Đại Niết Bàn

Quyển 7 - Chương 13: Vĩ Thanh Cứ như thế chạy tới vĩnh hằng

Mùng 8 Tết, rất nhiều người gọi điện cho Tô Xán, hỏi y khi nào tới Bắc Kinh.

Tết này Tô Xán trốn tiệt về Hoàng Thành nghỉ ba tuần, cùng cha mẹ ngồi thuyền dạo chơi Yển Tắc Hồ, ánh nắng mặt trời chói chang ở mùa đông Hoàng Thành làm y lột một lớp, bây giờ có sắc màu đồng rám nắng khỏe mạnh chứ không trăng trắng tai tái hơi bệnh như ở trường.

Tô Xán trả lời y sẽ tụ họp ở Dung Thành cùng Đường Vũ, sau đó đi cũng những người khác như đám Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ, Trương Hiền cùng vài người bạn thân của Lâm Lạc Nhiên ở Nhị Thập Thất Trung ngồi cùng chuyến bay tới Bắc Kinh.

Rốt cuộc không thể trì hoãn, điện thoại thúc giục rất nhiều, Tô Xán phải lên đường.

Trong phòng đợi sân bay có chút huyên náo, Lưu Duệ căng thẳng hỏi nhỏ Tô Xán:

- Tao chỉ có một bộ comple cũ dùng hôm đi phỏng vấn xin việc, có vấn đề gì không?

- Không sao đâu.

Tô Xán lắc đầu, vỗ cánh tay hắn:

Mấy người bạn của Lâm Lạc Nhiên đang sôi nổi bàn tán với nhau, chuyện hai nhà Ngụy Lâm thông gia ngay cả báo chí thủ đô cũng cho đăng tin, nức lời khen trai tài gái sắc, còn nói ở hôn lễ sẽ có những nhân vật lớn tham dự, nghĩ thôi đã hâm mộ.

Tô Xán biết thời gian này chuyến bay tới Bắc Kinh tham gia hôn lễ của Lâm Lạc Nhiên và Ngụy Viễn Hồ không chỉ có một nhóm này, phân thời gian khác nhau chuyến bay khác nhau từ các vùng khác nhau, giống như tên lửa vọt lên không trung, mang theo cái đuôi lửa đỏ rực bay tới mục tiêu. Tô Xán từng vào trang Facebook của Ngụy Viễn Hồ xem ảnh hắn và Lâm Lạc Nhiên đi chọn váy cưới, có tới gần 10 nghìn lượt thích, vô số lời chúc phúc của cả người quen và không quen.

Chỉ là bức ảnh rất bình thường, hai người nắm tay nhau, Ngụy Viễn Hồ ghé tai thì thầm với Lâm Lạc Nhiên, Lâm Lạc Nhiên phồng má giận dữ cái gì đó. Vẻn vẹn như thế thôi phá tan nát tâm tình của Tô Xán, cảm giác trái tim bị rút cạn máu rồi lại ào ào đổ về, đau đớn khó chịu.

Thiếu chút nữa y không kìm nén được sử dụng đặc quyền của mình xóa béng cái trang đó đi.

Đường Vũ lặng lẽ dựa vào bả vai Tô Xán, Tô Xán ngửi mùi thơm trên người cô, đó là cái mùi làm y vấn vương cả đời.

Xuống máy bay, đi ra đại sảnh nhìn thấy Vương Uy Uy mặc bộ áo sơ mi lụa màu thẫm, nhìn kỹ còn thấy được hoa văn ẩn, rất đẹp trai bất phàm. Hắn đã thi đỗ làm nghiên cứu sinh của Trung Thanh Viện, qua 15 tháng Giêng này sẽ học nghiên cứu sinh dưới tay giáo sư có tiếng của khoa xã hội.

Vương Uy Uy đi tới ôm Tô Xán một cái nói:

- Tiểu Ngũ bận rộn chuẩn bị hôn lễ của Lạc Nhiên không tới được.

- Ừm.

Tô Xán biết lúc này Lâm Trứu Vũ gặp mình, với cái tính của hắn sẽ không nói gì hay ho, lần gần đây nhất Tô Xán nói chuyện với Lâm Trứu Vũ là mùng 1 tháng 5 năm ngoái, khi hắn tổ chức du lịch dã ngoại muốn rủ Tô Xán đi, nhưng Tô Xán khéo léo từ chối không đi, lúc đó Lâm Lạc Nhiên ở bên cạnh quát gì đó, đấy cũng là lần gần nhất Tô Xán nghe thấy giọng Lâm Lạc Nhiên.

Tô Xán sau lần đuổi khỏi HĐQT Facebook Mỹ về nước vào tháng 8 năm 2004, Đường Vũ tổ chức buổi tụ hội bạn bè, từ đó tới nay là tháng 2 năm 2006, một năm bảy tháng rồi Tô Xán chưa gặp Lâm Lạc Nhiên.

Phía sau Vương Uy Uy là Lý Bằng Vũ, từ một năm trước hắn chính thức thành tổng giám sát bộ phận bào trì của Facebook TQ, vị trí trợ lý của hắn giờ do Đồng Đồng đảm nhiệm. Ngoài ra chỉ còn một người nữa Tô Xán quen là Lỗ Nam Nam, mấy nam nữ trẻ tuổi còn lại thì Tô Xán không biết rồi, nhưng rất nhiệt tình tới chào hỏi Tô Xán.

