Đại Minh Vương Hầu

Chương 143: Lãng đào anh hùng

Hoàng cung, Võ Anh điện.

Chu Lệ đoan đoan chính chính quỳ gối trước mặt Chu Nguyên Chương, thở mạnh cũng không dám.

Chu Nguyên Chương mặt không chút thay đổi ngồi sau long án, cúi đầu lật xem tấu chương của các đại thần, phụ tử hai người cứ lẳng lặng trầm mặc giằng co với nhau như vậy. Bầu không khí dần lắng đọng khiến người ta hít thở không thông.

Chuông Ngũ Phương lâu lại gõ vang báo hiệu đã là giờ Mùi.

Chu Lệ thân hình khẽ giật mình ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn vào phụ thân đầu đầy tóc bạc già nua, một cảm giác bi thương không tự chủ được dâng lên.

Hắn từng là đứa con trai phụ hoàng sủng ái nhất, hắn dũng mãnh quả cảm, hắn cơ trí hơn người, hắn độc lĩnh tướng sĩ Bắc Bình phủ vào thảo nguyên đại mạc, giết Thát tử, bắt tên đầu sỏ, kẻ địch bị hắn đả kích liên tục bại lui, Yến Vương Chu Lệ là danh hào khiến Thát tử nghe thấy biến sắc.

Khi đó phụ hoàng khen ngợi thưởng thức hắn cỡ nào a!

Mỗi lần quay về kinh, phụ hoàng luôn dùng cấp bậc cao nhất nghênh đón hắn, không hề keo kiệt tưởng thưởng, khuôn mặt luôn tươi cười, phụ từ tử hiếu đã thành giai thoại Đại Minh triều.

Từ khi nào mà phụ hoàng dần lạnh lùng với hắn vậy?

Chu Lệ hai má không nhịn được bắt đầu co rút lại.

Một hoàng tử đang hưởng hết quang vinh đột nhiên bị lãnh đạm, ai có thể chịu chênh lệch như vậy?

Hối hận mãnh liệt tràn ngập tim Chu Lệ.

Ngày đó tại ngự hoa viên, hắn nếu chẳng phải xúc động nói với Chu Doãn Văn câu đại bất kính kia, chắc hẳn hôm nay hắn vẫn là hoàng tử phụ hoàng coi trọng nhất trong lòng.

Muốn thành đại sự, trước phải nhẫn, nhẫn được hết thảy những gì không công bằng, mới có thực lực mưu đoạt thiên hạ.

Chu Lệ nhận thấy mình đã thua một bước, hắn tại mấu chốt thời khắc không thể nhẫn được, thua trận này rất thảm. Đất phong, binh quyền, chí hướng của hắn có lẽ sẽ bị hủy bởi bước này, đồng thời hắn còn thua mất sự sủng ái của phụ hoàng, Đại Minh hoàng quyền chính thống đã cách hắn ngày càng xa.

Tưởng tượng đến ngày sau có lẽ chết già ở kinh sư, từ nay về sau làm một hoàng thúc chán nản vô quyền vô thế, lúc nào cũng lo lắng bị tân hoàng tẩy trừ, Chu Lệ không nhịn được run rẩy.

Ta là nhất đại kiêu hùng, há có thể uất ức đến chết như thế ?

Tranh! Tranh một lần nữa! Ta còn có cơ hội!

Một tiếng đầu đụng nền Võ Anh điện vang lên, thảm lót đầy máu tươi, Chu Lệ giọng nghẹn ngào mang theo vài phẫn bi phẫn nói:
- Phụ hoàng! Nhi thần hôm nay lại hướng phụ hoàng chờ lệnh, bắc nguyên Thát tử Khất Nhi Cát Tư xâm phạm Đại Minh ta, binh vây đất phong Bắc Bình của nhi thần, đây là khiêu khích thật lớn với Đại Minh ta, càng là vũ nhục lớn lao đối với nhi thần, nhi thần cầu phụ hoàng khai ân, để nhi thần quay về Bắc Bình, lĩnh quân đánh tan Thát tử, báo nhục nhã vô cùng này!

