- Nhìn ta như vậy làm gì? - Phoebe lại cầm một ly rượu vang đỏ trong suốt ánh lên quang mang kỳ diệu liếc nhìn Hàn Thạc thấp giọng nói. - Không có...... Không có gì. - Hàn Thạc hoảng hốt, lời nói hơi lắp bắp. - Vậy tại sao ngươi lại chảy nước miếng? - Phoebe chỉ khóe miệng Hàn Thạc cười khẽ. Hắn vừa sờ cằm, ai ngờ lại thật sự có một vệt nước. Hàn Thạc xấu hổ nói: - A không phải nước miếng, là rượu, thật sự là rượu. "À" Phoebe buồn cười nói: - Hóa ra là rượu, ngươi lớn như vậy rồi sao lại uống rượu cũng làm đổ ra, thật là thú vị! Cảm thấy không khí có chút không thích hợp, Hàn Thạc nghe Phoebe thốt những lời nhè nhẹ ôn nhu cảm thấy rất thoải mái, đầu không ngừng tưởng tượng, đôi mắt không tự chủ nhìn về khe hở của ngọn giả sơn. - Từ lúc bắt đầu ăn cơm ngươi đã nhìn khe giả sơn chín lần cả thảy, chỗ ấy rốt cuộc có cái gì đáng để ngươi lưu ý? - Phoebe đảo mắt, nhìn Hàn Thạc nhẹ giọng hỏi. Trong lòng hoảng hốt Hàn Thạc nói: - Nàng làm sao biết ta luôn liếc chỗ ấy, không ngờ còn biết ta xem chín lần. Lời này vừa hỏi khiến gò má Phoebe càng hồng, nàng khẽ gắt một chút rồi thấp giọng nói: - Ngươi lấm la lấm lét nhìn, ta ngồi đối diện với ngươi đương nhiên chứng kiến toàn bộ, ta biết khi ngươi lén nhìn, trong lòng đang có tâm tư xấu xa. - Vậy nàng nói ta có tâm tư xấu xa gì? - Sau khi trải qua sự tình vừa rồi, Hàn Thạc đột nhiên hiểu được mình khá bị động, người tu ma từ trước tới nay vốn không sợ hết thảy khuôn sáo thông thường, suy nghĩ trong lòng có thể đạt thành chính là chuyện vui sướng nhất, đâu thèm để ý người khác nói sao. Hắn bỗng nhiên ngộ ra, không lén lút nhìn nữa, nhìn chằm chằm Phoebe cười hỏi. Phoebe ngẩn ngơ, màu đỏ trên khuôn mặt lan tới tận chiếc cổ thon dài trắng nõn, nàng đỏ mặt ấp úng hồi lâu không nói được một chữ, thần sắc còn ngượng ngùng hơn so với Hàn Thạc vừa rồi. Vừa thấy Phoebe có bộ dáng này Hàn Thạc sướng khoái cười to, cảm thấy nỗi buồn bực thụ động lúc trước đều được quét sạch, hắn cười híp mắt nói: - Không nghĩ tới Phoebe tiểu thư lại để ý ta như vậy. Không thể ngờ là ngay cả ta nhìn bao nhiêu lần đều ghi nhớ trong lòng, thật là khiến ta vừa mừng vừa sợ. - Bryan ngươi im miệng cho ta, ta phát hiện trong bụng ngươi toàn ý xấu, xem chừng từ nay về sau làm ăn cùng ngươi ta nhất định sẽ lỗ vốn. - Phoebe thẹn quá hóa giận, hung hăng trừng mắt lườm Hàn Thạc, oán hận nói. Phoebe vừa nói như vậy, Hàn Thạc đột nhiên nhớ tới sự tình về Medivh thương hội, vẻ trêu chọc biến thành thần sắc đứng đắn, nói với Phoebe: - Nói đến việc buôn bán ta đột nhiên nhớ tới một việc lần trước nàng nói về Medivh thương hội, thương hội này là đối thủ cạnh tranh của nàng đúng không? Hàn Thạc đột nhiên nhắc tới chuyện này làm Phoebe có chút kinh ngạc. Ngạc nhiên nhìn hắn, nàng gật đầu: - Không sai, Medivh thương hội đúng là người của Thương Minh Barth gần đây thường đến Lancelot đế quốc chúng ta buôn bán. Bọn họ vận chuyển đồ vật không đi qua thành trấn đế quốc cho nên không cần nộp thuế cho đế quốc, hàng hóa sau khi tới đế quốc giá cả rất thấp, tạo thành một chút ảnh hưởng đối với thương hội chúng ta. Mỉm