này đều lộ tươi cười.
Mà đám tá điền quỳ xuống thi lễ, thì phần lớn vẻ mặt chết lặng.
Chỉ có rất ít người trong ánh mắt có tức giận.
Tuy nhiên cũng không ai dám đứng ra nói chuyện.
Dương Hải Ba lúc này cúi đầu, song trong mắt tỏa ra ngọn lửa, ánh mắt chăm chú nhìn giày, nắm đấm nắm chặt lại, trên trán gân xanh nổi lên.
Tưởng Quân liếc mắt nhìn sườn mặt Giang Long một cái, muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ than khẽ rồi thối lui sang một bên.
Bảo Bình và Ngọc Sai đối với phản ứng của Giang Long có chút bất ngờ, dùng ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt Giang Long không có bất kỳ biểu tình gì.
Dương Cúc Hoa ôm chặt Tiểu Hoàng Nha khóc rống.
Cậu bé mập vẫn đang giãy dụa muốn đi đánh Tiểu Hoàng Nha còi cọc.
Giang Long không để ý phản ứng của mọi người, trực tiếp xoay người lại đi về hướng xe ngựa.
- Tiểu thiếu gia!
Đột nhiên, thanh âm Dương Hải Ba khàn khàn phát ra một tiếng gầm nhẹ thống khổ.
Giang Long giống như không nghe thấy, động tác đi vẫn không ngừng, giơ tay đem màn xe nhấc lên, không cần ai đỡ liền trèo vào trong xe.
Tưởng Quân lúc này khoát tay chặn lại, ra hiệu bọn hộ vệ Cảnh phủ đi tới gần thủ hộ xe ngựa.
Lúc này, mặt đám hộ vệ Cảnh phủ mỗi người đều là âm trầm, rầm rầm đi bộ ở hai bên xe ngựa.
Đỗ Quyên chẳng biết lúc nào đi tới gần xe ngựa của Giang Long, vụng trộm bhìn thăm dò bên trong qua khe hở màn xe, nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu thiếu gia, Thiếu phu nhân để nô tỳ lại đây hỏi một tiếng, Thiếu phu nhân đi lâm viên bên kia có tiện không?
- Tiện.
Trầm mặc một lúc lâu sau, trong xe truyền đến thanh âm của Giang Long.
- Ah.
Không nhìn thấy hình ảnh của Giang Long, trong mắt Đỗ Quyên hiện lên một chút thất vọng, xoay người trở lại xe ngựa Lâm Nhã.
- Tiểu thiếu gia nói như thế nào?
Thấy Đỗ Quyên đã trở lại, Lâm Nhã có chút vội vàng hỏi.
Đỗ Quyên nghĩ đến lát nữa Lâm Nhã sẽ cùng với Giang Long, trai tài gái sắc, cảm thấy ngay cả có chút phiền muộn, không kiên nhẫn khoát tay áo nói:
- Tiểu thiếu gia đồng ý cô cùng qua đó.
Mắt đẹp Lâm Nhã sáng ngời.
Giang Long vừa kết giao bằng hữu, lại nguyện ý mang nàng tại bên người xã giao.
Điều này nói rõ Giang Long không ngại nàng lấy thân phận Thiếu phu nhân Cảnh phủ xuất hiện ở trước mặt bằng hữu.
Trong nội tâm nàng cũng có chút kích động.
Tuy nhiên lập tức một đôi mày liễu hơi hơi chau lại, vừa sau khi xe ngựa dừng lại, nàng bảo Đỗ Quyên vén lên màn xe nhìn về phía bên ngoài, cho nên cảnh tượng lúc trước xảy ra ở nơi này nàng đều nhìn thấy, rất dễ dàng có thể nhìn ra Hồ quản sự có vấn đề.
Mà mẹ con kia hẳn là nhận hết ức hiếp.
Khi ở Lâm gia, nàng cũng thường xuyên bị trào phúng xem thường, cho nên bảo Đỗ Quyên đi hỏi Giang Long có thể đi theo tới lâm viên hay không, cũng là có ý khác.
Đó chính là nàng ở lại, giải quyết công việc nông trang bên này.
Nàng không biết Giang Long có lĩnh hội tới ý của mình hay không.