Chu Nguyên Chương đang lật xem tấu chương tức khắc dừng lại, rất lâu không nói một câu, không có tỏ vẻ gì.

Chu Lệ gắt gao nắm chặt tay, hắn cảm giác trong lòng bàn tay đã thấm ra một lớp mồ hôi tinh tế.

Không biết qua bao lâu, Chu Nguyên Chương thở dài, giương mắt nhìn Chu Lệ, trong ánh mắt tản mát ra quang mang thấu triệt, giống như liếc mắt xem thấu tâm Chu Lệ.

- Lệ nhi, quay về Bắc Bình... Đối với ngươi thật sự quan trọng như vậy sao?
Chu Nguyên Chương khàn khàn nói, thanh âm lộ ra vẻ mỏi mệt.

Chu Lệ trong lòng kinh hoàng, lại dập đầu một cái, nghiêm nghị nói:
- Phụ hoàng đem Bắc Bình phủ phong cho nhi thần, đây là phụ hoàng tín nhiệm cùng ân sủng với nhi thần. Từ xưa văn tử gián, võ tử chiến, đất phong nhi thần bị một tiểu bộ lạc vây công, cừu sâu như vậy thực khiến nhi thần nhục nhã. Nhi thần những năm gần đây cùng Khất Nhi Cát Tư bộ lạc thủ lĩnh Quỷ Lực Xích liên tiếp giao chiến, Quỷ Lực Xích thường bị nhi thần đánh cho hoa rơi nước chảy, quân lính tan rã. Hôm nay man di thủ lĩnh cư nhiên thừa dịp nhi thần không ở Bắc Bình, ngang nhiên vây thành trì, nhi thần lần này nếu không trảm thủ cấp hắn, thân là hoàng tử, như thế chẳng phải đã phụ lòng phụ hoàng tin tưởng? Làm sao đối mặt văn võ đại thần toàn triều? Sao làm gương cho các vị hoàng đệ hoàng chất, các huynh trưởng hoàng thúc? Những lời nhi thần nói đều phát ra từ phế phủ, cầu phụ hoàng khai ân!

Nói xong Chu Lệ hướng Chu Nguyên Chương hung hăng dập đầu, sau đó phục dưới đất không dậy, nước mắt đỏ quạch từ mắt hổ chảy xuống thảm, một giọt, lại một giọt, giống như bình nước vỡ tràn ra, phá vỡ...

Võ Anh điện lại khôi phục trầm mặc, bên trong đại điện rộng lớn, chỉ nghe thấy tiếng Chu Lệ khóc thút thít như có như không, quanh quẩn trong điện.

Chu Nguyên Chương ngồi sau long án sau, thần sắc bất động theo dõi hắn, trong ánh mắt lại toát ra vẻ do dự thật sau.

Đây là đứa con trai hắn luôn luôn sủng ái nhất, hắn... Thật sự lòng mang tâm phản nghịch sao? Hắn thật sự mơ ước ngai vàng sao? Hắn đối với phụ thân này, thật sự là bằng mặt không bằng lòng sao?

Chu Nguyên Chương nhắm mắt lại, khuôn mặt già nua lộ ra vẻ thống khổ. Hắn không muốn tin rằng, nhiều năm qua phụ từ tử hiếu lại là diễn cho cả triều văn võ, diễn cho thiên hạ xem. Đứa con trai này tỏ vẻ ôn hòa hiền hậu hiếu thuận, trí dũng song tuyệt, làm hết thảy là vì mưu đoạt ngôi vị hoàng đế!

