Đại Minh Vương Hầu

Chương 128: Đám ô hợp

Trung đối lập với gian. Trung thần là từ trái nghĩa của gian thần.

Gian thần đại biểu cho cái gì?

Tham lam, giả dối, chuyên quyền, mưu lợi, hãm hại trung lương, phá hoại triều cương…

Những điều này là nghĩa xấu.

Có thể khẳng định là không có ai nguyện ý làm gian thần, cho dù bản chất của hắn còn tệ hơn nhưng hắn nhất định sẽ không thừa nhận mình là gian thần, tương phản trong lịch sử càng là gian thần thì lại càng cố kêu gào mình là trung thần, ai dám nói hắn không phải trung thần hắn sẽ giết kẻ đó, lừa người khác cũng tốt mà lừa bản thân mình cũng tốt. Tóm lại cho dù là ai thì cũng sẽ không chủ động chụp lên đầu mình cái mũ “gian thần”.

Bất quá Tiêu Phàm lại là ngoại lệ.

Hắn thực không ngại người khác nói mình là gian thần hay trung thần, hắn đối với khái niệm gian và trung vô cùng mơ hồ, người khác khen hắn là trung thần hắn cũng không đắc chí hay có kẻ chỉ vào mặt hắn mắng gian thần hắn cũng sẽ không tức giận.

Trung hay gian thì cũng chỉ là lời nói từ miệng người khác, cùng mình có quan hệ gì? Thế giới phức tạp như vậy, chỉ dùng hai chữ trung, gian là có thể nói hết sao? Trên đời này người tốt cùng người xấu chẳng lẽ toàn bộ thiên hạ chỉ có hai loại này?

Tỷ như có người trên đường thấy một vị lão nãi nãi muốn qua đường, liền chạy qua giúp, ngươi sẽ nói là tốt? Nhưng nếu vị lão nãi nãi kia căn bản không muốn qua đường, kẻ tốt bụng kia vẫn ép rồi đi qua đến một chỗ nào đó liền bắt cóc tống tiền. Lúc đó ngươi nói hắn là người tốt hay xấu?

Không rõ chân tướng thì hắn chính là người tốt nhưng chỉ có vị lão nãi nãi kia trong lòng mới rõ hơn ai hết, người tốt a lần sau đừng để ta gặp phải ngươi bằng không ta sẽ kêu nhi tử, con cháu đánh chết mới thôi. Hoàng Trừng kỳ thật chính là loại người này, hắn cho dù có làm chuyện xấu thì vẫn to son trát phấn lên, một câu “Trung thần hại nước hại dân “ vô cùng chính xác với hắn.

Lại ví dụ một lão nãi nãi muốn qua đường, lần này là lão nãi nãi thực sự muốn đi, liền có một người tốt nhiệt tình hào phóng giúp đỡ nãi nãi, trước khi đi lại còn lễ phép tạm biệt.

Đây là người tốt a? Nhưng nếu vị hảo nhân này sau khi lão nãi nãi đi khỏi, tự nhiên cong người hung hăng ói mật xanh mật vàng trên đường, khiến cho người khác vừa nhìn thấy đã cảm thấy ghê tởm, vậy ngươi còn nói hắn là tốt hay xấu?

Tiêu Phàm đại khái thuộc về loại này. Quốc gia đại sự trung nghĩa cơ bản không thành vấn đề nhưng lại khiến cho người khác ghê tởm, cảm thấy bại hoại… Loại người này khiến cho hắn không thể đánh giá mình.

Bất quá Tiêu Phàm cũng không ngại bị xưng hô là gian thần hay trung thần nhưng không có nghĩa là các đại thần khác cũng vậy.

Các đại thần mười năm gian khổ học tập, vất vả thi cử, trăm đường khổ cực mới bò lên được chức vị như ngày nay, ai lại muốn mình được chụp một cái mũ gian thần lên đầu?

Sắc mặt của mọi người vô cùng phức tạp, bỗng nhiên Giải đại học sĩ rụt rè giơ tay lên.

Tiêu Phàm vẻ mặt hiền hòa, thấy thế vội vàng nói:
- Giải học sĩ cứ nói ra suy nghĩ của mình? Ngươi cứ việc nói, người tham dự đều là những đại thần đức cao vọng trọng, ta từ trước đến nay cũng chuyên dùng đức thu phục người…

Giải Tự tức gì trong lòng liền khinh bỉ, lấy đức thu phục người? Không được ngươi chẳng phải liền đánh sao?

