Vầng thái dương giăng cao trên đỉnh núi, băng tuyết ngời sáng tinh oanh. Bốn bề gió tuyết gào rú, trên tuyệt đỉnh Kỳ Liên không ngờ lại không có một người nào.
Nhưng có dấu chân giẫm xéo tung hoành trên
tuyết, vỡ nát một khoảng băng, không còn nghi ngờ gì nữa hiển thị giờ
phút trước ở đây đã diễn ra một trận chém giết sinh tử.
Bạch y
khách tốc độ như làn gió lướt lên núi, vừa nhìn thấy cảnh tượng trên
đỉnh núi, lại phảng phất đã hóa thành nham thạch. Một hàng dấu chân thú
lẫn dấu chân người hướng về phía nam; trên băng tuyết máu đã kết đọng
thành băng, hắc y nam tử úp mặt giữa máu và tuyết, bất động. Bất chợt y
đã hiểu hết.
Nhìn xa xa bóng bạch sư còn chưa tan biến hẳn, y lập tức như muốn nhấc chân truy đuổi, nhưng chân vướng phải thân thể thân
thể của hắc y nhân dưới đất, y cuối cùng bỏ mất ý đồ muốn rượt theo, quỳ trên tuyết nâng người bị trọng thương dậy.
"Mặc Hương ! Mặc
Hương !" Công tử Thư Dạ vực hắc y nhân trên tuyết. Trên ngực người đó
máu thịt bầy nhầy, phảng phất có tên bén xuyên qua. Nhìn con người vốn
đáng lẽ đã về đến Trường An mà lại xuất hiện trên đỉnh núi tuyết, y mất
hẳn lý trí há miệng chửi lớn:
"Ngươi là con chó điên ! Con bà ngươi, ngươi lại đi nhiều chuyện nữa !".
Không kịp nghĩ ngợi gì, y thò tay mò mẫm qua lớp giáp y của Mặc Hương, lôi ra một mảnh tơ sắc vàng rách nát giữa vùng máu thẫm loang lổ -- óng ánh
triều dương, không ngờ có một thứ ánh sáng trong chói. Công tử Thư Dạ
bất chợt thở phào một hơi.
Thiên Tàm Y !
Đó là hộ thân
nhuyễn giáp năm xưa phát tặng cho sát thủ ưu tú nhất, dùng tơ băng tàm
trên Côn Luân tuyết sơn hỗn hợp với bạc dày mà dệt thành, có thể giúp
đám sát thủ bảo vệ an toàn cho thân mình khi đi hành thích -- Cái đêm
chạy trốn khỏi Quang Minh Đỉnh mười năm trước, cũng là nhờ cái áo Thiên
Tàm Y đã cứu được mạng y.
Gã tiểu tử này nguyên lai có mặc áo nhuyễn giáp đó mà đến, còn chưa thể tính là ngu khờ lắm.
Lau chùi vết thương, xức thuốc, cầm máu, băng bó, dùng khối băng tạm ngăn
chặn dòng máu kịch liệt nơi lồng ngực. Thấy tâm mạch ngưng đập, y liền
đánh liều đè tay lên chỗ xương sườn gãy, dụng lực ấn xuống cho đến khi
tâm tạng trong lồng ngực khiêu động trở lại. Tuy đã lâu rồi không làm
qua mấy chuyện đó, nhưng thứ bản năng đó vẫn còn in hằn trong linh hồn
y, thủ pháp xử lý thương thế nghiêm trọng vẫn tiến diễn một cách cực kỳ
thành thục.
Sau khi làm xong mọi thứ, y thậm chí không thèm ngẩng đầu dõi về phương hướng bạch sư bỏ đi, hoặc giả nhìn xem cát vàng bốc
mờ mịt trên đầu Đôn Hoàng thành ngoài xa ba trăm dặm. Ngoại trừ nghiến
răng lo lắng tranh đoạt lại sinh mệnh của chí hữu với tử vong, y không
lo gì tới chuyện khác -- giống hệt như Mặc Hương mười năm trước đã hết
lần này tới lần nọ mang y từ bến bờ tử vong trở về vậy.
Băng bó
xong, y tuy có nghĩ đến lập tức mang Mặc Hương trở về Đôn Hoàng lo trị
liệu, lại không dám di động thân thể gã. Bởi kinh nghiệm nhiều năm giúp y hiểu rõ thương thế nghiêm trọng như vậy thì dù có là cao thủ cũng cần
tĩnh dưỡng tuyệt đối. Y giơ tay ấn giữ mấy chỗ đại huyệt sau lưng Mặc
Hương, truyền chân khí dạt dào tiến nhập thân thể, bảo hộ tâm mạch yếu
ớt của gã.
Y chỉ là không thể liệu được một Mặc Hương ngày nay đã trở thành "Đỉnh Kiếm Hầu" mà còn đi làm sự tình như vầy -- Những năm
qua chia nhau ở đế đô và Đôn Hoàng, hai người thân phận ngày càng hiển
hách, hoàn cảnh lại cũng ngày càng hiểm ác. Thói quen ganh đua mưu đồ
gian giảo gạt lừa lẫn nhau cũng đã dần dần làm mất đi phần nào nhiệt
huyết hy sinh tận tụy hết lòng năm xưa, nội tâm ngờ vực dần dần sinh
sôi.
Bữa trước những lời nói dối với Mặc Hương ở Oanh Sào tuy là
vì muốn khích gã bỏ đi mà buông tiếng lạnh lùng, nhưng những nghi vấn đó lẽ nào thường ngày trong tâm y chưa từng xuất hiện hay sao ? Hoặc có lẽ Mặc Hương đối với y cũng chưa bao giờ có ý niệm nghi ngờ sao ? Nhưng
lúc nhìn thấy y chuẩn bị đi phó ước tử vong, chí hữu đã từng bán đứng y, cũng đã từng cứu y, lại quả quyết bước tới trước, che chắn trước người
y, chịu cho y một mũi tên rít gió kia.
Mũi tên đó đã vá kín lại những gì đã rách.
