Đại Phát Từ Bi

Chương 8

Một tháng sau, Nhạn tiểu thư mất tích một năm im ắng trở về Tĩnh vương phủ ở phía nam kinh thành.

Tĩnh vương phủ đã thực cũ nát, không có người đến, lúc trước có một đống bà con xa tiến đến ở. Chủ nhà chết đã nhiều năm, góa phụ thân phận lại hèn, cho nên ít có người tiến đến bái phỏng, Nhạn Y Phán bởi vậy có thể bất động thanh sắc về nhà.

Mẹ ruột của nàng thấy nàng cũng không có kích động rơi lệ, thắp hương bái phật tạ ông trời làm cho nữ nhi bình an trở về, cũng không có giận dữ chất vấn nàng chạy đi nơi nào vậy, vì sao đi mà không nói lời nào, ngược lại bộ dáng có chút sợ hãi lùi bước.

Hiển nhiên đối với chuyện xảy ra một năm trước còn nhớ rất rõ ràng, cho nên chột dạ.

Chột dạ? Tốt lắm. Sợ hãi? Rất tốt. Nhạn Y Phán lạnh lùng cười.

Từ lúc yếu đuối mẫu thân động thủ, kê đơn làm nàng hôn mê còn trói ở trong phòng tối đen, muốn thông tri kẻ ngồi không mà hưởng kia thừa cơ đến cướp đi trong sạch, làm cho nàng không thể không gả, tình nghĩa mẹ con đã sớm cắt đứt sạch sẽ.

Lúc ấy cũng may mà nàng cảnh giác, sớm từng bước trộm đi mê dược mẫu thân giấu ở đầu giường, đánh tráo thứ khác. Đêm đó nàng không bị hôn mê, suốt đêm mang theo hành lý đã chuẩn bị tốt toàn mang then, nhảy qua cửa sổ mà chạy, một đường chạy trốn tới Cảnh phủ. Trộm dược, ngược lại dùng trên người biểu muội Mộ dung nguyên. Làm cho biểu muội ngủ gần chết nàng mới có thể thoát thân, đi tìm Cảnh Tứ Đoan.

Từ lúc sinh ra, nếu nói từng có điều gì áy náy, chính là biểu muội đơn thuần mà đáng yêu cùng với Mộ dung tướng quân. Nhạn Y Phán âm thầm hỏi thăm, biết biểu muội đã có mang, phu quân tìm mọi cách yêu thương, lòng tràn đầy xin lỗi mới buông xuống một ít.

Nếu có thể, nàng thật hy vọng có thể bồi thường, cho dù dùng nửa đời còn lại để bồi thường, thậm chí muốn bóp nát lòng của nàng cũng được.

Sau đó qua nửa tháng, Cảnh Tứ Đoan cũng hồi kinh. Bọn họ cố ý khai sai mới không làm người ta khả nghi. Bất quá, cho dù có hồi nghi cũng không có ai dám hỏi nhiều.

Bởi vì gần đây trong kinh có truyền nhau: Nghe nói tướng quân Mộ dung khai tuổi trẻ anh tuấn đối với biểu muội bà con xa Nhạn Y Phán từng nảy sinh tình cảm, mà Nhạn Y Phán tự giác không xứng với mộ dung thiếu tướng tư thế oai hùng sáng láng, sau khi uyển chuyển cự tuyệt, một năm này đều tránh ở trong miếu ăn chay niệm phật, cầu có thể hoàn lại tình trái…

“ Ở trong miếu ăn chay niệm phật? Vì báo đáp ân tình? Loại chuyện ma quỷ này cũng soạn ra được?” sau khi Cảnh Tứ Đoan hồi kinh nghe được lời đồn, một cỗ tức giận dâng lên, khuôn mặt tuấn tú đen một nửa.

“ Di? chuyện này với cái ngươi nói thật không giống.” một tiếng nói uy nghiêm mang theo trêu chọc đột nhiên vang lên.

Cảnh Tứ Đoan tuy rằng không hờn giận nhưng cũng không dám lỗ mãng. Dù sao hắn đang đứng trong ngự thư phòng, báo cáo lời đồn là ngự tiền thị vệ mang theo đao, mà người trêu chọc, chính là quý khí trung niên nam tử duy nhất ngồi trong phòng, đương kim hoàng đế.

Lập tức Cảnh Tứ Đoan chỉ có thể cung kính hồi báo, “ Hoàng thượng, Nhạn tiểu thư cùng vi thần trong lúc đó có điểm hiểu lầm….”

