Đại Nịnh Thần

Quyển 4 - Chương 4: Phiền não của đại hồ ly

Chương thứ tư – Phiền não của đại hồ ly



Dạ Vị Ương nháy mắt với Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề, để cho hai người kia ra ngoài chờ, hắn một mình ở trong phòng dỗ tiểu hồ ly đang gào khóc.

Ở trong ngực phụ thân khóc một hồi tiểu hồ ly nói muốn đi xuy xuy, Dạ Vị Ương một bên vội vàng sai người mang bé đi xuy xuy, một bên sốt ruột cấp Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề bên ngoài hô tiến vào.

“Lúc ở Côn Châu ta đã sinh hài tử.” Không đợi hai nam nhân mở miệng Dạ Vị Ương liền nói ra nguyên nhân, “Cửu vĩ hồ sau khi sinh mỗi ngày bằng một năm của nhân loại, cho nên hiện tại nó đại khái là bộ dáng đứa nhỏ sáu bảy tuổi.”

“Đứa nhỏ? Đứa nhỏ ngươi sinh?”

“Tiểu hài nhi kia chính là con của chúng ta?”

Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề đầu tiên hé ra bộ dáng cao hứng không thể tin tưởng, nhưng rất nhanh ý thức được bọn họ vừa rồi đẩy tiểu hồ ly ra, cũng khó trách tiểu hồ ly khóc thương tâm như vậy.

“Vị Ương, sao ngươi không nói cho chúng ta biết một tiếng.” Lưu Bá Hề nhất thời có chút đau đầu.

Thời điểm lúc nãy, bọn họ chính là nghe thấy tiểu hồ ly ở trong phòng khóc kêu: “Ta muốn Bắc Thần ba ba.”

Hiện tại đã hiểu nguyên cớ gì, Lưu Bá Hề cùng Tịch Thiên Thương không thể nói rõ tư vị trong lòng.

“Vốn nghĩ cho các ngươi một cái kinh hỉ… ” Dạ Vị Ương nhỏ giọng, chính là không ngờ tới sáng nay bị Bắc Thần Diêu quấy rầy kế hoạch, làm hắn ngủ quên.

Đang lúc tự trách, Dạ Vị Ương đột nhiên bị người ôm lấy, tuy nói bởi vì chuyện đứa nhỏ khiến cho hai người có chút trở tay không kịp, nhưng nhìn đến Dạ Vị Ương khỏe mạnh không sao, Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề thoáng an tâm xuống.

Cảm nhận được quan tâm và tưởng niệm của đối phương, Dạ Vị Ương liền giơ khóe môi vươn tay nắm lấy.

“Vừa mới đến đây, các ngươi trước đi tắm rửa một chút, đến lúc ăn cơm tìm cơ hội dỗ dành Thiên Hữu, đứa nhỏ đó rất hiểu chuyện.”

“Nhìn ngươi không việc gì là tốt rồi, các ngươi có lẽ có nhiều chuyện muốn nói, các ngươi trước chậm rãi tán gẫu, ta đi tìm tiểu hồ ly nhìn xem.” Tịch Thiên Thương vỗ bả vai Dạ Vị Ương, nhẹ giọng cười sau đó ly khai phòng tìm tiểu hồ ly.

Sau khi rời khỏi phòng, Tịch Thiên Thương quả nhiên đi chưa bao xa liền thấy được tiểu hồ ly vừa đi xuy xuy xong.

Tiểu hồ ly thấy khuôn mặt tươi cười của Tịch Thiên Thương đầu tiên là ngây ngốc trừng con ngươi, rồi sau đó nghĩ tới người này lúc nãy thế nhưng không thèm để ý nó, trở mình liền tức giận, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu chỗ khác, bộ dáng ngạo kiều không quan tâm Tịch Thiên Thương.

Tịch Thiên Thương cười cười không nói, tinh tế đánh giá vật nhỏ trước mặt.