Chu Nguyên Chương ba mươi năm làm Hoàng đế, xưa nay đối với đại thần nghi kỵ đa nghi, hoài nghi một người là tình nguyện giết sai một nghìn cũng không buông tha một ai. Tới gần bảy mươi tuổi, hắn dám thề với trời, hắn chưa bao giờ đối với con cháu Chu gia có lòng nghi ngờ. Thiên hạ này vốn là thiên hạ của Chu gia, trẫm ban thưởng ngươi thừa kế vương vị, ban thưởng ngươi cẩm y ngọc thực, ban thưởng ngươi vô thượng vinh quang, con cháu Chu gia sao còn không thỏa mãn? Ngươi còn muốn cái gì? Muốn quyền lực? Muốn ngôi vị hoàng đế? Không! Nó không phải ngươi! Nó là của Doãn Văn!

Chu Nguyên Chương đột nhiên mở mắt ra, vẻ mệt mỏi trong mắt hóa thành hai đạo tinh quang sắc bén như lợi kiếm, bầu không khí trầm mặc trong đại điện tức khắc trở nên ngưng trọng.

- Lệ nhi, nói cho trẫm biết, Khất Nhi Cát Tư binh vây Bắc Bình, thật sự không phải ngươi ở sau lưng mưu đồ?
Chu Nguyên Chương lần đầu tiên trong đời dùng ngữ khí âm trầm nói chuyện với con trai.

Chu Lệ toàn thân bất giác run lên, sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, đón ánh mắt Chu Nguyên Chương sắc bén mà che kín sát khí, Chu Lệ lần đầu tiên cảm thấy phụ thân gần đất xa trời này, kỳ thật cũng không phải đơn giản như hắn trong tưởng tượng.

Lập tức Chu Lệ không chút do dự ưỡn ngực, nói:
- Phụ hoàng nếu coi nhi thần thông đồng với địch quốc, nhi thần không nói thêm nữa, nguyện lấy cái chết lấy tỏ rõ trong sạch, phụ hoàng, bảo trọng!

Dứt lời không đợi Chu Nguyên Chương phản ứng, Chu Lệ đứng lên, vẻ mặt vô cùng quyết tuyệt, hung hăng lao tới một cây trụ giống như không muốn sống nữa.

Chu Nguyên Chương cả kinh đột nhiên đứng lên, nét mặt già nua sợ tới mức tái nhợt, dữ dằn quát to:
- Lệ nhi! Không thể lỗ mãng! Người tới!

Vừa dứt lời, ngoài điện liền có vài cấm vệ nhanh chân chạy tới, thấy Chu Lệ lao tới trụ liền nhào tới ngăn hắn.

Nhưng mà Chu Lệ giống như thật sự muốn tìm chết nên cấm vệ có nhanh hơn nữa cũng không cản hắn được.

"Phanh" một tiếng lớn, Chu Lệ đâm đầu vào long trụ chắc chắn, uể oải té trên mặt đất, máu tươi từ trán nhanh chóng chảy ra, từ thái dương chảy xuống sàn điện hòa vào màu thảm đỏ.

Biến cố phát sinh quá mức đột nhiên, Chu Nguyên Chương cả kinh ngã xuống hít một hơi khí lạnh, thấy Chu Lệ té trên mặt đất, giống như đã không có sinh cơ, Chu Nguyên Chương đau lòng kinh hô:
- Lệ nhi ——

Chu Lệ té trên mặt đất không chút phản ứng, vẻ mặt mang theo vài phần không cam lòng cùng vẻ sầu thảm.

Chu Nguyên Chương chỉ vào cấm vệ đang ngơ ngác không biết làm gì cả giận nói:
- Các ngươi mấy tên hỗn trướng còn chờ cái gì? Chạy nhanh tuyên ngự y! Nhanh! Lệ nhi không được cứu sống, các ngươi đều phải chết!

Chúng cấm vệ nghe vậy toàn thân giật mình, tức khắc quay đầu chạy về phía Thái Y Viện.

