Đáng tiếc lần này đối thủ của nó không còn là Độc Nhãn Cự Nhân, Độc Nhãn Cự Nhân mặc dù thể tích khổng lồ, nhưng không cách nào đuổi kịp nó được. Nhưng Hàn Thạc hiển nhiên nhanh hơn Độc Nhãn Cự Nhân nhiều. Vừa thấy Độc Giác thú quay đầu bỏ chạy, Hàn Thạc lập tức không nói chuyện với Độc Nhãn Cự Nhân nữa, hướng về phía Độc Giác thú truy đuổi. Hắn còn chưa đem hết toàn lực đã có tốc độ vượt xa Độc Giác thú. Khi con Độc Giác thú chạy ra xa mấy trăm thước, đột nhiên nhanh như thiểm điện chắn lối không cho nó chạy trốn. Bình thường nếu muốn thu một ma thú làm ma sủng, đầu tiên phải làm cho nó sợ sức mạnh của ngươi. Chỉ nhân loại nào có thể biểu hiện ra sức mạnh làm cho nó tin phục, mới có tư cách trao đổi với nó, bằng không thì làm gì cũng vô dụng. Bởi vậy, Hàn Thạc cơ hồ không hề do dự, dùng tốc độ nhanh hơn Độc Giác thú chắn trước mặt nó, rồi lập tức động thủ phóng thích hai Vong Linh ma pháp, một hư nhược kết giới (kết giới làm cho yếu đi), một khủng cụ kết giới (kết giới làm cho sợ hãi). Hắn thuần thục bao phủ cả một phạm vi rất lớn. Ngoài Hàn Thạc dự liệu, kết giới suy yếu và kết giới sợ hãi vừa phóng thích ra, cả một phạm vi rất lớn có rất nhiều ma thú đủ loại cấp bậc toàn bộ đều bị ảnh hưởng, nhưng Độc Giác thú này vẫn chạy như bay, thoắt cái đã nhảy ra xa hơn mười thước, quay đầu chuẩn bị bỏ chạy về một hướng khác. Cái sừng tinh khiết như ngọc của Độc Giác thú lóng lánh tia sáng kỳ dị, lực lượng thánh khiết từ sừng của nó tiết ra ngoài tựa hồ đã tịnh hóa kết giới suy yếu và kết giới sợ hãi, do đó nó chẳng hề bị ảnh hưởng gì bởi hai kết giới này cả. Hàn Thạc lắp bắp kinh hãi, vừa khựng lại, cái sừng vô cùng kỳ dị của Độc Giác thú lại có tác dụng tịnh hóa sức mạnh tà ác, xem chừng thì kết giới suy yếu và kết giới sợ hãi đã bị cái sừng của Độc Giác thú này tịnh hóa mất rồi. Mắt thấy hai loại kết giới hoàn toàn vô dụng, Hàn Thạc cũng không hề nổi giận. Trong nháy mắt lại chắn ngang đường chạy của con Độc Giác thú. Lần này hắn không dùng Vong Linh ma pháp, mà trực tiếp dựa vào thân thể mình. Không đợi Độc Giác thú có phản ứng, ra tay túm chặt lấy nó. Độc Giác thú không sợ Độc Nhãn Cự Nhân, còn lợi dụng ma pháp hành hạ Độc Nhãn Cự Nhân, nhưng đối mặt với Thạc thì không có lấy một chút can đảm nào. Nó thông minh đến mức có thể cảm ứng được Hàn Thạc rất cường đại, biết rằng bằng vào nó thì tuyệt đối không thể chống lại hắn, do đó nó lập tức quay đầu bỏ chạy. Khi Hàn Thạc đưa tay bắt lấy nó, hai mắt dài thượt của nó bỗng sáng ngời xoay chuyển con ngươi vài vòng. Chân trước dậm mạnh một cái, lại một lần nữa thay đổi phương hướng, xem ra thì nó quyết tâm chạy trốn. - Hắc hắc, chạy đi đâu? - Hàn Thạc cười cợt vẻ quái dị, khi Độc Giác thú muốn giằng ra khỏi hai tay hắn. Cánh tay hắn bỗng mềm mại dính chặt như miếng bọt biển vươn dài ra, nhanh như thiểm điện túm lấy Độc Giác thú này. Độc Giác thú đang chạy trốn bị Hàn Thạc hai tay chụp lấy, đột nhiên cái sừng giống như bị hai cái dây thép xiềng lại, sức mạnh này căn bản nó không thể chống lại được, thân thể bị gò cứng lại, không thể động đậy. Phong đao lôi điện không ngừng bắn về phía Hàn Thạc. Với khoảng cách gần như vậy thì hắn không thể tránh né, nên không thể không xuất ra vòng hào quang hộ thân, chỉ nghe những tiếng lốp bốp như tiếng đậu rang, Hàn Thạc đứng trong vòng tròn hộ thân vững vàng không lay động, không hề bị chút ảnh hưởng nào từ loại phong đao lôi điện này. Độc Giác thú