Trong nhã khuê Thúy Tiểu Hiên của Nhất Phương Thủy Tạ, Tô cô nương đang ngồi trên giường, gác tay lên bệ cửa sổ, nửa như nằm dài ra ngắm nhìn con kênh Đô Giang xanh ngắt bên ngoài.
Chốc chốc nàng lại thở dài.
Không thể phủ nhận, quy nô ấy quả nhiên không hề khoa trương, vị Tô cô nương đang ngồi bên cửa sổ này đây, chỉ nhìn nghiêng thôi cũng đã có thể gọi là một tuyệt tác của nhân gian rồi.
Mái tóc đen dài, da trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp như ngọc, đôi chân mày lá liễu, đôi mắt rực rỡ sáng lấp lánh, quả thực như tranh, rung động lòng người.
Két…
Có tiếng cửa mở, tiểu a hoàn hầu hạ vội vàng chạy vào phòng, vén bức màn mỏng lên rồi đi vào trong, đặt mấy tờ giấy ghi câu trả lời của những người trong sảnh lên bàn, sau đó quay đầu nhìn Tô cô nương đang đưa mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.
“Tiểu thư?”
Tô cô nương quay lại, dáng vẻ vừa mỹ miều vừa uể oải của nàng khiến cho ngay cả tiểu a hoàn kia cũng bất giác thấy rung động.
“Tiểu thư, quả nhiên tiểu thư đúng là người đẹp nhất trong Nhất Phương Thủy Tạ.”
Tiểu a hoàn thật lòng khen ngợi.
Tô cô nương cười nhạt, lẩm bẩm bằng một giọng nói bình lặng như mặt nước ao tù: “Đẹp? Lục Nhi, ngươi có biết không? Chữ “Đẹp” ghép lại từ bộ “Dương” nghĩa là con cừu và bộ “Đại” nghĩa là to lớn, vốn dùng để chỉ những con cừu béo tốt… Cổ nhân thường hay thả nuôi cừu trong bầy cừu, khi có khách quý đến thăm thì người chủ sẽ chọn giết con cừu béo tốt nhất trong bầy… Ta đây, cũng chẳng khác là bao so với con cừu chờ giết thịt ấy.”
“Tiểu thư, tiểu thư chỉ có điểm này là không tốt thôi…” Tiểu a hoàn Lục Nhi dùng giọng điệu bà cụ non trách móc: “Tiểu thư từ sáng đến tối cứ nhốt mình ở trong phòng, thế thì làm sao có cơ hội làm quen với những công tử quyền quý có tiền có thế trong kinh này? Tiểu thư nhìn U Trúc Hiên ở lầu hai xem, Vương cô nương ở đó còn không đẹp bằng một nửa tiểu thư, nhưng người ta lại bám được một phú khách có tiền. Theo em thăm dò được thì phú khách ấy tính đến hiện giờ đã chi cho Vương cô nương cả ngàn lượng bạc rồi, thậm chí còn định chuộc thân cho Vương cô nương rồi đón về phủ làm thiếp nữa.”
“Làm thiếp ở một nhà giàu có thì cuộc sống cũng chưa hẳn đã tốt hơn.” Tô cô nương lạnh lùng cười nói: “Từ một người thuộc về Nhất Phương Thủy Tạ này biến thành một người thuộc về người khác, thế thì có gì khác biệt?”
“Ít ra cũng còn có nơi nương tựa, tiểu thư cũng đâu thể nào ở đây cả đời? Nếu có thể bám lấy một nhà quyền quý nào đó trong kinh thì tiểu thư có thể đổi đời rồi.”