“Phải không?” Hoàng đế cười cười, xua tay ý bảo thị vệ đem bản sổ con trên bàn học bên cạnh đại đàn mộc đưa cho hắn.

Chỉ thấy hoàng đế gập quyển sổ đó lại, giơ giơ lên với Cảnh Tứ Đoan, “ Ngươi có biết đây là cái gì?”

“ Tham bản.” Cảnh Tứ Đoan là cao thủ viết thứ này, làm sao không biết?

Nhìn những con số tối đen ghi trên sổ, bình thường cũng không phải là lời hay, tất cả đều là cả triều văn võ hoặc vương công hậu duệ quý tộc không làm tròn trách nhiệm. Cảnh Tứ Đoan phụng mệnh điều tra kết quả xong đều viết thành tham bản, trực tiếp giao cho hoàng đế xem qua.

“ Đúng rồi, bất quá, sổ này cũng không phải ngươi viết. Bên trong này tất cả đều viết ác tích của ngươi, cũng chính là ý tứ có người muốn báo cáo ngươi ăn hối lộ.” tâm địa hoàng đế dang tốt nên tận tình giải thích.

Cảnh Tứ Đoan cũng không để ý lắm. Hắn ở trong triều đương nhiên gây thù không ít, người ghen tị hắn cũng rất nhiều, loại sự tình này phát sinh đã nhiều lần. Hắn bình tĩnh trả lời: “ Lúc này là ai mắng vi thần ?”

“ tham bản trên tay trẫm, thật đúng là khéo, đúng là biểu muội bà con xa Nhạn Y Phán viết đến.” Hoàng đế hứng thú nhìn ái tướng tiêu sái tự tại trước mắt thay đổi săc mặt, trong lòng cảm thấy phi thường thống khoái, “ Ngươi không biết nàng viết? Nha, cầm nhìn xem. Thoạt nhìn cài này không giống như hiểu lầm nhỏ, đấu võ mồm giận dỗi mà thôi.”

Cảnh Tứ Đoan tiếp nhận, mở tấu sớ ra đọc.

Thật đúng là…… Toàn diện không bỏ sót. Một năm qua, ngày nào tháng nào đến nơi nào, lại thu hối lộ ai bao nhiêu bạc, toàn viết rành mạch. Khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Tứ Đoan càng đen.

Hắn biết nàng từng viết qua một hồi ác danh, lúc ấy là dùng để chất vấn hắn, sau cũng không nhắc lại. Không nghĩ tới cô gái nhỏ này tâm cơ thâm như thế, ghi lại còn không nói, còn tấu lên Hoàng thượng, hung hăng mắng hắn ở trong sổ thành đại ác quan ti tiện lại tham tiền.

“…..tham quan ác pháp, chiếu theo nền tảng lập quốc, không lấy trọng hình trừng phạt, dọa nạt không đủ giác ngộ, ta không thể chịu nổi hủ đố bại hoại như thế, mong Hoàng thượng hiểu….hừ, hừ, viết còn ra hình ra dáng thôi.” Có người vừa nhìn vừa cười lạnh, hồn nhiên quên mất bên cạnh còn có hoàng đế đương triều.

“ Tuy rằng trẫm chưa từng thấy nàng, nhưng nàng là hậu duệ hoàng tộc, hết thảy phải chiếu theo quy củ, không có biện pháp bỏ mặc. Viết như vậy thật là có bản lĩnh, trẫm còn đang nghĩ có nên triệu nàng đến sửa lịch sử đây.” Hoàng đế chống má nhàn nhàn nói, “ Xem trình độ này, không trừng trị ngươi là không thể được?”

“ Vậy Hoàng thượng liền xử lý nghiêm khắc đi.” Cảnh Tứ Đoan ngẩng đầu, ưng mâu lóe ra hào quang lợi hại, “ Dù sao Hoàng thượng đã muốn giáo huấn vi thần một lần, không phải sao?”

“ Nói cũng đúng.” Hoàng đế cũng gật đầu đồng ý, “ Khương hộ vệ, không bằng ngươi truyền đạt lại ý chỉ của trẫm cho lại bộ đi thôi.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Lão Khương cung kính lên tiếng trả lời

Đúng rồi, ngự tiền thị vệ đeo đao đúng là lão Khương làm việc cho Cảnh Tứ Đoan. Người ta có cái tên thực giang vạn cánh, sau khi rửa mặt chải đầu đổi áo quần, tư thế oai hùng sáng sủa, căn bản không phải là trung niên nam tử im lặng đến gần như câm điếc, không chút nào thu hút.