Tới đón bọn họ là một loạt xe Mercedes, lên xe khởi động, bọn họ tới tứ hợp viện số 47 trong ngõ Sử Gia, đó là viện tử cũ lắm rồi, nhìn bên ngoài cứ như trở về quá khứ, nhưng đi vào lại khác hẳn, ba phía đông tây nam là tiểu ốc đẹp đẽ, căn phòng phía tây còn ghi biển "Tây viên hàn mặc", ao giữa sân được dùng đá nhỏ đắp thành giả sơn trông rất đặc biệt, sân trồng thạch lựu, bồn hoa toàn là nguyệt quý, cùng giàn nho che nắng.

- Đây là nơi Lạc Nhiên sống khi còn nhỏ, bố cục này ở chỗ chúng tôi gọi là "vườn nửa mẫu", khi nhỏ tôi, Lạc Nhiên, Tiểu Ngũ từng xuống ao này mò tôm cá nướng ăn, cô ấy con từng ngã từ trên cây thạch lựu xuống gãy cả răng, khóc nức nở. Mỗi năm tới mùa đi hái lựu là thời gian hạnh phúc nhất của chúng tôi...

Vương Uy Uy lấy chìa khóa mở cánh cửa lâu ngày không tra dầu kêu kẽo kẹt:

- Hiện giờ Lạc Nhiên không có thời gian rồi, còn đang cùng nhóm bạn đi mua đồ trang trí, tôi tới an bài mọi người, không cần ở khách sạn nữa, để hành lý ở đây luôn.

Mọi người lần lượt lấy hành lý từ xe cho vào phòng riêng mình, Tiết Dịch Dương hỏi:

- Còn những người khác đâu?

Vương Uy Uy chỉ ngã rẽ đầu đường:

- Từ nơi này đi nửa tiếng là tới khu nhà ở của bộ ngoại giao, những người bạn ngoại tỉnh của Lạc Nhiên ở đó, còn cả nhà mẹ Lạc Nhiên nữa. Giờ chúng ta đi xem phòng tân hôn của Lạc Nhiên, tối lại về đây.

Đó là một biệt thự sơn trang cực đẹp, đường phố sạch tới mức tưởng chừng như không có hạt bụi nào, đường lát bằng bạch nung nâu đỏ, một màu xanh bạt ngàn của những bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, đèn đường kiểu Âu và những căn biệt thự hai tầng màu trắng thấp thoáng.

Rất dễ dàng tìm được mục tiêu, bởi hàng rào được treo đầy bóng bay sặc sỡ đủ màu.

Biệt thự có cái vườn nhỏ bên nhà, một hồ bơi sân sau cùng bãi cỏ rộng lớn tổ chức tiệc ngoài trời hay dạo chơi thư giãn, diện tích nhà ở không quá rộng, rất phù hợp với tính cách Lâm Lạc Nhiên, xem ra Ngụy Viễn Hồ bỏ công sức không phải ít.

Tô Xán vừa mới tới liền gây ra đợt sóng xôn xao, liên tiếp những người ăn mặc sang trọng đi tới bắt tay Tô Xán một cách nồng nhiệt:" Tô Xán, tôi luôn luôn muốn gặp cậu." Về sau Tô Xán mới biết những người này là bạn Ngụy Viễn Hồ, tuy thế không ảnh hưởng tới nhiệt tình họ dành cho Tô Xán.

Tiết Dịch Dương đứng bên Lưu Duệ, cực kỳ khó chịu lẩm bẩm:

- Đi với nó mất hết cảm giác tồn tại, như chúng ta là cái bóng trên sàn nhà vậy.

Bãi cỏ đằng sau nhà đang tổ chức bữa tiệc buffet gồm các loại bánh ngọt, hoa quả, nước giải khát. Mọi người nói là tới giúp bố trí phòng tân hôn cho Lâm Lạc Nhiên, thực chất là tụ hội với nhau thôi, còn thực sự được vào phòng tân hôn chỉ có vài cô bạn gái thân thiết của Lâm Lạc Nhiên.

Không lâu sau bên ngoài có chiếc Audi trắng muốt đỗ lại ở cửa, Lâm Lạc Nhiên cùng đoàn quân đi mua sắm về nhà, vẫn là mái tóc màu hạt dẻ hung hung dợn sóng, nhưng không còn cách ăn mặc cá tính hóa như trước kia, một chiếc áo thun trắng bó sát người, phác họa lên đường cong đầy đặn, một chiếc quần jean đơn giản, trông thùy mị dịu dàng hơn nhiều, không phải dáng vẻ đại tiểu thư điêu ngoa Tô Xán hay thấy, mà đôi phần thục nữ của cô dâu sắp về nhà chồng, xem ra Ngụy Viên Hồ có ảnh hưởng không nhỏ tới Lâm Lạc Nhiên, trong khi Tô Xán không thể làm được điều đó, nghĩ vậy Tô Xán như bị dao cắt, nhưng đây là lựa chọn của y.

Hai người không có thời gian nói chuyện gì cả, nhìn nhau gật đầu mỉm cười một cái có phần lạ ẫm xa cách, rồi Lâm Lạc Nhiên bị đám đông xúm quanh, trong đó có Lục Gia Anh mẹ cô, mấy bà cô bà dì, Tô Xán đều gặp hết rồi.

Trời đã tối, Đường Vũ tham gia vào đội ngũ bố trí tân phòng, đường ngoài biệt thự sáng lên từng ngọt đèn không quá sáng như đèn cao áp càng có không khí, Tô Xán đứng trên bãi cỏ, sau lưng y là đám người trong biệt thự vẫn thừa tinh lực nô đùa, đưa tay ra hướng lên trời, trên đó là bầu trời đêm không trăng, không sao, đen nhóm, đen không thấy có bờ bến nào cả.

Bên cạnh đột nhiên có làn gió thơm truyền tới, mang theo mùi hương quen thuộc, không cần quay người Tô Xán Tô Xán cũng biết là ai đi tới.