Tô Xán ngồi xuống ghế, Lý Khôn phía đối diện tức thì khôi phục tinh thần, nhoài người tới nhìn y chằm chằm, sau đó cười rộ lên, càng cười càng tợn, ngả người ra sau.
- Lý Khôn! Đừng có càn rỡ.
Một cảnh sát quát, bọn họ có kinh nghiệm đối phó với tội phạm, sợ hành vi thất thường của đối phương để lại ảnh hưởng tới Tô Xán, trước khi Tô Xán tới, chính ủy đã lên tiếng căn dặn họ phải bảo vệ an toàn cho y, nhất là phương diện tâm lý.
Viên cảnh sát này Tô Xán cũng quen, là một trong hai “đàn em” của Triệu Lập Quân, tên Cung Quân, là người hộm nọ vác con chó bỏ chạy.
- Là cậu đúng không, nhất định là cậu rồi... Tôi suy nghĩ mãi không thấy mình có sơ hở gì, chỉ có chỗ cậu mà thôi, tôi thua ở chỗ nào nhỉ?
Lý Khôn ngừng cười, nghiêm túc hỏi:
Trước khi tới đây Tô Xán đã xem tài liệu về Lý Khôn, tuổi 32, tốt nghiệp nghiên cứu sinh trường đại học có tiếng, được tiến cử suốt từ cao trung tới đại học, thành tích nổi bật, có rất nhiều phóng viên đang đợi hắn được thẩm vấn sau, tiến hành phỏng vấn chuyên đề xã hội.
- Còn nhớ lời anh nói ở trong nhà vệ sinh không, đó là tiếng lóng phổ biến trong bang hội Hong Kong, không phù hợp với hình tượng trước đó của anh, làm tôi nghi ngờ.
- Biết mà, sơ xuất, sơ xuất quá... Thói quen đúng là thứ chí mạng... Tôi không ngờ trong thành phố nhỏ này lại có nhân vật như cậu.
Lý Không thở dài, hắn không ngờ mình thất bại ở chuyện nhỏ nhắt như thế.
Tô Xán cũng tung ra câu hỏi của mình:
- Tại sao anh lại hoài nghi tôi?
Sau khi đưa ra nghi vấn với cậu cả, y chưa từng tham dự thêm bất kỳ chút nào ở vụ án này, đối phương lại điểm danh muốn gặp mình, chứng tỏ mình có sai sót.
Đôi mắt hẹp dài của Lý Khôn ánh lên vẻ giảo hoạt:
- Còn nhớ cậu ở nhà vệ sinh ra còn đi rửa tay không, nam sinh ở tuổi cậu đa phần đi vệ sinh xong lười rửa tay, lại còn để tay áo bị ướt mà vẫn cứ rửa tay, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, lúc đó cậu quan sát tôi qua gương phải không? Lúc đó tôi đã hoài nghi rồi, không ngờ vẫn sơ xuất, cho rằng cậu chỉ là thằng bé bình thường... Nếu như đề phòng trước, chúng tôi có thể di chuyển, không ngờ... Không ngờ lại thua vì một thằng nhóc...
Tô Xán cũng bất ngờ, lúc đó mình quá khẩn trương lộ sơ hở, đối phương cũng rất giảo hoạt, thắng bại chỉ trong gang tấc, nói cho cùng chẳng qua vì đối phương coi thường mình là thằng nhóc nên mới thua, nếu mình là người trưởng thành đã không nên cơm cháo gì rồi.
Tô Xán lắc đầu:
- Cho dù lần này thoát được thì các anh tiếp tục làm trò lừa gạt này sớm muộn gì cũng bị bắt, cơ quan công an đã lập án điều tra các anh, tôi chỉ làm quá trình này xảy ra sớm hơn.
Lý Khôn im lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên nói với Triệu Lập Quân:
- Chính ủy Triệu tôi sẽ khai báo, tôi sẽ kiểm điểm, sẽ cung cấp một số manh mối có giá trị.