Sau khi lão khương rời khỏi, hoàng đế nhìn Cảnh Tứ Đoan còn muốn trêu ghẹo, “ Ngươi muốn được xử lý nghiêm khắc, trẫm cũng làm theo, làm gì còn thối ra mặt? Này cùng ái khanh trẫm quen biết không giống chút nào. Là vì biểu muội yêu nước yêu dân của trẫm?”

Nói kiểu này cũng thực thoải mái khoái trá. Cảnh Tứ Đoan nhẹ thì mất chức, nặng thì khó giữ được cái đầu, bộ dáng vẫn không thèm quan tâm như cũ.

“Nàng…… Biết không nhiều, vẫn nghĩ đến vi thần là tham quan ô lại, ra kinh thành giả danh lừa bịp, ác quan chuyên môn đi nơi nơi ức hiếp người.”

“ Ngươi không nói hết với nàng?”

“ Đương nhiên không có. Thứ nhất là sợ ảnh hưởng kế hoạch, thứ hai vì an toàn của nàng, không thể để nàng liê lụy. Huống chi….” Trầm ngâm một lát, Cảnh Tứ Đoan mới khó khăn nói, “ Huống chi ngay từ đầu, vi thần không dự đoán được sẽ cùng nàng…..”

Xem Cảnh Tứ Đoan mồm miệng sắc bén lại chần chừ khôn kể đã đủ ngạc nhiên, giờ phút này bên tai hắn ửng đỏ, rõ ràng là xấu hổ, đây thật sự là kỳ quan.

“ Khó nói ra như vậy sao? Cô nam quả nữ một đường làm bạn, tâm đầu ý hợp cũng là chuyện tự nhiên.” Hoàng đế khoát tay, bộ dạng biết nhưng không thể trách, “ Ngươi đừng kinh ngạc, lão Khương đều hồi báo. Nghe nói các ngươi sau đó gắn bó như keo sơn, căn bản là một đôi vợ chồng nhỏ ân ái, phải không?”

Lão Khương này nhìn như thành thật, nhưng cũng là muốn đâm chọc thôi!

Cảnh Tứ Đoan thanh thanh yết hầu, không dám tự thừa nhận, “ Vi thần quả thật đối với Nhạn tiểu thư…..”

“ Nàng là người trong hoàng thất, ngươi nên chiếu theo quy củ cưới hỏi đàng hoàng, trẫm cũng sẽ không cản trở.” Ngụ ý là đang trách hắn quá nóng vội, vô danh vô phận liền đem Nhạn Y Phán ăn luôn.

“ Chính Hoàng thượng vừa nói, cô nam quả nữ một đường làm bạn, tâm đầu ý hợp là tự nhiên. Hoàng thượng hiểu biết chính xác, vi thần thực bội phục.” Cảnh Tứ Đoan thực nhanh chóng phản kích.

“ Được rồi, được rồi, không cần bắt bẻ trẫm.” quân thần nhiều năm, làm sao mà không biết trong lòng Cảnh Tứ Đoan có chủ ý gì? Hoàng đế khoát tay áo, “ Trẫm chỉ hỏi ngươi, ngươi xác định là tâm đầu ý hợp? Mộ dung tướng quân cũng là đại tướng trẫm nể trọng, trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đừng hy vọng trẫm giúp ai, việc này tự các ngươi giải quyết.”

“ Dạ, vi thần biết.” Kỳ thật Cảnh Tứ Đoan một chút cũng không biết phải làm sao bây giờ.Hắn không hề nhiều lời, sửa lại thần sắc nghiêm chỉnh, bẩm báo: “ Vi thần một năm truy Triệu gia, mới xác định sau lưng hắn có người cực quan trọng làm chỗ dựa. Giờ phút này là thời khắc trọng yếu để bức người này ra mặt, vi thần không thể phân tâm đi quản việc tư, còn thỉnh Hoàng thượng hiểu rõ, đừng ở thời điểm này quyết định….”

Vạn nhất thời điểm hắn bắt người xấu, Hoàng thượng bị cái yêu nữ chuyên diễn trò kia chỉ điểm, thật sự chỉ hôn nàng cho Mộ dung khai, vậy không phải nguy rồi?