cười, Hàn Thạc nói: - Không thông qua phương thức chính quy, đúng là có thể thu được lợi nhuận phong phú, nhất là những mặt hàng đế quốc cấm đoán, càng có thể kiếm được thù lao rất lớn, Medivh thương hội thật sự dám làm dám chịu. - Ngươi đột nhiên nhắc tới Medivh thương hội làm gì? - Phoebe khó hiểu nhìn Hàn Thạc, hỏi. - Ta có một bằng hữu tại U Ám sâm lâm, vị bằng hữu này của ta có nghề nghiệp đặc thù, gần nhất đoạt được thương đội của Medivh thương hội, có được rất nhiều vật phẩm xa hoa, hắn muốn nhờ ta bán ra ngoài, không biết có thể thông qua nàng hay không? - Làm cường đạo thì nói là làm cường đạo, còn nói nghề nghiệp đặc thù gì đó. Bên trong U Ám Sâm lâm, nhiều nhất đúng là các dạng cường đạo, không có gì kì quái cả. A a, Medivh thương hội không dám đi từ đại thành đế quốc, là vì tránh né thuế quan đắt đỏ, bất quá như vậy nguy hiểm tự nhiên tăng nhiều, nhưng bọn họ có thị vệ tư nhân, cơ bản có rất ít cường đạo dám động đến bọn họ, bằng hữu của ngươi lại có thể cướp hàng từ trong tay bọn họ, thật có chút không đơn giản! - Đó là đương nhiên, được rồi, hàng hóa của Medivh thương hội, nàng có dám thu hay không? - Chỉ cần không phải hàng hóa dùng cho chiến tranh công thành, thương hội chúng ta đều dám thu, nghe nói gần đây đế quốc điều tra phương diện này rất chặt, bởi vậy nếu là khí tài chiến tranh dùng trong công thành, vậy quên đi. Phoebe vừa nói như vậy, Hàn Thạc nhớ tới chuyện Emily nhắc tới, đã mơ hồ đã biết một chút. Bất quá đám vật tư chiến tranh kia Hàn Thạc đã sớm hứa với Emily, định bán cho Phoebe chỉ là một chút vật phẩm quý tộc sử dụng, không có gì băn khoăn. - Yên tâm đi, ta sẽ không làm nàng khó xử. Hôm nay ta đã ăn đủ rồi, qua vài ngày ta trở lại nhờ nàng giúp ta xử lý nhanh chóng mọi chuyện. - Hàn Thạc trấn an Phoebe một câu, đứng lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Thấy Hàn Thạc phải đi, Phoebe do dự một chút, hơi ngượng ngùng nói với hắn: - Kỳ thật, ta cũng có một việc muốn phiền toái ngươi. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện Hàn Thạc ngạc nhiên nhìn Phoebe: - Có chuyện gì? Năm ngày sau ta phải tham dự một yến hội, nếu ta đơn thân đi tới yến hội có thể sẽ có một vài kẻ đáng ghét làm phiền ta, ta muốn ngươi làm bạn trai đi cùng ta giống như lần trước. - Phoebe ngượng ngùng nhìn Hàn Thạc, nhẹ giọng nói. Hàn Thạc cười gượng, lắc đầu nói: - Quên đi, ta cũng không muốn lại làm tấm chắn cho nàng, nếu chọc người khác ghen ghét, đối phó sau lưng ta sẽ rất nguy hiểm, nàng tìm người khác đi. - Không được! Phoebe quát to một tiếng, sau đó ủ ê giải thích: - Lần trước tại thương hội ta đã mang ngươi ra mắt các nguyên lão trong thương hội, nếu trong một tháng ta lại đột nhiên thay đổi người khác như vậy, mọi người tuyệt đối sẽ coi ta là một nữ nhân lẳng lơ, chuyện này tuyệt đối không được. Hàn Thạc do dự không thôi, lộ vẻ khó xử. Phoebe nhìn hắn, giận dỗi nói: - Nếu người nào đó không đáp ứng, ta làm việc lúc đó sẽ không cố sức, đến lúc đó chuyện đã đáp ứng sẽ trì hoãn mười ngày nửa tháng cũng là rất bình thường. Đây là chuyện Hàn Thạc không hề muốn thấy. Nghe Phoebe