Lúc Đỉnh Linh vừa rơi vào hàn đàm, Hàn Thạc còn khẩn trương một chút. Sau đó hắn thu được tin tức của Đỉnh Linh: - Chủ nhân, yên tâm đi, ta không việc gì đâu! Có lời cam đoan của Đỉnh Linh, Hàn Thạc lúc này đã yên lòng. Hắn có liên lạc với Đỉnh Linh. Đỉnh Linh vừa xuống hàn đàm, thông qua Đỉnh Linh hắn lập tức thấy rõ tình huống dưới hàn đàm, đi xuống trong chốc lát, cuối cùng cũng đến đáy hàn đàm. Mười mấy đốm sáng lóe lên đen huyền, dưới đáy đầm không ngừng tản ra ánh sáng yếu ớt. Đỉnh Linh chạy một vòng quanh đáy đầm, đi tới điểm sáng đen huyền đầu tiên. Một mũi nhọn dài hơn một thước phát ra ánh sáng màu đen, giữa đáy đầm an tĩnh bằng phẳng, mũi nhọn đen huyền đó lóe sáng trông rất sắc bén, thoạt nhìn rất kinh khủng, trông như răng nanh một con thú khổng lồ nào đó. Khi Đỉnh Linh đến gần mũi nhọn đó, nó truyền tấn cho Hàn Thạc: - Chủ nhân, mấy cái răng nanh này hình như là nguyên nhân chủ yếu tạo thành lực ăn mòn mãnh liệt của nước đầm, nước đầm ở gần răng nanh này có lực ăn mòn rất mạnh! - Thu nó vào! - Hàn Thạc hạ lệnh rất đơn giản. Đỉnh Linh hành động theo lệnh. Răng nanh đó lập tức bị kéo tới gần miệng đỉnh, bên trong Vạn Ma đỉnh chợt lóe hào quang rồi biến mất. Răng nanh dài hơn một thước lập tức biến mất trong đỉnh. Đỉnh Linh di chuyển rất nhanh dưới đáy hàn đàm, đi tới điểm sáng khác, lại một cái răng nanh sắc nhọn nữa bị Đỉnh Linh nhặt lên. Sau khi vòng quanh đáy đầm một vòng, ở đáy đầm lúc này không còn có điểm sáng màu đen nữa, còn nước đầm dường như đột nhiên trở nên trong hơn một chút. - Không còn gì nữa! - Đỉnh Linh truyền tấn. - Được rồi, lên đi. - Hàn Thạc phân phó. Đỉnh Linh mang theo tổng cộng mười bảy đoạn răng nanh chầm chậm nổi lên. Sau khi thu được một đống răng nanh sắc nhọn, Vạn Ma đỉnh trở nên lớn lên một chút. Khi nó nổi hẳn lên trên hàn đàm, thể tích lúc này lớn hơn mười lần so với lúc trước. "Choang" Miệng Vạn Ma đỉnh mở ra, ném tổng cộng mười bảy đoạn răng nanh ra ngoài. Mấy cái răng nanh va chạm vào nhau phát ra âm thanh kim loại trong trẻo. Mười bảy đoạn răng nanh sắc nhọn được bày ra trước mặt Hàn Thạc. Ngắn nhất dài một thước, dài nhất là một thước bảy. Mỗi một cây đều lóe sáng màu đen. Lấy ra một thanh trường kiếm bình thường, Hàn Thạc chém một phát vào đó. Chỉ nghe "leng keng", thanh trường kiếm đó đã bị gãy vụn. Còn đoạn răng nanh đó lại không hề trầy xước chút nào! Trường kiếm mặc dù bình thường, nhưng khi Hàn Thạc chặt xuống đã dùng lực đạo cực kỳ mạnh. Đến cả trường kiếm cũng bị gẫy thành bảy tám khúc. Còn răng nanh lại bình yên vô sự. Việc này làm Hàn Thạc lập tức hiểu được sự cứng rắn kinh người của răng nanh. - Ủa! Hàn Thạc hô lên. Hắn