Đừng nói hắn buồn lo vô cớ, Nhạn Y Phán cũng không phải là nhân vật bình thường, không thể khinh thường.

Hoàng đế thấy hắn vẻ mặt nghiêm trọng nhưng lại cười ha hả, “ Cảnh Tứ Đoan, ngươi cũng có ngày này! Trước nên lo cho cái đầu ngươi đi.”

Tình quan khổ sở, anh hùng cũng thế! Hoàng đế hết sức giễu cợt ái tướng, nhịn không được cũng muốn cảm thán như vậy.

Tiếng đồ vật va chạm kêu loảng xoảng! Chén trà rơi xuống đất, bị vỡ nát. Ngoài phòng khách trước khuê phòng của tiểu thư Mộ dung Nguyên ở phủ tướng quân, nhất thời lâm vào một mảng tịch mịch.

Bởi vì cô gia Cảnh Dập phàm bề bộn nhiều việc, hơn nữa trong Cảnh phủ lại không có ai có kinh nghiệm nữ tắc giúp đỡ, cho nên Nguyên tiểu thư có thai trở về nhà mẹ đẻ, cũng chính là phủ tướng quân, dưỡng thai.

Nhạn Y Phán đem đồ ăn vặt tới thăm biểu muội, không nghĩ tới, tối nay Mộ Dung Nguyên muốn sinh.

Mọi người rất bận rộn, quản gia, vú mẫu, nha đầu thậm chí bà mụ đều đang chờ, Nguyên tiểu thư sắp lâm bồn. Hẳn là việc đáng mừng, nhưng giờ phút này, sắc mặt Cảnh Dập phàm cùng Nhạn Y Phán đều cực kỳ ngưng trọng.

“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Nhạn Y Phán run run hỏi.

“ Nghe nói lần này Hoàng thượng nghe không ít lời can gián, đều bất lợi với thúc phụ. Hoàng thượng tức giận, quyết định xử lý nghiêm khắc thúc phụ của ta. Lại bộ đều nói, có khả năng xử trảm.” Cảnh Dập Phàm gần tuổi với Nhạn Y Phán, mi tâm khắc thật sâu.

Thời gian này trừ bỏ công việc ở ngoài, thê tử sắp sinh, thúc phụ lại có chuyện, hắn bôn tẩu hỏi thăm chung quanh, phí sức lao động, tuổi trẻ anh tuấn như hắn cũng tiều tụy.

“ A….” tiếng sản phụ kêu đau từ trong truyền ra, Cảnh Dập Phàm lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, hoảng hốt thất thố hướng bên trong nhìn xem.

Mặt mày hắn cùng thúc phụ Cảnh Tứ Đoan rất giống. Chỉ là, biểu tình sầu lo như vậy sẽ không xuất hiện trên mặt Cảnh Tứ Đoan. Người nọ luôn mang đêỉm trêu tức, giống như chuyện trong trời đất này không liên quan tới hắn.

Lúc này sự tình huyên náo lớn như vậy, hắn có từng nhăn mày? Người từng thân mật bên gối, cư nhiên lại bị đánh đuổi, dâng sớ hung hăng mắng hắn, kết quả hiện tại không thể vãn hồi, hắn có oán nàng?

Vốn nghĩ Cảnh Tứ Đoan chỉ bị phạt nặng, bù tiền hoặc giáng chức, không nghĩ tới, không nghĩ tới…

“ Đau chết ta…ta không cần sinh…” tiếng kêu bén nhọn lại truyền đến, thê lương làm cho sắc mặt Nhạn Y Phán càng thêm tái nhợt.

“ tiểu thư, tiểu thư! Hiện tại đừng kêu, yên lặng để có khí lực nha.”

Vú mẫu, bà mụ được mời đến tất cả đều quay chung quanh, ngon ngọt khuyên bảo.

“ Ai là…. Tiểu thư a? Ta nếu vẫn còn là tiểu thư, làm sao có thể sinh đứa nhỏ!” Mộ dung nguyên cho dù đang đau bụng sinh, vẫn xảo quyệt như trước, một mặt thở gấp một mặt mắng.

“ Đúng, đúng, thiếu phu nhân kiềm chế chút…”

“ A…lại tới nữa, đau chết người…..Cảnh Dập phảm! Kẻ hỗn đản này, ngàn đao giết ngươi, có bản lĩnh chính ngươi sinh….”