Mặt trời từ trên đỉnh Kỳ Liên tuyết sơn chầm chậm ngã về phương tây, bóng hình từ từ trải dài ra.
Không biết đã bao lâu rồi, y mới nhìn thấy ngón tay của Mặc Hương động đậy
một chút, hơi thở đều đặn trở lại. Quả nhiên không hổ là đệ nhất sát thủ năm xưa của Tu La Trường, thân thể rèn luyện nghìn ngày đó vừa mới chịu đựng trọng thương mà vẫn hoàn phục nhanh như vậy !
" ..." Thân
người Mặc Hương rướn lên, chống tay trên tuyết, nhổ ra một ngụm máu ứ.
Đôi môi mất hết huyết sắc mấp máy, như muốn vội vàng nói gì đó, lại
chung quy không còn đủ lực khí, chỉ còn nước trước hết an tĩnh lại, ngấm ngầm điều động hết huyết mạch toàn thân tích tụ khí lực.
"Không cần nói !" Công tử Thư Dạ phát giác ý đồ của gã, một tay ấn nơi hậu tâm của gã, bực bội:
"Mau đưa máu lưu thông, tự mình điều tức, như vậy ta mới có thể đem ngươi xuống núi kiếm thầy thuốc !".
"Đừng lo cho ta !" Mặc Hương lại bất chợt liều vận hết khí lực la lên một tiếng.
Máu theo tiếng thét giận dữ bất chấp tất cả của gã phún trào ra, lấm tấm phủ đầy đất, hắc y Đỉnh Kiếm Hầu gầm lên:
"Về Đôn Hoàng ! Mau về Đôn Hoàng ! Ta nghe Diệu Thủy nói đại quân Hồi Hột sẽ đột tập hôm nay". Gã ho khục khặc, lại nói:
"Ngươi nếu không mau quay về ...".
Công tử Thư Dạ giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn về hướng đông nam ngoài
trăm dặm -- Ở đó, cát vàng mù trời, chiến trận trùng điệp bày bố ! Thanh thế như vậy Minh Giáo tuyệt không thể khơi khơi làm được. Hồi Hột đột
tập Đôn Hoàng ? Hồi Hột hôm nay thật đã đột tập Đôn Hoàng ?
Y cũng không nhẫn nại được, nhảy vụt đứng dậy ngưng thị vọng nhìn phương đông.
"Đừng lo cho ta, mau lên, mau về Đôn Hoàng !" Những vệt máu nhuộm đầy trên
hắc y, băng đọng trên mình tản mạn rớt rơi, nhưng giọng nói của Mặc
Hương lại chém đinh chặt sắt:
"Từ lúc mặt trời mọc cho đến bây
giờ, đã ... đã gần một ngày trời rồi ... Ta sợ Đôn Hoàng ... đã rơi vào
tay Hồi Hột. Rõ ràng là điệu hổ ly sơn ... Bọn ta ... bọn ta không ngờ
đã trúng kế".
Công tử Thư Dạ run người nhè nhẹ, phóng hết tầm
mắt, gió mây chiến trường trùng trùng điệp điệp, ẩn ước hiển lộ sự kịch
liệt và tàn khốc của chiến tranh.
Dã tâm lang sói của Hồi Hột, y
mười năm nay không có ngày nào đêm nào mà không trăn trở đề phòng. Nhưng chỉ vì Sa Mạn Hoa ... chỉ vì sự xuất hiện đột ngột của nữ nhân đó đã
khiến cho y đột nhiên phát cuồng buông rơi mọi chuyện, lọt vào kế mưu
của đối phương. Cả Mặc Hương ... Đỉnh Kiếm Hầu thân kinh bách chiến,
quyền khuynh thiên hạ không ngờ cũng đồng thời mê muội sao ?
"Đôn Hoàng", Mặc Hương ho khục khặc:
"Quân thủ thành Đôn Hoàng không quá năm vạn ... nhưng xem thanh thế của đối
phương tuyệt không kém thần vũ quân. Bất chợt có nạn, ta sợ Đôn Hoàng
phải ..." Mặc Hương rướn mình từ trên tuyệt đỉnh nhìn cát vàng xa xăm,
hơi thở lúc đứt quãng lúc dồn dập, bất chợt làm một động tác cấp tốc,
tựa hồ đã nuốt trọng cái gì đó. Gã ho khục khặc:
"Con đường tơ
lụa trọng yếu nếu lọt vào tay Hồi Hột, cục thế Trung nguyên không còn có thể khống chế được nữa ... Ngươi đừng lo cho ta, mau quay về đi ...".
"Thương thế của ngươi như vậy, lưu lại đây chỉ có một con đường chết mà thôi !".
Công tử Thư Dạ chợt quay đầu lại, ánh mắt cũng cực kỳ phiền loạn, hét lớn:
"Tên điên ngươi ! Vì quyền thế mà không cần cả mạng sao ? Ta mang ngươi về !".
Mặc Hương bỗng cười lên, hít thở một chốc, nghĩ ngợi, lại nói một câu:
"Ả đã bị đưa đi Miêu Cương phía nam. Không mau chân là đuổi theo không kịp đó !".
Công tử Thư Dạ giật mình, ngây người. Trên mặt Đỉnh Kiếm Hầu cũng có biểu
tình cảm khái, chống tay trên tuyết, chầm chậm đứng dậy, máu tươi thấm
ướt cổ áo, nhấc tay chỉ về hướng nam, lại chỉ Đôn Hoàng hướng đông nam:
"Ngươi muốn đi bên nào ?".
Khục khặc ho:
"Hay là ... ở lại đây ? Phải quyết định cho mau, không còn thời gian nữa !".
Tịch dương đỏ như máu, ánh lên tuyết băng tinh oanh trong suốt. Trên tuyệt
đỉnh, hai chí hữu đồng sinh cộng tử lẳng lặng đứng đối diện nhau.
Vùng xa xăm gió mây chiến địa trùng điệp, khói lửa mù trời, đã đến giờ phút
không còn chần chừ được nữa. Không xa lắm là tà áo hoa trong mộng lần đi này tất không trở lại. Nhưng ngay trước mặt lại là bằng hữu đã vì mình
mà đi phó ước, bị trọng thương đến mức nguy khốn -- Phải đi bên nào ?