nói như vậy, hắn thật sự không thể không đáp ứng, đành bất đắc dĩ gật đầu: - Vậy được rồi, đến lúc đó nàng đừng chê ta làm nàng xấu hổ là tốt rồi. - Vậy mới đúng, ngươi sao có thể để ta mang người khác đi dự tiệc, nếu ta bị người khác chiếm tiện nghi, ngươi sẽ không lo lắng sao? - Phoebe thấy Hàn Thạc đáp ứng, mỉm cười, hỏi hắn. - Vậy nàng không sợ ta sẽ nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng sao? - Hàn Thạc trừng mắt nhìn Phoebe, tức giận nói. Lời này vừa nói ra, khuôn mặt tuyệt mỹ của Phoebe lại đỏ lên, sau đó quay đầu không dám nhìn Hàn Thạc, thấp giọng nói: - Không sợ, dù sao tiện nghi nên chiếm, ngươi cũng chiếm toàn bộ rồi. Hàn Thạc thầm rung động, thấy cổ và hai bên tai Phoebe đều đỏ bừng, hắn như bị ma xui quỷ khiến, buột miệng nói: - Không phải toàn bộ, chúng ta còn chưa lên giường mà! Những lời này vừa nói ra, Hàn Thạc trong nháy mắt đã có phản ứng. Không đợi Phoebe mở miệng lúc này đứng dậy rất nhanh đi ra bên ngoài trong miệng cuống quýt nói: - Ta ăn no rồi, đi trước một bước, năm ngày sau ta sẽ quay lại đây. - Ngươi là tên lưu manh hồ ngôn loạn ngữ! Phoebe không ngờ đến Hàn Thạc lại nói như vậy, lúc này thẹn quá hóa giận. Nàng quay về phía hắn đang chạy trốn, mắng một câu. Sau khi thân hình của hắn nhanh chóng biến mất, nàng mới cười khúc khích: - Đáng chết, không ngờ dám nói kiểu này với ta. Hừ, lá gan của ngươi đúng là càng lúc càng lớn rồi! Rời khỏi Thương hội Boust, vừa mới qua giữa trưa không bao lâu. Từ lần trước đi tới Ám Mạc báo cáo, đến bấy giờ tính ra cũng gần một tháng, bởi vậy sau khi xem lại thời gian, Hàn Thạc liền thuê một chiếc xe ngựa đi tới cứ điểm Ám Mạc. Đến cách cứ điểm một con đường, Hàn Thạc xuống xe, phóng ba Nguyên Ma ra dò xét tứ phía, một mình đi bộ tới trang viên. - Lão Đại, ngươi rốt cục cũng quay lại đây, ta tính toán số ngày, biết gần đến lúc ngươi sẽ trở về báo cáo, bởi vậy ta đặc biệt cùng người khác thay đổi lịch trực ban, để chờ đợi ngươi, dẫn ngươi vào nội bộ tổ chức. - Hàn Thạc vừa mới đến, đạo tặc Chester liền từ bên trong đi ra, hưng phấn đến kêu khẽ. - Ách, tại sao ngươi gọi ta là lão Đại? - Hàn Thạc kỳ quái nhìn Chester, nghi hoặc hỏi. - Ta từ nay về sau cùng với ngươi lăn lộn, trông cậy ngươi đề bạt ta, đương nhiên ta sẽ tôn trọng đối với ngươi. - Chester nói một cách đương nhiên với Hàn Thạc. - Cách xưng hô này không dễ nghe, sau nay chúng ta hay là cứ xưng hô như trước là được. A a, nhưng mà ngươi yên tâm, nếu có nhiệm vụ tốt ta sẽ mang ngươi đi theo. - Hàn Thạc nói. Nhận được cam đoan của Hàn Thạc, Chester có vẻ cực kỳ mừng rỡ, dọc theo đường đi, hắn nhiệt tình mang theo Hàn Thạc tiến vào bên trong, nói chuyện ríu rít không ngừng, hỏi Hàn Thạc trong khoảng thời gian này đi đâu, có lại làm nhiệm vụ gì hay không. Hàn Thạc tùy ý ứng phó câu hỏi của Chester, chậm rãi đi vào nội bộ Ám Mạc. Lúc này, hắn không còn kinh ngạc, thoải mái đi tới phòng của Candida. - A, ngươi đã tới rồi, ta còn tưởng rằng Emily gạt ta. - Candida ngồi ở trong góc phòng âm u, tay cầm một bình ma pháp đang nghiên cứu gì đó, sau khi Hàn Thạc đến đầu cũng không quay lại nói. Không ngờ tới Emily lại nhắc đến mình, Hàn Thạc hơi kinh ngạc, cũng không biết cô nàng nói cái gì trước mặt Candida, vì vậy đứng tại chỗ trầm mặc không nói. Qua một lát, Candida cất bình dược tề đi, lúc này mới trầm giọng nói: - Emily nói nàng ở U Ám sâm lâm ngẫu nhiên gặp ngươi, nàng vô cùng coi trọng tác phong và năng lực của ngươi, điều này thật sự làm ta kinh ngạc, không ngờ người cao ngạo như Emily lại đánh giá ngươi như vậy, xem ra ngươi thật sự có chỗ độc đáo. "Nói nhảm, Emily là nữ nhân của ta đương nhiên là tìm lời hay khen ta rồi" Hàn Thạc trong lòng đắc ý suy nghĩ, thần sắc vẫn như thường, mở miệng nói: - Nhiệm vụ lần trước đã một tháng, ta dựa theo quy củ quay về báo cáo, thuận tiện hỏi một chút xem có nhiệm vụ khác hay không? Ám Mạc bình thường không can thiệp vào việc riêng của mọi người, bởi vậy Hàn Thạc cũng không giải thích tại sao lại quen với Emily. Hắn nhớ Emily đã nói, khẳng định những chuyện nên giấu giếm đều phải giấu giếm, hắn chỉ cần không nói lung tung, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì. Candida gật đầu nói: - Emily tán dương ngươi một phen, nói rõ muốn ngươi cùng nàng đồng thời hoàn thành nhiệm vụ hiện tại của nàng, khi thu được công lao sẽ cùng ngươi phân chia, ngươi thấy thế nào? Ngươi là người bên ta, cho dù là Emily không được ngươi đồng ý cũng không thể tùy tiện dùng ngươi, nhưng nếu là ngươi đồng ý thì lại là chuyện khác. Với quan hệ của Hàn Thạc cùng Emily, tự nhiên là không có lý do không đồng ý, huống chi nhiệm vụ của Emily còn cần Hàn Thạc thông qua sâm lâm cự ma mang đám hàng hóa kia đi, hắn đã vô tình tham dự vào, nếu hoàn thành nhiệm vụ này có thể thu được công lao, vậy đương nhiên là càng tốt. - Không thành vấn đề, ta nguyện ý giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ. Hàn Thạc không chút do dự, gật đầu đáp ứng, dừng một chút nói: - Đạo tặc Chester cùng đi với ta là một người rất khôn khéo, có thể cho hắn tham dự hay không. - Nhiệm vụ là của Emily, nếu cần thêm người, Emily nói mới được, ngươi trực tiếp hỏi nàng là được rồi. Candida thản nhiên trả lời, sau đó dừng lại một chút, tiếp tục nói: - Emily là em ruột của Amyes, thân phận của nàng trong Ám Mạc cũng không thấp, tiếp xúc nhiều với nàng sẽ có lợi cho ngươi, nhưng mà thân phận thực sự của Emily có chút đặc thù, ngươi cẩn thận một chút, đừng để lưu lại lời đồn đại. Amyes chính là một trong tam đại cự đầu của Ám Mạc, phụ trách giám sát và tra xét các đại quý tộc và đại thần đế quốc, trong nội bộ Ám Mạc là nhân vật chính diện xuất hiện tại quan trường, chính là nhân vật nắm giữ đại quyền, không nghĩ tới Emily lại là em ruột của hắn. Mặt khác theo lời Candida, một thân phận khác của Emily hình như có chút vấn đề, điều này làm Hàn Thạc hơi kinh ngạc, không biết cụ thể ý tứ của ông ta là gì. - Hóa ra ngươi còn không biết chuyện này, ta nhắc nhở ngươi, ngươi tự mình chú ý một chút là được. À, cứ như vậy đi, nàng đã xem qua tư liệu của ngươi, có thể dễ dàng tìm được ngươi, khi ngươi cùng nàng hoàn thành nhiệm vụ thì quay lại gặp ta. - Candida nhìn Hàn Thạc nói. Đại Ma Vương