Sắc mặt Cảnh Dập Phàm cứng đờ, muốn cười lại không dám cười, vẻ mặt xấu hồ nhìn sang Nhạn Y Phán biểu tình đờ đẫn.

“ Ta đi trước, các ngươi có việc. Nguyên biểu muội nhất định sẽ thuận lợi sinh, không có việc gì. Vài ngày nữa ta sẽ lại đến thăm nàng.” Nhạn Y Phán đứng dậy, lẳng lặng cáo từ rời đi.

Giờ này khắc này, không thích hợp chờ nữa, người ta là sinh đứa nhỏ, là chuyện đại hỷ, nàng buồn ra mặt thật không thích hợp. Truy vấn tình trạng Cảnh Tứ Đoan càng thêm kỳ quái, vạn nhất Cảnh Dập Phàm hỏi một câu ‘ Vì sao ngươi quan tâm như thế’ nàng nên đáp lại như thế nào?

Huống chi, nếu để Cảnh Tứ Đoan biết, đại khái là hắn sẽ cười nàng mèo khóc chuột, hắn chính là bộ dáng này, khuyên hắn không nghe, mắng hăn vô dụng, chỉ có thể vụng trộm…

Ngốc cái là, thời điểm nàng viết tham bản, lòng đầy căm phẫn, nhưng cũng khóc từ lúc viết chữ cái đầu tiên đến chữ cái cuối cùng. Nước mắt làm nét mực loang lổ, còn thay giấy khác.

Vì sao hắn không phải người tốt một cách quang minh chính đại? Vì sao nàng lại yêu một người thiển cận, trong mắt toàn là tiền, lấy kiểu cách quan chức nhà nước mà ức hiếp tiểu quan địa phương, thu hối lộ, thậm chí cùng gian thương cấu kết?

Cúi đầu đi từ sương phòng sáng ngời ra, hành lang phủ tướng quân đốt từng chiếc đèn lồng nhỏ, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả hành lang dài, tối nay vẫn có người đến người đi, nàng im lặng đi tới, thẳng đến hành lang gấp khúc, nàng không tự chủ được dừng bước.

Một thân ảnh oai hùng xuất hiện trước mặt nàng, hai người cách nhau một khoảng bằng vài chiếc đèn lồng, xa xa nhìn nhau. Người nọ, là Mộ dung Khai.

Trong trí nhớ của nàng thật sự không có ấn tượng với Mộ Dung khai, trước khi rời đi kinh thành, nàng luôn luôn tại vũng buồn đau khổ của bản thân giãy giụa, căn bản không dư thời gian chú ý người bên cạnh. Chỉ mơ hồ nhớ rõ biểu ca bà con xa này là tướng quân kiêu ngạo, từ nhỏ luôn sinh sống ở bên trong sự nâng đỡ, vĩnh viễn là trung tâm sự chú ý. Từ một góc im lặng bàng quan của Nhạn Y Phán, căn bản không thể xuyên qua nhau.

Nhưng người ngoài đều nói hắn thích nàng, nghe nói từ khi nàng chạy ra kinh, Mộ dung khai từng điên cuồng hơn một lần, huyên náo Cảnh phủ, phủ tướng quân đều biết.

Namtử bề ngoài tráng kiện hiên ngang như thế, ở trước mặt nàng, nhưng vẫn hàm. Đối với hắn, trong lòng Nhạn Y Phán tràn ngập tội lỗi.

“ Biểu ca.” nàng cúi người bái, dịu dàng nói nhỏ, “ Hồi lâu không thấy, gần đây….”

Mộ dung Khai biểu tình gấp rút, giống như không nghe thấy, một lần nữa cất bước đi, lướt qua bên người Nhạn Y Phán, cũng không đáp lại, cũng không liếc nhìn nàng một cái, nhìn cũng như không.

Nàng đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt cứng đơ.

Đến tận lúc này đây nàng mới biết, mình đã đả thương tâm hắn.

Tình yêu đả thương người, cũng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Tình yêu của nàng không hề ở gần nàng, tình yêu của nàng cũng không thể hồi báo. Vô luận yêu hoặc được yêu, kết cục đều là thương tâm.

Áo quần mùa xuân đơn bạc, đêm đã trễ, nàng co rúm lại hốt hoảng rời đi, cước bộ lại có chút lảo đảo.

