Đại Niết Bàn

Quyển 7 - Chương 15: Vĩ Thanh Cứ như thế chạy tới vĩnh hằng (3)

Khu biệt thự xa hoa kia có địa thế cao hơn mặt bằng chung một chút, vì thế khi bóng đêm dần tiêu tán, ánh sáng hoàng kim một ngày ló rạng có vẻ cũng tới sớm hơn nơi khác.

Lâm Lạc Nhiên đã thức dậy, thực tế cô suốt cả đêm không ngủ, nhưng hôm nay cô phải trải qua một ngày chính xác như kim đồng hồ.

Cô phải dậy vào lúc 5 giờ 40, tắm rửa sạch sẽ, đúng 6 giờ sẽ có nhà trang điểm nhà thiết kế tốt nhất thủ đô tới giúp cô mặc đồ cười, mọi thứ phải hoàn thành trong vòng một tiếng. Cùng lúc đó ở căn nhà khác ở Bắc Kinh, một đội xe đi đầu là chiếc Cadillac CT6 bắt đầu kết hoa trên xe, toàn bộ quá trình này mất 30 phút. Sau đó Ngụy Viễn Hồ trong bộ comple trang trọng nhất lên xe đón dâu, cùng đội xe đắt tiền kia rầm rộ xuyên qua thành phố Bắc Kinh, thật chuẩn xác vào 8 giờ 30 tới nơi ở của Lâm gia tiểu muội, sau đó đến nơi tổ chức hôn lễ.

Đội ngũ thợ trang điểm xuống xe, thợ ảnh bấm chuông cửa biệt thự, cúi đầu chào hỏi sau đó đi lầu.

Lâm Lạc Nhiên mặc bộ bộ lễ phục màu trắng dài tới gối, thắt lưng đeo một dải lụa tím, không phải loại váy cưới dài chấm gót nở hoa nở hoa từng đóa rất khoa trương, đây chính là váy cưới của cô, đơn giản mà ưu nhã. Ngồi ở trước kính trang điểm, nhìn từng nhát chỗi quét lớp phấn mỏng lên da mình, sau đó tóc được trải thẳng, rồi nhà tạo mẫu vấn lên, kết kiểu tóc mây.

Cô đang vì một nam nhân khác mà khoe trọn vẻ đẹp kinh tâm động phách của mình.

Ngồi bên cạnh Lâm Lạc Nhiên là Diệp Huy Thường, có điều lúc này lại không vui lắm, hỏi:

- Đây là chuyện cả đời đấy, em đã nghĩ chắc chưa?

Đội trang điểm ngạc nhiên không hiểu ý cô gái xinh đẹp này là thế nào, song vẫn tiếp tục công việc cho thật hoàn mỹ.

Lâm Lạc Nhiên ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên đứng bật dậy, sau đó chạy ra ngoài. Lâm Trứu Vũ đang như kiến bỏ chảo nóng đi đi lại lại bên ngoài, bị Vương Uy Uy lẩm bẩm "không phải mình cưới vợ, sốt ruột cái quái gì?", đột nhiên thấy Lâm Lạc Nhiên chạy ra, đang định hỏi thì bị đẩy ngã chỏng chơ.

Lục Gia Anh ngồi ở phòng khách uống trà, nghe thấy động tĩnh quay đầu hỏi:

- A, xong rồi à, nhanh vậy.

Lâm Lạc Nhiên đi giày cao gót, chạy ù đi, vẫy tay với một đống người ở phòng khác:

- Con sẽ giải thích với mọi người sau.

Mở chiếc xe Audi vừa ngồi vào thì Diệp Huy Thường cũng chạy tới:

- Em ăn mặc thế này làm sao lái xe được, ngồi sang một bên để chị lái.

Sau đó đóng cửa xe lại, mặc bên ngoài có không ít người hốt hoảng chạy ra theo xem có chuyện gì.

