Khúc Lưu Nhi vốn là cô nàng nhút nhát, buổi sáng trước khi xuất môn, nàng do dự thật lâu mới thay bộ viện phục mà lão Hoắc đưa. Do là viện phục dành cho nữ, nên không phải trường sam giống như An Tranh, Đỗ Sấu Sấu.
Từ nhỏ tới lớn, Khúc Lưu Nhi vẫn luôn mặc quần áo của nam. Khúc Phong Tử hiểu làm thế nào để bảo vệ đồ đệ thân như con gái này của mình ở một nơi như Huyễn Thế Trường Cư. Hắn sợ Khúc Lưu Nhi bị thương tổn, cho nên mới đổi tên Khúc Lưu Hề thành Khúc Lưu Nhi, để nàng mặc quần áo nam, tránh đi sự chú ý của người khác.
Khúc Phong Tử nói, người khác nghe cái tên Khúc Lưu Nhi, sẽ nghĩ ngươi là một đứa trẻ lang thang, tên càng khó nghe, thì sống càng được lâu.
Cho nên lúc nàng quyết định mặc viện phục vào người, nàng tự nói với mình, nàng không còn là Khúc Lưu Nhi nữa.
Chân Tráng Bích dùng ánh mắt khinh miệt nhìn mấy đứa nhóc kia, sau đó cười lạnh:
-Là bậc tiền bối, ta không thể không khuyên các ngươi một câu. Ngươi có biết, tự gây nghiệt, không thể sống có nghĩa gì không? Để ta làm chủ thay cho các ngươi, nếu các ngươi đồng ý nhận thua, mỗi tháng chỉ cần dành hai mươi ngày tới thư viện làm tạp dịch, cuộc so tài liền dừng ở đây.
-Dừng ở đây?
Cao Tam Đa vẫy tay, hai thuộc hạ nâng một cái ghế đi tới. Cao Tam Đa ngồi xuống ghế, mở cái quạt trong tay, lúc này phong độ của người tri thức không còn gì, chỉ còn khí thế của lão đại giang hồ.
-Tới lúc này rồi, cho dù ngươi là phó viện trưởng của thư viện, thì lời của ngươi cũng không có trọng lượng gì.
Hắn dùng cây quạt chỉ đám đông xung quanh:
-Ngươi đáp ứng, bọn họ không đáp ứng. Việc hôm nay có thể không chết người, nhưng phải phân ra thắng bại.
Chân Tráng Bích sửng sốt một lát, trong lòng tự nhủ, hôm nay Cao Tam Đa bị gì vậy? Lúc trước mỗi lần Cao Tam Đa nhìn thấy mình, đều nói chuyện rất khách khí, vậy mà hôm nay hắn lại không để mình vào mắt, có chút không thích hợp. Nhưng Chân Tráng Bích nghĩ lại, đã có mấy trăm vạn lượng bạc rơi vào trận đánh cược này, nhiều bạc như vậy, thái độ của Cao Tam Đa thay đổi cũng là chuyện bình thường.
-Ngươi đang nói chuyện với ta sao?
Là phó viện trưởng của thư viện Huyễn Thế, Chân Tráng Bích cũng chưa từng để lão đại hắc đạo này vào mắt:
-Lão Cao, ngươi quên thân phận của mình rồi à?
Cao Tam Đa cười cười:
-Nếu liên quan tới bạc, ta mặc kệ thân phận gì, ta chỉ là một con ma bài bạc. Cho nên nếu có chỗ đắc tội với phó viện trưởng, thì chớ có để ý.
Chân Tráng Bích nhíu mày, nhưng cũng không rảnh mà đôi co với Cao Tam Đa. Hắn đi tới gần An Tranh, hắng giọng một cái rồi hỏi:
-Nếu ngươi vẫn muốn so tài, thì phải nói rõ quy củ trước. Mặc kệ tuổi lớn hay nhỏ, đã ở trog giang hồ, vậy thì phải hiểu rằng, lời nói như bát nước hắt đi, muốn thu cũng không thu về được. Nam tử hán đại trượng phu, quan trọng nhất là hai chữ ‘Tín Nghĩa’. Ngươi vừa nói, nếu các ngươi thua, sẽ tự động rời đi, nhưng như vậy còn chưa đủ.