Ngọc Sai và Bảo Bình cúi đầu, lần lượt không tiếng động ngồi lên xe ngựa.
Đại bộ phận bà tử nha hoàn theo tới thì ở lại, đi quét tước dọn dọn dẹp chỗ ở tạm thời của Giang Long ở nông trang, một vài xe ngựa chở đồ gia dụng chạy nhanh về hướng bên trong nông trang.
Đoàn xe lại khởi hành, trong đội hộ vệ, Dương Hải Ba vừa bước vừa quay đầu lại, nhìn về phía Dương Cúc Hoa và Tiểu Hoàng Nha.
Không biết sao, càng nhìn bóng dáng mẹ con kia càng cảm thấy hai người vô cùng gầy.
Đợi về sau có rảnh rỗi, ta nhất định phải lại đây làm chủ cho mẹ con các nàng!
Ánh mắt tràn ngập sát ý của Dương Hải Ba liếc về phía Hồ quản sự.
Hồ quản sự giống như có cảm giác, thân hình mập mạp đột nhiên rùng mình một cái, tuy nhiên khi quay đầu, cũng không có phát hiện gì.
Đường gập ghềnh, mặt đất lồi lõm, tiếng vó lục cục, thùng xe đang không ngừng nghiêng ngả.
Từ sau khi lên xe ngựa, Ngọc Sai và Bảo Bình không nói một lời nào, trong xe dị thường trầm mặc.
Giang Long tìm cái tư thế thoải mái chút, nhắm hai mắt dựa lưng vào thùng xe lên, đột nhiên mở miệng phá vỡ không khí an tĩnh:
- Tại sao không nói chuyện, oán trách ta không có làm chủ giúp mẹ con kia?
- Hừ!
Bảo Bình quay đầu đi, cho Giang Long một cái lườm.
Nhưng Giang Long nhắm mắt lại, căn bản nhìn không tới.
Môi hồng Ngọc Sai giật giật, nhưng cuối cùng không mở miệng lên tiếng.
Hai tiểu nha hoàn này vẫn còn rất giận!
Giang Long không kìm nổi cười.
- Ngài còn cười!
Bảo Bình lúc này xoay đầu lại vừa hay nhìn thấy, đưa tay lên vỗ một cái nhè nhẹ ở trước ngực Giang Long.
- Tiểu thiếu gia...
Ngọc Sai muốn nói chuyện, nhưng bị Giang Long khoát tay áo cắt đứt:
- Ta không phải người mù, cũng có thể nhìn ra đối với mẹ con kia hẳn là bị người khi dễ, Hồ quản sự xử lý nông trang, trong đó khẳng định có mưu mẹo.
Nhưng sáng sớm hôm nay lúc Diêu mụ mụ đưa chén thuốc cho ta cố ý nói cho ta biết, nói Hồ quản sự này bình thường lui tới chặt chẽ với Khương ma ma, mỗi gặp ngày lễ đều dùng xe lớn xe nhỏ hiếu kính chút lễ vật cho Khương ma ma, chiều hôm qua thậm chí còn bị Khương ma ma gọi vào trong phủ, kín đáo thảo luận sự tình.
Không thể không nói Diêu mụ mụ ở bên trong Cảnh phủ vẫn rất có mạng lưới quan hệ đấy, dễ dàng có thể nghe được một sự tình.
Vừa nghe Giang Long đề cập Khương ma ma trong phủ, Ngọc Sai và Bảo Bình hai người liền yên tĩnh trở lại.
Lúc này, Giang Long mở to mắt liếc nhìn Bảo Bình một cái, đưa tay day day đầu nhỏ của nàng, bên miệng mang theo một tia trêu tức tươi cười hỏi:
- Như thế nào không giúp mẹ con kia nói chuyện?
Ngọc Sai và Bảo Bình thuở nhỏ ở Cảnh phủ lớn lên, đối với địa vị và uy vọng của Khương ma ma ở trong phủ vẫn rất hiểu rõ.
Mặc dù Giang Long là chủ nhân, cũng không tiện dễ dàng đắc tội.
Nguyên nhân không gì khác, chính là giữa Khương ma ma và Cảnh lão phu nhân có tình cảm thâm hậu!