Một bên là mộng tưởng và túc nguyện bao năm, một bên là huynh đệ vào
sinh ra tử, nhưng còn bên nữa lại là cố hương và gia viên đang bừng cháy giữa chiến hỏa phừng phừng ! Ai nặng ai nhẹ ? Ai giữ ai buông ?
Trên mặt tuyết có những giọt máu lắc rắc kết thành băng, bé nhỏ như những
đóa mạn châu sa hoa đỏ lửa nở trên đỉnh tuyết, thê lệ quỷ dị, ám thị một kết cục bất tường - - Sa Mạn Hoa ... Sa Mạn Hoa !
Lần này ta lại gần sát trong thước tấc, lại đã bỏ lỡ nàng.
Trong giây lát, công tử Thư Dạ chỉ cảm thấy tim mình phảng phất bị một bàn
tay vô hình khổng lồ bóp chặt, không lọt được tới một luồng hơi. Một
trọng lượng không thể chịu đựng nổi đột nhiên như từ trên chót vót rơi
đè xuống sinh mệnh, cơ hồ muốn đè bẹp cả tâm trí lẫn xương cốt của y. Vô số thanh âm gào thét trong lòng, vùng vẫy, giận dữ, những tranh đoạt
kịch liệt trong một sát na cơ hồ banh nát tim y.
Nhưng ánh mắt
của y từ lúc ban đầu dõi nhìn đã vô phương lìa bỏ khói lửa cát vàng từ
xa xăm. Tuy nhìn không thấy chiến huống, nhưng cảnh tượng quân đội dũng
cảm huyết chiến và bá tánh khóc than bôn đào lại lần lượt hiện ra trước
mắt. Dưới áp lực nặng nề đó, miệng y không nói nên lời, lại bất tri bất
giác nhấc một bước về hướng Đôn Hoàng. Đó là bước chân gian nan nhất
trong cả đời y.
"Khà khà khà ..." Mặc Hương cười lớn, tròng mắt chợt khuếch tán một cách kỳ dị, tâm tình bất chợt phấn chấn:
"Thế sự gian nan, Thư Dạ ! Ngươi hôm nay biết rồi chứ ?
Chớ oán trách ta năm xưa đối với ngươi không đúng".
Sau đó gã quay đầu nhìn công tử Thư Dạ sắc mặt trắng nhợt, trong mắt lại có một vẻ tươi cười kỳ dị, thản nhiên rõ giọng:
"Tính lần này, bọn ta coi như huề ! Năm xưa khổ cho ngươi chịu một tiễn, ta
hôm nay hoàn lại ngươi một tiễn; ta lúc đó đã bán đứng ngươi một lần,
ngươi hôm nay cũng bỏ rơi ta một lần -- coi như là sòng phẳng ! Bọn ta
quay về Đôn Hoàng đi !".
Hắc y Đỉnh Kiếm Hầu ấn tay xuống đất,
phóng mình lên dòng băng -- Động tác mẫn tiệp như vậy, cơ hồ nhận không
ra một người bị trọng thương có thể làm được.
Sao ... sao Mặc
Hương trong phút chốc còn có thể bộc phát tinh lực như vậy ? Thương thế
nghiêm trọng như vậy, cho dù có là võ lâm cao thủ cũng vô phương cất
bước mà ? Lẽ nào gã mấy năm nay đã luyện thành công phu gì đó có thể
khôi phục lại thể năng của mình trong thời gian ngắn ?
Lúc công
tử Thư Dạ còn chưa có phản ứng trong khi kinh ngạc, Đỉnh Kiếm Hầu đã
phóng mình về hướng thớt tuấn mã đen tuyền mà gã đã để lại dưới chân
núi, phi thân bay lên, hét lớn về phía y:
- Mau đi, đi về Đôn Hoàng ! Trễ rồi, bọn ta còn phải đánh một trận lấy lại.
Không kịp nghĩ ngợi gì, công tử Thư Dạ phi thân bay lên lưng danh mã Đại Uyên của mình, xông liền xuống núi.
Một hắc một bạch như luồng chớp xông về hướng Đôn Hoàng gió mây chiến địa xa xa.
Ngựa Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử vùng Đại Uyển cùng ngựa Ô Điện Truy chốn Thiên Sơn
đều là danh mã tung vó vạn dặm không nghỉ, mỗi ngày vượt nghìn dặm. Giờ
phút này kiên trì dong ruổi giữa đại mạc khốc nhiệt, nhẹ nhàng như gió
lốc như sấm chớp.
Hắc y Đỉnh Kiếm Hầu lướt vội một mực không nói
gì, nắm chặt cương cúi rạp thân mình trên lưng ngựa, thần trí tựa hồ có
gì hoảng hốt, trên mặt không ngờ không lộ xuất vẻ đau đớn trọng thương
gì. Sau mấy canh giờ, Đôn Hoàng lọt vào tầm mắt, Đỉnh Kiếm Hầu mới phảng phất định thần trở lại, ngồi thẳng dậy trên lưng ngựa, bất động thanh
sắc mò mẫm vết thương, máu dính đầy tay. Sau đó trên mặt gã vẫn không
hiển lộ chút đau đớn nào, rút từ trong mình ra một vật, nuốt trọng mấy
lần, lại tận lực quất ngựa phóng nhanh.
Ánh mắt của công tử Thư
Dạ bên cạnh đinh đinh nhìn cát vàng bốc loạn đằng trước, không nháy tới
một lần, đôi hàng lông mày lưỡi kiếm nhướng cao, hận không thể một bước
vượt đến dưới Đôn Hoàng thành.
Gió cát mãnh liệt, thổi tạt vào
ánh mắt trừng trừng của y. Thớt ngựa Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử bị y thôi thúc
phóng cuồng, nội trong nửa ngày đã từ Kỳ Liên phóng hơn ba trăm dặm, giờ phút này đã mệt mỏi đến mức miệng sùi bọt mép. Mùi vị máu tanh truyền
lẫn trong gió cát, bên tay đã loáng thoáng nghe thanh âm đao binh va
chạm đinh tai, đang lúc phóng vội, công tử Thư Dạ phát giác người chết
dưới đất càng lúc càng nhiều, mình đã lọt vào vòng chiến.