chẳng những phát hiện ra mười mấy đoạn răng nanh cực kỳ bén nhọn, hơn nữa còn cảm giác được chúng có hàn khí bức người. Đứng bên cạnh mười bảy đoạn răng nanh giống như bước vào một băng quật. Với lực thích ứng biến thái của Hàn Thạc đối với hoàn cảnh, không ngờ vẫn có loại ảo giác như bị chôn vào hầm băng. Đều này nói lên sự âm lạnh thấu xương của răng nanh! - Mười bảy đoạn răng nanh lạnh buốt. Hơn nữa mang theo lực ăn mòn kinh khủng. Chúng có thể luyện chế thành một kiện ma khí! - Sau khi Đỉnh Linh bỏ đống đồ trước mặt Hàn Thạc, rồi chủ động trở về thân thể Hàn Thạc, sau đó truyền tấn cho hắn. Khẽ gật đầu, Hàn Thạc cười tươi như hoa nở, thấp giọng nói: - Hắc hắc. Vận khí ta quả nhiên không tệ. Nhưng cũng là nhờ có ngươi. Ta nghĩ hẳn là cũng đã có người rất tò mò về dị thường của hàn đàm, nhưng không ai dám đem thân thể huyết nhục ra mà điều tra. Còn ở vũ trụ này thần khí bình thường khó có thể đạt tới mức tùy tâm mà điều khiển, cho dù biết rõ phía dưới có bảo vật cũng vô kế khả thi! - Hàn đàm có biến hóa kìa! - Đỉnh Linh nhắc nhở. Dùng một thanh trường kiếm, gạt mười bảy cái răng nanh vào không gian giới chỉ trước. Xong xuôi mọi việc, Hàn Thạc mới chú ý tới mặt hồ trước mặt. Mất đi mười bảy đoạn răng nanh, hàn đàm không còn hàn khí như lúc nãy, hơn nữa nước hồ đen huyền cũng tựa hồ dần dần trong xanh. Thấy nước hàn đàm biến hóa như vậy, rõ ràng mười bảy đoạn răng nanh chính là căn nguyên tạo thành hiện tượng dị thường ở hàn đàm này. Việc này làm Hàn Thạc rất hưng phấn, không ngờ tới là lần này hắn có thu hoạch lớn như vậy. Sau khi thoát chết gặp phúc, hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc của Hàn Thạc chẳng những có được đột phá, đạt tới cảnh giới Trung vị thần, mà Thiên Ma Bất Diệt Thể của bản thể cũng không cần dựa vào sức mạnh Đỉnh Linh nữa, cũng đang tu tới giai đoạn tầng thứ hai. Bây giờ lại tìm được mười bảy đoạn răng nanh có thể luyện chế ma khí. Hắn thật sự thu hoạch rất dồi dào. Lợi dụng ma đầu tìm kiếm thêm chung quanh một chút nữa, Hàn Thạc không thể phát hiện ra một Liệp Thần giả hoặc Thần Vệ ba thành thị nào nữa. Mắt thấy sơn cốc Liệp Thần giả này cũng không còn gì hấp dẫn hắn nữa, hắn quyết định trở lại pháo đài Thiên Lan ở Ám Ảnh thành. Trong vòng ba ngày sau khi Hàn Thạc ly khai, hàn đàm vì đã mất đi mười bảy đoạn răng nanh, dưới ánh mặt trời chói chang chiếu rọi xuống đầm, những luồng khói đen trong nước dần dần bốc lên rồi tản mất. Qua vài ngày nữa, nước hồ rốt cuộc không còn lạnh nữa, thành một cái hồ rất bình thường, nước hồ trở nên trong xanh leo lẻo. Một đoàn người lén lén lút lút đi tới bên cạnh hàn đàm. Có một người không ngừng kêu lên, tựa