khi hiểu được công kích của nó căn bản hoàn toàn vô dụng với Hàn Thạc, rất nhanh đã chấm dứt những công kích tốn công vô ích này, cúi đầu ủ rũ, đôi mắt trong suốt như bảo thạch, đột nhiên ứa ra hai dòng lệ trong suốt, quay đầu lại nhìn Hàn Thạc vẻ rất đáng thương. - Van ngươi buông tha cho ta đi. - Độc Giác thú miệng phát ra âm thanh nữ tính rất dễ nghe, giọng điệu tuyệt vời du dương vô cùng, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác thoải mái. Hàn Thạc sửng sốt, không ngờ thanh âm của Độc Giác thú dễ nghe như vậy, nhưng tâm trí hắn rất kiên định, hiển nhiên không vì thanh âm dễ nghe của Độc Giác thú mà tha cho nó, vẫn nắm chặt lấy con Độc Giác thú, cười tủm tỉm nói: - Buông tha cho ngươi cũng được. Nhưng ngươi phải đáp ứng làm ma sủng cho một người. - Tuyệt đối không được! Ngươi giết ta đi. - Độc Giác thú vừa nghe muốn bắt nó làm ma sủng, thanh âm dễ nghe lập tức cự tuyệt như chém đinh chặt sắt. - Được lắm, ta bây giờ sẽ giết ngươi, cắt sừng của ngươi xuống. Hắc hắc, sừng của ngươi nhất định rất đáng giá. - Hàn Thạc cười lạnh mở miệng uy hiếp, một tay đưa lên sừng của con Độc Giác thú dứ dứ, tựa hồ tính toán làm sao động thủ một cách tốt nhất. - Từ từ từ từ, ta có thể cho ngươi nhiều tiền tài châu báu, chỉ cần ngươi buông tha ta. - Độc Giác thú rõ ràng không còn biểu hiện hung tợn không sợ chết như lúc nãy nữa. Thấy Hàn Thạc một tay để trên sừng của nó, nó vội vàng nhân nhượng. - Tiền tài châu báu hả? Hắc hắc, ngươi nói ta là người thế này, lại thích mớ tiền tài châu báu của ngươi à? - Hàn Thạc phì cười, một tay chụp trên người Độc Giác thú, Ma Nguyên lực như lưới nhện dệt khắp cơ thể nó, dùng ma công giam cầm Độc Giác thú này lại. Hàn Thạc buông tay ra, cười hà hà đi đến trước mặt Độc Giác thú, đánh giá Độc Giác thú đáng thương này, rồi bắt đầu dụ dỗ: - Thật ra làm ma sủng cho nữ nhân của ta cũng không tệ. Nàng nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, tốt hơn ở tại rừng rậm hoang vu này nhiều. Mặt khác, thế giới nhân loại mới là nơi phong phú thực sự, có nhiều sự vật mỹ lệ mà ngươi không tưởng tượng được đâu, ngươi thánh khiết như vậy, chỉ có tới thế giới nhân loại mới có thể được người ta hâm mộ, ma thú trong U Ám sâm lâm vĩnh viễn không biết vẻ mĩ lệ của ngươi, ngươi phải biết rằng… Nhìn Độc Giác thú, giọng điệu Hàn Thạc tràn ngập vẻ hấp dẫn từ tốn. Trong khi đó hắn còn pha thêm ma âm nhiếp hồn, lợi dụng vẻ mĩ lệ của Độc Giác thú mà dụ dỗ nó, đem những thứ đẹp đẽ phù phiếm của thế giới nhân loại dụ nó. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện Một mặt bị Hàn Thạc uy hiếp sinh mạng, một mặt cũng bị mê hoặc về thế giới nhân loại, đôi mắt đáng thương của con Độc Giác thú chưa hiểu thế thái nhân tình này dần dần biến thành tò mò, tựa như động tâm về đề nghị của Hàn Thạc. Nó chớp mắt nhìn Hàn Thạc, một lát sau mở miệng hỏi: - Thế giới nhân loại thật sự mĩ lệ như ngươi nói không? - Đương nhiên! Ta cam đoan! Hàn Thạc nói như chém đinh chặt sắt, giọng nói thoắt cái lại nhẹ nhàng dụ dỗ: - Thế giới nhân loại có rất nhiều sự vật rất đẹp mà ngươi chưa bao giờ gặp, chỉ có tới thế giới nhân loại, vẻ mĩ lệ của ngươi mới có thể được người ta hâm mộ. Có ta bảo vệ, không ai dám làm chuyện gì xấu với ngươi, ta còn có thể giúp cho ngươi tiến hóa, chỉ cần ngươi hứa trở thành ma sủng cho nữ nhân của ta, ngươi sẽ phát hiện ra thế giới nhân loại mới là chỗ của ngươi. Độc Giác thú hiển nhiên hiểu được khi