Binh
giặc như mây đen vây phủ đè ép thành trì muốn đổ vỡ, ánh giáp bào như
những lớp vảy vàng dưới mặt trời. Nội mười dặm ngoài Đôn Hoàng thành,
toàn bộ đã biến thành chiến trường.
Từ biên duyên lọt vào chiến
trường, nhìn thấy binh giáp trùng trùng điệp điệp và thang mây như rừng, máy phóng đá, hỏa pháo, công tử Thư Dạ hít một luồng hơi lạnh -- Vì
trận đột tập này, Hồi Hột ít nhất đã xuất động năm vạn quân !
Mình không có mặt, gã Hoắc Thanh Lôi hấp tấp có thể chỉ huy thần vũ quân đón đỡ cuộc tiến công như vầy không ?
Nhưng vừa nghĩ đến đó, mục quang của y lạc đến trên đầu thành Đôn Hoàng, liền nhìn thấy cờ tiết Tam Diện Đại Đạo của Hồi Hột cắm thẳng trên đó, tung
bay phần phật ! Một phiên tướng Hồi Hột toàn thân vận nhung trang án đao đứng dưới cờ tiết, đội mũ sắt, khoác áo giáp sắt, uy phong lẫm liệt.
Không ngờ chính là Ngạch Đồ Hãn, đại tướng Hồi Hột mà mấy năm trước đã
từng bị chàng đánh lui ! Đứng bên cạnh Ngạch Đồ Hãn lại là Hồi Hột công
chúa, Minh Giáo Nguyệt Thánh Nữ Mai Nghê Nhã -- Đây tuyệt đối là một
cuộc tiến công tính toán sâu xa, Hồi Hột đã động binh quyết ý muốn chống đối Đại Dận vương triều !
Phút giây đó công tử Thư Dạ cơ hồ thất thanh kinh hãi la lên -- Không tới một ngày, Đôn Hoàng thành đã bị chiếm lấy rồi sao ?
"Thư Dạ !" Sát na thất thần đó, y nghe thấy Mặc Hương gọi mình. Đồng bạn hắc y mặt trắng nhợt, trên trán toát những giọt mồ hôi đẫm ướt, lại nhấc
tay không nói gì, chỉ lên đầu thành, như làm một tư thế "sát".
Liên thủ giết Nghạch Đồ Hãn ? Công tử Thư Dạ ngây người trên ngựa nhìn Mặc
Hương. Bọn họ hai người tuy xuất thân từ Tu La Trường, năm xưa tung
hoành Tây Vực, cũng đã từng liên thủ hành thích đám vương thất của các
nước, lại chưa bao giờ mạo hiểm ! Mặc Hương mình mang trọng thương không ngờ còn dám đề xuất ra kiến nghị gan cùng mình đó sao ?
"Mười
năm nay ngươi ôm ngôi vị cao quý êm ấm, đến bây giờ coi coi còn làm được gì không ? Hay là không dám ?" Mặc Hương hoành cương, tránh loạn binh,
chợt cười lớn:
"Nếu quả không dám, lần này ta đi minh sát , ngươi làm ám sát đi !".
Từ lúc ban đầu cùng đảm đương làm sát thủ Tu La Trường, hai người bọn họ
lúc liên thủ hành thích đều là một minh một ám, phối hợp không sơ hở
chút nào. Người ngoài sáng mạo hiểm cực kỳ, phải thu hút hết sự chú ý và võ lực của đối phương, chực chờ cơ hội để thích khách thật sự trong
bóng tối có thể một bước giết chết mục tiêu liền.
"Con bà ngươi
đi gặp quỷ đi !". Chửi mắng một câu, phảng phất như một chén rượu nồng
nuốt ực vào, Đôn Hoàng Thành Chủ ngửa mặt cười lớn, trong lồng ngực như
có một ngọn lửa bốc dâng, trong ánh mắt có hào tình và sát khí bấy lâu
nay chưa từng thấy qua -- " Minh sát , sự tình cần phải ló đầu ra đón
gió như vậy, đời này sao đến lượt tiểu tử ngươi đi làm !".
Giữa
tiếng cười dài, công tử Thư Dạ quất ngựa xông nhập vào trận chiến. Như
một ánh chớp liên tục bay bổng, chém giết giữa chiến trận, chỗ nào cũng
coi như chỗ không người. Xông tới chưa được mười trượng, bạch y đã thấm
đẫm máu tươi. Nhưng giữa vạn quân, mũi kiếm ba thước tất cũng có hạn,
sau khi liên tục chém mười mấy người, y thu kiếm lại, phất tay đoạt lấy
một thanh trảm mã đao nặng sáu chục cân của một tên lính, huy thủ phóng
một chiêu lôi đình !
"Tiểu tử đó nổi sát khí rồi ... Thật đáng
sợ". Mặc Hương đứng yên tại chỗ, hơi kinh hãi lẩm bẩm, nhìn bạch y công
tử huy vũ trảm mã đao khổng lồ xung nhập trận địch -- Vũ khí nặng nề to
lớn ô trọc như vậy không hợp với một Cao Thư Dạ khí chất công tử phong
lưu văn nhã, xem ra còn có chỗ buồn cười. Nhưng mỗi một chiêu đều đoạt
mấy mạng người, lúc mưa máu tung bay, không ai còn ý tưởng nghĩ ngợi gì
khác, chỉ kinh hãi bôn đào, như tuyết rơi nhằm nước sôi.
Bên kia
quân Hồi Hột hoảng sợ tháo chạy, cả đại tướng Ngạch Đồ Hãn trên thành
cũng đã bị kinh động, nhìn quanh bên dưới. Mặc Hương lần ngược đám đông, nhưng lồng ngực nổi cơn đau kịch liệt khiến cho gã cầm kiếm cũng không
vững, vội lò dò trong mình, lại rút ra một cái bình nhỏ, không thèm nhìn xem bên trong còn bao nhiêu thuốc, ực hết vào miệng.
