Vừa giết chết Thần Kỵ sĩ và lão Tát Mãn, Hàn Thạc nhìn chằm chằm vào Quang Minh Giáo Hoàng và tên pháp sư Bán thần kia. Về phần hai Thánh Ma đạo sư đến từ Băng Tuyết thần điện, hắn bỏ qua. Một mặt vì thực lực hai người thấp kém, nhưng quan trọng nhất là vì họ đã sợ hãi, căn bản không có đấu chí nữa. Đến cả tâm niệm báo thù cũng đã bị phá hủy, cho dù họ có thực lực sánh được với Hàn Thạc, cũng không đáng để hắn quan tâm, huống chi họ chỉ là hai Thánh Ma đạo sư? Từ khi Thần Kỵ sĩ và lão Tát Mãn cùng nhau tấn công Hàn Thạc, Quang Minh Giáo Hoàng và tên pháp sư Bán thần vẫn không hề đình chỉ niệm chú ngữ. Khi tên Thần Kỵ sĩ và lão Tát Mãn bị Hàn Thạc một tay xuyên thủng cả hai thân thể, hai người chỉ nhìn lão Tát Mãn và Thần Kỵ sĩ vẻ hơi thương tâm thôi. Nhưng, cũng chỉ là liếc mắt. Lúc này, Quang Minh Giáo Hoàng và tên pháp sư Bán thần lại tiếp tục nhắm mắt chẳng biết ngâm xướng cái gì, những tràng chú ngữ dài lê thê rất khó hiểu, giọng ngâm trầm trọng áp lực, tựa hồ nổi lên một sát khí nào đó cực kỳ đáng sợ. Thần Kỵ sĩ và lão Tát Mãn đã chết. Lúc này Hàn Thạc lạnh lùng nhìn Quang Minh Giáo Hoàng và pháp sư Bán thần, chợt phát hiện ra hai người này vẫn bình tĩnh như không có ai bên cạnh, tựa hồ căn bản không biết hắn đang ngó họ lom lom, tùy thời có thể ra tay giết họ vậy. Loại chuyên chú không quan tâm gì đến bên cạnh làm Hàn Thạc sinh ra một loại cảm giác không ổn, loại cảm giác này rất quái lạ, làm hắn không hề mạo hiểm động thủ ngay, ngược lại trở nên càng thêm cẩn thận. Quang Minh Giáo Hoàng và tên pháp sư Bán thần có một định lực mạnh mẽ cao thâm, song hai tên Thánh Ma đạo sư của Băng Tuyết thần điện lại không chịu nổi nữa. Tia mắt lạnh lùng của Hàn Thạc cũng không nhìn vào họ, nhưng lòng Hàn Thạc thấy được sự sợ hãi của hai người. Họ như cảm thấy mục tiêu của Hàn Thạc lúc này như sẽ rơi xuống người họ. Sau khi Băng Tuyết thần điện bị hủy đi, hai người cũng từng nghĩ tới nên báo thù cho thần điện. Lần này tới đây coi như là hành động rồi. Nhưng khi họ thật sự đứng trước mặt Hàn Thạc, thấy hắn lãnh khốc hung tàn dễ dàng giết chết Thần Kỵ sĩ và lão Tát Mãn, ý muốn báo thù cho Băng Tuyết thần điện vừa bị hủy diệt bị áp lực sợ hãi trong lòng phá hủy hoàn toàn lòng quyết tâm báo thù. "A…" Lòng sợ hãi càng ngày càng tăng, hai người rốt cục không chịu được nữa, kêu rú lên. Chốc lát, hai Thánh Ma đạo sư Băng Tuyết thần điện giống như nổi điên, mở miệng ngâm xướng đủ loại băng ma pháp liên miên như pháo liên thanh, đủ loại bụi băng gầm thét lao vào Hàn Thạc. Những băng kiếm sắc bé lóng lánh lãnh mang trong suốt, đâm thẳng vào hắn. Cùng lúc đó, hai Thánh Ma đạo sư điên cuồng ra tay, nhưng không tiến lên, mà đứng tại chỗ, lòng tràn đầy sợ hãi và oán hận. "Ủa" khẽ, Hàn Thạc biết hai Thánh Ma đạo sư Băng Tuyết thần điện này vì sợ hãi quá nên hành vi đã rối loạn hoàn toàn, căn bản không thể làm gì được nữa. Nhưng vì họ tham dự vào việc tập kích học viện ma vũ Babylon, thêm nữa họ cũng là những cao thủ Băng Tuyết thần điện cao nhất, Hàn Thạc đương nhiên sẽ không cho họ còn sống mà rời khỏi đây. Trong tiếng băng gầm rú đầy trời, Hàn Thạc đột ngột biến mất khỏi chỗ mình, sau một khắc, Hàn Thạc bỗng đứng ngay phía sau hai Thánh Ma đạo sư. Thiên Ma Lợi Nhận được hai tay cùng triển khai, như có hai đóa hoa bằng xương tuyệt đẹp thật lớn nở rộ lòng bàn tay hắn. Chỉ thấy cổ tay Hàn Thạc lật khẽ, vốn đóa hoa bằng xương trắng bạch tinh khiết, những nhiễm đầy máu, nhuộm hai đóa hoa thật lớn đó thành một màu sắc rùng rợn nhưng diễm lệ vô cùng. Lưng hai Thánh Ma đạo sư đó, vừa lúc nở ra một đóa hoa yêu dị. Chỉ là miệng đóa hoa bị xé rách tả tơi, máu tươi chảy ra tí tách. Kêu khẽ một tiếng, hai Thánh Ma đạo sư tâm trí bị sợ hãi che mắt đã bị dọn dẹp sạch sẽ, bãi cỏ hai người đang đứng nhiễm thành đỏ như máu, trong rất mĩ lệ. "Phụt" Móng tay Hàn Thạc thu lại, tùy ý vẩy vẩy tay, máu tươi trên tay vung vãi bốn phía. - Hai vị, còn giả thần giả quỷ nữa à? Tập kích lần này có sáu người, bốn người bị Hàn Thạc ra tay giết rồi, trước mắt chỉ còn lại hai tên cao thủ vẫn nhắm mắt tụng niệm. Hắn lúc này mới đều đều nói với đám người Quang Minh giáo hội. Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, hai cường giả Quang Minh giáo hội này đối mặt với chất vấn của hắn vẫn không hề nhúc nhích, yên lặng như lão tăng nhập định. Một loại cảm giác không ổn tràn vào lòng Hàn Thạc. Nhìn sau lưng hai người này, Hàn Thạc không thấy có bất kỳ thứ gì cản tầm mắt mình, tâm tình hắn cũng bắt đầu nóng nảy. Ma công tới cảnh giới Cửu Biến, khi trong trạng thái chiến đấu, Hàn Thạc rất ít khi bị rối loạn tâm cảnh, điều này làm cho hắn sực nhớ ra, nên càng thêm cẩn thận với hai người này. Nhìn chằm chằm vào hai người trong chốc lát, hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc lui ra phía sau vài bước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm lãnh, lại lấy ra một quả Bạo diệt châu, ngón trỏ búng ra, Bạo diệt châu đột nhiên bắn về phía hai người. Khi Bạo diệt châu sắp đụng vào hai người, không gian trước mặt hai người đột nhiên vẫn bình tĩnh như mặt nước nuốt chửng một viên, không gian tạo nên những gợn sóng rung động rất quỷ dị, còn quả Bạo diệt châu đó chưa kịp nổ, chỉ thấy lóe lên rồi biến mất, giống như chìm nghỉm vào trong nước. Sau một khắc, cả màn không gian đó lại bị dao động méo mó rất kỳ lạ. Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, sự vặn méo không gian này chỉ diễn ra trong vài hơi thở, rồi lại khôi phục bình thường. Vì vẫn còn giữ liên lạc với Bạo diệt châu, Hàn Thạc cảm nhận được rõ ràng không gian vặn vẹo cổ quái đó chính là do Bạo diệt châu nổ ra mà hình thành. Với sự liên lạc giữa hắn và Bạo diệt châu, hắn phát hiện ra nơi nổ của Bạo diệt châu cách nơi hắn đang đứng rất xa. Nói cách khác, khi Bạo diệt châu sắp bắn vào người hai người Quang Minh Giáo Hoàng, đột nhiên bị truyền nhập vào một vết nứt không gian quỷ dị, tới một không gian bí ẩn nào đó rồi mới nổ tung. Thần thức tung ra, chẳng mấy chốc Hàn Thạc đã hiểu rõ tình huống, trong lòng giật mình cả kinh, rồi lại âm thầm kêu may mắn vì sự cẩn thận mới đây của mình. May mà không mạo hiểm nhằm phía hai người, nếu không hắn rất có thể bị hai người Quang Minh Giáo Hoàng đẩy vào một vết nứt không gian dị dạng nào đó rồi, rất có thể rốt cuộc không về được nữa, cho đến lúc thần lực tiêu hao hết mà chết. "Làm sao họ hiểu được không gian pháp tắc huyền ảo như vậy?" - Một nghi vấn lập tức dâng lên trong lòng Hàn Thạc, hai mắt nghi hoặc dán vào hai người Quang Minh giáo hội. Lợi dụng không gian pháp tắc, nhân lúc không gian bị xé rách hình thành một khe hở, đưa công kích thậm chí cả sinh mạng của địch nhân nhét vào vết nứt không gian không có nguyên tố thiên địa. Điều này chỉ có Thần chính thức tu luyện pháp tắc Thời Không mới làm được. Quang Minh Giáo Hoàng và tên Bán thần Quang hệ pháp sư hẳn là toàn bộ đều tu luyện lực lượng nguyên tố Quang hệ, theo đạo lý thì tuyệt đối không có khả năng tạo ra một vết nứt không gian thần kỳ phức tạp như vậy. Sự thật trước mắt nói cho Hàn Thạc tất cả. Không gian trước mặt họ, đích xác hình thành một vòng không gian, mạo muội tiến vào đó, rất có có thể sẽ lâm vào cạm bẫy do pháp tắc Không Gian cao cấp hình thành nên, bị kéo nhập vào một vết nứt không gian không có lực lượng nguyên tố gì có thể sử dụng được. Trước khi tình huống chưa rõ ràng, Hàn Thạc không dám mạo hiểm xông vào. Trong