-Nếu các ngươi thua, tất cả phải quỳ xuống hướng thu viện dập đầu ba cái, sau đó bò khỏi thành Huyễn Thế Trường Cư. Nhớ kỹ, bò, chứ không phải đi.
An Tranh ừ một tiếng:
-Bọn ta thua phải bò khỏi Huyễn Thế Trường Cư, còn các ngươi thì sao?
Chân Tráng Bích:
-Ha hả, bọn ta thua? Tốt, đã là đánh cược, thì phải có tiền đặt cược. Nếu bọn ta thua, Tàng Thư Lâu của thư viện liền mở cho các ngươi ba ngày.
An Tranh nói:
-Ai thèm cái Tàng Thư Lâu của thư viện các ngươi, đừng nói ba ngày, cho dù mở ba năm, bọn ta cũng không vào đó. Ta cần là cần linh thạch. Nếu các ngươi thua, ta muốn 20 viên linh thạch hạ phẩm, một viên linh thạch trung phẩm, cộng thêm 30 cân Kỳ Lân Cương.
Chân Tráng Bích:
-Ngươi điên rồi phải không? Đã đánh cược thì phải đưa ra tiền đặt cược ngang nhau. 20 viên linh thạch hạ phẩm, một viên linh thạch trung phẩm tương đương với trăm vạn lượng rồi. Hơn nữa Kỳ Lân Cương có tiền cũng không mua được, các ngươi dựa vào cái gì mà có giá trị như vậy?
Cao Tam Đa lên tiếng:
-Chưa hẳn. Tuy người ta còn nhỏ, nhưng không có nghĩa là người ta không có tiền.
Hắn lại vẫy tay, một thuộc hạ xách túi nhỏ tới, Cao Tam Đa mở túi ra:
-Đây là tiền đặt cược mà tiểu tiên sinh đặt ở chỗ ta. Trong này có 30 viên linh thạch hạ phẩm, một quyển luyện khí cấp trung. Không nói tới 30 viên linh thạch hạ phẩm kia, chỉ riêng quyển luyện khí kia, cũng là báu vật vô giá rồi. Đổi lấy 30 cân Kỳ Lân Cương của ngươi là ngươi có lời.
Chân Tráng Bích nghe thấy vậy liền khiếp sợ, vì sao hôm nay Cao Tam Đa một mực lên tiếng nói hộ cho tạp chủng kia?
An Tranh cũng sửng sốt, không rõ vì sao Cao Tam Đa lại giúp mình. Hắn chưa từng đưa cho Cao Tam Đa 30 viên linh thạch hạ phẩm, chớ nói chi tới quyển luyện khí…An Tranh lập tức phản ứng, nhìn sang lão Hoắc. Phát hiện lão Hoắc mỉm cười với mình, gật đầu ra hiệu. Hắn thấy lão Hoắc mở miệng, tuy không lên tiếng, nhưng có thể đọc được khẩu âm…Nhất định phải thắng.
Trong nháy mắt, An Tranh liền cảm thấy trong người như có ngọn lửa thiêu đốt.
Hắn không biết lão Hoắc và Cao Tam Đa có mối quan hệ gì, nhưng vào thời khắc này, hắn cảm thấy mình không lẻ loi chiến đấu.
-Hừ!
Chân Tráng Bích xoay người muốn đi, bởi vì việc này hắn không làm chủ được.
Đúng lúc này, Khâu Trường Thần từ thư viện đi ra, vỗ tay nói:
-Cao lão bản thật xa xỉ, bội phục, bội phục. Tuy thư viện không tài đại khí thô như Cao lão bản, nhưng cũng sẽ không để các ngươi phải thiệt thòi. Các ngươi đưa ra 30 viên linh thạch hạ phẩm và một cuốn luyện khí vô giá, bên ta hiển nhiên chiếm tiện nghi. Như vậy, ta tăng thêm 30 viên linh thạch hạ phẩm, lại thêm 2 viên linh thạch trung phẩm, lại thêm 20 cân Kỳ Lân Cương. Tổng cộng là 30 viên linh thạch hạ phẩm, 3 viên linh thạch trung phẩm, 50 cân Kỳ Lân Cương, các ngươi thấy thế nào?
Cao Tam Đa vỗ tay:
-Không hổ là tướng quân Thiết Lưu Hỏa của Đại Yến, Khâu viện trưởng khiến ta thật bội phục. Cứ quyết định như vậy đi, việc quan trọng bây giờ là phân định thắng thua một cách công bằng.