bị Hàn Thạc bắt, nó cũng không lựa chọn nào khác, một mặt sợ hãi uy hiếp của Hàn Thạc, một mặt thật có chút tò mò về thế giới nhân loại, chỉ thấy đôi mắt trong suốt như bảo thạch của nó bỗng sáng ngời nháy nháy một lát, rồi không còn do dự nữa, khẽ gật đầu vẻ đáng thương. Không đợi Hàn Thạc cao hứng, Độc Giác thú đột nhiên lại nâng giá lên: - Nhưng ta muốn tự mình lựa chọn chủ nhân, nhất định phải là đàn bà, chứ không thể là thứ nam nhân dơ bẩn này. - Yên tâm đi, nhất định sẽ là mỹ nữ, ngươi sẽ thích nàng mà. - Hàn Thạc cười hà hà cam đoan, thầm nghĩ chỉ cần tới xã hội nhân loại, lúc đó ta xem ngươi còn có lựa chọn nào khác. Xã hội nhân loại tự nhiên rất đẹp đẽ, nhưng lòng người hiểm ác thì ngươi cũng sẽ chẳng mấy chốc hiểu rõ thôi. - Được rồi, ta hứa với ngươi, ngươi buông tha ta đi. - Độc Giác thú cúi đầu ủ rũ nói, thoạt nhìn đã chịu số mạng rồi. - Ta trước hết rút một bộ phận sức mạnh của ngươi ra khỏi cơ thể, ta cũng sẽ để lại chút đồ trong cơ thể ngươi, miễn cho ngươi thừa cơ tẩu thoát. Hàn Thạc vừa nói, vừa động thủ rút một bộ phận lực lượng ra, rồi vỗ vỗ vào con Độc Giác thú, nói: - Ta đã lưu lại trên thân cơ thể ngươi một cái ấn ký, vô luận ngươi ẩn thân ở nơi nào, ta cũng có thể tìm ra ngươi. Do đó ngươi an phận một chút giùm ta. - Biết rồi. Độc Giác thú đáp lại, nhỏ giọng nói thầm: - Thật là một tên gia hỏa hèn hạ, hy vọng chủ nhân của ta không phải là loại gia hỏa tà ác hèn hạ này, bằng không ta tình nguyện chết cũng không thể sống với loại tà ác hèn hạ như thế. Hàn Thạc bỏ ngoài tai mấy lời lẩm bẩm của Độc Giác thú, cũng không nói thêm gì nữa. Trong lúc này tiếng bước chân trầm trọng chậm rãi đến gần. Một cái bóng khổng lồ vĩ đại từ xa xa dần dần đi tới. Độc Nhãn Cự Nhân chậm rãi tới gần, đi tới bên cạnh Hàn Thạc, thấy Độc Giác thú thật thà đứng trước mặt hắn, hỏi có chút kinh ngạc: - Sao nó đột nhiên hiền lành thế? - Đương nhiên, nó không hiền lành thì làm gì được? Hàn Thạc cười nói, sau đó nhìn nhìn đánh giá Độc Nhãn Cự Nhân, trong lòng nghĩ xem tên Độc Nhãn Cự Nhân này có giá trị lợi dụng gì không. "Ầm ầm…" Một tiếng nổ như đất rung núi chuyển từ sâu trong U Ám sâm lâm truyền đến. Phương hướng thanh âm truyền ra cách rất xa chỗ Hàn Thạc, xa như vậy mà còn có âm lượng lớn đến thế, nơi đó nhất định xảy ra đại sự gì đó. Độc Giác thú và Độc Nhãn Cự Nhân hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng nổ này. Đôi mắt cả hai lộ ra thần sắc sợ hãi, giống như sợ hãi động tĩnh đang xảy ra trong chỗ sâu nhất ở trong U Ám sâm lâm. - Các ngươi có biết trong chỗ sâu nhất đó có cái gì không? - Hàn Thạc thấy chúng lộ ra thần sắc sợ hãi, nhíu mày hỏi. - Không biết, nhưng mấy ngày hôm trước ta thấy có một con Cự Long khổng lồ tiến vào trong đó. Con Cự Long đó cường đại như ngài, hẳn là sinh vật cường đại cấp năm. - Độc Giác thú trả lời vẻ khiếp sợ. Nó mới chỉ là một tên cấp ba, Cự Long cấp năm tương đương với Bán thần ở thế giới nhân loại, Độc Giác thú hiển nhiên phải sợ hãi Cự Long cấp năm rồi. - Ta cũng không dám vào bên trong, nhưng gần đây tựa hồ có rất nhiều sinh vật cường đại tiến vào, bên trong dường như xảy ra cái đại biến gì đó. - Độc Nhãn Cự Nhân cũng trả lời. - Hử? Hàn Thạc sửng sốt, sau đó ngẫm nghĩ nói: - Ta muốn vào đó xem một chút. Độc Giác thú, ngươi lưu lại đây, ta sẽ trở về tìm ngươi. Vừa nói xong, Hàn Thạc không còn quản Độc Giác thú nữa, trực tiếp bay về phía chỗ sâu nhất trong U Ám sâm lâm Quyển 5