Tô cô nương nhìn tiểu a hoàn Lục Nhi rồi lắc đầu buồn bã nói: “Cho dù có đón về làm thiếp thì chẳng qua cũng chỉ là vật mua vui, ở đây ít ra còn có cơ hội từ chối…”
Tiểu Lục Nhi khó chịu bĩu môi, sau đó mang chồng giấy trên bàn đến đặt vào tay Tô cô nương rồi trịnh trọng dặn dò: “Dù sao đi nữa thì em vẫn cảm thấy tốt hơn ở đây nhiều… Tiểu thư, nhân lúc tiểu thư vẫn còn là thanh quan thì mau tìm một chỗ nương nhờ thích hợp đi, lỡ như có ngày nào đó bị ép mất đi trinh tiết thì lúc đó hối hận cũng không kịp nữa… Vả lại, quản sự ở đây cũng đã có hơi không hài lòng về việc tiểu thư suốt nửa năm nay không tiếp một vị khách nào. Ở lầu hai lầu ba cũng có vài hạng nữ nhân không tốt cứ nói xấu tiểu thư.”
“Một nơi nương nhờ thích hợp sao?” Tô cô nương tự cười nhạo: “Người sống một đời, muốn tìm một người hiểu được tâm ý của mình là dễ lắm sao? Càng huống hồ là ở đây… Người hiền lương chính trực sẽ đến một nơi thế này sao?”
“Không quan tâm, dù gì tiểu thư cũng cứ xem thử đi, nói không chừng hôm nay sẽ gặp được người hợp tâm ý thì sao?” Vừa nói, Tiểu Lục Nhi vừa rút ra một mảnh giấy trong chồng giấy, ánh mắt chợt sáng lên: “Tiểu thư, em cảm thấy người này viết rất được: Hạc là linh vật của đất trời, thích sống thành bầy, cổ dài mỏ nhọn, cất cánh tung bay…”
“Có giải thích được tại sao hạc lại đứng một chân không?” Tô cô nương lạnh lùng hỏi.
“Chậc… người này có vẻ không đưa ra được đáp án.” Tiểu Lục Nhi cẩn thận xem kỹ mấy lần mới phát hiện đây chỉ là một bài văn ca tụng chim hạc, còn về việc hạc tại sao lại đứng một chân thì xem ra vị công tử này cũng khó mà giải đáp.
“Thế thì không chọn, đặt sang một bên đi.”
“…” Tiểu Lục Nhi chần chừ nhìn Tô cô nương rồi e dè hỏi: “Tiểu thư, không phải là tiểu thư cố tình đưa ra một câu hỏi không ai đáp được đấy chứ?”
“Tại sao ngươi lại nghĩ như thế?”
“Bởi vì… tiểu thư suốt nửa năm nay không hề tiếp một người nào.”
“Đó là bởi vì mấy câu trả lời của đám người đó không hợp tâm ý ta mà thôi.” Tô cô nương lạnh lùng đáp.
Tiểu Lục Nhi tỏ vẻ không tin, bèn hỏi: “Thế câu hỏi lần này, có câu trả lời nào hợp tâm ý tiểu thư không? Nếu đổi lại là tiểu thư thì tiểu thư trả lời thế nào?”
Tô cô nương im lặng không đáp một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Ta sẽ nói… hạc sở dĩ chỉ đứng một chân là vì không muốn chân còn lại của nó cũng ngập trong bùn.”
“Tiểu thư, lời này của tiểu thư là có ý gì? Em không hiểu.” Lục Nhi ngơ ngác hỏi.
“Không hiểu cũng tốt, đợi đến khi ngươi hiểu được câu nói này rồi… thì lại không hay nữa.”
Tiểu Lục Nhi mơ hồ gật đầu, rồi lại xem thêm vài đáp áp của đám khách dưới sảnh, tiếc là xem mười mấy tờ cũng không thấy người nào đáp đúng như điều Tô cô nương nghĩ.
Nhưng Tô cô nương thì lại không bất ngờ với chuyện này, chỉ tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, Tiểu Lục Nhi không biết đọc được cái gì mà bật cười nắc nẻ.
Tô cô nương ngẩn người, nghi hoặc nhìn Tiểu Lục Nhi, chỉ thấy Lục Nhi cố nhịn cười rồi nói: “Tiểu thư, tiểu thư, người này nói thú vị lắm. Người ấy nói: Hạc sở dĩ đứng một chân, co một chân là vì nếu co cả hai chân thì phải quỳ xuống rồi.”