Sau đó nói với Tô Xán:
- Cậu nhóc khá lắm, không biết lớn lên rồi sẽ thế nào, tóm lại... Đừng có học tôi.
Rời phòng thẩm vấn, Triệu Lập Quân thay đổi cái nhìn với Tô Xán, không phải vì y thông minh phát hiện manh mối từ chi tiết nhỏ, vì Tô Xán tử nhỏ đã lanh lợi nghịch ngợm nổi tiếng vua bày trò rồi, mà bởi chính thần thái trấn định khi đối đáp với một tên tội phạm.
Gặp được và phát hiện nghi vấn của đám Lý Khôn hoàn toàn là ngẫu nhiên, quảng trường Tinh Hải vẫn tiếp tục xây dựng, chỉ là kết cục đã thay đổi, chính phủ thành phố Hạ Hải không bị tập đoàn lừa gạt xoay như chong chóng, làm công trình mắc cạn, trì hoãn mấy năm như đời sau nữa.
Thế nên những người đáng lẽ vì nó bị cách chức điều tra, ngã khỏi ghế, ảm đảm nghỉ hưu, vì Tô Xán mà vẫn ở nguyên vị trí.
Lưu Lam 45 tuổi ở trong văn phòng thở phào nhẹ nhõm, gạt tàn sau lưng ông đã đầy tràn cả ra ngoài, như đống thóc, ông ta vừa nhận được tin mình thoát được kiếp nạn. Hạ Hải phát triển gian nan, đối ngoại chỉ có một cái sân bay nhỏ tẹo, một cái đường sắt chạy dọc miền tây, kinh tế nằm bét trong hai mấy thành phố của tỉnh, mấy lần xin lập thành phố du lịch đều bị nhiều lý do bác bỏ.
Nói thật, làm cái chức bí thư thành ủy Hạ Hải này rất khổ, chỉ là người bên ngoài không biết mà thôi, với cái tuổi 45 của ông ta, trong mắt nhiều người con đường chính trị vừa mới cất bước, ông ta còn có tiền đồ lớn, nếu để tập đoàn lừa đảo kia lừa mất tiền công trình của quảng trường Tinh Hải, vậy bí thư quản nhân sự ông ta xen vào chuyện mời gọi đầu tư của chính phủ chắc chắn sẽ gánh trách nhiệm trọng đại.
Trên bàn của Lưu Lam có một bản kiến nghị, bổ nhiệm Tằng Toàn Minh kiêm nhiệm chủ nhiệm ủy ban kiến thiết, đương nhiên kiến nghị này tới từ Hồng Tiểu Thiên, Lưu Lam vốn định áp xuống tới thường ủy thảo luận, có điều hiện giờ không cần nữa.
Díu mẩu thuốc là vào gạt tàn, Lưu Lam tay gõ bàn, lẩm bẩm:
- Tằng Toàn Minh...
Lệnh bổ nhiệm Tằng Toàn Minh mau chóng được ban bố, còn nguyên chủ nhiệm ủy ban kiến thiết Chu Xuân Lan bị điều tới trung tâm chính vụ, tới trường đảng tái học tập.
Ủy ban kiến thiết và cục kiến thiết một nắm chỉ đạo vĩ mô một điều hành công tác cụ thể, giờ cả hai đều nắm trong tay Tằng Toàn Minh, chắc chắn thực quyền tăng mạnh, Chu Xuân Lan điều đi, tâm bệnh lớn nhất của Tằng Toàn Minh cũng tiêu tan, mặt nhẹ nhõm trẻ trung thêm vài phần.
Cái tập đoàn lừa đảo này khiến hơn hai mươi xí nghiệp pháp nhân và cơ quan chính phủ bị hại, tổng số tiền lên tới trên 20 triệu NDT.
