Bùi Thanh chỉ về một hướng: “Anh nhìn bên kia đi!”
Tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ, thì thấy ánh đèn pin của cậu ta chiếu thành một đường thẳng, phía trước toàn là giá thép bọn Nhật dùng để đặt máy
móc, số lượng nhiều không kể xiết, thoạt nhìn thì có vẻ bị đặt ngổn
ngang khắp nơi, nhưng nếu dùng ánh sáng đèn pin để làm thước đo, thì
phát hiện những chiếc giá này thực ra được đặt vô cùng ngay ngắn.
Tất cả giá thép đều được xếp thành một đường thẳng theo từng góc độ nhất
định. Nếu chỉ nhìn chúng đặt trên đám đá vụn mà không có gì tham chiếu
thì đúng là không thể nhận ra nổi.
Tôi lại nhìn về phía đèn pin mà tôi chiếu vào khi nãy thì thấy cũng vậy, các giá thép được xếp thành những hàng thẳng tắp.
Hai đường thẳng ấy tạo thành một cặp đường thẳng song song.
Nhưng ngoài mấy giá thép này ra thì trong khu vực phía ngoài hai đường bình hành còn có một số giá thép khác nằm tản mát.
“Họ xếp như vậy nhằm dụng ý gì?” - Tôi vẫn chưa hiểu.
“Đó là đường chạy của máy bay!” - Bùi Thanh nói với vẻ đầy chắc chắn.
Tôi nhìn đám đá vụn nằm giữa hai đường bình hành, mỉa mai: “Đường chạy tự sát của máy bay sao?”
“Chỉ là chưa xây dựng hoàn chỉnh mà thôi!” - Cậu ta soi đèn vào mấy loại máy móc đặt trên giá - “Đây là bàn đèn tín hiệu công suất lớn, cả đường
chạy này bị dốc xuống vì chiều dài ở đây không đủ, chỉ khi dốc xuống thì mới có thể đạt được hiệu quả trở thành đường chạy lớn nhất đủ sức cho
máy bay đáp xuống trong cùng một diện tích.”
“Thế những cái kia là gì vậy?” - Tôi chỉ vào mấy giá thép phía ngoài đường bay, hỏi.
“Anh chưa bao giờ được đi máy bay quân dụng vào buổi tối à? Đó là đèn tín
hiệu phụ trợ.” - Cậu ta nói - “Tôi từng nhìn thấy chúng ở Karamay.”
Bởi cơ sở lý luận của cậu ta tốt, lại thường xuyên bay cùng tổ chuyên gia
nên các hạng mục cậu ta được tham gia cũng quan trọng hơn tôi rất nhiều. Các giếng dầu ở Karamay thường xuyên xảy ra vấn đề về địa chất, thường
xuyên cần tổ chuyên gia đến kiểm tra nên cậu ta có nhiều cơ hội lui tới
sa mạc Gobi ở vùng tây bắc, và chỉ khi ra vào những nơi đó mới được nhìn thấy các sân bay quân dụng.
Nghe cậu ta nói thì có vẻ đang khoe
khoang, nhưng tôi biết cậu ta không hề có ý đó, Bùi Thanh tiếp tục:
“Không gian sau đập quá nhỏ hẹp, xem ra họ muốn xây dựng một đường bay
tiêu chuẩn để máy bay hạ cánh thuận lợi.”
“Đây là bí mật của bọn Nhật sao?” - Tôi hỏi, lòng thấy cùng lắm đó cũng chỉ là một phát hiện rất thường mà thôi.
Bùi Thanh lắc đầu: “Ánh sáng của loại đèn tín hiệu này phải xuyên thấu qua
sương dày, nên nó cần nguồn cung ứng điện rất mạnh.” - Cậu ta ngồi xổm
xuống, rút một sợi dây cáp điện bẩn thỉu mục nát màu đen từ phía sau giá thép ra, sợi cáp điện này nối liền với một hàng giá thép. Bùi Thanh lại nói: “Điều này nảy sinh mâu thuẫn với cách nghĩ trước đây của chúng
ta.”