An Tranh lên tiến:
-Phân thắng bại nhưng không thể phân sinh tử. Cho nên nếu kẻ nào giết người, thì cũng phải chết theo.
Chân Tráng Bích:
-So tài thì làm sao đảm bảo lỡ tay giết người được. Chẳng lẽ còn phải đền mạng?
Cao Tam Đa:
-Giết người đền mạng, có gì sai?
Chân Tráng Bích khoát tay:
-Tùy ngươi, không giết người thì không giết người, đây vốn chỉ là so tài giữa các đệ tử mà thôi. Các đệ tử của ta, phải nhớ kỹ, đối phương sợ chết, cho nên lúc ra tay các ngươi phải nhẹ nhàng chút, tránh cho ra tay quá nặng, đối phương lại khóc lóc kể lể nói rằng các ngươi trái với quy củ. Thấy không, đối phương còn có nhóc con chưa cai sữa, các ngươi làm gì thì làm, chớ mang tiếng lớn mà bắt nạt nhỏ.
Người của thư viện cười rộ lên, một đệ tử đứng ở hàng trước lớn tiếng nói:
-Phó viện trưởng yên tâm, đám đệ tử cam đoán không đánh chết bọn chúng.
Chân Tráng Bích nói:
-Tốt lắm Lý Hổ, ngươi đánh trận đầu. Phùng Tiếu Thì, ngươi đánh trận thứ hai. Trần Châu, ngươi đánh trận thứ ba.
Lý Hổ cao tới mét tám mỉm cười lên tiếng, bước về phía trước, hắn hừ một tiếng khinh thường:
-Đám nhóc con phía đối diện, kẻ nào dám đi lên đánh với ta một trận? Lý Hổ của thư viện Huyễn Thế, Thăng Túy nhị phẩm.
Người này tuổi chừng mười tám, mười chín, lớn tuổi hơn vũ viện bên kia rất nhiều.
-Để ta!
Đỗ Sấu Sấu vén ống tay áo lên:
-Để ta đấu với ngươi!
Vừa đi về phía trước một bước, Khúc Lưu Nhi đột nhiên giữ tay hắn lại, sau đó tiến lên một bước:
-Để ta!
Nàng hít sâu một hơi, đi tới giữa đường cái, sau đó vươn tay tỏ ý mời:
-Khúc Lưu Hề của Thiên Khải Tông, Thăng Túy nhất phẩm.
Thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng.
Khúc Lưu Hề, Thiên Khải Tông.
Không phải Khúc Lưu Nhi, mà là Khúc Lưu Hề.
Nàng quay đầu nhìn An Tranh, cười cười, nụ cười đẹp khuynh thành. Vào thời khắc này An Tranh mới phát hiện, nguyên lai không chỉ có mỗi mình mình mới kiên cường. Khúc Lưu Nhi mặc bộ váy dài màu đen, vào lúc này đẹp tới rung động lòng người.
-Ngươi? Một cô nhóc?
Lý Hổ không nhịn được cười ha hả:
-Ngươi cai sữa chưa? Cai sữa rồi thì tìm nhà nào đó mà làm vợ, học võ nghệ làm gì! Bộ dạng của ngươi coi như cũng được, nếu bị đánh tàn phế, thì khó mà gả được ra ngoài. Biến đi, lão tử không đánh với nữ nhân.
-Ngươi dựa vào cái gì mà coi thường nữ nhân?
Khúc Lưu Hề hỏi.
Lý Hổ càn rỡ nói:
-Bởi vì nữ nhân các ngươi yếu ớt! Các ngươi đều là kẻ yếu!
Khúc Lưu Hề nghiêm nghị nói:
-Đánh thắng nói sau.
Không đợi Lý Hổ ra tay, nàng động thủ trước.
Lý Hổ giận dữ vì bị một cô nhóc nhỏ tuổi hơn hắn nhiều coi thường, lửa giận lập tức tăng vọt. Khúc Lưu Hề nhỏ nhắn gầy gò, so với Lý Hổ thật quá nhỏ bé, chỉ cao tới ngực mà thôi. Cánh tay của Lý Hổ còn to hơn cả đùi Khúc Lưu Nhi, nhìn hai người này, căn bản không cùng một cấp. Nhưng Khúc Lưu Nhi không hề sợ hãi, ở trong mắt Lý Hổ, biểu hiện này của nàng chẳng khác nào nhục nhã hắn.