- Ta…. ta không phải gian thần…
Giải Tự yếu đuối nói.

Đám đại thần cũng liền sôi nổi gật đầu tán thành.

- Đúng, chúng ta rõ ràng là trung thần cùng chung chí hướng như thế nào mà trong miệng Tiêu đại nhân lại thành gian thần a?

- Đúng vậy, chúng ta trung với hoàng đế với xã tắc như thế nào lại là gian thần? Rõ ràng là trung thần trong trung thần…



Tiêu Phàm thở dài, quả nhiên gian thần vĩnh viễn sẽ không thừa nhận mình là gian thần, xem ra trên dưới rất khó có thể một lòng.

- Các vị đại nhân, ta nói chúng ta là gian thần lời này tất nhiên không phải do ta nói ra, đây nguyên bản là do Hoàng Trừng đại nhân nói..
Tiêu Phàm không nghĩ ngợi nhiều liền đem cái mũ lớn này chụp lên đầu Hoàng Trừng.

Trong phòng đám đại thần dường như lúc này đã tìm được một điểm thống nhất, tức thì quần chúng phẫn nộ, tất cả đều chung một đối thủ.

- Phi, Hoàng Trừng lão già kia, ra vẻ đạo mạo hơn người, suốt ngày kêu gào cái gì mình là trung thần, kỳ thật lão già cổ hủ ấy cũng chỉ lén trước mặt bệ hạ ra vẻ trung tâm, so về trung thành hắn so với chúng ta được sao?

- Đúng, đúng nói rất có lý, Hoàng Trừng lão già này đúng là như vậy…

Tiêu Phàm nhân cơ hội tát nước theo mưa:
- Ai nói là không phải chứ? Hoàng đại nhân vẫn nói chúng ta là gian thần, là tai họa của triều cương, hơn nữa còn nói có yêu nghiệt hoàng hành trong triều, hắn nói vậy chẳng phải mắng chúng ta là yêu nghiệt sao? Thật khiến người khác tức giận.

Quần thần nghe vậy tức thì nổi giận đùng đùng.

- Hắn mới là yêu nghiệt, cả nhà hắn là yêu nghiệt.

- Cả triều chỉ có hắn là người, chúng ta là yêu nghiệt, hắn trong mắt còn có bệ hạ sao? Còn có triều đình sao?

- Chúng ta cho dù là yêu nghiệt nhưng cũng là yêu nghiệt trung với bệ hạ, Hoàng Trừng hắn là người cũng là người xấu.

Tiêu Phàm mạnh mẽ gật đầu, đồng ý nói:
- Nói cho cùng, làm yêu quái cũng như làm người đều giống nhau, phải có một lòng trung thành, chỉ cần như thế chúng ta đã không phải là yêu..

Quần thần nghe vậy liền hỏi:
- Vậy là cái gì?”

Tiêu Phàm ngữ khí trầm ổn nói:
- Là nhân yêu.

Mọi người “….”





Đám gian thần cảm xúc dâng trào, Tiêu Phàm dùng vài câu đã châm ngòi thành công, Tiêu Phàm đối với kết quả này rất vừa lòng.

Bất luận là thương giới hay quan trường nếu muốn cùng người khác đồng minh, đạt tới trình độ cùng tiến cùng lui, nếu chỉ dùng miệng lưỡi để mượn sức thì hoàn toàn vô dụng, trên đời này có một thứ là vĩnh hằng đó chính là lợi ích.

Chỉ có lợi ích mới đem người ta gắt gao buộc chặt lại với nhau, cho dù có muốn tách ra cũng không được.

Tiêu Phàm trong lòng vô cùng rõ ràng, nếu muốn tại triều đường thành lập đảng phái thuộc về mình thì chỉ có dùng lợi ích mới có thể lôi kéo bọn họ, mới có thể lấy được sự đồng tâm cùng tiến cùng thoái

Cho nên chỉ cần có lợi ích trói chặt bọn họ mới có thể cột chặt họ lên cùng một chiếc thuyền.

Những đại thần này cần lợi ích gì?

Chức vị đến mức này thì vàng bạc châu báu tất nhiên là sẽ không thỏa mãn bọn họ, cái bọn họ cần chính là quan tước.

Làm quan nhỏ thì hy vọng được thăng làm quan to, nếu là đại quan thì mong có thêm tước vị, ham muốn của con người luôn luôn là vô cùng vô tận, chỉ cần có được lợi ích thì về sau tiếng nói của Tiêu Phàm trong triều đối với bọn họ đều sẽ là lời vàng ý ngọc, liều mạng ủng hộ, cho dù có phải trở mặt thành thù với đám người Hoàng Trừng thì bọn họ cũng sẽ không chùn bước.