hồ truyền ra tín hiệu gì đó. Kêu một lúc lâu, người nọ kỳ quái nói: - Đám Liệp Thần giả này đâu nhỉ, sao không có lấy một ai đáp lại? - Hôm nay hơi kỳ quái. Trên đường không gặp phải tầng tầng xét hỏi. Chúng ta dễ dàng đi thẳng tới nơi này. Quả rất khác thường! - Một người khác hô khẽ. - Mặc kệ. Trước hết lấy đồ rồi tính sau! Lại có một người lấy ra một thùng sắt thật lớn, kéo thùng tới hàn đàm. "A!" Một tiếng thét chói tai vang lên, có vẻ cực kỳ kinh ngạc. - Sao thế? - Những người khác giật nảy mình, vội vàng truy vấn. - Nước hồ. Nước hồ làm sao trở thành như thế này? Người vừa thét lên chỉ vào mặt hồ trước mặt, thần tình rất kinh hãi. Mấy người còn lại bu lại gần, thấy nước hồ nguyên trước đây màu đen huyền lạnh buốt, nay trở nên trong trẻo, yên lặng trong sơn cốc u tĩnh có vẻ rất hữu tình. Nhưng rất hiển nhiên, chúng cũng không thích cái cảnh êm đềm này. Một người tiện tay lấy ra một con ma thú trông giống như con chuột nhỏ, dùng một cái trường mâu chọc nó tiến vào nước đầm. Con ma thú trông như chuột đó rơi tõm vào trong đầm, chẳng có dấu hiệu gì bị hòa tan cả. - Sao lại như vậy? Hắn vô cùng ngạc nhiên, nói: - Chết rồi, không biết nói với chủ nhân như thế nào đây! - Đám Liệp Thần giả này đã xảy ra chuyện rồi. Bên trong chẳng có lấy một ai! - Một người xem ra vừa đi điều tra về, vẻ mặt ngưng trọng nói khẽ. - Nơi đây không nên ở lâu. Chúng ta ly khai nhanh lên. Đỡ dính phải vạ lây! - Người nọ tiện tay vớt con chuột nhỏ, quay đầu bước ra bên ngoài. Mấy người còn lại cũng biết nơi này không còn bí mật an toàn nữa, thừa dịp còn có không ai tới vội vàng rời khỏi chỗ thị phi này. U Mạc thành. Trong mật thất của Thần Trạch dược tề. Hagelin vẻ mặt âm trầm nghe một người báo cáo trong ma pháp kính, lát sau mới mở miệng hỏi: - Không thấy bất kỳ một Liệp Thần giả nào à? - Đúng thưa chủ nhân! - Tên lúc trước lấy thùng chuẩn bị múc nước trong đầm, cung kính báo cáo trong ma pháp kính. Hagelin cau tít mày, xem ra có vẻ rất bực mình, cúi đầu hỏi: - Cho dù là Liệp Thần giả bị người ta toàn bộ giết chết, nhưng tại sao nước hồ lại biến thành như vậy? - Không biết. Khi chúng tôi tới, nó đã thành như vậy rồi. - Hắn trả lời đơn giản. Trầm mặc một lát, Hagelin ngẩng đầu nghiêm túc nói: - Từ nay về sau, đừng chủ động liên lạc với Liệp Thần giả. Những liên lạc trước kia với Liệp Thần giả toàn bộ chặt đứt. Xóa đi tất cả dấu vết liên quan giữa chúng ta và chúng! - Biết rồi thưa chủ nhân! - Hắn đáp lại rất ngắn gọn. Cắt đứt liên lạc trên ma pháp kính, Hagelin đứng dậy rời mật thất, đi ra cửa hàng thuốc, tới nhà của Vưu Kim. - Hagelin tiên sinh. Đại nhân nhà chúng ta vẫn chưa về lại U Mạc thành. Xin lỗi! - Thị