Ngoại ô thành Bimson của đế quốc Lancelot có một trấn nhỏ gọi là Billows.
Trưởng trấn Colbert vừa dùng xong điểm tâm, đang nằm dài lười biếng tắm nắng trên cái sân thượng cao nhất lộng lẫy nhất trong trấn, tâm tình hết sức sảng khoái, ngâm nga một tiểu khúc. Cặp mắt híp lại nhìn những thiếu nữ của trấn đang đi qua lại, nghĩ xem buổi tối nên đến nhà ai thư giãn.
Trấn nhỏ mặc dù không lớn nhưng một năm cũng có thể thu vào gần mấy ngàn kim tệ tiền thuế. Với số tiền này, sinh hoạt của Colbert cũng có thể coi như là tạm thoải mái. Thỉnh thoảng hứng thú nổi lên, gã tùy tiện lợi dụng vũ lực hoặc quyền lực với những nữ nhân trong trấn thì cũng chẳng ai dám hó hé.
Bởi vì, hắn có tước vị nam tước của đế quốc, cùng với thực quyền trưởng trấn. Bản thân gã còn có thực lực kiếm sư cao siêu, những điều kiện này hợp lại đủ làm cho gã trở thành thổ hoàng đế của trấn nhỏ này.
- Ai, ngày hôm nay bao giờ mới kết thúc đây! - Một người dân thường từ trong vùng rừng núi đi ra, thấp giọng oán giận.
- Nghe nói, lão bà của Rootes lại bị Colbert cưỡng gian, năm nay đã là vụ thứ chín của gã rồi. Hay là chúng ta rời khỏi Billows trấn này sớm một chút đi, nếu không chắc cũng hết đường để sinh sống a! - Một người dân khác thở dài, nói vẻ bất lực.
- Ừ, nếu muốn rời đi thì cũng phải cẩn thận một chút, nếu như bị hắn phát hiện thì sẽ chết rất thảm, thật là đáng thương a!
- Xin hỏi nơi này có phải là Billows trấn không? - Đang lúc cả hai thầm thì đột nhiên vang lên tiếng hỏi. Người hỏi là một thanh niên có vóc dáng cực cao, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa mang theo nét tươi cười xán lạn.
- Không sai, người thanh niên, ngươi đến Billows trấn làm gì vậy? - Một người trong số đó nghi hoặc hỏi lại.
- Trấn trưởng các ngươi tên là Colbert phải không? - Hàn Thạc mỉm cười, không trả lời, hỏi tiếp.
Gật gật đầu, sắc mặt hắn khẽ biến, nói vẻ chán ghét: - Ngươi biết trấn trưởng của chúng ta à, tìm gã làm gì vậy?
- Ta tìm gã có việc, hắn ngụ tại chỗ nào vậy? - Hàn Thạc nhìn gã bình dân này vừa nghe hắn dò hỏi Colbert thì vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ chán ghét, trong lòng ngầm hiểu ngay sự tình.
- Đi thẳng về phía trước, căn nhà nào lớn nhất, lộng lẫy nhất thì chính là nơi gã ở! Một người khác vừa trả lời vừa kéo người bên cạnh tránh xa Hàn Thạc, thấp giọng: - Ngươi không muốn sống sao, ngươi xem hắn cao lớn như vậy, nhất định là bằng hữu của tên súc sanh Colbert kia, không nên rước họa vào thân!
Hai người vừa thì thào vừa nhanh chóng bỏ đi, còn quay lại nhìn Hàn Thạc bằng ánh mắt đầy khinh bỉ. Đôi tai thính nhạy của hắn nghe rõ cả, thầm nghĩ cái tên Colbert này quả nhiên là táng tận lương tâm, ở cái trấn nhỏ này chắc chưa có chuyện xấu gì là chưa làm.
Hàn Thạc không hỏi thêm, đi rất nhanh về phía ngôi nhà lớn nhất, tới trước cửa nói với thị vệ: - Ta có việc muốn gặp trấn trưởng Colbert!