Khi nói, Chu Nguyên Chương đã bước nhanh đến trước Chu Lệ ngồi xổm xuống, hai tay như cây khô run rẩy đỡ lấy đầu Chu Lệ, hai mắt đục ngầu đầy lệ.

- Lệ nhi, Lệ nhi... Ngươi tội gì như thế! Tội gì như thế a ——

Con trai trước mặt mình muốn chết, lão cuối đời rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu hoa râm, bá chủ thiên hạ thì sao? Hưởng hết nhân gian tôn sùng lại như thế nào? Cảnh buồn bã thê lương như thế há vinh hoa phú quý có thể bổ khuyết ?

Chu Nguyên Chương nghĩ đến đây, càng bi thương, đỡ đầu Chu Lệ gào thét khóc to.

Chu Lệ bị Chu Nguyên Chương tay lay miệng hét rốt cục có vài phần sinh cơ, ngực phập phồng yếu ớt.

Chu Nguyên Chương thấy thế không khỏi đại hỉ, nước mắt chảy ra nói:
- Lệ nhi, Lệ nhi... Ngươi rốt cục cũng tỉnh, trẫm còn chưa chết, ngươi sao có thể đi trước trẫm được? Ngươi đây là bất hiếu! Bất hiếu a!

Lão nhân tóc trắng xoá, giờ phút này khóc đến thương tâm như hài tử.

Chu Lệ rên rỉ một tiếng, mờ mịt mở mắt, máu tươi đỏ ra từ thái dương chảy khắp mặt, Chu Nguyên Chương vội vàng nâng long bào, cẩn thận giúp hắn lau đi vết máu.

Một lát sau, Chu Lệ dần dần hồi thần trở lại, thanh âm khàn khàn nói:
- Phụ hoàng, nhi thần... Không chết?

Chu Nguyên Chương vừa vui vừa giận, vẻ mặt trở nên vạn phần phức tạp, tức giận quát:
- Ngươi đương nhiên không chết! Ngươi tên bất hiếu này, sự tình gì không thể hảo hảo nói, không nên lấy đầu đụng trụ, đây là việc con người nên làm sao?

Chu Lệ lộ vẻ sầu thảm cười, suy yếu nói:
- Phụ hoàng lại hoài nghi nhi thần... Tư thông bắc nguyên, nhi thần không thể biện giải, chỉ có lấy cái chết...

Chu Nguyên Chương nói:
- Phụ hoàng sai lầm rồi, phụ hoàng tin tưởng rằng ngươi! Ngươi mấy lần chinh phạt bắc nguyên, vì Đại Minh ta nhiều lần lập kỳ công, sát Thát tử, trảm đầu sỏ, công tại xã tắc, trẫm không nên hoài nghi ngươi, không nên a ——

Chu Lệ suy yếu nở nụ cười:
- Phụ hoàng nguyện tin nhi thần trong sạch, nhi thần... Chết cũng không tiếc!

Chu Nguyên Chương cả giận nói:
- Sau không cho ngươi xem thường chữ chết! Hán tử ngang tàng đang lúc ưỡn ngực làm người, bễ nghễ thế gian anh hào, sao học nữ tử làm vậy?

- Nhi thần tính nóng như lửa, thà gãy chứa không cong, hôm nay bị phụ hoàng nghi oan, nhi thần ngoài chết ra thì biết làm gì nữa?

Chu Nguyên Chương long lệ rơi không ngừng, ôm đầu Chu Lệ nức nở nói:
- Phụ hoàng tin tưởng ngươi, phụ hoàng tin tưởng ngươi... Lệ nhi, phụ hoàng sẽ hạ chỉ, mệnh ngươi quay về Bắc Bình lĩnh quân, dùng đao kiếm của ngươi đánh đuổi Thát tử ra ngoài Trường Thành, để đám tiếp nhận uy phong hiển hách của Yến Vương, mời cờ Đại Minh ta tung bay trên đại mạc thảo nguyên!

Chu Lệ nhãn tình sáng lên, lập tức lại nhanh chóng ảm đạm, suy yếu nói:
- Đa tạ phụ hoàng tín nhiệm, nhi thần... Nguyện lấy máu tươi trên đầu hôm nay hạ huyết thề! Yến Vương nhất mạch, vĩnh viễn không phản bội hoàng đế! Nếu phạm lời thề, nhi thần nguyện chịu cửu thiên lôi oanh, muôn lần chết không được siêu sinh!

- Hảo! Hảo! Hảo nhi tử, hảo nhi tử a!

Chu Nguyên Chương khóc không thành tiếng, đầu bạc bạc phơ giống như tại hướng thế nhân biểu thị công khai, hắn không phải là vị hoàng đế từng tung hoành thiên hạ, uy phục vũ nội hoài hữu bố y, giờ phút này hắn chỉ là một vị lão nhân đáng thương yêu thương con trai.

Năm tháng như sóng to, anh hùng trôi dạt hết.

Hai ngày sau, Chu Nguyên Chương hạ chỉ, chuẩn Yến Vương Chu Lệ quay về Bắc Bình lĩnh quân, chống lại bắc nguyên Khất Nhi Cát Tư bộ, điều lương thực từ Hà Nam, Sơn Đông, Sơn Tây ba vùng, gần tám vạn quan binh hộ tống đi chinh phạt.

Đạo thánh chỉ này khiến cả triều văn võ tất cả đều ồ lên.

Xuân phường giảng độc quan Hoàng Trừng là người đầu tiên đứng ra phản đối, điểm này Hoàng Trừng cùng Tiêu Phàm nhất trí cách nhìn, Yến Vương là hạng người hổ lang, chỉ có thể giữ ở kinh sư, không thể thả lại đất phong, Chu Nguyên Chương hạ đạo thánh chỉ đó không khác gì thả cọp về núi. Đối với Chu Doãn Văn tương lai lên ngôi vị hoàng đế thập phần bất lợi.

Hoàng Trừng không ngừng dâng mấy đạo tấu chương, đều bị Chu Nguyên Chương lưu lại chưa đưa ra ý kiến phúc đáp.

Khi văn võ toàn triều đang nghi hoặc thì ngay sau đó, Chu Nguyên Chương lại hạ đạo thánh chỉ thứ hai.

Đạo thánh chỉ này đã có chút ý vị thâm trường.

Thánh chỉ nói, Yến Vương lĩnh tám vạn quan binh ba vùng Hà Nam, Sơn Đông, Sơn Tây đánh tan bắc nguyên Khất Nhi Cát Tư bộ, sau đó ba đạo quân này không cần quay về mà đóng quân tại vị trí giao giới giữa ba tỉnh Hà Nam, Sơn Đông, Sơn Tây cùng Bắc Bình phủ, thành lập tân Thiên hộ sở, để ngừa bắc nguyên Thát tử năm sau lại đến. Sau khi giải vây cho Bắc Bình, lệnh Võ Định hầu Quách Anh thống lĩnh binh tướng sĩ ba tỉnh.

Đánh tan Thát tử điều động năm thành tướng sĩ Bắc Bình phủ quay về kinh, từ năm đô đốc phủ khác bổ tân đinh sung nhập Bắc Bình phủ.

Đạo thánh chỉ này khiến các đại thần như lâm vào mộng, có đại thần cẩn thận cuống quít cầm bản đồ xem, vừa thấy không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Hà Nam, Sơn Đông, Sơn Tây, ba vùng đất này ở vị trí nào? Đều lân cận Bắc Bình phủ! Phân biệt ở phía đông, nam, tây Bắc Bình, có thể nói như vậy, ở giao giới với Bắc Bình có tám vạn binh mã, từ một góc độ khác tương đương vây kín đường Bắc Bình nam hạ hoàn toàn. Hơn nữa còn ẩn thành thế vây quanh ba mặt Bắc Bình, một khi Bắc Bình phủ có tiếng gió gì là tướng sĩ ba tỉnh có thể nhanh chóng tiến đánh Bắc Bình.