Tiêu Phàm vì cái gì mà muốn làm như vậy? Vì cái gì mà muốn thành lập thế lực cho riêng mình.

Rất đơn giản, hắn không muốn sau khi Chu Doãn Văn đăng cơ lại bị đám mọt sách như Hoàng Trừng làm cho mất cả giang sơn.

Nếu không có Tiêu Phàm thì dòng lịch sử sẽ vẫn như cũ, người ngồi lên long ỷ sẽ ngồi sau đó sẽ bị soán vị, nhưng hiện tại Tiêu Phàm đã đến đây hắn tuyệt không cho phép lịch sử tiếp diễn, hắn muốn chống lại lão thiên, muốn bánh xe lịch sử phải đổi hướng, đi theo hướng mà Tiêu Phàm hắn muốn.

Người xuyên việt đều có khát vọng mãnh liệt như vậy, cái gì thăng quan phát tài mọi thứ đều là vô nghĩa, đạo lý này rất đơn giản, nếu không thể thay đổi được lịch sử thì hắn xuyên không để làm gì? Ngẫm lại kiếp trước, hắn ghé vào tửu quán ven đường, sau đó uống rượu cuối cùng say đến chết, cuối cùng xuyên việt đến đây, hắn vất vả một chuyến là vì cái gì? Còn không phải là để thay đổi lịch sử, là để lưu danh sử sách kể cả bêu danh cũng được.

Mắng một hồi, ánh mắt của tất cả mọi người lại nhìn về phía Tiêu Phàm, bọn họ biết Tiêu Phàm gọi bọn họ tới đương nhiên không phải chỉ để ăn uống, dù sao cũng còn phải có một lý do gì đó.

Tiêu Phàm thở dài, thanh âm trầm thấp nói:
- Các vị đại thần hẳn đều biết, long thể của thiên tử càng ngày càng kém, bất kính một chút chỉ sợ ngày tháng của hoàng đế cũng không còn nhiều, Hoàng thái tôn điện hạ sau khi hoàng đế băng hà sẽ lên thay tương lai nếu Hoàng thái tôn điện hạ đăng cơ thì liệu đám người Hoàng Trừng có thể sẽ gây sóng gió gì hay không? Đừng quên trong mắt của Hoàng đại nhân đám người chúng ta chính là một đám gian thần chuyên môn gây rắc rối cho triều đình trong khi đó Hoàng thái tôn điện hạ đối với Hoàng Trừng từ xưa đến nay đều là nói gì nghe nấy, tương lai nếu Hoàng Trừng trước mặt tân hoàng nói lời gièm pha, tiền đồ của chúng ta lúc đó chỉ sợ rất đáng lo a…

Quần thần vẻ mặt sợ hãi, lời nói của Tiêu Phàm đã đề tỉnh bọn họ, bọn họ vốn luôn chỉ lo cân nhắc xem làm thế nào để thăng quan nhưng lại không nghĩ đến thiên tử nay thân mang bệnh, chỉ sợ sớm sẽ về chầu tiên vương, tân hoàng sau khi lên ngôi thì đối với bọn họ được thăng quan, giáng chức hay bị tẩy trừ cái này còn chưa biết được.

Tiêu Phàm đem biểu tình của mọi người thu vào trong mắt, tiếp tục nói:
- Cho nên để lão già Hoàng Trừng kia không thực hiện được những gì hắn muốn, chúng ta phải phòng ngừa chu đáo.

Mọi người trong lòng vô cùng lo lắng, nhất là Như Thụy. Hắn bởi vì đã từng suýt chết trong ngục của Cẩm Y Vệ vì thế đương nhiên không muốn hưởng lại một lần nữa.

- Tiêu đại nhân, xin hỏi làm thế nào để phòng ngừa? Đại nhân có thể nói không? Như Thụy cẩn thận hỏi.

Tiêu Phàm cừoi hắc hắc nói:
- Rất đơn giản, chỉ cần làm cho Hoàng Trừng dưới quyền của ta, người cổ hủ như vậy mà đứng đầu triều đình thì xã tắc của Đại Minh làm sao có thể bình yên? Dân chúng sẽ sống được sao?

- Làm thế nào để cho hắn phải ở dưới?