Nhãn thần
của gã chốc lát đã biến thành hoảng hốt, nhưng chỉ trong nháy mắt nỗi
đau đớn đã giảm xuống liền. Mặc Hương hét nhỏ một tiếng, giết một tên
phiên binh Hồi Hột, lập tức nhanh chân nhanh tay lột sạch áo trận da dê
và nón sắt trên mình tên quân sĩ, mặc lên người mình. Gã vỗ nhẹ lên mình Ô Điện Truy, bảo mã hiểu ý người lập tức hí dài một tiếng, lội giữa đám loạn binh xông về phía cửa thành.
Còn chưa đến dưới thành, người trên lưng ngựa đã biến mất. Không ai lưu ý gã binh sĩ đó đã đi đâu --
Mặc Hương như một giọt nước dung nhập vào chiến trường, trong nháy mắt
đã tan biến không còn vết tích.
"Cao Thư Dạ ! Là Cao Thư Dạ". Mai Nghê Nhã trên đầu thành nhìn thấy chiến trận hỗn loạn, vừa liếc đã nhận ra nam tử bạch y vung cự đao, thoát miệng kinh hãi:
"Người đến đích thị là y ? Lẽ nào y đã giết Sa Mạn Hoa ?".
Ngạch Đồ Hãn đang đứng trên ngoại thành, đang chỉ huy quân đội leo thang mây
lên tường thành nội thành, lại bị trên thành chia nhau tưới dầu sôi đốt
phỏng một số đông binh sĩ -- Nội thành không ngờ tấn công lại gian nan
như vậy.
Đã được địa đồ quân cơ, tấn công đột ngột, đoạt ngoại
thành bất quá chỉ hai canh giờ. Mà Thành Chủ lại không có mặt, càng
khiến cho quân tâm tan vỡ, quân Đôn Hoàng rối rít thoái lui, cả Hoắc
Thanh Lôi cũng vô phương khống chế cục diện. Nhưng vừa thoái vào nội
thành, giữa lúc hỗn loạn, bất chợt thấy Đôn Hoàng Thành Chủ vận khôi
giáp xuất hiện trên thành đầu, một mặt thét giục sát địch, một mặt phóng liền ba mũi tên bắn ngã Tam Diện Đại Đạo của Hồi Hột ! Tướng sĩ oanh
động, quân tâm trong nháy mắt phấn chấn. Thần vũ quân đang thoái lui
được Thành Chủ dẫn dắt quay trở lại thành đầu, trấn thủ tất cả các cứ
điểm.
Công tử Thư Dạ vốn là nhân vật như trong truyền thuyết trên con đường tơ lụa vùng Tây Vực. Còn y, Đôn Hoàng là một tòa thành sắt.
Binh pháp rằng:
mười thì vây, năm thì công. Binh lực Hồi Hột xuất động kỳ này không tới năm vạn, muốn công hạ Đôn Hoàng lần này là trông
nhờ vào mưu cơ kỳ tập, nhưng hôm nay không ngờ bị hãm nhập vào khổ
chiến, tất là chuyện bất lợi chừng nào.
Ngạch Đồ Hãn đang vì
chuyện tấn công nội thành không xong mà đau đầu, ngấm ngầm trách móc
tình báo của công chúa có chỗ sai sót. Giờ phút này nghe Mai Nghê Nhã
kinh hãi la lên, không khỏi giật mình:
"Công chúa, ngươi nói người kia là Cao Thư Dạ ?" Hắn quay phắt mình chỉ người trẻ tuổi giáp trụ sáng loáng trên nội thành:
"Vậy hôm nay chỉ huy chiến sự nội thành lại là ai ?".
"Nhất định là Cao Liên Thành". Ánh mắt của Nguyệt Thánh Nữ trầm uất mệt mỏi,
ngầm nghiến răng -- Thật là tên tiểu tử con tin mới lểu thểu từ đế đô
quay về kia, ả sao lại không liệu được lúc đang công phá Đôn Hoàng
Thành, tên khờ đó lại vận khôi giáp mà Cao Thư Dạ thường dùng khi ra
trận, nhảy lên thành đầu liền ! Quân thủ thành đang rối loạn từ đằng xa
vừa nhìn thấy Thành Chủ xuất hiện, cũng không phân biệt thật giả, sĩ khí liền phấn chấn, tình hình không ngờ lại nghịch chuyển như vậy.
Từ chính ngọ đánh đến chiều, nội thành công phá lâu lắc mà vẫn không hạ được.
Thành Chủ giả mạo kia không ngờ dụng binh cũng xuất sắc không thua gì công tử Thư Dạ, đại quân Hồi Hột công kích liên tục đều bị hắn từng đợt từng
đợt đánh lui. Quân thủ thành từ bên trên bắn tên xuống áp trận, đá tảng
và gỗ lăn không ngừng quăng xuống, tất cả đều do Thành Chủ giả mạo kia
chỉ huy nhất nhất trật tự, trấn thủ nội thành như đồng sắt vậy.
"Tả hữu cung tiễn thủ, mau bắn cho ta !" Mắt thấy bạch y công tử huy động
cự kiếm, đánh gạt hết chướng ngại, Ngạch Đồ Hãn liền nghĩ tới niềm hận
chiến bại dưới tay kẻ đó hồi mấy năm trước, tức giận phát lệnh.
Mũi roi chỉ hướng, trường tiễn như châu chấu xé gió vun vút, cơ hồ nhận
chìm hoàn toàn bóng người kia. Nhưng sau một vòng bắn, binh sĩ Hồi Hột
xung quanh chia nhau ngã gục, bóng bạch y lại trái lại, vẫn di động đến
trước thêm một trượng. Trảm mã đao nặng nề huy vũ trong tay không ngờ
nhanh mãnh đến mức đan thắt một màn ánh sáng chói ngời.