Mấy ngày sau, lão Khương mang theo vòng tay bằng vàng của Nhạn Y Phán đến cầu kiến, tâm của Nhạn Y Phán lại lần nữa chìm sâu vào trong đáy cốc.

Nàng ở trong phòng khách cũ nát của nhà mình tiêp đón lão Khương. Trung niên hán tử trầm mặc này từng thủ hộ an toàn của nàng, vô luận dưới tình huống gì, đương nhiên cũng không thể phê bình. Người tốt như thế, sâu trong đáy lòng Nhạn Y Phán rất cảm kích.

“Khương hộ vệ, mời ngồi.”

“Nhạn tiểu thư không cần khách khí, vẫn gọi ta lão Khương là được.” Lão Khương không có một chút vì thay quần áo, mang danh hiệu ngự tiền thị vệ mà khác đi, vẫn là lão Khương cẩn thận mà cung kính trước đây.

Chỉ thấy hắn giống như trước đây, kiên trì không chịu ngồi ăn cùng nàng, làm bổn phận thủ hạ, đứng giữ ở bên cạnh Nhạn Y Phán.

Chờ sau khi nha đầu dâng trà rồi lui ra ngoài, Nhạn Y Phán tháo xuống ngân trâm trên đầu, chậm rãi thử qua một ly, xác nhận không bị thêm dược liệu thế mới thỉnh lão Khương uống.

Nàng biết mẫu thân tránh ở sau cửa sổ rình coi. Mấy ngày nay, mẫu thân giống như con chuột nhỏ, sợ hãi ánh mắt của nàng, luôn luôn lẫn xa xa. Cho dù hai mẹ con ở cùng một chỗ, cũng giống như người xa lạ.

Nhạn Y Phán không cần, từ cái đêm của một năm trước đó, nàng không bao giờ tín nhiệm bánh kẹo hay đồ ăn phòng bếp mang sang.

Kỳ thật như vậy là tốt nhất. Thật sự.

Lão Khương trầm mặc nhìn hết thảy, ngay cả khi ở trong nhà của mình, Nhạn tiểu thư đều không thể an tâm tự tại. Thủ pháp nàng thử trà thuần thục, giống như làm vậy đã thành thói quen.

Hắn không có uống chén trà kia, chỉ thận trọng lấy vòng tay thu ở trong ngực đặt trên bàn.

“ Đây là vật Cảnh đại nhân nhờ chuyển giúp.”

Nhạn Y Phán trừng mắt nhìn, vô dụng, trước mắt mơ mơ hồ hồ. Dùng lực chớp vài cái vẫn như thế.

Taynàng giống như nặng ngàn cân, căn bản không thể động đậy, cũng không có biện pháp lấy vòng tay kia.

Đây là vòng tay bị Cảnh Tứ Đoan lừa đi, tạo nên bao nhiêu chuyện cãi nhau cùng châm chọc, hắn chính là không chịu trả nàng. Sau lại, trong lúc hai bọn họ có nho nhỏ tình thú, mỗi lần nhắc đến, luôn không thể thiếu một trận đấu võ mồm trêu đùa. Nàng nháo hắn, hắn cũng theo nàng nháo, cuối cùng lại để mặc nàng làm nũng.

Hắn luôn dỗ nàng lừa nàng như vậy, cuối cùng cũng đem lòng nàng lừa gạt đi.

Mà nay, vòng tay bị đuổi về đây. Cái này đại biểu cho chuyện gì?

“ Hắn…cũng bị giáng tội, chịu phạt?” tiếng nói Nhạn Y Phán nho nhỏ như muỗi kêu, run run ngay cả chính nàng còn không nghe rõ.

“ Đúng.” Lão Khương cũng không nhiều lời vô nghĩa, cũng không đi vòng vèo, trả lời một chữ vô cùng đơn giản.

“ Sẽ, sẽ là phạt nặng sao?”

Lần này lão khương không nói chuyện, chỉ thở dài.

Sẽ nghiêm trọng đến vậy? Chẳng lẽ, thật sự muốn chém đầu sao? Trong lòng Nhạn Y Phán trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Chỉ biết là, trong ngực vô cùng hốt hoảng, cái mũi hơi hơi…

Không thể có chuyện này, nàng chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, đừng tham tiền, bại hoại như vậy.