Tiêu Phàm cười nói:
- Cái này ta cần mọi người đồng tâm hiệp lực, nếu tất cả mọi người cùng hợp sức thì sợ gì không đánh đổ được Hoàng Trừng? Các vị, quyền lực của triều đình hôm nay đại bộ phận đều do đám trung thần nắm giữ, đối với quốc gia cũng không phải là một việc tốt, một đám mọt sách chỉ biết máy móc xử lý sự việc thì xã tắc giang sơn làm sao có thể ổn định, vì thế chúng ta nhất định phải ở trên bọn họ, cho đám vẫn tự coi mình là người trung nghĩa là trung thần đó nằm ở dưới.

Tiêu Phàm nước miếng văng tung tóe, miệng nói tay vung hai mắt tỏa sáng, khuôn mặt lộ ra vẻ tham lam khiến cho không ít người âm thần nuốt nước miếng.

Tiêu Phàm thấy vậy trong lòng nhất thời cảm thấy buồn cười, hắn biết nói nhiều như vậy nhưng chốt lại cũng chỉ một câu cuối khiến cho đám đại thần này động tâm.

Quyền lực, quả nhiên là thứ tốt a.

Tiêu Phàm đối với phản ứng của mọi người làm như không thấy, vẫn tiếp tục nói như hát:
- … vì thế chúng ta nhất định phải đoàn kết, chỉ có đoàn kết cùng tiến cùng lùi thì đám người kia mới không thể làm gì chúng ta, các ngươi mau ngẫm lại, trong lịch sử mỗi khi tân hoàng đăng cơ triều đình tất lâm vào một mảnh hỗn loạn, tranh nhau đoạt quyền lực, đủ loại quan lại bị thanh trừ cũng như được phong thưởng, gần như một cuộc nội chiến đẫm máu, chúng ta nếu không đoàn kết thì đám người kia chẳng phải là cơ hội dìm chúng ta sao? Các vị không hy vọng rằng tương lai chúng ta sẽ bị lưu đày ngàn dặm, thậm chí kết cục đầu rơi máu chảy chứ? Còn có Lại bộ, Lễ bộ, Hình bộ, Công bộ, còn có Đô sát viện, Đại Lý tự, Thái Thường tự, Thái phó tự, thông chính sử ty, quyền hành phong phú như vậy chẳng lẽ chúng ta không nên sớm chuẩn bị sao?

Mọi người nghe xong, gương mặt dần dần đỏ bừng, hô hấp cũng có chút dồn dập.

Tiêu Phàm tiếp tục chậm rãi châm ngòi:
- Cho nên, các vị đại nhân phải tranh thủ cơ hội cùng đối kháng với đám người kia đến cùng, đừng để ý đến bọn chúng mắng chúng ta là gì, cứ ưỡn ngực mà sống, đám người bọn họ so với chúng ta thì cũng hơn được cái gì, còn chưa biết ai sạch ai bẩn.

Mọi người tinh thần phấn chấn, đồng loạt đứng dậy, hùng tâm bừng bừng kêu lên:
- Tiêu đại nhân nói đúng, chúng ta căn bản không phải là gian thần, bọn chúng mới chính là gian thần.

Vừa dứt lời, Trương quản gia từ bên ngoài chạy vào khom người bẩm:
- Lão gia, thái tôn điện hạ tới…

Đám gian thần vừa nãy còn oanh oanh liệt liệt, vô cùng hỗn loạn, giờ phút này oanh một tiếng đều vô cùng hoảng sợ, cả đám đều sợ hãi ôm đầu tìm địa phương trốn, chỉ trong chốc lát đã có người kêu đau, kẻ gặp trở ngại.

- A nhanh trốn đi, nếu để thái tôn điện hạ thấy sau này hẳn không tốt…”

- Chúng ta như vậy coi như lén lút kết bè cánh, nhanh mau chui xuống dưới bàn…

- Giày của ta? Là ai giẫm lên chân ta…

- Ai nha, dưới bàn đã chật rồi, vị đại nhân này người mau đi ra chỗ khác trốn đi…

- Ai đưa chân lên miệng ta vậy? Mau bỏ ra a…

….

Đâm quàng đâm xiên một lúc, Tiêu Phàm đã sớm khóc không ra nước mắt, vẻ mặt bi thương.

Đám người này còn gì là gian đảng, chính là một đám ô hợp a…

Tiêu Phàm đang thất vọng thì đã thấy Giải Tự đứng ở đối diện hắn, bộ dáng như Lã Vọng buông câu, không sợ sóng gió.