"Con bà ngươi, ta không tin ta không thể bắn chết ngươi !" Ngạch Đồ Hãn chỉ cảm thấy nộ ý tràn trào, hét lớn hạ lệnh:
"Mau bắn nữa cho ta ! Xem xem y có ba đầu sáu tay không !" Nghe thấy lời
phân phó đó, Mai Nghê Nhã không khỏi nhíu mày, Cao Thư Dạ nhất định phải giết, nhưng Ngạch Đồ Hãn không còn ngần ngại địch ta đang hòa trộn hỗn
tạp, chỉ lo bắn tên, cũng là làm hơi quá đáng rồi.
Lại một đợt
tên bay tới, trên bạch y đã lấm tấm máu, nhưng công tử Thư Dạ không ngờ
đã chém giết đến dưới thành, ngạo mạn ngẩng đầu. Nhãn thần quyết liệt
đầy sát khí khiến cho Ngạch Đồ Hãn đang ở trên thành đầu điều khiển đại
quân cũng không khỏi rùng mình. Công tử Thư Dạ vác trảm mã đao đến dưới
thành, hơi thở bình thản, bất chợt quăng đao, ấn tay vào tường thành,
liền như một con bạch hạc lăng không bay bổng.
- - Không ngờ còn dám phóng lên đây ? Thật đã tẩu đầu vô lộ, muốn xông vào nội thành sao ?
Vô luận là cao thủ cỡ nào, ở giữa không trung cũng vô phương mượn lực nữa, nhảy lên như vậy không khác gì để hở hết toàn thân, chỉ có đợi ngàn vạn quân sĩ tới bắn.
Ngạch Đồ Hãn giật mình, đột nhiên cười khằng khặc, dụng toàn lực vung roi hạ lệnh cho quân binh:
"Bắn mau ! Hợp nhau bắn cho ta ! Bắn cho y thành một con nhím cho ta !".
Mai Nghê Nhã nhíu mày, bất chợt cảm thấy có điểm không đúng:
Cao Thư Dạ xuất thân Tu La Trường, đối với nghề công kích hành thích xứng
đáng là tuyệt đại cao thủ, làm sao có thể liều lĩnh như vậy ?
Ngạch Đồ Hãn lại cười lớn, không ngừng hạ lệnh:
- Đem cung đến ! Đem cung đến ! Xem ta bắn hạ tên tiểu tử kia !
Bên cạnh lập tức có một gã quân sĩ nghe lệnh bước tới, cúi đầu kính cẩn
dâng lên huyền thiết trường cung. Ngạch Đồ Hãn đứng dưới cờ, trương cung lắp tên. Đang lúc muốn bắn ra, bất chợt cảm thấy trong tim ướp một
luồng hơi lạnh -- Sát na đó, một thanh trủy thủ ngắn đen tuyền đã không
hơi không tiếng đâm phập vào tim hắn. Vừa mau vừa chuẩn, xuyên thấu
thiết giáp dày cộm !
Kẻ động thủ là tên quân sĩ vừa dâng cung. Hộ giáp trên nón sắt che phủ mặt gã, nhìn tầm thường như những binh lính
tầm thường khác. Nhưng giờ phút đắc thủ, gã ngẩng đầu ngạo nghễ, nhãn
thần lại sáng loáng như hàn tinh.
"Mặc Hương ?!" Nguyệt Thánh Nữ
ngay sát na đó nhận ra liền gã sát thủ nổi tiếng không biết đã từ lâu
không biết hạ lạc nơi nào, không khỏi thất kinh. Đệ nhất sát thủ của Tu
La Trường đã thất tung mười năm không ngờ lại xuất hiện trên đầu thành
Đôn Hoàng !
Ả đã thấy có biến, thoát miệng hô hoán:
"Thập
nhị hắc y, toàn lực giết cho được !" Mười hai hắc y đao khách theo hầu
bên mình ả lập tức phát động, bao vây thích khách trên thành đầu.
Nháy mắt thố khởi hộc lạc, bên kia vạn tiễn nhất tề bắn ra, dĩ nhiên là bắn
nhắm bóng bạch y ! Bạch y đẫm máu sắp hướng mình rơi xuống giữa đao binh như rừng dưới thành, đám binh sĩ dưới thành la ó, liền nhất tề tụ lại.
Nhưng Mặc Hương bất chấp không lo lắng, lại phóng đoạt lấy một cây cung, cấp tốc bắn xuống một tên !
"Thư Dạ, mau !" Gã vừa hét lớn, tên
bắn vào hư không. Giữa không trung mũi tên bị đạp gãy gọn, nhưng mượn
thế nhún đó, thân ảnh vốn đã kiệt lực lại lấy đà bạt cao thêm ba thước,
ngón tay bấu được thành đầu liền phóng người lên. Đồng thời, bạch y đẫm
máu đã rơi xuống đất, thủng lỗ chỗ trăm ngàn lỗ.
"Nguy quá ! Xém chút thành con nhím rồi". Mặc Hương thở phào, nhìn tên rơi như rừng, cười thốt:
"Kim thiền thoát xác. May là ngươi phản ứng nhanh nhẹn, giữa không trung đã cởi bỏ y phục".
"Trước mặt bao nhiêu người như vầy mà thoát y quả là lần đầu tiên". Cao Thư Dạ chỉ còn lại quần áo trong cũng thở hổn hển đáp lời. Bên dưới giữa vạn
quân chỉ biết chém giết, trên mình đã dính mấy vết thương tên, nhưng y
vẫn ứng đáp đùa bỡn với đồng bạn -- từ xưa đến nay đều như vậy ... liên
thủ hành động biết bao năm, càng gặp quan đầu nguy hiểm, bọn họ càng
bình tĩnh phóng túng.
"Coi kìa, là thập nhị hắc y Tu La Trường
mới bồi dưỡng". Nhìn sang đám hắc y nhân dữ dằn vây quanh, Mặc Hương vội vàng phán đoán:
"Cho dù là đám vãn bối của bọn ta -- hai chống mười hai, đánh không lại".
Công tử Thư dạ đề kiếm dựa lưng vào lưng Mặc Hương, giận dữ:
- Còn cách cửa thành của nội thành khoảng ba chục trượng. Liên hợp đánh
mười hai người, bọn ta mỗi người phụ trách sáu tên. Có nắm chắc không ?