Ba Âm Ma đã kịp lượn quanh một vòng các căn phòng của tòa nhà, mọi đặc điểm đều đã được Hàn Thạc ghi nhớ, hắn khẽ cười: - Ta nghe nói trưởng trấn Colbert là một Đại Địa kiếm sư cường đại, lần này ta đặc biệt tới khiêu chiến với gã, nhờ ngươi thay ta vào bẩm báo.
- Trấn trưởng đối với ngươi không có hứng thú, ngươi đi đi khi còn chưa muộn! - Tên thị vệ này thô lỗ đáp lại, xem ra không hề có ý đi bẩm báo.
Tiến lên một bước, Hàn Thạc xuất một quyền đánh cánh cổng nát vụn, cao giọng hét: - Colbert, ngươi là một tên hèn nhát, thân là một kiếm sư, ngươi không dám đón nhận khiêu chiến của ta sao?
- Tiểu tử, ngươi cố ý muốn gây chuyện sao? - Hai gã thị vệ trước cửa lúc này mới kinh hãi, rút trường kiếm ra muốn động thủ.
"Bình, bình", vang lên thanh âm hai chưởng liên tiếp, hai gã còn chưa thấy rõ, đã bị Hàn Thạc chấn lui vài bước. Cười cười nhìn cả hai đang ôm mặt, Hàn Thạc nhàn nhã nói: - Hai người các ngươi tốt nhất là đừng tự tìm cái chết.
Một tiếng hét lớn của Hàn Thạc vang xa làm quá nửa Billows trấn đều nghe thấy. Thôn dân vừa nghe nói có người đến khiêu chiến Colbert, cho dù là đang làm gì đều ngừng tay đến xem.
Colbert vốn đang híp mắt nhìn loạn xung quanh, hiển nhiên cũng đã nghe được tiếng của Hàn Thạc, trên sân thượng nổi giận quát: - Tên dã tiểu tử từ chỗ nào lại dám đến Billows trấn ta làm loạn.
Theo tiếng hét của Colbert, có mười tên từ trong nhà gã ùa ra. Sau đó Colbert một thân ngân giáp sáng loáng, khuôn mặt lạnh lẽo bước ra từ cánh cửa nát.
- Nhìn cái gì mà nhìn, cái đám tiện dân quỷ tha ma bắt các người, mau cút xa ta ra môt chút! Colbert vừa ra, đầu tiên là trừng mắt nhìn xung quanh, mắng mấy người bình dân, sau đó căm tức nhìn Hàn Thạc nói: - Tiểu tử ngươi cố ý tới gây loạn phải không?
- Sớm đã nghe danh tiếng của nam tước Colbert quả thật không nhỏ, có thực lực kiếm sư. Ta cũng tu tập kiếm kỹ, lần này tiện ghé Billows trấn, mong được nam tước đại nhân thỉnh giáo, không biết đại nhân...có gan tiếp nhận hay không? - Hàn Thạc đối mặt cười nhạt, chờ Colbert trả lời.
Colbert gườm Hàn Thạc, phẫn nộ: - Tiểu tử ngươi không biết trời cao đất dày là gì, dám đến khiêu chiến ta, quả thật là chán sống rồi. Được! Ta tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, có chết thì đừng trách ta.
- Đương nhiên! - Hàn Thạc sảng khoái đáp lời.
- Bọn bay đều tránh ra cho ta, xem ta giết hắn như thế nào! - Colbert phất tay cho đám thủ hạ xung quanh tản ra, gã rút trường kiếm, hít sâu một hơi, cả người đột nhiên trở nên rất điềm tĩnh.
- Người trẻ tuổi, ta nhường ngươi tấn công ta trước! - Colbert làm bộ hảo nhân, bình tĩnh nói với Hàn Thạc.
- Cũng tốt! - Hàn Thạc không trì hoãn, vừa nói xong lập tức thong dong bước tới trước mặt Colbert, xuất ra một quyền.
- Ồ! - Colbert thấy Hàn Thạc không xuất kiếm thì hơi kinh ngạc, nhưng khi một quyền hắn xuất ra lại không có chút đấu khí thì lại càng giật mình không hiểu ra sao cả, cảm thấy quái lạ, cười lạnh giơ kiếm đâm thẳng vào quyền đầu của hắn.