Nhạn Y Phán cả đời hận nhất, chính là lấy tiền tài hoặc quyền thế áp bách tiểu nhân yếu đuối. Nàng thật sự thây nhiều lần. Bộ mặt phụ thân cố gắng nịnh bợ bạn tốt là như thế nào, sắc mặt phụ thân đối với mẫu thân lại là như thế nào, sau khi mẫu thân thủ tiết kết giao nam nhân như thế nào, sắc mặt đám người đo là như thế nào, tất cả nàng đều xem trong mắt.

Nếu nàng vì tư tình nữ nhi mà không báo, để Cảnh Tứ Đoan tiếp tục ỷ thế bức hiếp người, nàng sẽ không là Nhạn Y Phán.

Nhưng là, nhưng là….

Làm chuyện tốt, giúp người trong thiên hạ, lại không giúp cảm nhận của mình, bất đắc dĩ như thế, còn mang theo chút chua xót.

“ Lão Khương..ta….ta có thể….nhìn hắn sao?” nàng ngẩng đầu, mắt to lóe ra chút nước trong sáng, lại vẫn cố nén không khóc như cũ, làm cho người ta nhìn thấy cực kỳ đau lòng.

Lão khương không phải ý chí sắt đá, nhưng thời điểm này, chỉ có thể lắc đầu.

“ Đã bị bắt đến tử lao hình bộ, không có cách.” Hắn nói đơn giản

Nghe vây, khuôn mặt Nhạn Y Phán không còn một giọt máu, nàng chỉ cảm thấy một trận trời đất rung chuyển, thậm chí trước mắt toàn sao, giống như bị người hung hăng đánh một quyền.

Đã bị đưa đế tử lao, hẳn là đã xác định tội trạng, mấy ngày nữa sẽ xử quyết.

Nhạn Y Phán yên tĩnh thật lâu, thật lâu.

“ Vậy sao? Ta đây đã biết.” cuối cùng, nàng nhẹ giọng nói, “ Cám ơn lão khương đã đem vòng tay đưa đến đây, thỉnh chuyển lời đến đại nhân nhà ngươi, ta đã nhận.”

“ Xin tiểu thư bảo trọng.” Lão Khương kính cẩn khom người cúi đầu, sau, lặng yên không tiếng động rời đi.

Đêm hôm đó, Nhạn Y Phán ở trước gương chỉnh trang, phát hiện chính mình hơi già đi.

Mới qua vài canh giờ, mỹ mạo kiều mỵ như hoa nở, ở trong kính lại tiều tụy. Mấy ngày trước, thân mình nàng vốn gầy lại càng thêm yếu đuối, gầy đi không ít, một đôi mắt đen lớn hơn, hai má hơi hơi hốc hác, biểu tình thản nhiên.

Nàng đối với chính mình ở trong kính mỉm cười.

Nàng nhớ rõ lúc ở mai huyện, khi đang trang điểm, Cảnh Tứ Đoan lười biếng ở phía sau thưởng thức, đợi nàng vẽ mi, điểm môi xong, hắn cố ý trêu chọc vài câu, “ Trnag điêm xinh đpẹ như vậy, là tính đi thanh lâu kiếm chút bạc sao?”

“ Không kiếm nhiều chút, như thế nào cung ứng cho kẻ lòng tham không đáy nhà ngươi?” nàng nửa thật nửa giả đáp lễ.

Nói xong, hai người ở trong gương cười. Kẻ thích đấu võ mồm gặp đối thủ có thế lực là ý tứ gì?

Cho dù đáy lòng biết hắn không tốt lành gì, trong lòng vẫn mất mát, rốt cuộc không thể lây trở lại. Vòng tay có thể lấy, nhưng cái khác..

Không nghĩ, còn làm chuyện không đâu, nếu làm, nên gánh vác hậu quả, Nhạn Y Phán không hối hận.

Mẫu thân nàng có phải cũng có tâm tình thế này? Gã cho một kẻ ngay cả xác chết đều không có, cả ngày vì củi gạo phiền não, còn phải chuẩn bị cửa hàng, thậm chí vụng trộm nhận thêu kiện hàng những tỷ muội ở thượng công cục trước kia chuyển tới, trợ cấp gia dụng, cố gắng làm cho Nhạn phụ ở trước mặt bằng hữu không đến nỗi ngóc đầu dậy không nổi. Nàng có từng hối hận?

Cũng khó trách mẫu thân coi tiền bạc là quan trọng nhất, bởi vì đã nếm trải đủ đau khổ. Hy vọng nữ nhi thành phượng hoàng, gả làm thiếu phu nhân hào môn, cuối cùng vì tiền, sử dụng thủ đoạn đáng sợ, muốn làm cho Nhạn Y Phán không nghe lời phải vâng lệnh gả đi.