Nếu là Giang Long mạo muội chống lại Khương ma ma, sợ là lão phu nhân phải trách cứ Giang Long.
- Tiểu thiếu gia, lẽ nào chúng ta mặc kệ chuyện này sao?
Ngọc Sai tính cách dịu dàng, sẽ có vẻ tương đối mềm yếu nhỏ giọng mở miệng nói.
Bảo Bình tuy rằng không cam lòng, nhưng là đồng dạng cũng khẽ gật đầu một cái.
Ở trong lòng hai nàng, mặc kệ sự tình gì, đều là không kịp quan trọng bằng Giang Long.
- Ha ha!
Nhưng mà Giang Long lúc này cũng đột nhiên cười to một tiếng sang sảng, sau đó nói:
- Chẳng lẽ thân phận tiểu thiếu gia của ta đây là giả sao? Sẽ sợ một quản sự trong phủ?
- Nhưng Khương ma ma bất đồng...
Bảo Bình nóng nảy, nhưng Giang Long cũng không để ý tới tiếp tục nói:
- Ta lúc trước sở dĩ không lập tức nhúng tay là vì trong tay không có chứng cớ, nếu Hồ quản sự không phục gây náo loạn rơi vào tai Khương ma ma, Khương ma ma lại cáo trạng trước mặt lão phu nhân mà nói, bà nội khẳng định sẽ trách khiển trách ta.
Giang Long mặc dù là tiểu thiếu gia trong phủ, nhưng Cảnh phủ là người phân rõ phải trái, ưu đãi nô bộc, hơn nữa làm việc đều có quy củ và trật tự, ngươi không thể ỷ vào thân phận, mà thích làm gì thì làm.
Nói tới đây, Giang Long đột nhiên ngồi dậy:
- Cho nên ta cố ý làm bộ như mặc kệ chuyện này, khiến Hồ quản sự thả lỏng cảnh giác.
- Sau đó thì sao?
Ngọc Sai vội vàng truy vấn.
Giang Long cũng không đáp, trực tiếp quát lên với người ở ngoài thùng xe:
- Tưởng đội trưởng!
- Có tiểu nhân.
- Ngươi đi tìm Dương Hải Ba lại đây.
- Vâng.
Chỉ chốc lát, thanh âm của Dương Hải Ba vang lên bên ngoài, tuy nhiên rõ ràng mang theo cảm xúc:
- Tiểu thiếu gia, ngài tìm tiểu nhân có việc?
- Ta hiện tại phái ngươi về nông trang đi, bảo vệ tốt mẹ con kia.
Thanh âm Giang Long vang lên, thần sắc Dương Hải Ba ngay lập tức trở nên kích động.
Lúc trước nhìn thấy cậu bé mập định lên đánh Hoàng Nha gầy yếu, cho nên sau khi đi theo đoàn xe rời đi trong lòng của Dương Hải Ba vô cùng lo lắng.
Lúc này Giang Long phái y trở về, Dương Hải Ba dĩ nhiên là vội vàng xoay người muốn nhanh một chút lộn trở lại.
Nếu chậm, sợ Tiểu Hoàng Nha sẽ bị đánh!
Nhưng Giang Long còn chưa nói hết:
- Cho ngươi trở về, còn có một nhiệm vụ.
- Nhiệm vụ gì?
Dương Hải Ba sửng sốt động tác, xoay người dừng lại.
- Tra rõ ràng Hồ quản sự làm thế nào cưỡng ép lấy tiền từ chỗ phụ nhân kia trong tay gã, mặt khác, ngươi thăm hỏi chỗ phụ nhân kia một chút công việc trong nông trang, lát nữa ta đi lâm viên gặp bằng hữu, trở về sẽ hỏi ngươi.
- Vâng!
Trong lòng Dương Hải Ba vui vẻ, tiểu thiếu gia đây là muốn để chị dâu bgẩng đầu!