Đạo thánh chỉ thứ nhất có thể nói là Chu Nguyên Chương đối với Tứ hoàng tử Chu Lệ bày tỏ hoàng ân, đạo thánh chỉ thứ hai tỏ rõ uy.

Thiên tử làm như tòa, đến cùng là có ý gì?

Hắn đến cùng là chuẩn bị vì tước phiên hay quá mức tin tưởng hoàng tử?

Thiên uy không lường được, khi không biết rõ ý Chu Nguyên Chương, tất cả các đại thần đều câm miệng, bao gồm Hoàng Trừng to mồm nhất.

Tiêu Phàm nghe được tin tức này, trầm trọng thở dài, trong lòng một đoàn bóng ma tích tụ. Chu Nguyên Chương phản ứng trong dự kiến của hắn, vừa không đành lòng đối phó con trai, lại lo lắng con trai tương lai tạo phản. Vì thế điều binh vây kín Bắc Bình, tính ra chiêu này mang ý nghĩa chính trị nhiều hơn quân sự. Chu Nguyên Chương ý cảnh cáo Chu Lệ, thả ngươi trở về Bắc Bình, nhưng ngươi cẩn thận một chút, đừng sinh ra tâm tư không nên có.

Đứng ở góc độ Chu Nguyên Chương mà nói, làm như vậy xem như bóp chết lòng phản nghịch của Chu Lệ từ trong nôi.

Nhưng đứng ở góc độ người xuyên việt như Tiêu Phàm mà nói, Chu Nguyên Chương làm như vậy căn bản không có ý nghĩa quá lớn. Hổ đã về núi, long đã nhập hải, giống Chu Lệ kiêu hùng đương thời thì bên ngoài có tám vạn tướng sĩ thì có là gì? Khi nên tạo phản hắn vẫn sẽ làm phản.

Kinh sư khắp nơi rung chuyển là lúc Tiêu Phàm dẫn Trương Tam Phong sư bá tiến cung yết kiến thiên nhan.

Cho dù là Cẩm Y vệ Đồng Tri, mang cái người xa lạ gặp Hoàng đế cũng không phải dễ dàng như vậy, như thường là phải báo với lễ bộ nha môn, sau đó lễ bộ tái xác minh, cuối cùng trình báo thiên tử, thiên tử gật đầu đồng ý tuyên vào, Tiêu Phàm cùng Trương Tam Phong mới có thể tiến cung.

Quá trình rất thuận lợi, Trương Tam Phong chạy tới lễ bộ nha môn, lễ bộ quan viên bảo hắn là kẻ lừa đảo, Tiêu Phàm dẫn hắn đi thì hiệu quả sẽ khác.

Một khi Cẩm Y vệ Tiêu Đồng Tri đã nói hắn là Trương Tam Phong, vậy hắn khẳng định chính là Trương Tam Phong, cho dù hắn không phải, tương lai bệ hạ trách tội, trách nhiệm cũng do Tiêu Phàm gánh cả.

Vì thế lễ bộ quan viên mừng rỡ thuận nước giong thuyền, không nói hai lời liền đăng báo Chu Nguyên Chương, Chu Nguyên Chương nghe nói Trương lão thần tiên danh khắp thiên hạ cư nhiên đến kinh sư, không khỏi vui mừng quá đỗi, lập tức vung tay lên, tuyên vào!

Hôm nay vào giữa trưa, Tiêu Phàm liền dẫn Trương Tam Phong vào cung.

Tiêu Phàm tiến cung rất nhiều lần, lúc này đây cũng là khẩn trương nhất.