Tôi uể oải ra hiệu cho cậu ta nói nhanh hơn, cậu ta tiếp
tục: “Nếu suy đoán trước đây của tôi là đúng thì mở cửa đập sẽ khiến nơi này bị nước sông ngầm đổ xuống và hơi khí nhiệt độ cao lập tức bao phủ
hoàn toàn. Nếu quân Nhật muốn xây dựng sân bay lâu dài ở đây, thì việc
phát điện thủy lực buộc phải dừng lại, nếu không máy bay sẽ bị ngập
trong nước.”
“Hơn nữa vào mùa mưa, nước sông ngầm nhất định sẽ
dâng cao đột ngột, tình hình sau khi mở cửa đập xả lũ lại càng nghiêm
trọng hơn, bởi vậy nơi này không thể xây dựng được một sân bay có thể
tái sử dụng nhiều lần.” - Cậu ta giải thích - “Đường bay này được tu sửa xong chỉ được sử dụng vào một thời điểm nhất định nào đó.”
“Nhưng đường ray cho máy bay cất cánh ở trên đập và tàn tích của máy bay cho
thấy máy bay đã bay xuống vực và cũng đã trở lại. Trong khi đó, đường
bay này vẫn chưa tu sửa xong, thậm chí mới chỉ đang bắt đầu, có ai cho
máy bay cất cánh trước, sau đó mới cho xây dựng đường bay hạ cánh không? Trong môi trường này, dẫu có cả đại binh đoàn thì cũng không thể kịp
xây dựng xong một đường bay trước thời gian máy bay đi tuần trở về.”
Tôi gật đầu. Đúng là rất mâu thuẫn!
“Đây là công trình đang ở giai đoạn hai, đường ray cất cánh ở bên trên và
túi cát giảm xóc chứng tỏ máy bay thứ nhất đã bị rơi xuống lúc bắt đầu
hạ cánh, nhưng mỗi lần bay lại làm hỏng một chiếc máy bay thì đúng là
quá lãng phí, nên họ cho xây dựng công trình giai đoạn hai, dùng để ứng
phó cho những lần thăm dò sau này.” - Cậu ta quay đầu lại bảo - “Đã có
chuyến thăm dò giai đoạn hai thì ở đây nhất định phải có một chiếc máy
bay nữa!”
Tôi cau mày, nghe bao nhiêu vậy mà đầu tôi vẫn lơ mơ
như trong biển sương, nghe đến phần kết luận tôi mới ý thức rằng cậu ta
nói vô cùng hợp lý.
Nhìn những giá thép kia và những thứ vừa mới
phát hiện, thật chẳng ngờ cậu ta lại có thể lập tức nghĩ đến chuyện này. Đây không phải điều mà một kẻ mọt sách có thể làm được.
“Chiếc
máy bay đó chắc đang nằm trong kho của con đập phía trên!” - Bùi Thanh
suy đoán - “Mà có lẽ không chỉ một chiếc đâu. Đây có thể tính là bí mật
của quân Nhật được chưa?”
“Quá được ấy chứ! Có điều phát hiện này cũng đâu phải công trạng gì lớn lao?” - Tôi phủ nhận, nếu là bọn tôi
thì đây đúng là chuyện đáng vinh dự lắm, nhưng Bùi Thanh là cốt cán của
ngành thăm dò dầu khí, cậu ta đã giành được biết bao vinh dự, đắp vào
người không hết, việc phát hiện ra chiếc máy bay thực không thể so sánh
với những cống hiến trong lĩnh vực dầu khí trước đây.
“Đến lúc đó anh sẽ biết!” - Bùi Thanh gí tay vào mặt nạ phòng độc trên mặt rồi dìu
tôi đứng dậy - “Rất nhiều thứ lúc thường không quan trọng, nhưng trong
một thời khắc đặc biệt nào đó, thì nó còn quý giá hơn bất cứ vật gì. Nếu phát hiện của tôi được chứng thực thì vấn đề lớn nhất, khó khăn nhất
của hạng mục này sẽ được tháo gỡ một cách dễ dàng. Tôi nói lời giữ lời.
Công lao này anh cũng có phần đấy!”
“Cậu đừng bốc phét!” - Tôi gạt đi.
Cậu ta cười cười: “Bốc phét không phải thế mạnh của tôi, chúng ta cứ quay
về chỗ cũ để xem cấp trên tìm cách gì đưa chúng ta lên nhé!”