Nhạn Y Phán từ nhỏ coi chuyện xem trọng tiền là việc ti tiện, cho nê đối với hành vi thường ngày đặc biệt khác nghiệt. Làm quan phải thanh liêm, nếu không, không bằng không làm.

Nay, nói cái gì cũng vô dụng.

Nàng im lặng thay quần áo vàng nhạt, búi lại tóc, một làn nữa chỉnh trang, thời khắc đêm dài yên tình, lặng lẽ ly khai phòng của mình, đi đến hành lang phía trước.

Nhạn phủ kỳ thật chỉ có hai hạ nhân, giờ phút này đều ngủ. Thân ảnh cô độc bước đi trên mặt đất, lắc lắc, lắc lắc. Cuối cùng, Nhạn Y Phán đi tới khuê phòng nhiều năm tâm sinh kháng cự, không muốn tới gần.

Nàng mở cửa, đốt đèn trên bàn cũ, chiếu sáng toàn phòng, nhìn đến tơ lụa trong phòng.

Chỉ là, tơ lụa tinh xảo hoa lệ bám đầy bụi bẩn, bên cạnh đó, thoi, bàn thêu, tranh gỗ toàn lấy vả bông che, tro bụi bám thành từng đống to. Từng thêu tuyến đều hỏng, nguyên lai màu sắc trơn bóng xinh đẹp, giờ này sớm ảm đạm không màu sắc.

Nhạn Y Phán tùy tay lật lật, nhớ tới mẫu thân từng một mặt thêu, một mặt giảng giải với nữ nhi cái gì là đầu tàm, nhị tàm, cái gì là hợp xạ, xuyến ngũ, phì quang. Tơ được làm như thế nào, phơi nắng ra sao, sau đó còn dùng xác ngọc trai… Nhạn Y Phán lúc nhỏ sẽ dùng âm thanh thanh thúy đáp ra bảy kỹ xảo dệt lụa: có bình tiêm, quán, bàn toa, đáp toa, cấu, kết, cùng với sự kinh ngạc của mẫu thân.

“ Phán nhi thật thông minh.” Lúc đó mẫu thân một mặt làm việc, một mặt khen ngợi nữ nhi, sau đó sâu kín thở dài, “ Lanh lợi như vậy, về sau nên tìm phu quân tốt để gả, mau sống sung sướng cả đời. Không giống nương ngươi, ngốc như vậy…”

Mặc kệ là ngu ngốc hay thông minh, kết quả đều như nhau. Người mình yêu không thuộc về mình.

Nàng tiện tay lật lật một mảnh vải, trên đó thêu nhiều thứ, cuối cùng chọn ra một mảnh vải nhìn chắc nhất, chậm rãi triển khai, cầm cái kéo có chút rỉ sắt trong tay, chậm rãi cắt, cắt ra thành mảnh dài. Sau khi cắt ra, nhìn không ra trên này nguyên bản thêu uyên ương hí thủy, hay là tùng trúc dao thanh.

Sau đó, nàng ngửa đầu, nắm một đầu mảnh vải, một mặt đem đầu khác ném qua xà ngang trên đầu. Chân giẫm lên một cái ghế, bàn tay mềm dùng sức, đem hai đầu mảnh vải cột thành một nút thắt.

Cứ như vậy đi, nàng sẽ theo hắn. Một mạng này dùng để bù hắn cũng được.

Nhạn Y Phán thổi tắt nến, mọi nơi lâm vào một mảng tối đen. Qua một khắc này, nàng sẽ không thấy sợ hãi nữa, cũng sẽ không tức giận, thương tâm, thống khổ, tự trách, mâu thuẫn, lại càng không chịu tương tư khắc cốt tra tấn.

Mảnh vải hướng cái gáy trắng noãn vòng qua một lần, sợi tơ lạnh lạnh áp sát cổ họng nàng. Chỉ cần đầy ghế ra, dúng sức đá một cái…..

“ Chậm đã!” tựa hồ có người điên cuồng hét lên, cửa cũng bị phá khai.

Nhưng Nhạn Y Phán đã muốn nhắm mắt lại.

Một ý niệm cuối cùng trong đầu nàng, đó là chỉ mong có thể sớm gặp lại Cảnh Tứ Đoan ở địa phủ…