Tình thế của thành phố thay đổi hẳn, vì Tằng Toàn Minh là người đầu tiên phát hiện nghi vấn, cho nên công lao không thể xóa bỏ, Hồng Tiểu Thiên cực kỳ giỏi nắm bắt thời cơ tăng cường sức ảnh hưởng, hệ phái Lưu Lam tổn thất, uy tín không còn như trước, nhưng lại không thở phào nhẹ nhõm, nếu như để đám Lý Khôn thành công, đến bí thư thành ủy cũng không tránh khỏi liên quan.
Cái tên Tằng Toàn Minh dần dần lọt vào tầm mắt một vài người, bình thường mang thành kiến với ông cũng không khỏi chính diện nhìn nhận lại vị cán bộ thăng tiến nhanh chóng nửa năm qua.
Sau quá trình nghiên cứu muốn tìm yếu quyết, đành lắc đầu. Tằng Toàn Minh có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, tính cách khác người, đồng thời có vận may không tệ, không thể mô phỏng.
Chiều hôm đó Chu Xuân Lan tay cầm chìa khóa đi tới trung tâm chính vụ, mặt mày đôi phần nhợt nhạt, mấy ngày trước khi thông báo miễn chức gửi xuống, bà ta cũng thở phào, giờ tâm cảnh dần hồi phục.
Trung tâm chính vụ là một trạm trung chuyển, cán bộ trẻ ở đây kiếm tư lịch, một số cán bộ già cũng có thể điều tới đây phát huy nhiệt tình còn lại, nhưng Chu Xuân Lan biết mình tới đây, e không còn cơ hội trở mình nữa.
Một chiếc Santana 2000 đỗ lại ở cửa, qua cửa kính, Đông Kiến Quân im lặng nhìn Chu Xuân Lan đi dưới hàng cây, hiện giờ Chu Xuân Lan ăn mặc đơn giản, không khác gì phụ nữ nội trợ trung niên bình thường, còn đâu phong quang khí chất xưa.
Đông Kiến Quân trong lòng cũng không dễ chịu, gật đầu với Tô Lý Thành rồi xuống xe, bên kia Chu Xuân Lan cũng dừng bước, hai người nhìn nhau.
- Tôi tới thăm người bạn cũ, nhân sinh vô thường, bảo trọng, đừng nên nghĩ nhiều.
Đông Kiến Quân chân thành nói:
Khuôn mặt tiều tụy của Chu Xuân Lan có chút xúc động, hồ tưởng lại năm tháng xưa, gật đầu:
- Cám ơn anh.
Chỉ hỏi qua vài câu tình huống gia đình của Chu Xuân Lan, đứa con học tiểu học của bà ta sắp thi lên cấp, Đông Kiến Quân biết tới lúc mình phải đi rồi.
- Những người bạn thanh niên, hãy hăng hái đối diện với cuộc sống mỗi ngày, phải phấn đẫu nỗ lực vì lý tưởng hạnh phúc ngày mai.
Đông Kiến Quân trước khi đi, nắm tay giơ lên không:
Chu Xuân Lan cảm xúc ngổn ngang, khóe mắt có cảm giác ươn ướt, câu nói này khi hai người tốt nghiệp xuống nông thôn, lúc cáo biệt trao đổi nhau bút ký, Đông Kiến Quân viết vậy, cuối cùng còn đề: Tặng cho nữ thanh niên ưu tú, chiến hữu thân yêu Chu Xuân Lan.
Chu Xuân Lan quay về văn phòng, một nữ công vụ viên hỏi:
- Chủ nhiệm Chu, chị làm sao thế?
Trông Chu Xuân Lan giống như vừa mới khóc.
Chu Xuân Lan vuốt mũi, cười, nhìn cây hòe bên ngoài, lẩm bẩm:
- Không có gì... Công tác cho tốt, sống cho tốt!
Quay lại xe, Đông Kiến Quân nói với lái xe Tiểu Vương: