Thế giới vong linh mênh mông vô bờ quanh năm đều phủ màu xám ảm đạm, vĩnh viễn đều là màu sắc đơn điệu. Đủ loại bất tử sinh vật không ngừng tranh đấu chém giết, nhìn không ra có chút sinh cơ gì. Ở nơi này không có nhật nguyệt luân chuyển, không có khái niệm thời gian, có chăng chỉ là vẻ thê lương tĩnh mịch. Trên mặt đất hoang vu cùng với bầu trời xám xịt, đám bất tử sinh vật đều tuân theo niềm tin đã được truyền lại mãi mãi, chẳng biết mỏi mệt mở rộng lãnh thổ ngày càng lớn hơn. Chỉ là bọn chúng cũng chẳng hiểu hết thảy việc này là để làm gì? Hàn Thạc thuận theo cảm ứng với Tiểu Khô Lâu, dưới hình dạng một u hồn trôi dạt về phía nơi ở của nó. Vì không có khái niệm về thời gian, Hàn Thạc chẳng biết được hắn đã tới nơi này bao lâu rồi. Trên đường, hắn gặp phải đủ loại bất tử sinh vật. Vô số các bất tử sinh vật này giương nanh múa vuốt hương về phía Hàn Thạc, định nuốt sống thân hình bé nhỏ yếu ớt của hắn. Mớ bất tử sinh vật hạ cấp thường thì sau khi bị trúng ma pháp Linh Hồn Chấn Chiến của Hàn Thạc thì bị lực lượng linh hồn đánh trúng phá hủy. Còn đám bất tử sinh vật cao cấp hơn thì thần thức của Hàn Thạc có thể cảm ứng được sự tồn tại của bọn chúng. Thông qua lực cảm ứng, hắn có thể phán đoán sức mạnh yếu của đám bất tử sinh vật này rồi sẽ chủ động né tránh vòng qua khỏi lãnh vực của bọn chúng để tiếp tục đi về hướng của Tiểu Khô Lâu. Dường như qua được một số ngày thì Hàn Thạc cảm ứng được cự ly của Tiểu Khô Lâu càng lúc càng gần. Hơn nữa căn cứ theo liên hệ giữa hai người, hắn biết rằng Tiểu Khô Lâu thật sự đang rượt về phía hắn. Điều này khiến Hàn Thạc có chút cảm động trong lòng. Cảm động chính là vì không có ra mệnh lệnh gì mà Tiểu Khô Lâu vì lo lắng cho an nguy của hắn mà từ ngàn dặm xa xôi vẫn tìm tới. Trong thế giới vong linh nồng nặc mùi tử khí, Hàn Thạc chỉ có hình dạng một u hồn. Trong đoạn thời gian này, hắn không ngừng rèn luyện thần thức, định đem lực lượng của thần thức ma công để lũng đoạn tử khí của thế giới xung quanh. Dần dần hắn thậm chí đã lần mò được một số điều tâm đắc. Tu ma giả có tiếng là có được thần thức bất tử bất diệt vĩnh hằng. Sau khi đạt tới cảnh giới Phân Ma, linh hồn trở thành thần thức, có được rất nhiều điều kỳ diệu. Cho dù nhục thân của tu ma giả bị hủy diệt, chỉ cần thần thức đủ mạnh thì đủ để nhập vào một nhục thể khác, cũng có thể lợi dụng nhục thể này để tu luyện ma công. Qua được thời gian trăm năm thì có thể khôi phục lại như cũ. Hàn Thạc đột nhập vào thế giới này, một mặt tìm cách trở về Csia đại lục, mặc khác lợi dụng luồng thần thức này để tìm kiếm phương pháp gia tăng thực lực bản thân. Trước khi tìm được phương pháp trở về Csia đại lục, Hàn Thạc đầu tiên cần phải bảo đảm mình có thể tồn tại sống sót trong thế giới xa lạ này. Hàn Thạc dần phát hiện ra thần thức đối với tử khí đã có được sức cảm ứng kỳ diệu. Theo sự tìm tòi của hắn, phát hiện ra có