“Phì…”
Ngay cả Tô cô nương mặt mày luôn ủ rũ, nghe đến câu này cũng không khỏi thấy buồn cười.
Tiểu Lục Nhi cũng phát hiện ra vẻ khác lạ của Tô cô nương, bèn hỏi dò: “Tiểu thư, gặp người này được không?”
“Chuyện này…” Tô cô nương lộ vẻ do dự hiếm thấy.
Nếu nói đồng ý thì người này không nói trúng tâm ý của nàng, không thể xem là người hiểu tâm ý nàng được, nhưng nếu nói không đồng ý thì nàng lại cảm thấy tiếc cho câu trả lời khá thú vị của người này.
“Gặp thử đi, gặp thử đi, nói không chừng là một công tử nhà giàu vừa có tiền, tướng mạo lại đẹp nữa!” Tiểu Lục Nhi thấy tiểu thư nhà mình do dự thì vội vàng đứng cạnh thúc giục.
“Nể tình người này có thể khiến mình cười vậy…”
Tô cô nương sau biết bao ngày không cười nay hạ quyết tâm.
“Thế thì… cứ gặp thử vậy… Vị công tử ấy tên gì?”
“Khương Nhuận!”
Sau khi báo tên, Tiểu Lục Nhi mừng rỡ chạy ra ngoài, tung tăng bước ra ban công lầu hai gọi to: “Vị nào là Khương Nhuận Khương công tử? Tô cô nương của Thúy Tiểu Hiên có lời mời.”
“Chà…”
Cả sảnh lập tức trở nên huyên náo, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ai chẳng biết vị Tô cô nương ở Thúy Tiểu Hiên ấy kể từ khi treo biển ở Nhất Phương Thủy Tạ này nửa năm trước thì chưa hề gặp riêng người nào, không ngờ hôm nay lại phá lệ.
“Ai chẳng biết là do tên ấy gặp may?”
Một công tử phú gia mặc quần áo sặc sỡ nghiến răng nói, ánh mắt lộ ra vẻ đố kỵ.
“Khương Nhuận? Đó chẳng phải điện hạ nhà ta sao?”
Lúc đầu ba người Thẩm Úc, Mục Thanh và Lữ Mục còn đang trách Tô cô nương ấy có mắt không tròng, không chịu chọn điện hạ của họ, nhưng mà sau khi nghĩ lại thì họ đột nhiên nhận ra, Khương Nhuận chính là cái tên giả mà điện hạ nhà họ mới đặt mà!
Trong lúc bọn họ đang ngạc nhiên thì Triệu Hoằng Nhuận đã từ từ đứng dậy, phẩy tay áo chắp tay ra đằng sau, bước lên cầu thang lầu hai bằng dáng vẻ cao quý: “Bất tài chính là tại hạ!”
“…”
Nhìn thấy một tiểu tử bề ngoài chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi như Triệu Hoằng Nhuận mà lại nhận được vinh hạnh đặc biệt này, tất cả mọi người trong sảnh đều ngẩn ra.
Còn tiểu a hoàn Lục Nhi kia thì càng ngơ ngác, mắt tròn mắt dẹt nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Nàng ta vốn hi vọng Tô cô nương mà mình hầu hạ có thể chộp được một công tử quyền quý có tiền có thế trong kinh thành, thế nên mới liên tục khuyên nhủ, nào ngờ vị công tử đưa ra được đáp án thú vị này không những chỉ ăn mặc giản dị mà tuổi lại còn bé hơn cả nàng ta nữa.
Tiểu Lục Nhi chỉ hận không thể mắng cho người này một trận: Cái tên tiểu tử thối miệng còn hôi sữa này sao không ngoan ngoãn ở nhà đi, đến Nhất Phương Thủy Tạ này gây rối làm gì?
“Ngươi… ngươi chính là Khương Nhuận à?” Tiểu Lục Nhi xác nhận lại lần nữa, nàng ta vẫn có chút khó chấp nhận.