số tám đại lực lượng nguyên tố bốn đại lực lượng pháp tắc, thứ thần bí nhất chính là Vận Mệnh pháp tắc và Thời Không pháp tắc. Thần tu luyện hai loại lực lượng này cũng ít nhất. Người có thể tu luyện thành pháp tắc này rất đáng sợ, đối với hai loại lực lượng pháp tắc này, người bình thường chẳng ai dám mạo hiểm đụng vào, Hàn Thạc cũng không ngoại lệ. Trong lòng cực kỳ nghi hoặc, Hàn Thạc không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, âm thầm đánh giá Quang Minh Giáo Hoàng và tên Bán thần ma pháp sư. Thần thức triển khai, dùng hết tinh lực tìm kiếm khí tức của hai người trên từng khu vực một, cố gắng tìm kiếm bí mật hình thành không gian pháp tắc chung quanh họ. Bản thân cơ thể Quang Minh Giáo Hoàng không có gì dị thường. Lực lượng nguyên tố Quang hệ hỗn tạp với Thần Thánh lực, lưu chuyển vào Chén Thánh và cành ô liu trong tay hắn. Vương miện quang minh trên đầu hắn lấp lánh kim quang, liên kết với tinh thần lực của hắn phủ kín một diện tích rộng lớn. Nhưng nguồn gốc sức mạnh hoặc lực lượng nguyên tố Quang hệ thì không có gì vấn đề gì đặc biệt. Về phần tên Bán thần Quang hệ pháp sư cầm thánh giá chữ thập, trên người hắn còn rõ ràng hơn cả Quang Minh Giáo Hoàng. Hàn Thạc không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào của thời không pháp tắc trên người hắn, hơn nữa thực lực hắn quá yếu, dựa theo đạo lý thì hãm tịnh không gian hình thành chung quanh đây, căn bản không có khả năng là do hắn gây nên. Rốt cuộc việc này là như thế nào? Hàn Thạc cảm thấy khó hiểu, tâm cảnh vốn bình tĩnh như nước, nay đã hơi rung động. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện Cau mày, Hàn Thạc không bỏ qua việc cố tìm hiểu dị thường trước mắt. Thần thức từ tập trung biến thành phân tán, biến thành một màn tơ mắt thường khó thấy vây kín hai người Quang Minh Giáo Hoàng. Thần thức thuộc loại sức mạnh vô ảnh vô hình huyền diệu nhất, không có thực thể không thể nắm bắt. Hàn Thạc đầu tiên thử thăm dò thả ra từng luồng thần thức một, từng chút một hướng về phía Quang Minh Giáo Hoàng. Cảm giác kỳ diệu đột nhiên phát sinh. Một hắc động chết chóc thê lương đột nhiên hiện lên trong thần thức của Hàn Thạc. Hắc động đó bắn ra dị quang đủ mọi màu sắc, vặn vẹo, cuộn lên, tản ra lực lượng pháp tắc không gian hỗn loạn. Đó là vết nứt không gian! Trong lòng Hàn Thạc hiểu rõ, nhờ giúp đỡ của từng luồng thần thức, hắn cảm thụ kỹ lưỡng từng chút một, phát hiện ra một đoàn thần thức quả nhiên không bị ảnh hưởng bởi vết nứt không gian, không bị bất kỳ sức mạnh nào bẻ cong đi. Thầm khen ma công thần kỳ, trong lòng Hàn Thạc thấy dễ chịu hẳn, đại bộ phận thần thức đều ở lại trong đầu, chỉ có một luồng thần thức dần dần đi tiếp, vô cùng cẩn thận né qua vết nứt không gian, từng chút một hướng về phía Quang Minh Giáo Hoàng rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại tựa hồ xa thăm thẳm. Khi làm việc này, Hàn Thạc tập trung sự chú ý chưa từng thấy. Không thể phân tâm một chút nào, đoàn thần thức đó như một con lươn, uốn éo nhẹ nhàng trong bùn lầy, không vội vàng, không tham lam, từng chút một đến gần Quang Minh Giáo Hoàng. Dần dần, dưới sự cẩn thận của Hàn Thạc thăm dò, thần thức vô cùng kỳ diệu tránh được vài vết nứt không gian, tới không gian nhỏ bé gần người Quang Minh Giáo Hoàng và pháp sư Bán thần. Trán đầy mồ hôi đầm đìa, Hàn Thạc cố đè nén sự mừng rỡ trong lòng, lợi dụng luồng thần thức đó, không ngần ngại giấu giếm gì quét kỹ càng trên mọi góc cạnh trên người Quang Minh Giáo Hoàng. Khi luồng thần thức từ từ tới miệng Chén Thánh, lúc đang định thuận thế chui sâu vào trong Chén Thánh, đột nhiên nghe nghe một thanh âm từ trong Chén Thánh vang lên: - Ngươi là ai? Đại Ma Vương Quyển 5