thể khống chế tử khí không nơi nào không có ở đây. Thậm chí có thể dựa vào mớ tử khí này để kết tụ nên lợi khí công kích để bắt đầu tấn công đám bất tử sinh vật có ý đồ bất lợi với hắn. Lúc ban đầu, tử khí Hàn Thạc khống chế chỉ có thể ngưng tụ thành hình mũi tên. Khi hắn dùng thần thức để thúc đẩy thì chỉ có thể chống lại và tạo ra uy hiếp với đám khô lâu chiến sĩ cùng với cương thi đẳng cấp thấp thôi. Thậm chí không được như một đòn cốt tiễn ma pháp đơn giản. Sau đó thần thức của Hàn Thạc dần dần có thể lôi kéo tử khí, rồi lại phát hiện ra chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian thì hoàn toàn có thể lợi dụng thần thức để kết tụ thành đòn công kích uy lực cực mạnh. Lực công kích này thậm chí có thể lớn hơn cả ma pháp Linh Hồn Chấn Chiến mà hắn vẫn thường thi triển. Lại qua thêm một số ngày, Hàn Thạc dần dần phát hiện khi thần thức ngưng tụ tử khí, có thể sản sinh ra càng nhiều điều kỳ diệu hơn. Hắn thậm chí thử lợi dụng một số hài cốt có chất lượng ưu tú, tích tụ tử khí trong cốt đầu thành dạng pha lê, tạo cho bản thân một thân thể bạch cốt khô lâu như ngọc. Trong bộ xương bạch cốt khô lâu trắng ngần này ẩn chứa tử khí do thần thức Hàn Thạc kết tụ lại. Tử khí dưới áp lực điên cuồng do thần thức Hàn Thạc tạo ra, đã trở thành từng điểm lấm chấm như thủy tinh ẩn chứa trong cốt đầu. Chỉ là hài cốt có được từ trên mình khô lâu chiến sĩ bình thường thì phẩm chất thật không hiểu vì sao khi Hàn Thạc ráng ngưng tụ thật nhiều tử khí trong đó thì đám cốt đầu kia chịu không nổi liền bể nát ra. Hàn Thạc lợi dụng bộ khô lâu hài cốt trong suốt như ngọc này thật có thể hù được phần lớn đám bất tử sinh vật định tấn công hắn. Ngay cả đám Tà Ác kỵ sĩ đẳng cấp cao, khi nhìn thấy thân hình hài cốt cực lớn của Hàn Thạc, lại lấp loé ánh sáng rực rỡ thì cũng sợ hãi mà rút lui. Tà Ác kỵ sĩ rõ ràng coi bộ khô lâu bạch cốt của Hàn Thạc như là bất tử sinh vật đỉnh cao Khô Lâu Vương. Khô Lâu Vương cũng giống như Cốt Long, đều là tồn tại đỉnh cao cả. Trên thân thể của Khô Lâu Vương ẩn hàm tử khí dầy đặc vô cùng, có được lực lượng khủng bố, bất tử sinh vật nhỏ yếu nào cũng căn bản không phải là đối thủ. Nhưng Hàn Thạc biết rõ cơ thể khô lâu này thuần túy chỉ là dùng một ít tử khí ngưng tụ lại mà thôi, tuyệt đối không thể so với thân thể Khô Lâu Vương. Ngay cả so với xương cốt của Cốt Ma thì vẫn còn yếu ớt hơn nhiều. Nhưng hắn vẫn không hề nản chí, một mặt tìm kiếm phương pháp trở về Csia đại lục, mặt khác tiếp tục lặng lẽ nghiên cứu ứng dụng của thần thức tại thế giới này. Hơn nữa hắn cảm giác được khoảng cách với Tiểu Khô Lâu càng lúc càng gần hơn. Khi Hàn Thạc đi tới một khu sơn cốc hoang vu dày đặc tử khí lượn lờ thì trong thần thức đột nhiên cảm ứng được mấy luồng khí tức cường đại. Mấy luồng khí tức này vô cùng rối loạn không hề ổn định, dường như đang trong một trận đại chiến. Bên ngoài lại có rất