- Hắc hắc, muốn chết! - Hàn Thạc cũng không có thời gian cười đùa, Ma Nguyên lực ngưng tụ rồi một đạo hồng quang chói mắt từ quyền đầu bạo xuất ra.
Đấu khí màu trắng sữa bắn ra trên trường kiếm của Colbert chớp mắt đã bị hồng quang bao phủ đánh tan. Chỉ nghe "keng keng", một quyền này đã kích trúng lên thanh kiếm của Colbert. Một luồng khí nóng rực bỗng nhiên bộc phát, kéo theo đó là tiếng kêu thảm thiết của Colbert rồi gã cùng với thanh kiếm đều bị đánh văng ra ngoài, không ngừng thổ huyết.
- Ôi, trời ạ, tên ác ma kia bị trọng thương rồi!
- Thật tốt quá, hi vọng lần này hắn chết luôn đi, như vậy chúng ta sẽ được giải phóng!
- Tốt nhất là chết luôn đi, nếu không thì Billows trấn chúng ta sẽ không có ngày nào bình yên!
Số thôn dân đang quan sát ở phía xa thấy Colbert bị môt kích trọng thương thì mặt vui như ngày hội, thấp giọng bàn tán.
- Ta, ta với ngươi không cừu oán, sao ngươi lại tìm ta? - Trên miệng máu tươi trào ra, Colbert chỉ mới một kích bị trọng thương liền lập tức hiểu được thực lực Hàn Thạc cao hơn mình nhiều, nhưng không biết mình đã đắc tội với hắn chỗ nào.
- Hắc hắc, bởi vì ngươi đáng chết! Hàn Thạc cười lạnh, chậm rãi tiến tới Colbert, dằn từng tiếng: - Ta là Bryan, ngươi là người đầu tiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Theo ta. - Tên thị vệ này vừa thấy Hàn Thạc trong trang phục ma pháp sư, hơn nữa trong tay lại có bạch cốt pháp trượng, cũng không dám vô lễ, cung kính dẫn hắn tiến vào.
Tiến vào khoảng sân rộng bên trong, tên thị vệ quay lại lễ phép: - Xin chờ một chút, ta đi thông báo cho đại nhân Deborah.
Lát sau, một nữ tử khoảng bốn mươi tuổi, thân thể hơi béo, vóc dáng thấp đậm, mặc một bộ ma pháp bào hoa lệ, trên tay đeo một cái không gian giới chỉ màu xanh từ bên trong đi ra, nhíu mày nghi hoặc nhìn Hàn Thạc hỏi: - Ngươi là ai, dường như ta không quen biết ngươi?
Hàn Thạc khẽ gật đầu, mỉm cười: - Đương nhiên, mặc dù chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng đã ngưỡng mộ đại danh của ngài. Lần này đến đây là mong thỉnh giáo một chút tri thức ma pháp, hi vọng ngài chỉ giáo!
Deborah nghe Hàn Thạc nói như vậy, sốt ruột phất tay: - Không quan tâm, vậy mà ta còn tưởng là ai. Cút mau, đừng có chọc giận ta, tiểu tử đáng chết!
Liếc qua tên thị vệ, Deborah khiển trách: - Lần sau phải hỏi rõ ràng là người nào tới, đừng tưởng rằng ma pháp sư nào cũng quen biết với ta. Cái tên tiểu tử nhãi ranh này, ta không rảnh mà đi tiếp hắn!
Nói xong, xem như Hàn Thạc không tồn tại, bà ta đi thẳng trở lại trong, định tiếp tục nghiên cứu mấy bình ma pháp dược tề mới.
- Lão thái bà xấu xí nhà ngươi không dám tiếp nhận khiêu chiến của ta sao? Hay là ngươi xấu xí nên không muốn cho người khác nhìn lâu? – Vẫn cười mỉm, Hàn Thạc cố ý diễn lại trò cũ, dùng ngôn từ ác độc chọc giận đối phương.