Công tử Thư Dạ cười lạnh:
- Bọn ta lần nào xuất thủ còn nắm chắc được sao ?
Câu nói còn chưa dứt lời, phảng phất như có thần giao cách cảm, hai người
đồng thời bộc phát tới. Mặc Hồn và Thừa Ảnh hoạch vẽ vòng cung nhanh
mãnh, chia tả hữu hai đường. Thập nhị hắc y cũng cùng xuất thân Tu La
Trường liền bạt đao ngăn chặn, chiêu thức đó đây không ngờ đều tương hỗ
nhau thuần thục đến mức không thể nào hơn được nữa. Nhưng chiêu số tuy
đồng dạng, kinh nghiệm lại chênh lệch nhau. Đám hậu bối làm sao có thể
là đối thủ của hai vị tiền bối đồng hành kia ? Mặc Hương và Thư Dạ cười
lớn, hợp kiếm xuất thủ, không ngờ giống hệt như quay trở về lúc nhất
khởi giết chết giám trường Diệu Phong năm xưa !
Nguyệt Thánh Nữ
Mai Nghê Nhã nhìn thấy nhất hắc nhất bạch hai luồng chớp nhoáng lên,
thập nhị hắc y khó lòng chạm tới luồng sáng, hết tên này tới tên nọ bị
đánh lui trúng kiếm liên miên. Ả hoang mang gào thét hạ lệnh bắn tên,
nhưng ả tuy là công chúa, lại không có binh quyền, sĩ tốt xung quanh
nhất thời không dám động đậy.
Mặc Hương và Thư Dạ một khi liên thủ, thế gian này còn có gì có thể ngăn trở nổi ?
Tới khi giết chết hắc y sát thủ cuối cùng, bọn họ đã xông đến dưới nội
thành. Công tử Thư Dạ hét gọi quân thủ thành Đôn Hoàng mở cửa, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại đã nhìn thấy vị tướng trẻ trong bộ bạch bào giáp trụ sáng ngời trên thành đầu. Nhãn thần của y chợt biến hẳn.
- - Liên Thành ? Không ngờ Liên Thành đã mặc khôi giáp của mình, dẫn binh thủ giữ nội thành !
Nháy mắt đó trong lòng y đột nhiên có cảm giác cực kỳ phức tạp, không biết
là hân hoan, hay là tuyệt vọng. Y một mặt một mực kỳ vọng nhị đệ có thể
một mình cáng đáng tất cả, hôm nay lúc phát hiện Liên Thành quả nhiên có tài năng đó, lại cảm thấy mình bị bức vào tuyệt cảnh.
"Mặc Hương ... Ngươi đã tính sai một điểm rồi". Hé nụ cười khổ, công tử Thư Dạ
đánh lui vài tên lính Hồi Hột nhào tới, lại đối lưng Mặc Hương, lời nói
dĩ nhiên hơi mệt nhọc:
"Ba chục trượng gì chứ ... Có Liên Thành ở đó, nội thành ta có chết cũng không vào tới. Bây giờ làm sao ? Cùng leo thang mây vào nội thành ? Làm vậy có phải là thành mục tiêu sống không
?".
Nhưng ngoài ý liệu của y, Mặc Hương sau lưng một hồi lâu rồi
mà vẫn chưa hồi đáp. Công tử Thư Dạ nhịn không được muốn quay người lại, chợt cảm thấy trên lưng mình âm ấm. Xoay tay lần mò, không ngờ bàn tay
đẫm máu !
"Mặc Hương ! Mặc Hương !" Y kinh hãi quay mình đỡ đồng
bạn nhãn thần đã bắt đầu trợn trắng, vừa đỡ lấy là tay đã lại thấm đẫm
máu -- Trên hắc y dĩ nhiên đã thấm ngập máu, nhưng bị màu đen che giấu,
không ngờ còn chưa lộ ra. Mặc Hương miễn cưỡng ôm kiếm, không để mình
ngã gục, nhưng sắc mặt lại tái trắng đến mức chưa từng có. Hồi nãy mới
kịch đấu liên miên, thực tại đã hao tận hết thể lực của gã, gã có muốn
giả bộ cũng không còn được nữa.
"Liên Thành ! Mở cửa !" Công tử Thư Dạ chung quy nhịn không được nhìn về hướng huynh đệ trên thành la lớn, thanh âm run rẩy:
"Mau mở cửa ! Ta cầu ngươi, mau mở cửa ! Ta có thể không vào thành, nhưng ngươi phải để Mặc Hương tiến vào !".
Đây là lần đầu tiên y mở miệng khẩn cầu trong suốt cuộc đời kiệt ngạo.
Nhưng người vận khôi giáp trên thành đầu lại quay mình bỏ đi.
Sau lưng đương đối với đại quân Hồi Hột, công tử Thư Dạ chỉ cảm thấy trong
tâm lạnh giá từng hồi. Y không còn lo gì nữa, xô Mặc Hương ra sau người, bạt kiếm quay đầu đối diện với binh lính Hồi Hột chầm chậm vây bọc.
Trên ngoại thành, Nguyệt Thánh Nữ đang cười lạnh, nhìn hai người không
còn đường chạy, bị bức bách trở lại lọt vào thiên la địa võng.
Dưới tình huống như vầy, trong lòng y dĩ nhiên đã biết không còn may mắn gì nữa.
Nhưng có gì có thể quan trọng hơn là cứu lấy mạng Mặc Hương ? Có bí mật cố
gắng bảo vệ gì đi nữa, công tử Thư Dạ bất chợt cũng thố lộ ra hết, một
đằng không ngừng huy kiếm giết chết địch nhân xông tới, một đằng hét to:
- Liên Thành ngươi nghe đây ! Người dưới thành là người đã mười năm chiếu cố cho ngươi ở đế đô ! Chính là Đỉnh Kiếm Hầu ! Ngươi mau mở cửa, mau
mở cửa ra !
Binh lính không ngừng nhào tới, không ngừng chém
giết. Máu tươi nhuộm đầy mặt y, y vẫn liều mạng gào thét, không dám
ngưng nghỉ hạ thủ.