vệ trước cửa nhận ra Hagelin, cung kính nói. - Phiền sau khi Vưu Kim trở về thành, nói với hắn là ta tìm hắn nhé! - Hagelin mỉm cười nhờ tên thị vệ này một câu, sau đó trở về nhà. "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thủ lãnh Liệp Thần giả đáng sợ như vậy, sơn cốc đó làm sao lại phát sinh việc ngoài ý muốn như thế chứ?" Hagelin nghĩ mãi không hiểu sơn cốc đã xảy ra việc gì, cũng không biết Hàn Thạc đã đoán được hắn cấu kết với Liệp Thần giả. Pháo đài Thiên Lan. Hàn Thạc đi tới trước cửa pháo đài, lập tức hỏi Thần Vệ: - Thanh Lâm đại nhân và Hắc Thiên đại nhân có trong pháo đài không? Thần Vệ nhận ra hắn, nghe vậy lắc đầu nói: - Sau khi hai vị đại nhân cùng các ngươi ly khai, vẫn chưa về pháo đài. Ta còn tưởng rằng đại nhân đi với ngươi tại, chẳng lẽ không phải? - Từ lúc chúng ta rời pháo đài đến giờ đã qua bao lâu rồi? - Trong lòng Hàn Thạc giật mình, kêu lên. - Gần hai tháng rồi! - Thần Vệ không biết Hàn Thạc tại sao hỏi một vấn đề ngớ ngẩn như vậy, trả lời vẻ hơi nghi hoặc. Việc đi tới pháo đài Thiên Lan đại khái mất của Hàn Thạc hơn một tháng. Họ ở bên ngoài sơn cốc hai ba ngày mới biết rõ tình thế, vậy thì thời gian dung hợp giữa luồng sức mạnh đối kháng và hóa thân ngoại thân đại khái mất mười lăm mười sáu ngày. Hàn Thạc biết ma công mỗi một lần đột phá hoặc hóa thân ngoại thân mỗi một lần đốn ngộ, thời gian luôn luôn trôi qua bất tri bất giác như vậy, nghe Thần Vệ vừa nói như vậy, hắn nhíu mày nghĩ ngợi một chút. Có thể khẳng định trong khi hắn cùng với luồng sức mạnh đó đối kháng với nhau, bọn người Thanh Lâm hẳn là không lập tức về pháo đài Thiên Lan, rất có thể theo một vài dấu vết tiếp tục lục soát Liệp Thần giả. - Thanh Lâm đại nhân và Hắc Thiên đại nhân chưa về pháo đài, vậy có truyền đạt tin tức gì về không? - Hàn Thạc lại hỏi. Thần Vệ vẫn lắc đầu. Hàn Thạc thầm thở dài một tiếng bất lực, cúi đầu ủ rũ tiến vào pháo đài Thiên Lan. Đi tới căn phòng mà Hắc Thiên chuẩn bị cho hắn, Hàn Thạc nhắn người phụ trách tạm thời pháo đài này, bảo hắn một khi nhận được tin của Thanh Lâm và Hắc Thiên, lập tức phải thông báo cho hắn. Trước mặt Uông Dương đại hải, bốn người Thanh Lâm, Hắc Thiên, Tật Phi, Vưu Kim đang nhìn biển trầm tư suy nghĩ. Lắc lắc đầu, Thanh Lâm bất lực nói: - Tuy nói trên đường đi giết không ít Liệp Thần giả, nhưng ba tên đó đã chạy thoát rồi. Lần này cũng không biết hành động của chúng ta có tính là thành công không nữa? - Cũng có thể coi là như vậy. Ít nhất chúng ta chưa bao giờ giết được nhiều Liệp Thần giả như lần này. Huống chi chúng ta còn tìm được sào huyệt của chúng! - Tật Phi suy nghĩ một chút, rồi trầm giọng nói. - Cũng không biết