Diệp Huy Thường nổ máy, dậm ga, nhìn đồng hồ nói:

- Còn 50 phút nữa.

Tim Lâm Lạc Nhiên đập dữ dội, nắm chặt hai tay vào nhau, chiếc Audi trắng muốt vọt ra khỏi biệt thự, tới đường lớn, qua mấy ngã tư, gặp đèn đỏ hai lần, cuối cùng cái ngõ nhỏ đầy hoài niệm xuất hiện trước mắt.

Đó là nơi lưu giữ hơn mười năm thơ ấu của cô, bây giờ một người ở trong đó.

Đoàn người Tô Xán đã ăn mặc chỉnh chu, đứng ở trong sân, đột nhiên nghe thấy tiếng xe phanh gấp, có tiếng bà già giật mình la lên, mọi người đồng loạt quay đầu về phía cửa, một cô gái xuất hiện.

Váy trắng hơn tuyết, cô gái như trăng chiếu sông đêm.

- Lạc Nhiên, bạn phải ở nhà đợi xe rước dâu tới chứ?

Lưu Duệ đang nhờ Tô Xán chỉnh lại hộ cà vạt mắt mở lớn:

Tiết Dịch Dương nhai bánh mỳ lót dạ mồm há ra, những người khác ngạc nhiên xì xào, chỗ này có hơn 10 người ở, không chỉ có nhóm Tô Xán.

Tô Xán đứng ngây ra như hóa đá còn Lâm Lạc Nhiên cứ vậy nhìn y không chớp, Đường Vũ dứt khoát đi lên, kéo hai bọn họ vào một gian phòng rồi đóng cửa lại.

- Tô Xán, tôi rất ghét cậu, tôi hận không thể mỗi ngày đá cậu vài cái, cắn cậu vài cái.

Lâm Lạc Nhiên vì chạy gấp mà hai má đỏ hồng hồng, ngực phập phồng, búi tóc cũng tán loạn, nhưng cô bấp chấp, ngân ngấn nước mắt nói:

- Nhưng tôi không thể nào kiềm chế được ý nghĩ muốn thấy cậu mỗi ngày mỗi ngày...

Nói tới đó Lâm Lạc Nhiên nghẹn lại một lúc mới tiếp tục được:

- Vì... Tô Xán, vì em yêu anh mất rồi.

Đường Vũ đưa tay bịt miệng, mắt đỏ hoe. Tô Xán thì run rẩy, lúc này ngay cả mặt trời tráng lệ của Bắc Kinh cũng trở nên không chân thân, nét mặt Tô Xán âm u như nơi mặt trời chiếu không tới, y rất muốn đi lên ôm Lâm Lạc Nhiên vào trong lòng, nhưng nhớ tới lời Đường Vũ nói đêm qua, một cô gái toàn tâm toàn ý yêu mình như vậy, sẵn sàng làm ra hi sinh lớn như vậy vì mình, mình sao có thể...

Điện thoại của Diệp Huy Thường vang lên liên hồi, cô bấm từ chối liên hồi, tay nắm chặt điện thoại, khi số hiện lên là của Vương Uy Uy mới nghe, sau đó gõ cửa sốt ruột nói:

- Xe bọn họ rẽ về đường phía này rồi, chúng ta không còn thời gian nữa đâu.

Lâm Lạc Nhiên mắt trân trân nhìn Tô Xán, thấy y thống khổ bóp chặt tay không nói gì, cô biết, bọn họ vĩnh viễn không thể ở cùng nhau nữa rồi.

Quật cường đưa tay lau mắt không để nước mắt tràn ra ngoài mi, sau đó dứt khoát xoay người, đẩy cửa chạy ra ngoài xe, khi cửa xe đóng lại, cô không cách nào kiềm chế được nước mắt tuôn rơi.

Chiếc Audi trắng khởi động rời đi, tới ngã tư gặp phải đội xe đang đi tới nơi này, làm giao thông tức thì bị tắc nghẽn.

