Đại Mĩ Nữ Truyền Thuyết

Chương 2: Chương 2 Gặp Mặt Vương Gia



_hì hì !_ Ngọc Mạn bẽn lẽn cười lại. Chợt ta thấy một cô nương trang điểm lòe loẹt bước đến. _muội muội, ai vậy?_ theo hướng tay ta chỉ, Ngọc Mạn à lên một tiếng : _đó là con gái của hữu thừa tướng, tuy là thừa tướng với nhau cả nhưng phụ thân ả thua kém hơn phụ thân chúng ta nhiều. Ả tên Giả Nam Hi, ả ta luôn ghen tị với sắc đẹp của tỉ nên luôn tìm cách hạ nhục tỉ. Vụ tỉ ngã trên thảo nguyên là do ả làm đó. Chắc giờ bị phụ thân ép đi xin lỗi chúng ta rồi!. “Thì ra là người đã ép ta phải thành ra như vậy, ghét quá!” Nam Hi tiến tới, dùng một điệu bộ xấc xược nói:
_cuối cùng đại mĩ nhân của tôi đã tỉnh dậy rồi! Cho tôi có thể xin lỗi không?
Lúc này trông Nam Hi mặt mày cạu cọ rất khó coi. Ta chỉ mỉm cười cho có lệ: _vâng nếu Nam Hi tỉ đây muốn!
_hừ, chỉ vì sắc đẹp mà muốn kênh kiệu ư? Đúng là cái đồ giả tạo thấp kém!
_ngươi nói ai là giả tạo thấp kém? Tỉ tỉ của ta là con gái của chị vua sinh ra, còn người chỉ con gái của người thường dân sinh ra. Thử hỏi ai thấp kém hơn? Còn nữa cậu của chúng ta là vua của đại quốc, làm sao ngươi có thể sánh kịp_ Ngọc Mạn xổ ra một tràng đáp lại

Bây giờ chắc Nam Hi đã tức đến độ xì khói liền thùng thằng bỏ đi. Ngọc Mạn giục: _ chúng ta mau đi thôi, phụ thân đang chờ _ um_. Cuối cùng, đích đến là một cái đài bên cạnh hồ lớn, ở đấy có một người đàn ông trung niên, phong thái đĩnh đạc. Chắc đây là phụ thân rồi! Chúng ta vội hành lễ: _tiểu nữ tham kiến phụ thân_ được rồi, đứng lên đi! Các con hãy lại đây ngồi!
_ta gặp các con vì có chuyện muốn nói. Trắc Cơ, vì Mộc quốc có chuyện quân sự nên đám cưới của con và nhị vương gia tuần sau sẽ tổ chức, ngày mai vương gia đến phủ. Con lo mọi chuyện cho thật tốt!
_vâng con xin nghe phụ thân_ tuy ngoài miệng ta nói thế nhưng trong lòng hét lên rằng: má ơi sao lại thành ra như vậy? Con k muốn thành thân đâu, thực sự con chỉ mới 17 tuổi thôi mà Huhuhuhu...
_Mạn nhi, tháng sau con sẽ thành thân với tam vương gia của Thủy quốc! Mọi việc ta mong con suy xét kĩ, chỉ sợ con nông nỗi!
_phụ thân đừng lo ạ!_ Ngọc Mạn cúi người trả lời
Bây giờ ta mới hiểu quyền lực sâu xa câu nói ‘cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy’.
“Không hiểu ngày hôm nay tới sao mà sớm vậy” _ta vừa vươn vai vừa ngẫm nghĩ. Miên Miên đưa đến cho ta chậu nước rồi thúc giục: _tiểu thư ơi, mong người
nhanh lên ạ, hôm nay vương gia Mộc quốc đến, người chậm trễ là Miên nhi bị phạt
ngay! _ “hả cái j, hôm nay tên tóc trắng sắp làm vỡ vụn đời xử nữ của ta tới, vậy mà quên khuấy”. Mọi thao tác được làm nhanh, trong nửa canh giờ mới tạo ra được một con búp bê chính cống như ta. “tiểu thư người thật tuyệt vời, chàng trai nào mà k đốn tim mới lạ”_mọi người hầu xung quanh tấm tắc khen

_thôi được rồi đó chúng ta đi
Phụ thân, nương, muội muội, đệ đệ, ta và mọi gia nhân ra đúng ngoài cổng chính để đón vương gia. Chuyện này đã khiến ta gần như gãy chân :”hừ cái tên oan gia nhà ngươi, bổn tiểu thư ta chưa bao phải chờ ai lâu như vậy”. Có tiếng nói vọng vào: “vương gia tới...ới...ới”. Một con tuấn mã sừng sững tiến tới, phụ thân ta niềm nở tiếp đón: _cung kính vương gia! Mời người cùng thuộc hạ vào phủ nghỉ ngơi! Ta nhìn vị vương gia kia: y như lời đồn thực đẹp trai, mái tóc màu trắng toát lên sự cao quý. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt màu tro lạnh lùng, ta chợt rùng mình. Nương đẩy nhẹ ta, thầm bảo:”con hãy tới thỉnh an vương gia mau”. Ta nhẹ nhẹ bước tới vương gia, cúi xuống:
_nữ nhi xin thỉnh an nhị vương gia. Nữ nhi là con gái của Tả thừa tướng, tên Võ Huyền Trắc Cơ!
_ừm_một tiếng ngắn gọn. Ta vôi đứng lên. Hìa tay & hạ giọng: _mời vương gia! Sau khi đã bày tiệc, phụ thân ta nói:
_mục đích buổi tiệc hôm nay để chào mừng vương gia Mộc quốc đến và chúc mừng hôn sự của nhị vương gia với con gái của ta sẽ diễn ra sau 3 ngày nữa! Còn bây giờ ta xin khai tiệc!
Khai tiệc rồi cx có lúc tiệc tàn, mọi người ra về hết. Nhiệm vụ cuối ngày của ta là dẫn vị hôn phu tương lai tới phòng nghỉ. Nhấc chiếc đèn lồng đã thắp sáng, ta cung kính tới chỗ Khuất Anh Triệt:

_xin mời vương gia theo tiểu nữ đến phòng nghỉ
Nói đoạn, hắn kéo ghế lướt qua ta như xem ta là ngọn gió. Hắn đi nhanh dễ sợ, ta phải đi nhanh mới đuổi theo kịp. “ấy vương gia người đi sai hướng rồi, bên này a”
_k phải ta đi sai mà ta cố tình đi vậy_ nói xong hắn quay lại ép ta vào tường, dùng tay bóp cổ ta _muốn làm vương phi của Anh Triệt này sao, đâu có dễ, phụ nữ chẳng qua làm ấm giường, ngươi cũng đâu có khác.
“cái j tên oan gia chết tiệt, xem ta là đồ chơi của hắn sao?”