Tiêu Phàm hai mắt sáng ngời, nhìn không ra tiểu tử này lúc mấu chốt lại có thể bình tĩnh như vậy, người này bình thường đều vô cùng yếu ớt chẳng phải là giả vờ sao? Nếu như vậy thì hắn là người che dấu thật sâu a, đến lúc thích hợp mới lộ ra…

- Ngươi như thế nào lại không trốn?
Tiêu Phàm tò mò hỏi Giải Tự.

Giải Tự bất lực nhìn Tiêu Phàm run run môi, ngữ khí tựa hồ sắp khóc nói
- … Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao? Nhưng những chỗ trốn tốt đều bị bọn họ chiếm cả...

Tiêu Phàm chút nữa thì ngất.

Bưng một chén rượu nhỏ lên, Tiêu Phàm chỉ vào trong bộ dáng ung dung nói:
- Nếu không ngươi chui vào đây đi…

- Quá nhỏ, chui không được…
Giải Tự vẻ mặt cầu xin.

- Ngươi bé như vậy, chui vào nhất định được.”

Giải Tự hốc mắt ửng đỏ, hai tay giơ lên trời bi thiết nói:
- Tử thần à, dẫn ta đi đi….



Giương mắt nhìn vào Trương quản gia, Tiêu Phàm hỏi :
- Thái tôn điện hạ đâu?

Trương quản gia đối với chúng nhân trong phòng tựa như không nhìn thấy, giọng nói phi thường bình tĩnh:
- Lão vừa nãy nói còn chưa xong, thái tôn điện hạ sau khi nghe lão nói ngài hôm nay có khách liền nói không tiện quấy rầy, ngày mai sẽ đến, vì thế thái tôn điện hạ ngay cả cửa cũng chưa vào, đã đi rồi…

Chúng thần lập tức từ dưới bàn, bên dưới chậu hoa, đằng sau giá sách… chui ra, cả đám bộ dáng chật vật, vẻ mặt xấu hổ…

- Kỳ thật… chúng ta căn bản không phải trốn, chúng ta ở một chỗ uống rượu, tán gẫu cái này cũng không phạm vào vương pháp a.
Binh bộ thượng thư vuốt râu nói.

Chúng thần tức thì cuống cuồng phụ họa:
- Đúng là như vậy.

- Chúng ta là trung thần, trung thần tụ tập một chỗ cùng chỉ thảo luận trung tâm với triều đình cùng bệ hạ, chẳng những không phạm vương pháp mà còn nên cổ vũ a, cho nên chúng ta căn bản không cần trốn, các ngươi thấy, ta đâu có trốn…
Giải Tự cũng tát nước theo mưa, vênh mặt nói.

Mọi người ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

- Tiêu đại nhân, quản gia của ngươi thật không biết làm việc, ta sẽ giới thiệu một quản gia khác không bị nói lắp cho ngươi…

Trương quản gia trợn mắt muốn ngất.

Tiêu Phàm cười gượng:


**********************************************

Sau khi đám đại thần đi khỏi, Tiêu Phàm ngồi một mình trong phòng khách, cực khổ suy nghĩ.

Nguyên bản hắn đối với sự tình hôm nay vô cùng hài lòng, nhưng sau đó một đám người chui chui rúc rúc đã làm cho hắn thất vọng, gian thần vĩnh viễn là gian thần. Không có khả năng như Hoàng Trừng dám hiên ngang đối mặt, cũng như kẻ trộm chỉ cần nghe tiếng còi cảnh sát đã thấy giật mình, tất cả đều thiếu một thứ rất quý giá, đó là chính khí.

Cùng đám người này hợp tác Tiêu Phàm cảm thấy có chút bi ai, đồng thời lại cảm giác được nguy cơ, không thể hoàn toàn trông cậy vào đám người này, muốn sống lại triều đường thì phải dựa vào chính mình, cố gắng đề cao thực lực cá nhân của mình, đám gia hỏa kia mặc dù miệng thì bô bô chính nghĩa nhưng chỉ sợ nếu gió thay đổi hướng thì bọn họ sẽ chạy so với thỏ còn nhanh hơn.

Đạo đức không có trong thế giới, chính nhân quân tử như hắn sao có thể sống?

Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng tuyệt vọng, đi tìm sư phụ học võ công…

Nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thật sư phụ cũng không thể dựa vào, trên đời này quả thực không có ai có thể dựa vào được.

Cầu người không bằng cầu mình, thôi thì làm cái ná thun, sau này nó sẽ bảo mệnh cho mình.