Một đoàn người đi xuống, có cả Lục Gia Anh, Lâm Quốc Chu cùng một số trung niên áo véc đen, Lâm Lạc Nhiên đi ra, nhào vào lòng Lâm Trứu Vũ, hai anh em đi vào một chiếc xe, đội xe lên đường, giao thông mới thông suốt trở lại.

Địa điểm tổ chức hôn lễ ở nhà hàng Vương Phủ, vị trí ở gần cố cung, nằm trên tầng hai, có thể dung nạp được hơn 400 người.

Đoàn người Tô Xán tới nơi, ở đây Tô Xán như cái xác không hồn được vô số người bắt tay, chụp ành chung.

Cao tầng hai nhà Vương Lâm xuất hiện, Lâm Trứu Vũ béo ú mặc quân phục không ngờ lại hợp một cách khác thường, mỗi điều đi bên người cha mình thì khúm núm như thái giám đi bên cạnh hoàng đế, trông đến là tội, cha hắn bắt tay Tô Xán nở nụ cười hiếm có trên khuôn mặt nghiêm khắc, mẹ Lâm Trứu Vũ thì hỏi thăm tình hình Tô Xán thời gian qua. Lâm Quốc Chu thở dài, ánh mắt có chút tiếc nuối, Lục Gia Anh nhìn Tô Xán rất thiếu thiện cảm.

Còn có Vương Bạc, rồi Vương Quế Đông anh cả của Vương Bạc, hay Vương Hải Bình, bọn họ nói rất nhiều, nhưng Tô Xán chẳng nghe lọt vào tai chữ nào, có một vị phó tỉnh trưởng muốn cùng Facebook TQ lập khu công nghệ cao ở tỉnh ông ta, Tô Xán không nhớ đó là cái tỉnh gì, nếu không có Đường Vũ ở bên cạnh y khéo léo ứng phó, có khi hôm nay y làm mếch lòng rất nhiều người.

Rất nhiều người khác đứng ngoài nhìn, đều muốn tiếp xúc với y, chỉ có điều hôm nay là ngày hai nhà Lâm Ngụy kết thông gia, Tô Xán không phải là nhân vật chính

Tranh thủ lúc cha mình không chú ý, Lâm Trứu Vũ vốn rất muốn đấm vào mặt Tô Xán, lúc này thấy mặt như xác chết của y, thở dài vỗ vai một cái nói nhỏ:

- Người anh em, tối nay chúng ta đi uống rượu, không say không về nhé.

Lúc này ở lối vào Ngụy Viễn Hồ trang phục comle đi tới, hắn nói với người đi cùng vài câu, bọn họ tách ra, Ngụy Viễn Hồ đi thẳng tới trước mặt Tô Xán, hai người nhìn nhau, Ngụy Viễn Hồ nhìn Tô Xán, nói:

- Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.

Bất kể dù cố níu kéo thế nào, tàn dương cuối cùng cũng trút ánh sáng cuối cùng, bóng đêm phủ xuống.

Hôn lễ long trọng cũng tới hồi kết, pháo hoa phun sáng rực sân khấu, bạn bè hai bên liên tục nổ pháo giấy, giấy đủ màu bay khắp lễ đường rộng lớn, Lâm Lạc Nhiên khoác tay Ngụy Viễn Hồ đi lên sân khấu trong tiếng reo hò vang dội.

Lâm Lạc Nhiên nhìn thấy Tô Xán đứng dậy rời khỏi lễ đường.

Chút tiêu điểm của cuối cùng mắt cô cũng biến mất.

Lý Bằng Vũ, Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ, Tiết Dịch Dương nhìn cảnh này, tiếng vỗ tay nhỏ dần.