Kinh sư triều đình cùng phố phường tất cả đều truyền lưu chuyện xấu hắn cùng Giang Đô quận chúa, không biết Chu Nguyên Chương nghe nói không, nếu nghe nói, hắn có phản ứng gì? Có thể hạ một đao chém gian phu phá hư hạnh phúc gia đình người ta không? Nghiêm khắc mà nói, Giang Đô quận chúa sớm đính hôn với con trai Trường Hưng hầu, Tiêu Phàm bây giờ chính là gian phu câu dẫn lão bà người khác...

Chu Nguyên Chương sẽ đối đãi thế nào với gian phu câu dẫn cháu gái hắn?

Có thể khẳng định là, Chu Nguyên Chương tuyệt đối không khen hắn tán gái có nghề...

Gian phu hiện tại dẫn Tam Phong sư bá, thật cẩn thận ra đi qua cửa Thừa Thiên, đi qua cầu Kim Thủy.

Qua cầu Kim Thủy, Tiêu Phàm thần sắc càng lo sợ bất an.

Nhìn vào bên đường san sát cẩm y cấm quân, sát khí lành lạnh ra tản mát ra nhàn nhạt, Tiêu Phàm có tật giật mình, cứ cảm thấy bọn họ không có hảo ý nhìn vào mình, lập tức càng sợ hãi.

Gian nan nuốt nuốt nước miếng, Tiêu Phàm vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Trương Tam Phong bên cạnh ý đồ giảm bớt áp lực trong lòng.

- Sư bá a... Đồ tôn ngươi thằng nhỏ Vô Kỵ gần đâycó khỏe không?

Trương Tam Phong ngẩn người:
- Ai là thằng nhỏ Vô Kỵ?

Tiêu Phàm cũng ngẩn người:
- Trương Vô Kỵ a, sư bá ngươi lại phát bệnh? Là con trai của đồ đệ Trương Thúy Sơn của người Trương Vô Kỵ nha, khi còn bé đã chịu Huyền Minh thần chưởng...

Trương Tam Phong cố gắng suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói:
- Bần đạo không biết cái gì Trương Vô Kỵ... Sư điệt ngươi phát bệnh? Nói chuyện sao không ra ngô ra khoai gì thế?

Tiêu Phàm vội la lên:
- Ngươi mới phát bệnh đó, đồ tôn trâu bò như Trương Vô Kỵ ngươi cũng quên? Ngươi trong đầu đến cùng còn nhớ rõ cái gì? Trương Vô Kỵ không nhớ rõ, kia Triệu Mẫn ngươi nhớ không? Huyền Minh nhị lão nhớ rõ không? Minh giáo nhớ rõ chứ?

Tiêu Phàm lôi cả đống vấn đề ra hỏi như pháo dàn, Trương Tam Phong liên tiếp lắc đầu, vẻ mặt mê man, Tiêu Phàm càng hỏi, hắn thần sắc càng cổ quái, đến cuối cùng, Trương Tam Phong nhìn Tiêu Phàm ánh mắt giống đang nhìn một kẻ điên...

Tiêu Phàm gấp đến độ một dậm chân, cả giận:
- Ngươi sống hơn trăm tuổi kiểu gì vậy ? Này cũng không nhớ rõ, kia cũng không nhớ rõ... Diệt Tuyệt sư thái ngươi còn nhớ chứ?

Trương Tam Phong ngẩn người, tiếp theo nhãn tình sáng lên, ánh mắt lại tản mát ra quang mang háo sắc:
- Sư thái gì? Bao nhiêu tuổi? Điện nước ngon lành chứ?

Tiêu Phàm:
...

...

...

Oán hận chà chà chân, Tiêu Phàm đau lòng nói:
- Sao ngươi lại quên toàn bộ rồi? Năm đó Trương Vô Kỵ là đồ tôn ngươi đắc ý nhất a, giáo chủ Minh giáo, nhất thống võ lâm, ngay đương kim thiên tử cũng từng là thủ hạ của hắn... Ai!