“Đúng thế.”
Sau khi nghe Triệu Hoằng Nhuận xác nhận lại thân phận lần nữa, Tiểu Thúy Nhi đành miễn cưỡng thở dài rồi nói một cách ngao ngán: “Mời đi theo ta, tiểu thư muốn gặp ngươi.”
Có lẽ nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận chẳng giống con nhà giàu có gì cả nên Tiểu Thúy Nhi cũng chẳng nhiệt tình tiếp đãi.
Nhưng khi nàng ta đưa Triệu Hoằng Nhuận lên đến Thúy Tiểu Hiên ở lầu ba rồi thì mới phát hiện, ngoại trừ Triệu Hoằng Nhuận ra còn có ba người nữa cũng đi lên theo.
“Các… các người lên đây làm gì?”
Thẩm Úc cau mày trả lời: “Ba người chúng ta phụ trách bảo vệ công tử, công tử đi đâu thì ba người chúng ta đương nhiên theo đến đó.”
“Công tử? Làm gì có công tử nào lại ăn mặc giản dị thế này? Thế này xem ra cho dù có là công tử nhà nào thì cũng chẳng phải là kẻ có tiền.”
Tiểu Lục Nhi căng óc đánh giá Triệu Hoằng Nhuận một lúc, cuối cùng không khách sáo nói: “Không được, Tô cô nương chỉ muốn gặp người này.”
Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận quay sang nói với Thẩm Úc: “Thẩm Úc, hay là các ngươi ra sảnh chờ ta.”
“Không được.” Thẩm Úc lắc đầu rồi nói bằng giọng nghiêm trọng: “Cho dù thế nào thì cũng phải có một người đi theo công tử.”
Đùa à? Ý nghĩa tồn tại của tông vệ bọn họ là gì chứ? Không phải là để bảo vệ cho điện hạ nhà mình sao? Làm sao có thể bỏ điện hạ mà đi được?
“Hay là thế này, Mục Thanh, ngươi theo công tử vào trong, ta và Lữ Mục canh gác ngoài cửa.”
Ba thủ vệ tự thương lượng quyết định.
Dù gì sự việc cũng có liên quan đến an nguy của hoàng tử Đại Ngụy, một vấn đề nguyên tắc thế này thì các tông vệ sẽ không dễ thỏa hiệp, nhất định phải có một người đi theo Triệu Hoằng Nhuận, đảm bảo cậu luôn trong tầm mắt, mà những người còn lại cũng không được cách quá xa, bởi vì đây chính là nguyên tắc làm việc căn bản của họ.
“Cứ thế đi vậy.” Mục Thanh gật đầu, mặc kệ Tiểu Lục Nhi đang giãy đành đạch bảo không được, cứ thế đưa tay đẩy cửa Thúy Tiểu Hiên ra rồi nói: “Công tử, mời.”
“Các người… các người…” Tiểu Thúy Nhi nổi giận đùng đùng muốn ngăn họ lại, nhưng đúng lúc này, trong phòng chợt vọng ra tiếng nói dịu dàng của Tô cô nương: “Thúy Nhi, đừng có ngăn cản. Nếu đã là hộ vệ trong nhà của Khương công tử thì có vào cũng không sao, cứ mời họ vào đi.”
“… Vâng.” Thúy Nhi khó chịu bĩu môi, hừ một tiếng rồi nói: “Tiểu thư đã có lời rồi thì các người vào đi.”
Thẩm Úc, Mục Thanh và Lữ Mục cũng không nói gì nữa mà cùng Triệu Hoằng Nhuận bước vào phòng, sau đó chia ra ba nơi cạnh cửa sổ, sau cửa chính và góc tường, bước đến ngồi xuống khoanh tay, thầm đánh giá tình hình căn phòng.
Còn Triệu Hoằng Nhuận thì đang kinh ngạc nhìn lên các bức tranh treo đầy bốn bức tường trong phòng.