Một đạo u quang loé lên, một cây ma pháp trượng màu lam đã xuất hiện trong tay bà ta. Một ma pháp được ngâm xướng rồi ba người nước cao tới năm thước thình lình hiện ra vọt tới Hàn Thạc. Người nước mang theo năm đạo băng trùy sắc nhọn phát hàn quang chói mắt từ nóc nhà đâm vào hắn.
Năm đạo băng trùy lần lượt xuất hiện, so với người nước còn nhanh hơn một bước, đánh thẳng vào mặt trên của thuẫn bài với lực xung kích rất lớn. Những mảnh băng vỡ tung tóe, thuẫn bài cũng xuất hiện vết nứt.
Hàn Thạc từ tốn thu hồi phạm vi bao trùm của thuẫn bài rồi bạch cốt ma pháp trượng lại một lần nữa loé sáng. Hai tên Tăng Ác, một tên Tà Ác kỵ sĩ, thêm mười cương thi cùng với hai mươi mấy khô lâu chiến sĩ, còn có một đội Thạch tượng quỷ bay lượn xuất hiện trong không trung, phút chốc đã tràn ngập cả sân.
Một tên Tà Ác kị sĩ cưỡi chiến mã phun lửa, trong tay cầm một thanh cốt thứ trường mâu rất lớn đâm tới. Người nước cao năm thước bị cốt thứ đâm xuyên thành những cái lỗ toang hoác. Tà Ác kị sĩ giục khô lâu chiến mã, một đạo liệt hỏa từ trong mồm nó phun ra, tên người nước đầy lỗ thủng kia bốc "xèo xèo" thành hơi nước tiêu tán.
- Ngươi...ngươi, không thể ngờ ngươi lại là một Vong Linh ma đạo sư! - Deborah lấy làm kinh hãi, run rẩy quát.
Pháp sư đồng cấp bậc đối chiến, Vong Linh pháp sư so với Quang hệ ma pháp sư hơi thua thiệt. Còn thì bằng vào việc triệu hoán sinh vật cường đại, Vong Linh ma pháp sư chiếm hẳn ưu thế so với các hệ khác. Nếu không phải là những cảnh giới như Đại ma đạo sư đến Thánh ma đạo sư như trong Vong Linh pháp điển đã biến mất thì Vong Linh ma pháp sư bây giờ sẽ không ít như vậy.
Lúc Vong Linh Thiên Mạc trải khắp bầu trời thì tốc độ và lực lượng của các hắc ám sinh vật trong đó được nâng cao rất nhiều, còn hai người nước bị ma pháp này bao trùm thì đều bị số lượng lớn sinh vật hắc ám bao vây.
Đặc biệt là tên Tà Ác kị sĩ mà Hàn Thạc triệu hoán kia giờ cùng với chiến mã tiên phong xông lên kèm theo một lực lượng kinh nhân, kích trúng Thủy hệ ma đạo sư Deborah. Sau đó trên không trung, Thạch tượng quỉ nhờ Vong Linh Thiên Mạc yểm hộ, từng đạo ảnh tử chớp lóe chớp loé, trông có vẻ rất nhanh nhẹn quỷ dị.
Không cần nhờ Tiểu Khô Lâu cùng với Thổ Giáp Thi, Mộc Giáp Thi, cũng không lợi dụng pháp quyết ma công, thuần túy nhờ vào Vong Linh ma pháp, Hàn Thạc cũng đã hoàn toàn chiếm thượng phong. Ma đạo sư đồng cấp bậc đối quyết, với tinh thần lực cấp bậc Đại ma đạo sư, ngoại trừ Quang hệ ma đạo sư, còn đâu không ai là đối thủ của hắn. Cho dù đối phương là một Quang hệ ma đạo sư, thì với Tiểu Khô Lâu, Thổ Giáp Thi, Mộc Giáp Thi đều có sức miễn dịch đối với Quang hệ ma pháp, Hàn Thạc cũng dễ dàng giết chết được đối phương.
Bởi vậy ma pháp sư đồng cấp bậc đối chiến, cho dù không sử dụng ma công, Hàn Thạc cũng đã vô địch! Đại Ma Vương