"Cái gì chứ ..." Bên tai có người thì thào,
chợt bên hông bị ôm ghì, y định huy kiếm chém xuống, lại nhìn thấy sắc
mặt trắng nhợt không còn một hột máu của Mặc Hương, đồng bạn của y đang
tận hết chút lực khí cuối cùng, kéo y từ giữa đám loạn binh lại, chỉ cho y thấy:
"Cửa nội thành đã mở rồi ... Ngươi ... ngươi còn kêu gào quỷ ma gì nữa ...".
Mặc khôi giáp của y, Liên Thành đang đứng sau cánh cửa thành đã mở rộng, nhìn y, miệng mấp máy.
Công tử Thư Dạ vừa hoảng kinh vừa mừng rỡ, không nghĩ ngợi gì nữa, liền đỡ
Mặc Hương xông qua cửa. Sau lưng binh sĩ Hồi Hột ào ạt tiến theo, nhưng
Hoắc Thanh Lôi dẫn binh phía sau cửa hiển nhiên đã có phòng bị từ sớm,
một mặt ra lệnh đóng cửa, một mặt đao phủ thủ mai phục hai bên liền nhào tới, giết đám phiên binh Hồi Hột lọt vào trong.
"Công tử, ngài đã trở về rồi !" Hoắc Thanh Lôi chỉ nói được câu đó, lại tiếp tục dẫn binh sĩ lo đóng chặt cửa thành.
Công tử Thư Dạ đỡ Mặc Hương vào trong nội thành, sau chuyến sinh tử nghịch
chuyển, còn cảm thấy hoảng hốt hoang mang. Cách vài bước, Cao Liên Thành toàn thân vận nhung trang đã đứng đón, miệng môi mấp máy, tựa hồ muốn
nói gì lại không nói nên lời. Công tử Thư Dạ thở hổn hển, gật đầu nhè
nhẹ:
- Nhị đệ, ta biết ngươi hận ta thấu xương. Yên tâm đi, lần
này ngươi có tài thủ trụ Đôn Hoàng, bộ khôi giáp vận trên người ngươi
không cần cởi ra nữa ! -- Chỉ cần ngươi chiếu cố Đỉnh Kiếm Hầu cho tốt,
muốn ta lui ra khỏi Đôn Hoàng ra ngoài gặp đám loạn binh cũng được.
Miệng Liên Thành lắp bắp, vẫn chưa nói nên lời. Bất chợt như một mũi tên bay vụt tới, chàng hô nhỏ:
- Đại ca !
Câu nói đó bộc phát như lôi đình thình lình ụp xuống, khiến cho Đôn Hoàng
Thành Chủ vào sinh ra tử không đổi sắc mặt phải ngẩn người tại đương
trường. Y nhìn Liên Thành xông tới, tay nắm lấy tay y, lời không thành
tiếng kêu y là đại ca. Nháy mắt đó công tử Thư Dạ cảm thấy trong đầu
mình là một khoảnh không -- Trong ký ức, nhị đệ của y chưa từng dùng
giọng điệu đó gọi y là đại ca !
"Đại ca !" vị tướng lãnh trẻ tuổi hồi nãy mới chỉ huy đại quân liên miên huyết chiến, thủ giữ Đôn Hoàng,
giờ phút này chợt như một hài tử mếu máo:
"Đại ca, tôi đã biết hết ... Dì Lục ... dì Lục đã nói hết cho tôi biết ! ...".
Công tử Thư Dạ kinh ngạc nhìn nhị đệ, nhìn chàng rút trong mình ra một lá thư, trên mặt giấy còn dấu mực loang lổ:
"Dữ quân kim thế vi huynh đệ, canh kết tha sanh vị liễu nhân".
"Đệ muốn đi tìm huynh ... nhưng huynh không có mặt, Hồi Hột lại đột nhiên
tập kích ... Đệ, đệ chỉ còn nước mặc khôi giáp của huynh ra trận". Ánh
mắt Liên Thành ươn ướt, hoàn toàn không che giấu nỗi kích động và hối
hận trong nội tâm, vội vàng cởi bỏ nhung trang trên mình:
"Xin trả lại huynh, đại ca, đệ không muốn đoạt vị trí Thành Chủ !
Đệ chỉ là ... chỉ là sợ Đôn Hoàng lọt vào tay Hồi Hột ...".
- - Nháy mắt đó, công tử Thư Dạ nhìn nhị đệ mếu máo như một đứa bé, bỗng dâng trào đủ thứ tình cảm trộn lẫn.
Thật là một hài tử khờ khạo ... vẫn còn thù giết mẹ, nhưng sau khi thấy lá
thư kia, Liên Thành lại quyết định bỏ hết oán hận bao năm như vậy ? Cho
dù không nghĩ tới tư oán, giờ phút này chàng đã mở cửa thành đón mình
vào, lại đồng thời cũng buông bỏ luôn quyền lực ngôi vị Đôn Hoàng Thành
Chủ ! Đứa bé khờ dại ...
"Hiện tại ... ngươi chắc đã biết ta ... ta tại sao lại giáo huấn chàng ta như vậy ?".
Nhãn thần của Mặc Hương rời rã, thương thế trên mình đau đớn đến mức mặt mày méo mó, lại từ từ mỉm cười, giọng nói đứt quãng:
"Chỉ có người như vậy mới có thể cùng ngươi ... cùng ngươi trở lại thành huynh đệ ... Ta ... ta ...".
Nói còn chưa dứt lời, công tử Thư Dạ cảm thấy vai mình như nặng nề hơn,
thân thể Mặc Hương đẫm máu chợt trì nặng xuống. Một bình bích ngọc từ
trong tay người đã mất đi tri giác rơi xuống, trong bình trống không --
Cực Lạc Đan ! Thứ Mặc Hương uống không ngờ chính là Cực Lạc Đan đã thuận tay đem đi từ Oanh Sào !
Chính là nhờ vào thứ dược lực mê ảo đó
làm tê tái thân thể, hoãn bớt đau đớn, con người bị trọng thương mới
miễn cưỡng chống giữ tới bây giờ.