-Không thể đánh chết ngươi vậy thì ta liền phế ngươi, khiến ngươi cả đời tàn tật!
Lý Hổ tung một cước đạp về phía bụng Khúc Lưu Hề, chiêu thức khá hạ lưu. Một cước này lực lượng rất lớn, dùng thiên phú của hắn, cộng thêm khí lực rất lớn, một quyền, một cước có thể đánh nát tảng đá. Lúc này Khúc Lưu Hề gống như một con bướm bay quanh cành cây, thân thể nhanh nhẹn tránh đi một cước. Một cước của Lý Hổ đạp hụt, bàn chân đạp xuống mặt đất, phá nát đá xanh.
Khúc Lưu Nhi lẻn tới sau lưng Lý Hổ, dùng chân đạp vào chân của hắn, sau đó nhảy lên, dùng chưởng đánh vào gáy hắn.
Tính cách của nàng khá lương thiện, cho nên không dùng tới tu vị chi lực, bằng không một chưởng này đủ cho Lý Hổ vật vã rồi. Tu vị chi lực quái dị của Khúc Lưu Hề có thể khiến cổ của Lý Hổ bị phế, nhưng đây là so tài, cho nên Khúc Lưu Hề lưu tình.
Một chưởng đắc thủ, nàng bay ra đằng sau, cằm hơi nhếch lên.
Trong suy nghĩ của nàng, thắng bại đã phân.
-Cẩn thận!
An Tranh đột nhiên hô lớn. Khúc Lưu Hề quá thiện lương, nàng tưởng như vậy liền chấm dứt, nhưng đâu phải.
Bị đánh hai cái, Lý Hổ giận tới tím mặt. Hắn cúi người nhặt một miếng gạch vỡ ném tới Khúc Lưu Hề. Không đợi miếng gạch đập trúng hay không, hắn lại tung bốn năm cước liên hoàn, gạch vụn bay lên liên tiếp về phía Khúc Lưu Hề. Khúc Lưu Hề biến sắc, tránh đi miếng gạch thứ nhân, thân thể như xuyên qua bụi hoa, cực kỳ linh động. Lúc miếng gạch cuối cùng bắn tới, nàng dùng tay phẩy một cái.
Nhưng vừa chạm vào, lực lượng của miếng gạch đẩy nàng lùi lại đằng sau, lưng đập vào vách tường, sắc mặt hơi trắng bệch.
-Giết!
Lý Hổ nổi giận, đâu quan tâm tới quy củ, tung một quyền về phía khuôn mặt của Khúc Lưu Hề. Hắn có thần lực trời sinh, lại là Thăng Túy nhị phẩm, nếu bị trúng một quyền này khuôn mặt của nàng sẽ bị hủy.
Khúc Lưu Hề nghiêng đầu sang một bên, nắm đấm liền đánh vào vách tường phía sau. Oành một tiếng, vách tường vỡ thành một cái động, gạch vụn bay ra ngoài, đập trúng không ít người vây xem.
Trong mắt Khúc Lưu Hề hiện lên vẻ tức giận, nàng dùng hai tay nắm lấy tay của Lý Hổ, nhún người một cái liền đi tới vai hắn. Sau đó nàng dùng tay ghìm chặt cổ Lý Hổ lại, Lý Hổ cảm thấy khó thở, bàn tay quơ ra đằng sau nhưng không bắt được người. Hắn không ngừng vung tay, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
Khúc Lưu Hề ngồi lên lưng Lý Hổ, hai tay ghìm chặt lấy cổ hắn. Lý Hổ đứng dậy, bật ra đằng sau về phía vách tường. Khúc Lưu Nhi liền chuyển người ngồi trên vai Lý Hổ, mặc kệ Lý Hổ giãy dụa điên cuồng cỡ nào, nàng cũng không buông tay.
Vài phút sau, Lý Hổ rốt cuộc không kiên trì nổi, thân thể ngã xuống, mặt mũi tái mét.
Khúc Lưu Nhi nhẹ nhàng nhảy xuống, làn váy tung bay, dáng điệu mê người. Nàng nhìn Lý Hổ nằm dưới đất, sau đó chắp tay nói:
-Khúc Lưu Hề của Thiên Khải Tông, đa tạ đã chỉ giáo.