Bryan rốt cuộc như thế nào rồi. Chà, nếu sớm biết rằng sẽ như vậy, ta tình nguyện bị luồng sức mạnh đó giết chết! Hắc Thiên sắc mặt tái nhợt, khí sắc rõ ràng không được như đám ba người Thanh Lâm. Xem ra hắn phải cần một thời gian nữa mới có thể khôi phục. Nhìn một nữ Thần Vệ ôm Adelina cách đó không xa, Thanh Lâm thở dài một tiếng, nói: - Adelina vẫn chưa tỉnh lại. Bryan lại không biết như thế nào, lần này chúng ta căn bản không tính là thành công! - Ba người Broster biến mất ngay ở vùng Uông Dương đại hải này. Trong cả khu vực này chúng ta cũng không có khả năng tìm ra ba người này. Ta nghĩ chúng ta hẳn nên trở về thôi! Vưu Kim ở U Mạc thành nhìn Adelina ở xa xa, do dự một chút rồi nói: - Dựa theo lời các ngươi, thủ lãnh Liệp Thần giả hẳn là nhận ra Adelina. Tiểu cô nương này là mấu chốt. Nếu nàng tỉnh lại thì có thể giải thích rõ ràng được việc ngày đó, lúc đó xin thông cáo cho U Mạc thành chúng ta một tiếng! - Đến lúc đó nói lại đi! - Hắc Thiên rõ ràng không để ý tới Vưu Kim. Từ khi hắn biết Hàn Thạc cứu hắn một mạng, vẫn hầm hừ với Vưu Kim người vẫn luôn gây gổ với Hàn Thạc. Câu nói trống không này hiển nhiên không có thành ý gì. Vưu Kim cũng không so đo, khẽ gật đầu trầm giọng nói: - Vậy ta cáo từ trước! Phất phất tay, Thanh Lâm nói vẻ không quan tâm: - Đi đường may mắn, không tiễn! Ngay lúc đó, ở giữa hư không trên đỉnh đầu mọi người đột nhiên sinh ra một luồng năng lượng dao động mãnh liệt. Một cái bóng mơ hồ hiện ra dần dần trong hư không. Bộ trường bào trắng mờ hoàn toàn bao phủ cả thân thể, tướng mạo người này cũng rất mơ hồ. Năng lượng quỷ dị dao động thoáng cái bao phủ cả khu vực. Sinh vật trong phương viên mấy trăm dặm đều có thể cảm giác được loại sức mạnh này tuyệt đối không phải một Thần bình thường có thể chống lại. Bọn người Thanh Lâm sắc mặt đại biến, toàn bộ ngẩng đầu nhìn cái bóng hiện ra trong hư không. Đột nhiên phát hiện ra đến cả năng lực ngăn cản của cơ thể cũng đã biến mất. Thần lực trong cơ thể bây giờ gần như không còn có ý muốn phản kháng gì nữa, tựa hồ nữ nhân đó chỉ nói một câu, họ sẽ nguyện ý chết trước mặt nàng! Loại cảm giác vô lực một cách cam tâm tình nguyện này làm họ sợ hãi vô cùng, ai nấy mở to hai mắt vào nữ nhân mơ hồ hiện lên trong hư không, không ai có thể mở miệng nói một câu nào. - Ta tới đón Adelina về nhà. Ta là mẫu thân nó! - Thanh âm thanh thúy dễ nghe chầm chậm truyền đến. Thân thể nhỏ bé của Adelina từ từ bay lên, nữ Thần Vệ ôm thân thể Adelina, hai mắt bất lực, ngây ngốc nhìn thân thể Adelina càng lúc càng bay cao, căn bản không có bất kỳ ý nghĩ gì muốn cản trở. Adelina được một luồng sức mạnh kỳ dị dẫn dắt, càng lúc càng càng