Ân, bộ dáng nhìn thoáng qua có điểm giống Vị Ương, nhìn kỹ lại có bóng dáng Bắc Thần Diêu Quang, khóe miệng giống Lưu Bá Hề, nhìn một chút lại thấy rất giống chính mình.

Đây là đứa nhỏ của hắn cùng Vị Ương.

Trước kia đứa nhỏ còn chưa sinh ra không dưới trăm lần hắn tưởng tượng bộ dáng đứa nhỏ sẽ như thế nào, hiện tại thấy rồi, lại có cảm giác không chân thật.

“Ngươi có phải đang trách cha không nhận ra ngươi không?” Tịch Thiên Thương ngồi xổm, nhẹ giọng cười hỏi.

“Hứ!” Tiểu hồ ly trộm liếc nhìn Tịch Thiên Thương một cái, quay đầu đi, ngạo kiều thôi rồi.

“Là cha sai rồi, nhưng phụ thân ngươi là hồ ly, ngươi lại không có đuôi cũng không có tai, cha không nhận ra.” Dứt khoát ngồi xuống, Tịch Thiên Thương nửa trêu chọc nhìn tiểu hồ ly, cũng không ghét bỏ mặt đất dơ bẩn.

Tiểu hồ ly lập tức vội vàng giải thích: “Ta có.”

Quả nhiên vẫn là nhóc con, dụ dỗ một chút là được, Tịch Thiên Thương mỉm cười, lại hỏi: “Ta như thế nào không thấy?”

“Phụ thân nói, bình thường phải đem đuôi và tai giấu đi, thời điểm ở trong sân mới được lộ ra, ngươi nhìn đi, ta là hài tử của phụ thân, ta cũng có tai và đuôi nha.”

Tiểu hồ ly vặn vặn mông, quả nhiên hiện ra cái đuôi nhỏ, trên đầu cũng biến thành hai lỗ tai hồ ly, hớn hở chỉ vào đuôi và tai của mình cấp Tịch Thiên Thương xem.

“Để cha xem nào, ôi, thật là đẹp mắt, đẹp giống y như phụ thân ngươi.”

Tịch Thiên Thương dụ dỗ, dụ đến tiểu hồ ly nhào vào trong ngực mình, tiểu hồ ly rốt cuộc vẫn là trẻ con, cáu kỉnh một hồi liền hết, hơn nữa nó rất muốn nhìn thấy các vị ba ba, bị Tịch Thiên Thương hống lập tức không ngạo kiều nữa, ở trong ngực nam nhân ha ha đùa nghịch.

Kết quả tới thời điểm ăn cơm, tiểu hồ ly ồn ào nói muốn cùng Tịch ba ba ngồi chung, làm cho Lưu Bá Hề ở bên cạnh nhìn đến đỏ mắt.

Dựa theo cách nói của Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương có đầy đủ lý do đi yêu Lưu Bá Hề, yêu Bắc Thần Diêu Quang, hắn tự nhiên không muốn Dạ Vị Ương cự tuyệt, tuy không thể trở thành người tối trọng yếu trong lòng nam nhân, nhưng hắn sẽ trở thành người cha tiểu hồ ly tối yêu thương nhất.

,,,,,,

,,,,,,

Cơn giận của tiểu hồ ly qua ngày hôm sau liền biến mất sạch sẽ, cùng hai vị ba ba ngoạn vui vẻ không ngừng, Dạ Vị Ương một bên nhìn thấy bộ dáng hai lớn một nhỏ ầm ĩ, nhịn không được nở nụ cười.

“Thật giống như trong giấc mộng.” Dạ Vị Ương không khỏi cảm thán.

Thường Thiếu Điển đi theo bên cạnh, nhìn dáng vẻ Dạ vị Ương giống như đang mộng du, nhẹ giọng cười nhắc nhở: “Đại nhân, này không phải mộng, đều là sự thật a.”

Đúng vậy, hết thảy là sự thật.

Sự thật là bên cạnh có ái nhân của hắn, có cục cưng chính mình sinh ra, có một gia đình ấm áp.

Đều nói lập quốc dễ giữ quốc khó, thành gia dễ giữ gia khó.

Hắn mới đến thế giới này một năm, trong thời gian một năm hắn có ái nhân có hài tử trở thành người vô cùng hạnh phúc, chính là đến quá nhanh khiến cho Dạ Vị Ương cảm thấy hạnh phúc này sẽ dễ dàng mất đi.

Hiện giờ còn một vấn đề đặt ra trước mắt hắn.

Mặc kệ là Bắc Thần Diêu Quang, Lưu Bá Hề hay Tịch Thiên Thương cũng không thiếu người theo đuổi, càng không ít kẻ ái mộ, giống như chuyện cổ tích công chúa lấy hoàng tử hạnh phúc mỹ mãn rồi kết thúc bằng dấu chấm tròn, cho tới bây giờ vẫn không ai biết cuộc sống sau đó của họ sẽ như thế nào.

Cái gì gọi là hạnh phúc mỹ mãn ư?

Cảnh sắc trước mắt hắn hiện giờ chính là hạnh phúc mỹ mãn, nhưng hết thảy có thể duy trì vài năm, vài chục năm, thậm chí là cả đời sao?

Dạ Vị Ương sớm đã không còn là trẻ con mơ mộng chuyện xưa, hắn thích đối mặt cùng sự thật, có vài vấn đề không phải không nghĩ tới là sẽ vĩnh viễn không xảy ra, bất luận đó là kẻ nguy hiểm tiềm ẩn có thể hay không xuất hiện, nếu thật sự phát sinh Dạ Vị Ương cũng không ngại bóp chết nó từ trong trứng nước.

Duy trì hiện trạng ba người cha cho hài tử, thứ nhất không muốn đứa nhỏ khiếm khuyết một người cha nào, thứ hai ý tứ cân bằng cảm xúc của ba người.

Dạ Vị Ương vừa tự giễu bản thân quá mức đa tâm, một bên không khỏi cảm khái lên, có lẽ cuộc sống này luôn khiến người ta lo được lo mất.

“Nhìn ngươi mặt mày cau có kìa, đang suy nghĩ chuyện gì?” Tịch Thiên Thương chạy đến bên người Dạ Vị Ương cùng nam nhân ngồi xuống.

Lưu Bá Hề bên kia còn đang dạy tiểu hồ ly đánh quyền, có lẽ vì ngày hôm qua tiểu hồ ly dính lấy Tịch Thiên Thương, một tiếng lại một tiếng “Tịch ba ba”, khiến cho Đại tướng quân vừa hâm mộ vừa ghen tị, hôm nay Lưu Bá Hề thề nhất định phải “báo thù”, tranh thủ lấy lòng tiểu hồ ly.

“Ta nghĩ về sau cùng Thiên Hữu trụ nơi nào.” Dạ Vị Ương cũng không giấu diếm tâm tư.

Có lẽ gần đây Tịch Thiên Thương trở nên hiền hòa hài hước hơn lúc trước, hơn nữa có quan hệ với Tịch Thiên Lâu, Dạ Vị Ương đối với Tịch Thiên Thương ngược lại rất tốt vui vẻ mở lòng nói chuyện, không có quá nhiều gánh nặng.

“Ta là người Thiên quốc, quan Thiên quốc, theo lý thì phải ở lại Thiên kinh, chính là Thiên kinh này nước quá sâu, nếu có người phát hiện ra sự tồn tại của tiểu hồ ly chỉ e sẽ có phiền toái.”

Tuy nói Thiên kinh là địa bàn của Tịch Thiên Thương, nhưng lại là trung tâm chính trị của quốc gia, hắn là quan viên lại có quan hệ mờ ám cùng hoàng đế, vạn nhất về sau bị người ám toán thì phải làm sao đây?