Trương Tam Phong mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nói:
- Không ngờ còn có chuyện này?

Tiêu Phàm miễn cưỡng gật đầu, phờ phạc nói:
- Quên đi, chuyện này không đề cập tới, ta cảm thấy ngươi đầu óc bị lão hóa, cái gì cũng không nhớ rõ, nói nhiều hơn với ngươi cũng không tốt...

Vào Hoàng thành, xuyên qua Ngọ môn, trải qua nội phủ chư khố, hai người rất nhanh liền tới Võ Anh điện nơi Chu Nguyên Chương thường xuyên tiếp kiến đại thần.

Hoạn quan tiến điện bẩm báo lúc sau, Chu Nguyên Chương tuyên vào.

Tiêu Phàm sửa sang lại quan phục, sau đó lại tiến đến bên Trương Tam Phong nhẹ giọng nói:
- Sư bá, đây là yết kiến thiên tử, đợi một lúc ngươi đừng nói lung tung, nếu không liền quân tiền mất nghi, phải chém đầu tru tộc...

Trương Tam Phong ha ha cười nói:
- Yên tâm đi, bần đạo thần tiên cũng gặp qua, huống chi chỉ là một Hoàng đế...

Tiêu Phàm cực kỳ hoảng sợ:
- Chỉ là "một Hoàng đế"?

-... Được rồi, đường đường một Hoàng đế.

Tiêu Phàm hiện tại mới cảm thấy có chút hối hận, mình có phải là ăn no rỗi việc tìm đại phiền toái cho mình nha? Nguyên bản lão Chu còn không muốn giết mình, kết quả Trương Tam Phong trêu chọc hắn tức giận, không giết cũng phải giết...

Hoạn quan trước cửa điện lớn giọng xướng tên, tên đã lắp vào cung, hối hận cũng không còn kịp rồi, Tiêu Phàm đành phải thu lại biểu tình vừa rồi, cung kính mang theo Trương Tam Phong vào đại điện.

Trong điện, Chu Nguyên Chương mặc Minh Hoàng Long bào, tóc hoa râm cẩn thận tỉ mỉ chỉnh tề, nhìn thấy hai người sau, Chu Nguyên Chương mắt cũng chưa liếc Tiêu Phàm một lần, đối với Trương Tam Phong phá lệ chắp tay lên, ha ha cười nói:
- Vị này chính là dân gian tố có tiên danh Trương lão thần tiên?

Trương Tam Phong trên dưới dò xét Chu Nguyên Chương một phen, sau đó trầm ngâm không nói.

Chu Nguyên Chương thấy Trương Tam Phong không nói một lời, tức khắc khẽ nhăn mi.

Tiêu Phàm toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, gấp giọng nói:
- Sư bá, nhanh hành lễ nha! Quỳ lạy lễ...

Trương Tam Phong nhìn Tiêu Phàm, nói:
- Vì sao phải quỳ lễ?

Tiêu Phàm sắp khóc:
- Bởi vì hắn là thiên tử...

Trương Tam Phong nghe vậy trong mắt bắn ra tinh quang, tinh thần rung lên nói: - Ngươi chính là đương kim thiên tử?

Chu Nguyên Chương mặt mỉm cười, hòa ái lại không mất uy nghiêm gật gật đầu.

Trương Tam Phong vuốt chòm râu, dùng một loại tư thái phi thường cao ngạo nhìn vào Chu Nguyên Chương, sau đó chỉ chỉ Tiêu Phàm, nói với Chu Nguyên Chương: - - Nghe hắn nói... Ngươi là thủ hạ của đồ tôn ta?

...

...

Trong đại điện phi thường yên tĩnh.

Chu Nguyên Chương nét mặt già nua biến thành màu đen:
-...

Tiêu Phàm rơi lệ đầy mặt:
-...