nhiều bất tử sinh vật cấp thấp. Đám bất tử sinh vật đó lại đang chém giết lẫn nhau, rõ ràng là khác chiến tuyến. Tại nơi sơn cốc hoang vu xa xa kia, trong vùng tử khí dày đặc lại có từng luồng khí thể lam sắc mờ mịt. Đám lam sắc khí thể lượn lờ bốc lên, từ từ khuyếch tán ra ngoài sơn cốc. Đám bất tử sinh vật cấp thấp đang chiến đấu đều vươn người dài cổ ra để hút lấy mớ lam sắc khí thể kia, cứ như là đang thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn ngon lành vậy. Ở nơi thiên đường vong linh hoang vu này, thường thì rất ít có màu sắc nào khác ngoài các màu trắng, đen và xám. Hàn Thạc vào thế giới này đã một số ngày rồi mà đây mới là lần đầu thấy được vật chất màu lam. Điều này khiến hắn thực sự khiến hắn kinh ngạc. Nhìn tới trận tranh đấu như dầu sôi lửa bỏng trong sơn cốc, lại cảm nhận được mùi vị chém giết khiến hắn có chút nghi hoặc tới tình cảnh bên trong. Điều làm Hàn Thạc khó hiểu chính là khi đám lam khí mờ mịt kia loang ra tới chỗ của hắn thì từng luồng lam sắc khí thể luồn vào trong thần thức. Mớ tinh thần lực bị hao phí rất nhiều bao lâu nay tựa như được bổ sung, từng chút khôi phục trở lại. Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy vui mừng vô cùng. Hắn vốn lúc đầu chỉ là thụ động để luồng lam khí mờ mịt kia xâm nhập. Nhưng khi cảm ứng được luồng lam sắc khí tức có chỗ diệu dụng cho tinh thần lực trong thần thức, hắn liền lập tức bắt đầu vận chuyển thần thức, từng chút phân tích lấy khí tức lam sắc đang quyện lấy vùng sơn cốc, lợi dụng lực lượng của thần thức để dần dần hấp thụ. Mấy ngày nay Hàn Thạc đều dùng toàn bộ thời gian để nghiên cứu phương pháp sử dụng lực lượng của thần thức để thao túng lấy mớ tử khí dầy đặc không chỗ nào không có ở cái thế giới bất tử này. Đối với mớ lam sắc khí thể mang tính chất hoàn toàn bất đồng nhưng lại có chung khí tức của bất tử thế giới này, Hàn Thạc rất nhanh chóng tìm ra bí quyết để hấp thụ. Khi Hàn Thạc dùng toàn lực để vận chuyển lực lượng của thần thức thì tử khí từ ngay giữa sơn cốc dần dần tràn ra. Có một luồng tử khí cực lớn bị sự lôi kéo từ lực lượng thần thức của Hàn Thạc, từ từ xâm nhập vào trong thần thức của hắn. Tinh thần lực của Hàn Thạc vốn bị hao phí rất nhiều bao lâu nay, nhờ có mớ lam khí cuồn cuộn kéo vào đã dần khôi phục. Đám bất tử sinh vật ở bên ngoài sơn cốc vẫn chém giết nhau kịch liệt. Rải khắp vùng đại địa màu xám này đều là xương thịt vụn vãi. Đám bất tử sinh vật đẳng cấp này dưới mệnh lệnh chủ nhân bọn chúng, vừa bất chấp tất cả để chiến đấu, vừa không ngừng tham lam hấp thụ lấy từng luồng lam khí mờ mịt đang phiêu bạt lan tràn. Chỉ trong chốc lát, Hàn Thạc đã lợi dụng thần thức để hấp thụ được rất nhiều lam sắc khí tức. Tinh thần lực đã khôi phục trở lại được tám phần mà giữa sơn cốc cũng không còn khí tức lam sắc mờ mịt kia tràn ra nữa. Còn mớ lam khí đã lan ra xa hoặc đã bị cả đám bất tử sinh