xa. Đến khi thân thể nàng cũng dần dần trở nên mơ hồ, nữ nhân giữa hư không đó nhẹ giọng nói: - Làm phiền chuyển một lời cho Bryan, nói là ta cám ơn đã chiếu cố cho Adelina trong những ngày vừa qua! Nói xong, một đạo dị quang hiện lên giữa không trung, Adelina và cái bóng nữ nhân đột nhiên biến mất tăm. Chốc lát, sức mạnh bao phủ cả không gian thoáng cái đã biến mất. Tất cả mọi người khôi phục lại bình thường, ai nấy sắc mặt vô cùng bối rối. - Nữ nhân đó là ai? Tại sao trước mặt nàng, rõ ràng ta vẫn còn tất cả thần lực, nhưng lại không thể sử dụng! - Vưu Kim kêu khẽ, hắn chưa bao giờ ngờ tới có một ngày sẽ đối mặt với một người giữa không trung mà sinh ra loại cảm giác bị khoá chặt không làm gì được này. Thanh Lâm cười khổ, nói: - Sao ta cảm thấy được nữ nhân này còn đáng sợ hơn cả thủ lãnh Liệp Thần giả nữa. Trước mặt thủ lãnh Liệp Thần giả đó, mặc dù ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ít ra còn có thể liều chết một trận. Nhưng đối mặt với nàng, làm như nàng nói với ta là "tự sát đi", thì ta sẽ chấp hành không chút do dự. Thật là đáng sợ! - Bà ấy nói bà ấy là mẹ của Adelina. Vậy Adelina hẳn là không có việc gì rồi. Chỉ là không biết phải nói với Bryan như thế nào thôi! - Hắc Thiên vẫn chưa hoàn hồn, thở dài nói. Nguồn truyện: Trà Truyện - Hắn đã chết rồi. Còn có gì mà phải nói? - Bên kia Vưu Kim nhỏ giọng thì thầm một câu! - Câm miệng! - Hắc Thiên căm tức nhìn Vưu Kim. Thanh Lâm và Tật Phi cũng đều có vẻ bất thiện lạnh lùng nhìn hắn, tựa hồ một lời không hợp là ba người sẽ liên thủ đánh hắn vậy! Không khí thoáng cái đã căng thẳng, một vài Thần Vệ xa xa đều tỏ ra thận trọng. - Ta cần phải trở về. Gặp lại! Vưu Kim hiển nhiên biết không được hoan nghênh, ngẩng đầu nhìn hư ảnh sớm đã biến mất giữa không trung, trong lòng khổ sở, thầm nghĩ nữ nhân đó là ai? Tại sao lại đáng sợ như vậy? Vưu Kim chẳng mấy chốc đã rời đi. Tật Phi suy nghĩ một chút, cười khổ nói: - Lần này gặp phải quá nhiều việc cổ quái. Hai vị, ta cũng phải lập tức về Ảo Ảnh thành hồi báo rồi! Tật Phi quả là cảm thấy vô cùng nghi hoặc về lần hành động này. Trên đường đi rất nhiều việc xảy ra đã khác hẳn hắn tưởng tượng. Hắn đang đau đầu là như thế nào mới báo cáo chuyện này với thành chủ Ảo Ảnh thành. - Sau này thế nào cũng gặp lại, chừng nào ngươi tới Ám Ảnh thành, ta mời ngươi uống rượu! - Hắc Thiên có ấn tượng cũng không tệ lắm về Tật Phi, thấy hắn lập tức phải đi bèn mỉm cười nói. - Không thành vấn đề! Tật Phi ha ha sảng khoái cười lớn một tiếng, sau đó thần sắc buồn bã, nói: - Nếu gặp lại được Bryan, cũng gửi lời hỏi thăm của ta tới hắn nhé. Khi nào các ngươi tới Ảo Ảnh thành nhớ báo nhé, ta cũng sẽ nhiệt liệt khoản đãi! Nói xong, Tật Phi lắc đầu thở dài, dẫn đám Thần Vệ Ảo Ảnh thành ly khai. - Chúng ta có nên trở lại sơn cốc đó không? Bryan nói không chừng còn ở đó đó! - Sau khi Tật Phi dẫn người đi, Hắc Thiên do dự một chút, thấp giọng hỏi ý kiến Thanh Lâm. - Nếu Bryan không có việc gì, tuyệt sẽ không còn ở lại trong sơn cốc! Thanh Lâm trừng mắt nhìn Hắc Thiên nói: - Ngươi nói như vậy, có phải là cảm thấy hắn thật sự đã chết không? Thấy Thanh Lâm trừng mắt, Hắc Thiên rụt đầu sợ hãi, bất lực thở dài nói một câu: - Luồng sức mạnh đó rất kỳ lạ. Khi vào cơ thể ta đã phá tung cả Thần thể ta, rất lợi hại. Còn ta thì không làm gì được! Bryan… cơ hội sống sót rất xa vời! Khi ở trước mặt người ngoài, Hắc Thiên vừa nghe có người nói là Hàn Thạc đã chết, lập tức giận dữ lôi đình, nhưng trong nội tâm thì hắn cũng không cho là Hàn Thạc có thể còn sống. - Khi Bryan đuổi chúng ta đi, hắn còn khỏe khoắn lắm, không vô dụng như ngươi đâu. Ta cho là hắn sẽ bình yên vô sự! Thanh Lâm hầm hừ nói: - Ta biết hắn chỉ một thời gian ngắn, nhưng ta tin hắn hơn ngươi, ta nghĩ hắn không có việc gì đâu! Tiểu tử đó khi đuổi ta đi còn phun ra những lời rất khó nghe, ta còn chưa tìm hắn tính sổ nữa là. Hắn làm sao có thể chết được?! - Được rồi, ta không về đó nữa! Hắc Thiên rất sợ Thanh Lâm, phất phất tay, rồi gọi một tên thủ hạ tới phân phó: - Ngươi về đó xem, xem sơn cốc đó bây giờ thành cái dạng gì rồi. Nếu còn có Liệp Thần giả, lập tức phải hồi báo ngay! Trong lúc nói những lời này, Hắc Thiên chớp chớp mắt, rõ ràng có ý gì đó. Tên Thần Vệ đó là tâm phúc của Hắc Thiên, đương nhiên hắn hiểu ý, lập tức gật đầu trả lời: - Đại nhân yên tâm, ta biết nên làm như thế nào! "Không phải là đi tìm thi thể Bryan sao? Việc nhỏ ấy đương hiên có thể làm thỏa đáng cho ngài rồi." - Thần Vệ đó quả cũng không ngốc. - Đi đi! Hắc Thiên phất phất tay, sau đó mới nói với Thanh Lâm: - Chúng ta có thể trở về chưa? - Đi thôi! Thanh Lâm làm gì nhìn không ra ẩn ý của Hắc Thiên khi phân phó tên Thần Vệ, trong lòng thở dài một tiếng, nàng cũng không nói gì thêm về cách làm của Hắc Thiên. Cho dù Hắc Thiên không làm như vậy nàng cũng sẽ hạ lệnh một Thần Vệ quay lại sơn cốc xem tình huống thế nào. Nếu Hàn Thạc thật sự đã xảy ra chuyện, ít nhất cũng phải đưa thi thể về, coi như là báo cáo lại cho thành chủ. - Hai vị đại nhân rốt cục đã về rồi! Ở cửa pháo đài Thiên Lan, một Thần Vệ cung kính hành lễ, sau đó cười khổ nói: - Bryan đại nhân đã đợi hơn mười ngày rồi. Hai vị đại nhân mà không trở lại, hắn phỏng chừng muốn ra khỏi thành tìm hai vị đại nhân nữa! - Hử. Cái gì? Hắc Thiên kinh hô một tiếng, vội vàng hỏi: - Ngươi vừa mới nói cái gì? Nói