“Hơn nữa cha tiểu hồ ly lại có đến ba, nghĩ đến việc này ta liền phiền não.” Lời Dạ Vị Ương chính là sự thật, hắn chỉ hy vọng tìm được địa phương cùng bọn họ hòa thuận trải qua cuộc sống yên bình.

Nhưng chốn đào nguyên như thế vốn không tồn tại, hắn có thể buông tha tất cả, nhưng Tịch Thiên Thương gánh trên vai trách nhiệm giang sơn, Lưu Bá Hề sẽ không vì hài tử bỏ mặc an nguy của dân chúng Thiên quốc.

Hoặc nói trắng ra là, trong tay có quyền có tài lực mới có thể bảo vệ người mình sở yêu, buông tha quyền lực địa vị cũng không nhất định có thể đổi lấy cuộc sống bình yên.

Dạ Vị Ương thực tế, bởi thế giới này vốn là thực tế.

Hắn trước đây từng có người bạn rất mê hội họa, sau đó bởi vì mưu sinh nuôi gia đình mà phải đi làm trong xí nghiệp, buông tha ước mơ hội họa, học kiếm miếng ăn.

Đôi tay kia lúc đầu cầm bút, sau đã trở nên thô ráp che kín phong sương, các đốt ngón tay vì không cẩn thận biến thành gầy đét khó coi.

Ở trước mặt thực tế, giấc mơ luôn yếu ớt không chịu nổi một kích.

“Nói thật, ban đầu biết tiểu hồ ly sẽ có ba người cha ta triệt để mơ hồ, tuy trong lòng an ủi về sau tiểu hồ sẽ có ba người yêu thương nó, bản thân cũng không phải chuyện gì cũng vô pháp tiếp thu, chính là…”

Dạ Vị Ương nói một hơi, khẽ thở dài: “Chính là thân phận các ngươi quá đặc thù, hơn nữa Bắc Thần Diêu Quang và ngươi đều là hoàng đế hai nước, ta không biết sau này như thế nào cùng hai ngươi sống chung, mới có thể hài hòa hạnh phúc không có mâu thuẫn.”

Dạ Vị Ương nhìn Tịch Thiên Thương cạnh bên, hỏi: “Ngươi hiểu được ý của ta không?”

Tịch Thiên Thương gật đầu, cười nói: “Hiểu được, nhưng hồ ly ngươi lo xa quá rồi, vấn đề này ta ngược lại rất muốn cấp ngươi một đáp án mà ngươi muốn. Chính là khiến ngươi thất vọng thôi.”

“Ta vốn sinh ra trong gia đình không trọn vẹn, cũng không biết làm sao để duy trì quan hệ phức tạp trong đó, ta chỉ có thể cho ngươi lời hứa hẹn, bất luận sau này xảy ra chuyện gì, qua bao lâu, ngươi cùng Thiên Hữu ở trong lòng Tịch Thiên Thương ta vĩnh viễn là vị trí cao nhất.”

Nhẹ nhàng nắm tay nam nhân, Tịch Thiên Thương cười nói: “Ngươi có thể nói cùng ta những chuyện này ta thật cao hứng, ta mặc dù cũng là cha đứa nhỏ, nhưng ta biết quan hệ ta và ngươi không kiên cố như ngươi cùng Bá Hề, cũng không có ràng buộc như Bắc Thần Diêu Quang.”

“Nhưng ta có một ưu điểm, đó chính là ‘tự mình biết mình’ ” Tịch Thiên Thương một bên cố ý trêu chọc nam nhân, một bên đứng đắn nói: “Vị Ương, ta hiểu được ý của ngươi, ngươi phiền não cũng là bình thường, về vấn đề này, sau này chúng ta có thể hảo hảo thương lượng.”

Hết chương thứ tư