vật hút lấy hoặc đã biến mất ngay giữa trời đất. Hàn Thạc đứng ở một nơi cách sơn cốc khá xa dưới hình trạng một bộ xương bạch cốt trắng lóa. Hắn do dự một hồi rồi đột nhiên đi thẳng tới khu trung tâm của sơn cốc. Cùng lúc đó, hắn cảm giác được khoảng cách với Tiểu Khô Lâu càng lúc càng gần. Ngay trung tâm sơn cốc nhất định có vật gì đó thần bí. Từ từng luồng lam khí mờ mịt tản mát ra ngoài, Hàn Thạc có thể cảm ứng được điều này. Khi còn ở Csia đại lục, Hàn Thạc rất ít khi nào được nghe qua về vật chất có thể làm tăng trưởng tinh thần lực. Hàn Thạc không ngờ tới một nơi dị giới hoang vu tĩnh mịch xa lạ thế này, không ngờ lại có được thứ vật chất đặc biệt như vậy. Càng khiến Hàn Thạc kinh ngạc chính là đám lam khí bị hắn hấp thụ lấy lại có một cảm giác quen thuộc mơ hồ. Ban đầu thì Hàn Thạc không hề có phản ứng gì. Tới khi đám lam khí không còn khuyếch tán ra từ trong sơn cốc nữa thì hắn mới có thời gian phản ứng. Dường như lần trước ở bên dưới của Tử Vong Mộ Địa, khi Hàn Thạc hấp thụ được lực lượng đặc biệt gì đó khiến cho tinh thần lực của hắn tăng trưởng một bước lớn, lực lượng hấp thụ được khi đó dường như có chút tương tự với mớ lam khí mờ mịt hấp thụ vừa rồi. Nhưng lực lượng lần trước to lớn vô cùng, trực tiếp khiến cho Hàn Thạc có được tinh thần lực của cảnh giới Đại Ma đạo sư. Còn luồng lam khí mịt mờ vừa hấp thụ mới rồi còn lâu lắm mới có được lực lượng như lần trước, nhưng khí tức thì lại có chút tương tự. - Không biết ở trong sơn sốc rốt cuộc là có cái gì mà có thể tán phát ra thứ lam khí kỳ dị như vậy! Đang lúc còn đang cảm thấy nghi hoặc, Hàn Thạc mặc dù cảm ứng được mấy con bất tử sinh vật có thể uy hiếp được tới hắn, nhưng rốt cuộc vẫn quyết định xông vào xem xét. Nói không chừng có thể ở trong sơn cốc giải quyết được những nghi hoặc vừa rồi. Thân thể Hàn Thạc như một bộ khô lâu trắng xóa, so với khô lâu chiến sĩ thì cao hơn một chút, đại khái cao chừng một mét tám. Hắn dùng thân hình này bước ngay vào chỗ ngọn nguồn của chiến trận. Trên đường đi có mấy tên khô lâu chiến sĩ cùng cương thi đẳng cấp thấp, vừa thấy được địch nhân không cùng chiến tuyến với mình, bèn đẩy ra một phần lực lượng tới công kích lấy bộ thân thể do Hàn Thạc ngưng tụ được. Trên đường bước tới, thần thức của Hàn Thạc liền bắt đầu ngưng tụ tử khí. Đọi khi đám khô lâu chiến sĩ cùng cương thi chiến sĩ kia xúm tới, thì một chùm ánh sáng như hình trăng tròn màu xám tro, thuần tuý do tử khí ngưng tụ ra đã từ thân người khô lâu cao lớn của hắn bắn mạnh ra ngoài. Mười mấy tên khô lâu chiến sĩ cùng cương thi chiến sĩ xúm tới trước liền bị chùm ánh sáng do tử khí ngưng tụ lại tập kích. Linh hồn yếu nhược của bọn chúng chịu không nổi đều lần lượt bị đánh tan nát rồi biến mất. Từng tiếng "rắc rắc" vang lên do các bộ xương của khô lâu chiến sĩ bị vỡ nát tạo ra. Cương thi chiến sĩ cũng ngã sụm xuống thành từng đống xương thịt rữa nát. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Janet Một luồng quang mang do tử khí ngưng tụ lại chợt loé lên. Mười mấy tên khô lâu chiến sĩ cùng cương thi chiến sĩ đã bị ngã gục. Đám khô lâu chiến sĩ cùng cương thi chiến sĩ đang định xông tới, nhất thời đều khựng lại cả. Sau đó dưới lực lượng mạnh mẽ do Hàn Thạc hết sức phóng ra, bọn chúng mới phát hiện được thì ra cái tên khô lâu chiến sĩ này cao lớn hơn cả bọn chúng, xương cốt lại càng thêm trong suốt, so với thân thể bọn chúng thì chẳng giống lắm. Nhiều con bất tử sinh vật chưa thề được thấy qua Khô Lâu Vương là hình dạng thế nào. Nhưng trong khoảnh khắc bọn chúng được thai nghén ra, trong linh hồn vẫn còn giữ được một số ấn ký về bất tử sinh vật đẳng cấp cao. Khi bọn chúng vừa đưa mắt nhìn tới thân thể do Hàn Thạc ngưng tụ ra, liền hiểu lầm hắn là bất tử sinh vật, không những thế mà còn lại là Khô Lâu Vương, bất tử sinh vật đỉnh cao. Một con đường liền được tự động mở ra. Đám bất tử sinh vật vẫn tiếp tục chiến đấu với nhau, nhưng không có tên nào dám cản đường Hàn Thạc, dường như là không hề nhìn thấy sự tồn tại của hắn. Nhưng Hàn Thạc biết được đó là bản năng khuất phục của bọn chúng đối với bất tử sinh vật đẳng cấp cao. Con đường được mở ra thông thẳng vào một nơi sâu trong sơn cốc. Đám bất tử sinh vật đẳng cấp thấp biết mục tiêu của Hàn Thạc là vùng sâu trong sơn cốc, bọn chúng đương nhiên là sẽ mở ra thông đạo này cho hắn. "Leng... keng..." Hàn Thạc dùng thần thức chuyển động bộ thân thể khô lâu được ngưng tụ ra này rồi từng bước tiến vào sơn cốc. Đám bất tử sinh vật chung quanh vẫn kịch liệt đồ sát lẫn nhau, nhưng không có một tên bất tử sinh vật đẳng cấp thấp nào dám cản đường hắn. Ngay giữa sơn cốc có sự tồn tại của mấy tên bất tử sinh vật cường đại, lúc này vẫn đang chém giết lẫn nhau. Hàn Thạc có thể cảm ứng được sự cường đại của bọn chúng. Càng đi sâu vào trong, hắn càng bước chậm lại, bắt đầu cẩn thận đánh giá tình huống chung quanh, chuẩn bị khi gặp tình trạng bất lợi thì sẽ rời bỏ sớm một chút. Chung quanh đều có rất nhiều bất tử sinh vật không ngừng chiến đấu lẫn nhau. Nơi này lại có thêm nhiều Tăng Ác chiến sĩ cộng với mấy tên Tà Ác kỵ sĩ. Hàn Thạc biết là đã sắp tiếp cận được mục tiêu. Hắn tận lực phóng xuất ra khí độ cường đại, đi xuyên qua đám bất tử sinh vật đẳng cấp hơi cao một chút này rồi cuối cùng cũng tới được nơi trung tâm của sơn cốc. Thứ lọt vào tầm mắt Hàn Thạc đầu tiên là một dòng nước đen ngòm rất rộng. Trôi trên dòng nước có một số cây thực vật trông rất dữ tợn. Thân cây cành lá toát lên vẻ ghê tởm đáng sợ, hình dạng như là hoa ăn thịt người tha hồ phô bày nét tà ác loè loẹt của bọn chúng. Cành lá như muôn vạn những bàn tay khô đét đang nâng lên làn khói màu lam. Ở giữa làn khói màu lam có một viên lam bảo thạnh hình giọt lệ to chừng một con mắt, đang bắn ra ánh sáng óng ánh kỳ dị. Đại Ma Vương