Tưởng Quân thấy Dương Hải Ba lĩnh xong mệnh lệnh muốn định đi, đột nhiên nói xen vào:
- Tiểu thiếu gia, Dương Hải Ba tên kia toàn cơ bắp, cứng đầu cứng cổ đấy, thật sự là không đáng tin cậy, tiểu nhân nhớ năm đó khi bà mối làm mai mối, vốn là nói muốn đem Dương Cúc Hoa cho y làm vợ đấy, nhưng y sửng sốt nghe thành bà mối làm mai cho Trình Sơn lúc ấy ở bên cạnh.
Âm kém dương sai, Dương Cúc Hoa mới thanh chị dâu của y.
Dương Hải Ba nghe vậy mặt đầy xấu hổ cúi đầu.
Trong ánh mắt, còn có vô tận hối hận!
- Cho nên tiểu nhân thật sự lo lắng để một mình y về nông trang, không bằng phái thêm một hộ vệ đi cùng làm người giúp đỡ cho y?
Tưởng Quân đề nghị:
- Người này tính tình cũng rất nóng nảy, một khi nổi giận lên thì không để ý cái gì nữa, đừng đến lúc đó ăn nói vụng về lý luận không lại, dưới sự giận dữ lại chém Hồ quản sự.
Không thể không nói, bọn hộ vệ Cảnh phủ đều rất am hiểu thuộc hạ.
Hơn nữa sát khí rất nặng!
- Tốt, ngươi tới an bài.
Nghe Giang Long đồng ý, Tưởng Quân lập tức giơ tay vẫy tới một người hộ vệ, theo Dương Hải Ba cùng nhau đi vòng về nông trang.
Cũng dặn dò hộ vệ kia, bắt y nhất định phải coi chừng Dương Hải Ba, đừng làm rộn ra sự tình gì không thể xoay chuyển.
Trong xe, Ngọc Sai và Bảo Bình đều có chút bận tâm nhìn Giang Long.
Giang Long đột nhiên trầm giọng nói:
- Trượng phu của phụ nhân kia, cũng chính là phụ thân của cô bé kia tên Trình Sơn. Hồi trước là hộ vệ của phủ, y vì giữ gìn mặt mũi Cảnh phủ mới hung hãn không sợ chết giết người trên đường, sau đó bị phán án trảm lập quyết đấy!
Nếu ta buông tay mặc kệ, tùy ý để mẹ con kia bị một nhà Hồ quản sự ức hiếp, Trình Sơn dưới đất cũng sẽ thất vọng đau khổ đối với Cảnh phủ!
Hơn nữa Cảnh gia ta cũng không thể không quan tâm gia quyến của hộ vệ chết đi như vậy!
Thanh âm đột nhiên cao lên vài phần.
Tưởng Quân nghe được, trong lòng ấm áp.
Dương Hải Ba và người hộ vệ kia đang định rời khỏi, cũng cảm động hốc mắt đỏ lên.
Lúc này Giang Long lại mở miệng:
- Tưởng đội trưởng, ngươi phái người đi điều tra một chút gia quyến những hộ vệ từng vì Cảnh phủ mà mất đi sinh mệnh, xem còn có người nào sống khổ sở, hoặc là bị người ức hiếp hay không, thống kê kỹ rồi hồi báo cho ta.
- Vâng!
Tưởng Quân ôm quyền lên tiếng trả lời, trong thanh âm mơ hồ mang theo vẻ run rẩy.
Trong xe, Giang Long ngồi ngay ngắn, khóe miệng chau lên.
Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, một khắc sau đi tới lâm viên phụ cận chân núi Ô Thạch Sơn.
- Thơm quá!
Xe ngựa vừa mới dừng hẳn, Bảo Bình khẩn trương nhấc lên màn xe, lập tức một trận hương hoa hạnh nhẹ nhàng phả tới.
Ngọc Sai thì vui vẻ kinh ngạc hoan hô:
- Đẹp quá!
Chân núi, mấy trăm cây hạnh cây nở rộ hoa, nối thành một mảnh, như là mây trắng trên trời rơi xuống đất vậy.
Giang Long theo sau xuống xe.
Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, còn có Tang Chu cơ cảnh đi tới bên cạnh hắn bảo hộ.
- Giang Long hiền đệ, bên này!
Dưới một gốc cây hạnh phía xa, Sài Thế Vinh đang vẫy tay.
Giang Long khẽ mỉm cười, đưa tay đáp lại, sau đó chậm rãi đi tới.