lại một lần xem! - Ta nói ta hoan nghênh hai vị đại nhân trở về thành! Tên Thần Vệ đó giật bắn cả người. Hắn chưa bao giờ thấy Hắc Thiên có bộ dạng khẩn cấp như vậy, có vẻ cực kỳ không thích ứng, thầm nghĩ chẳng lẽ mình nói sai cái gì? - Không phải câu này, là câu sau ấy! - Hắc Thiên một lần nữa quát, lần này trên mặt có vẻ vui mừng khó kìm chế được. - Bryan đại nhân đã đợi hơn mười ngày rồi! Thần Vệ trong lòng thấp thỏm. Thầm nghĩ chẳng lẽ mấy người Hắc Thiên và Bryan đại nhân xảy ra xung đột gì? - Ha ha, chính là câu này! Hắc Thiên vui vẻ cười to, mừng rỡ mất hẳn vẻ nghiêm túc của Thần Vệ trưởng đội ba, cười hì hì quay sang nói với Thanh Lâm lúc này sắc mặt cũng đột nhiên trở nên thanh thản: - Thấy chưa, ta nói mà. Tiểu tử đó phúc đại mạng lớn, làm sao xẩy ra chuyện chứ?! Thanh Lâm nghe nói Hàn Thạc không có việc gì, tâm tình cũng tốt lên nhiều, trừng mắt nhìn Hắc Thiên, trách mắng: - Lúc trước là ai không tín nhiệm. Hừ. Còn phái người về đó nhặt xác cho hắn. Khinh ta không biết ngươi muốn làm gì à? - Không có việc gì. Không có việc gì! Hắc Thiên cười ha ha, vỗ vai tên Thần Vệ đó, cười tủm tỉm nói: - Làm tốt lắm, làm tốt lắm! Tên Thần Vệ tỏ vẻ ngạc nhiên, đứng thần cả người, căn bản không rõ chuyện gì. Suy nghĩ một chút mới thầm vui mừng, thầm nghĩ "chẳng lẽ thời gian gần đây mình chăm chỉ, đến cả Hắc Thiên đại nhân cũng phát hiện ra? Ha ha. Ta bây giờ thì rốt cục đã được ra mặt rồi. Không cần một mạch trông cửa nữa rồi." Hàn Thạc khổ sở đợi hơn mười ngày trong pháo đài Thiên Lan, xem ra hắn không kiềm chế được nỗi lo lắng trong lòng. Khi chuẩn bị không mòn mỏi đợi tin tức nữa mà ra ngoài điều tra, lại đột nhiên nhân được tin Thanh Lâm trở về. Hàn Thạc quá mừng, lập tức chạy ra khỏi căn phòng mà Hắc Thiên an bài, bất chấp sự kinh ngạc của các vị Thần ở pháo đài Thiên Lan, đi thẳng tới lộ khẩu. Cẩn thận liếc mắt nhìn tới, Hàn Thạc không phát hiện ra cái bóng của Adelina, lúc này chợt thấy lòng trầm xuống, sắc mặt lập tức ỉu xìu. Hai người Hắc Thiên và Thanh Lâm thần tình vui vẻ, đối lập hẳn với vẻ mặt ỉu xìu của Hàn Thạc khi gặp nhau trên đường. Hai người vừa thấy Hàn Thạc thì trong lòng cả kinh, còn tưởng rằng thương thế hắn vẫn chưa toàn bộ có thể khôi phục, đều giật nảy mình. Hắc Thiên đi trước, nói vẻ quan tâm: - Bryan. Thế nào? Thương thế đã hoàn toàn khôi phục chưa? Không trả lời câu hỏi của Hắc Thiên, Hàn Thạc trầm giọng hỏi Thanh Lâm: - Adelina đâu. Tại sao hai người các ngươi trở lại mà không thấy bóng dáng nàng? Lúc trước ta giao Adelina cho ngươi, ngươi hứa với ta như thế nào? Người đâu? Khi nói câu cuối cùng, ngữ khí Hàn Thạc có vẻ rất kịch liệt! Đại Ma Vương Quyển 5