Đi ra cửa phòng yến hội, Tô Xán hít sâu liền ba hơi, dựa lưng vào tường, ánh mắt thất thần, rất nhiều phụ vụ ngạc nhiên nhìn y, sau đó có vẻ nghĩ ra điều gì, nhìn cô gái tuyệt mỹ đang ở trên sân khấu, ánh mắt hiện lên vẻ thương hại.

Trên sân khấu MC cầm micro nói:

-... Cô dâu và chú rể trao nhẫn...

Phục vụ có tố chất huấn luyện cực tốt đột nhiên thấy chàng trai bị đả kích lớn nhất cuộc đời như bừng tình, lao vào giữa phòng yến hội, mấy cô phụ vụ nữ ôm miệng, bọn họ biết sẽ có cảnh tượng cả đời khó thấy một lần sắp diễn ra.

Tô Xán lao về phía trước như chiếc xe tank xung phong, khí thế áp đảo toàn bộ mọi người có mặt.

- Chẳng lẽ..

Vương Uy Uy vẫn giữ nguyên tư thế xoay người 90 độ, người từ từ đứng dậy. Ngồi bên cạnh hắn là Diệp Huy Thường hai mắt sáng lên đầy kích động.

- Con mẹ nó, thằng này đúng là thích chơi trội mà.

Lâm Trứu Vũ ngoạc mồm cười:

- Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên?

Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ tròn mắt nhìn Tô Xán bước lên không chút do dự nào, trừ miệng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa không biết dùng từ ngữ nào nói tới hành vi này.

Mc vẫn đang lải nhải lời bay bướm, nhưng càng lúc càng nhỏ, âm nhạc vẫn vang lên, chẳng ai để ý, Ngụy Viễn Hồ đã lấy nhẫn ra, chuẩn bị lồng vào ngón tay Lâm Lạc Nhiên.

Bọn họ có chấn động hay không, có phẫn nộ hay không, có tạo thành ảnh hưởng gì, bây giờ với Tô Xán nói không quan trọng hơn cục phân chó.

So với việc Tô Xán muốn làm, mọi hậu quả, mọi phản ứng đều không quan trọng nữa.

Y chỉ muốn nắm chặt thứ quan trọng đó, quan trọng như mạng sống của mình.

Khoảng cách chỉ hai chục mét thoáng cái đã qua, Tô Xan nắm lấy bàn tay lạnh băng của Lâm Lạc Nhiên, tới ngay cả Lâm Lạc Nhiên cũng chấn động như nhìn người ngoài hành tinh từ trên trời xuống.

Nắm chặt, Tô Xán không nói lấy một lời thừa thãi, kéo Lâm Lạc Nhiên chỉ tích tắc đã khóc tưng bừng, xoay người chạy đi, chiếc nhẫn rơi xuống đất. Ngụy Viễn Hồ phẫn nộ đưa tay ra, nhưng có một bóng người to béo đen xì ôm chặt lấy hắn.

Tô Xán chạy theo thảm đỏ, tới trước cái bàn thứ ba, tay trái nắm lấy bàn tay Đường Vũ, đó là bàn tay ấm áp, ấm tới nung chảy tim Tô Xán.

Thế là tay trái Tô Xán nắm tay Đường Vũ, tay phải kéo cô gái váy trắng hơn tuyết, dưới ánh đèn pha lê, chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng rời khỏi phòng yên hội.

Ba người bọn họ, Lý Bằng Vũ lừng lững như thiết tháp đóng hai cánh cửa gỗ lớn lại, đứng chắn ở đó.

Tất cả anh em bạn bè cùng lớn lên ở thủ đô, tất cả thân bằng cố hữu cô ba dì năm chú bảy, tất cả đại lão chính đàn, tinh anh thương giới hay danh nhân xã hội. Đám đông yến hội cuộn trào như thủy triều, tất cả đều bị ngăn cách khi hai cánh cửa đóng lại.

Một chàng trai nắm tay hai cô gái chạy biến mất, đó là ký ức cuối cùng của tất cả mọi người.

HẾT